If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Linda Howard
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 2
Cập nhật: 2024-10-23 23:33:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
gười dịch: oanhu
Thứ năm, ngày 21 tháng 7
Trời nóng, ngay cả ở Dallas.
Vỉa hè nóng đến cháy khét làm khô quéo đi lớp da mỏng trên đôi giày của Elizabeth Major, buộc cô phải khẩn trương lên dù đó là một nỗ lực để di chuyển trong cái nhiệt độ khó thở này. Tòa văn phòng xinh đẹp nơi cô làm việc không có nơi đậu xe riêng, những người thợ xây đã nghĩ nó không cần thiết, vì đã có sẵn một bãi đỗ xe ngay bên kia đường. Mỗi khi Elizabeth băng qua đường trong cơn mưa, và mỗi khi cô mạo hiểm việc bị nướng cháy lên khi qua đường bởi luồng khí nóng, cô thề rằng cô sẽ bắt đầu đi tìm chỗ đặt văn phòng khác. Cô luôn thay đổi ý kiến rất nhanh, nhưng những suy nghĩ đó vẫn khiến cô cảm thấy tốt hơn khi biết rằng mình có quyền trong việc thay đổi vị trí văn phòng.
Ngoại trừ vị trí của bãi đỗ xe, tòa nhà rất hoàn hảo. Nó mới chỉ hai năm tuổi, và vừa quyến rũ mà vẫn tiện lợi. Cách phối màu trong tiền sảnh là sự pha trộn dễ chịu giữa màu xám, hoa cà và màu trắng, gây ấn tượng chính xác về sự cân bằng giữa nam tính và nữ tính, vì vậy cả hai giới đều cảm thấy khá thoải mái. Cây cối tươi tốt được chăm sóc rất cẩn thận bởi dịch vụ chuyên nghiệp tạo cảm giác mát mẻ và rộng rãi. Thang máy nhiều và nhanh và, cho đến tận lúc này thì đáng tin cậy. Văn phòng của cô trước kia ở trong một cao ốc cũ kĩ nơi thang máy chật hẹp và thất thường, Elizabeth do đó đánh giá cao gấp đôi chất lượng tòa nhà bây giờ.
Dịch vụ bảo vệ riêng phụ trách vấn đề an ninh, với một người đàn ông ở tại bàn tiền sảnh cho hai ca, từ sáu giờ sáng đến mười giờ đêm, khi hiện tại không có một công ty nào trong tòa nhà làm việc ba ca. Bất kì ai muốn tới sớm hơn sáu giờ hoặc ở lại trễ hơn mười giờ phải cho bộ phận bảo vệ biết. Có tin đồn cho rằng hãng xử lý dữ liệu trên tầng mười đang cân nhắc đến việc làm trọn ba ca, và nếu chuyện đó xảy ra thì bộ phận bảo vệ có trách nhiệm làm việc suốt ngày đêm. Cho đến lúc đó, tòa nhà được khóa chặt lúc 10 giờ đêm vào các ngày trong tuần và vào lúc 6 giờ chiều các ngày cuối tuần.
Cô đẩy cánh cửa đầu tiên và thở dài khuây khỏa khi luồng không khí mát mẻ xông tới chào đón cô, làm sạch khuôn mặt nóng hổi, bốc hơi những giọt mồ hôi khó chịu được hình thành trong thời gian cô đậu xe và đi qua đường. Khi cô vào trong tiền sảnh băng qua cánh cửa kính nặng nề thứ hai, toàn bộ lợi ích của điều hòa không khí cuộn xoáy xung quanh cô, làm cho cô rùng mình không kiểm soát được trong đúng một giây. Quần ống dính sát vào đôi chân ẩm ướt của cô một cách không thoải mái, và giờ thì cảm giác lạnh và ẩm làm cô nhăn mặt. Mặc cho tất cả, dù thế nào thì cô vẫn vui sướng khi băng qua tiền sảnh đến dãy thang máy.
