Số lần đọc/download: 1701 / 49
Cập nhật: 2016-01-26 07:37:56 +0700
Chương 1
T
hông thường, mỗi khi giao xong sữa cho trạm thu mua ở đường Nguyễn Kiệm, hắn vẫn theo đường vòng qua hẻm nhựa phía trên để về nhà, nhưng hôm nay, chiếc xe Sác cổ lỗ sĩ đang chạy ngon trớn bỗng nhiên tịt máy, lúc qua chợ Hạnh Thông Tây, loay hoay chữa mãi không nổ, trời mỗi lúc một tối, đường mỗi lúc một vắng, buộc phải dắt xe, chính vì vậy, lúc rẽ về nhà, hắn chọn con hẻm dưới, đường đất đỏ, là đường tắt cho gần. Hẻm dưới không có số, không có tên, được tạo nên bởi những xe chở rác từ thành phố đi tắt vào vùng ruộng của những người trồng hoa, lâu dần thành đường. Dân ở đây quen miệng gọi là hẻm Rác. Chính con đường này mới vào cổng trước nhà hắn, nói đúng hơn là cổng trước trại bò nhà anh em hắn, mà mấy chục năm qua, dân trong vùng quen gọi là trại bò ông Hai Rỡ (tên cha hắn). Do đường thường xuyên bị xe rác cày nát thành những rãnh, những ổ gà nham nhở, về mùa mưa thì lầy lội, mùa khô thì bụi rác, bụi đất cuốn mù nên hắn cũng như mọi người trong nhà quen dần với việc đi lại bằng lối cổng sau vườn nhà qua con hẻm phía trên, vốn cũng là đường đất, ba năm trước, Nhà nước cao hứng cho trải nhựa chỉ vì trại bò là kiểu mẫu tổ chức chăn nuôi gia đình, để đón mấy quan khách của cơ quan Nông nghiệp Liên hiệp quốc đến tham quan.
Hắn bước thấp bước cao giữa hẻm Rác tối thui. Những rặng tre tàu um tùm hai bên đường khiến con đường thăm thẳm, hun hút, tách biệt hẳn với vùng ánh điện ngoài đường phố. Hắn gần như đi mò. Hết rặng tre, con hẻm mở ra vùng vườn tược và ruộng đất, trời quang ra, nhưng sự hoang vắng, cô tịch lại tăng lên bởi khắp nơi inh ỏi tiếng côn trùng; mùi thum thủm uế khí từ bãi rác bên trong theo gió tỏa ra, tạo nên cảm giác rờn rợn. Một vùng đất cặn bã. Một cái gì đó không an toàn. Nhưng đối với hắn, thật bình thường. Hắn thuộc loại cặn bã. Chính vì thế, không khí nào đối với hắn cũng như nhau. Hắn chọn con đường tắt, hôi hám, tối tăm để đi, đơn giản chỉ vì phải dắt xe, nó gần. Thế thôi.
Hắn đi giày vải, nhưng tới đâu khua động tới đó vì sáu cái can nhựa 20 lít, dùng để đựng sữa, rỗng không, buộc toòng teng ở giá chở hàng, sau xe, cứ nhảy cà tưng theo sự gập ghềnh, lồi lõm của con đường.
Càng gần bãi rác, mùi thum thủm chuyển thành mùi hôi thối càng nồng nặc. Những núi rác lù lù lấn cả ra đường. Bắt đầu từ đây là khu trồng hoa, đất rộng phẳng. Mắt hắn quen với bóng tối, đã nhìn được đường đất và cảnh vật trong tầm hai chục mét.
Hắn chợt cảnh giác, dừng lại. Cách hắn không xa, đầu bãi rác, ở lối mòn dẫn vào căn lều trống vẫn dùng làm nơi trú nắng mưa của những người trồng hoa khi vào vụ, lờ mờ hai chiếc xe máy. Ai bỏ quên? Không lẽ đôi trai gái nào dắt nhau vào tận nơi hôi hám này?
