If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Amazing Grace
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1214 / 20
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
arah Sloane bước vào phòng khiêu vũ của khách sạn Ritz Cariton ở San Francisco, bà hài lòng khi thấy cảnh trưng bày trong phòng quá tuyệt. Các bàn ăn được trải khăn vải màu kem, trên bàn có giá đèn cầy bằng bạc, dao nĩa thìa dùng để ăn thì sáng bóng. Những thứ này được thuê ở nơi chuyên cho thuê để dùng vào các buổi lễ sang trọng, chứ không dùng đồ ở khách sạn. Dĩa ăn được viền vàng. Các quà tặng trong buổi tiệc được bọc giấy bạc để trước mỗi chỗ ngồi. Thực đơn được viết bằng nét chữ đặc biệt rất đẹp, gắn vào các giá bằng bạc. Thiệp ghi tên thực khách có hình Thiên Thần Nhỏ màu vàng, chỗ ngồi của họ được Sarah nghiên cứu rất cẩn thận cho phù hợp với mỗi người. Những bàn danh dự đều có màu vàng được sắp thành ba dãy ở phía trước phòng, và sau đó, các bàn có màu bạc và đồng. Trước mỗi chỗ ngồi, có tờ ghi chi tiết chương trình buổi lễ trên giấy rất đẹp, cùng với danh sách các thứ bán đấu giá và cái chầm có ghi số.
Sarah đã tổ chức buổi lễ rất kỹ càng, chi li và chính xác như bà đã từng tổ chức các buổi lễ từ thiện khác ở New York. Bà đã thân hành kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, cho nên khi nhìn vào những đóa hồng màu kem được bao quanh bằng những dải vải thắt nơ màu vàng và bạc ở trên các bàn, bà có cảm giác đây là buổi tiệc cưới chứ không phải buổi lễ gây quỹ từ thiện. Hoa do nhà bán hoa nổi tiếng nhất của thành phố cung cấp với giá chỉ bằng một phần ba giá bình thường. Cửa hàng Saks phụ trách việc trình diễn thời trang, còn cửa hàng Tiffany phái những người mẫu đến, họ sẽ đeo nữ trang đi trình diễn khắp các thực khách.
Cuộc bán đấu giá sẽ bán những thứ có giá trị rất lớn, gồm đồ nữ trang, vé du lịch nước ngoài, những vật dụng dùng trong thể thao, cơ hội gặp gỡ các nhân vật nổi tiếng, và chiếc Range Rover màu đen đậu ở trước cửa khách sạn có chiếc nơ màu vàng khổng lồ buộc ở trên nóc xe. Người nào mua được, sẽ sung sướng lái xe về nhà sau buổi lễ tối nay. Còn những trẻ sơ sinh mồ côi ở bệnh viện sẽ nhận được khá nhiều tiền từ thiện. Đây là lần thứ hai Sarah tổ chức gây quỹ từ thiện cho các trẻ sơ sinh mồ côi, mang tên Quà Cho Các Thiên Thần Nhỏ. Lần thứ nhất bà quyên góp được hơn hai triệu đô la, gồm tiền vé, tiền bán hàng đấu giá và tiền ủng hộ. Bà hy vọng tối nay số tiền thu được sẽ lên đến ba triệu.
Những tiết mục giải trí đặc sắc và hấp dẫn trong buổi lễ sẽ giúp ban tổ chức đạt được mục đích yêu cầu. Ban nhạc sẽ chơi suốt cả buổi lễ. Một thành viên trong ban tổ chức là con gái của một vị có thế lực trong ngành âm nhạc ở Hollywood. Bố cô ta đã mời Melanie Free đến trình diễn, việc này giúp họ tăng giá vé bán ra, nhất là các vé VIP. Melanie đã đoạt giải Grammy mới cách đây vài tháng, cho nên việc nàng đến trình diễn là cơ hội lớn giúp họ hái ra tiền. Nàng đến để ủng hộ việc gây quỹ từ thiện cho Các Thiên Thần Nhỏ. Chi phí trong việc đi lại, ăn ở của các nhân viên phục vụ và ban nhạc chỉ ước chừng ba trăm ngàn đô la, so với số tiền ban tổ chức thu được chẳng nghĩa lý gì. Việc Melanie đến trình diễn có tác động nâng cao rất lớn số khách tới dự hôm nay.
Người nào nhận được giấy mời đến xem Melanie trình diễn cũng đều rất phấn khích. Melanie hiện là ca sĩ nổi tiếng nhất nước và có dung nhan rất đáng chiêm ngưỡng. Nàng mới mười chín tuổi, là ca sĩ nổi như cồn trong hai năm qua nhờ những buổi trình diễn thành công liên tục. Vừa rồi nàng nhận được giải Grammy, nhưng đây chỉ là lớp kem bọc ngoài cái bánh, và Sarah mừng khi nàng đến trình diễn mà không lấy cát-xê. Nỗi lo sợ lớn nhất của bà là Melanie hủy show diễn vào phút chót. Vì là chương trình gây quỹ từ thiện, nên có nhiều ca sĩ đã không đến như dự kiến. Nhưng người đại diện cho Melanie đã quả quyết nàng sẽ đến. Buổi tối hứa hẹn nhiều sự phấn khích, nên báo chí đều cử phóng viên đến để viết bài. Ban tổ chức đã cố mời một vài ngôi sao từ L.A, và tất cả những nhân vật tai to mặt lớn tại địa phương đều mua vé đến dự. Việc tổ chức lễ gây quỹ từ thiện như thế này rất thành công và quan trọng ở Francisco trong hai năm qua, mọi người đều thấy việc đến dự buổi lễ là rất vui và thú vị.
Sarah có ý tưởng tổ chức lễ gây quỹ từ thiện này là cũng có nguyên do. Chính các bác sĩ sản khoa đã cứu sống con gái bà, Molly, khi bà sinh con sớm ba tháng. Molly là con gái đầu của Sarah. Trong thời gian thai nghén, mọi việc đều diễn ra tốt đẹp. Với tuổi ba mươi hai, Sarah luôn cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, bà nghĩ chắc sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra. Thế rồi vào một đêm trời mưa, bà chuyển bụng, bệnh viện không thể ngăn được bà đẻ non. Hôm sau Molly chào đời, cô bé sống trong lồng kính hai tháng trời tại phòng hồi sức của Bệnh viện Nhi đồng, với Sarah và chồng bà là Seth bên cạnh. Sarah ở tại bệnh viện cả ngày lẫn đêm, và họ đã cứu sống Molly. Bây giờ cô bé đã ba tuổi, mạnh khỏe, vui vẻ và chuẩn bị vào trường mẫu giáo đầu mùa thu này.
Đứa con thứ hai của Sarah là Olliver - thường gọi Ollie - ra đời vào mùa hè vừa qua mà không gặp rắc rối gì. Cậu bé bây giờ đã được chín tháng, bụ bẫm, dễ thương và cười luôn mồm. Các bé là nguồn vui của Sarah và chồng bà. Sarah ở nhà để chăm sóc con, hoạt động quan trọng duy nhất của bà là hàng năm tổ chức ngày lễ gây quỹ từ thiện này. Công việc tuy có khó khăn và bề bộn, nhưng bà luôn hoàn thành có một cách hoàn hảo.
