Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Chương 1
A
nh sáng của Dòng Mặt Trời xung động và lóe lên khi cô dùng hết sức mình để lao thật nhanh qua nó. Cô phải về nhà! Nhưng cô đi càng nhanh bao nhiêu thì chặng đường lại càng dài thêm ra bấy nhiêu. Những chướng ngại vật chắn đường cô, khiến cô chậm lại. Những thế giới khác đang vẫy gọi cô. Những bàn tay vô hình chạm vào cô và kéo cô xuống.
“Không,” cô hét lên. “Ta phải trở về trước khi quá muộn. Hãy thả ta ra!”
Thoát khỏi những bàn tay níu giữ đó, cô vội vàng lướt nhanh qua Dòng Mặt Trời cho đến khi về được đến nhà. Cô tới Đền thờ và băng qua những hành lang dài bằng đá của Đền thờ. Trái tim cô gào thét và nỗi sợ hãi trong cô dâng lên khi cô nhận thấy những người khác đang tập trung ở đằng xa ngôi đền. Họ đang túm tụm lại với nhau và hợp nhất nguồn năng lượng của mình lại. Cô phải đến chỗ họ. Tham gia cùng với họ. Cô không thể bị bỏ lại phía sau được.
Cô hiện ra trong Đền thờ bằng đá rồi lao về phía khu rừng xanh rậm rạp. Cô đi nhanh hơn nữa trên những con đường mòn xưa thật là xưa; vút qua những bức tượng to lớn của đồng loại mình và lách qua những rặng cây khổng lồ. Đây là nhà của cô. Nơi trú ngụ của cô. Thế giới của cô. Nhưng tất cả mọi người đang chuẩn bị rời bỏ nó. Để đi tiếp.
Họ nói rằng họ sẽ cố gắng chờ đợi cô. Nhưng khi những ngôi sao thẳng hàng, họ sẽ đi cho dù có hay không có cô.
“Làm ơn đừng để ta về quá muộn…”, cô khẩn cầu.
“Làm ơn! Làm ơn!”
Tiếng khóc của chính mình đã đánh thức Emily ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ và cô cảm nhận được cái lưỡi ấm áp trên má mình. Cô nhìn lên và thấy con tuấn mã có cánh đẹp đẽ, Pegasus, đang đứng bên cạnh giường. Nó đang tỏa sáng rực rỡ khi vừa nhìn xuống cô vừa hí khe khẽ.
Khuôn mặt của Emily nóng bừng, ửng hồng và cô đang thở hổn hển như thể cô vừa tham gia một cuộc chạy đua vậy. “Chị ổn mà Pegs,” cô vừa nói khẽ vừa ngước nhìn lên đôi mắt mở to đầy quan tâm của nó.
Pegasus lại hí lần nữa và áp mặt nó vào mặt cô.
“Em!” Cha cô chạy vào phòng. “Có chuyện gì thế con? Con đã la hét và khóc lóc đấy.”
Toàn thân cô đang run rẩy. “Đó chỉ là một giấc mơ thôi ạ,” cô đáp. “Kể từ khi chúng ta trở về từ Khu 51, con đã có những giấc mơ lặp đi lặp lại. Cứ như thể con là một người khác và đang cố gắng quay trở về nhà trước khi một điều quan trọng nào đó xảy ra vậy. Con thực sự lo sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ chuyện đó. Nhưng khi con băng qua Dòng Mặt Trời, có những thứ vô hình cản đường con và thứ gì đó níu giữ con lại.” Cô nhìn lên khuôn mặt ân cần của ông. “Điều đó có nghĩa là gì thế ạ?”
Cha của Emily ngồi trên giường và ôm chặt cô vào lòng. “Cha không biết, con yêu ạ. Người ta bảo rằng những giấc mơ đến từ trong tiềm thức của chúng ta bởi nó đang cố truyền tải một điều gì đó.”
“Như là gì ạ?” Emily hỏi.
“Cha không dám chắc. Nhưng gần đây con đã trải qua rất nhiều chuyện. Có lẽ trí óc con đang cố gắng sắp xếp lại mọi thứ đã xảy ra. Con hãy nhìn xem cuộc sống của cha con ta đã thay đổi như thế nào. Chúng ta sống ở đây tại Olympus này và giờ con đã có rất nhiều năng lực. Cha biết chúng làm con sợ hãi. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến con gặp những cơn ác mộng ấy.”
“Không phải ác mộng đâu ạ,” Emily sửa lại.
