Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1 - Nat
hưa ông, có đúng là cháu đang ở Plumfield không? - Một cậu bé ăn mặc rách rưới hỏi người đàn ông mở cổng, nơi chiếc xe buýt vừa đỗ lại.
– Đúng rồi con trai. Ai gửi cháu đến vậy?
– Thưa, ông Laurence ạ. Cháu có một bức thư cho bà chủ.
– Tốt rồi! Cháu hãy vào nhà và đưa thư cho bà chủ. Bà ấy sẽ tiếp cháu. - Người đàn ông vui vẻ nói.
Cậu bé bước vào, phấn khởi bởi những lời nói đó. Nhìn qua màn mưa xuân lây phây trên cỏ mới mọc và cây cối đang đâm chồi, Nat thấy một ngôi nhà lớn vuông vắn có vẻ rất hiếu khách, với hiên vòm kiểu cũ, các bậc cấp rộng rãi và ánh đèn hắt ra từ các khung cửa sổ. Không có rèm cửa, cũng không có cánh cửa che thứ ánh sáng lấp lánh vui tươi kia. Nat đứng yên một lúc trước khi gọi cửa, nhìn những cái bóng nhỏ nhắn đang nhảy múa trên tường, nghe tiếng trẻ con ồn ào và cảm thấy khó tin rằng thứ ánh sáng, không khí ấm áp và tiện nghi trong kia lại dành cho một đứa trẻ vô gia cư như em.
“Mình hi vọng bà chủ chịu tiếp mình,” em nghĩ. Em rụt rè gõ vào cái núm cửa hình đầu sư ưng bằng đồng rất ngộ nghĩnh.
Một bà giúp việc gương mặt hồng hào mở cửa cho em và mỉm cười nhận lấy bức thư. Bà có vẻ đã quen với việc tiếp đón các cậu bé lạ mặt vì bà chỉ về phía một chiếc ghế trong tiền sảnh và gật đầu nói:
– Cháu hãy ngồi kia, nhưng hãy chùi qua chân lên thảm trong khi bác mang cái này đến cho bà chủ.
Nat tìm thấy vô khối thứ để tiêu khiển trong khi chờ đợi, em tò mò nhìn quanh, ngắm khung cảnh một cách thích thú vì chẳng bị ai để ý nơi bụi bặm khuất nẻo ngay cửa này.
Dường như ngôi nhà toàn bọn con trai đang giải trí trong cảnh nhập nhoạng mưa bằng đủ trò náo nhiệt. Đâu đâu cũng thấy lũ con trai, từ trên gác xuống dưới nhà và cả trong phòng bà chủ nữa. Qua các ô cửa sổ để mở, Nat trông thấy nhiều nhóm trẻ con đủ các lứa tuổi, lớn có, nhỏ có và trung bình cũng có. Hai gian phòng lớn bên phải chắc là phòng học vì khắp nơi có bàn viết, bản đồ, bảng đen và sách vở. Một đống lửa cháy rừng rực trong lò sưởi. Vài cậu bé nằm ườn bên cạnh, tranh luận về một trận đấu cricket sắp tới với vẻ sôi nổi thể hiện qua những đôi ủng nhịp nhịp trong không khí. Không hề quan tâm đến tiếng ồn ào chung quanh, một chàng trai cao lớn đang luyện thổi sáo ở một góc phòng. Hai ba cậu nhảy qua các bàn viết, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ một chút, và cười phá lên trước những hình vẽ nguệch ngoạc khôi hài của một tay pha trò đang vẽ biếm họa toàn bộ ngôi nhà trên một tấm bảng đen.
Bên trái, trong một gian phòng khác, ta có thể nhìn thấy một chiếc bàn ăn dài, với các bình sữa to, mấy lát bánh mì chồng chất và hàng núi bánh mì mật bóng loáng. Mùi thơm của bánh mì nướng và táo đút lò phảng phất khiến cho dạ dày đang đói của Nat cồn cào.
Riêng đại sảnh cho ta cảnh tượng thật hay. Ở đấy các cậu bé đang chơi đủ trò. Một chiếu nghỉ cầu thang dành cho trò chơi bi. Một chiếu nghỉ khác dành cho cờ đam. Trên cầu thang, một cậu bé đang ngồi đọc sách, một cô bé đang hát trước nhóm thính giả gồm búp bê, hai chú cún và một chú mèo con. Vài cậu bé nối đuôi nhau tuột trên thành cầu thang, gây thiệt hại cho đũng quần, đầu gối và cùi chỏ.
