Nguyên tác: The Outsiders
Số lần đọc/download: 3423 / 85
Cập nhật: 2016-06-18 07:56:52 +0700
Chương 1
K
hi từ bóng tối của rạp chiếu phim bước ra ngoài ánh nắng rực rỡ, tôi chỉ có hai thứ trong đầu: Paul Newman và một cuốc xe về nhà. Tôi ước gì mình trông giống Paul Newman - anh trông gai góc còn tôi thì không - nhưng tôi nghĩ bề ngoài của mình cũng chẳng đến nỗi nào. Tóc tôi màu nâu nhạt, hoe hoe đỏ còn mắt thì có màu xám ánh xanh lá. Tôi ước gì mắt mình xám hơn, vì tôi ghét hầu hết mấy gã mắt xanh lá, nhưng tôi phải bằng lòng với cái mình có thôi. Tóc tôi dài hơn tóc nhiều thằng con trai khác, cắt vuông vắn sau đầu, để dài phía trước và hai bên, nhưng tôi là một thằng Mỡ(1) và hầu hết hàng xóm tôi chẳng mấy khi nghĩ đến chuyện cắt tóc. Hơn nữa, tôi trông hay hơn khi để tóc dài.
Tôi phải đi bộ về nhà một quãng dài mà không người đi cùng, nhưng dù gì thì tôi cũng thường đi một mình, chẳng vì lý do nào ngoại trừ vì thích được yên ổn xem phim, để có thể thả hồn vào trong bộ phim và sống với nó cùng diễn viên. Xem phim với một ai khác làm tôi có chút không thoải mái, cứ như có người nhìn qua vai khi ta đọc sách vậy. Tôi thì khác như vậy đó. Ý tôi là, anh ba tôi, Soda, mười sáu tuổi sắp lên mười bảy, chưa bao giờ giở lấy một cuốn sách, còn anh hai Darrel, mà bọn tôi gọi là Darry, làm việc muộn và vất vả đến độ chẳng còn đâu thời gian mà quan tâm đến đọc truyện hay vẽ tranh, vậy nên tôi chẳng giống hai anh. Và chẳng có đứa nào trong băng bọn tôi cảm hiểu phim ảnh và sách vở như tôi cả. Có lúc tôi đã nghĩ rằng mình là kẻ duy nhất trên đời này hiểu. Nên tôi làm việc đó một mình.
Ít nhất Soda cũng cố hiểu, và cảm hiểu được nhiều hơn Darry. Nhưng nghĩ kỹ thì anh khác với bất cứ ai; anh hiểu mọi sự, gần như vậy. Ví dụ như anh chẳng bao giờ hò hét với tôi suốt như anh Darry, hay đối xử với tôi như thể một đứa lên sáu chứ không phải đã mười bốn tuổi rồi. Tôi quý Soda hơn bất cứ ai, kể cả là bố mẹ. Lúc nào anh cũng vô tư lự và cười toe toét, trong khi anh Darry lại nghiêm khắc, cương nghị và chẳng mấy khi nở miệng cười. Nhưng mặt khác, Darry đã trải qua rất nhiều thứ trong hai mươi năm cuộc đời, anh trưởng thành quá nhanh. Sodapop sẽ chẳng bao giờ chịu lớn cả. Tôi chẳng biết thế nào thì hay hơn nữa. Tôi sẽ sớm biết ra thôi.
Dù sao thì tôi vẫn cứ thả bộ về nhà, nghĩ về cuốn phim, thế rồi chợt ước gì mình có người đi cùng. Dân Mỡ không được đi một mình nhiều nếu không muốn bị chặn đánh, hay bị ai đó đi ngang qua mà thét “Đồ Mỡ!” vào mặt, chuyện này chẳng làm ta thấy khoái lắm đâu, nếu bạn hiểu tôi muốn nói gì. Bọn tôi bị tụi Soc hành hung. Tôi không rõ bạn đánh vần chữ đó ra sao, nhưng nó là chữ viết tắt của từ Social, đám thượng lưu lắm tiền, bọn trẻ nhà giàu khu Tây. Cũng như từ “Mỡ”, được dùng để xếp loại hết thảy con trai bọn tôi ở khu Đông vậy.
Bọn tôi nghèo hơn tụi Soc và tầng lớp trung lưu. Tôi cho là bọn tôi cũng bụi đời hơn. Không như tụi Soc, những đứa hành hung tụi Mỡ, phá nhà và tổ chức tiệc bia cho vui, nay thì được các bài xã luận trên báo nhắc đến như một hành vi công xúc tu sỉ còn mai thì như một vốn quý cho xã hội. Mỡ thì gần giống bọn du côn; bọn tôi đi chôm đồ và chạy xe cũ cải tiến và cướp trạm xăng và thi thoảng đánh đấm giữa các băng nhóm. Nói vậy không có nghĩa là tôi cũng làm mấy chuyện đó. Anh Darry sẽ giết tôi chết nếu tôi dính vào chuyện không hay với cảnh sát. Từ khi bố mẹ thiệt mạng trong một tai nạn xe thì ba anh em tôi chỉ được phép sống cùng nhau chừng nào bọn tôi còn cư xử cho phải phép. Vậy nên anh Soda và tôi cố tránh xa rắc rối chừng nào có thể, và khi không thể nữa thì anh em tôi coi chừng để không bị tóm. Ý tôi chỉ là hầu hết tụi Mỡ đều làm những chuyện như vậy, cũng như bọn tôi để tóc dài mặc quần jean xanh và áo phông, hay bỏ áo ngoài quần và mặc áo khoác da mang giày tennis hay ủng. Tôi không nói là tụi Soc tốt hơn hay tụi Mỡ tốt hơn; chỉ là mọi sự nó như thế.