“Chúng luôn giống hệt nhau. Con cố gắng một cách tuyệt vọng quay về nhà để tham dự một cuộc tập trung nào đó. Nhưng con luôn tỉnh giấc trước khi con làm được việc ấy.”
“Nhà ư?” Ông hỏi. “Ý con là thành phố New York sao? Con muốn quay lại đó à?”
Emily cau mày và lắc đầu. “Không đâu ạ, không phải New York và cũng không phải xứ Olympus. Đó là một nơi xa lạ, xung quanh toàn là rừng rậm. Con đang ở trong một ngôi đền có kiến trúc phức tạp được bao quanh bởi những tượng đài cao lớn.”
Pegasus khịt mũi ầm ĩ và lắc đầu. Nó bước lại gần Emily và nhìn cô một cách chăm chú. Khi nhìn sâu vào trong đôi mắt nâu ấm áp của nó, Emily thấy hình ảnh của một thế giới rừng cây đầy những bức tượng đá cao lớn.
“Chính là khu rừng đó! Em cũng đã mơ đến nó phải không?”
Con tuấn mã cường tráng lắc đầu, chân giậm xuống sàn nhà và hí vang mấy tiếng. Nó quay đầu về phía cửa ra vào. Rồi nó khẽ huých cha của Emily một cái và lại quay về phía cửa.
“Cái gì vậy?” Cha cô hỏi. “Mày đang cố nói với ta điều gì thế?”
“Nó muốn cha đi đâu đó,” Emily giải thích.
“Vào đêm muộn thế này sao?”
Sau vài lần cố gắng để cho Emily và cha cô hiểu nhưng thất bại, Pegasus bỏ cuộc và rời khỏi căn phòng. Một lát sau nó quay lại cùng với Paelen và Joel vẫn còn đang ngái ngủ.
“Cậu ổn chứ, Em?” Joel vừa hỏi vừa chệnh choạng bước lại gần giường của cô. Cậu ta đang mặc mỗi chiếc quần ngủ nên cô có thể nhìn thấy chỗ nối giữa cánh tay bằng bạc mới làm với thân hình vạm vỡ của cậu ấy. Nó trông giống hệt cánh tay cũ mà thần Vulcan đã làm cho cậu sau khi cậu mất một cánh tay trong trận chiến chống lại bọn nữ thần tóc rắn. Cô ngạc nhiên vì thần Vulcan có thể tạo ra nó nhanh chóng đến vậy sau khi các nhà khoa học của Trung tâm Nghiên cứu Trung ương tại Khu 51 đã phẫu thuật tháo bỏ cánh tay cũ.
Emily gật đầu. “Mình ổn. Mình lại mơ giấc mơ đó. Nhưng rồi Pegs đã cho mình thấy một nơi giống hệt giấc mơ của mình.”
Paelen ngáp thật to. Mái tóc của cậu ta dựng ngược lên còn bộ quần áo ngủ thì nhăn nhúm và lếch thếch. Cậu ta nhìn Pegasus và cau mày. “Ngươi đánh thức ta dậy vì Emily nằm mơ sao? Còn ta thì sao chứ? Ta đang có giấc mơ tuyệt vời
của riêng mình về những nàng tiên cá đấy.”
Pegasus hí lên và huých Paelen.
“Sao chứ?” Paelen kêu lên. “Ta không được phép nằm mơ sao?”
“Paelen, làm ơn đi,” Emily nói. “Pegasus đang cố gắng nói với em điều gì đó, nhưng em không thể nào hiểu được nó nói gì. Em nghĩ đó là chuyện quan trọng đấy.”
Paelen chăm chú nhìn Pegasus. “Chuyện gì vậy?”
Con tuấn mã hí nhẹ vài lần và lắc lắc cái đầu. “Chuyện này rất lạ,” Paelen nói. “Pegasus nói rằng thế giới em miêu tả trong giấc mơ chính là thế giới mà em đã đưa nó tới lúc em bị bắn ở cơ sở CRU trên sa mạc Nevada.”
Emily cau mày. “Sao lại như vậy được chứ? Em chưa từng đến đó và thậm chí còn chưa nghe về nó. Tại sao em lại mơ về một nơi mà em chưa từng nhìn thấy? Và tại sao giấc mơ đó lại cứ lặp đi lặp lại suốt như vậy chứ?”
Pegasus lấy chân cào cào sàn nhà và khe khẽ hí. Paelen trông thật sửng sốt. “Thật không? Tại sao chúng ta chưa được nghe về chuyện đó khi nó liên quan đến Emily chứ?”
