Nếu bạn không đủ sức để chịu thua, bạn cũng sẽ không đủ sức để chiến thắng.

Walter Reuther

 
 
 
 
 
Tác giả: Kim Hài
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Mirabella Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2387 / 15
Cập nhật: 2017-08-04 14:00:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 -
ắc..Tắc..Tắc..Tắc Tắc…Tắc….
Thằng Lủi vẫn đều tay đập hai thanh tre vào nhau. Tiếng gỏ rao mì vang lên lúc nhanh lúc chậm như một khúc nhạc không lời. Những tưởng chỉ ai đói bụng thèm mì nước mới hóng nghe tiếng gỏ. Nhưng ngay cả lão Phịnh,chủ xe mì, cũng lắng nghe chăm chú.Thật ra lão Phịnh dõi theo tiếng gỏ để kiểm tra sức bán cũng như nhân viên độc nhất của mình là thằng Lủi. Hể tiếng gỏ ngưng một hồi, nghĩa là có khách kêu mì và thằng Lủi đang lắng nghe lời khách dặn dò. Khi ấy, lão Phịnh bắt đầu lấy tô,thái thịt hoặc mở nắp thùng nước lèo để xem chừng độ sôi.. Đếm thầm những lần ngưng gỏ,lão sẽ đoán được số tô mì ít nhất phải làm. Nhưng tất nhiên,cũng có lúc tiếng gỏ ngưng một lát. Lão chờ đợi.. song tiếng gỏ cứ đi xa dần. Lúc thằng Lủi quay vòng trở lại thế nào cũng bị lão Phịnh mắng cho một trận nên thân vì đã mê chơi hoặc ngủ gục đâu đó. Thằng Lủi không chối cải được,nó há hốc miệng, nghĩ mãi không ra tại sao lão Phịnh lại nói trúng phong phóc. Quả là đôi lúc nó quá mệt, mỏi tay lẫn chân,phải ngồi phịch trước hiên nhà ai đó nghĩ một lát hoặc gà gật ít phút. Cũng có những lúc nó lơi tay gỏ vì một đoạn phim hấp dẫn trên truyền hình, hoặc bị cuốn hút bởi tiếng la của lũ nhỏ chơi trò chơi điện tử hay một đám cải nhau,đánh lộn v..v.. Nhưng đúng là nó chỉ nghĩ tay có chút xíu,vậy mà lão Phịnh lại biết tất.
Hôm nay, thằng Lủi gỏ đến mỏi tay vẫn không dám ngưng. Cả khi có khách kêu mì, hai thanh tre chỉ chậm nhịp hơn một chút để nghe đủ lời dặn dò rồi nhanh chóng ròn rã trở lại. Tất cả chỉ vì ÚT Đậu,em nó,đang ngồi co ro bên thùng nước rửa tô,cạnh xe mì. Hồi trưa,lúc ngồi lặt hành,bỗng Út Đậu xuất hiện như trời giáng. Thằng Lủi trợn tròn muốn rách mắt mà còn không tin thằng Đậu đang đứng trước mặt mình. Cho đến khi Dì Tẩm, có họ xa,đẩy thằng Đậu tới sát nó nói:
- Má mầy nhờ Dì dẫn nó vô giao cho mầy.
Thằng Lũi lắp bắp:
- Má con..? Sao?
- Má mầy dặn ráng nuôi em,tập tành cho nó làm ăn. Ở ngoải đói.Trời làm khô hạn cháy lúa,cháy đất,cực lắm, má mày lại bịnh. Dù sao trong nầy có anh có em..Kỳ nầy thằng Đậu vô nên khỏi gởi tiền ra. Thôi,Dì đi đây,chớ gặp ông Phịnh khó nói chuyện lắm.
Thế rồi Dì Tẩm quày quả bỏ đi.
ÚT Đậu nhìn anh,mặt méo xẹo chỉ chực òa khóc. Thằng Lũi vội vàng đỡ cái túi đồ nhẹ hều trên tay em,kéo nó ngồi xuống cạnh mình,an ủi:
- Không sao đâu,ÚT đừng lo.Để anh hai nói với chú Phịnh.