Bị lôi cuốn, Nat mạo hiểm ra khỏi chỗ, lúc đó một cậu bé hiếu động lao xuống nhanh đến nỗi không thể dừng lại được. Cú ngã khiến cho bất cứ cái đầu nào cũng có thể vỡ tan, nhưng đầu cậu bé đã trở nên cứng như một viên đạn đại bác nhờ mười một năm đầy thương tích và bướu. Nat chạy vội về phía kẻ bất hạnh, nghĩ là cậu ta bị thương. Cậu bé nheo mắt một lúc, rồi bình thản đứng lên, nhìn người mới đến và nói “Xin chào!” không hề ngạc nhiên.
– Xin chào! - Nat đáp lại, không biết phải nói gì nữa.
– Cậu là người mới à?
– Tớ chưa biết.
– Cậu tên gì?
– Nat Blake.
– Tớ là Tommy Bangs. Nào hãy đến đây, chúng ta cùng lên trên, cậu muốn thử không? - Tommy nói nhanh, như chợt nhớ đến bổn phận hiếu khách.
– Tớ rất muốn, nhưng trước đó cần phải biết tớ có được ở lại đây hay không đã. - Nat đáp và càng lúc cậu càng muốn ở lại.
– Demi! - Cậu kia gọi. - Một người mới. Hãy đến xem này!
Thomas nói to và trở lại với môn thể dục ưa thích của cậu.
Khi nghe gọi tên mình, cậu bé đang đọc sách trên bậc cầu thang ngước đôi mắt nâu to lên. Sau một lúc rụt rè, cậu kẹp sách nơi tay và bình thản bước xuống để chào hỏi người mới đến. Nat thấy gương mặt của cậu bé mắt nâu này thật dễ mến.
– Thế cậu đã gặp dì Jo chưa? - Cậu bé hỏi, như thể đó là một nghi lễ quan trọng vậy.
– Tớ chỉ mới gặp các cậu thôi. Tớ đang chờ. – Nat đáp.
– Có phải chú Laurie gửi cậu đến không? - Demi nghiêm nghị nói tiếp.
– Chính ông Laurence gửi tớ đến.
– Đó là chú Laurie của tớ. Chú luôn gửi đến đây những cậu bé tốt.
Nat có vẻ hạnh phúc vì nhận xét đó và nở một nụ cười làm gương mặt cậu giãn ra một cách dễ chịu. Rồi cậu không biết phải nói thêm gì. Hai cậu bé nhìn nhau trong sự im lặng thân tình cho đến khi cô bé đang chơi búp bê đến gần. Cô rất giống Demi, tuy nhiên gương mặt tròn hơn, má hồng hơn và đôi mắt xanh.
– Đây là em gái Daisy của tớ. - Demi nói như thể giới thiệu một con người thật hiếm có và quý báu.
Bọn trẻ chào nhau. Gương mặt cô bé sáng lên vì vui thích và cô nói rất thân tình:
– Tớ hi vọng cậu sẽ ở lại đây. Ở đây thích lắm, anh có thấy vậy không, Demi?
– Dĩ nhiên. Chính vì vậy mà dì Jo mới điều hành Plumfield.
– Có vẻ đây là một nơi thật thích. - Nat nhận xét, cảm thấy cậu cần đáp lời cô bé đáng yêu kia.
– Đây là nơi thích thú nhất trần đời, có phải không anh Demi? - Cô nói với người anh mà trong mắt cô rất có uy tín.
– Không, anh nghĩ là xứ Greenland với các núi băng trôi và mấy chú hải cẩu là nơi thú vị hơn. Nhưng anh rất yêu Plumfield. - Demi đáp. Cậu đang cầm trong tay một quyển sách về xứ Greenland.
Cậu định đề nghị sẽ cho cậu bé xem mấy hình ảnh thì bà giúp việc đi đến.
– Bà chủ bảo cháu có thể ở lại. - Bà thông báo.
– Tớ rất vui! Nào hãy đến gặp dì Jo đi!
Daisy nắm tay Nat vẻ che chở khiến cho cậu cảm thấy thoải mái như ở nhà. Demi lại chìm đắm trong quyển sách của cậu trong khi em gái đưa nhân vật mới đến về phía gian phòng có một người đàn ông cao lớn đang đùa nghịch cùng với hai đứa trẻ. Một phụ nữ đang đọc bức thư của cậu.
– Cậu ấy đây rồi, thưa dì! - Daisy thốt lên.
– Vậy đây là cậu con trai mới của ta đó à! Ta rất vui được gặp con và hi vọng là con sẽ thấy hạnh phúc ở đây. - Người phụ nữ nói và kéo cậu vào lòng, đưa tay âu yếm vuốt tóc cậu với ánh mắt thật dịu dàng khiến cho cậu có cảm tình ngay với bà.
