Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Viện Công Tố Khởi Tố Maryann Flood
T
ôi lái chiếc xe vào bãi đỗ phía bên kia đường đối diện với toà hình sự, chưa kịp tắt máy người gác bãi đã mở sẵn cửa xe cho tôi rồi. Tôi không ưa cái kiểu hầu hạ khúm núm này, cho nên trước khi xuống xe tôi ngồi yên một lúc rồi mới vớ lấy cặp tài liệu và chui ra khỏi xe.
- Thời tiết hôm nay đẹp quá, thưa ngài Keyes. - Anh ta nói và đi cạnh tôi ra cổng.
Tôi ngước nhìn lên trời anh ta nói đúng, nhưng chỉ đúng với người thích ngày ảm đạm của tháng mười hai. Tôi gật đầu:
- Đúng như vậy, Jerry.
Trên khuôn mặt anh ta nở một nụ cười. Anh chàng chằng cần nói ra tôi cũng đã thấy là anh ta đã biết tất cả rồi.
Tôi sang đường đi vào toà án. Vụ này tôi được biết trước đây hai mươi phút trong căn phòng của một bệnh viện cách đây tám dặm, thế mà mọi người ở đây đều đã biết cả.
Lúc đó khuôn mặt ông già tái đi vì đau ngước lên nhìn tôi từ chiếc gối trắng toát.
- Anh phải đảm nhiệm việc này thôi. - ông thều thào.
Tôi lắc đầu:
- Không đâu bác John ạ, tôi không thể làm được.
- Tại sao không? Giọng của ông pha chút lo ngại.
- Ngài biết rõ là tại sao rồi đó. - Tôi trả lời và ngừng một lát, tôi tiếp tục. - Ngài giao việc ngày cho người khác đi, ngài vẫn còn các nhân viên khác cơ mà, sao lại cứ phải tôi.
Giọng thều thào của ông chánh sự trở nên gay gắt đột ngột.
- Tất cả đều ảnh hưởng đến chính trị vì vậy anh là người duy nhất tôi tin tưởng. Anh là người duy nhất mà tôi đã tự mình nhận vào làm việc, còn tất cả những người khác đều do họ tròng vào cổ tôi. Cái đó anh đã hoàn toàn rõ.
Tôi không trả lời ông, mặc dù biết rằng sự thật không hoàn toàn như vậy. Cái mà ảnh hưởng duy nhất đến chính trị trong toà thượng thẩm là những mưu đồ danh vọng của ông ta. John Dewit Jackson.
Đôi mắt ông ta dán chặt lấy tôi:
- Anh còn nhớ chứ khi anh đến gặp tôi lần đầu tiên? Hồi đó anh còn ở bên cảnh sát, chân đi ủng trông như hai que diêm. Anh cầm trong tay tấm bằng luật sư và tự giới thiệu mình là "Michael Keyes" anh ấp úng nói không nên lời khi ngỏ ý xin làm việc ở chỗ tôi. Tôi có hỏi anh: "Tại sao anh muốn làm ở văn phòng của tôi". Anh còn nhớ là anh đã trả lời như thế nào không?
Tôi còn nhớ rõ vả lại đó là lần duy nhất tôi không xứng đáng với cái tên mọi người thường gọi mình là Mike.
- Tôi muốn nhắc lại cho anh nghe anh đã nói gì với tôi khi ấy. Ông nhấc đầu ra khỏi gối. - anh nói: "Tôi ở bên cảnh sát, thưa ngài Jackson và đối với tôi chỉ có một lựa chọn là đứng về phía pháp luật". Tôi đã nhận anh vào làm vì tôi tin tưởng ở anh. - Ông già mệt mỏi ngả đầu xuống gối và giọng nói trở lại thều thào. - Thế mà bây giờ anh lại định bỏ rơi tôi. - Tôi không muốn bỏ rơi ngài, ngài John ạ. Tôi nóng nảy cải lại. - Nhưng vụ này tôi không thể đảm đương được. - Tôi không yêu cầu gì hết và chỉ nghĩ rằng như thế cũng chẳng làm ngài vừa lòng. Ngay từ đầu tôi đã nói thẳng với ngài rồi cơ mà.
Ông quay mặt đi chỗ khác một lúc.
- Cái ruột thừa chết tiệt này! Sao nó không cố nhịn thêm một vài tuần nữa? Ngay trong khi thều thào giọng ông vẫn có vẻ cương quyết khiến tôi phải bật cười. Ông lôi ra một đống các tờ bệnh án.
- Ngài biết bác sĩ đã nói rồi đấy, lần này họ không thể để nguyên được nữa đâu. Tôi đáp bằng một giọng thương cảm theo lịch sự khi xem qua các tờ bệnh án.
Ông già gật đầu chán nản:
- Hừ đúng là mấy cha bác sĩ! Lại rơi đúng vào lúc xảy ra vụ kiện quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi mới chết chứ.
Tôi biết ngày ông già nghĩ gì. Trong một vài tháng tới, các đảng phái trong toàn bang sẽ kéo nhau về họp. Và ngay sau khi họ mở các cửa của những phòng kín trong các nhà hàng để cho mùi whisky và khói thuốc lá bay bớt ra thì sẽ có một thống đốc mới lên ngôi. Ông già chọn thời điểm cho vụ xử án rất khéo. Không quá sớm để mọi người có thể quên và không muộn quá khi mọi sự đã rồi. Nhưng hiện tại ông đang lo cho cơ hội của ông.
