Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 158 / 8
Cập nhật: 2020-04-04 20:35:32 +0700
Chương 1
V
ùng núi Olympus không giống bất cứ nơi nào Emily đã từng tới trước đây. Đó là một vùng đất thần tiên diệu kỳ đầy những con người và sinh vật nằm ngoài trí tưởng tượng. Một nơi tuy chẳng có mưa, nhưng những khu vườn tươi tốt không bao giờ héo úa. Chúng không ngừng đơm hoa, tỏa vào không khí những hương thơm mê say. Ngay cả không khí dường như cũng sống động. Nó ngọt ngào như mật, nồng ấm và bao bọc bạn trong bình yên, vui vẻ với những tiếng chim ca và tràn ngập các loài côn trùng chẳng bao giờ chích đốt cả. Nếu một chú ong đậu lên người bạn, là chỉ bởi nó muốn được vuốt ve mà thôi.
Các tòa nhà trên vùng núi Olympus cũng đẹp và độc nhất vô nhị như chính vùng đất này vậy. Hầu hết các tòa nhà đều được xây bằng đá cẩm thạch trắng bóng với những trụ đá chạm khắc cầu kỳ cao vút lên tận bầu trời xanh ngắt. Có những rạp hát ngoài trời - nơi những thi sĩ nhảy múa và ca hát mua vui cho tất cả mọi người.
Dọc các con đường lát sỏi rộng lớn là tượng đài những chiến binh và anh hùng vĩ đại nhất của vùng Olympus. Không hề có chiếc xe ô tô hay xe tải nào nhả khói làm ô nhiễm không khí nơi đây. Người dân vùng Olympus đi bộ hoặc bay tới bất cứ nơi nào mà họ muốn đến. Thỉnh thoảng họ sẽ dùng những chiếc xe ngựa kéo lộng lẫy để đi lại.
Rồi có cả thư viện nữa. Nhiều hơn Emily có thể đếm được, gồm những cuốn sách từ các vùng đất mà người dân Olympus đã đến và bảo vệ. Một số cuốn yêu thích của cô được cất giữ tại thư viện trong cung điện của thần Jupiter, chúng được mang đến để dành riêng cho cô.
Emily không bao giờ có thể tưởng tượng được một nơi nào hoàn hảo hơn thế.
Nhưng dù sống ở Olympus, giữa tất cả sự tráng lệ của nó, cô vẫn thấy đau lòng.
Emily nhớ cha. Mỗi giây không ngủ cô đều nghĩ và lo lắng cho ông. Ông bị bỏ lại ở thế giới loài người, trở thành tù nhân của ủy ban Nghiên cứu Trung ương CRU. Ủy ban này là một tổ chức bí mật của chính phủ bị ám ảnh bởi việc bắt giữ người ngoài hành tinh và bất cứ thứ gì bất thường được sử dụng làm vũ khí, cô đã từng là tù nhân của họ trong một thời gian ngắn và biết rằng bọn họ độc đoán và tàn nhẫn như thế nào. Giờ bọn họ đang giữ cha cô. Bọn họ đang làm gì với ông? Liệu bọn họ có tra tấn ông vì cô đã trốn thoát không? Bọn họ đã giết ông chưa? Biết bao nhiều nỗi sợ và những câu hỏi không lời đáp xuyên mạnh vào trái tim cô bé - cô không bao giờ có thể hạnh phúc nếu thiếu ông.
Ngay cả việc ở bên cạnh Pegasus cũng không làm dịu nỗi đau. Emily đã liều lĩnh quay lại New York để tìm cha cô, nhưng Thần Jupiter không cho cô đi.
Thần quả quyết rằng chỗ của cô là ở đây, giữa người dân vùng núi Olympus. Và với đội quân xâm lược Nirad vẫn đang là mối đe dọa của Olympus, thần Jupiter không thể liều lĩnh phái bất cứ chiến binh nào của mình tới thế giới của Emily cho nhiệm vụ giải cứu đó được. Bất chấp cô đã cầu xin thần như thế nào, thần vẫn không cho phép cô rời đi.
Emily ngừng bước khi đang đi dạo quanh những khu vườn phía sau cung điện của thần Jupiter. Cô hướng về phía mặt trời và cảm thấy những tia nắng ấm áp đang bao phủ lấy mình. Có phải đây cũng chính là vầng mặt trời chiếu sáng thế giới của cha cô hay không? Cha cô có được phép nhìn thấy nó không? Với kinh nghiệm của chính bản thân mình đã từng là tù nhân trong cơ sở nằm sâu dưới lòng đất ấy của CRU, cô không dám chắc điều đó.