Hắn chưa kịp định thần, từ trong lều, bốn bóng đen lao ra. Một thằng trần truồng, tay ôm cái bọc. Chúng chạy đến hai chiếc xe, hấp tấp nổ máy, bật đèn rồ ga lao ngược về phía hắn. Diễn biến nhanh hơn ý nghĩ nên hai quầng sáng vừa làm hắn lóa mắt và hai chấm đỏ đèn hậu cùng tiếng máy của hai chiếc xe mất hút vào rặng tre tàu phía đầu hẻm, hắn mới hết cơn ngơ ngẩn. Hắn không đi tiếp mà dựng xe lại. Trong bọn có một thằng trần truồng nên cái đầu vốn quen nhìn nhận mọi chuyện bình thường của hắn mới nảy ra sự tò mò. Hắn dè dặt bước về phía căn lều kề bên dải ruộng, vào dịp này, sau vụ hoa tết, các luống đất chỉ còn toàn cỏ hoang, cây dại. Trong mùi hôi thối của rác có lẫn mùi xăng nồng. Hắn chưa kịp thận trọng, đã vấp một cái đau điếng, mặt vục vào đống rác. Ngồi dậy, hắn mới biết do mải nhìn về phía lều, không thấy chiếc xe máy bị đổ án ngang đường. Mùi xăng từ bình chứa bị lật nghiêng rò rỉ. Hắn nhận ra chiếc Ba-bét-ta mà bình thường mỗi lần thấy loại xe này chạy trên đường hắn hay nhớ đến câu hát của bọn con nít. Ba-bét-ta vừa la vừa đẩy. Hắn bắt đầu mất bình tĩnh. Nhưng vì sao, hắn chưa rõ hẳn. Có lẽ dây vào thứ đồ đạc vô chủ giữa đêm hôm là chuyện bất thường nên hắn hoang mang. Chứ nếu sợ một vụ án mạng hay một vụ cướp bóc, chắc hắn không dám đi tiếp vào căn lều.
Hắn bỗng cứng lặng. Trên nền đất đầy cỏ rác trong lều là thân thể bất động của một phụ nữ. Nạn nhân nằm ngửa, hai tay buông xuôi, chân co, chân duỗi, mái tóc dài xõa tung. Hắn hoảng sợ. Hắn nghĩ đó là xác chết. Phải rời nhanh khỏi căn lều. Nhưng chân hắn phát run. Phải vịn vào cây cột lều, hắn mới đứng vững. Vào cái khoảnh khắc đứng để trấn tĩnh đó, mắt hắn bơ vơ lạc về phía nạn nhân.
Căn lều vốn nhỏ, mỗi chiều chừng ba mét, dựng sơ sài, bốn bề bỏ trống, chỉ một lúc sau khi quen mắt, hắn đã nhận ra nạn nhân còn trẻ, đôi chân dài thuôn và lẳn. Mắt hắn bần thần khá lâu ở phần dưới bụng nàng, nơi mà sự lờ mờ của bóng đêm chỉ cho phép hắn nhận ra một vùng tối huyền bí trên nền trắng nhễ nhại của da thịt... Hắn đã ba mươi hai tuổi mà chưa một lần được thấy những vùng đất cấm của đàn bà. Mắt hắn lờ đờ như bị kéo màng... Càng nhìn, càng như háo nước, song hắn cũng càng áy náy, bất an về hành vi của mình. Không đủ can đảm đứng lâu hơn, hắn rời mắt khỏi gương mặt mờ nhòa của nàng, loạng choạng quay ra. Đi được mấy bước, sự tiếc rẻ lại quậy lên. Sẽ chẳng bao giờ có dịp nào được nhìn người đàn bà thấu đáo đến thế, tuyệt diệu đến thế. Đời hắn, cuộc đời loại dưới đáy, đến chết cũng độc thân bên đàn bò, ngập đầu trong bao nhiêu khinh miệt, rẻ rúng của người xung quanh, sẽ chẳng bao giờ có dịp biết kỹ hơn về đàn bà... Thế là hắn quay lại, lảo đảo.