Mới nhắc đã thấy lão Phịnh mồ hôi mồ kê nhễ nhại,khệ nệ ôm bao mì bước vô. Dáng người thấp đậm, cái bụng lớn,gương mặt tròn quay, trông chú giống mấy ông Tàu Chợ Lớn. Chú thường vui vẻ nói với thằng Lủi vào những lúc bán hết sớm:
- Cái tướng tao giống Tàu, bán mì hoành thánh là đúng điệu nên luôn luôn đắt hàng.Bởi món mì hoành thánh nầy gốc của Tàu mà.Họ gọi là mèn théng..dân mình đọc là hoành thánh cho dễ nhớ.
Thằng Lũi chẳng biết chú nói có đúng không,nhưng mỗi lần cải nhau với ông Tư Tẩu cũng bán mì gỏ như lão Phịnh, muôn lần như một,lão Phịnh rêu rao:
-Tư Tẩu là Việt trăm phần trăm nên mì của lão đâu có ngon bằng tao. Tao gốc gác tổ tiên xưa là Tàu nên mì của tao phải ngon hơn của Tư Tẩu là chuyện chắc.Bằng chứng là xe mì Tư Tẩu ế dài dài..
Ai cũng bán tín bán nghi,chỉ có bác Giáo thổi kèn cười khẩy nói trổng:
- Nực cười. Nước lèo,thịt thà cùng một chủ mà lại ngon dở khác nhau chỉ nhờ anh gốc Tàu anh gốc Việt.Toàn nói phét một dọc.
Mì ngon hơn hay không thằng Lũi không biết được vì có bao giờ nó được nếm mùi vị tô mì do Tư Tẩu nấu,nhưng có một điều nó chắc chắn là lão Phịnh vui tính và dễ chịu hơn Tư Tẩu nhiều. Lão Phịnh mặt luôn luôn tươi tỉnh và xuề xòa,còn Tư Tẩu gầy đét như con mắm,mặt mày hay nhăn nhó vì căn bịnh bao tử kinh niên nên thằng Nhẩn,gỏ mì cho lão, mặc dù khá bậm trợn mà còn sợ.
Chính vì vậy,thằng Lũi hy vọng lão Phịnh sẽ chấp nhận cho thằng Đậu theo nó phụ việc. Để ÚT Đậu ngồi một mình,thằng Lũi vội vàng chạy đến bên lão Phịnh,đỡ bao mì, trÚt vào một cái chậu thau bằng nhôm.
Lão Phịnh rút cái khăn treo trên sợi giây giăng sát vách lau mặt.Tay lau dừng lại nửa chừng khi lão nhìn thấy ÚT Đậu ngồi khép nép bên bọc quần áo. Lão ngạc nhiên hất hàm hỏi:
- Thằng nhỏ nào đây?
Thằng Lũi lúng túng,ấp úng nhìn lão Phịnh. Lão Phịnh bước tới nhìn kỷ ÚT Đậu rồi day sang thằng Lũi hỏi:
- Em mầy phải không? Giống nhau như đúc …
Lão tiếp tục lau cổ,vừa lau vừa hỏi:
- Nó làm gì ở đây?
Thu hết can đảm,thằng Lũi lí nhí nói:
- Chú Phịnh à, thằng ÚT Đậu,em con..Nó …
- Nó làm sao?Mụ Tẩm dắt vô phải không?
- Dạ..ở ngoải mẹ con đau. Trời khô hạn,không làm lúa được..Mẹ con nói con dẫn nó tập làm ăn.Chú cho nó theo con.Nó còn nhỏ..
Lão Phịnh giận giữ la:
- Mẹ mầy bất nhân..Con mới mấy tuổi đầu dồn hết vô đây.Tao đâu phải là cái túi gạo.Tao cũng phải nuôi vợ con tao chớ..
ÚT Đậu sợ hãi òa lên khóc. Thằng Lủi luýnh quýnh chạy lại ôm em nước mắt lưng tròng. Lão Phịnh liếc nhìn,quay mặt đi,dịu giọng:
- Ê,nhà tao đâu có đám mà tụi bây khóc lóc. Cho nó đi đánh giày đi..