Emily càng cảm thấy quyết tâm hơn. Nếu thần Jupiter không để cô đi, cô sẽ không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc trốn chạy và tự mình giải cứu cho cha. Bước dọc theo dòng suối chảy quanh Olympus, cô nhìn thấy một nhóm nữ thủy thần đang té nước bên bờ suối. Họ vẫy tay và chào với kiểu cách lạ lùng. Thoắt một cái, họ trượt xuống dưới dòng suối và mặt nước lại tĩnh lặng như thể họ chưa từng ở đó vậy.
Đắm chìm trong suy nghĩ, Emily không để ý đến đường đi nên vấp phải một hòn đá nhỏ. Cô tự nguyền rủa mình và đứng dậy. Hơn hết thảy, cô vẫn đang làm quen với chiếc nẹp chân mà thần Vulcan, thần vũ khí của Olympus, đã làm cho cô. Thần rèn nó bằng thứ vàng giống như dây cương của Pegasus; một loại vàng đặc biệt có thể giết chết bọn Nirad. Chỉ chạm nhẹ vào cũng khiến bọn chúng bị nhiễm độc nặng. Tiếp xúc lâu hơn sẽ dẫn đến cái chết không thể tránh khỏi đối với đám binh lính tàn bạo nhất. Với chiếc nẹp chân này Emily không chỉ bảo vệ bản thân mình khỏi những kẻ xâm lược, mà cô còn có thể đi lại và chạy được một lần nữa.
Nhưng học cách đi lại với một vật lạ cũng thật mất thời gian và công sức.
Giờ cô có thể đi lại hầu như bình thường như trước khi chân của cô bị hủy hoại vĩnh viễn bởi bọn Nirad ở New York.
Emily bước về phía Mê Cung của thần Jupiter, một mê cung phức tạp rộng lớn được xây dựng ở giữa khu vườn, bao gồm những bụi cây xanh cao lớn được trồng theo những mô hình rắc rối. Phải tập rất nhiều lần mới có thể định hướng được nó.
Emily và bạn bè của mình cũng đã phát hiện ra rằng Mê Cung của thần Jupiter còn là nơi tuyệt vời cho những câu chuyện riêng tư.
Emily thấy mình đang hướng về trung tâm của cái mê cung rắc rối ấy. Tại đó, cạnh trụ đá trung tâm, Pegasus đang đợi cô. Ngựa Thần có đôi cánh lộng lẫy luôn khiến cô ngạc nhiên. Đứng yên lặng trong bóng cây tối tăm, màu trắng của nó rực rỡ, sáng chói. Đầu ngẩng cao đầy kiêu hãnh, bộ lông sáng bóng và được chải chuốt chỉnh tề. Từng chiếc lông được sắp xếp hoàn hảo trên đôi cánh đang xếp lại gọn gàng.
Khi Pegasus nhìn thấy cô, nó hí vang một cách mừng rỡ và gật đầu chào.
Bên cạnh nó là người bạn thân nhất của cô đến từ New York. Joel cao lớn và cường tráng. Những nét đặc trưng của dân La Mã với làn da ngăm ngăm, mái tóc đen và đôi mắt nâu ấm áp, luôn gợi cho cô về những bức họa cổ điển của người Ý mà cô hay nhìn thấy trong các bảo tàng nghệ thuật. Joel không còn là cậu bé hung dữ và cáu kỉnh mà cô gặp lần đầu tiên bên ngoài. Khu nhà Đá nâu đối diện với trường học của họ. Thời gian sống ở Olympus đã làm dịu đi lớp vỏ bọc giận dữ và đau đớn vì mất gia đình của cậu. Cậu có một trái tim quan tâm sâu sắc và hay cười. Joel đã có những ngày làm việc cùng thần Vulcan trong xưởng rèn của vùng núi Olympus. Cậu thậm chí còn giúp thiết kế chiếc nẹp chân cho cô nữa.
Bước đến gần, Emily nhìn xung quanh. “Paelen đâu rồi?”
“Anh ấy sắp đến rồi. Anh ấy phải lấy một thứ.” Joel nắm lấy khuỷu tay của Emily. “Emily à, cậu thực sự chắc rằng muốn làm việc này chứ?”