“Chuyện gì liên quan đến em vậy?” Emily hỏi. “Nghe nói sau khi chúng ta từ Trái đất quay về, thần Jupiter đã phái một vài người của mình đến thế giới rừng xanh đó để khám phá nó. Thần ấy muốn biết tại sao năng lượng của em lại đưa được mọi người tới đó.”
Emily nhìn Pegasus. “Em biết chuyện này và đã không kể với chị sao?”
Con tuấn mã cúi đầu, trông đầy tội lỗi. “Pegasus chỉ mới phát hiện ra. Thần Jupiter dặn nó không được nói gì vì thần ấy sợ chuyện đó sẽ khiến cho em lo lắng. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra ở Trái đất, thần ấy muốn em có được khoảng thời gian yên tĩnh ở Olympus và không phải bận tâm gì đến thế giới rừng xanh đó.”
“Không cho em biết mới khiến em phiền lòng đấy!” Emily phản đối. “Thần Jupiter đã hứa rằng chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu. Lẽ ra thần ấy không nên phái người đến đó mà không có em.”
Cha của Emily gật đầu. “Ta cũng nghĩ vậy. Chắc phải có nguyên nhân nào đó nên năng lượng của Emily mới có thể đưa cậu và Alexis, Sphinx tới đó. Chúng ta có quyền được tham gia vào việc điều tra. Khi trời sáng ta sẽ nói chuyện với thần Jupiter và tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.”
“Con sẽ đi cùng cha,” Emily nói.
“Cháu cũng vậy,” Joel nói theo.
“Và cả cháu nữa,” Paelen nói.
Pegasus khẽ hí và gật gật đầu. Emily không cần Paelen phải dịch lại. Cô hiểu con tuấn mã cũng muốn đi cùng.
Emily không thể nào ngủ lại được. Sau giấc mơ vừa rồi cô thực sự không muốn ngủ chút nào. Thay vào đó cô và Pegaus nhẹ nhàng lẻn ra khỏi cung điện và bay lên bầu trời đêm phía trên Olympus.
Những vì sao đang tỏa sáng lấp lánh phía trên đầu và phát ra đủ ánh sáng để họ có thể quan sát. Emily nhìn xuống những sinh vật đêm đang sống cuộc đời bình lặng của mình, luôn làm việc, sinh sống và vui chơi dưới những ánh sao.
Pegasus hạ cánh xuống bãi biển bạc của riêng họ bao quanh một hồ nước yên ả. Không có làn gió nào lay động mặt hồ và nó cứ như một tấm gương khổng lồ phản chiếu những vì sao trên bầu trời.
Emily tụt khỏi lưng Pegasus và lội xuống làn nước mát lạnh và tĩnh lặng, ngập đến tận đầu gối. Cô không còn cần đến chiếc nẹp chân bằng bạc nữa vì năng lượng của cô đã chữa lành chiếc chân bị thương từ lúc ở Khu 51 rồi. Những khám phá trong suốt thời gian cô sống tại cơ sở CRU vẫn khiến cô bận tâm. Cô chỉ có thể tâm sự với một mình Pegasus về những điều mà các nhà khoa học đã nói về cô. Cô thậm chí còn chưa kể cho Joel hay Paelen biết vì lo sợ những gì họ có thể sẽ nghĩ về cô.
Cô có thực sự đang còn sống hay không? Họ khẳng định rằng cô không hề có vấn đề về thể chất giống như tất cả các sinh vật sống khác - kể cả người dân xứ Olympus. Và mặc dù cô có máu và một trái tim bơm máu đi khắp cơ thể nhưng thực ra nó cũng chẳng cần thiết để giúp cô tồn tại. Các nhà khoa học tin rằng nó tồn tại như vậy hoàn toàn là do Emily nghĩ rằng nó nên như thế.
Những lúc yên tĩnh hay khi cô ở một mình với Pegasus, Emily luôn tự hỏi bản thân mình một câu hỏi lặp đi lặp lại. “Mình là cái thứ gì vậy?” Nhưng bất chấp tình yêu và sự nâng đỡ dành cho cô, Pegasus không có câu trả lời nào hết.
“Ở đây thật đẹp,” cô thở dài khi Pegasus lội xuống nước cùng với cô. “Đôi khi chị ước gì chúng ta có thể ở lại đây mãi mãi và không phải lo lắng về bất cứ điều gì khác. Chỉ có em và chị cùng với hồ nước bạc này thôi.”
Pegasus dụi đầu nó vào đầu cô.