Sarah và Seth gặp nhau tại Trường Kinh doanh Stanford cách đây sáu năm, và sau đó họ từ giã New York. Sau khi tốt nghiệp, họ cưới nhau và ở lại San Francisco. Seth có việc làm ở Silicon Valley, và ngay sau khi Molly ra đời, ông lập quỹ đầu tư đa chiều. Sarah không tham gia công việc này. Bà có thai Molly ngay vào đêm đầu tiên sau ngày cưới, bà muốn ở nhà để nuôi dạy con cái. Trước khi vào học Trường Kinh doanh Stanford, Sarah đã làm nhà phân tích thị trường Wall Street tại New York năm năm. Bà muốn nghỉ làm vài năm để dành trọn thì giờ cho việc làm mẹ. Seth làm tốt công việc quỹ đầu tư đa chiều của ông nên bà không cần phải đi làm.
Với tuổi ba mươi bảy, Seth đã tạo nên được một gia tài kếch sù, trở thành ngôi sao sáng chói trên bầu trời tài chính, cả ở San Francisco lẫn New York. Họ mua ngôi nhà rộng lớn đẹp đẽ nhìn ra vịnh ở Pacific Heights, trong nhà trang hoàng đầy những hoạ phẩm đương đại nổi tiếng như của Calder, Ellsworth Kelly, de Kooning, Jackson và nhiều tác giả vô danh khác. Sarah và Seth sống thoải mái ở San Francisco. Họ dễ dàng di chuyển chỗ ở, vì bố mẹ Seth đã mất từ lâu, còn bố mẹ của Sarah đã dọn đến ở tại Bermuda, cho nên không có động cơ nào đủ mạnh để níu chân họ ở lại New York. Một quỹ đầu tư đa chiều cạnh tranh, đã đề nghị Sarah về cộng tác với họ, nhưng bà từ chối chỉ muốn dành thì giờ nuôi dạy Molly và Olliver - và chăm sóc Seth khi ông rãnh rỗi công việc. Ông vừa mua chiếc máy bay G5, để bay đi L.A, Chicago, Boston, và New York. Cuộc sống của họ sung túc đầy đủ và hạnh phúc. Thỉnh thoảng Sarah có hơi lo vì họ xài tiền quá nhiều, họ có một ngôi nhà tuyệt vời tại Tahoe, một ngôi nhà trong thành phố và có máy bay riêng. Nhưng Seth nói không sao. Ông bảo rằng tiền họ làm ra chân chính, cứ tiêu pha thoải mái, khỏi thắc mắc lo âu gì cho mệt.
Seth đi chiếc Ferrari, còn Sarah dùng chiếc Mercedes Station Wagon, rất tiện lợi chở hai con theo, nhưng bà vẫn để ý đến chiếc Range Rover sẽ được bán đấu giá vào đêm nay. Bà đã nói với Seth rằng chiếc xe ấy rất tuyệt, nhất là ý định đóng góp tiền cho quỹ từ thiện đã khiến cả hai người quan tâm đến chiếc xe. Dù sao thì các bác sĩ thuộc phòng trẻ sơ sinh đã cứu sống Molly. Nếu con gái họ ở trong một bệnh viện có kỹ thuật kém hơn, ít thuốc men tốt hơn, thì chắc cô bé Molly của họ đã không sống được. Sarah nhớ mãi công đó nên bà tổ chức lễ gây quỹ phúc lợi này. Ban tổ chức sẽ giao cho bệnh viện số tiền thu được sau khi đã trả các chi phí. Seth bằng lòng cúng cho quỹ từ thiện này hai-trăm-ngàn-đô-la với tên của hai vợ chồng. Ông là ngôi sao sáng trong bầu trời của bà. Họ đã lấy nhau bốn năm và sẽ có thêm đứa con nữa. Trong ba tháng qua, bà đã bận rộn công việc tổ chức lễ gây quỹ phúc lợi. Họ đã thuê sẵn chiếc du thuyền ở Hy Lạp trong tháng tám, Sarah nghĩ rằng đây là thời gian rất thuận lợi để bà có thai đứa con thứ ba.
Sarah chậm rãi đi quanh những bàn ăn để kiểm tra các thiệp ghi tên thực khách có ngồi đúng vị trí như trong danh sách của mình không. Buổi lễ gây quỹ cho Các Thiên Thần Nhỏ thành công phần lớn là nhờ sự tổ chức chu đáo này. Đây là việc quan trọng hàng đầu. Sau khi đã kiểm tra xong các bàn có màu vàng, Sarah đi đến các bàn có màu bạc, bà thấy có hai chỗ để sai vị trí, bà liền thay đổi thiệp ghi tên thực khách với vẻ mặt quan trọng. Khi Sarah vừa kiểm tra xong bàn cuối cùng, sắp kiểm tra các gói quà tặng thì bỗng bà phó chủ tịch ban tổ chức, Angela, đi về phía Sarah với vẻ hớn hở. Bà ta cao, tóc vàng, xinh đẹp, là vợ của một giám đốc công ty kinh doanh lớn. Bà ta cũng là người mẫu ở New York và đã hai mươi chín tuổi. Angela không có con và cũng không có ý định đó. Bà ta muốn làm việc trong ban tổ chức với Sarah, vì thích công việc gây quỹ phúc lợi, bà cho đây là việc rất quan trọng và mang lại niềm vui. Bà ta giúp Sarah rất nhiều việc, và hai người rất tâm đầu ý hợp. Sarah tóc đen, còn Angela tóc vàng. Mái tóc của Sarah dài, thẳng, làn da của bà mịn như cánh hoa và đôi mắt to có màu xanh lục. Bà là một thiếu phụ trẻ đẹp, mặc dù tóc buộc thành đuôi ngựa, không trang điểm, mặc áo lao động, quần jeans và đi dép kẹp. Trong vòng sáu giờ nữa hai người sẽ trang điểm và thay y phục. Còn bây giờ, họ phải làm việc cật lực.
- Cô ta đến rồi! - Angela nói nhỏ, miệng cười hớn hở.
- Ai? - Sarah hỏi rồi tựa tấm kẹp hồ sơ bên hông.
- Chị biết ai rồi! Melanie chứ còn ai? Họ vừa đến. Tôi đã đưa cô ta lên phòng rồi. - Sarah vui mừng và thấy nhẹ cả người, vì họ đã đến đúng giờ trên chiếc máy bay riêng mà ban tổ chức đã thuê để đưa Melanie từ L.A đến. Ban nhạc và nhân viên phục vụ cuộc trình diễn đến bằng máy bay thương mại, họ đã tới khách sạn được hai giờ rồi. Melanie, người bạn thân của nàng, người quản lý, người phụ tá, người làm tóc, cả bạn trai và mẹ của nàng đã cùng đi trên máy bay riêng.
- Cô ta khỏe chứ? - Sarah hỏi với vẻ lo lắng. Họ đã lập một danh sách ghi những thứ cần thiết cho Melanie, gồm nước khoáng đóng chai, sữa chua ít chất béo, một số các loại thực phẩm tự nhiên, và một thùng sâm banh Cristal. Danh sách dài gồm hai mươi sáu trang ghi đầy đủ các nhu cầu cá nhân của Melanie, thức ăn hợp khẩu vị của mẹ nàng, ngay cả loại bia mà bạn trai của nàng thích uống. Rồi cả danh sách dài bốn mươi trang ghi các nhu cầu của ban nhạc, các thiết bị về điện và âm thanh mà họ cần trên sân khấu. Chiếc dương cầm lớn cao tám foot dùng vào việc trình diễn đã được mang đến vào lúc nửa đêm hôm trước. Melanie và ban nhạc sẽ diễn tập vào lúc hai giờ chiều. Khi ấy mọi người đã ra hết khỏi phòng khiêu vũ, nên Sarah phải khẩn trương kiểm tra công việc cho xong ngay.
