Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-01-19 23:18:17 +0700
1. Tôi Đã Yêu (Bg)
T
rời mùa hạ nắng oi ả rồi cũng chuyển thu. Dần càng nhiều mưa hơn, bầu trời mang một màu xám u buồn. Như tôi vậy. Khi không mưa thì trời trống rỗng, đến mây cũng không còn. Tôi không biết bắt đầu từ khi nào, cảm giác trống rỗng bắt đầu xâm chiếm lấy một phần bên trong tôi. Cảm giác trống rỗng, thất vọng, bất lực và tự ti. "Tinggg" tiếng tin nhắn từ máy tính của tôi vang lên, cắt đứt đoạn nhạc đang phát làm tôi giật mình. Con dao rọc giấy trong tay tôi rơi xuống. Người nhắn tin cho tôi là An, một người bạn thân của tôi.
"Đang làm gì đấy?"
"Không làm gì cả."
"Mày ổn không."
"Sao tự nhiên lại hỏi thế."
"Kiều Anh mà tao biết sẽ không phải người có thể ngồi yên không làm gì được đâu, có chuyện gì à?"
"Không có gì đâu, thật mà"
Vết cắt trên tay cô đột nhiên nhói lên, nước mắt không biết từ khi nào đã tuôn ra. Cô luôn muốn mạnh mẽ nhất có thể vì nếu cô yếu đuối thì chẳng ai bảo vệ cô cả. Cô ước một ngày nào đó sẽ có một nàng tiên từ câu truyện cổ tích bước ra và cứu rỗi cô khỏi những tổn thương cô đã phải chịu. Cô đã từng là một cô bé thích vẽ hoa, thích nấu ăn, thích đọc truyện và thích đồ ngọt. Cuộc đời vốn chẳng ngọt ngào với ai, vậy nên con người ta thường đi tìm sự ngọt ngào từ những thứ khác.
***
Đừng trước cửa phòng Kiều Anh, An đang lo lắng vì gõ cửa mãi mà cô không chịu mở cửa. Cậu thấy cửa không khóa liền mở cửa ra. Trong phòng vẫn là khung cảnh quen thuộc. Căn phòng bừa bộn, đóng kín cửa. Ánh sáng từ tấm rèm cửa leo lắt vào căn phòng tối với Kiều Anh đang ngồi trên giường nghe nhạc. An bước vào, gõ đầu cô một cái.
"Sao mày không trả lời tao? " - An chất vấn.
"Sao mày vào được đây, mắc gì không gõ cửa vậy má." - Kiều Anh hỏi lại An.
Cậu nhớ lần nào cậu vào phòng cô cũng có cuộc đối thoại này. " Mẹ tao lại cho mày vào à! Ước gì phòng tao có khóa." - Kiều Anh nhăn mặt - " Đến ăn trực à?"
"Sao cậu nghĩ tớ như thế." - An tỏ vẻ nữ tính ngại ngùng nói. Cậu không thể nói là cậu đến nhà cô vì lo cho cô được. Hai người đã là bạn thân của nhau từ lâu. Từ khi cậu biết cô thì Kiều Anh đã luôn là một người mạnh mẽ và hướng ngoại. Cô chơi thân với tất cả mọi người, tính cách nghịch ngợm của Kiều Anh đã khiến cho cả nam lẫn nữ đều có cảm tình với cô nhưng cô luôn coi mình là người phiền phức với mọi người. Rồi một ngày, An đã biết được mặt yếu đuối của Kiều Anh. Kiều Anh không biết từ khi nào cô đã kể cho cậu rất nhiều bí mật. Cô sợ cậu cảm thấy cô phiền phức vì lúc nào cô cũng kể về những thứ bi quan trong tâm trí cô. Cô mừng vì bây giờ họ vẫn là bạn.
Thời gian cứ trôi qua như vậy. Đôi khi cô đang học bài, quay sang đã thấy An đang ngồi trên giường mình bấm điện thoại. Bố mẹ cô có vẻ rất tin tưởng ở An. Từ sau khi chị cô đi làm, vị trí ở góc giường cô đã dành cho An. An như là một liều thuốc chữa lành cho Kiều Anh vậy.
***
An để ý, càng ngày những vết sẹo trên tay Kiều Anh càng nhiều. Cô khóc trước mặt cậu cũng nhiều hơn. Mỗi lần cậu hỏi cô có sao không, câu trả lời không ngày càng nhiều. An biết mình không thể làm gì cho cô. Cậu chỉ có thể cố gắng làm một liều thuốc an thần cho cô. Dù mãi mãi là bạn, mãi mãi là một liều thuốc chữa lành cho cô cũng được. Chỉ cần có thể ở bên cô và nhìn cô hạnh phúc mãi mãi thôi thì An cũng mãn nguyện lắm rồi. Nhưng việc sống chết của con người là do Chúa quyết định. "Người" đã cướp người An thích khỏi cậu.
Cậu vẫn không thể quên được ngày đấy. Cậu bước vào phòng ngủ của Kiều Anh tự nhiên như mọi ngày, cô không có ở bàn học như mọi khi. Cánh cửa sổ và chiếc rèm luôn đóng hôm nay lại mở tung ra. Trước mặt cậu là Kiều Anh đang đứng trên lan can. Cô nghiêng mặt nhìn cậu: " Mắc gì không gõ cửa vậy." Vẫn là câu nói thản nhiên như vậy với nụ cười trên môi. Cô quay cả người cô lại: " Ước gì phòng tao có khóa." Rồi nhăn mặt như mọi khi. Cậu vội vàng chạy đến chỗ lan can: " CẨN THẬN." cậu hét to. Kiều Anh chỉ mỉm cười rồi ngả ra sau, miệng cô hiện lên khẩu hình " xin lỗi". Điều đau lòng nhất là cậu đã nắm được lấy tay của Kiều Anh nhưng vẫn không giữ được cô. Vẫn nụ cười giống như lúc hai người gặp nhau lần đầu tiên cớ sao bây giờ lại đau lòng vậy. Trong đầu của Kiều Anh bây giờ chỉ còn bảy chữ " Lần đầu mình thấy cậu ấy khóc.". Đúng vậy, khi nắm được tay cô, cậu đã khóc.
*****
"Tôi đã yêu một cô gái. Một cô gái yếu ớt nhưng cố tỏ ra mình mạnh mẽ. Một cô gái cố gắng vui vẻ để không bị ghét bỏ. Một cô gái không dám bộc lộ bản thân mình. Một cô gái có lòng bao dung với người khác nhưng lại không thể tha thứ cho bản thân. Một cô gái có nụ cười như trời mùa thu. Một cô gái đã từng tồn tại."