Lúc này, hắn mới nhận ra, hình như miệng nạn nhân có dị vật. Hắn lại gần và cúi xuống. Hóa ra miệng nàng bị nhét vật gì đó. Phản xạ cấp cứu thường có ngay trong hắn trước một con bò bị bệnh. Hắn mạnh dạn ngồi xuống bên nạn nhân. Từ nàng tỏa ra mùi thơm thoảng của phấn hương. Hắn rút nhanh dị vật trong miệng nàng. Đó là cái xu-chiêng bị vo lại. Chỉ bấy giờ hắn mới sực tỉnh và nghĩ tới việc phải đi báo cho nhiều người biết. Hắn đùng đùng chạy trở ra.
Lại vấp vào chiếc Ba-bét-ta bỏ ngang giữa đường. Hắn ngã xoài, đau nhói và có cảm giác chảy máu ở đầu gối. Nhưng hắn không quan tâm. Hắn cẩn thận dựng chiếc xe. Định hấp tấp đi tiếp, hắn bỗng nghe như từ trong lều có tiếng rên. Hắn rợn người đứng lặng. Xung quanh hắn, trong đêm chỉ inh ả tiếng gáy của các loài dế và côn trùng. Bốn bề vẫn quang quẻ trong sương lạnh không có động tĩnh gì khác thường. Hắn nghĩ mình nghe lầm. Thân thể vốn khỏe như trâu không bao giờ biết ốm đau của hắn bỗng thấm mệt bởi nỗi lo vô hình vô dạng. Hắn nhón chân về phía chiếc xe Sác vẫn dựng ở ngoài đường đất đỏ. Sương bám ướt đầm tay lái, bình xăng, yên xe. Hắn dùng tay vuốt qua loa rồi hạ chân chống. Có trời biết tại sao chiếc xe quen với hắn như thế, và hắn, cũng khỏe như thế, mà khi chân chống vừa gập lại, cánh tay hắn bỗng yếu xìu, chiếc xe đổ lăn kềnh, những chiếc can bị va mạnh, lộp độp tung ra đường. Hắn tiện miệng văng tục:
- Đù mẹ.
Nhưng ngay tức khắc, hắn im bặt. Lần này, tai hắn không nghe lầm. Từ phía lều trong bãi rác vọng ra tiếng kêu yêu ớt. Tiếng kêu đứt đoạn đang cố ngoi từ hơi thở bị nghẹn tắc như bò trườn trên mặt đất đầy rác rưởi, đến dưới chân hắn. Dù mũi ngửi thấy mùi xăng nồng nặc, hắn cũng không nghĩ đến việc nâng chiếc xe dậy.
- Cứu ứu... tôi ôi... Tiếng kêu giống như tiếng rên của con bò bệnh.
Hắn bị hớp hồn, đi nhanh trở lại bãi rác. Lúc đến gần căn lều, hắn chờn chợn chậm chân, vừa nhìn kỹ, vừa lắng nghe. Lẫn trong mùi hôi hám của rác rưởi, hắn lại ngửi thấy mùi phấn hương.
Từ phía lều lại phát ra tiếng rên:
- Đừng... ừng...
Hắn chột dạ, dừng lại. Tim đập thùm thụp. Để mắt nhìn rõ, hắn ngồi thụp xuống. Lập tức hắn giật mình. Cô gái nạn nhân đã trườn được ra khỏi lều. Có lẽ do mất phương hướng và cố thoát lấy được, lẽ ra lần theo con đường mòn, nàng lại bò xiên vào bãi rác. Vì mải nhìn về phía lều, hắn không thấy nàng. Cách hắn chỉ chừng ba mét, nàng đang gượng ngồi, mái tóc phủ gần kín mặt, cố ngẩng về phía hắn với vẻ lo sợ. Hắn bỗng chờn chợn, không dám nhìn. Hắn đâm khó xử. Giá nàng là con bò bệnh, hắn đã bước ngay lại. "Cứu ứu... tôi..." Tiếng rên đau đớn và hy vọng của nàng đã giúp hắn thoát khỏi sự lúng túng. Hắn hấp tấp cởi ngay quần áo: chiếc áo sơ-mi dài tay có hai túi nắp bằng vải si-mi-li xám và chiếc quần ốp-pho màu ghi cứng như mo nang, cả hai đều cũ sờn và hôi mùi phân bò nhưng hắn chẳng hơi đâu nhớ tới điều đó. Chỉ còn độc chiếc xà-lỏn trên người, hắn rùng mình ớn lạnh, tung nhẹ bộ quần áo về phía nàng, rồi ý tứ lùi ra tận chỗ dựng chiếc ba-bét-ta, quay mặt ra đường chờ đợi.