“Mình còn lựa chọn nào khác sao?” Emily trả lời. “Joel à, tất cả những gì mình nghĩ đến là cứu cha. Mình chẳng thể nào làm khác được. Nếu thần Jupiter giúp thì chúng ta đã chẳng phải lén lút khắp nơi như thế này!” Cô vung tay lên cao một cách bất lực. Khi cô hạ tay xuống, ngọn lửa lóe sáng nơi đầu ngón tay và bắn vào mép chân xinh đẹp của cô làm cháy sém mảng đất xung quanh nó. Emily thét lên và nhảy lò cò vì đau đớn.
“Emily, bình tĩnh nào!” Joel nhắc nhở. “Cậu biết là lúc tức giận cậu sẽ khiến nó trở nên tệ hại hơn mà.”
“Ngu ngốc!” Cô la lên. “Trở thành Thần Lửa của Olympus là một chuyện. Nhưng liên tục đốt cháy bản thân mình lại là chuyện khác!”
“Cậu phải bình tĩnh lại,” Joel quả quyết. “Hãy nhớ những gì thần Vesta đã dạy cậu. Cậu có thể khống chế ngọn lửa nếu cậu giữ được bình tĩnh.”
“Nói thì dễ hơn làm,” Emily vừa than vãn vừa ngồi xuống và xoa vết bỏng ở chân. Chiếc xăng đan của cô bé đã bị sém đen lại và vẫn đang âm ỉ cháy. Kể từ khi cô xuất hiện ở Đền Lửa Thiêng, cô đã phát hiện ra năng lượng đặc biệt mà cô không thể kiểm soát. Năng lượng không ngừng đốt cháy mọi vật.
Joel ngồi xuống bên cạnh cô. “Chúng ta sẽ đưa cha cậu ra khỏi đó, mình hứa mà. Nhưng nếu cậu không chế ngự được ngọn lửa, cậu sẽ không thể cứu ông được đâu.”
“Joel nói đúng đấy.” Paelen ló ra từ hàng cây phía sau. Đối lập với Joel, cậu nhỏ bé và dẻo dai hơn nhiều. Paelen có thể chui vào những chỗ nhỏ hẹp nhất và có một thói quen tệ hại là thường tạo ra rắc rối cho chính mình. Nhưng với nụ cười nhếch mép và đôi mắt đen lấp lánh, cậu luôn biết cách khiến cho Emily cười. “Và nếu là em, ta sẽ nói nhỏ đi. Đến cả nửa cái mê cung này có thể nghe được câu chuyện của em đấy.” Cậu bé ngồi xuống cạnh Emily và huých đùa cô bé một cái. “Ta thấy em lại đốt cháy mình lần nữa rồi.”
“Không, em bị lỡ tay thôi,” Emily đáp và huých lại.
Paelen nhếch mép cười. “Dĩ nhiên là em đã làm thế, đó là lý do vì sao chiếc xăng đan của em lại cháy thành than và vẫn đang âm ỉ như vậy.”
Trong khoảng thời gian sống ở Olympus, thực sự Emily thấy quý mến Paelen hơn. Cô đã không thể đòi hỏi những người bạn tốt hơn cậu ấy và Joel. Paelen cũng là một trong số ít người dân Olympus hiểu được những gì họ đã trải qua khi còn là tù nhân của CRU trên Đảo Governor. Tất cả bọn họ đều đã bị tra tấn để khai ra thông tin về Olympus.
“Nói đến đôi xăng đan,” Emily đổi chủ đề, “không phải anh lại đánh cắp chúng từ thần Mercury một lần nữa đấy chứ hả?” Cô đã nhận ra đôi xăng đan có cánh trên chân cậu ta.
“Ta á? Dĩ nhiên là không rồi,” Paelen giả vờ sợ hãi nói. “Em biết ta không còn là một tên trộm nữa rồi mà. Thần Mercury đã tặng chúng cho ta đấy. Thần đang cho làm một đôi khác để thần dùng.” Paelen ngừng nói và cau mày. “Thần nói đôi xăng đan này thích ở với ta hơn. Ta không hiểu ý của thần nhưng ta sẽ không nói không với một món quà hữu dụng như vậy đâu.” Cậu vuốt ve đôi cánh nhỏ bé của đôi xăng đan. “Chính đôi cánh này đã cứu mạng chúng ta trong thế giới của em và giúp chúng ta thoát khỏi CRU. Không thể nói trước được chúng còn có thể làm những gì nữa.” Cậu ghé sát vào Emily và hào hứng xoa đôi bàn tay vào nhau. “Vậy em nói xem. Khi nào thì chúng ta có thể lên đường đến New York đây?”