Ông già nhìn lướt qua tôi xuống phía cuối giường:
- Mike! Ông thì thầm. - Anh không như những người khác. Anh đối với tôi như là con trai. Anh là người duy nhất trong cơ quan làm tôi tự hào. Anh là người mà tôi tin. Tôi đã suy tính tất cả mọi điều, nếu có thất bọi thì tôi cũng chẳng oán thán gì, vì đó là ý trời. - Ông khẽ nhú vai nếu không chú ý thì không nhận ra. Yên lặng một chút ông nói với giọng đanh lại. - Nhưng tôi không muốn cái bọn chó đẻ, trơn tuột như lươn, làm vương làm tướng sau lưng tôi.
Chúng tôi nhìn nhau không ai nói với nhau một lời.
- Mike! Anh hãy đảm nhiệm công việc thay tôi trước toà đi. - Cuối cùng ông nói với giọng khẩn cầu. - Anh được toàn quyền quyết định. Bây giờ anh là xếp, anh có thể làm mọi thứ anh muốn. Anh được phép ngay cả xin toà huỷ bỏ khởi tố vì không đủ bằng chứng buộc tội. Nếu anh muốn anh có thể coi tôi như một thằng ngu xuẩn. Tôi thì thế nào cũng được, nhưng đừng để một ai trong bọn họ dẫm lên xác tôi. Một nụ cười thoáng qua trên gương mặt ông. - Anh chịu làm không Mike?
Tôi gật đầu:
- Vâng
Ông già thọc tay xuống dưới gối lôi ra mấy tờ đánh máy.
- Về phía bồi thẩm anh hãy chú ý vào người thứ ba... Tôi vội ngắt lời ông.
- Bồi thẩm thì tôi đã biết rõ, tôi đã xem các báo cáo. Tôi đi ra cửa, mở ra và quay lại nhìn ông. - Ngoài ra ngài đã nói rằng tôi được toàn quyền quyết định. Xin ngài đừng quên điều đó.
Các phóng viên đổ xô đến khi tôi vừa bước lên bậc thềm đầu tiên của toà án. Tôi mỉm cười gượng gạo trong khi cố gắng mở cho mình một lối đi giữa đám người vây xung quanh. Ông già chắc đã gọi điện lung tung sau khi tôi rời căn phòng của ông.
- Chúng tôi nghe đồn, thưa ngài Keyes, rằng ngài đã chịu đảm nhiệm công việc giùm cho ngài chánh uỷ viên công tố. Tin này có đúng không? Họ bám theo tôi với hàng loạt câu hỏi.
Tôi dừng lại ở tiền sảnh, hai tay dang ra cản họ.
- Các ngài hãy để cho tôi thở một chút. Tôi khẩn khoản. - Như các ngài đã biết tôi vừa đi nghỉ phép về sáng hôm nay.
- Có đúng là ngài chánh uỷ viên công tố hôm qua đã đánh điện cho ngài trước khi ông ta được đưa vào bệnh viện không? Và phiên toà được hoãn lại là để ngài có thời gian về không?
Tôi lánh vào cửa quay. Máy tia chớp đèn chụp hình loé lên và tôi cảm thấy các chấm đổ nhảy múa trước mắt tôi. Bên cửa thang máy tôi quay lại nhìn bọn họ.
- Trong giờ nghỉ trưa tôi sẽ giải thích rõ cho các vị. Lúc đó tuỳ theo khả năng tôi sẽ trả lời từng câu hỏi, còn bây giờ tôi không muốn gì hơn là được yên tĩnh ít phút trước khi bước vào phòng xử án.
Tôi theo thang máy lên lầu bảy và vào phòng làm việc của mình ở cuối hành lang. Joel Rader đã đợi tôi sẵn ở đây. Anh ta tiến lại chìa tay ra bắt.
- Chúc anh mọi sự tốt lành, Mike!
- Cám ơn anh - Tôi nói - Tôi có thể cần đến nó đấy, Joel ạ.
Joel là một trong những người được ông già nể trọng. Anh ta lớn hơn tôi một, hai tuổi gì đó và là người thông minh, cương quyết, nhiều tham vọng.
- Sức khoẻ của ông già thế nào? - Anh ta hỏi.
- Anh cũng biết rồi đấy. - Tôi trả lời và mỉm cười. - Ông ta đang cằn nhằn. Tôi đi đến bàn làm việc của mình.
- Người đến thế là cùng. Mới đây thôi, nếu mà anh thấy ông ta khi bác sĩ nói đến bệnh trạng của ông ấy. joel nói và bước theo tôi - Suýt nữa thì ông ta vặn cổ bác sĩ.
- Tôi cũng có thể tưởng tượng ra được cảnh đó. - Tôi hưởng ứng và ném mũ, áo bành tô lên hàng ghế gỗ trước bàn làm việc của mình. Ngồi xuống ghế và ngước nhìn anh ta tôi nói. - Joel ạ, tôi không có ý định làm phật ý anh.
Nụ cười của Joel giả tạo.
- Anh không làm tôi phiền lòng chút nào cả. - Anh ta vội vã phân bua. - Vả lại anh đã cùng ông già chuẩn bị khởi tố vụ này mà, tôi rất thông cảm với anh.