- Khỏe. Gã bạn trai của cô ta hơi kỳ lạ, còn bà mẹ làm tôi sợ đến chết, nhưng cô trợ lý thì dễ thương. Còn Melanie quá đẹp và rất dịu dàng.
Nhớ lại lần nói chuyện với Melanie trên điện thoại, Sarah cũng có cảm giác như thế. Ngoài lần đó ra, mỗi khi bàn đến công việc trình diễn của nàng, bà chỉ nói chuyện với người quản lý, nhưng bà có ý định sẽ gọi Melanie để cám ơn về việc nàng đã bằng lòng đến buổi lễ từ thiện này. Và lúc ấy bây giờ đã đến. Melanie không huỷ bỏ show trình diễn ở đây để dành ưu tiên cho nơi khác, máy bay không rớt, tất cả đã đến đúng giờ. Thời tiết nóng hơn mọi ngày. Buổi chiều vào trung tuần tháng năm này trời nắng rất gắt. Thực ra, trời nóng, oi bức là rất hiếm thấy ở San Francisco, nó có vẻ giống ngày hè ở New York hơn. Sarah nghĩ rằng trời sẽ dịu mát thôi, nhưng ban đêm mà nóng bức, sẽ rất thích hợp với không khí lễ hội trong thành phố lớn. Điều duy nhất khiến Sarah không thích không khí như thế này, là vì có người nói với bà rằng những ngày nóng bức được xem như là có dấu hiệu động đất ở San Francisco. Họ trêu bà về việc này, nhưng bà không thích nghe chuyện như thế. Từ ngày gia đình bà chuyển đến ở tại San Francisco, bà rất lo về chuyện động đất. Nhưng mọi người đều trấn an bà rằng động đất hiếm khi xảy ra, và nếu có xảy ra thì cũng nhỏ thôi. Trong thời gian sáu năm sống ở Vùng Vịnh này, bà chưa hề thấy xảy ra một việc như thế. Cho nên bà không quan tâm đến điều người ta nói về dấu hiệu “động đất”. Bây giờ bà có nhiều việc đáng lo hơn, như Melanie - nữ danh ca và những người thân cận của cô ấy.
- Theo cô thì tôi có nên lên gặp cô ấy không? - Sarah hỏi Angela. Bà không muốn đến quấy rầy họ, mà cũng không muốn tỏ ra lơ là đối với họ. - Khi cô ấy xuống đây để diễn tập vào lúc hai giờ, tôi sẽ đến gặp.
- Chị chỉ cần thò đầu vào chào cô ấy là được.
Melanie và đoàn người thân cận được bố trí ở trong hai căn hộ rộng lớn và năm phòng ở tầng câu lạc bộ, tất cả đều được khách sạn dành riêng cho họ. Khách sạn rất hân hạnh được đăng cai buổi lễ này, họ dành cho ban tổ chức năm căn hộ cho các ngôi sao, và mười lăm phòng cùng những căn hộ nhỏ cho các nhân vật quan trọng. Còn ban nhạc và các nhân viên phục vụ ở tại lầu dưới, trong những căn phòng nhỏ hơn. Ban tổ chức phải trả tiền lưu trú cho họ lấy từ ngân quỹ của buổi lễ, số tiền này trích từ lợi tức thu được trong buổi tối hôm nay.
Sarah gật đầu, bỏ tấm kẹp giấy tờ vào xách rồi đi tới kiểm tra những phụ nữ đang gói những món quà đắt tiền để tặng khách đến dự. Một lát sau, bà đi thang máy lên tầng câu lạc bộ. Bà và Seth cũng ở một phòng tại đây, nên có chìa khoá dùng thang máy. Nếu không, bà không có cách gì để lên tầng ấy. Bà và Seth nghĩ rằng họ có chỗ ở khách sạn để thay áo quần dễ hơn là về nhà rồi vội vã đến. Chị giữ trẻ đã bằng lòng ở lại đêm để chăm sóc các con họ, cho nên Sarah và Seth sẽ vắng nhà cả đêm thoải mái. Bà mong đợi đến ngày hôm sau mới có thể nằm nghỉ ngơi, gọi khách sạn phục vụ tại phòng, nói đến diễn biến trong buổi lễ vào đêm trước. Còn bây giờ, bà chỉ hy vọng mọi việc đều tốt đẹp.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Sarah thấy ngay căn phòng lớn trên tầng câu lạc bộ. Trong phòng có đầy đủ bánh ngọt, bánh xăng uých, trái cây cùng rượu vang bày la liệt trên bàn, và có cả quầy giải khát nhỏ nữa. Bàn ghế êm ái, có máy điện thoại, đủ thứ báo và chiếc tivi lớn có màn hình rộng ở trong phòng. Hai phụ nữ ngồi ở bàn làm việc để giúp khách khi họ cần như là đặt trước bữa ăn tối, nhờ hướng dẫn, hỏi han về thành phố, gọi thợ làm móng tay, gọi người massage hay bất cứ thứ gì khách muốn. Sarah hỏi họ đường đến phòng Melanie, rồi đi ra hành lang và đi tiếp đến phòng cô ấy. Để tránh phiền phức về vấn đề an ninh và khách hâm mộ, Melanie đăng ký với tên Hastigs, tên của mẹ cô. Những minh tinh thường ít khi đăng ký tên thật của mình.
Bà gõ nhẹ lên số căn hộ, người đàn bà ở phòng câu lạc bộ đã cho Sarah biết số này. Bà nghe bên trong có tiếng âm nhạc, và một lát sau, cửa mở. Người mở cửa là một phụ nữ thấp, có thân hình vạm vỡ, mặc áo cánh và quần jeans. Bà ta cầm xấp giấy màu vàng, cây bút chì giắt trên tóc, một tay cầm cái áo dài dạ hội. Sarah đoán chắc đây là người trợ lý của Melanie. Bà đã nói chuyện với chị ta qua điện thoại.
- Pam phải không? - Sarah hỏi. Chị ta cười và gật đầu. - Tôi là Sarah Sloane. Tôi đến chào người đẹp.
- Mời bà, - chị ta vui vẻ đáp. Sarah theo Pam vào phòng khách, cảnh tượng chung quanh rất lộn xộn. Nửa tá vali trên nền nhà được mở ra, đồ đạc vương vải khắp nơi. Trong số đó có chiếc áo dài dạ hội kích cỡ nhỏ bó sát người. Những thứ khác để khắp nơi như giày cao cổ, quần jeans, ví xách tay, áo cánh, áo khoác, một tấm chăn casơmia và con gấu nhồi bông. Cảnh tượng trông như thể tất cả đồ đạc của phụ nữ đã được đổ ra hết trên nền nhà. Bên cạnh những thứ đó là một cô gái nhỏ tóc vàng, trông có vẻ yêu quái. Cô ta nhìn Sarah rồi trở lại mân mê cái ví xách tay. Rõ ràng cô ta đang chọn cái áo nào trong đống áo quần sang trọng kia.