Cô ngước nhìn khuôn mặt đẹp đẽ ấy và vén mái bờm dài đang che mất đôi mắt của nó sang một bên. “Có điều gì đó đã thay đổi. Chị có thể cảm nhận được nó. Chị đã thay đổi và điều đó thực sự làm chị thấy sợ hãi.” Emily nhấc chiếc chân đã lành lặn lên. “Nhìn xem, chẳng có một vết sẹo nào cả. Tất cả những gì chị đã phải làm là tưởng tượng rằng nó biến mất, thế là nó biến mất. Chị đã đưa em và Alexis đi mà không cần thực sự nghĩ về việc đó và chị đã chẳng mất một chút sức lực nào để phá hủy cơ sở CRU tại Khu 51. Em không thấy sợ hãi chút nào khi chị có thể làm được tất cả những việc đó sao?”
Pegasus khịt mũi và lắc đầu, rồi nó áp sát vào cô hơn nữa.
“Cảm ơn em, Pegs ạ,” cô nói một cách biết ơn. “Nhưng nó làm chị sợ. Nếu chẳng may chị phạm sai lầm thì sao? Nhỡ chị thực sự làm ai đó bị thương thì sao? Chị không hề có đủ khả năng kiểm soát mà.”
Pegasus và Emily đi bộ dọc theo bờ biển bạc suốt cả đêm. Khi bình minh bắt đầu ló rạng trên vùng đất Olympus, cô trèo lên lưng con tuấn mã và họ cùng nhau quay về cung điện của thần Jupiter.
Bay qua khung cửa sổ lớn đang mở của phòng mình, Emily không kịp thay chiếc áo chùng thì đã có tiếng gõ cửa.
“Cậu đã sẵn sàng đi gặp thần Jupiter chưa nào?” Joel vừa hỏi vừa bước vào phòng.
Con lợn lòi, Chrysaor, đang đứng bên cạnh Joel và giụi cái mõm đầy lông lá của nó vào bàn tay Emily để được vỗ về.
“Mình sẵn sàng rồi,” Emily vừa đáp vừa trao cho con lợn lòi một nụ hôn chào buổi sáng lên cái đầu của nó.
Họ gặp cha của cô ngoài hành lang và cùng nhau bước xuống những bậc đá cẩm thạch trắng dẫn xuống tầng chính.
Như mọi lần, có rất nhiều hoạt động đang diễn ra trong cung điện khi mọi người đến để giải quyết công việc của mình. Những bó hoa kỳ lạ thơm ngát đang được đưa đến và những bức tượng trang hoàng cho cung điện đang được lau chùi bởi một nhóm thần rừng trẻ tuổi. Những anh chàng nửa người nửa dê đó nhìn thấy Emily và Pegasus liền chào hỏi một cách vồn vã.
Thần Cupid đang đứng ở bậc thang cuối cùng, nói chuyện cùng một nhân mã trẻ tuổi. Nhìn thấy Emily, gương mặt của thần sáng bừng lên với một nụ cười rạng rỡ.
“Ôi, thật tuyệt,” Joel thì thầm với Paelen, “Đúng là điều chúng ta cần, Cupid cũng đang ở đây để gây rắc rối đấy.”
“Buổi sáng tốt lành, Thần Lửa,” thần Cupid vừa tươi cười nói vừa cúi đầu chào một cách lịch thiệp khi đến gần Emily. Thần nắm lấy tay Emily và nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
“Xin chào, thần Cupid. Ngài đến cung điện có việc gì vậy?”
“Sáng nay mẹ ta có cuộc họp bàn với thần Jupiper,” người xứ Olympus có cánh trả lời. “Ta đi theo với hy vọng được nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu của em.”
Lời ca tụng đó khiến Emily đỏ mặt. Mặc dù đã từ lâu cô không còn phải lòng thần nữa, nhưng ngay lúc này thần như vẫn gắng sức quyến rũ cô.
Bên cạnh cô, Joel lên tiếng một cách bỡn cợt thái quá. “Hãy để tôi được nghỉ ngơi một chút đi, Cupid.”
Paelen đang đứng phía bên trái Emily. Liếc mắt nhìn, Emily thấy cậu ta đang dùng năng lượng xứ Olympus để kéo giãn cánh tay của mình ra. Trong khi thần Cupid bị Emily làm cho phân tâm, cánh tay được kéo dài của Paelen lướt qua lưng cô và lưng của Joel cho đến khi nó tạo thành một cái móc kín đáo phía sau thần Cupid.