Đứng chịu rét một lúc, không thấy động tĩnh gì, hắn sốt ruột hỏi:
- Rồi chưa?
- Anh ơi... Nàng cố nói, dường như chỉ sợ hắn bỏ đi.
Tưởng nàng đã mặc xong đồ, hắn vội bước lại. Một lần nữa hắn chùn chân. Hắn đã đến sát cạnh và thấy nàng rõ mồn một. Nàng đã ngồi dậy được, một tay đang phải chống để khỏi ngã, còn tay kia cố áp cái áo của hắn lên ngực, do còn quá yếu, ý tứ không được thực hiện trọn vẹn... bắt con mắt hắn phải lảng đi.
- Lạnh... ạnh...
Hắn vẫn ngây dại đứng chôn chân.
Nàng không còn tỏ ra xấu hổ, vẫn hướng về hắn cầu khẩn:
- Giúp úp... em...
Nàng run rẩy muốn lả đi. Lần này trong hắn chỉ tràn ngập phản xạ cấp cứu như khi gặp những con bò bệnh. Hắn sụp xuống đỡ nàng. Nhưng rõ ràng đây không phải con bò mà là cô gái. Vừa chạm tới làn da nàng, tay hắn đã như chạm vào lửa. Hắn cảm thấy cả hơi thở của mình cũng nóng rực muốn bốc cháy.
May sao, nàng đủ sức vịn tay lên vai hắn biểu lộ sự tin cậy khi hắn cúi xuống đỡ. Nàng ngồi ngay lại. Hắn lóng ngóng giúp nàng lần lượt lồng từng tay vào tay áo.
Mỗi lần nâng cánh tay mềm lạnh của nàng là một lần ánh mắt không còn hồn vía của hắn lướt nhanh qua ngực nàng. Trong hắn cứ cồn lên những xáo động rạo rực. Hóa ra, ngực đàn bà khi nằm và khi ngồi khác hẳn, mà sao từ đó cứ như có ma lực u mê... Hắn không dám cài nút áo cho nàng vì sợ bàn tay thô kệch của mình cũng chịu sức hút của ma lực kỳ lạ ấy. Đầu hắn bỗng nảy ra sự lúng túng mới. Tay vơ vội chiếc quần còn nằm trên đất do nàng chưa kịp lượm, nhưng hắn do dự không dám chạm vào làn da căng mịn từ đôi chân thon của nàng.
Nhờ chiếc áo ấm và an tâm về người đến cứu, cô gái hồi sức lại phần nào. Nàng nói đã rõ tiếng:
- Anh dìu em...
Nàng chủ động vòng tay qua cổ hắn.
Hắn cảm thấy mình như nhuyễn ra khi được nàng áp sát. Những xúc động tò mò và lóng ngóng trong hắn tan biến. Một tay luồn qua eo nàng, một tay hắn giữ bàn tay nàng đang quàng qua cổ hắn, dìu nàng vào trong lều, đỡ ngồi xuống đống cỏ khô. Hơi thở nàng phập phồng phả sang gây cho hắn niềm phấn chấn kỳ lạ. Hắn đâm bổ ra bãi rác nhặt chiếc quần, quay vào thả lên đùi nàng, rồi nói:
- Tôi sẽ quay lại ngay.