Sarah nhìn quanh, cố đoán xem cô ta là ai, thì bỗng bà thấy Melanie Free đang ngồi dựa người trên ghế nệm dài, đầu để trên vai người bạn trai. Anh ta đang cầm cái remote điều khiển tivi, một tay cầm ly sâm banh. Anh đẹp trai, và Sarah biết anh ta là diễn viên, vừa từ giã một chương trình tivi thành công, vì gặp rắc rối về ma tuý. Bà nhớ loáng thoáng rằng anh ta vừa ở trung tâm cai nghiện ra, anh ta có vẻ tỉnh táo khi cười chào Sarah, mặc dù có chai sâm banh để trên nền nhà bên cạnh. Anh ta tên là Jake. Melanie đứng dậy để chào Sarah. Trông nàng có vẻ trẻ hơn tuổi của mình, vì không trang điểm. Nàng có nét đẹp trong sáng như cô gái mười sáu, mái tóc có màu vàng dài thẳng. Tóc người bạn trai nàng đen tuyền, dựng đứng vì được vuốt keo. Melanie chưa kịp nói lời nào thì mẹ nàng từ đâu đó đã hiện ra, đến bắt tay Sarah cho đến khi tay bà phát đau.
- Xin chào, tôi là Janet mẹ của Melanie. Chúng tôi rất thích nơi đây. Cám ơn đã đáp ứng mọi yêu cầu của chúng tôi. Con gái cưng của tôi thích được nuông chiều, chắc bà biết rồi, - bà ta nói, miệng cười thân ái. Bà ta cỡ bốn lăm tuổi, và khi trẻ có lẽ bà rất xinh đẹp, nhưng ngày ấy bây giờ đã qua. Mặc dù bà ta có khuôn mặt tươi tắn, nhưng cái hông to bè. “Con gái cưng” của bà vẫn không nói được tiếng nào. Mẹ Melanie đang huyên thuyên nên nàng không có cơ hội để mở môi. Janet Hastings nhuộm tóc đỏ chói, cái màu rất khó chịu, nhất là khi ở bên cạnh màu tóc vàng nhạt của Melanie và với vẻ gần như trẻ con của nàng.
- Xin chào, - Melanie nhẹ nhàng nói. Trông nàng không có vẻ gì là một ngôi sao hết, mà như một tiểu thư xinh đẹp. Sarah bắt tay với cả hai người, và mẹ Melanie tiếp tục huyên thuyên. Hai người đàn bà khác đi qua phòng, còn người bạn trai đứng dậy, báo cho họ biết anh ta đi đến phòng tập thể dục.
- Tôi không muốn quấy rầy các quý ông quý bà, - Sarah nói với Melanie và mẹ nàng, rồi nhìn thẳng vào Melanie.
- Cô sẽ diễn tập lúc hai giờ? - Melanie gật đầu rồi nhìn người trợ lý. Người trợ lý của nàng từ ngưỡng cửa nói vọng vào:
- Ban nhạc cho biết họ chuẩn bị đến hai giờ rưỡi mới xong, cho nên Melanie phải ba giờ mới có mặt ở đấy. Chúng tôi chỉ cần một giờ thôi, để cô ấy kiểm tra âm thanh trong phòng.
- Vậy là tốt rồi, - Sarah đáp. Cô nhân viên khách sạn đến để lấy áo quần của Melanie đi ủi. Áo quần hầu hết bằng lưới và xêquin. - Tôi sẽ đợi cô ở phòng khiêu vũ, để xem cô cần những thứ gì. - Bà phải đi làm tóc và làm móng tay lúc bốn giờ, rồi về khách sạn lúc sáu giờ để mặc áo quần và có mặt tại phòng lễ tân lúc bảy giờ để kiểm tra các thứ lần cuối, bảo đảm mọi người đã có mặt đầy đủ tại nơi trình diễn và đón khách đến dự. Chiếc dương cầm đã được đem đến vào đêm qua. Sáng nay người ta đã đưa lên sân khấu rồi. - Melanie cười và gật đầu, rồi ngồi phịch xuống ghế bành, trong khi cô bạn thân trên nền nhà bên cạnh các vali reo lên với giọng chiến thắng. Sarah đã nghe ai đấy gọi cô là Ashley, cô ta cũng có vẻ trẻ con như Melanie.
- Tìm ra rồi! Mình mặc áo này tối nay được không? - Cô ta đưa cho Melanie xem cái áo dài chật ních có in hình con báo. Melanie gật đầu, và khi Ashley tìm được đôi giày có đế cao tám phân để mang với cái áo, cô ta cười sung sướng. Rồi Ashley chạy vào phòng để mặc thử, Melanie cười gượng với Sarah.
- Ashley và tôi cùng học một trường khi tôi mới năm tuổi, - Melanie nói. - Cô ấy là bạn thân của tôi, đi khắp nơi với tôi. - Rõ ràng Ashley đã trở thành người thân cận với Melanie, Sarah không khỏi nghĩ rằng lối sống như vậy là quá kỳ lạ. Bà thấy nếp sống của họ giống như trong một gánh xiếc, cùng sống với nhau trong các phòng của khách sạn và sau hậu trường. Họ cho bà cảm giác như họ đang biến căn hộ sang trọng của khách sạn Ritz thành một phòng ở ký túc xá đại học. Khi Jake đi rồi, trong phòng chỉ còn phụ nữ thôi. Người thợ uốn tóc làm cho mái tóc vàng của Melanie đổ xuống như thác nước. Mái tóc rất đẹp.
- Cám ơn cô đã đến trình diễn hôm nay. - Sarah cười nói và nhìn vào mắt Melanie. - Tôi đã thấy cô trên truyền hình khi nhận giải Grammy, trông cô thật tuyệt vời. Cô sẽ hát bài: “Don’t Leave Me Tonight”[1] chứ?
[1] Đừng xa em đêm nay.
- Phải, con gái tôi sẽ hát bài đó, - mẹ nàng trả lời thay cho nàng như thể cô siêu sao tóc vàng xinh đẹp không có vậy. Bà ta đưa cho nàng chai nước Calistoga rồi đứng ngay giữa Melanie và Sarah. Không nói chuyện gì được nữa, Melanie ngồi xuống ghế nệm dài, lấy cái remote điều khiển tivi rồi uống một hơi nước. - Chúng tôi thích bài hát đó, - Janet nói, miệng cười toe toét.
- Tôi cũng thích, - Sarah đáp, hơi kinh ngạc trước thái độ lấn áp của Janet. Bà có vẻ quản lý và gò ép quá mức con gái, như thể bà xem mình có phần trong việc Melanie trở thành minh tinh. Melanie không chống đối, nàng có vẻ đã quen với những việc như thế này. Một lát sau, cô bạn quay lại phòng, đi ngập ngừng trên đôi giày cao gót, người mặc chiếc áo dạ hội quyến rũ. Trông cô ta có vẻ hơi lớn một chút. Cô gái liền ngồi xuống chiếc ghế nệm dài với bạn và nhìn vào tivi.
Không thể nào biết được Melanie là ai. Nàng có vẻ không có cá tính riêng, ngoại trừ giọng hát.
- Ở Las Vegas tôi làm nghề trình diễn, - Janet nói cho Sarah biết. Nghe thế, Sarah cố làm ra vẻ kính phục. Janet là mẫu người có vẻ như thế, dễ làm cho người ta tin, mặc dù chiếc quần jeans bà mặc căng cứng và bộ ngực đồ sộ khiến Sarah hoài nghi. Mẫu người của Melanie cũng gây ấn tượng mạnh, nhưng nàng còn trẻ, đủ thời gian để làm cho vóc dáng mình gầy và hấp dẫn. Janet có vẻ đang to mập ra. Thực vậy, bà ta có vẻ đồ sộ, vạm vỡ, giọng nói oang oang và ba hoa ồn ào. Sarah cảm thấy bị lép vế khi cố viện cớ để rút lui, trong khi Melanie và cô bạn học đang say sưa xem tivi.