Emily huých khuỷu tay vào sườn Paelen, nhưng bàn tay của cậu ta đã với tới thần Cupid và túm lấy một nắm lông vũ từ đôi cánh của thần. Paelen giật một cái thật mạnh.
“Ối!” Thần Cupid vừa kêu lên vừa xòe vội đôi cánh ra. Thần xoay người để xem ai đã tấn công mình nhưng không nhìn thấy Paelen đang rụt cánh tay của cậu ta lại. Cái mà thần nhìn thấy là mấy chiếc lông vũ đang rơi xuống sàn nhà.
“Paelen!” Thần Cupid buộc tội. “Ta biết đó là ngươi mà.”
Joel và Paelen cười ngặt nghẽo trước vẻ mặt đầy tức giận của thần Cupid. Bị người xứ Olympus rượt đuổi, Paelen ra lệnh cho đôi xăng đan có cánh dưới chân. Chúng là món quà từ thần Mercury, sứ giả của Olympus và giờ chúng chỉ phục vụ cho một mình cậu mà thôi. “Đưa ta lên!”
Đôi cánh bé xíu vỗ vỗ báo hiệu đã nhận lệnh và rồi nâng Paelen cao lên không trung phía trên đầu thần Cupid.
“Hãy xuống đây, đồ hèn nhát kia,” thần Cupid la hét, nhảy lên và cố gắng tóm lấy cậu ta. “Ngươi biết là ta không thể bay trong nhà được mà!”
“Đến và tóm tôi đi này, anh chàng đẹp trai kia ơi,” Paelen vừa trêu chọc vừa thả từng chiếc lông vũ của thần Cupid xuống.
Cha của Emily cố gắng nhịn cười và giơ bàn tay lên để can ngăn. “Đủ rồi đó các chàng trai. Chúng ta có việc phải làm bây giờ đấy.”
“Nhưng chú đã nhìn thấy việc hắn làm với cháu rồi đấy!” Thần Cupid kêu ca. “Hắn nhổ lông của cháu!”
“Tôi đâu có làm,” Paelen chọc tức, vẫn tiếp tục lượn lờ phía trên đầu và thả những chiếc lông vũ xuống.
Tiếng bước chân nơi bậc thang phía sau đã chấm dứt cuộc tranh cãi của bọn họ.
“Buổi sáng tốt lành, Emily, Pegasus và mọi người,” thần Juno vừa chào vừa bước xuống bậc thang. Bên cạnh bà, con công yêu quý xòe cái đuôi to lớn của mình ra như một chiếc quạt khiến hàng trăm con mắt đồng loạt đổ dồn vào họ.
Bà ngước lên nhìn Paelen. “Ta đã bỏ lỡ điều gì ở đây vậy?”
Paelen ra lệnh cho đôi xăng đan hạ cánh xuống đất. Cậu ta cúi đầu chào thần Juno.
“Không có gì đâu ạ,” Cha của Emily cũng cúi đầu chào và trả lời. “Mấy cậu bé này đang nô đùa một chút ấy mà.”
Emily khom người chào vợ của thần Jupiter một cách trịnh trọng. “Buổi sáng tốt lành, thần Juno,” cô nói. “Người có nghĩ rằng sáng nay chúng con có thể được gặp thần Jupiter một lát không ạ?” Thần Juno trông trẻ hơn rất nhiều so với thần Jupiter và bà vô cùng xinh đẹp. Bà mặc một chiếc váy dài trắng bằng vải lụa mềm mại được đính bởi hàng ngàn viên ngọc trai. Một chiếc đai bằng vàng tinh xảo đeo quanh eo của bà cùng đôi xăng đan cầu kỳ tô điểm cho đôi chân. Đôi mắt bà màu nâu đậm tiệp với màu của mái tóc được tạo kiểu thanh lịch trên đầu và được cột lại bằng một chiếc vòng ngọc trai.
“Dĩ nhiên rồi con gái,” thần Juno vừa nói vừa dẫn họ ngang qua tiền sảnh và đi vào một trong những căn phòng lớn bên cạnh. “Ngài ấy đang ở đây cùng với hội đồng của mình.”
Cha Emily bước tới phía trước. “Nếu ngài ấy đang gặp hội đồng thì chúng tôi không muốn làm phiền ngài ấy đâu ạ.”
Thần Juno dừng lại và mỉm cười rạng rỡ với cha của Emily. “Chồng của ta luôn có thời gian để dành cho ông, Steve ạ. Ông không cần phải xin phép gì đâu.” Bà đẩy hai cánh cửa của phòng hội đồng ra và mời tất cả mọi người vào.
