When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Ôn Thụy An
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1471 / 40
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Vì Một Cái Chuông Cổ Mà Ngậm Một Chiếc Phong Linh
rong Dư Âm tự trên Thượng Phương sơn có một cái chuông to cổ xưa, tương truyền mỗi lần thần linh giáng lâm ngôi chùa cổ hưởng dụng đồ cúng tế là tiếng chuông lại tự động ngân vang.
Sở Sơn, khoái nhàn tản du ngoạn, có hào khí, rất ngạo nghễ, lại có rất nhiều tiền, bình sinh thích nhất là kết bạn rong chơi.
Nơi Sở Sơn cư ngụ cách dãy Thượng Phương sơn cỡ hai trăm bảy chục dặm hơn, hắn chưa từng nghe nói đến Dư Âm tự. Nhưng số phận đã nối kết Sở Sơn với Dư Âm tự, thông qua tính cách thích bạn bè ham viễn du của Sở Sơn mà trở thành sự việc không thể cải biến, như Ngô Cương lần khần chặt quế trên cung trăng, như Hứa Tiên khéo gặp Pháp Hải.
Sở Sơn có một vị bằng hữu bay nhảy tên gọi Nhạc Khởi. Sở Sơn vì để tìm gã mà đã lặn lội hơn trăm dặm đường.
Nhạc Khởi lại đã lên Thượng Phương sơn kiếm Cao Vãn Tức, cho nên Sở Sơn cũng lên Thượng Phương sơn, không những tìm được Nhạc Khởi luôn luôn hớn hở chẳng chút ưu phiền, mà còn kiếm thấy Cao Vãn Tức cả ngày nhăn mặt rồi lại nhíu mày, hơn nữa còn gặp cả một bằng hữu mà hai người kia mới kết giao, họ Lâm tên Túy.
Lúc Lâm Túy không cười thì giống như một món đồ sứ nho nhỏ vô cùng tinh trí, ngay cả dùng để cắm hoa cũng phải có cảm giác quá lỗ mãng. Khi cười, người say rượu mà nhìn thấy thì không khác gì uống vào một chén trà xanh giải rượu, người sợ nóng mà gặp phải thì cứ như là uống một ngụm nước lã tiêu nhiệt.
Lâm Túy là con trai, nhưng cảm giác y cho người ta lại là ngọt ngào, khả ái.
Sở Sơn không hiểu tại sao mình bình sinh làm bạn với vô số người, cỡ nào cũng có, nhưng chỉ cần một giờ một khắc không nhìn thấy Lâm Túy thì lại mất hết khoái lạc.
Lâm Túy lại hay biến đi đâu mất, Sở Sơn cũng không thể bắt Cao Vãn Tức và Nhạc Khởi rong chơi rượu chè với hắn suốt từ sáng đến tối, vì vậy Sở Sơn ban đêm dật dờ lượn lờ như một hồn ma được phóng thích, gà gáy canh năm mà vẫn quên quay về. Một hôm đang lang thang trong thành, chợt nghe tuốt trên đỉnh núi xa xa có tiếng gõ chuông, mọi người chắp tay niệm phật, Sở Sơn liền lần theo tiếng chuông lên núi, đi vào chùa.
Vùng này những năm gần đây xảy ra rất nhiều tai kiếp, kẻ lên "Dư Âm tự" thắp hương cầu thần cũng có lắm.
Hương khói phất phưỡng, Sở Sơn cay mắt, nước mắt trào ra như nước dãi túa tuôn khi nhai vỏ chanh vậy, Sở Sơn liền nghĩ nên dời qua chỗ ít hương hỏa chút.
Lúc đó vừa hay có vài khách thắp hương cãi cọ tranh chấp với tăng sãi trong chùa, Sở Sơn đi một mạch vào nội điện đến chỗ cái chuông cổ còn to hơn cả cửa chùa, chẳng có ai lưu ý.
Đằng sau cái chuông cổ khói nhang còn đậm đặc đến mức như cháy nhà vậy, Sở Sơn mặt đầm đìa nước mắt, chợt liếc thấy tượng Cổ Thần Cưu (thần điểu thời cổ đại) trên khám thờ mặt mày đanh ác cực kỳ, giống như đang đêm đen bỗng sét đánh chói lòa lên mặt la sát dạ xoa vậy.
Sở Sơn thất kinh, sao thần minh thờ phụng ở đây lại có hình dáng như vậy? Chợt nghe cái chuông sau lưng hắn khe khẽ ngân.
Sở Sơn thầm nghĩ: lẽ nào là Thần Cưu hiển linh? Cái chuông đó không phải luôn luôn treo tuốt trên xà cao à? Sao hôm nay lại ở dưới này? Tuổi thiếu niên ham chơi, hắn vỗ hai chưởng lên chuông, chăm chú lắng nghe, trong chuông cũng vang khẽ hai tiếng.