- Tôi sẽ gặp quí vị ở dưới lầu để xem mọi thứ có đầy đủ cho buổi diễn tập của quí vị không, - Sarah nói với Janet, vì bà ta có vẻ là người đại diện cho con gái trong mọi việc. Sarah tính nhanh trong đầu rằng, nếu bà ở lại với họ trong vòng hai mươi phút, bà vẫn còn đủ thời gian để đi đến tiệm làm tóc. Mọi việc bây giờ chắc đã xong xuôi rồi, và quả đúng như vậy.
- Hẹn gặp nhau ở dưới ấy, - Janet đáp và tươi cười với Sarah. Sarah liền đi ra khỏi phòng, rồi theo hành lang để đến phòng mình.
Bà ngồi xuống ghế mấy phút, xem các tin nhắn trên điện thoại di động. Khi ở trong phòng của Melanie, điện thoại báo hiệu có tin nhắn hai lần, nhưng bà không muốn xem. Một tin nhắn là của người bán hoa, nhắn cho Sarah biết rằng bốn bồn hoa lớn ngoài phòng lễ sẽ được cắm hoa vào lúc bốn giờ. Tin nhắn thứ hai là của ban nhạc khiêu vũ, họ xác nhận lại giờ bắt đầu là lúc tám giờ. Xong, bà gọi về nhà để hỏi thăm các con, chị giữ trẻ báo cho bà biết chúng rất ngoan. Parmani là người phụ nữ Nepal dễ thương, chị giúp việc cho họ từ khi Molly chào đời. Sarah không muốn có người làm ở trong nhà, bà thích tự mình chăm sóc con cái, nhưng Parmani có mặt vào ban ngày để giúp bà, và tối nào Sarah cùng Seth đi chơi thì chị ta sẽ giữ con cho họ. Đêm nay chị ta sẽ ở lại cả đêm, hiếm khi có dịp như vậy, nhưng chị rất sung sướng được giúp Sarah trong một dịp đặc biệt như thế này. Chị biết buổi lễ gây quĩ phúc lợi rất quan trọng đối với Sarah, và bà đã làm việc cật lực suốt nhiều tháng nay để chuẩn bị. Trước khi họ gác máy, chị ta chúc bà được may mắn. Sarah muốn chào Molly, nhưng bé đang ngủ.
Khi nói chuyện xong, Sarah kiểm tra một số ghi chú trên tấm kẹp hồ sơ, rồi chải lại mái tóc rối bời. Đã đến giờ bà phải xuống phòng khiêu vũ để gặp Melanie và ban nhạc của nàng. Bà nghe nói khi Melanie diễn tập, cô ta không muốn có ai trong phòng. Bây giờ nghĩ đến chuyện này, Sarah tự hỏi phải chăng đây là do quyết định của bà mẹ, chứ không phải của cô ta. Melanie có vẻ không quan tâm đến việc có ai trong phòng, có ai đi vào hay đi ra khi cô diễn tập. Sarah tự nhủ: có lẽ khi Melanie trình diễn thì khác. Melanie giống như một đứa bé dễ bảo, và dĩ nhiên cô có giọng ca tuyệt vời. Như bất cứ người nào đã mua vé, Sarah nôn nóng đợi lúc Melanie trình diễn vào tối hôm đó.
Khi Sarah vào phòng khiêu vũ, ban nhạc đã có ở đấy rồi. Họ đứng quanh cười nói, trong khi các nhân viên phục vụ đã hoàn tất việc tháo các thiết bị ra và lắp vào chỗ. Cả nhóm đều ăn mặc khá lộn xộn. Có tám người đàn ông trong ban nhạc của Melanie, Sarah nhắc mình nhớ rằng cô gái tóc vàng xinh đẹp đang ngồi xem tivi trên lầu hiện là ca sĩ lừng danh khắp thế giới. Cô bé không có vẻ kiêu căng, ngạo mạn. Điều duy nhất cần khắc phục là đám người quanh cô bé quá đông. Nhưng cô bé không có những tật xấu, những thói quen tồi tệ như phần đông các minh tinh khác. Cô ca sĩ đến hát cho buổi lễ từ thiện giúp Các Thiên Thần Nhỏ hồi năm ngoái đã làm náo động khi hệ thống âm thanh không được hoàn hảo vào đêm trước khi cô ta trình diễn. Cô ta đã ném chai nước vào người quản lý, và dọa sẽ không hát nữa. Vấn đề khó khăn đã được khắc phục, nhưng Sarah hoảng sợ trước viễn cảnh Melanie sẽ huỷ bỏ buổi hát vào giờ phút chót. Thái độ dễ chịu của Melanie làm cho Sarah nhẹ người, dù mẹ cô bé đã nhân danh này để yêu cầu đủ thứ.
Sarah đợi mười phút trong khi họ hoàn thành việc lắp đặt dụng cụ vào chỗ, bà phân vân không biết Melanie có xuống trễ hay không. Sarah thận trọng hỏi ban nhạc cần gì và khi họ nói không, bà ngồi vào bàn xa chỗ làm việc của họ để đợi Melanie đến. Cô bé vào phòng lúc bốn giờ kém mười, Sarah nghĩ mình đã trễ giờ hẹn với người thợ làm tóc, chắc phải tranh thủ thời gian mới kịp giờ khai mạc. Nhưng trước hết bà phải làm tròn nhiệm vụ, mà nhiệm vụ hàng đầu là lấy lòng cô bé minh tinh.
Melanie đi vào, chân mang dép kẹp, áo thun ngắn cũn cỡn và quần jeans cắt ngắn. Tóc nàng kẹp cao bằng chiếc kẹp lớn hình vòng cung, và cô bạn thân đi một bên. Mẹ nàng đi trước, người trợ lý và người quản lý theo phía sau, có hai vệ sĩ mặt hầm hầm đi sát bên hông. Người bạn trai, Jake, không thấy mặt. Có lẽ anh ta đang còn ở trong phòng tập thể dục. Melanie là người ít nổi bật nhất trong đoàn người đi vào, trông nàng gần như bị biến mất giữa đám đông. Người chơi trống đưa cho nàng lon cô-ca, nàng mở ra và uống một hơi rồi nhảy lên sân khấu, đưa mắt nhìn quanh phòng. So với nhiều nơi nàng đã đến trình diễn, chỗ này nhỏ hơn. Phòng khiêu vũ làm cho nàng có cảm giác ấm cúng, thân mật, nhất là với lối trang hoàng theo phong cách của Sarah. Khi trời tối, ánh đèn lờ mờ và đèn cầy thắp lên, căn phòng sẽ rất đẹp. Bây giờ căn phòng sáng sủa, cho nên sau khi Melanie đã nhìn quanh một vòng, nàng nói với người phụ trách ánh sáng.
- Tắt đèn đi! - Melanie đã bắt đầu sinh động. Sarah có thể thấy được điều ấy khi nàng đưa mắt nhìn quanh. Bà bước đến gần sân khấu để nói chuyện với nàng. Melanie nhìn Sarah và cười.
- Mọi thứ được chứ? - Sarah hỏi. Bà lại cảm thấy như mình đang nói chuyện với một cô bé, rồi nhớ ra Melanie dù sao cũng đang còn lứa tuổi teen, dù đã thành ngôi sao.
- Tuyệt lắm. Bà đã chuẩn bị quá tuyệt vời, - Melanie nói dịu dàng khiến cho Sarah xúc động.