Người phụ nữ thật ra không xinh, nhưng bà có gương mặt sáng ngời và cử chỉ còn giữ lại nét gì đó thật trẻ con. Nét gì đó, rất khó giải thích nhưng rất dễ nhìn ra và cảm nhận được, và nó làm cho bà trở thành một người vui vẻ, dễ gần, và nói chung là “vui tính”, theo lời đám con trai. Bà nhận thấy môi Nat run nhẹ trong khi bà xoa đầu cậu. Ánh mắt của bà càng dịu dàng hơn khi kéo thân hình còm cõi kia lại gần hơn và cười nói:
– Ta là mẹ Bhaer, còn kia là bố Bhaer, và đây là hai Bhaer con. Lại đây nào, các con, và chào anh Nat đi!
Ba đô vật vâng lời lập tức. Và người đàn ông to khỏe, mỗi bên vai công kênh một đứa bé bụ bẫm, tiến lại để đón chào chàng trai mới đến. Rob và Teddy toét miệng cười với cậu. Ông Bhaer bắt tay cậu và nói giọng thân mật, chỉ một chiếc ghế thấp trước lò sưởi:
– Đây là chỗ dành sẵn cho con, con trai. Hãy ngồi xuống và hơ khô đôi chân ẩm ướt của con đi!
– Chân con bị ướt à? Ôi, con yêu, hãy cởi giày ra! Ta sẽ tìm cho con ít đồ khô. - Bà Bhaer kêu lên vẻ sốt sắng, đến nỗi anh chàng Nat thấy mình ngồi gọn trong chiếc ghế xinh xinh ấm cúng, với đôi tất khô và đôi dép ấm áp dưới chân, mà không kịp nói lời gì. Cậu nói khẽ “Cảm ơn bà”, với vẻ biết ơn khiến cho đôi mắt của bà Bhaer càng trở nên dịu dàng hơn. Rồi bà vui vẻ nói gì đó, lòng đầy trìu mến, đúng như bản chất của bà.
– Đây là đôi dép đi trong nhà của Tommy Bangs nhưng thằng bé chẳng bao giờ nhớ đi nên sẽ không cần đến nữa. Với lại chúng quá rộng, nhưng như thế lại hay vì con không thể bỏ trốn như khi đi một đôi vừa chân con!
– Cháu không muốn đi khỏi đây, thưa bà. - Nat thở phào nhẹ nhõm và chìa đôi tay bé nhỏ cáu bẩn về phía ngọn lửa ấm áp.
– Thế thì được! Giờ ta sẽ sưởi ấm cho con và cố gắng trị cho dứt cơn ho khó chịu này đi. Con ho bao lâu rồi, cưng? - Bà Bhaer hỏi, tay lục tìm trong cái giỏ to một băng vải flannel.
– Suốt cả mùa đông ạ. Cháu bị cảm lạnh và không khỏi được.
– Không có gì lạ, khi sống trong gian hầm ẩm ướt với mớ quần áo rách rưới như thế này trên cơ thể còm cõi của thằng bé! - Bà Bhaer nói khẽ với người chồng đang quan sát cậu bé có đôi mắt linh lợi, hai thái dương lõm sâu, đôi môi như lên cơn sốt, giọng nói khàn và những cơn ho liên tục làm đôi vai cong gập rung lên dưới tấm áo vét vá chằng vá đụp.
– Robin, con trai, hãy chạy lên chỗ vú và bảo vú đưa chai thuốc ho cùng dầu xoa nhé. - Ông Bhaer nói sau khi đã dùng mắt trao đổi với vợ.
Nat có vẻ hơi lo lắng trước sự chuẩn bị đó, nhưng cậu quên ngay nỗi sợ khi bà Bhaer cười vui vẻ và nói khẽ với cậu với ánh mắt rất khôi hài:
– Con hãy nghe anh chàng Teddy ranh mãnh của ta đang rặn ho kìa! Thuốc si rô mà ta sắp cho con uống có mật ong nên thằng bé cũng muốn được nếm.
Lúc chai thuốc được mang đến thì mặt mũi chú nhóc Ted đã đỏ lựng vì gắng sức quá mức, và chú được phép mút mát cái thìa sau khi Nat đã mạnh dạn uống hết liều thuốc và cổ được quấn mảnh vải flannel.
Những bước điều trị bệnh đầu tiên vừa được thực hiện xong thì chuông reo và những bước chân rầm rập trong đại sảnh báo hiệu đã tới bữa tối. Cậu bé Nat rụt rè hơi run khi nghĩ đến lúc phải gặp lũ nhóc lạ hoắc, nhưng bà Bhaer đưa tay cho cậu và Rob nói với cậu, giọng che chở:
– Đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh.