Không đợi nàng phản ứng, hắn lao nhanh khỏi lều. Từ bãi rác về nhà chừng ba trăm mét. Hắn cứ trùng trục chạy. Vừa chạy, vừa để ý xung quanh, sợ bất chợt có ai nhìn thấy. Con đường vẫn hun hút vắng đã thấm ướt sương đêm, một bên là những dải đất chưa tới kỳ gieo trồng hoa còn bỏ hoang cỏ mọc, một bên là những ruộng rau dền, rau cải khăn khẳn mùi nước phân. Hắn không dám rẽ con đường dẫn thẳng vào cổng nhà mà vòng lên trên ruộng cái, men theo dãy những cây điều già dọc bờ hồ cạn bỏ hoang hoá, giấc mộng vàng không thành của Hai Vương, anh hắn, một thời định làm giàu bằng nuôi cá trê phi, rồi lách qua khoảng trống hẹp ở hàng giậu vào phía sau khu chuồng bò. Khắp vùng Gò Vấp, Hóc Môn, trại Hai Rỡ là một trong số ít trại bò sữa gia đình lớn nhất, cũng là trại nối tiếng có phương pháp chăn nuôi hiệu quả và lợi nhuận cao với trên sáu chục đầu bò. Bây giờ, người đứng đầu cai quản đàn bò là Ba Bá, người con thứ hai của Hai Rỡ.
Hắn vừa men tới đầu chuồng con Lang Nâu thì cả bầy, bảy con chó dữ đủ loại lao xổ lại. Nhưng ngay tức khắc, thay vì sủa nhặng lên, cắn xé kẻ chui rào, lũ chó lại hỉ hả quấn quít khi nhận ra người thân. Chúng cùng ve vẩy đuôi mừng rỡ, thi nhau khợp giỡn vào chân tay hắn. Con Tun Tun đen bóng, to lớn như bẹc-giê, cũng là con chó tri kỷ thân thiết nhất được hắn nuôi từ nhỏ, cứ chồm hai chân trước lên ngực hắn, rúc mõm vào cổ, vào mặt chủ hôn hít. Hắn phải ngồi thụp xuề xòa với lũ chó một lát cho chúng thỏa mãn rồi mới xua được chúng tản đi. Phía trong trại bò thật im ắng. Hắn biết, vào giờ này, chỉ có một người hay đi rảo quanh khu chuồng để xem xét, là Ba Bá. Nếu bị Bá bắt gặp trong tình trạng trần trụi, hắn sẽ không còn cơ may nào thanh minh và thoát khỏi những đòn đấm đá tàn bạo. Song điều hắn cần hơn là bằng mọi giá phải không bị lộ để có thể trở lại chỗ nạn nhân ngoài bãi rác.
Toàn khu chuồng bò gồm hai dãy nhà tranh năm gian, yên ả trong ánh sáng những ngọn đèn điện 100 Watt. Những con bò mẹ vú căng sữa đều đang lim dim ngơi nghỉ, miệng không ngớt nhệu nhạo nhai lại những thức ăn đã ngốn hồi chiều. Từ khu chuồng nhìn qua sân đất rộng và dải vườn cây dài hẹp là khu nhà gia đình các anh hắn. Chỉ còn ngôi nhà một lầu đúc, to nhất, nhà người anh lớn, Hai Vương, sáng đèn, từ đó, vọng ra tiếng ồn nhộn cười nói lè nhè của cuộc nhậu. Không cần đến gần hắn cũng biết những ai có mặt. Hai Vương, Năm Thiên, Bảy Thiện, những người anh đã dính vào rượu, là chẳng ai còn để ý tới đàn bò. Hắn an tâm lom khom dọc lối đi láng xi măng giữa hai dãy chuồng, đến bên tủ gỗ thô cạnh cửa kho, nơi vẫn để các thứ thuốc bổ, thuốc bệnh chuyên dùng cho bò. Hắn đã quá quen thuộc với những thứ để ở từng ngăn, từng ô trong tủ. Hắn chọn và lấy những thuốc cần thiết bỏ vào một túi ni-lông thừa nhét hàng đống trong ngăn tủ dưới. Sau đó, hắn đến bên mắc áo, nơi anh em hắn mắc những bộ quần áo cũ vẫn mặc khi lao động. Do khuất đèn, lại lấy vội, hắn mặc nhầm bộ quần áo của Bảy Thiện, anh kế hắn. Hai bộ đồ vốn giống nhau, nhưng bộ của Thiện lành lặn còn của hắn đã sờn bươm nhiều chỗ. Mặc vào rồi hắn mới biết. Thây kệ, đi về lại cởi treo vào chỗ cũ, có sao.