Joel không phải lúc nào cũng sẵn sàng nhận những công việc mạo hiểm vào mình. Trước khi đi ra anh ta nói:
- Nếu anh cần gì thì tôi ở bên phòng mình, Mike ạ.
- Cám ơn, Joel!
Tôi trả lời và nhìn theo khi cánh cửa sập lại sau lưng anh ta. Tôi lấy gói thuốc ra và châm một điếu trước khi đọc qua các giấy tờ ở trên bàn. Ngay trên cùng là bản khởi tố. tôi cảm thấy các chữ in đậm đang nhắm bắn vào mình:
NHÂN DÂN BANG NEW YORK XÉT XỬ BỊ CÁO: MARYANN FLOOD
Một nỗi đau bóp ngẹt lấy tim tôi, từ giờ phút này tôi bắt buộc phải sống với nó. Đáng lẻ tôi không được để ông già thuyết phục làm công việc này. Rễ cây đã ăn sâu quá rồi.
Tôi thở hắt ra và cố gắng chế ngự cơn đau trong lồng ngực. tôi tự hỏi mình, có lúc nào tôi không nghĩ đến nàng không? Lúc nào tôi cũng nhớ cái khoảnh khắc đầu tiên khi tôi nhìn thấy nàng. Hàng ngàn năm như đã trôi qua.
Mùa hè năm đó tôi đi làm cho quán bán báo ở góc phố 86 với đại lộ Lesington vào buổi tối thứ bảy và sáng chủ nhật. Ở đó tôi phải xếp các bản phụ trương dày cộp vào từng tờ báo. Chín giờ tối tôi bắt đầu và làm suốt đêm cho tới mười giờ rưỡi sáng hôm sau. Hồi đó tôi mới mười tám và bỏ lễ Misa sáng chủ nhật. Vì thế trên dường về tôi vào thẳng nhà thờ thánh Augustin đi lễ.
Chủ nhật hôm đó cũng chẳng có gì khác thường. Tôi kịp đến nhà thờ vào giây phút chót. Lách mình vào chiếc ghế băng gần như trống không ở hàng cuối và lập tức buồn ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt, tôi cảm thấy như có ai chạm nhẹ vào mình.
Như cái máy, tôi dịch sang một bên để cho người đến sau có lối vào. Lại một cái va chạm nữa. Lần này tôi mở mắt ra. Một hồi lâu tôi mới định thần lại được và mới rõ mình thấy gì. Sau đó tôi nín thở để cho họ đi qua.
Đi trước là người đàn bà lớn tuổi. Tôi chỉ liếc qua: Mái tóc vàng đã chuyển sang bạc, xơ cứng cùng với nét mặt mệt mõi, không làm tôi để ý. Bà ta thì thầm mấy câu rất khẽ mà tôi đoán là lời xin lỗi. Nhưng còn cô gái, có lẽ con gái bà ta đã làm tôi rung động tự đáy lòng.
Mái tóc óng ánh ôm lấy khuôn mặt nàng lấp lánh như vàng, thêm vào đó là cái miệng đầy đặn, hiếu động, tô đỏ thắm, đôi môi hé mở, khêu gợi, hàm răng trắng bóng trông thấy rõ trong bóng tối. Cái mũi nhỏ thanh tú như trong các tranh cổ với cánh mũi đột nhiên phập phồng dưới gò má cao và hàng lông mày nâu mịn càng làm tôn thêm vẻ đẹp của đôi mắt nàng. Đôi mắt nàng có một cái gì đó thật đặc biệt. Hai mắt cách xa nhau và được điểm bằng hai đồng tử nâu thẳm trên nền xanh thẳm ở phía ngoài. Đó là đôi mắt thông minh ấm áp, nó toát ra một sự cuồng nhiệt mà tôi chưa biết, nó vừa kích thích vừa lôi cuốn. Tôi thử nhìn vào đôi mặt đó, nhưng lại không vượt qua nổi một vật cản vô hình. Đôi mắt này có một sự bí ẩn mà tôi không có khả năng diễn tả. Người ta không thể nào đọc dược các ý nghĩ biểu lộ trong nó như các đôi mắt khác.
Nàng ngước nhìn tôi khi nàng đi qua và tôi cảm thẩy như có những luồng điện li ti chạy trong cơ thể. Bà mẹ nàng mập mạp gấp đôi nàng, đi qua mà không hề chạm vào người tôi. Còn nàng thì không như vậy.
- Xin lỗi anh. - Nàng thì thầm, một nụ cười lẫn trong giọng nói của nàng.