Thằng Lũi trệu trạo năn nỉ:
- Chú thương cho nó đi theo con. Không lấy tiền công.Nó phụ gỏ mì sẽ bán được nhiều hơn mà chú.
Lão Phịnh mềm lòng,quay lại nhìn thằng Đậu, nhăn mặt bỉu môi:
- Nó ăn chứ làm được chi..
Thằng Lủi năn nỉ:
- Được mà chú. Nó rửa tô,bưng mì.Nó ăn mì dư của khách..
Lão Phịnh làm thinh.Lão không nở từ chối.. Bề nào cũng có người sai vặt.
- Đi rửa hành rồi xắt ra.Trễ rồi..
Có nghĩa là lão Phịnh đã bằng lòng.Thằng Lũi mừng rơn,vội vàng kéo em,nhắc:
- Út cám ơn chú Phịnh đi. Rồi ÚT lặt hành cho anh hai rửa. Lấy cho anh Hai cái rổ nhựa kia kìa …
Đêm đầu tiên,Út Đậu im ỉm bám tay anh đi miết. Nó nhìn ngang nhìn ngửa, mặt ngơ ngác lẫn chút sợ hải.Cái chung cư,nơi lão Phịnh dừng xe mì,cao ngất và to lớn quá làm nó choáng ngợp,ngơ ngẩn như người mất hồn. Cảm giác nầy thằng Lủi đã trải qua, nó bấu vai em nói nhỏ:
- Vậy là nhỏ đó. Có cái còn to hơn..
Út Đậu yếu ớt hỏi:
- To quá làm em hết hồn. Ai mà ở nhà to quá vậy,họ có mấy người?
Thằng Lủi cười:
- Nhiều nhà. Cả mấy trăm nhà đó..
- Sao ở sít nhau quá anh hai hén? Không như quê mình. Ở trên cao có khác ở dưới đất không,anh hai?
- Hết mì, anh hai dắt ÚT lên trển cho biết. Nhớ rửa tô lè lẹ.
Hai tô mì cuối cùng bán cho khách lầu một. Thằng Lủi nói với lão Phịnh:
- Con dắt thằng ÚT lên lầu để nó biết đường mai mốt còn đi gỏ.
Lão Phịnh liếc nhìn chồng tô gọn gàng sắp chồng trong tủ xe thầm khen thằng Đậu tuy nhỏ nhưng gọn gàng,nhanh nhạy. Lão đưa một tô cho thằng Lủi,tô kia đưa cho ÚT Đậu. Như vậy có nghĩa là lão Phịnh bằng lòng. Thằng Lủi ra hiệu cho em,nhưng ÚT Đậu đứng im,mặt nhăn nhó,tô mì sóng sánh muốn đổ.Hết hồn, Thằng Lủi vội vàng đưa tay đỡ tô mì. ÚT Đậu xoè mấy ngón tay nóng bỏng,đưa lên miệng mút. Thằng Lủi vừa đi vừa nhắc em:
- Đừng có mút, rờ lỗ tai.
Khi ngoặc qua cánh cửa dẫn lên cầu thang. Thằng Lủi đặt hai tô mì xuống đất cầm tay ÚT Đậu,nó thoa nhè nhẹ đầu mấy ngón tay ửng đỏ của em,an ủi:
- Không sao đâu. Hồi mới đầu anh hai cũng bị vậy. Riết rồi quen,bây giờ da tay anh hai dày lắm,bưng nóng mấy cũng được.
Nói xong,nó xoè tay ra,cạ lòng bàn tay đầy nốt chai vào má ÚT Đậu. Sực nhớ hai tô mì,thằng Lủi lại vội vàng bưng lên rồi ra hiệu cho Út Đậu theo nó.
Trong khi chờ khách ăn,thằng Lủi kéo tay em lần theo các bậc thang lên tuốt lầu 4,vừa điù vừa hỏi:
- Mỏi chưng không,ÚT?
ÚT Đậu vừa thở vừa háo hức trả lời:
- Không..nhưng em thấy ngợp …
Thằng Lủi cười nhạo:
- Làm chi mà ngợp. Có phải leo đọt cau đâu..