- Cám ơn cô bé. Ban nhạc có cần gì nữa không? Melanie quay đầu nhìn ai. Khi ở trên sâu khấu, nàng có vẻ rất sung sướng. Thế giới đó đã quen thuộc với nàng, và nơi đây còn có vẻ dễ chịu hơn những nơi khác. Nàng thích khách sạn này và Jake cũng thế.
- Này các ông, các ông cần gì nữa không? - Nàng hỏi ban nhạc. Họ đáp họ đã có đầy đủ các thứ và bắt đầu thử nhạc cụ. Melanie quay lại, nàng nói với ban nhạc nàng muốn chơi bài gì trước nhất. Sau đó, họ thảo luận với nhau một lúc lâu.
Sarah thấy họ không cần mình nữa, nên rút lui. Đã bốn giờ năm phút, bà trễ hẹn với người thợ làm tóc nửa giờ. May mắn lắm bà mới còn thời gian để làm móng tay, nhưng có lẽ không làm được. Bà vừa ra khỏi cửa phòng khiêu vũ liền đụng ngay một người trong ban tổ chức, người này chặn Sarah lại. Đi với chị ta là người quản lý công việc cung cấp thực phẩm. Chị ta cho biết có vấn đề rắc rối về món khai vị. Sò Olympia không còn, hiện họ chỉ có sò không được tươi, nên bà phải chọn món khác. Đây chỉ là vấn đề nhỏ. Sarah đã quen giải quyết các vấn đề lớn. Bà bảo người trong ban tổ chức tự chọn món khác, miễn là đừng chọn trứng cá hay món gì đắt tiền khiến cho ngân sách bị thiếu hụt là được. Nói xong, Sarah chạy đến thang máy, rồi vội vàng đi ra tiền sảnh khách sạn bảo người tài xế đi lấy xe. Anh ta đã đậu xe gần đấy. Sáng nay bà đã boa cho anh ta số tiền khá lớn để anh tích cực giúp bà. Bà phóng xe chạy ra phố, hướng về phía Nob Hill. Mười lăm phút sau, Sarah đến tiệm làm tóc. Bà vội vã bước vào tiệm, thở hồng hộc và vội vàng xin lỗi vì đến trễ. Khi ấy đã bốn giờ ba mươi lăm phút, mà bà phải ra về trước sáu giờ. Bà hy vọng ít ra họ phải xong lúc năm giờ bốn mươi lăm. Họ biết tối nay bà là chủ toạ buổi lễ gây quỹ phúc lợi quan trọng, nên bà ngồi vào ghế ngay. Họ đem đến cho bà nước khoáng và tách trà, rồi bắt tay vào việc. Trong khi người thợ làm tóc gội đầu cho bà, người thợ sửa móng tay cũng tranh thủ làm móng, họ làm thật nhanh.
Người thợ uốn tóc gợi chuyện, chị hỏi:
- Melanie Free như thế nào? Jake có đi theo cô bé không?
- Có, - Sarah đáp. - Cô ta trông như đứa bé dễ thương. Tôi tin tối nay cô ta sẽ rất tuyệt vời. - Sarah nhắm mắt, cố thư giãn. Đêm nay sẽ rất dài, bà hy vọng kết quả thành công mỹ mãn. Bà trông mau đến giờ mở màn.
Trong khi Sarah đang được bới một kiểu tóc Pháp lịch sự, có những ngôi sao bằng kim cương giả đính vào, thì Everett Carson đang đăng ký phòng trong khách sạn. Ông cao hơn một mét tám, người Montana, trông ông còn dáng dấp của anh cao bồi chăn bò như thời trai trẻ. Ông cao lêu đêu, mái tóc dài không chải, mặc quần jeans, áo thun, mang giày cao cổ chăn bò, và chính đôi giày khiến người ta phải chú ý đến ông. Đôi giày cũ kỹ, làm bằng da như da cá sấu màu đen. Nó là vật đáng giá nhất trên người Everett, ông mang với bộ đồ vía mà tòa báo đã thuê cho ông mặc vào tối đó. Ông đưa thẻ nhà báo cho người tiếp tân của khách sạn xem, mọi người đều cười nói họ đang đợi ông. Everett thường ở trọ tại khách sạn Ritz - Carlton, vì ông nghĩ ở đấy dễ chịu hơn nhiều nơi khác. Ông mới làm cho tờ báo này, và đêm nay ông đến đây để tường thuật buổi lễ gây quỹ phúc lợi cho tờ Scoop, một tạp chí thông tin ở Hollywood. Ông đã sống nhiều năm ở những nơi có chiến tranh để đưa tin cho hãng thông tấn AP, và sau thời gian nghỉ làm cho hãng này một năm, ông cần có một công việc khác. Everett làm cho tờ báo này được ba tuần rồi, trong đó ông đã tường thuật ba buổi hoà nhạc rock, một đám cưới ở Hollywood, và đây là lần tường thuật lễ gây quỹ phúc lợi lần thứ hai. Công việc này không hợp với sở trường của ông. Ông cảm thấy mình như tên bồi bàn khi mặc bộ vest sang trọng vào người. Ông nhớ cảnh khốn khó mà ông đã trải qua trong hai mươi chín năm làm cho hãng AP. Bây giờ ông đã bốn mươi tám tuổi, cho nên ông rất mừng khi khách sạn chỉ cho ông căn phòng nhỏ, gọn gàng. Ông thả cái xách cũ mèm xuống nền nhà, cái xách đã theo ông đi khắp thế giới. Nếu ông nhắm mắt, có lẽ ông tưởng mình đang ở Sài Gòn, Pakistan, hay New Delhi... Afganistan... Lebanon... Bosnia trong thời chiến. Ông thường tự hỏi tại sao một người như ông cuối cùng lại đi làm công việc tường thuật các buổi lễ gây quỹ phúc lợi và đám cưới của những nhân vật danh tiếng. Đối với ông thì đây là sự trừng phạt độc ác phi thường.
- Cám ơn, - Everett nói với nhân viên khách sạn dẫn ông vào phòng. Trên bàn làm việc có tờ giấy giới thiệu về phòng sinh của bệnh viện và cái thẻ nhà báo để vào dự lễ gây quỹ quà cho Các Thiên Thần Nhỏ, những thứ Everett chẳng thèm lưu tâm. Nhưng ông phải làm công việc này. Ông đến đây để chụp ảnh các nhân vật danh tiếng và tường thuật buổi trình diễn của Melanie. Ông tổng biên tập đã nói rằng đây là việc rất quan trọng cho tờ báo, nên ông mới có mặt ở đây.
Ông lấy chai nước chanh trong tủ lạnh, mở ra uống một hơi. Căn phòng nhìn sang tòa nhà ở phía bên kia đường, mọi thứ đều rất sang và cực kỳ đẹp đẽ. Ông ước mơ nghe được âm thanh và ngửi mùi hang chuột ở nơi mà ông đã ngủ ba mươi năm, mùi ngai ngái của sự nghèo nàn trong các con đưởng hẻm ở New Delhi, và tất cả những nơi xa xôi kỳ lạ mà ông đã đến trong suốt ba thập kỷ qua.