Men dọc dãy chuồng bò, ra tới mấy gốc điều đầu bờ hồ cạn, cơn lo sợ từ những hành vi lén lút, vụng trộm trong nhà mới tạm dứt, lòng dạ hắn hướng cả về phía cô gái với những rộn rạo hăm hở khác thường. Hắn đứng lại thở để trấn tĩnh. Chính lúc này cái tai rất thính của hắn nghe được tiếng kêu nặng nề của con Lang Đen. Hắn giật mình nhớ ra: Đêm nay Lang Đen để. Hắn hoảng hốt. Ba Bá chắc sẽ sục tìm hắn. Người đỡt tốt nhất là hắn. Ba Bá cũng biết đỡ, nhưng sau nhiều lần từng trải, ai nấy trong nhà đều phải thừa nhận chỉ có hắn lành tay, đỡ con nào là con đó khỏe mạnh, hay ăn chóng lớn và cho nhiều sữa. Hắn nghĩ đến trận đòn của Ba Bá mỗi khi hắn trái ý... Hắn cũng không đang tâm khi Lang Đen đẻ không có hắn ở bên. Từ nhiều ngày nay, hắn đã đọc được trong đôi mắt nâu, luôn mở to và ướt của Lang Đen sự khao khát như vậy. Hắn hướng ánh mắt sốt ruột về phía bãi rác. Cuối cùng, hắn dằn lòng quay lại, gác bọc thuốc và chai sữa lên chạc cây điều ở gần rồi luồn ngược vào chuồng bò. Hắn cau mày bứt rứt. Chỉ vắng hắn có buổi chiều và buổi tối, chuồng đã hôi nồng mùi nước tiểu bò, lác đác có khoang phân còn nguyên đống không ai dọn. Đến trước con Lang Đen, hắn không dám đứng vì sợ có người bắt gặp. Lang Đen đã nhận ra hắn. Nó ngẩng đầu hít hít rồi dụi cái mũi đen mềm vào bàn tay chủ, mắt sáng ngầm những tin mừng rỡ.
- Tao biết đêm nay mày sanh. Hắn thầm thào với Lang Đen đầy thân tình. Ánh mắt hắn cũng ướt và buồn thăm thăm như mắt bò, chứa chan sự đồng cảm. Tao chỉ bận chút xíu thôi. Có một người cũng đang cần tao giúp. Mày thông cảm tao nửa giờ nghe mày. Hắn áp má gần mũi Lang Đen để nghe tiếng thở. Những làn hơi nóng và khô phả hôi hổi từng đợt như truyền những tín hiệu chỉ mình hắn biết. Hắn an tâm lẻn ra sau, sờ vào bầu và những núm vú Lang Đen. Sau đó, hắn đẩy mông con bò ra hướng ánh đèn, nhìn và sờ vào phần cương nở phập phồng. Những động tĩnh của từng tế' bào trong cơ thể Lang Đen đều thấm qua làn da ngón tay linh cảm rồi chuyển lên ánh mắt biết nghe của hắn.
- Quá nửa đêm mày mới sanh. Hắn lại thầm thì. Cho tao bỏ mày một lát... Một lát... chừng nửa giờ thôi, nghe mày.
Chui khỏi khoang chuồng, hắn vẫn như kẻ có lỗi, tần ngần vuốt ve, nựng con Lang Đen thêm lần nữa:
- Thương tao nghe mày... Đọc được trong ánh mắt Lang Đen sự thông cảm, hắn mới dứt lòng quay đi.