Một người đàn ông to lớn, nhếch nhác, với vẻ ngoài của một gã trai ham phóng xe máy, vào thang máy ngay trước cô. Ngay lập tức cảnh giác và thận trọng, Elizabeth chuyển túi đeo sang vai trái, để bàn tay phải không bị vướng víu, trong khi cô bước vào và ngay lập tức quay qua ấn mạnh nút tầng năm, chỉ để thấy bàn tay chai sạn của người đàn ông to lớn đã nhấn nút rồi. Cô mỉm cười mơ hồ, những người tử tế thì không nghĩ về nhau với sự cảnh giác trong thang máy, như với người đàn ông to lớn này, rồi cô kiên quyết giữ cái nhìn chằm chằm của mình trên cánh cửa phía trước mặt khi họ được đưa đi im lặng và nhanh chóng đến tầng năm. Nhưng cô thư giãn một chút vì nếu anh tới tầng năm, anh ta chắc chắn thu hút sự chú ý bằng cách này hay cách khác của công ty an ninh Quinlan.
Cô bước ra ngoài, và anh ở ngay sau gót chân cô khi cô bước đều suốt hành lang. Văn phòng của cô ở bên trái, sự thanh lịch bên trong được bộc lộ ra bởi những cánh cửa sổ khổng lồ, và cô nhìn thấy thư kí của mình, Chickie, trở về đúng giờ từ bữa trưa. Không chỉ như thế, Chickie nhìn lên và quan sát cô bước vào đại sảnh. Hoặc đúng hơn là, cô ấy đang quan sát người đàn ông ở sau cô. Elizabeth có thể nhìn thấy đôi mắt lớn tối màu của Chickie dán chặt lên người đàn ông to lớn và mở to một cách quyến rũ.
Elizabeth mở cửa văn phòng. Gã xe máy, không hề ngừng lại, từ hướng cô đứng trực tiếp băng qua đại sảnh, mở cửa tới công ty an ninh Quinlan. Công ty an ninh này không có bất kì cửa sổ nào nhìn về hướng hành lang, chỉ có một dấu hiệu kín đáo trên cánh cửa vững chắc phía ngoài. Cô đã vui mừng, với nhiều lí do cho nhiều dip rằng nó đã không có cửa sổ ở đó. Những người đi qua cánh cửa đó thường... gây sự chú ý, đó là nói giảm nhẹ đấy nhé.
“Ôi chà”, Chickie nói, bây giờ ánh nhìn chằm chằm của cô ta trở nên nhanh chóng dán chặt vào cánh cửa đóng kín ở bên kia đại sảnh. “Cô có nhìn thấy anh ta không?”
“Tôi thấy rồi,” Elizabeth trả lời một cách khô khan.
Khẩu vị của Chickie về đàn ông, đáng tiếc, lại có khuynh hướng hướng tới loại không tinh tế. “Anh ấy mang tai nghe,” cô ta mơ màng đáp. “Và cô có nhìn thấy tóc anh ấy không?”
“Có. Nó dài thòng và rối bù.”
“Ôi cái bờm của anh ta! Tôi tự hỏi lý do anh ta vào trong Quinlan.” Đôi mắt Chickie sáng bừng lên. “Có thể anh ấy là nhân viên mới thì sao!”
Elizabeth rùng mình với suy nghĩ đó, nhưng điều đó là có khả năng xảy ra. Không may mắn khi vấn đề “an ninh” trong công ty an ninh Quinlan là không xem xét đến vấn đề an ninh về mặt tài chính mà lại quan tâm đến bạo lực thể chất. Chickie, người không có đến tận một cái xương nhút nhát trong cơ thể, đã điều tra khi họ mới chuyển tới tòa nhà và phấn khởi thông báo rằng Quinlan xử lý hết mọi loại an ninh, từ hệ thống an ninh đến vệ sĩ. Với cách suy nghĩ của Elizabeth, điều đó đã không dùng để giải thích cho loại người mà họ thấy đến và đi từ văn phòng của Quinlan. Khách hàng, hoặc có thể là nhân viên, rõ ràng là có một sự sắc bén thô cứng. Nếu họ là khách hàng, cô không thể hình dung được họ có đủ tiền để cung cấp cho những dịch vụ an ninh. Nếu họ là nhân viên, cô cũng như thế không tưởng tượng ra được việc khách hàng cảm thấy thoải mái xung quanh những vệ sĩ mà nhìn như những kẻ giết người khổng lồ.