- Hãy thoải mái đi, Ev, - ông nói to với mình rồi với tay mở đài CNN, ngồi xuống chân giường, lấy trong túi ra tờ giấy xếp hai. Ông đã in tờ giấy từ trong Internet trước khi rời khỏi văn phòng ở L.A. Ông nhủ thầm: Chắc hôm nay là ngày may mắn của mình. Cách đây một khu phố, có một buổi họp trong nhà thờ ở đường California. Buổi họp diễn ra lúc sáu giờ, sẽ kéo dài trong một giờ, và ông phải trở về khách sạn lúc bảy giờ khi buổi lễ từ thiện bắt đầu. Nghĩa là ông phải mặc đồ vía để đi họp, cho nên ông phải chuẩn bị ngay để khỏi trễ. Ông không muốn người ta phàn nàn mình với tòa soạn. Ông thường như thế, bỏ không làm những công việc chán phèo. Nhưng hồi ấy ông nghiện rượu. Bây giờ đang bắt đầu làm lại cuộc đời, ông không muốn vượt qua giới hạn cho phép. Ông từng là một chàng trai tốt, có lương tâm, chân thật. Ông cảm thấy bây giờ mình như đứa bé bắt đầu vào trường mẫu giáo. Sau khi đi chụp ảnh các binh sĩ tử trận trong chiến hào, đạn bay vèo vèo xung quanh, bây giờ đi tường thuật một buổi lễ từ thiện ở San Francisco là một việc hết sức tẻ nhạt, mặc dù nhiều người ưa thích. Ông không phải loại người đó, thật khổ. Công việc này đối với ông rất đáng chán.
Ông thở dài, uống hết chai nước chanh, ném cái vỏ không vào sọt rác, rồi đi tắm.
Nước vòi sen xối xuống làm ông cảm thấy dễ chịu. Hôm nay ở L.A. trời nóng, nhưng ở đây còn oi bức khó chịu hơn. Phòng có máy điều hòa không khí, ông cảm thấy thật thư giãn khi bước ra khỏi nhà tắm. Ông tự nhủ đừng cau có với cuộc đời nữa, hãy vui sống đi. Ông lấy kẹo sôcôla ở trên giường để ăn, rồi ăn hai cái bánh qui ở quầy rượu nhỏ. Ông soi gương, thắt nơ vào cổ và mặc chiếc áo vest lên mình.
- Lạy Chúa, trông anh như nhạc sĩ... hay một nhà quí tộc, ông cười nói với mình. - Không... như anh bồi... đừng nghĩ điên. - Ông là nhà nhiếp ảnh nổi tiếng đã từng đoạt giải Pulitzer. Nhiều bức hình ông chụp đã được đăng trên trang bìa ở tạp chí Times. Ông có tên tuổi trong nghề, tuy một thời vì nghiện ngập mà tên tuổi bị mai một, nhưng ít ra ông đã bỏ được rượu. Ông đã sống sáu tháng trong một trung tâm cai nghiện, và năm tháng sống ẩn cư trong một ngôi chùa Ấn Độ giáo để suy ngẫm về cuộc đời. Bây giờ ông nghĩ mình đã khắc phục được tật xấu. Không có cách gì khác hơn. Khi cơn nghiện đến cực điểm, ông suýt chết trong một khách sạn rẻ tiền ở Bangkok. Cô gái điếm đã cứu ông và gọi bác sĩ đến. Một nhà báo đồng nghiệp đã đưa ông về Mỹ. Hãng AP đã sa thải ông vì sao nhãng nhiệm vụ suốt ba tuần. Ông không thể hồi phục được, nên người ta phải đưa ông vào trung tâm cai nghiện. Ông bằng lòng vào đấy trong một thời gian, ông nghĩ hoặc là bỏ rượu hoặc là chết, và ông đã ở đấy sáu tháng với quyết tâm bỏ hẳn việc uống rượu.
Sau đó ông lên cân và khỏe mạnh ra. Hàng ngày ông đến họp với Hội cai rượu, thỉnh thoảng đi họp ba lần trong một ngày. Bây giờ đối với ông việc này không khó khăn như lúc ban đầu, nhưng ông nghĩ nếu những buổi họp không giúp gì cho ông, thì việc ông đến dự sẽ giúp được người khác. Ông có người đỡ đầu, người này cũng đã từng cai nghiện và dứt nghiện hơn một năm nay.
Everett bỏ cái thẻ chứng nhận hết nghiện một năm vào túi, mang đôi giày cao cổ may mắn vào, và quên chải tóc. Ông lấy chìa khoá phòng, đi ra khỏi khách sạn lúc sáu giờ ba phút, với cái bao máy ảnh đeo tòn teng trên vai và nụ cười nở trên môi. Ông cảm thấy thoải mái hơn nửa giờ trước đây. Cuộc đời đối với ông không phải ngày nào cũng thoải mái, nhưng so với cách đây một năm thì cuộc sống bây giờ tốt đẹp hơn nhiều. Một gã nào đấy có lần đã nói với ông trong buổi họp của những người cai nghiện rằng: “Tôi vẫn còn những ngày buồn tẻ, nhưng trước đây tôi đã từng trải qua nhiều năm khốn đốn”. Khi ông bước ra khỏi khách sạn, rẽ phải vào đường California để đi bộ xuống đồi đến nhà thờ Old St. Mary chỉ cách đấy một khu phố, ông cảm thấy cuộc đời thật đáng sống. Ông mong đợi đến dự buổi họp. Tối nay ông thích như vậy. Ông sờ cái thẻ cai rượu một năm trong túi, như ông thường làm, để nhắc mình nhớ rằng ông đã tiến bộ rất nhiều trong năm qua.
- Hãy tiến tới..., - Ông nói nhỏ với mình khi đi vào nhà của ông mục sư để gặp nhóm người dự họp. Khi ấy đúng sáu giờ tám phút. Ông nghĩ mình sẽ tích cực tham gia buổi họp như mọi lần trước.
o O o
Khi Everett đi vào nhà thờ Old St. Mary, thì Sarah nhảy ra khỏi xe hơi chạy vào khách sạn. Bà còn 45 phút để mặc áo quần, năm phút để đi từ phòng mình xuống phòng khiêu vũ. Móng tay đã được làm xong, nhưng vì bà đưa tay vào xách quá sớm để lấy đồ, nên hai móng bị xước. Nhưng trông mình vẫn đẹp và bà thích kiểu tóc họ đã làm cho mình. Khi bà chạy qua tiền sảnh, đôi dép kẹp kêu loạp xoạp khiến người gác cửa nhìn bà, cười và nói lớn;
- Chúc bà đêm nay may mắn!
- Cám ơn. - Bà vẫy tay chào anh ta và bước nhanh vào thang máy đẫn lên tầng câu lạc bộ. Ba phút sau, bà vào phòng, lấy chiếc áo dạ hội trong cái xách có dây kéo bằng nhựa. Chiếc áo có màu trắng bạc sáng óng ánh, sẽ phô bày rõ thân hình quyến rũ của bà. Bà đã mua đôi cao gót của hãng Manolo Blahnik có màu bạc, đôi giày rất cao, nhưng mang vào sẽ phù hợp với cái áo, trông rất đẹp.
Bà vào bồn tắm rồi bước ra chỉ trong năm phút, sau đó ngồi vào bàn trang điểm. Khi bà đeo đôi hoa tai bằng kim cương thì Seth đi vào, lúc ấy là bảy giờ kém hai mươi. Tối thứ sáu, ông đã yêu cầu bà làm công việc gây quỹ vào cuối tuần để cho ông khỏi dậy sớm vào sáng hôm sau, nhưng hôm nay là ngày duy nhất do khách sạn và Melanie ấn định, nên họ phải làm theo.