Phía sau Emily, Paelen và Joel vẫn đang khúc khích cười trêu chọc thần Cupid trong khi người xứ Olympus có cánh đi phía sau một đoạn và lẩm bẩm những câu đe dọa.
Thần Jupiter đang đứng với hai người anh của mình, thần Pluto và thần Neptune cùng các thành viên hội đồng là các sinh vật thuộc các chủng tộc khác nhau. Trong số đó có người anh em cùng cha khác mẹ của Bộ ba Quyền lực, Chiron, một nhân mã và là vị cố vấn thân cận nhất của thần Jupiter. Còn có cả một người khổng lồ - thân hình to lớn đến nỗi đầu gần chạm vào trần của căn phòng đồ sộ. Nhưng dù có thân hình như vậy nhưng những người khổng lồ ở xứ Olympus lại là những dân cư hòa nhã nhất. Người Khổng lồ Một mắt đang đứng bên cạnh người khổng lồ ấy và nói chuyện khe khẽ.
Emily nhìn nhóm người với sự kinh ngạc. Sau tất cả khoảng thời gian đã qua ở Olympus, cô vẫn ngạc nhiên trước những chủng tộc sinh vật thần thoại phong phú này, giờ chính họ đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của cô.
Phía bên kia căn phòng, Emily nhìn thấy thần Diana cùng người em trai sinh đôi của mình, thần Apollo. Thần Vesta cũng ở đó, đang say sưa trò chuyện cùng với mẹ của thần Cupid, nữ thần Venus. Thần Hecules đứng phía sau đó một khoảng, cánh tay khoanh lại trước bộ ngực vạm vỡ, đang nói chuyện cùng thần Mars, người đứng đầu hội đồng chiến tranh và trông thần rất lo âu.
Emily mới chỉ gặp thần Mars hai lần và chưa bao giờ nói chuyện với thần ấy cả. Thần cao, đẹp trai và vạm vỡ như thần Hecules, nhưng dường như dễ nóng giận bởi vẻ cau có luôn khiến khuôn mặt đẹp đẽ của thần trở nên u ám. Nhưng trái ngược với vẻ ngoài khó chịu đó, thần Mars lại là một người hào hoa ở xứ Olympus này và thường bị bắt gặp hẹn hò cùng với nữ thần Venus. Sự xuất hiện của thần trong phòng hội đồng báo hiệu một điều gì đó lớn lao đang xảy ra.
Paelen đứng bên cạnh Emily và khẽ huých cô. “Thần Vesta không phải thành viên của hội đồng, thần Hecules cũng vậy. Cả thần Mars và thần Venus nữa. Ta không hiểu họ đang làm gì ở đây.”
“Mình à,” thần Juno vừa gọi vừa bước vào trong, “Emily và gia đình cô bé có chuyện muốn nói.” Thần Jupiter ngước lên và nở một nụ cười tươi tắn làm rạng rỡ cả khuôn mặt.
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi, vào đây nào!”
Kể từ sau những sự việc xảy ra ở Khu 51, lúc mà Emily buộc phải đối đầu với thần Jupiter để bảo vệ Trái đất, họ đã trở nên thân thiết hơn.
Mọi người đều lo sợ khi nhận ra rằng họ đã gần như phải đánh nhau vì vận mệnh của thế giới. Giờ thì họ thường xuyên nói chuyện với nhau và thần Jupiter, Pluto và Neptune đã trở thành những người ông yêu quý của cô hơn là những vị chỉ huy quyền lực nhất của xứ Olympus.
“Ta có thể làm gì cho con nào?” Thần Jupiter vừa hỏi vừa choàng tay lên Emily.
Chưa ai đó kịp nói gì, Pegasus đã bắt đầu hí lên.
Nụ cười thần Jupiter tắt ngấm. “Con đang gặp ác mộng sao?”
Emily kể về giấc mơ lặp đi lặp lại của mình. Khi cô nhắc đến thế giới rừng xanh, các thành viên hội đồng khác đã đứng vây quanh cô. Lúc cô kể xong, thần Vesta quay lại nói với thần Jupiter. “Ta tin rằng đã đến lúc chúng ta phải cho cô bé biết về phát hiện của mình rồi.”
“Đúng vậy,” thần Jupiter đồng ý. Thần khoát cánh tay rộng lớn của mình để gọi tất cả mọi người. “Tất cả mọi người, hãy đi theo ta.”