Cô đã từng hẹn hò với Tom Quinlan, chủ nhân của công ty này, một thời gian vào mùa đông năm ngoái, nhưng anh đã rất kín miệng về công việc của mình, và cô đã rất thận trọng trong việc đặt câu hỏi. Thật ra, mọi thứ về Tom đều khiến cô thận trọng. Anh ta to lớn, hung hăng, một dạng đàn ông không ai điều khiển được, dễ dàng áp đảo người khác cả về tính cách lẫn hình dáng thân thể. Khi cô thấy rõ việc anh chiếm lấy cuộc sống của cô như thế nào, cô đã nhanh chóng kết thúc mối quan hệ và từ đó tìm mọi cách để tránh anh ta. Cô đã không còn mất kiểm soát với cuộc sống mình lần nữa, và Tom Quinlan đã đi quá giới hạn một khoảng cách lớn.
Chickie kéo sự chú ý của cô ta ra khỏi cánh cửa đóng kín phía bên kia đại sảnh và nhìn Elizabeth một cách mong đợi. “Well?”
Elizabeth không thể giữ được nụ cười toe toét đang chầm chậm mở rộng trên mặt cô, cũng như chiến thắng đang bừng sáng trong lòng. “Cô ấy yêu nó.”
“Cô ấy yêu nó à? Cô làm được rồi à?” Chickie hét toáng lên, nhảy chồm chồm và xoay tròn cái ghế của mình.
“Tôi đã làm được. Chúng ta sẽ bắt đầu vào tháng tới.”
Cô đã có một bữa ăn trưa với Sandra, người sở hữu một trong những gia sản lâu đời nhất ở Dallas. Sandra đã có quyết định sửa sang lại đồn điền rộng lớn của mình, và Elizabeth vừa mới giành được việc thiết kế nội thất của nó. Cô đã sở hữu công ty của mình được năm năm, và đó là công việc lớn nhất mà cô từng làm, cũng như là công việc rõ ràng nhất. Sandra Eiland yêu thích những bữa tiệc và thường xuyên tiến hành chiêu đãi; Elizabeth đã không thể trả tiền tốt hơn cho việc quảng cáo. Bảng thiết kế này nâng cô lên một đẳng cấp hoàn toàn khác của thành công.
Sự hăng hái của Chickie đến một cách nhanh chóng và hiển nhiên; cô nhảy múa xung quanh khu vực tiếp tân, mái tóc đen dài bay phấp phới. Và hò reo
“Hãy cẩn thận, Dallas, chúng ta sắp vắt kiệt sức bây giờ đây! Hôm nay là bảng thiết kế của Eiland, ngày mai - ngày mai chúng ta sẽ được làm thứ khác. Chúng ta sẽ cực kì bận rộn.”
“Tôi hi vọng thế, “ Elizabeth nói điều đó khi cô đi tới văn phòng mình.
“Không có hi vọng về chuyện đó à.” Chickie đi theo, vẫn còn nhảy múa. “Điều đó là đảm bảo đó. Điện thoại sẽ reo nhiều đến mức tôi sẽ phải có một trợ lý mất thôi. Yeah, tôi thích cái ý tưởng đó. Một người khác có thể trả lời điện thoại, và tôi sẽ săn đuổi xung quanh thành phố để tìm kiếm thứ mà cô cần cho mọi công việc sẽ trút xuống đầu chúng ta.”
“Nếu cô đi săn vòng vòng thành phố, cô sẽ không có khả năng quan sát được những người đến và đi ngang qua đại sảnh, “ Elizabeth hờ hững chỉ ra, che giấu sự thích thú của mình.
Chickie ngừng nhảy múa và trông như thể đang ngẫm nghĩ. Cô ấy coi Quinlan là kho báu bí mật được tìm ra của riêng mình về những người đàn ông thú vị, tiềm năng, hiệu quả hơn nhiều so với các quán bar độc thân.
“Vậy có thể tôi sẽ có hai trợ lý,” cô ấy cuối cùng cũng nói. “Một để trả lời điện thoại, và một để chạy vòng vòng quanh thành phố trong khi tôi ở đây và giữ cho mọi thứ được trật tự.”