Trông ông có vẻ căng thẳng như mọi khi mỗi lần ở văn phòng về nhà. Ông làm việc nhiều và kiếm được rủng rẻng tiền. Nếu làm việc thoải mái và tuỳ tiện thì ông sẽ không thành công được vậy. Nhưng đêm nay bà thấy ông có vẻ phờ phạc. Ông ngồi xuống mép bồn tắm, cào tay lên tóc, rồi cúi đầu hôn vợ.
- Trông anh quá mệt mỏi, - bà nói với vẻ thương cảm. Họ là cặp vợ chồng tuyệt vời. Từ khi gặp nhau ở trường kinh doanh, hai người rất tâm đầu ý hợp. Cuộc hôn nhân của họ tràn trề hạnh phúc, họ yêu đời và yêu thương các con. Trong mấy năm qua, ông đã cho bà cuộc sống rất sung túc. Bà thích cuộc sống chung của họ và nhất là thích mọi thứ về ông.
- Anh quá mệt, - Seth đáp. - Công việc tối nay như thế nào? - Ông hỏi. Ông thích nghe về những việc bà làm. Ông ủng hộ bà hết mình. Thỉnh thoảng ông nghĩ rằng việc bà ở nhà là sự phí phạm đầu óc kinh doanh tài giỏi và uổng cái bằng Cử nhân Quản trị Kinh doanh của bà, nhưng ông mừng vì bà đã ở nhà chăm sóc con cái và chăm sóc ông.
- Tuyệt! - Sarah đáp, miệng cười tươi. Bà mặc chiếc áo lót bằng vải đăng ten vào để khi mặc áo dạ hội người ta khỏi thấy áo lót ở trong. Trông bà mặc áo lót quá hấp dẫn khiến ông rung động. Ông không kiềm chế được mình, bèn đưa tay sờ vào đùi bà. Bà liền cười, can ông:
- Đừng làm thế, anh yêu, nếu không em sẽ trễ đấy. Anh có thể xuống trước, nếu anh muốn. Anh xuống đúng giờ ăn thì càng tốt, khoảng bảy giờ rưỡi. - Ông xem đồng hồ và gật đầu. Đã bảy giờ kém mười. Bà còn năm phút để mặc áo.
- Nửa giờ nữa anh sẽ xuống. Anh phải gọi điện thoại đi hai nơi trước đã. - Ông thường gọi điện thoại, và đêm nay cũng giống như bao lần trước, Sarah biết. Việc kinh doanh khiến ông bận bịu suốt ngày đêm. Điều này nhắc bà nhớ lại những ngày họ làm việc cho cơ quan Công ước Quốc tế ở Wall Street. Cuộc sống của ông bây giờ giống như lúc ấy, vì thế mà ông hạnh phúc và thành công. Họ có cuộc sống đầy đủ, sung túc. Họ sống cuộc đời giàu sang, phú quí như những người đã gấp đôi tuổi của họ. Sarah rất mừng, bà nghĩ điều này quả kỳ lạ thật. Bà quay lưng cho ông kéo dây kéo sau chiếc áo dạ hội dài. Trông bà quá quyến rũ, ông cười. - Chà, trông em tuyệt lắm!
- Cám ơn anh. - Bà cười đáp, và họ hôn nhau. Bà bỏ vài thứ vào cái ví nhỏ màu bạc, mang đôi giày đẹp vào chân, rồi vẫy tay chào ông và đi ra cửa. Ông đã nói chuyện với người bạn thân ở New York qua điện thoại di động để thu xếp công việc vào ngày mai. Bà không quan tâm đến việc nghe ông nói gì. Bà để chai Scotch nhỏ cạnh ly nước đá bên trái ông, khi cửa phòng đã đóng, ông rót rượu vào ly.
Bà vào thang máy để xuống phòng khiêu vũ. Mọi thứ ở đây đều hoàn hảo. Những bình hoa đã được cắm hoa hồng màu trắng kem. Các thiếu nữ xinh đẹp mặc áo dạ hội đủ màu sắc đã ngồi sẵn ở các bàn dài, đợi để dẫn khách vào đúng chỗ của họ. Những người mẫu đi loanh quanh trong chiếc áo dạ hội màu đen, mang đồ nữ trang đẹp tuyệt của tiệm kim hoàn Tiffany, và chỉ mới có một số người đến trước bà. Sarah thấy mọi thứ đều ngăn nắp, ổn định. Rồi bà thấy một người đàn ông cao đi vào, tóc ông có màu hung xám bờm xờm không chải, chiếc máy ảnh đeo trước ngựa. Ông nhìn bà với ánh mắt mến phục, nhoẻn miệng cười chào rồi nói cho bà biết ông ta là phóng viên của tờ Scoop. Bà rất mừng. Báo chí càng tường thuật nhiều bao nhiêu, sang năm khách càng đến đông bấy nhiêu. Đối với họ, báo chí rất quan trọng.
- Tôi là Everett Carson, - ông tự giới thiệu, chỉ cái thẻ nhà báo găm trên túi áo vest. Trông ông có vẻ thoải mái, thanh thản.
- Tôi là Sarah Sloane, người tổ chức buổi lễ từ thiện này. Ông cần uống một ly không? - Bà hỏi. Ông cười và lắc đầu, ông rất ngạc nhiên là bây giờ mọi người đều nói thế với người đến làm việc, sau khi họ đã giới thiệu xong. Đôi khi sau khi “chào” xong là họ hỏi ngay: “Ông cần uống một ly không?”.
- Không, cám ơn, tôi không khát. Đêm nay bà cần tôi để mắt chú ý đến ai nhất? Các nhân vật danh tiếng ở địa phương, những người có máu mặt trong thành phố phải không? - Bà nói cho ông biết gia đình Detty sẽ có mặt ở đây, sẽ có Sean, Robin Wright Penn và Robin Williams, cùng với một số người có tên tuổi khác mà ông không biết, nhưng bà hứa khi họ đến, bà sẽ chỉ cho ông thấy.
Rồi bà quay lại đứng gần những chiếc bàn dài để chào khách khi họ bước ra khỏi thang máy, đến gần bàn đăng ký vào dự lễ. Everett Carson bắt đầu chụp ảnh các người mẫu. Hai người trông có vẻ rất hấp dẫn, họ có bộ ngực tròn và cao, chỗ hõm giữa hai bầu ngực là sợi dây chuyền bằng kim cương lấp lánh thật quyến rũ. Ông quay lại chụp cho Sarah một tấm trước khi bà bận bịu công việc. Bà trẻ đẹp, mái tóc đen chải cao lên, những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh trên tóc, và đôi mắt to màu lục có vẻ như đang cười với ông.
- Cám ơn ông, - bà lịch sự nói, và ông đáp lại bằng nụ cười thân ái. Bà tự hỏi tại sao ông không chải tóc, không biết có phải ông quên hay là ông thích thế. Bà chú ý nhìn đôi giày cao cổ chăn bò bằng da đen như da thằn lằn. Trông ông có vẻ là người có cá tính đặc biệt, bà tin chuyện đời của ông rất hấp dẫn, nhưng bà không có thì giờ để tìm hiểu. Ông chỉ là nhà báo của tờ Scoop từ L.A được phái đến để tường thuật buổi lễ hôm nay.
- Chúc buổi lễ từ thiện của bà thành công tốt đẹp, - ông nói, rồi đi chỗ khác khi thang máy nhả ra chừng ba mươi người cùng một lúc. Đối với Sarah đêm quyên góp cho Các Thiên Thần Nhỏ đã bắt đầu.
Những Trái Tim Vàng Những Trái Tim Vàng - Danielle Steel Những Trái Tim Vàng