Sở Sơn lần này nghe rất rõ: trong chuông có người? Gã lại vì phát hiện này mà đắc ý vỗ thêm hai lượt, lòng nghĩ: mấy hòa thượng này giả thần giả quỷ lường gạt tiền bạc của người ta, nào là chuông cổ không gõ mà tự ngân vang, thì ra có giấu "người mình" bên trong.
Gã vỗ xong cũng không chờ coi có hồi ứng hay không, lập tức bỏ đi. Gã còn thầm tính: bất tất phải ngăn chặn đường kiếm tiền của người ta, vạch trần chuyện này làm gì, bất quá cứ gọi Lâm Túy, Nhạc Khởi, Cao Vãn Tức đến xem phát hiện của mình thì cũng oai phong lắm rồi.
Có điều hai cái vỗ trước khi hắn đi lại lọt vào mắt một tăng nhân trung niên khoé mắt nghếch xéo như có một sợi dây vô hình câu lên tới bờ tóc mai.
Sở Sơn về đến "Phi Lôi tiểu trúc", nơi mấy người bọn họ thường tụ tập. Đi qua cây cầu bắc cong cong mà không nghe tiếng cười nói, gã biết họ chưa về đến, lòng rất thất vọng.
Trong gió chỉ có tiếng leng keng thanh thúy của dàn phong linh trước cửa Phi Lôi tiểu trúc.
Sở Sơn chợt nghe sau lưng có người kêu hắn: "Thí chủ". Hắn xoay mình, thấy một hòa thượng có đôi mắt cơ hồ kéo xếch từ Thái Dương huyệt lên bên tóc mai.
Sở Sơn còn chưa kịp nói gì, đột nhiên hai mũi cương chùy bật tung mấy tấm gỗ lót cầu đâm lên, từ dưới lòng bàn chân xuyên ra khỏi mu bàn chân.
Sở Sơn gào lên một tiếng. Hòa thượng mắt xếch bay song song mặt đất lao tới, song chưởng quật về phía Sở Sơn.
Sở Sơn lâm nguy mà chẳng bấn loạn, song chưởng đẩy ra trước ngực cứng cỏi tiếp đón, lại cảm thấy chưởng lực của đối phương đâu có chạm vào tay mình, đột nhiên hai lòng bàn tay đau nhói, thì ra đã bị hai mũi châm gần như trong veo đâm xuyên!
Sở Sơn lại gào lên, nhịn đau tung mình vọt lên không. Hòa thượng mắt xếch giơ ống tay áo lên, một chùm châm nhọn ghim hết lên mình Sở Sơn.
Sở Sơn rơi lọt giữa khe nước.
Song cước hắn vừa chấm nước, hai tăng nhân dưới nước lập tức chém đứt tới mắt cá chân; hắn còn chưa kịp đề kháng, song thủ lại đã bị giới đao chặt lìa; hắn há miệng muốn thét lên, tăng nhân mắt xếch mũi chân câu treo trên cầu, ngã mình xuống, tả thủ bấu cằm dưới của hắn, hữu thủ giật một cái, giật đứt lưỡi hắn.
Tiếng hét thảm thương của Sở Sơn biến thành tiếng khọt khẹt nuốt máu.
Lúc đó xa xa có người lên tiếng: "Hồi nãy là tiếng kêu của Sở Sơn phải không?".
"Sở Sơn?".
"Sở Sơn?".
"Sở Sơn, ngươi đang ở đâu?".
Ba tăng nhân đưa mắt nhìn nhau, sau đó bỏ Sở Sơn trong khe, rồi chui đầu lặn vào dòng nước, rẽ sóng lướt nhanh như ba con cá mập.
Có ba người đến.
Ba người đã phát hiện cây cầu bị phá hư, đã nhìn thấy máu nhuộm khe nước, hai trong số bay phóng xuống khe ẳm Sở Sơn lên.
Bao nhiêu chuyện xảy ra trong vài sát na, Sở Sơn tới giờ đã biến thành không tay, không chân, không còn hình dáng con người.
Gã khò khè, lại nói không ra lời, viết cũng không viết được.
Nhưng đầu gã rất tỉnh táo, thậm chí chính là sự tỉnh táo của phút giây cuối cùng, sắp vĩnh viễn lìa tan rồi.
"Sở Sơn, ai làm cho ngươi đến nước này?".
"Ai đã hại ngươi, Sở Sơn?".
Bọn họ cõng Sở Sơn vào nhà. Lúc đi qua cửa, Sở Sơn đột nhiên há miệng, cắn đứt một chiếc phong linh, ngậm trong cái miệng máu đầm đìa, đầu ngoẹo sang một bên, cuối cùng đã đứt hơi.
Ba người thẫn thờ ngoài ngưỡng cửa, nhìn cái miệng máu tuôn trào như thác đổ, nhìn phong linh nhuộm máu treo bên môi.
Nữ Thần Bộ Nữ Thần Bộ - Ôn Thụy An