Elizabeth cười thành tiếng. Chickie quả thực là dạng người hồ hởi phấn khởi mà lúc nào bạn cũng cảm nhận được niềm vui khi ở xung quanh cô ấy. Phong cách của họ bổ sung cho nhau, Elizabeth thì khô cứng, đôi khi hóm hỉnh chua cay cân bằng với bản chất tốt không lay chuyển được của Chickie. Một mặt Elizabeth cao và mảnh khảnh, Chickie thấp và đầy đặn một cách khiêu gợi. Chickie có khuynh hướng hướng tới sự ấn tượng trong trang phục, thì Elizabeth làm dịu đi màu sắc với sự lựa chọn của riêng cô. Khách hàng không thích bị lấn át hoặc bị kiềm chế. Điều đó khó nhận thấy, nhưng sự tương phản giữa Elizabeth và Chickie trong một vài trường hợp làm thư giãn khách hàng, cam đoan với họ một lần nữa rằng họ sẽ không bị áp lực vào một phong cách mà họ không thấy thoải mái. Tất nhiên, đôi khi Elizabeth cảm thấy không thoải mái với phong cách quần áo của mình, ví dụ như hôm nay, khi mà sự nóng bức trở nên quá khốn khổ và cô sẽ hạnh phúc hơn nhiều trong quần sooc và một cái áo thun cô tông, nhưng cô phải nhủ thầm, và có thể như thật bao bọc chỗ kín của mình với cái quần ống. Nếu người ta không phát minh ra máy điều hòa nhiệt độ, cô sẽ không bao giờ làm chuyện này; chỉ việc băng qua đường trong cái nóng không thể tin được đã là một chiến công của sự chịu đựng.
Mấy chiếc vòng tay của Chickie tạo âm thanh leng keng khi cô ngồi xuống từ phía bên kia bàn của Elizabeth. “Mấy giờ cô rời đi?”
“Rời đi à?” Đôi khi mấy cuộc đàm thoại của Chickie nhảy lung tung, rất khó để theo kịp. “ Tôi vừa mới về mà.”
“Cô có bao giờ nghe đài không vậy? Cái vụ nóng bức này đang hết sức nguy hiểm. Sở y tế, hay có thể là phòng thời tiết, đang cảnh báo mọi người ở trong nhà trong suốt khoảng thời gian nóng nhất trong ngày, uống nhiều nước, mấy thứ giống vậy. Đa số công ty chỉ mở cửa vào buổi sáng, và cho phép người của họ về nhà sớm cho nên họ sẽ không bị kẹt đường. Tôi đã kiểm tra xung quanh. Chỉ những người trong tòa nhà này thôi nhé, thì rất gần con số hai công ty trong chiều nay.”
Elizabeth quan sát tập tài liệu cô vừa mới đặt trên bàn. Cô không thể đợi để bắt đầu.
“Cô có thể về nhà bất cứ lúc nào cô muốn,” cô nói. “Tôi có vài ý tưởng về căn nhà của Eiland và tôi muốn làm việc trong khi nó vẫn còn đang rõ rệt trong đầu.”
“Tôi không có kế hoạch nào cả,” Chickie liền nói. “Tôi sẽ ở lại.”
Elizabeth yên tâm làm việc, như thường lệ, nhanh chóng trở nên chìm đắm trong công việc. Cô yêu việc thiết kế nội thất, yêu sự thách thức trong việc tạo ra căn nhà vừa đẹp vừa hữu dụng, cũng như phù hợp với cá tính từng chủ nhân căn nhà. Đối với Sandra Eiland, cô muốn thứ gì đó giữ lại phong vị của vùng Tây Nam cũ, với không gian đầy ánh sáng và rộng rãi, nhưng cũng truyền đạt được sự tinh tế đầy khéo léo của Sandra.
Tiếng chuông điện thoại cuối cùng cũng phá vỡ sự tập trung của cô, và cô liếc nhìn đồng hồ, ngạc nhiên là đã qua ba giờ. Chickie trả lời điện thoại, giây lát sau cô nói, “Tôi sẽ tìm ra. Xin hãy chờ máy.”
Cô ấy xoay ghế để nhìn vào cánh cửa đương mở vào phòng Elizabeth.