Pegasus bước về phía trước và bắt đầu hí lên khe khẽ.
Paelen gật đầu và dịch lại cho hai người kia. “Pegasus nghe thấy thần Jupiter, thần Mars và thần Hercules đang nói chuyện. Họ sắp lên đường đi dò thám để xem có thể phát hiện được làm thế nào mà bọn Nirad xâm nhập vào Olympus với một lượng quân lớn như vậy mà không hề bị phát hiện. Cho đến khi họ tìm ra và có thể ngăn chặn được tuyến đường đó thì chúng ta vẫn còn nguy hiểm. Pegasus gợi ý rằng nếu chúng ta có ý định đi New York cứu cha em thì phải đi ngay sau khi họ lên đường.”
Emily đứng dậy và hôn chiếc mõm mềm mại của con tuấn mã. “Cảm ơn em, Pegasus. Ý kiến đó thật tuyệt.” Cô quay về phía Joel và Paelen. “Vậy quyết định như thế nhé. Ngay khi thần Jupiter lên đường, chúng ta sẽ rời khởi đây!”
Họ vừa thì thầm bàn bạc với nhau về các kế hoạch vừa đi dạo xuyên qua mê cung. Emily đặt tay lên cổ Pegasus đang đi bên cạnh.
“Chúng ta cần một vài bộ quần áo của người thường,” Joel vô tình nói lớn. “Chúng ta không thể quay về New York với cách ăn mặc như thế này được.”
“Mặc thế này thì sao chứ?” Paelen nhìn xuống chiếc áo chùng của mình. “Ta vẫn luôn mặc thế này mà.”
“Anh đang đùa phải không?” Joel cười nói. “Paelen, trông chúng ta cứ như những kẻ vừa bị loại ra khỏi một bộ phim đấu kiếm vậy! Anh nhìn tôi này, tôi đang mặc váy đấy!”
“Đó là chiếc áo chùng chứ,” Emily sửa lại, “và mình nghĩ nó hợp với cậu mà.” Cô nhìn xuống chiếc áo chùng đẹp đẽ của chính mình được làm bằng vải lụa thêu hoa văn màu trắng với chiếc đai lưng được bện bằng vàng quanh eo. Gấu áo dài đến giữa đùi và để lộ ra chiếc nẹp chân bằng vàng phía dưới bao quanh cái chân bị thương của cô. Ở vùng Olympus này, Emily chưa bao giờ cảm thấy ngượng ngùng khi để lộ ra những vết sẹo sâu, dữ tợn mà bọn Nirad đã gây ra cho cô lúc còn ở New York cả. Người dân Olympus coi chúng như những chiếc huy hiệu danh dự. Cô giành được chúng khi phục vụ cho Olympus và họ đã dạy cô biết tự hào về chúng. Nhưng giờ đây khi cô liếc nhìn xuống chân của mình, cô nhận thấy những vết sẹo sâu hoắm đó cùng với chiếc nẹp sẽ không nhận được cái nhìn tích cực ở thế giới của cô. “Joel nói đúng”, cô đồng tình. “Em cũng không thể quay lại đó với bộ dạng này được. Chúng ta cần phải che giấu chiếc nẹp bằng vàng quý giá này.”
Pegasus bắt đầu hí và Paelen dịch lại. “Nếu bất cứ ai có ý định đánh cắp nó từ em, Pegasus sẽ bảo vệ em, như Joel và ta cũng sẽ làm.” Cậu nháy mắt tinh nghịch. “Dĩ nhiên, nếu thất bại, em luôn có thể đốt cháy chính mình một lần nữa. Điều đó chắc chắn sẽ làm cho bất cứ kẻ thù nào cũng phải khiếp sợ!”
“Cảm ơn anh, Paelen,” Emily khẽ huých đùa lại cậu. Rồi cô vỗ nhẹ vào cổ của Pegasus. “Và cảm ơn em nữa, Pegs ạ. Nhưng chị vẫn nghĩ là chúng ta cần phải tìm quần áo khác thôi.”
“Quần áo khác để làm gì thế?”