Mười hai cậu con trai, mỗi bên bàn sáu cậu, đứng sau chiếc ghế của mình, điệu bộ nôn nóng muốn được nhập cuộc, trong khi chàng trai trẻ cao lớn thổi sáo khi nãy đang cố gắng làm dịu bớt sự hăng hái của chúng. Nhưng không cậu nào ngồi xuống cho tới khi bà Bhaer đã yên vị phía sau bình trà, có Teddy bên trái và Nat bên phải.
– Đây là chàng trai mới đến của chúng ta, Nat Blake. Sau bữa tối, các con làm quen với bạn được chứ? Yên nào, các cậu bé, yên nào!
Trong khi bà nói, tất cả đều chăm chú nhìn Nat, và sau đó xô nhau ngồi xuống ghế, cố tỏ ra phục tùng kỉ luật. Ông bà Bhaer cố gắng hết sức để cho lũ nhóc có lối cư xử nhã nhặn vào giờ ăn và nhìn chung họ khá thành công vì những quy định của họ không nhiều mà lại thực tế. Vả lại, các cậu bé đều hiểu rằng ông bà Bhaer chỉ muốn làm cho mọi việc dễ dàng và vui vẻ nên rất nghe lời. Nhưng cũng có lúc lũ nhóc háu đói kia cần được chấn chỉnh bằng thái độ nghiêm khắc thực sự. Tối thứ bảy, sau một buổi được tự do, là một trong những lúc như thế.
– Bọn nhỏ cần phải có một ngày được la hét, đùa nghịch và nô giỡn thỏa thích. Một ngày nghỉ đâu còn là ngày nghỉ nếu như không tự do vui chơi! Cho nên chúng cần được thỏa chí tang bồng một lần mỗi tuần! - Bà Bhaer thường nói vậy khi có người hơi tỏ ra ngạc nhiên rằng tại sao dưới mái nhà Plumfield lại có cảnh trượt theo thành cầu thang, dùng gối nện nhau cùng đủ thứ trò náo nhiệt khác.
Có những lúc tưởng chừng mái nhà sắp bay đến nơi. Nhưng điều này không bao giờ xảy ra vì chỉ cần một tiếng nói của bố Bhaer là có thể mang lại sự yên tĩnh bất cứ lúc nào và điều mà các cậu bé học được là không lạm dụng sự tự do. Vì vậy, mặc dù có nhiều dự đoán u ám nhưng ngôi trường vẫn rất thịnh vượng, tác phong và đạo đức thấm dần mà các cậu bé không hề nhận thấy.
Nat thấy khá ổn phía sau mấy cái bình cao, có Tommy Bangs ngay góc bàn và bà Bhaer ngồi kề bên, nên hễ đĩa và cốc của cậu vơi là lại được múc đầy ngay.
– Anh ngồi cạnh cô bé ở đầu kia là ai vậy? - Nat thì thào hỏi cậu bạn ngồi bên cạnh khi cả phòng cùng cười vui.
– Đó là anh Demi Brooke, gọi bố Bhaer là chú.
– Tên nghe lạ nhỉ!
– Tên thật của anh ấy là John, nhưng mọi người gọi anh ấy là Demi-John vì bố anh ấy cũng tên là John. Trêu đùa ấy mà… cậu hiểu không? - Tommy vui vẻ giải thích.
Nat không hiểu, nhưng vẫn mỉm cười lịch sự và hỏi vẻ quan tâm:
– Anh ấy rất tốt phải không?
– Tớ dám cuộc là đúng như thế. Anh ấy biết nhiều lắm và đọc tuốt tuồn tuột các cuốn sách.
– Thế cậu mập ú bên cạnh anh ấy là ai vậy?
– À, đó là Stuffy Cole. Tên thật của cậu ấy là George, nhưng bọn tớ đều gọi là Stuffy vì cậu ăn rất khỏe! Cậu nhỏ bên cạnh bố Bhaer là con trai của ông tên là Rob, tiếp đến là anh Franz, cháu trai của ông. Anh ấy cũng phụ trách một vài giờ học và anh ấy rất tốt với bọn tớ.
– Anh ấy biết thổi sáo đúng không? - Nat hỏi trong khi Tommy bận nuốt chửng một quả táo nướng.
Tommy gật đầu và nói nhanh:
– Ồ, anh ấy hả? Bọn tớ thỉnh thoảng còn nhảy, rồi tập thể dục theo tiếng nhạc. Tớ thì tớ thích trống, và sẽ học chơi trống ngay khi có thể.
– Tớ thích vĩ cầm nhất, và tớ cũng biết chơi. - Nat tâm sự khi nói về chủ đề hấp dẫn này.