Tôi cũng có thể chờ cho Darry hay Sodapop tan làm rồi mới đi xem phim. Hai anh có thể đi với tôi, chở tôi đến đó, hay đi bộ theo, mặc dù anh Soda chẳng thể nào ngồi yên đủ lâu để thưởng thức một bộ phim còn với anh Darry thì phim ảnh làm ảnh chán chết được. Anh Darry nghĩ đời anh là đã đủ rồi, chẳng cần tìm hiểu đời kẻ khác làm gì. Hoặc tôi có thể rủ một thằng trong băng đi cùng, một trong bốn thằng cùng ba anh em tôi lớn lên bên nhau và coi nhau như gia đình. Bọn tôi thân như anh em; khi ta lớn lên trong một xóm gắn bó với nhau như xóm bọn tôi thì rồi ta cũng đi đến chỗ biết nhau rất rõ. Nếu nghĩ đến chuyện đó từ trước, tôi đã có thể gọi Darry để anh ghé đón tôi trên đường về nhà, hay Mathews Ba Láp - một thằng trong băng bọn tôi - có thể đến cho tôi lên xe nếu tôi nhờ, nhưng đôi lúc chỉ là tôi không chịu dùng cái đầu của mình. Anh Darry nổi khùng lên mỗi khi tôi như thế, vì tôi được cho là thông minh; tôi được điểm tốt, có IQ cao và đủ cả, nhưng lại không chịu suy nghĩ. Với lại, tôi thích đi bộ.
Thế nhưng, tôi đã gần như cho rằng mình cũng chẳng khoái đi bộ lắm, khi nhận ra chiếc Corvair đỏ đó đang rà rà đằng sau. Lúc đó tôi còn cách nhà chừng hai dãy nữa, nên tôi bắt đầu đi nhanh hơn một chút. Tôi chưa từng bị chặn đánh, nhưng đã thấy thằng Johnny sau khi bị bốn thằng Soc tóm, thật không dễ coi lắm. Sau chuyện đó lúc nào Johnny cũng nơm nớp lo sợ. Khi ấy nó mười sáu tuổi.
Nhưng tôi biết chẳng ích gì nữa rồi - ý tôi là đi nhanh lên ấy - ngay cả trước khi chiếc Corvair dừng lại cạnh tôi và năm thằng Soc bước ra. Tôi khá sợ - tôi nhỏ con hơn một thằng mười bốn tuổi dù có vóc người khỏe mạnh, và mấy thằng đó to con hơn tôi. Một cách vô thức tôi ngoéo hai ngón cái vào quần jean và khuỳnh khuỳnh vai, phân vân không biết mình có thoát được không nếu bỏ chạy. Tôi nhớ lại Johnny - mặt nó bị rạch đầy và bầm tím, và tôi nhớ nó đã khóc ra sao khi được bọn tôi tìm thấy, gần như bất tỉnh nơi lô đất ở góc đường. Ở nhà thằng Johnny chịu đựng khủng khiếp lắm - chẳng dễ mà nó khóc.
Mồ hôi tôi tuôn ra như tắm, dù tôi đang lạnh. Tôi cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh ướt còn mồ hôi ròng ròng xuống lưng. Tôi thường như vậy mỗi khi thật sự sợ. Tôi liếc quanh tìm một cái vỏ chai hay một khúc gậy hay thứ gì đó - Steve Randle, thằng bồ ruột của anh Soda, có lần đã đẩy lùi được bốn thằng bằng một cái vỏ chai bể - nhưng chẳng có gì cả. Vậy là tôi đứng đực một chỗ trong khi bọn nó bao vây lấy tôi. Tôi chẳng chịu suy nghĩ. Tụi nó đi vòng quanh thong thả, im khe, cười cười.
“Nè, Mỡ,” một thằng nói bằng giọng thân thiện thái quá. “Tụi tao sẽ ban cho mày một ân huệ. Tụi tao sẽ cắt trụi mớ tóc bóng nhẫy đó đi.”
Nó mặc sơ mi kẻ ô. Tới giờ tôi vẫn còn thấy được cái áo đó. Vải kẻ ô màu xanh lam. Một thằng trong bọn cười to, rồi lầm rầm chửi tôi. Tôi chẳng nghĩ ra được cái gì để nói cả. Đơn giản là chẳng có gì nhiều để nói trong lúc chờ bị hành hung, nên tôi nín thinh.
“Cần cắt tóc không, Mỡ?” Thằng tóc vàng vóc người tầm thước rút từ sau túi quần ra một con dao rồi bật lưỡi.
Rốt cuộc tôi cũng nghĩ ra cái gì đó để nói. “Không.” Tôi lùi lại, tránh xa con dao. Dĩ nhiên là tôi thụt lùi ngay vào một thằng trong bọn. Chúng đè tôi xuống đất chỉ trong nháy mắt. Chúng ghì hai tay hai chân tôi xuống, rồi một thằng trong bọn ngồi lên ngực, đè hai đầu gối lên khuỷu tay tôi, và nếu ai không thấy đau thì họa có mà điên. Tôi ngửi thấy cả mùi nước hoa cạo râu English Leather và mùi thuốc lá mốc, và còn ngây ngô tự hỏi liệu mình có chết ngạt trước khi tụi nó kịp làm gì không. Tôi sợ khiếp đến độ ước gì mình chết ngạt cho rồi. Tôi vùng vẫy thoát ra, và trong chốc lát đã suýt thành công; chúng bèn trở nên cảnh giác hơn và thằng ngồi trên ngực thụi cho tôi mấy nhát. Vậy là tôi nằm im, hổn hển nguyền rủa chúng. Một lưỡi dao gí vào cổ họng tôi.