Emily ngước nhìn lên nơi vừa phát ra giọng nói đó. Dù đã trải qua một quãng thời gian dài ở Olympus, cô bé vẫn không thể nào quen nổi với vẻ ngoài của thần Cupid. Lúc đầu nhìn đôi cánh của Pegasus cô đã thấy kỳ lạ rồi. Nhưng dù sao thì chúng cũng phù hợp với nó. Cô không thể tưởng tượng ra nó mà không có đôi cánh. Nhưng nhìn cậu thiếu niên có đôi cánh với những chiếc lông giống như lông gà lôi đầy màu sắc lại là chuyện khác.
Thần Cupid thu cánh lại và đậu gọn ghẽ trong mê cung trước mặt họ. “Vậy các ngươi đang định đi đâu mà phải cần đến quần áo mới hả?” Thần hỏi.
“Không phải việc của ngươi,” Joel đáp trả tức thì. “Mẹ ngươi chưa bao giờ dạy ngươi phải cư xử thế nào sao? Nghe lỏm chuyện của người khác là mất lịch sự đấy.”
“Dĩ nhiên,” thần Cupid nói. “Nhưng bà cũng đã dạy ta rằng bất cứ khi nào loài người và người Olympus giao thiệp với nhau là luôn luôn có rắc rối. Và ta đang nhìn thấy gì qua đôi mắt tò mò của mình đây? Một con người đang giao thiệp với người dân Olympus.”
Thần Cupid cười rạng rỡ nhìn Emily và nó khiến trái tim cô bối rối. Cô đã quý mến thần thật rồi, và thần biết điều đó. Thần với hình dáng khỏe mạnh và dẻo dai là người dân Olympus đẹp đẽ nhất mà cô từng gặp. Thần có nhiều nét đẹp, mái tóc màu vàng hung nhạt, và đôi mắt xanh lam như được chạm khắc luôn lấp lánh và tinh nghịch. Da của thần như đá cẩm thạch được mài bóng loáng, không một dấu vết của mụn hay chàm bớt thường khiến các cô cậu thiếu niên buồn phiền. Mặc dù thần Cupid đã nhiều tuổi rồi nhưng trông thần chỉ như khoảng mười sáu hay mười bảy tuổi mà thôi.
Emily bất chợt liếc nhìn Joel và thấy cơn giận của cậu ấy bắt đầu bùng lên. Cách phát âm từ “loài người” của thần Cupid luôn mang sắc thái của sự xúc phạm. “Biến khỏi đây ngay, Cupid,” Joel cảnh cáo. “Đây là cuộc nói chuyện riêng và ngươi không được chào đón ở đây đâu.”
“Thật vậy sao?” Thần Cupid hỏi Emily một cách tinh quái. “Em thực sự muốn ta đi khỏi đây không?”
Cái nhìn mãnh liệt của thần khiến cho cô bé không thể nào mở lời được. Mọi thứ về thần đều rắc rối. Joel, đã từng kể với cô những lời đồn đại liên quan đến thần Cupid. Cô biết rằng, thần đã bỏ chạy khỏi nơi bị bọn Nirad tấn công đầu tiên như một tên hèn nhát và trốn tránh tận đến khi nguy hiểm qua đi. Nhưng dù vậy, cô cũng không thể nào đuổi thần đi được.
Trước khi sự việc trở nên rắc rối hơn, Pegasus đã bước về phía trước và khịt mũi thật mạnh.
“Rắc rối ư?” Thần Cupid vừa hỏi vừa quay lại và giả vờ vô tội trước con tuấn mã. “Ta đang không gây sự. Ta chỉ đang muốn nói chuyện với Thần Lửa mà thôi.”
“Tên của cô ấy là Emily,” Paelen bực dọc nói. Cậu tiến đến đứng giữa Emily và Thần Cupid. “Đừng có gọi cô ấy là Thần Lửa.”
“Và ta bảo ngươi biến đi,” Joel nói thêm vào, bước tới cạnh Paelen rồi khoanh tay trước ngực.
“Nếu không thì sao hả?” Thần Cupid thách thức. “Các ngươi sẽ làm gì ta chứ, lũ người kia?”
Một lần nữa Pegasus lại khịt mũi và nện mạnh chiếc vó bằng vàng xuống nền đất. Đây rõ ràng là một lời cảnh báo. Emily nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt thần Cupid. Ngay cả Paelen cũng thận trọng lùi lại phía sau con tuấn mã.
“Không cần phải nóng nảy như vậy, Pegasus ạ.” Thần Cupid giơ hai tay lên đầu hàng. “Ta sẽ đi mà.”