– Cậu biết chơi thật à? - Tommy tròn mắt nhìn bạn qua miệng cốc, vẻ thích thú. - Bố Bhaer có một cây vĩ cầm cũ và bố sẽ cho cậu mượn nếu cậu muốn.
– Thật à? Ôi, tớ rất muốn! Cậu biết không, ngày trước tớ từng theo bố đi biểu diễn vĩ cầm, cùng với một người nữa, cho tới khi ông mất.
– Chắc thích lắm nhỉ? - Tommy thốt lên, đầy vẻ ấn tượng.
– Không đâu, thật kinh khủng. Mùa đông thì lạnh còn hè thì nóng. Tớ bị mệt và thỉnh thoảng họ lại nổi cáu. Và tớ không bao giờ được ăn no cả.
Nat ngưng nói để cắn một miếng bánh mì ngọt to như để bảo đảm rằng thời kì khó khăn đã qua rồi.
– Nhưng tớ rất yêu chiếc vĩ cầm bé nhỏ của tớ. - Cậu nói tiếp vẻ luyến tiếc. - Và tớ nhớ nó. Nicolo đã lấy đi khi bố tớ chết, và lão bỏ mặc tớ vì tớ bị ốm.
– Cậu có thể vào dàn nhạc nếu như cậu chơi tốt. Cậu có thích không?
– Thế ở đây có dàn nhạc à? - Mắt Nat sáng lên.
– Chúng tớ có một ban nhạc rất nhộn! Họ biểu diễn hoà nhạc và đủ thứ. Rồi tối mai cậu sẽ thấy.
Sau câu bình phẩm đầy phấn khích này, Tommy lại tiếp tục ăn và Nat chìm vào giấc mơ hạnh phúc trước đĩa thức ăn đầy ú hụ của mình.
Bà Bhaer đã nghe hết câu chuyện, nhưng giả như đang mải múc đầy các ca cốc và trông chừng bé Ted. Chú nhóc này buồn ngủ đến mức đưa cả thìa lên mắt, đầu gật gù như một chú cún con và cuối cùng thì ngủ thiếp đi, má đặt lên một chiếc bánh mềm. Bà Bhaer đã bố trí cho Nat ngồi cạnh Tommy, vì cậu bé béo tròn ấy có phong cách cởi mở và thân thiện, ngay cả với những người rụt rè. Nat cảm nhận được điều đó và cậu đã hé một vài tâm sự trong bữa ăn, giúp bà Bhaer hiểu thêm về tính cách của cậu, còn tốt hơn nếu bà nói chuyện thẳng với cậu.
Trong bức thư mà ông Laurence gửi Nat mang theo, ông viết:
Chị Jo kính mến,
Đây là một trường hợp đúng như chị mong muốn. Cậu bé đáng thương này giờ đã mồ côi, ốm yếu và không nơi nương tựa. Cậu là một nhạc công đường phố. Em đã tìm thấy cậu trong một hầm nhà, đang khóc thương người cha đã chết và cây vĩ cầm bị lấy mất. Em nghĩ ở cậu bé này có cái gì đó và em tin chắc là chúng ta có thể giúp cậu bé. Chị sẽ bồi bổ cơ thể quá kiệt sức của cậu ta, anh Fritz sẽ chăm lo cho trí tuệ đã bị bỏ mặc của cậu. Khi cậu ta đã sẵn sàng, em sẽ xem liệu cậu ta có phải là một thiên tài hay chỉ là một cậu bé với tài nghệ đủ để kiếm miếng ăn hằng ngày. Hãy cho cậu ta một cơ hội, vì chàng trai của chính chị.
Teddy
– Chúng ta đồng ý, dĩ nhiên! - Bà Bhaer đã thốt lên sau khi đọc xong bức thư.
Và khi trông thấy Nat, bà cảm nhận ngay rằng, cho dù có là thiên tài hay không, thì đây cũng là một đứa trẻ cô độc và ốm yếu, đang cần những gì bà muốn được cho: một mái nhà và sự chăm sóc của người mẹ. Cả bà và ông Bhaer lặng lẽ quan sát cậu. Bất chấp những thứ quần áo rách rưới, cử chỉ vụng về và gương mặt bẩn thỉu, họ nhìn thấy ở Nat nhiều điểm khiến họ hài lòng. Đó là một cậu bé trạc mười hai tuổi, gầy gò và xanh xao, với đôi mắt biếc, vầng trán cao dưới mái tóc bù xù, không chải; một gương mặt lo lắng, có lúc sợ sệt, như thể cậu chờ nghe những lời chửi mắng hoặc đòn roi; một cái miệng nhạy cảm, run run khi người ta nhìn cậu trìu mến; và một câu nói dịu dàng cũng gợi lên ánh mắt đầy biết ơn. “Cậu bé đáng thương, cậu sẽ được chơi đàn suốt cả ngày nếu như cậu thích,” bà Bhaer tự nhủ khi trông thấy nét háo hức trên gương mặt cậu bé, khi Tommy nói về ban nhạc.