“Mày có ưng kiểu tóc đó đi từ ngay dưới cằm lên không hử?”
Lúc đó tôi chợt nghĩ có khi bọn chúng sẽ giết mình thật. Tôi như hóa rồ. Tôi bắt đầu gào thét, kêu tên anh Soda, anh Darry, bất cứ ai có thể. Một thằng trong bọn bịt miệng tôi lại, tôi lấy hết sức bình sinh cắn mạnh bàn tay nó, nếm thấy máu tràn qua răng. Tôi nghe một tiếng rủa lầm bầm rồi lại bị đấm, rồi tụi nó tọng một cái khăn tay vào miệng tôi. Một thằng trong bọn cứ kêu, “Bịt mồm nó lại, trời đất, bịt mồm nó lại!”
Đoạn có tiếng la hét và tiếng chân chạy thình thịch, rồi bọn Soc chồm dậy và bỏ tôi nằm đó, thở hổn hển. Tôi nằm đó thắc mắc không biết chuyện quái gì đang xảy ra - mọi người đang nhảy phóc qua người tôi và chạy sát bên tôi còn tôi thì choáng váng quá chẳng đoán ra được chuyện gì. Rồi có ai đó xốc nách lôi tôi đứng dậy. Đó là anh Darry.
“Mày có làm sao không, Ponyboy?”
Anh lay tôi và tôi ước anh đừng lay nữa. Dù gì thì tôi cũng đã chóng mặt đủ rồi. Thế nhưng tôi cũng dám chắc đó là anh Darry - phần vì giọng nói, phần vì anh Darry lúc nào cũng mạnh tay với tôi dù không cố ý.
“Em không sao. Đừng có lay em nữa, anh Darry, em không sao mà.”
Anh dừng tức thì. “Tao xin lỗi nghe.”
Anh đâu có thực bụng. Anh Darry chưa bao giờ hối hận về bất cứ điều gì anh làm. Tôi thấy ngộ là anh trông giống hệt cha mà cư xử thì lại ngược hẳn. Lúc mất cha chỉ mới bốn mươi tuổi nhưng trông như hai mươi lăm và nhiều người cứ ngỡ anh Darry và cha là anh em chứ không phải cha con. Nhưng hai người chỉ trông giống nhau thôi - cha tôi chưa hề cố ý thô bạo với bất cứ ai.
Anh Darry cao một mét chín, vai rộng và lực lưỡng. Tóc anh nâu sẫm, chìa ra trước trán và có chòm tóc mọc ngược thưa sau đầu - cũng hệt như tóc cha - nhưng mắt anh Darry thì lại của riêng anh thôi. Mắt anh giống như hai viên đá lạnh màu xanh lá-xanh xám. Mắt anh có cái kiểu cương quyết, như mọi thứ khác ở anh. Anh trông già hơn hai mươi - cứng rắn, điềm đạm và khôn ngoan. Anh sẽ rất đẹp trai nếu không có đôi mắt lạnh băng như vậy. Anh khó mà cảm hiểu được bất cứ thứ gì không trực quan đến độ chẳng thể chối cãi. Nhưng anh biết suy nghĩ.
Tôi ngồi xuống lần nữa, xoa xoa bên má bị đấm nhiều nhất.
Anh Darry đút hai nắm tay vào túi quần. “Bọn nó không làm mày đau lắm, phải không?”
Có chứ. Tôi nhức nhối, ê ẩm, ngực đau tức, đầu óc căng thẳng đến độ hai bàn tay cứ run run, và tôi muốn òa ra khóc, nhưng ta chẳng thể nói điều đó với anh Darry.
“Em không sao.”
Anh Sodapop sải bước quay trở lại. Đến lúc đó thì tôi đã hiểu ra, hết thảy tiếng ồn ào tôi nghe thấy đó là do cả băng đến cứu nguy. Anh ngồi phịch xuống bên cạnh, khám đầu tôi.
“Mày bị cứa một chút, hả Ponyboy?”
Tôi chỉ biết ngây ra nhìn anh. “Thật à?”
Anh rút khăn tay ra, thè lưỡi liếm ướt một đầu, rồi nhẹ nhàng chấm chấm bên đầu tôi. “Mày chảy máu như lợn bị chọc tiết ấy.”
“Thật thế hả anh?”
“Nhìn nè!” Anh giơ cho tôi xem chiếc khăn tay, đỏ ối cứ như làm ảo thuật. “Tụi nó có gí dao vào mày không?”
Tôi nhớ lại cái giọng nói: “Cần cắt tóc không, Mỡ?” Lưỡi dao chắc đã trượt đi khi thằng đó cố làm tôi ngậm miệng. “Có.”