“Đó là bộ phận bảo vệ ở tầng dưới. Ông ấy là người thay thế, không phải bộ phận bảo vệ thường trực của chúng ta, và ông ấy đang kiểm tra văn phòng, bởi vì ông ta không biết ai đang làm thường lệ. Ổng ấy nói rằng hầu hết mọi người đã ra về, và ổng muốn biết chúng ta còn ở lại bao lâu nữa.”
“Vì sao cô không về nhà bây giờ đi,” Elizabeth gợi ý. “Bây giờ không còn lý do cho cô ở lại nữa đâu. Và hãy nói với bảo vệ rằng tôi sẽ rời chỗ này trong vòng một tiếng nữa. Tôi muốn hoàn thành bản phác thảo này, nhưng mà việc này sẽ kéo dài không lâu đâu.”
“Tôi sẽ ở lại với cô,” Chickie nói lại lần nữa.
“Không, không cần thiết đâu. Chỉ cần bật cho tôi máy trả lời tự động. Tôi hứa là tôi sẽ không ở lại lâu đâu.”
Chickie chuyển tin nhắn đến bộ phận bảo vệ, treo máy lên và lấy cái ví tiền từ dưới đáy ngăn kéo bàn.
“Tôi sợ việc đi ra khỏi chỗ này,” cô ấy nói. “Có vẻ chắc chắn là ta nên chờ đến sau khi mặt trời lặn, khi nào nhiệt độ hạ xuống tới 90 (độ F).”
“Còn hơn năm tiếng nữa mới đến lúc mặt trời lặn. Nhớ cho, đây là tháng Bảy.”
“Mặt khác, tôi có thể dành năm giờ đó để tiêu khiển với gã trai đẹp đi ngang qua đại sảnh tuần trước.”
“Nghe có vẻ có ích hơn đấy.”
“Và vui vẻ hơn nữa chứ.” Chickie bất chợt cười nhanh một cách toe toét. “Anh ta sẽ không có cơ hội đâu. Gặp cô ngày mai.”
“Ờ. Chúc may mắn.”
Vào lúc Chickie đi khệnh khạng ra ngoài văn phòng, chiếc váy đỏ tươi nhún nhảy, Elizabeth đã trở nên mê mải trong bản phác thảo hình thành dưới những ngón tay tài năng của cô. Cô luôn luôn làm tốt nhất có thể với bất kì bảng thiết kế nào, nhưng cô đặc biệt muốn cái này phải hoàn hảo, không chỉ vì sự nghiệp bản thân cô, mà còn vì căn nhà cổ kính tuyệt diệu xứng đáng với điều đó.
Mấy ngón tay cuối cùng cũng bị chuột rút, và cô dừng một chút, cùng lúc chú ý đến sự kéo căng của đôi vai mình, dù cho cô thường bị như thế chỉ khi nào cô ngồi khom lưng xuống tập phác thảo trong nhiều giờ. Lơ đãng, cô bẻ cong mấy ngón tay và với lấy cây bút chì lần nữa khi mà cô hiểu rõ việc căng cơ đó nghĩa là gì. Cô tạo âm thanh của sự khó chịu khi liếc nhìn đồng hồ đã là 5 giờ 20, lâu hơn nhiều so với thời gian cô định ở lại. Bây giờ cô phải đối phó với chuyện đi lại mà cô muốn tránh hết mức, với đợt khí nóng giết người này khiến cho mọi người trở nên cáu gắt và hung hăng.
Cô đứng dậy và vươn vai, rồi lấy túi xách và tắt đèn. Mặt trời khô nóng buổi chiều bị chặn lại bởi tòa nhà cao tầng bên cạnh, nhưng nó vẫn còn mang nhiều ánh sáng xuyên qua những cánh cửa sổ đầy màu sắc, và văn phòng còn lâu mới tối. Giống như cô bước ra ngoài tiền sảnh và quay lại khóa cửa, Tom Quinlan ra khỏi văn phòng anh và cũng làm tương tự. Elizabeth cẩn thận không nhìn anh, nhưng cô cảm thấy cái nhìn chằm chằm của anh ta lên cô và tự dưng căng thẳng. Quinlan lúc nào cũng gây tác động như vậy lên cô. Đó là một trong những lý do khiến cô ngừng hẹn hò với anh, dù đó không phải là cái quan trọng nhất.