Nói tới đó,thằng Lủi làm thinh. Nó chợt nhớ tới vườn cau nhà mình. Những cây cau thẳng đứng,vút lên trời xanh chan hòa nắng gió.Nó thường cùng lũ bạn quanh xóm chơi trò nhảy ngọn. Mỗi khi có gió,những thân cau đong đưa nhè nhẹ lã ngọn vào nhau,chúng nhoài người bám sang ngọn cây cau bên cạnh. Cái cảm giác lâng lâng choáng ngợp khi “bay” từ cây cau nầy sang cây cau khác thật tuyệt vời mà nó không bao giờ còn có được.
Hành lang lầu 4 chạy suốt từ đầu đến cuối lô chung cư. Ngoại trừ ngọn đèn trần hiu hắt tỏa ánh sáng lờ nhờ,còn tất cả các cánh cửa hai bên đều đóng kín. Thằng Đậu có vẻ sợ,nép người sát anh thì thào:
- Hổng ai mở cửa hết..
- Ưøa,khuya rồi mà..Mình tới đầu kia kìa..
Hai anh em đến sát tận bao lơn. Thằng Lủi xốc ngang hông ÚT Đậu, nâng nó lên. Hai anh em tì ngực lên thành gạch đá rửa nhỏm đầu nhìn.
- Thấy không..Cao ngất trời..
Thằng Đậu tròn mắt nhìn xuống. Cái xe mì như dẹp sát đất,còn lão Phịnh, ngồi trên chiếc ghế đẩu,tròn xoay hệt viên đá xám dưới ánh đèn đường. Thằng Lủi rụt đầu vào,kéo tay em:
- Thôi, chú Phịnh đang chờ.. Mình xuống lấy tô không rồi về.Chút nữa,anh Hai dắt Út coi phố...
Cánh cửa sổ căn nhà đầu cầu thang hé mở.Một bé gái trạc tuổi Út Đậu thò đầu ra đưa mắt tìm.Thấy thằng Lủi, con bé kêu tở mở:
- Mẹ ơi, đây rồi,có rồi.
Khung cửa sổ mở rộng. Hai mẹ con cùng chụm đầu ngó ra,ánh sáng bao quanh họ như vầng hào quang rực rỡ.
- Cho bác hai tô mì..
- Dạ hết rồi bác ạ.
Cái lắc đầu của thằng Lủi làm con bé thất vọng. Nó nhìn Mẹ:
- Mẹ, con đói quá..Con muốn ăn mì..
Người mẹ nhìn đồng hồ tay, chép miệng:
- Khuya rồi..Hay mẹ pha sữa cho con uống..?
Con bé nủng nịu dụi đầu vào vai mẹ:
- Không,con chán sữa lắm.Con thích ăn mì
Người mẹ xoa đầu con mắng yêu:
- Con là chúa nhiều chuyện.…Thôi,chờ mẹ thay đồ,chở con ra kia ăn vậy..
Con bé lúc lắc đầu:
- Không, con không muốn đi..
Người mẹ không lấy thế làm phiền mà vuốt má con âu yếm:
- Ừ,thì mẹ lấy cà men mua về vậy.Rồi hai mẹ con cùng ăn.
Cánh cửa khép lại. Dãy hành lang trở lại tối lờ mờ.
- Hôm nay đắt hàng..
Đáp lại thằng Lủi là tiếng thút thít nho nhỏ,nghẹn ngào.
- Cái gì vậy Út? Em đói hả?
- Em nhớ nhà..em nhớ Máù …hu hu..
Giọng thằng Lũi bỗng trở nên khàn nhạt:
- Uùi,thôi..bày đặt …mới có một ngày ….
Thằng Lủi vòng tay ôm em.Nói vậy nhưng lòng nó quặn đau. Cơn đau vừa lạ lùng vừa quen thuộc như đã chìm sâu bấy lâu nay giờ mới trổi dậy.
Những Ô Cửa Sáng Đèn Những Ô Cửa Sáng Đèn - Kim Hài Những Ô Cửa Sáng Đèn