Soda đẹp trai hơn bất cứ ai tôi biết. Không như Darry, Soda đẹp như minh tinh màn bạc, cái kiểu mà người đi đường phải dừng lại ngắm nhìn khi anh đi qua. Không cao bằng Darry, và mảnh mai hơn một chút, nhưng anh có khuôn mặt thanh tú, nhạy cảm mà không hiểu làm sao lại vừa vô tư lự vừa ân cần. Mái tóc anh vàng sậm, luôn được chải ngược ra sau - dài, mượt và suôn - và ngày hè mặt trời nhuộm nó thành màu vàng lúa mì óng ả. Mắt anh màu nâu đậm - đôi mắt sống động, lung linh, tươi cười vô tư lự, phút này có thể dịu dàng và cảm thông, giây sau đã lại rực lửa giận. Có đôi mắt của bố, nhưng anh Soda thì chỉ là anh thôi. Anh có thể say trong một cuộc đua xe hay một buổi khiêu vũ mà không hề gần rượu. Trong xóm chúng tôi hiếm khi thấy một đứa nhỏ nào không uống rượu, dù ít hay nhiều. Nhưng anh Soda chưa hề động tới một giọt - anh đâu cần. Anh trở nên say với chính cuộc sống giản dị. Và anh hiểu mọi người.
Anh nhìn tôi chăm chú hơn. Tôi hấp tấp ngoảnh đi, vì nếu bạn muốn biết sự thật thì ngay lúc này tôi đã khóc hu hu rồi. Tôi biết mình tái mét như đang cảm thấy trong lòng vậy, và tôi đang run bần bật.
Anh Soda đặt tay lên vai tôi. “Bình tĩnh đi, Ponyboy. Chúng không còn làm em đau nữa đâu.”
“Em biết mà,” tôi nói, nhưng mặt đất bắt đầu nhòa đi và tôi cảm thấy nước mắt nóng hổi chảy dài xuống hai má. Tôi vội vàng quẹt nước mắt. “Em chỉ hoảng sợ chút chút, có vậy thôi.” Tôi hít vào một hơi thút thít rồi nín. Đơn giản là ta chẳng thể khóc trước mặt anh Darry. Không đâu, trừ khi ta bị thương như Johnny vào cái hôm bọn tôi tìm thấy nó ngoài lô đất bỏ hoang. So với Johnny thì tôi nào có thương tích gì.
Soda vò đầu tôi. “Mày là thằng nhóc cừ đó, Pony.”
Tôi phải nhăn răng cười với anh thôi - bất luận có chuyện gì, anh Soda cũng làm ta toét miệng cười được. Tôi nghĩ bởi chính anh lúc nào cũng cười toe toét quá cỡ đi. “Anh điên quá, anh Soda, mất trí rồi.”
Darry trông cứ như muốn cụng đầu hai đứa tôi vào nhau. “Cả hai bay đều điên cả.”
Soda chỉ nhướng một bên mày lên, một trò anh học được từ thằng Ba Láp. “Coi bộ cái đó là truyền thống của nhà này.”
Darry nhìn Soda chòng chọc một lát, rồi cười toét một cái. Sodapop không sợ anh như hết thảy mấy đứa khác và khoái chọc anh lắm. Tôi thì cũng muốn chọc một con gấu xám trưởng thành lắm chứ; nhưng không hiểu sao, tuồng như Darry lại thích bị Soda chọc.
Băng bọn tôi đã đuổi bọn Soc về xe, ném đá vào chúng. Giờ tụi nó chạy lại chỗ anh em tôi - bốn thằng gầy nhom, rắn rỏi. Cả bọn đều chai sạn từ trong ra ngoài. Tôi đã lớn lên cùng tụi nó, và cả lũ chấp nhận tôi, dù tôi nhỏ tuổi hơn, vì tôi là thằng em của Darry và Soda, và vì tôi biết giữ mồm giữ miệng lắm.
Steve Randle mười bảy tuổi, cao gầy, mái tóc dày bôi dầu được nó chải thành những cọng xoắn cầu kỳ. Nó cao ngạo, khôn lanh, là bồ ruột của anh Soda từ hồi tiểu học. Sở trường của thằng Steve là xe hơi. Nó có thể cạy nắp đậy trục bánh xe nhanh và êm hơn bất cứ ai trong xóm, hơn nữa còn hiểu biết xe hơi rõ như lòng bàn tay, ngoài ra nó có thể lái bất cứ gì chạy bằng bánh xe. Nó và Soda cùng làm ở một trạm xăng - Steve làm nửa ngày còn Soda thì làm nguyên ngày - và trạm xăng của hai người có nhiều khách hơn bất kỳ trạm nào khác trong thị trấn. Nguyên nhân do thằng Steve quá rành xe hơi hay vì Soda lôi cuốn bọn con gái như mật hút ruồi thì tôi chịu, chẳng thể trả lời cho bạn được. Tôi ưa thằng Steve chỉ vì nó là bạn thân nhất của anh Soda. Nó chẳng ưa tôi - nó nghĩ tôi là đứa lẵng nhẵng theo đuôi và là một nhóc tì; Soda bao giờ cũng dẫn tôi theo mỗi khi cả lũ đi chơi mà không đưa tụi con gái theo, chuyện đó làm Steve bực. Đâu phải tại tôi; Soda luôn rủ tôi mà, tôi đâu có xin anh cho đi theo. Soda không cho rằng tôi là nhóc con.