Sau bữa tối, khi lũ trẻ đến phòng học để vui đùa thêm một lúc nữa, bà Jo xuất hiện với cây vĩ cầm trên tay. Sau khi trao đổi một vài câu với chồng, bà đi đến chỗ Nat đang ngồi ở một góc theo dõi mọi thứ vẻ cực kì thích thú.
– Bây giờ, con của ta, chơi một giai điệu ngắn cho tất cả chúng ta nghe nào. Chúng ta đang cần một tay vĩ cầm trong ban nhạc, và ta nghĩ con có thể làm tốt việc đó.
Bà tưởng cậu bé sẽ do dự. Nhưng cậu cầm lấy cây vĩ cầm cũ ngay lập tức và nâng niu nó, đủ để thấy âm nhạc là niềm say mê của cậu.
– Cháu sẽ cố gắng hết sức, thưa bà. - Cậu nói. Rồi cậu kéo vĩ qua các dây đàn, như thể nôn nóng được nghe lại những nốt nhạc thân thương.
Trong phòng rất ồn ào, nhưng như thể không nghe thấy gì, Nat bắt đầu chơi khe khẽ cho riêng mình, quên đi tất cả và đắm chìm trong hạnh phúc. Đó là một giai điệu đơn giản, như các nhạc công đường phố thường chơi, nhưng giai điệu đó đập vào tai các cậu bé khiến tất cả im lặng, đứng nghe với vẻ ngạc nhiên và thích thú. Dần dần, các cậu nhích lại gần hơn, và ông Bhaer xuất hiện để quan sát cậu bé. Giờ như thể sống trong môi trường của mình, Nat đàn mà không hề quan tâm đến ai cả. Mắt cậu sáng ngời, má hồng lên và các ngón tay gầy nhảy múa trong khi ôm cây đàn cũ kĩ và làm cho nó cất lên thứ ngôn ngữ cậu yêu quý.
Một tràng pháo tay nồng nhiệt dành cho cậu còn hơn cả một trận mưa tiền xu khi Nat dừng lại và nhìn xung quanh như muốn nói:
– Cháu đã cố gắng hết sức. Chắc mọi người rất thích.
– Tớ đã nói là cậu chơi nhất hạng. - Tommy hét lên.
– Em sẽ là cây vĩ cầm số một trong dàn nhạc của anh. - Franz nói tiếp với nụ cười tán thưởng.
– Chú Teddy có lí. - Bà Bhaer nói khẽ với chồng. - Có cái gì đặc biệt ở thằng bé này.
Ông Bhaer gật đầu quả quyết và vỗ vai Nat, nói chân thành:
– Con chơi cừ lắm, con trai. Giờ con hãy tiếp tục chơi bài gì đó để tất cả chúng ta có thể cùng hát.
Quả là giây phút tự hào, hạnh phúc nhất trong đời cậu bé đáng thương khi được dẫn tới vị trí vinh dự cạnh chiếc đàn dương cầm. Tất cả bọn trẻ đứng vây quanh với ánh mắt nể trọng, không còn để ý đến quần áo rách rưới, háo hức chờ nghe cậu tiếp tục chơi đàn.
Họ chọn ra một bản nhạc mà cậu bé thuộc. Sau một hai lần khởi đầu không khớp, họ đã hoà tấu được. Vĩ cầm, sáo và đàn dương cầm điều khiển dàn ca toàn giọng con trai làm rung cả mái nhà. Vậy là quá nhiều đối với Nat. Khi âm thanh cuối cùng lắng xuống, gương mặt cậu bắt đầu biến đổi, cậu đặt vĩ cầm xuống và xoay mặt về phía tường, khóc nức nở như một đứa bé con.
– Con trai yêu, có chuyện gì vậy? - Bà Bhaer hỏi. Bà đã hát hết mình, và cố gắng giữ không cho chú nhóc Rob gõ nhịp bằng đôi ủng.
– Tất cả mọi người tử tế với cháu quá, thật tuyệt vời, cháu không thể kiềm chế được. - Nat thổn thức và ho rũ rượi cho tới khi thở không ra hơi.
– Hãy theo ta. Con cần đi ngủ và nghỉ ngơi. Con đã kiệt sức rồi và ở đây quá ồn đối với con. - Bà Bhaer thì thầm.
