Số lần đọc/download: 1617 / 2
Cập nhật: 2015-11-13 15:40:47 +0700
Chương 1: Chương Mở Đầu
Màu xanh trong tới mức thuần khiết như thể khiến vạn vật dường như ngừng thở. Tiếng chuông nhà thờ rảo quanh vòm trời, những con chim bồ câu trắng muốt dáo dác bay lên. Trong ngày xuân tràn đầy sức sống ấy, ánh mặt trời trở nên rực rỡ. Những đóa hồng Đức Mẹ Maria đua nhau nở rộ bên chân tường nhà thờ, khiến người ta ngây ngất.
Hương hoa thấm vào lòng người.
Thân thương…
Nó muốn bạn ghi khắc điều gì?
Phòng làm việc của Dr.Mu
Tấm rèm cửu sổ màu trằng ngăn không cho ánh sáng mặt trời chói lọi lọt vào, không khí trong phòng có vẻ gì đó căng thẳng và thần bí. Tôi ngồi trên chiếc ghế bọc da, nhìn lên trần nhà ốp gỗ, trong mắt hiện lên những ảo ảnh trôi về từ ký ức.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi tới căn phòng này, còn nhớ lần đó là khi tôi lên 8 tuổi. Dù còn nhỏ, nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm đó tôi vĩnh viễn không quên được….
“Ái Ni, con nghĩ kỹ chưa?”, bố đến gần tôi và hỏi.
Khuôn mặt đẹp trai hồi trẻ và gương mặt đầy dấu vết thời gian của bố cùng hiện lên trong ảo ảnh, trong ánh mắt căng thẳng, buồn rầu ẩn chứa bao tâm trạng giằng xé nhưng không thể nào biểu lộ ra.
Bố là một bác sĩ tâm lý, đây là phòng làm việc của ông. Bố từng tiếp vô số bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, có lẽ chưa bao giờ ông nghĩ sẽ phải điều trị cho con gái mình.
Hai tấm rèm cửa sổ bay lên, giống như đôi cánh trắng tinh khôi của thiên sứ.
Một chiếc là non mướt bị gió thổi vào, rơi khẽ trên sàn không để lại tiếng động nào.
Màu xanh của bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng cao quý và xa vời như người ấy…
“Bố, con nhất định phải quên anh ấy”, tôi bình tĩnh trả lời.
“Có lẽ thôi miên sẽ giúp con quên đi 1 mảng ký ức, nhưng quên thì có thể giải quyết vấn đề không?”
Ánh mắt bố buồn bã, con ngươi ánh lên màu hổ phách đầy ấm áp.
Quên thì có thể giải quyết được vấn đề không? Tôi cảm thấy nghi hoặc, một thứ gì đó ấm nóng trong tim dường như muốn trào ra, trong khoảnh khắc làm tôi chìm đắm.
Không thể nào thở được, nỗi đau như cơn lốc ập đến bào phủ lên tôi.Taytôi dần dần nắm chặt lại, móng tay bấm sâu vào da thịt, đau nhói!
Chằng phải quên đi thì sẽ không còn đau đớn nữa ư?
Tôi nhắm chặt mắt, cố dồn nén hết những tình cảm đang dâng lên xuống tận đáuy lòng. Khi nhìn lại bố, ánh mắt tôi đã hoàn toàn kiên định.
“Bố, bắt đầu thôi”.