Tôi ấp úng câu trả lời mà chính tôi cũng không hiểu, nó tan biến trong tiếng quần áo loạt soạt khi mọi người quỳ xuống làm lễ. Tôi ngắm nàng trong khi từ từ đặt đầu gối xuống nền nhà. Nàng quỳ hai bàn tay ngoan ngoãn để trên thành ghế, đôi mắt nhình xuống dưới. Thân hình kiều diễm của nàng hiện lên trong chiếc áo dài mùa hè giản dị. Từ người nàng toả ra mùi thơm ấm áp khêu gợi và tôi nhìn thấy một mảng sẫm đang loang ra dưới cánh tay nàng. Tôi nhắm mắt và cố tập trung vào bài kinh nguyện. Sau một vài giây đã cảm thấy mình bình tĩnh lại đôi chút. Tình trạng cũng không đến nỗi xấu lắm nếu tôi cứ nhắm chặt mắt lại. Tôi cảm nhận thấy cô gái bên mình cử động. Đùi nàng chạm nhẹ vào đùi tôi. Tôi mở mắt nhìn nàng. Hình như không để ý đến sự va chạm, nàng vẫn nhắm mắt chìm đắm trong lời nguyện. Tôi dịch sang bên cạnh một chút và không dám thở mạnh. Mắt vẫn nhắm, nàng theo dõi cử động của tôi. Tôi đã ở ngoài rìa của hàng ghế và không thể nào nhích ra được nữa nếu tôi không muốn lộn cổ ra ngoài lối đi. Trong tình trạng đó tôi cố gắng chỉ nghĩ đến lời dạy của Chúa, nhưng điều đó chẳng giúp ích gì vì bên cạnh tôi là ma quỷ.
Cuối cùng buổi cầu nguyện cũng kết thúc và mọi người nặng nề đứng dậy. Lúc này tôi mới có gan nhìn lại nàng. Nàng không để ý gì đến tôi, đôi mắt nàng nhìn thẳng ra phía trước. Tôi vừa định bước ra thì nàng đã đi qua chỗ tôi. Tôi đứng lại thì nàng cũng dừng lại và lui lại phía sau. Tôi đang bối rối thì nàng đã mĩm cười lịch sự và nhường lối cho bà mẹ đi trước, sau đó nàng quay lại phía tôi.
Tôi nhìn chăm chăm vào mắt nàng. Trong đó có cái gì như nụ cười của sự thử thách mà tôi chưa hề nhìn thấy từ trước đến giờ. Một ngọn lửa hoang dã, nguy hiểm thiêu đốt tâm can tôi. Đôi môi nàng nở nụ cười và đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nói mặc dù tôi xin thề rằng môi nàng không hề động đậy.
- Chúng ta còn gặp lại nhau nữa chứ anh Mike? Tiếng thì thầm.
Mãi một lúc sau khi dòng người dồn ứ ở lại lối đi đã thoát ra tôi mới chợt bừng tỉnh. Nàng biết tên tôi. Tôi đi từ từ ra cửa và tự hỏi mình, nàng là ai? Cuộc đời tôi có lẽ hạnh phúc hơn, nếu tôi không khi nào được biết điều đó.
o O o
Tôi cố gắng xua đuổi những ký ức trong đầu. Cần phải đọc qua mớ giấy tờ mà từ nãy giờ tôi vẫn cầm trên tay. Còn bốn mươi phút nữa tôi sẽ bước vào phòng xử án. Thật chậm rãi để tập trung tưởng, tôi bắt đầu đọc từng chữ của bản khởi tố.
Chúng tôi bước vào phòng xử án qua một cửa phụ. Sự im lặng bao trùm lên tất cả mọi người khi chúng tôi về chỗ của mình ở cái bàn phía bên phải các quan toà. Tôi không quay đầu nhìn xuống phía phòng xử. Những người đến xem không được thấy sự tức giận của tôi đối với tính tò mò vô độ của họ. Tôi ngồi xuống ghế của mình và xếp giấy tờ ra trước mặt. Sự hồi hộp trong tôi cứ tăng dần. Về mặt nào đó thì một vụ xử án cũng giống như một trận đấm bốc. Tôi đưa lưỡi liếm đôi môi khô nẻ và hy vọng cảm giác co thắt dạ dàu sẽ bớt đi. Để kiểm tra giọng nói của chính mình tôi quay sang hỏi Joel:
- Mấy giờ rồi.
Anh ta ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.
- Gần mười giờ.
- Tốt
Chẳng bao lâu nữa phiên toà sẽ bắt đầu. Tôi nhìn trộm sang phía bàn của bị cáo. Chỗ đó vẫn trống. Joel nhận ra ngay cái nhìn của tôi:
- Lão Vito bao giờ cũng đợi đến phút cuối cùng. Lão sẽ gây ấn tượng ngay từ lúc đi vào.
Tôi gật đầu. Vito thông hiểu công việc của mình. Lão là một trong những luật sư bào chữa nhiều thành công nhất ở New York. Đó là một người đàn ông cao lớn cân đối với mái tóc bạc càng làm cho đôi mắt sắc sảo của lão thêm xanh. Rất ít khi lão thua cuộc và lão là người không bỏ qua một cố gắng nào. Tất cả mọi người trong viện công tố đều có một sự kính nể đối với lão.
Đột nhiên những tiếng trầm trồ nổi lên sau lưng chúng tôi và lan ra khắp phòng. Đèn chụp ảnh loé lên liên tiếp. Chẳng cần quay đầu lại tôi cũng biết bọn họ đã đến lối đi giữa hai hàng ghế. Tôi ngẩng đầu và quay về phía họ đúng lúc họ đến bên vành móng ngựa. Lão Vito đã mở cái khung gỗ chỗ ngồi của bị cáo và bước sang một bên, lưng quay lại phía tôi để cho người mà lão bào chữa vào trước. Ánh mắt nàng bắt gặp cái nhìn của tôi khi nàng quay lại cảm ơn lão. Đôi mặt nàng hơi dãn to ra một chút và tôi nhìn hẳn vào trong đó. Vậy là từ đó đến nay đã lâu lắm rồi. Rất lâu rồi, ánh mắt chúng tôi chỉ chạm nhau trong khoảnh khắc. Nàng quay người và vội vã đi về chỗ của mình.