Mathews Ba Láp là thằng già đầu nhất băng và là thằng bông lơn trong đám. Nó cao chừng một mét tám, vóc người chắc nịch, và hết sức hãnh diện về tóc mai dài màu hung đỏ của nó. Nó có đôi mắt xám và nụ cười rộng, và nó không thể thôi đưa ra những câu nhận xét tiếu lâm dù có cố thế nào. Ta chẳng làm thằng đó ngậm miệng được đâu; lúc nào nó cũng phải chêm những thứ ba láp của mình vào mới được. Vì vậy nó mới có cái tên đó. Ngay đến thầy cô cũng quên tên thật Keith của nó, và bọn tôi hầu như còn không nhớ là Ba Láp có một cái tên thật. Đời là một trò đùa bự đối với thằng Ba Láp. Nó trứ danh về tật cắp vặt ở cửa hàng và con dao bấm cán đen (mà nó đã chẳng thể có được nếu không nhờ cái tài kia), ngoài ra còn luôn lấc cấc với cớm. Nó quả thực không nhịn được. Cái gì nó nói cũng đều tếu không chịu được đến độ nó phải cho cảnh sát biết bí mật đó để cuộc đời chán phèo của họ vui vẻ lên tí. (Là nó giải thích với tôi như thế.) Nó khoái đánh đấm, mấy con tóc vàng, và vì một lý do khó hiểu nào đó, thích đi học. Nó vẫn còn là học sinh lớp cuối trung học mười tám tuổi rưỡi và nó chẳng khi nào học hành gì cả. Nó chỉ đi cho vui thôi. Tôi khoái nó lắm vì nó làm bọn tôi tự cười mình cũng như nhiều thứ khác. Nó làm tôi nhớ Will Rogers (2) - chắc là vì cái cười toác mang tai.
Nếu tôi phải chọn một cá tính trong băng thì đó sẽ là Dallas Winston - Dally. Tôi vẫn thích vẽ nó khi nó đang dữ tợn, vì lúc đó mới có thể phác lại tính cách nó chỉ trong vài nét. Nó có bộ mặt yêu tinh, gò má cao, cằm nhọn, răng thú nhỏ, sắc và hai tai linh miêu. Tóc Dally vàng đến gần như bạc trắng, và nó không ưa cắt tóc, dầu tóc cũng không, nên tóc nó lòa xòa từng túm trước trán, chĩa ra từng chùm sau đầu, loăn xoăn sau tai và quanh gáy. Mắt nó là hai viên đá xanh, rực sáng, lạnh lùng một nỗi hận thù cả cuộc đời. Thằng Dally đã sống ba năm trong cái khu bụi đời ở New York và đã bị bắt ở tuổi lên mười. Nó chai lì hơn mấy đứa còn lại bọn tôi - chai lì hơn, lạnh lùng hơn, xấu xa hơn. Cái sắc thái khác biệt tách biệt một thằng Mỡ với một thằng du côn không có ở Dally. Nó cũng bụi đời như tụi con trai mấy băng dưới phố, như băng của thằng Tim Shepard.
Ở New York, Dally được hả giận trong các trận đấm đá giữa các băng đảng, nhưng ở đây, băng nhóm có tổ chức là của hiếm - chỉ có những nhóm nhỏ bạn bè gắn bó với nhau, và xung đột chủ yếu là ở giữa các tầng lớp xã hội. Một trận ẩu đả, khi được tuyên bố, thường xuất phát từ một trận đấu rửa hận, và các địch thủ, chỉ tình cờ thế nào, lại dẫn bạn bè mình theo. Ồ, ở đây cũng có vài băng nhóm có danh xưng, như Hà Bá và Hùm Đường Phố Tiber, nhưng trong vùng Tây Nam này thì không có đối đầu giữa các băng nhóm. Vậy nên Dally, dù thi thoảng cũng được dấn thân vào một bữa đấm đá ra trò, song chẳng có cái gì cụ thể mà hận thù cả. Không có băng đối đầu. Chỉ có bọn Soc. Mà dù cố thế nào cũng chẳng ai thắng được tụi nó, vì chúng có được mọi ưu thế và dù cho có hạ được bọn nó đi nữa thì cũng chẳng làm thay đổi được thực tế đó. Chắc vì vậy mà thằng Dallas cay cú đến thế.
Nó khét tiếng lắm. Người ta có cả một hồ sơ về nó lưu ở sở cảnh sát. Nó đã từng bị bắt, nó say sưa, nó đua rodeo, nói láo, bịp bợm, trộm cắp, trấn lột tụi say rượu, hành hung bọn con nít - nó làm tất. Tôi không ưa nó, nhưng Dally lõi đời và ta phải nể mặt.
Johnny Cade là thằng sau cùng và bé nhất. Nếu bạn mường tượng được một con cún đen đúa tội nghiệp cứ bị đá đạp hoài và bơ vơ giữa một đám đông xa lạ, bạn sẽ thấy ra được thằng Johnny. Nó là thằng nhỏ tuổi nhất, kế tôi, nhỏ con hơn mấy thằng còn lại, vóc người mảnh khảnh. Hai mắt nó đen to trên khuôn mặt ngăm ngăm; mái tóc đen nhánh của nó bôi nhiều dầu và chải qua một bên, nhưng lại dài đến rủ xuống thành một cái mái ngắn lòa xòa trước trán. Mắt nó có cái ánh lo âu, hoài nghi, và vụ bị tụi Soc hành hung chẳng làm thay đổi được gì. Nó là cục cưng của băng, thằng em của mọi người. Cha nó lúc nào cũng đánh đập nó, còn bà mẹ thì chẳng ngó ngàng gì đến con cái, trừ những lúc bà bực chuyện gì đó, và thế là ta còn nghe được tiếng bà quát mắng Johnny rõ đến tận cửa nhà mình. Tôi nghĩ nó ghét chuyện đó hơn là bị roi vọt. Nó chắc cũng đã bỏ nhà đi cả triệu lần rồi, nếu không có bọn tôi. Nếu không nhờ băng thì thằng Johnny đã không bao giờ biết yêu thương và trìu mến là gì.
Tôi quẹt vội nước mắt. “Tụi mày có tóm được bọn nó không?”