Hắn tưởng như đã bỏ rơi nàng lâu lắm. Lấy được bọc thuốc và chai sữa trên chạc cây điều, hắn cắm đầu cắm cổ chạy như ma đuổi qua ruộng cải sang bãi rác.
Nàng không còn ở trong lều. Sau khi tự mặc được quần, không an tâm một mình giữa nền hoang vắng, chuệch chọang vừa đi vừa nghỉ, ra được chỗ dựng chiếc Ba-bet-ta.
- Cô hả? Hắn hào hển hỏi.
Vừa thấy hắn, nàng đã khuỵu xuống. Hắn vội lao đến đỡ.
- Ra làm gì? Hắn làu bàu.
Hắn dìu nàng trở lại căn lều hôi hám, đỡ ngồi xuống đụn cỏ khô, rồi giở túi ni-lông ra. Hắn đặt vào tay nàng chai sữa, loại chai 0,65 lít, phần sữa mỗi khi vắt vào đầu giờ chiều, hắn thường lén chiết lại một chai giấu trong hốc tủ thuốc để khuya, trước khi đi ngủ uống cho ấm bụng.
- Uống hết đi. Hắn nói. Không đợi nàng tuân theo, hắn chủ động đưa chai sữa tận miệng nàng.
Khát nhiều hơn là đói, nàng dùng cả hai tay nâng chai sữa uống vội uống vàng. Sữa ứa cả ra miệng, ra tay. Nàng uống liền một hơi hết hơn phân nửa, rồi buông chai sữa xuống đùi, thở nhẹ: Cám ơn anh. Giọng nàng đọng chứa sự hàm ơn.
- Uống nữa đi. Được nàng tin cậy, trìu mến, hắn sung sướng giục: Uống đi.
Nàng buông lỏng người nép hẳn vào hắn. Trong bóng tối lờ mờ mắt nàng ánh lên sự cảm động.
- Cảm ơn. Em đủ rồi.
Hắn đỡ cái chai đặt xuống đất, rồi lúi húi lục túi một lúc mới ngẩng lên đưa nàng một nắm những viên thuốc:
- Uống đi.
Nàng mở to mắt:
- Gì thế?
- Thuốc. Hắn giơ thêm cái chai cỡ một xị. Uống xong, thoa dầu này lại khỏe à.
Nàng nghi ngờ:
- Anh là bác sĩ?
- Sĩ gì... Hắn lắc đầu. Thuốc cho bò nhưng ai bệnh, tôi cho xài đều khỏe... Thấy nàng ngần ngại, hắn đâm lúng túng. Không uống, không về nổi đâu... Mắt hắn bất chợt tươi lên: Tôi uống thử cô coi nghe. Hắn nhón lấy viên thuốc thả lọt vào miệng nuốt chửng rồi nhìn nàng: Thuốc tốt mà...
Nàng mỉm cười trước cử chỉ chân thành của hắn, chịu nhận những viên thuốc, chậm rãi uống chiêu theo sữa từng viên một.
- Cô thấy sao? Chăm chú nhìn như nuốt từng động tác của nàng, hắn mừng khấp khởi, hệt như lúc thấy những con bò bệnh chịu ăn uống. Hắn đợi ở nàng một cái nhìn hài lòng để thật sự an tâm.
Uống xong thuốc, nàng ngồi im như thể muốn nghe tác dụng của thuốc đến đâu trong cơ thể. Hồi lâu nàng từ từ mở mắt.
Hắn sững sờ. Mắt nàng lóe lên như có ánh sáng từ xa thẳm, chợt long lanh rồi chợt dịu trong mượt mà, êm ái truyền sang hắn nhũng rung động u mê. Hắn toét miệng cười không thành tiếng...
- Nhà anh ở gần đây?
Hắn giật mình. Những truyền cảm thần diệu từ nàng biến đâu mất. Hắn không nghe được nàng hỏi gì. Hắn nhìn ngây ngô. Chợt nhớ chai dầu vẫn cầm ở tay, hắn vội đưa nàng.