Tôi nhìn theo nàng. Nàng có dáng đi nhẹ nhàng thoải mái. Tôi còn nhớ rất rõ đôi cổ chân thon thả trong đôi tất nylon lấp lánh và cử động uyển chuyển của nó. Nàng mặc bộ đồ đen vừa khít với thân hình và choàng ra ngoài một cái áo len màu xanh da trời. Mái tóc vàng óng của nàng được cắt ngắn và uốn cao với những món nhỏ loăn xoăn trông thật gọn ghẽ. Nàng ngập ngừng ngồi vào chỗ, rồi hơi kéo váy lên quá gối. Lão Vito ngồi xuống bên cạnh nàng và họ trao đổi với nhau.
- Ả đẹp thật, - Joel thì thầm bên tai tôi. Giọng anh ta đầy vẻ ca ngợi. Tôi lặng lẽ gật đầu. Nàng là một trong những người đàn bà mà vẻ khêu gợi toát ra như một vầng hào quang bao quanh mình. Không một người đàn ông nào thoát ra khỏi sức hút của nó.
Tôi lấy một cái bút chì và bắt đầu nguệch ngoạc vào tờ giấy của quyển sổ ghi chép. Alex một đồng sự huých nhẹ vào sườn tôi và tôi ngẩng lên. Henri Vito đang đi lại bàn chúng tôi. Tôi nhìn lão chằm chằm từ lúc lão khoan thai đi ngang qua phòng cho đến lúc lão đến trước mặt tôi. Lão hơi cúi xuống nhìn, mỉm cười tự tin.
- Sức khoẻ của xếp thế nào, Mike? - Lão hỏi.
- Ông ấy đang dưỡng bệnh, Hank ạ. - Tôi trả lời đáp lại nụ cười của lão.
Lão hạ thấp giọng, nhưng vẫn cố ý để cho các phóng viên ngồi hàng sau ghế nghe thấy:
- Đột nhiên phải nằm viện vì cái ruột thừa thì may mắn quá.
Tôi cao giọng cũng cố ý để người khác nghe thấy:
- Cái may nảy sinh từ cái ruột thừa này thật ra đã rơi vào tay ngài mất rồi.
Sắc mặt lão vẫn không thay đổi.
- Nếu ông ta lên được chức thống đốc, Mike ạ, chắc ông ấy sẽ phải tạ ơn anh cả một bọc đầy cảm ơn.
Tôi từ từ đứng dậy. Lão Vito là một ngời to lớn nhưng tooicofn to hơn. Cao 1m88 không giầy, lại lực lưỡng, hơn là trong tôi với cái mũi gãy dữ tợn đến mức bên cạnh tôi lão có vẻ hoang mang. Lão nhình tôi chòng chọc từ dưới lên và thấy tôi cười:
- Cảm ơn ngài Hank vì những lời thân ái. Tôi chắc rằng sau vụ này ngài sẽ công nhận là tôi xứng đáng với nó.
Nụ cười vẫn chưa tắt trên khuôn mặt lão. Lão không nói gì, lão quay về bàn mình với hai tay buông thõng dửng dưng. Tôi còn nhìn theo lão cho đến khi lão đi tới bàn bên kia phòng xử án rồi mới ngồi xuống ghế.
- Anh Mike, đừng để mất bình tỉnh vì lão. Joel nói khẽ vào tai tôi.
Tôi lạnh lùng mỉm cười:
- Tất nhiên là thế.
- Khi anh đứng lên, tôi tưởng anh đấm gục ngay lão ta. - Alex thì thầm thêm vào.
Nụ cười tôi trở nên nhẹ nhõm hơn:
- Lúc đó tôi cũng nghĩ đến điều ấy rồi.
- Tôi đã nhìn thấy biểu hiện này trên mặt anh và...
Câu nói của Alex bị cắt ngang với tiếng gõ của chiếc búa quan toà.
Tất cả chúng tôi đứng dậy, tiếng áo quần loạt soạt. Vị chánh án bước vào phòng xửa án. Peter Amelie là một người đàn ông thấp béo và khi ông ta đi đến chiếc ghế quan toà thì bộ mặt ong ta trông như thiên thần. Cái đầu hói thò lên trên chiếc áo dài thụng đen giống như một con búp bê bụ bẩm. Vị chánh án ngồi vào ghế và mõ cái búa con mấy lần xuống bàn.
Giọng của người gõ toà vang lên:
- Chú ý! Lắng nghe! Phiên toà thứ ba bắt đầu họp, ngài chánh án Peter Amelie làm chủ toạ.
Bây giờ không còn đường rút nữa rồi. Trận đấu bắt đầu, trọng tài đã bước lên võ đài. Tất cả hồi hộp trong tôi bỗng nhiên biến mất. Từ giờ phút này trở đi không còn cái gì quấy rối tôi nữa, kể cả dĩ vãng vẫn đang hành hạ tôi. Bây giờ tôi không còn thời gian cho nó, vì trước mắt là một công việc nặng nề.