“Không. Lần này tụi nó thoát được, đồ...” Ba Láp vui vẻ nói tiếp, gọi bọn Soc bằng mọi cái tên nó nghĩ tới hay bịa ra được.
“Thằng nhóc có sao không?”
“Tao không sao.” Tôi cố nghĩ ra cái gì đó mà nói. Tôi thường khá ít lời khi có mọi người, ngay cả trong băng. Tôi đánh trống lảng. “Tao không biết là mày đã ra khám rồi đó, Dally.”
“Hạnh kiểm tốt. Ra sớm.” Dallas châm thuốc rồi đưa cho Johnny. Cả bọn ngồi xuống làm mỗi đứa một điếu và nghỉ ngơi. Hút thuốc bao giờ cũng làm ta bớt căng thẳng. Tôi đã hết run, sắc da bình thường trở lại. Điếu thuốc làm tôi trấn tĩnh. Thằng Ba Láp nhướng một bên mày. “Mày có vết bầm dễ coi đó, nhóc.”
Tôi rón rén sờ lên má. “Thật hả?”
Thằng Ba Láp gật đầu từng trải. “Vết rạch đẹp nữa. Làm mày trông lì rồi đó.”
Lì và bảnh là hai từ khác nhau. Lì giống như gan góc; bảnh nghĩa là oách, kẻng - như một chiếc Mustang trông kẻng hay một hồ sơ chiến tích thật oách. Trong xóm bọn tôi thì cả hai từ đều có nghĩa là khen.
Thằng Steve búng tàn thuốc vào tôi. “Mày đã làm cái gì vậy hả, đi một mình sao?” Cứ mặc kệ ông bạn Steve nói.
“Tao xem phim ra và đang trở về nhà. Tao không nghĩ...”
“Mày chẳng bao giờ suy nghĩ cả,” anh Darry cắt lời, “ở nhà hay bất cứ đâu cần suy nghĩ. Ở trường mày phải suy nghĩ, nào là hết thảy những điểm cao mày đem về nhà đó, và mày lúc nào cũng chúi mũi vào sách, nhưng có bao giờ mày chịu dùng cái đầu vào những chuyện thực tế không hả? Không hề, ông bạn. Và nếu mày nhất thiết phải đi một mình thì đáng ra mày phải mang theo con dao.”
Tôi nhìn chằm chặp lỗ thủng trên chiếc giày tennis của mình. Tôi và Darry đơn giản là không hiểu nhau. Tôi chưa bao giờ làm anh hài lòng. Nếu khi ấy tôi mang theo dao thật thì không chừng anh lại mắng tôi về chuyện đó. Nếu tôi đem những điểm B về nhà thì anh lại muốn những điểm A, và nếu tôi được điểm A thì anh muốn tôi tiếp tục luôn được A. Nếu tôi chơi bóng thì tôi lẽ ra phải đang học, và nếu tôi đang đọc sách thì tôi lẽ ra phải ra ngoài chơi bóng. Anh chẳng bao giờ quát mắng Sodapop - không, ngay cả khi Sodapop bỏ ngang việc học hay bị phạt vì chạy quá tốc độ. Anh chỉ quát mắng mỗi mình tôi.
Soda nhìn Darry trừng trừng. “Để thằng em tui được yên đi, anh nghe chưa? Đâu phải tại nó khi nó ưa đi xem phim, và cũng chẳng phải tại nó khi tụi Soc khoái hành hung tụi mình, với lại nếu nó mang theo dao thì đó là một cái cớ ngon lành để chúng thịt nó rồi còn gì.”
Soda lúc nào cũng về phe tôi.
Darry nóng nảy nói, “Khi nào tao cần thằng em tao bảo tao phải làm gì với một thằng em khác, tao sẽ hỏi mày, em ạ.” Nhưng anh cũng bỏ tôi ra. Anh vẫn luôn làm vậy khi Sodapop bảo anh. Hầu như lần nào cũng vậy.
“Lần tới cứ kêu một đứa bọn mình đi cùng, Ponyboy à,” Ba Láp nói. “Thằng nào trong bọn mình cũng sẽ sẵn lòng cả.”
“Đang sẵn nói về phim,” - thằng Dally ngáp, búng mẩu thuốc đi - “tối mai tao lại đằng Nightly Double đây. Đứa nào muốn đi lùng chút sôi động không?”
Thằng Steve lắc đầu. “Tao, thằng Soda đã có Evie và Sandy rồi.”
Nó đâu cần phải nhìn tôi cái kiểu như thế chứ. Tôi đâu có định hỏi xin đi theo đâu? Tôi sẽ chẳng bao giờ mách lại với Soda, vì anh quả là ưa thằng Steve lắm, nhưng đôi lúc tôi không chịu nổi Steve Randle. Tôi nói nghiêm túc đó. Đôi lúc tôi căm nó.
Darry thở dài, đúng như tôi đã biết trước. Darry chẳng bao giờ còn thời gian mà làm gì nữa cả. “Tối mai tao đi làm rồi.”
Dally nhìn mấy thằng còn lại trong bọn tôi. “Còn tụi bay thì sao? Ba Láp? Johnnycake, mày với thằng Pony có muốn đi không đó?”
“Tao và thằng Johnny sẽ đi,” tôi nói. Tôi biết thằng Johnny sẽ chẳng mở miệng trừ phi bắt buộc. “Được không, anh Darry?”
“Ừ, vì không phải là tối ngày học.” Anh Darry rất thoải mái trong chuyện cho tôi đi chơi ngày cuối tuần. Vào tối ngày học tôi khó mà bước chân ra khỏi nhà.