Bà đưa cậu vào phòng khách của mình và cứ để cậu khóc cho đã. Rồi bà thuyết phục cậu kể cho bà nghe về những khó khăn của cậu. Bà chăm chú lắng nghe, với đôi mắt ngấn lệ, mặc dù bà đã biết rõ mọi chuyện.
– Con trai, giờ thì con có một ông bố, một bà mẹ và đây là nhà của con. Đừng nghĩ đến những ngày đen tối nữa, hãy vui vẻ và hạnh phúc. Con cứ tin rằng sẽ không bao giờ phải khổ nữa vì chúng ta có thể giúp con. Nơi này được lập ra để cho tất cả các cậu bé được thoải mái, học cách giúp đỡ nhau và trở thành những người đàn ông có ích, ta mong như thế. Con có thể chơi nhạc bao nhiêu tuỳ thích, nhưng trước hết con cần phải khoẻ mạnh đã. Bây giờ thì hãy đi tắm và sau đó thì ngủ. Ngày mai chúng ta sẽ lập một vài kế hoạch thú vị cho con.
Không biết nói gì, Nat nắm thật chặt tay bà Jo. Cậu để cho đôi mắt đầy biết ơn nói thay trong khi bà đưa cậu vào một gian phòng lớn nơi có một phụ nữ người Đức đẫy đà, gương mặt tròn xoe và hồng hào, trông chẳng khác gì mặt trời, đội chiếc mũ có diềm xếp xòe ra như những tia nắng.
– Đây là vú Hummel. Vú sẽ tắm rửa cắt tóc và làm cho con thật thoải mái như lời Rob nói. Kia là phòng tắm. Các tối thứ bảy, chúng ta tắm rửa mấy đứa bé trước và cho chúng đi ngủ trước khi mấy đứa lớn hát hò xong. Tối nay Rob sẽ tắm cùng con.
Vừa nói bà Bhaer vừa cởi quần áo của Rob và cho chú vào một cái bồn tắm dài trong căn phòng nhỏ thông với phòng dành cho trẻ nhỏ.
Có hai bồn tắm, cùng nhiều chậu rửa chân, chậu, vòi gương sen, và đủ loại thiết bị tắm rửa. Chẳng mấy chốc, Nat đã khoan khoái nằm trong bồn tắm kia. Trong khi ngâm mình, cậu quan sát hai người phụ nữ rửa ráy, mặc quần áo ngủ sạch sẽ và bế lên giường bốn, năm chú nhóc. Dĩ nhiên các cậu này luôn tay luôn chân làm đủ trò, khiến cho tất cả mọi người lúc nào cũng vui vẻ tới khi các cậu đều được yên vị trên giường.
Nat tắm rửa xong và trùm kín trong một cái chăn bên lò sưởi, trong khi vú cắt tóc cho cậu thì một tiểu đội các cậu con trai tới và bị “giam” hết vào phòng tắm, nơi các cậu thỏa sức té nước và làm ồn còn hơn là một bầy cá voi đang đùa giỡn.
– Tốt hơn hết là Nat ngủ ở đây để nếu đêm thằng bé bị ho thì vú có thể cho nó uống thêm si rô. - Bà Bhaer nói.
Bà đi tới đi lui như một mẹ gà với đàn con hiếu động đông đúc. Vú Hummel tán thành, mặc cho Nat chiếc áo ngủ bằng vải flannel rồi cho cậu nằm xuống một trong ba chiếc giường nhỏ kê trong phòng. Nat nằm thoải mái, cảm thấy thế giới không còn gì sung sướng hơn. Bản thân sự sạch sẽ đã là một cảm giác mới lạ và tuyệt vời đối với cậu. Quần áo bằng vải flannel là những tiện nghi chưa từng biết đến trong thế giới của cậu. Những ngụm si rô “ngọt lịm” đã làm dịu cơn ho chẳng kém gì những câu nói ân cần làm dịu con tim cô đơn của cậu. Và cảm giác được ai đó chăm sóc đã biến căn phòng giản dị này thành thiên đàng đối với chú bé không nhà cửa. Cứ như trong một giấc mơ ngọt ngào, cậu liên tục nhắm mắt lại để xem mọi thứ có biến đi khi cậu mở mắt ra không. Mọi việc quá dễ chịu khiến cậu không tài nào ngủ được, và cậu cũng không thể ngủ được cho dù đã cố gắng, vì chỉ vài phút nữa, đôi mắt đầy ngạc nhiên của cậu sẽ được chứng kiến một trong những hoạt động đặc biệt ở Plumfield.