Một lát sau, theo cái gật đầu của vị chánh án, tôi đứng lên. Tôi đi từ từ ngang qua phòng xử án đến dãy bàn của các bồi thẩm viên. Khi đi ngang qua ghế của bị cáo, nàng không nhìn lên nhưng tôi biết nàng vẫn đang liếc mắt theo dõi mọi cử động của tôi. Tôi dừng lại trước mặt các vị bồi thẩm để họ có cơ hội quan sát tôi thật kỹ.
Sau vài giây tôi bắt đầu nói. Tôi mở màn rất thận trọng:
- Thưa các vị bồi thẩm, tôi đến đây như một cầu thủ bóng bầu dục dự bị mà người ta đưa vào sân chơi ở vị trí của Di Maggios. Bởi vì ai... Tôi dừng lại chờ cho làn sóng những tiếng cười thích thú lắng xuống. Bởi vì ai có thể sánh được Di Maggios? Tôi tiếp tục và tự trả lời. - Không một ai. Tôi cố gắng tạo trên khuôn mặt mình một nụ cười thoải mái và thân mật. - Nhưng nhân dân bang New York đòi hỏi phải có người đại diện cho mình và được bảo vệ qua những người do họ bầu ra. Các công dân bang New York có quyền thông qua toà án tối cao của mình để lên án những vi phạm pháp luật và đạo lý của xã hôi. Vậy xin quý vị rộng lòng khoan dung trong khi tôi đại diện cho việc khởi tố của bang New York đối với Maryann Flood.
Vito lên tiếng phản đối như tôi dự đoán, toà chấp nhận lời phản đối này. Nhưng tôi đã nói được những gì mà mình muốn nói. Tôi quay lại về phía bàn của các vị bồi thẩm:
- Tôi muốn đọc cho các vị nghe một phần của bản khởi tố trình lên toà. Trong bản khởi tố này can phạm là Maryann Flood bị tố cáo có những hành vị sau đây, mà chúng tôi sẽ chứng minh đầy đủ, cụ thể cho mọi thắc mắc, nghi ngờ. Maryann Flood nguỵ trang bề ngoài bằng một hãng tuyển chọn người mẫu, hãng Park Avenue Models, vì lợi nhuận cá nhân đã tạo điều kiện cho các cô gái trẻ và các phụ nữ có chồng lao vào con đường làm ăn bất hợp pháp, vô đạo đức và đẩy họ vào cuộc sống của gái làm tiền. Maryann Flood trong nhiều trường hợp đã dùng tiền mua chuộc và hối lộ các nhân viên nhà nước để tiếp tục công việc làm ăn phi pháp của mình. Maryann Flood đã lợi dụng những mối quan hệ trong cái nghề nhục nhã này để bắt chẹt, tống tiền một số khách của mình bằng cách doạ tố cáo họ.
Tôi hạ bản khởi tố xuống và quan sát các vị bồi thẩm cũng như quan toà. Tôi nhận thấy sự chú ý của họ và tiếp tục:
- Môi giới dẫn gái làm tiền,
Hối lộ các nhân viên nhà nước,
Bắt ép, tống tiền.
Đó không phải tấm gương tốt cho người dân bang New York. Mỗi năm có hàng nghìn cô gái trẻ đến New York, họ mơ tưởng sự huy hoàng và thành đạt. Những nhà hàng sang trọng, những tài tử điện ảnh cuộc sống của những người mẫu... Nhưng những con người chất phác túng quẫn này đã bị những kẻ như Maryann Flood rình đợi từ lâu. Chúng tin chắc rằng hối lộ sẽ không bị gây phiền nhiễu, cũng như dễ dàng lẩn tránh mọi hậu quả tai hại bằng cách qua mặt những điều mà chúng cho là tầm thường như cái pháp luật của bang New York này.
Đây là lần đầu tiên tôi quay mặt về phía bị cáo: nàng nhìn xuống mặt sàn và những ngón tay nắm chặt lấy chiếc bút chì. Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên môi lão Vito.
- Maryann Flood - Tôi gọi to.
Nàng ngẩng đầu lên, mắt nàng như dán chặt vào mắt tôi. Trong đôi mắt ẩn hiện một nổi buồn mà tôi chưa bao giờ thấy ở nàng. Khi tôi quay lại phía quan toà, ánh mắt tôi trở lại nghiêm nghị, kín đáo như lúc tôi chưa gọi tên nàng.
- Maryann Flood - Tôi nhắc lại - Ra đây trước vành móng ngựa, trước các vị luật sư, những người xuất thân từ tầng lớp bình thường xung quanh cô, cô bị tố cáo đã có những hành vi chống lại pháp luật xã hội. Và chúng tôi, nhân danh toàn thể dân chúng bang New York, những người dân mà cô trắng trợn khinh thường, sẽ chứng minh đầy đủ những lời buộc tội, để cho không ai còn nghi ngờ về tội lỗi của cô nữa. Thưa các vị bồi thẩm, chúng ta sẽ từng bước theo dõi con đường phạm pháp của cô ta. Chúng tôi sẽ trình bày chi tiết từng hành vị cụ thể. Và sau đó yêu cầu các ngài, thưa các vị quan toà, sẽ kết tội cho những kẻ khác, những kẻ tự cho mình quyền trốn tránh và sống trên nghĩa vụ và pháp luật của toàn dân phải khiếp phục.
Tôi trở lại bàn của mình đổi bản khởi tố lấy mấy tờ giấy khác, để các vị quan toàm, bồi thẩm có thời gian suy nghĩ về những lời của tôi. Rất từ tốn tôi quay lại trước bàn của các quan toà.