Cô cảm thấy không thoải mái rằng bằng cách nào đó anh đang đợi cô, và cô bứt rứt liếc nhìn xung quanh, nhưng không có ai ngoài họ cả. Thông thường tòa nhà đầy người vào giờ này, khi ngày làm việc kết thúc, nhưng cô nhận thức một cách sâu sắc sự im lặng xung quanh họ. Chắc chắn họ không phải là hai người duy nhất chưa rời khỏi! Nhưng khả năng phán đoán bình thường lại nói với cô họ đang ở một mình, rằng mọi người đã đương nhiên về nhà từ sớm; cô không có tấm đệm nào ở giữa cô và Quinlan.
Anh ta hạ từng bước tới bên cạnh cô khi cô sải bước xuống đại sảnh để tới thang máy.
“Tôi có nên thậm chí đánh giá cao lời chào vào những ngày này không nhỉ?”
“Xin chào,” cô nói.
“Em làm việc muộn vậy. Mọi người đã ra về mấy giờ trước rồi.”
“Anh không vậy sao.”
“Không.” Anh bất ngờ thay đổi chủ đề. “Ăn tối với anh.” Giọng nói của anh khiến câu nói giống như một mệnh lệnh hơn là một lời mời.
“Không, cảm ơn,” cô trả lời khi họ tới thang máy. Cô ấn nút đi xuống và thầm cầu mong thang máy nhanh lên. Cô càng sớm tránh xa khỏi người đàn ông này, cô càng an toàn.
“Tại sao không?”
“Bởi vì tôi không muốn.”
Một tiếng chuông nhẹ nhàng báo hiệu buồng thang máy đã tới; cửa trượt ra, và cô bước vào trong. Quinlan theo sau, và cửa đóng lại, bịt kín cô trong đó với anh. Cô với tới để ấn nút tầng dưới cùng, nhưng anh bắt được tay cô, rồi di chuyển tấm thân to lớn của mình ở giữa cô và bảng điều khiển.
“Em cũng muốn, em chỉ sợ thôi.”
Elizabeth xem xét lời tuyên bố trên, rồi điều chỉnh vai và nhìn lên khuôn mặt dữ tợn của anh. “Anh đúng. Tôi sợ. Và tôi không ra ngoài với người đàn ông làm tôi sợ.”
Anh ta không thích điều đó chút nào, mặc dù anh đã ngừng chủ đề này lại.
“Có phải em sợ tôi làm đau em không?” anh hỏi với âm điệu hoài nghi.
“Tất nhiên là không!” cô chế giễu, và biểu hiện của anh thư giãn hẳn ra. Cô biết rằng cô không nói xa sự thật nhiều lắm, nhưng đó là việc của cô, không phải của anh, một ý niệm mà anh ta gặp rắc rối trong việc hiểu được nó. Khéo léo cô giật mạnh bàn tay.
“Điều đó chỉ cho thấy rằng anh là một đống rắc rối, và tôi không có thời gian cho chuyện đó. Tôi sợ rằng anh đã thực sự làm rối tung kế hoạch của tôi.”
Đôi mắt anh mở rộng một cách hoài nghi, rồi anh ta bùng nổ.
“Phụ nữ đúng là lửa địa ngục mà!” anh ta gào lên, âm thanh chói tai trong buồng thang máy nhỏ. “Em lạnh nhạt với tôi trong hơn sáu tháng bởi vì em không muốn tôi can thiệp vào kế hoạch của em?”
Cô nhún vai. “Thế tôi phải nói thế nào đây? Chúng ta đều có những quyền ưu tiên của riêng mình.” Khéo léo cô nghiêng qua anh và bấm nút, thang máy bắt đầu trượt nhẹ nhàng xuống dưới.
Ba giây sau nó tròng trành để dừng lại một cách dữ dội. Mất thăng bằng, Elizabeth đâm sầm vào Quinlan; đôi tay cứng cáp của anh quấn chặt lấy cô khi họ ngã xuống, và anh áp chặt cơ thể đầy cơ bắp của mình vào cô để làm giảm bớt sự va chạm cho cô. Đồng thời lúc đó ánh sáng tắt ngúm, nhấn chìm họ hoàn toàn vào trong bóng tối.
Overload Overload - Linda Howard Overload