Đôi cánh của thần xòe ra lúc thần chuẩn bị bay đi. Nhưng trước khi quay lưng lại với Emily, thần Cupid ngắt một chiếc lông đầy màu sắc phía dưới cánh phải của mình và cài vào mái tóc của cô bé. “Hãy đặt thứ này dưới gối của em để nhớ đến ta nhé,” thần bỡn cợt và vỗ cánh bay vút vào không trung. “Hẹn gặp lại em nhé, Thần Lửa!”
Pegasus chồm lên đứng bằng hai chân sau, dang rộng đôi cánh của mình và hí vang phía sau thần.
Khi đã thoát khỏi, thần Cupid quay lại và vẫy cô bé, cười cợt rồi bỏ đi.
“Tôi suýt nữa cho hắn một trận!” Joel nói, nắm chặt bàn tay lại thành nắm đấm.
“Ta cũng vậy,” Paelen đồng tình.
Quay trở lại bên cạnh Emily, Pegasus huých nhẹ vào người cô bé và hí khẽ.
“Em phải tránh xa Cupid ra,” Paelen giải thích. “Pegasus nói hắn là kẻ rắc rối. Thậm chí còn hơn cả... cái gì chứ?” Paelen quay ngoắt lại phía con tuấn mã. “Ta ư? Pegasus, sao ngươi có thể so sánh Cupid với ta được chứ? Ta và hắn chẳng có gì giống nhau hết. Có thể ta đã từng là một tên trộm, nhưng Cupid là một kẻ hèn nhát chuyên gây rối và ta phản đối việc bị so sánh với hắn. Còn em thì sao?” Paelen hướng về phía Emily. Cậu giật cái lông vũ trên mái tóc của cô và ném nó xuống đất. “Lẽ ra em phải đuổi hắn đi mới phải. Cupid sẽ giao nộp em cho bọn Nirad mà không cần phải suy nghĩ nếu việc đó cứu bộ da và đống lông vũ của hắn. Hãy tránh xa hắn ra.”
Trông Emily hoàn toàn bối rối khi Paelen lao vào mê cung và biến mất.
Trước đây, Paelen chưa từng lớn tiếng với cô hay thể hiện bất cứ sự giận dữ nào dù chỉ là một chút. “Mình đã làm gì cơ chứ?”
Joel nhìn cô một cách ngạc nhiên. “Cậu thực sự không biết sao?”
Thấy cô lắc đầu, cậu nói tiếp. “Thôi không sao, chúng ta còn nhiều việc lớn hơn nữa để suy nghĩ. Cậu phải học cách kiểm soát năng lượng của mình trước khi chúng ta lên đường. Cậu có những buổi tập luyện với thần Vesta. Hãy nhớ và học càng nhiều càng tốt.”
Khi Joel bỏ đi, Emily quay về phía Pegasus và lắc đầu. “Pegs, em có biết không? Càng lớn chị càng thấy mình rối trí. Em có thể nói cho chị biết chuyện gì vừa xảy ra ở đây không?”
Pegasus huých nhẹ cô và dẫn cô về phía cung điện của thần Jupiter để tìm thần Vesta.
Emily dành cả buổi chiều ngày hôm đó trong Đền Thờ Lửa Thiêng cố gắng học cách chế ngự nguồn năng lượng của mình.
Thần Vesta kiên trì giải thích cách thu hồi ngọn lửa để kiểm soát nó. Nhưng mỗi khi Emily thu hồi năng lượng, chúng lại trở nên không thể kiểm soát được, và ngọn lửa phóng ra từ hai bàn tay cô một cách dữ dội và bắn khắp ngôi đền.
“Con không thể làm được,” Emily than vãn đau khổ.
“Con gái, con phải tập trung vào,” thần Vesta trách mắng. “Ta có thể thấy con đang để tâm trí ở chỗ khác. Nếu con không cẩn thận, con sẽ hoàn toàn mất kiểm soát năng lượng của mình và làm tổn thương chính mình như con mới làm hôm nay đấy.”
Emily bất ngờ liếc mắt nhìn Pegasus đang đứng ở lối vào của Đền Thờ. Nó cúi đầu một cách đầy tội lỗi. Chắc hẳn nó đã kể với thần Vesta về vụ cô tự làm bỏng chân của mình.
“Cám ơn nhé, Pegs,” cô lẩm bẩm.