“Tao đang tính say túy lúy tối mai đây,” Ba Láp nói. “Nếu không say thì tao sẽ tới kiếm mấy thằng bay.”
Steve đang nhìn bàn tay Dally. Chiếc nhẫn mà nó đã trấn lột được từ một thằng trung học say xỉn lại nằm trên ngón tay nó. “Mày lại chia tay với con Sylvia nữa rồi sao?”
“Phải, và lần này là chia tay luôn. Con nhỏ đó lại ăn ở hai lòng trong lúc tao nằm nhà đá.”
Tôi nghĩ đến Sylvia, Evie, Sandy và nhiều con tóc vàng của thằng Ba Láp. Tụi nó là loại con gái duy nhất chịu ngó đến bọn tôi, tôi nghĩ. Mấy đứa con gái bạo tợn, to mồm, bôi kẻ đậm sì, cười hinh hích và chửi thề quá trời quá đất. Nhưng mà tôi ưa con Sandy bạn gái của Soda lắm. Tóc nó có màu vàng tự nhiên, tiếng cười của nó dịu dàng, như cặp mắt xanh sứ của nó vậy. Nó không có một mái nhà tử tế hay gì sất và cũng cùng kiểu như bọn tôi - Mỡ - nhưng nó là một đứa con gái rất xinh. Thế nhưng, nhiều lúc tôi cũng thắc mắc không biết mấy đứa con gái kia ra sao. Mấy đứa con gái mắt màu sáng, mặc váy dài đoan trang và làm như thể muốn nhổ toẹt vào bọn tôi khi có dịp. Một số đứa sợ bọn tôi, cứ ngẫm Dallas Winston thì tôi cũng chẳng trách tụi nó. Nhưng hầu hết chúng nhìn bọn tôi cứ như thể bọn tôi là rác rưởi - nhìn bọn tôi cái kiểu mà bọn Soc nhìn khi chúng ngồi xe Mustang và Corvair sấn lại gần mà thét “Mỡ!” vào mặt bọn tôi. Tôi thắc mắc về tụi nó. Ý tôi là bọn con gái ấy... Chúng có khóc khi bạn trai bị bắt, như con Evie đã khóc thằng Steve, hay tụi nó có bỏ rơi chúng như con Sylvia đã làm với thằng Dallas? Nhưng, chắc bạn trai của chúng đâu có bị bắt hay bị nện tơi bời hay bị tiêu diệt trong mấy cuộc đua rodeo.
Tôi vẫn còn nghĩ về chuyện này trong lúc làm bài tập về nhà tối đó. Tôi phải đọc cuốn Great Expectations(3) cho bài tập tiếng Anh, và thằng nhóc Pip nọ, nó làm tôi nghĩ đến bọn tôi - cách nó cảm thấy mình bị nhìn là đồ bần hèn vì nó không phải là một quý ông hay gì cả, và cách đứa con gái đó cứ xem thường nó. Chuyện tương tự có lần đã xảy ra với tôi. Một hôm, trong giờ sinh học tôi phải mổ một con sâu để quan sát, do lưỡi dao cạo bị cùn nên tôi dùng con dao bấm của mình. Ngay khi bật con dao lên - tôi đã quên mình đang làm gì hay đáng ra tôi không bao giờ nên làm vậy - con bé ngồi ngay cạnh tôi gần như thở hổn hển mà nói, “Tụi nó nói đúng. Mày là một thằng du côn.” Chuyện đó chẳng làm tôi thấy khoái lắm. Trong lớp đó có rất nhiều đứa Soc - tôi được xếp vào các lớp A vì được xem là thông minh - và hầu hết bọn nó cho chuyện đó khá là khôi hài. Nhưng tôi thì không nghĩ vậy. Nó là một con bé kháu. Nó mặc màu vàng trông đẹp hết sức.
Bọn tôi đáng phải chịu số rắc rối mà bọn tôi lãnh lắm, tôi đã nghĩ vậy. Dallas đáng hết thảy những gì nó lãnh, và nên chịu nặng nề hơn nữa kìa, nếu bạn muốn biết sự thật. Còn Ba Láp - nó không thực tình muốn hay cần dù chỉ phân nửa những thứ nó xoáy ở tiệm. Nó chỉ nghĩ xoáy cho bằng hết những gì không được đóng khóa gài ghim lại thì cũng vui, thế thôi. Thế nhưng tôi có thể hiểu tại sao Sodapop và thằng Steve cứ lao vào mấy vụ đua xe và đánh đấm hoài vậy - cả hai đều tràn trề sinh lực, quá nhiều cảm xúc, mà lại không có cách gì giải phóng.
“Bóp mạnh hơn đi, Soda,” tôi nghe Darry lầm bầm. “Mày sắp dỗ ngủ tao rồi đó.”
Tôi nhìn qua cửa. Sodapop đang bóp lưng cho Darry. Darry luôn làm căng cơ bắp quá mức; anh lợp mái nhà và lúc nào anh cũng cố xách hai đống vật liệu lợp mái lên thang. Tôi biết Soda sẽ làm anh ngủ gật mất, vì Soda có thể làm gần như bất cứ ai ngủ gật nếu anh để tâm vào. Anh nghĩ dù gì thì Darry cũng đã làm việc vất vả quá rồi. Tôi cũng nghĩ thế.