- Thoa đi. Hắn mở nút chai. Mùi thơm hắc, nóng cồn như hương sả tỏa giữa hắn và nàng, át đi mùi hôi thối bao trùm của bãi rác. Thứ này bò cảm bệnh, cho ngửi cũng khỏi.
Nàng nhận chai dầu. Cái đau ngấm sâu và ê ẩm. Chỉ ngửi mùi dầu, nàng đã biết da thịt và thân thể mình đang cần nó.
Hắn ý tứ đứng dậy.
- Nhớ thoa khắp người.
- Anh đi đâu? Nàng hỏi với nỗi lo sợ bị bỏ lại một mình.
Hắn bước ra khỏi lều, lâng lâng như người say. Đàn bà. Lần đầu tiên, kể từ khi là thằng đàn ông, hắn được tiếp xúc với đàn bà gần gũi đến thế, tình nghĩa đến thế. Lần đầu tiên trong đời hắn được biết người đàn bà không có lớp quần áo che đậy đẹp kỳ lạ và quyến rũ kỳ lạ. Hắn cười khan trong cảm khoái ngất ngây.
Lúc đến bên chiếc xe Sác nằm đổ kềnh giữa đường, nhìn những can nhựa trắng văng mỗi nơi một cái: hắn bàng hoàng. bỗng nhiên như bị hút hết sinh lực. Hắn như ngửi thấy từ bầu trời xám xịt không một vì sao, từ những dải ruộng ướt đầm sương những mối đe dọa, những lời cảnh cáo. Hắn hiểu đã quá trễ. Sự vắng mặt của hắn ở nhà chắc đã lộ và sẽ phải trả giá. Hắn uể oải dựng xe: lóng ngóng buộc các can nhựa vào giá chở hàng. Hắn quên bẵng nàng. Buộc xong số can, hắn hấp tấp gạt chân chống xe.
- Anh ơi! Từ trong lều vọng ra tiếng nàng: Anh gì ơi...
Bóng nàng lờ mờ cạnh mái lều, tay vịn vào cây cột. Nàng đã đứng được. Hắn mừng ứa nước mắt.
- Anh à...
Sức hút của tiếng gọi khiến hắn luýnh quýnh. Hắn thích được gần nàng, được nghe tiếng nàng, được đón nhận từ nàng sự trìu mến và tin cậy. Đời hắn từ tấm bé đến giờ, thiếu tất cả những thứ đó. Và chỉ sau đêm nay, hắn chẳng bao giờ có lại dịp may trời cho này. Hắn định dựng xe. Nhưng gương mặt lì lạnh của Ba Bá bỗng hiện ra. Nỗi sợ hãi biến thành kích động khẩn trương. Hắn chợt nhớ con Lang Đen. Hắn chỉ định đến đưa nàng các thứ rồi về ngay. Giờ thì rõ ràng Lang Đen đã đẻ rồi. Nó thuộc loại khó đẻ. Lúc Lang Đen đẻ không có hắn... không nói không rằng hắn đẩy xe cắm đầu cắm cổ chạy bất kể trời đất. Cái xe Sác cà khổ, những can nhựa nảy tưng tưng trên đường gập ghềnh... Hắn quên nàng hoàn toàn.
Nàng hồi sức nhờ lòng tốt nhiệt thành và vô tư của hắn là điều bất ngờ ngoài mong đợi, là sự tình cờ còn có thể hiểu được. Nhưng việc vị ân nhân bỗng đùng đùng bỏ chạy, nàng không sao hiểu nổi. Nhìn những thứ chai lọ còn bỏ lại, nàng cầm chai sữa giơ lên, thấy còn chừng một phần tư. Hơi dầu được xoa khắp người giờ mới nóng bừng bừng. Cảm thấy đói. Mặc kệ. Anh ta không thể là người xấu. Nàng đưa chai sữa lên miệng, ngửa mặt uống đến cạn sạch. Rồi nàng lâm râm khấn: Cầu trời phù hộ anh ta...