“Đừng trách Pegasus đã kể cho ta nghe chuyện vừa xảy ra,” thần Vesta nói. “Nó quan tâm đến con và không muốn nhìn thấy con bị tổn thương.” Thần Vesta đặt tay lên vai Emily. “Emily, con cần phải hiểu. Con là Ngọn Lửa sống của Olympus. Năng lượng của con nuôi sống ngọn lửa ở đây, trong ngôi đền này và giữ sự sống cho chúng ta. Cách đây vô số thế hệ, ta đã mang trái tim của Ngọn Lửa tới thế giới của con và đặt vào một đứa trẻ. Nó đã được truyền từ bé gái này sang bé gái khác từ nhiều đời nay và cuối cùng nó đến với con. Con được sinh ra với năng lượng này. Ta xin lỗi vì chúng ta phải đánh thức nó từ trong con để cứu lấy Olympus. Nhưng từ giây phút con hy sinh bản thân mình trong Đền Thờ này, con đã thay đổi. Emily, con mang sức mạnh của mặt trời từ sâu bên trong người con. Nếu con không biết cách sử dụng những năng lượng này sớm, con có thể gây tổn thương nặng nề cho chính mình và cho tất cả mọi người xung quanh con.”
Emily nhìn xuống chiếc xăng đan bị cháy đen của mình. Cô đã biết năng lực của mình nguy hiểm như thế nào. Cô đã vô tình thiêu rụi đủ thứ trong nơi ở cũ mình để chứng tỏ nó. Nó nhiều đến nỗi cô sắp hết những nơi bí mật để cất giấu những nạn nhân bị cháy sém vì năng lượng của mình.
“Con xin lỗi,” cuối cùng cô bé nói. “Con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.”
Quay về phía trụ đá, cô nhìn xoáy vào những ngọn lửa đang cháy rực. Chúng được nuôi dưỡng bởi cô và là những thứ duy nhất ở Olympus mà năng lượng của cô không thể phá hủy.
“Được rồi,” thần Vesta điềm tĩnh nói. “Hãy nhìn sâu vào ngọn lửa. Ta muốn con tập trung vào điều con định làm. Hãy tưởng tượng con đang làm điều đó. Rồi tập trung và thận trọng để giải phóng năng lượng bên trong chính mình.”
Emily đưa cả hai bàn tay ra và tập trung. Cô tưởng tượng mình là một chiếc đèn hàn khổng lồ và bắt đầu bật ga. Cô cảm thấy những vết kim châm đau nhói bắt đầu xuất hiện từ trong bụng, lan dần lên cột sống và tràn xuống hai cánh tay rồi hướng về bàn tay. “Tiếp đi, Emily,” cô thầm nói với chính mình. “Mày có thể làm được mà.”
Đột nhiên một luồng lửa rộng lớn và dữ dội phụt ra từ những ngón tay của cô.
“Rất tốt. Giờ hãy tập trung,” thần Vesta ra lệnh. “Kiểm soát luồng lửa, Emily. Hãy giữ nó chặt hơn nữa.”
Emily nín thở khi ngọn lửa phụt ra khỏi bàn tay của mình. Tập trung như lời thần Vesta dạy, cô giữ chúng lại và tinh luyện cho đến khi chúng trở thành một tia lửa hẹp màu đỏ. Nhưng cô kéo nó lại càng chặt thì nó càng trở nên dữ dội.
Tia lửa phóng xuyên qua ngọn lửa trong trụ đá và ngang qua Đền Thờ cho đến khi nó đập vào bức tường phía xa. Nó không dừng lại. Nó đốt cháy và tạo ra một lỗ nhỏ trên tấm đá cẩm thạch trắng mỏng và tiếp tục phóng vào bầu trời phía trên Olympus.
“Ngắt ngọn lửa ngay, Emily,” Thần Vesta nhắc nhở. “Chỉ cần nghĩ đến từ dừng lại!”
Trong đầu, Emily tưởng tượng mình đang tắt ga của chiếc đèn hàn. Nhưng chẳng có tác dụng gì. Cô nhủ thầm mình đang tắt tất cả các nút và bấm mọi công tắc đang điều khiển nguồn năng lượng của mình. Nhưng một lần nữa, tia lửa vẫn không dừng lại.
“Ngắt ngọn lửa ngay, Emily!” thần Vesta hét lên. “Con phải khiến nó tuân lệnh con chứ!”