- Thưa các vị bồi thẩm, bây giờ tôi muốn cung cấp cho các ngài một số thông tin mà đại diện của viện công tố đã được biết về hành vi của Maryann Flood.
Các quan toà theo dõi chăm chú với vẻ rất quan tâm. Tôi tiếp tục:
- Một buổi chiều trong tháng năm vừa qua có một cô gái trẻ được đưa vào bệnh viện Rooservelt. Cô ta bị xuất huyết trong, do hậu quả của việc phá thai lậu, không được bác sĩ cho phép. Mặc dù đã hết sức cứu chữa nhưng sức lực của cô gái cứ giảm dần. Trong các trường hợp như thế này, nhà Chức trách chúng tôi được thông báo. Khi chúng tôi hỏi thì cô gái đã rất yếu tuy vậy chúng tôi cũng tìm hiểu được phần nào. Cô ta là một người mẫu được hãng Park Avenue Models làm môi giới. Cô ta nhờ chúng tôi báo tin cho Miss Flood. Cô ta có vẻ chắc chắn là bà Flood sẽ giúp đỡ cô ta. Trong cú điện thoại đầu tiên gọi đến hãng, chúng tôi nhận được câu trả lời là người mẫu có tên như vậy quý hãng hoàn toàn không biết. Khoảng một tiếng sau Miss Flood gọi điện cho chúng tôi ở viện công tố và giải thích rằng một nhân viên của hãng đã lầm lẫn. Thật sự là người đàn bà trẻ có tên trong danh sách của hãng và như có ý nghĩ chợt đến với bà ta: Hãng chấp nhận giúp đỡ cô gái nọ. Nhưng cú điện thoại cũng như sự giúp đỡ đã đến quá chậm. Trước đó một lát cô ta đã chết. Cuộc điều tra những người quen của cô gái cho thấy, cô ta đến New York cách đây khoảng một năm.
- Trong sáu tháng đầu cô ta hầu như không mua nổi cho mình những thứ cần thiết nhất. Rồi đến một ngày cô ta xuât hiện với bộ trang sức mới. Với bạn bè cô ta giải thích cho sự sung túc bất ngờ rằng cô có quan hệ làm ăn với hãng Park Avenue Models. Cô bắt đầu thường xuyên ra khỏi nhà và những người quen càng ngày càng ít gặp cô ta hơn. Cô ta nói với họ là cô ta phải làm cả ngày lẫn đêm. Nhưng khi so sánh lời giải thích của cô ta với các công việc đã ghi trong sổ sách của hãng thì có một sự chênh lệch khá lớn. Trong suốt sáu tháng hãng chỉ môi giới được cho cô ta hai hoặc ba hợp đồng. Toàn bộ số tiền của thu nhập của cô ta trong thời gian này, trừ số tiền hoa hồng cho chủ hãng là một trăm hai mươi lăm Đôla.
Tôi lật những tờ giấy trong tay làm ra vẻ đang đọc để nghỉ xả hơi một chút. Lúc sau tôi quan sát bàn bồi thẩm đoàn. Họ đang đợi tôi trình bày tiếp.
- Trong khi tiến hành các cuộc điều tra cảnh sát nhận được tin báo, trong nhà một chủ hãng sản xuất đồ lót phụ nữ có tiếng ở Eastside Orient tổ chức dạ hội. Và cảnh sát được biết thêm là ông chủ nhà đã khoe khoang với bạn bè rằng ông ta có quan hệ với một hãng tuyển người mẫu nào đó. Hãng này có khả năng đưa các cô gái đến chỗ ông ta bất kỳ thời gian nào, ngày hoặc đêm. Bạn ông ta nếu cần thì cứ gọi điện cho ông ta. Vào một ngày cuối tháng năm, cảnh sát đã giải tán một buổi dạ hội trong nhà ông này, bốn người đàn ông và ba cô gái bị bắt quả tang trong khi đang có những hành vi vô đạo đức. Cô nào cũng khai nghề nghiệp là "người mẫu". Một trong bọn họ đã nói rõ cô ta đã đăng ký ở hãng Park Avenue Models. Hai cô kia thì thầm thì cái gì đó cô ta đã chối phăng lời khai trên. Một cuộc thẩm tra đã xác định là cả ba cô gái đều đăng ký ở hãng này. Đến thời điểm này cảnh sát và Viện công tố thấy rõ ràng là họ đã lần ra một vụ đồi truỵ có tổ chức. Ngay lập tức nội vụ được tiến hành để điều tra công việc làm ăn của hãng này.
Tôi lật những tờ giấy trên tay và đọc to trước mọi người:
- Park Avenue Models Inc. được phép hoạt động để tuyển chọn những người mẫu vào mục đích nghệ thuật, chụp ảnh quảng cáo, chưng bày mốt quần áo và những việc khác tương tự. Chủ hãng là Maryann Flood.