Thật vậy, cái yên tĩnh nhất thời trong bài tập dưới nước được nối tiếp bởi một trận mưa những chiếc gối bay loạn xạ do mấy chú lùn mặc đồ trắng nổi loạn trên giường ném ra. Trận chiến bùng nổ trong vài căn phòng, xuống tận sảnh thượng, và thậm chí lan cả tới khoảng trống dẫn tới phòng trẻ con, bởi vì một số chiến binh bị tấn công dồn dập tìm đến ẩn núp tại đó. Không ai bận tâm đến việc bùng nổ đó. Không ai cấm đoán việc ấy, hay thậm chí tỏ ra ngạc nhiên. Bà vú vẫn tiếp tục phơi khăn tắm, bà Bhaer kiểm tra quần áo sạch một cách bình thản như thể ở đấy đang cực kì trật tự. Không, bà thậm chí còn đuổi một tên bạo gan ra khỏi phòng và ném theo cậu ta cái gối mà cậu đã ném trúng bà.
– Thế mọi người có gây thương tích cho nhau không? - Nat hỏi trong khi nằm cười ngặt nghẽo.
– Ồ, dĩ nhiên là không! Chúng ta luôn cho phép có một trận đánh bằng gối vào tối thứ bảy. Ngày mai vỏ gối sẽ được thay, và đó là một bài tập tốt sau khi tắm rửa. Mà chính ta cũng rất thích trò này. - Bà Bhaer đáp trong lúc bận bịu với hàng tá đôi tất.
– Thật là một ngôi trường tuyệt vời! - Nat nhận xét, đầy thán phục.
– Một ngôi trường kì quặc. - Bà Bhaer cười. - Nhưng chúng ta không thích làm cho trẻ con khổ sở với quy định và học tập quá nhiều. Ban đầu ta cấm các trò nô nghịch buổi tối; nhưng chẳng có tác dụng gì. Ta không thể giữ lũ quỷ con trên giường. Thế là ta thỏa thuận với chúng. Ta cho phép một trận chiến mười lăm phút mỗi tối thứ bảy. Chúng hứa sẽ đi ngủ ngoan ngoãn vào các ngày khác. Ta đã thử và rất có kết quả. Nếu như chúng không giữ lời hứa thì sẽ không có chơi đùa. Nếu như chúng giữ lời, ta sẽ lật các mặt kính lại, cất hết đèn đóm vào chỗ an toàn và để cho chúng muốn làm loạn đến đâu cũng được.
– Thật là một ý tưởng hay! - Cậu bé thốt lên.
Nat rất thích tham gia cùng các bạn nhưng cậu không dám xin phép ngay tối đầu tiên. Thế là cậu nằm xuống để theo dõi cảnh tượng lí thú đó.
Tommy Bangs chỉ huy nhóm tấn công trong khi Demi bảo vệ phòng cậu với sự dũng cảm của một con sư tử, thu gom thật nhanh phía sau cậu toàn bộ gối được ném tới, cho tới khi những kẻ công thành không còn đạn nữa. Lúc đó đám này nhảy bổ về phía Demi để cướp lại vũ khí của mình. Thỉnh thoảng có những tai nạn nhẹ, nhưng không ai bận tâm. Cả đám vui vẻ ăn miếng trả miếng trong khi gối bay qua bay lại như những bông tuyết khổng lồ. Sau cùng, bà Bhaer nhìn đồng hồ và nói to:
– Hết giờ rồi các chàng trai. Mọi người lên giường, nếu không sẽ bị phạt!
– Thế phạt như thế nào ạ? - Nat hỏi, nhổm dậy vẻ háo hức muốn biết việc gì sẽ đến với mấy tên ương bướng không vâng lời bà giáo kì lạ nhất đời này.
– Lần sau sẽ không được chơi nữa. - Bà Bhaer đáp. - Ta cho năm phút để ổn định, rồi ta tắt đèn và chờ cho mọi thứ trở lại trật tự. Đây là những cậu bé biết trọng danh dự và luôn giữ lời.
Quả đúng như vậy, vì trận chiến kết thúc cũng bất thình lình như lúc bắt đầu - một vài cú ném rời rạc, một tiếng thét cuối cùng khi Demi ném chiếc gối thứ bảy vào kẻ địch đang rút lui, một vài lời thách đấu cho kì sau, rồi mọi việc đâu vào đấy. Không còn gì ngoài một tiếng khúc khích lẻ loi, hay một giọng thì thầm cố nén, phá rối sự yên tĩnh. Bà Bhaer hôn chàng trai mới đến và để cậu ở lại với những giấc mơ ngọt ngào về cuộc sống ở Plumfield.
Những Chàng Trai Nhỏ Những Chàng Trai Nhỏ - Louisa M. Alcott Những Chàng Trai Nhỏ