Thần Jupiter dẫn họ đi qua hai cánh cửa nữa để vào một căn phòng bằng đá cẩm thạch còn rộng lớn hơn. Nó chứa đầy đồ tạo tác. Những thứ kỳ lạ đó được đặt ở trên bàn và dưới sàn nhà. Nhưng một tấm bảng bằng đá phiến to bản ở trung tâm căn phòng mới chính là thứ ngay lập tức khiến Emily chú ý. Tấm bảng được viết kín những chữ viết và ký hiệu kỳ lạ.
“Có hàng triệu thế giới nằm dọc Dòng Mặt Trời này,” thần Jupiter bắt đầu nói, “dù vậy chúng ta mới chỉ liệt kê được một số ít trong đó. Nhưng gần đây, nhờ Emily đưa cả Pegasus và Alexis đến đó mà chúng ta đã phát hiện được một thế giới tại điểm đầu tiên của Dòng Mặt Trời.”
Chiron bước tới trước, bộ móng của vị nhân mã gõ lóc cóc xuống sàn nhà bằng đá cẩm thạch. “Mãi đến giờ, chúng ta mới biết được rằng Dòng Mặt Trời có một điểm đầu. Đây là một điều thú vị đối với tất cả chúng ta. Chúng ta có rất nhiều thứ để khám phá.”
“Các ngài đang nói về thế giới rừng xanh đấy ạ?” Emily hỏi.
“Đúng là chúng ta đang nói về nó đấy,” thần Jupiter đáp. “Xung quanh căn phòng này chỉ là một số rất ít đồ tạo tác mà chúng ta đã tìm thấy ở đó. Nhưng trong đó, thứ thú vị nhất là một phiến đá được treo trên bức tường của một ngôi Đền thờ rộng lớn.”
Thần Jupiter mời Emily bước tới phía trước để nhìn cho rõ hơn. “Chúng ta đã sao chép lại toàn bộ các con chữ từ phiến đá đó ra đây rồi. Ta đã yêu cầu những học giả giỏi nhất cố gắng giải mã nó, nhưng đến giờ, họ vẫn thất bại.”
Emily chăm chú xem xét tấm bảng. Có điều gì đó quen thuộc ở những ký hiệu đó. Khi cô nhìn chằm chằm vào những dòng chữ kỳ lạ đó, những ký tự dường như mờ đi và quay tít trước mắt cô. Đột nhiên cơn choáng váng xâm chiếm cô và cô bắt đầu lảo đảo bước lùi lại.
Joel ngay lập tức đến bên cô. Cậu vòng cánh tay đỡ lấy cô. “Cậu ổn chứ, Em?”
Emily dựa vào người cậu ta một cách khó nhọc. “Mình-mình ổn,” cô đáp. “Chỉ là nó…” Khi cô quay lại nhìn tấm bảng, cô hít một hơi. “Con biết những chữ viết này!”
“Gì cơ?” Cha của cô kinh ngạc hỏi.
Emily đến bên tấm bảng. “Con có thể hiểu nó. Hiểu toàn bộ.” Cô chỉ vào từng ký tự và bắt đầu đọc to.
Thưa các lữ khách đáng kính, Chào mừng đến với Xanadu.
Chúng ta chỉ yêu cầu rằng các người đến đây với trái tim hòa bình và tinh thần tôn trọng. Bởi thế giới này của chúng ta là thế giới cổ xưa nhất và rất được quý trọng. Nhưng chúng ta vẫn dành nó cho các người như một nơi trú ngụ. Có nghĩa rằng thế giới của chúng ta giờ là của các người. Nhưng hãy quan tâm đến căn nhà của chúng ta và tôn trọng luật lệ của chúng ta.
• Xanadu phải được tôn trọng. Nó sẽ nuôi dưỡng các người nếu các người không ngược đãi nó.
• Phương châm sống của chúng ta là hòa bình. Đừng phá hủy nền hòa bình đó, nếu không chúng ta sẽ đấu tranh để bảo vệ căn nhà của mình.
• Mạng sống nào cũng đều quý giá cả. Các người không được giết chóc ở đây hoặc các người sẽ bị đuổi ra khỏi đây vĩnh viễn.
Chúng ta là các Xan, những người tạo nên Dòng Mặt Trời.
Những vệ binh của vũ trụ. Xanadu rất thiêng liêng.
Emily quay trở lại chỗ thần Jupiter. Vị chúa tể của Olympus đưa tay che lấy miệng và đôi mắt mở to đến nỗi cô bé chưa từng được thấy. Thần nhìn cô như thể đang nhìn thấy ma vậy.
Thần Vesta hết nhìn tấm bảng lại quay sang nhìn Emily trong nỗi kinh ngạc.