Emily thử lại lần nữa rồi lại lần nữa, nhưng chẳng ích gì. Cô càng sợ hãi thì ngọn lửa như tia laze kia càng trở nên dữ dội. Nó kêu oang oang khi nó xé toạc bầu trời phía trên Olympus.
“CON KHÔNG THỂ DỪNG NÓ LẠI ĐƯỢC!”
Một cú đánh bất chợt từ phía sau khiến cô bé nhào về phía trước và ngã xuống sàn nhà. Sự tập trung của cô bị phá vỡ khiến tia lửa đỏ tắt ngấm. Cô thở một cách nặng nhọc và xem xét đôi bàn tay. Không có vết bỏng, vết trầy xước hay đau đớn nào. Cô ngước lên và điều cô nhìn thấy khiến cô phải hít một hơi thật sâu. Toàn bộ khuôn mặt và cổ của Pegasus đều bị cháy đỏ rực. Tệ nhất là chiếc mõm trắng mềm mại của nó cũng đã bị đốt cháy đen và phồng rộp lên. Chính Pegasus đã đẩy cô ngã và dập tắt ngọn lửa. Nhưng vì chạm vào cô mà làn da đẹp đẽ của nó đã bị năng lượng của cô đốt cháy sém.
“Pegasus!” Emily chạy tới chỗ con tuấn mã. “Chị thật xin lỗi em. Chị thề là chị không cố ý làm thế.”
Cô cảm thấy đau đớn khi xem xét những vết thương trên người nó. Năng lượng của cô đã khiến nó ra nông nỗi này. “Xin em, hãy tha thứ cho chị!” Không suy nghĩ, Emily nhào tới và vuốt ve khuôn mặt cháy sém của nó. Khi cô vừa chạm vào, cả làn da cháy đen và phồng rộp đó bắt đầu lành lại. Rất nhanh sau đó, Pegasus hoàn toàn bình phục.
“Chị không thể làm được như thế, Pegs,” Emily nức nở bước ra xa. “Chị không thể. Chị đã làm đau em. Nếu lỡ chị giết em thì sao? Chị thật quá nguy hiểm để mọi người ở gần mình.”
Emily thấy căm ghét bản thân mình, cô lao ra khỏi Đền Thờ. Nước mắt ngập tràn đôi mi lúc cô bé chạy xuống những bậc thềm cao cao. Cô co rúm người lại mỗi khi mường tượng lại những điều vừa xảy ra và tệ hơn là đã có thể xảy ra.
Đến bậc thềm cuối cùng, cô nhìn lên và thấy Pegasus cùng Thần Vesta hiện ra trên Đền Thờ.
“Emily, dừng lại?” Thần Vesta gọi.
Emily quay đi và chạy xa khỏi nơi đó. Cô không thể đối diện với Pegasus nữa khi biết rằng suýt nữa mình đã giết chết nó.
Cô chạy qua những người dân Olympus đang đi trên phố, phớt lờ những ánh mắt tò mò và lời hỏi han quan tâm. Cô phải đi khỏi đây. Tránh xa Pegasus và bất cứ ai mà năng lượng của cô có thể làm tổn thương họ. Cô thật quá nguy hiểm để được phép ở gần mọi người.
Emily chạy vào một nhà hát hình bán nguyệt ngoài trời. Hôm nay các thi sĩ không biểu diễn nên hàng ngàn chỗ ngồi trống trốn và đơn độc. Nơi tuyệt vời dành cho kẻ nguy hiểm như cô. Cô bé chạy xuống những bậc thềm hướng về sân khấu trung tâm và quăng mình xuống đất. Nó kết thúc rồi. Cuộc... đời cô đã kết thúc rồi. Sẽ không có chuyến đi nào quay lại New York để cứu cha cô nữa.
Tất cả những gì còn lại lúc này là nỗi đau.
Cô thôi nức nở khi cuối cùng nhận ra tất cả những điều mà mình đã đánh mất. Cô ước rằng mình chưa bao giờ xuất hiện trong ngọn lửa ở Đền Thờ Olympus và Pegasus sẽ sống tốt hơn nếu không có cô.
Đôi mắt nhòe lệ khi Emily đau khổ nhìn quanh khu nhà hát bằng đá cẩm thạch đẹp đẽ đang bủa vây lấy cô. Cô lau nước mắt một cách giận dữ. Khi cô chùi nước mắt khỏi những ngón tay của mình, một ánh chớp vô tình và tiếng nổ khủng khiếp xuất hiện.
Thế giới của cô trở nên tối đen.