Darry không đáng phải làm việc như một người cha trong gia đình khi anh chỉ mới hai mươi. Anh từng là một anh chàng nổi tiếng ở trường; anh là đội trưởng một đội banh và đã được bầu là Chàng trai của Năm. Nhưng nhà chúng tôi đơn giản là không có tiền cho anh lên đại học, ngay cả khi anh đã giành được học bổng thể thao. Và giờ thì ngoài các việc làm ra anh chẳng còn hở chút thời gian nào mà nghĩ đến đại học. Vậy nên anh chẳng hề đi đâu và chẳng bao giờ làm gì khác, trừ tập luyện ở phòng tập và thỉnh thoảng đi trượt tuyết với vài người bạn cũ.
Tôi xoa xoa bên má đã tím bầm. Tôi soi gương rồi, đúng là nó làm tôi trông bụi hẳn. Nhưng anh Darry đã bắt tôi dán miếng Band-Aid lên vết đứt.
Tôi nhớ lại Johnny trông khủng khiếp ra sao hồi nó bị hành hung. Tôi cũng có quyền dùng đường phố như tụi Soc vậy, còn Johnny thì chưa hề động chạm gì tới tụi nó. Sao bọn Soc lại ghét bọn tôi dữ vậy? Bọn tôi đã để chúng yên mà. Trong lúc làm bài về nhà tôi cứ vắt óc cố nghĩ cho ra chuyện đó tới mức suýt ngủ quên.
Sodapop, lúc này đã tót lên giường, ngái ngủ gắt tôi tắt đèn đi ngủ. Đọc xong chương đang dở thì tôi làm theo anh.
Nằm cạnh Soda, trân trân nhìn trần nhà, tôi cứ nhớ lại mấy bộ mặt của tụi Soc khi chúng bao vây tôi, nhớ cái áo sơ mi kẻ ô xanh mà thằng tóc vàng mặc, và tôi vẫn còn nghe được một giọng lè nhè: “Cần cắt tóc không, Mỡ?” Tôi rùng mình.
“Mày lạnh hả, Ponyboy?”
“Hơi hơi,” tôi nói dối. Soda đưa tay quàng cổ tôi. Anh ngái ngủ lẩm bẩm cái gì đó. “Nghe này, nhóc, khi anh Darry hò hét với mày... ảnh chẳng có ý gì đâu. Chỉ là ảnh có nhiều lo toan hơn bất kỳ đứa nào ở tuổi ảnh thôi. Đừng để bụng ảnh chuyện đó... mày hiểu chưa, Pony? Đừng để ảnh làm mày cáu. Ảnh thực ra rất hãnh diện về mày, vì mày rất thông minh. Chỉ là vì mày còn bé con - ý tao là, ảnh thương mày lắm. Hiểu chưa?”
“Hiểu,” tôi nói, vì Soda mà cố giữ cho giọng mình không có cái hơi hám mỉa mai.
“Soda ơi?”
“Gì?”
“Làm sao mà anh bỏ học vậy?” Tôi chưa bao giờ quên được chuyện đó. Hồi anh bỏ ngang việc học tôi đã không chịu nổi chuyện đó.
“Vì tao đần. Đằng nào thì tao cũng chỉ qua được mỗi môn cơ khí ô tô và thể dục thôi mà.”
“Anh đâu có đần.”
“Có, tao đần. Im đi rồi tao nói mày nghe cái này. Nhưng kiểu gì cũng không được mách anh Darry đó.”
“Được.”
“Tao nghĩ tao sẽ cưới Sandy. Sau khi nó ra trường còn tao kiếm được một việc ngon lành hơn và đại loại như vậy. Nhưng mà tao có thể chờ cho đến khi mày ra trường. Để tao còn phụ được anh Darry trả hóa đơn và các thứ.”
“Hết ý. Nhưng mà, chờ đến khi em ra trường đã nghen, để anh còn ngăn anh Darry không rầy la em.”
“Đừng có vậy đi, nhóc. Tao đã bảo mày là ảnh chẳng thực bụng nói dù chỉ phân nửa những gì ảnh nói...”
“Anh yêu Sandy à? Vụ đó thế nào?”
“Hừmmmm.” Anh thở ra hài lòng. “Tuyệt lắm.”
Lát sau hơi thở anh đã nhẹ và đều. Tôi quay đầu lại nhìn anh, dưới ánh trăng anh tựa như một vị thần Hy Lạp giáng trần. Tôi tự hỏi làm sao mà anh chịu nổi mình đẹp trai như thế. Rồi tôi thở dài. Tôi không hiểu mấy điều anh muốn nói về Darry. Darry nghĩ tôi chỉ là thêm một miệng ăn nữa phải nuôi và một ai đó để quát mắng. Anh mà yêu thương tôi sao? Tôi nghĩ đến đôi mắt xanh xám, nghiêm khắc đó. Lần này Soda nói sai rồi, tôi nghĩ. Darry không yêu thương ai hay cái gì cả, có lẽ trừ mỗi mình Soda. Tôi gần như không cho là anh có tình cảm của con người. Mình cóc cần, tôi tự dối mình, mà mình cũng cóc thèm nghĩ tới anh. Soda là đủ rồi, và mình sẽ còn anh cho đến khi mình ra trường. Mình mặc kệ Darry. Nhưng tôi vẫn đang dối lòng và tôi biết điều đó. Tôi cứ tự dối mình suốt. Tôi chưa bao giờ tin mình.
_____________________
Chú thích:
(1) Nguyên gốc: Greaser, chỉ những thanh niên theo trào lưu để tóc dài vuốt keo dầu, đi mô tô và tụ tập thành băng nhóm trong những năm 1950, đầu 1960. Ở đây chúng tôi dịch là Mỡ.
(2) Will Rogers (1879-1935): Diễn viên hài người Mỹ.
(3) Tiểu thuyết của Charles Dickens.