“Xanadu,” thần Diana và thần Apollo đều thì thào một cách tôn kính.
“Có thể nào như vậy không?” Chiron khẽ hỏi.
Đôi mắt màu vàng của ông mở to và chứa đựng sự ngưỡng mộ. “Sau từng ấy thời gian, cuối cùng chúng ta đã tìm thấy nó sao?” Vị nhân mã quay lại phía Emily và cúi đầu một cách kính trọng. “Cảm ơn con, cô bé.”
Pegasus đứng trước mặt cô và cúi đầu xuống. Cả Chrysaor, người khổng lồ và thậm chí cả Người Khổng lồ Một mắt cũng vậy.
“Ai đó làm ơn hãy nói rõ cho chúng con về bí mật này không ạ?” Joel đề nghị, cậu bối rối bởi hành động lạ lùng của những người Olympus.
Hành động của họ khiến Emily khó chịu. Tất cả mọi người đều nhìn Emily như thể cô là thứ gì đó xa lạ, được kéo lên từ đáy biển vậy.
“Chuyện gì thế ạ?” Cô hỏi. “Pegs, đừng cúi đầu nữa và hãy kể cho chị nghe chuyện gì đang xảy ra vậy hả? Có điều gì đặc biệt đến vậy về Xanadu sao?”
Thần Jupiter đứng thẳng người và trên môi nở một nụ cười trang trọng. “Giống như Trái đất có những câu chuyện thần thoại cổ xưa về chúng ta, những người Olympus chúng ta cũng có những câu chuyện thần thoại và truyền thuyết của riêng mình.” Thần Vesta nói xen vào. “Truyền thuyết cổ xưa nhất của chúng ta kể rằng ngày xưa, trước thời của các vị thần Olympus rất lâu, thậm chí trước cả thời của các Titan, là thời của Xanadu. Người ta kể rằng đó là một nơi kỳ diệu và thiêng liêng được bảo vệ bởi các Xan; một chủng tộc vĩ đại và quyền lực thống trị vũ trụ bằng sự nhân từ. Nhưng có chuyện gì đó đã xảy ra và người Xan biến mất.”
Thần Diana tiếp tục, vẻ mặt rạng rỡ. “Chính bởi truyền thuyết đó mà chúng ta đã kế tục vai trò những vệ binh của Dòng Mặt Trời. Chúng ta đã đến rất nhiều thế giới để tìm kiếm người Xan và dấu vết chứng minh người Xan thực sự tồn tại. Cuối cùng, đây chính là bằng chứng mà chúng ta đã kiếm tìm. Rốt cuộc, chúng ta cũng đã tìm thấy Xanadu.”
“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến Emily chứ?” Cha cô hỏi.
Thần Diana đặt tay lên vai Emily và bắt đầu dẫn cô đi xung quanh căn phòng. “Hãy xem xét những thứ đồ tạo tác mà chúng ta đã mang về đây đi. Con có nhận ra được thứ gì không?”
Khi họ đi từ chiếc bàn này sang chiếc bàn khác, Emily chăm chú nhìn những đồ vật đó. Tất cả chúng đều rất quen thuộc với cô, cứ như thể cô biết chúng là cái gì nhưng phần nào đó quên mất vậy. Cô cầm một miếng kim loại cùn mỏng dẹt, hình tròn và nhận ra trọng lượng và hình dáng của
nó. Cô chạm vào đáy của miếng kim loại đó và nó phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ.
“Con biết thứ này,” cô thì thầm. “Nó được sử dụng như một chiếc đèn pin vậy.”
Khi ánh sáng đó chiếu khắp căn phòng, thần Jupiter ra lệnh đóng tất cả cửa chính và cửa sổ lại. Thần gọi mọi người lại gần. “Hãy nghe ta nói đây. Việc này không thể để lọt ra ngoài kia được. Nó sẽ làm chấn động mọi ngóc ngách của xứ sở này nếu dân chúng Olympus biết được rằng người mà chúng ta vẫn gọi là Thần Lửa của Olympus lại hoàn toàn không phải là người xứ Olympus.”
Thần Jupiter quỳ xuống trước mặt Emily và cúi đầu xuống. Khi thần ngẩng lên, thần nắm lấy tay cô. “Con yêu, ta không hiểu nổi bằng cách nào chuyện này có thể xảy ra. Nhưng chính niềm tin mãnh liệt nhất của ta cho biết con không phải con người cũng không phải cư dân xứ Olympus, mà thực ra con là người Xan.”