Tôi lật mặt sau tờ giấy trong đó có ghi báo cáo của cảnh sát về Maria. Xem lướt qua thật nhanh trong khi tôi quay về phía quan toà: "Bị bắt lần đầu tiên vì tội tấn công bố dượng bằng vũ khí giết người. Phiên toà do chánh án Ross chủ trì, toà án thanh thiếu niên. Được đưa vào trại giáo dục trẻ em Rose Geyer... Sau khi hết tuổi mười tám được mãn hạn... Lại bị bắt vì tội lang thang với ý định làm tiền, cũng như đã thực hiện. Đã giám định là có tội. Bị kết án 30 ngày trong trại lao động... Một vụ khác bị đình chỉ vì thiếu chứng cớ... không bị bắt lần nào nữa... Có quan hệ với những kẻ có tiền án tiền sự... Là nhân chứng trực tiếp trong vụ ám sát Ross Drego, một tên cờ bạc nổi tiếng và là một găngxtơ ở Los Angeles..."
Tôi sắp xếp những tờ giấy trên tay đưa về phía quan toà:
- Từ những sự việc đầu tiên này, Viện công tố bắt đầu thu lượm những tài liệu về một vụ đồi truỵ thối tha, mà ngay cả những quan chức bàng quang nhất cũng phải dựng tóc gáy. Đó là những câu chuyện đau xót của các cô gái trong trắng bị đẩy vào cuộc đời đĩ điếm, bị chèn ép và làm cho đồi bại mà gốc rễ của nó lan đến tận đỉnh cao của nền kinh tế xã hội cũng như các quan chức của thành phố này. Tất cả những sự xô đẩy đau xót đó, như các chứng cớ cho thấy đều bắt nguồn từ âm mưu và thủ đoạn của một kẻ duy nhất - tôi quay người lại chỉ về phía bị cáo, với tập giấy cuộn trong tay dáng điệu dứt khoát - Maryann Flood.
Không quay đầu nhìn quan toà, tôi đi thẳng về bàn mình và ngồi xuống ghế trong tiếng xì xào nổi lên từ phía khán giả. Tôi nhìn đăm đăm xuống mặt bàn, mắt tôi nhức nhối cháy bỏng. Tôi nhắm mắt lại, hoàn toàn kiệt sức.
- Rất hay - Tôi nghe tiếng Joel thì thầm.
- Anh lập luận rất chặt chẽ - Đó là tiếng Alex từ phía bên này.
Tôi không nhìn lên. Tôi không muốn phải trông thấy nàng. Tôi cảm thấy như hàng thế kỷ đã trôi qua từ khi tôi đứng dậy, hướng về phía quan toà. Từ phía bàn của chánh án tôi nghe thấy tiếng búa gõ và sau đó là cái giọng trầm của ông ta:
- Phiên toà tạm nghỉ đến hai giờ.
Tôi đứng dậy như một cái máy khi ông chánh án rời phòng xử án. Tôi đi ra bằng một lối riêng dẫn đến văn phòng của viên công tố. Để tránh các phóng viên chúng tôi ra khỏi toà nhà qua tầng hầm.
Trong khách sạn "Old Mill" chúng tôi ngồi vào một bàn ở góc xa và kín đáo. Tôi ngồi quay lưng lại với các khách hàng khác, Joel và Alex ngồi đối diện tôi. Cô hầu bàn tiến lại chỗ chúng tôi.
- Tôi phải uống một chút gì đó - Tôi phân trần và gọi một ly rượu Gin với đá và chanh - Còn các cậu.
Cả hai lắc đầu và gọi món ăn. Sau lưng tôi trong gian nhà hàng bỗng nổi lên tiếng xì xào. Không quay lại tôi cũng biết là ai vừa vào. Mặc dù vậy tôi vẫn đưa mắt nhìn Joel dò lời và bước xuống lòng đường...
Ở đây có sự khác biệt cơ bản giữa hai chúng tôi đó là sự nhìn nhận cuộc đời theo kiểu của nàng và ngoài ra còn nhiền vấn đề khác nữa. Cũng như sự giáo dục của chúng tôi khác nhau, nàng có một tiềm năng đáng sợ để YÊU THƯƠNG và để TÀN BẠO.
Tôi lại nhắp một ngụm. Rượu Gin mát và ngọt trôi xuống đốt cháy cổ họng tôi. Tôi nhớ lại một buổi tối mẹ tôi đã rõ mọi chuyện khi tôi hoàn toàn thất vọng quay về nhà sau khi đợi mãi mà không thấy Maryann. Tôi cũng chẳng còn bé bỏng gì mà phải khóc, nhưng mắt tôi vẫn long lanh những giọt nước mắt. Mẹ tôi nhìn thấy ngay khi tôi vừa bước vào cửa. Bà bước nhanh đến bên tôi. Tôi quay người đi vì muốn về ngay phòng mình, nhưng bà đã nắm tay tôi và giữ chặt lấy. "Cô ta không hợp với con đâu, Mike ạ". Bà nó nhẹ nhàng. Tôi không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào bà. "Mẹ không bao giờ bảo con phải yêu ai, con trai của mẹ - Bà nói thếm - nhưng mà rất đơn giản là cô ta hoàn toàn không hợp với con. Cô ta lớn lên không có tình yêu và cũng không biết tình yêu là gì". Tôi rút tay ra khỏi tay bà và đi về phòng mình.
Điều bà nói hồi đó vẫn còn sâu đậm trong tâm trí tôi: Không có tình yêu. Rốt cuộc đến bây giờ tôi mới hiểu mẹ tôi muốn nói gì. Nói ngắn gọn nhất đấy là cuộc đời của Maria: Một cuộc đời không có tình yêu.