Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Chương 1
E
, Julie! Đợi em với! Làm gì mà đi nhanh thế!
Tôi ngoảnh mặt lại. Ánh nắng chói chang làm tôi phải nheo mắt. Mark, em trai tôi đang hớt hải chạy theo trên sân ga. Con tàu đang lầm lũi bò lê trên con đường sắt chạy ngoằn ngoèo qua cánh đồng.
Henry, người làm công cho ông bà nội tôi, đang đứng cạnh tôi, tay xách hai chiếc va ly.
— Cháu tin chắc rằng trong từ điển, ở mục từ “bò lê”, thế nào cũng có ảnh của cái thằng nhóc Mark này. – Tôi vừa thở dài vừa nói với Henry.
Thằng em tôi lúc nào cũng thích la cà. Bây giờ cũng vậy, nó lê bước như một con sên, mặt mũi như kẻ mất hồn. Tôi quắc mắt, tay hất ngược mớ tóc ra sau. Rõ ràng là thằng Mark có vẻ không nhiệt tình lắm. Nhưng dẫu sao chúng tôi cũng đã không tới thăm trang trại của ông bà nội từ hơn một năm nay rồi.
Henry chẳng có gì thay đổi. Bà tôi vẫn gọi ông là cò hương. Dạo này Henry vẫn lẻo khẻo như bấy lâu. Tôi có cảm giác cái ống quần bò ông đang mặc phải rộng gấp năm lần cái cẳng chân của ông mất.
Người đàn ông này khoảng bốn mươi lăm tuổi. Ông có mái tóc rễ tre ngắn và đôi mắt nâu tròn như mắt búp bê. Đôi tai vểnh như tai thỏ lúc nào cũng đỏ tía.
Trông ông không được lanh lợi cho lắm. Ông nội tôi thường bảo rằng “nguồn năng lượng” của Henry không hoạt động hết cỡ. Nhưng tôi và Mark luôn quý mến ông, đặc biệt là tính hài hước của ông. Đó đúng là một con người hiền từ và đầy thiện cảm. Ông luôn có hàng tá chuyện kỳ quặc đủ để cho chúng tôi khám phá khi tới trang trại.
Cuối cùng thì Mark cũng lò dò đến được chỗ chúng tôi. Cả ba bước tới trước chiếc xe tải mi ni màu đỏ của ông bà nội tôi. Thời tiết hôm nay kể cũng không đến nỗi tồi.
Mark chìa cho tôi chiếc ba lô của nó.
— Mang hộ em với! – Nó bảo tôi.
— Lại còn thế nữa! – Tôi làu bàu. – Lớn thế mà còn nhờ chị mang hộ.
Ba lô của nó nhét toàn những đồ vớ vẩn, khoảng ba chục băng nhạc, truyện tranh, máy tính bỏ túi và ít nhất là dăm chục đĩa trò chơi nhỏ đủ loại. Tôi biết nó có ý định nghỉ cả tháng trên cái võng sau trang trại để nghe nhạc và chơi điện tử.
Nhưng tất cả đều không thành vấn đề! Ba mẹ tôi đã dặn: tôi sẽ phải chịu trách nhiêm trông nom cai quản nó trong suốt kỳ nghỉ hè. Ở thành phố chúng tôi cảm thấy như ở tù. Vì vậy năm nào chúng tôi cũng có một tháng đi nghỉ ở nông trại của ông bà nội.
Chúng tôi phải đứng đợi Henry mất một lúc vì ông quên không biết mình để chìa khóa điện ở đâu.
— Hôm nay chắc sẽ nóng lắm đấy, – ông thông báo. – Hoặc ít ra là sẽ không mát.
Những lời dự báo thời tiết của Henry thường rất chính xác!
Tôi phóng tầm mắt ngắm nhìn cánh đồng chạy dài hút tầm mắt nằm phía sau bãi đỗ xe. Tất cả cánh đồng đều là những cây ngô đang trổ bông như vô vàn đuôi cờ chạy tít về phía chân trời. Tất cả một màu xanh mát rượi. Đẹp quá!
Tôi ngất ngây trước vẻ đẹp của đồng nội.
Tôi rất thích nghỉ hè ở trang trại của ông bà nội. Điều duy nhất làm tôi ái ngại, đó là chuyện tôi bị dị ứng với hầu hết những gì có ở đây. Vì vậy chiếc va ly của tôi đã được nhét đầy các loại thuốc chống dị ứng, cũng như hàng tấn khăn giấy.
Henry đặt hai chiếc va ly vào sau thùng xe.
— Cháu có thể nằm trên thùng xe được không ạ? – Mark hỏi.
Nó rất khoái vừa được nằm sau xe vừa ngắm cảnh trời mây. Nó không tỏ ra sợ những cú xóc chết người của chiếc xe tải do Henry lái.
Henry là một tay tài xế tồi tệ đến kinh khủng. Tôi buộc phải nói rằng ông không thể vừa lái lại vừa quan sát đường đi cùng một lúc được. Ông có cái tật chỉ xử lý tốc độ và đường đi vào giây phút chót trước khi bước vào nguy hiểm và không biết tránh ổ gà, ổ trâu trên đường. Thậm chí cả cái hố to tướng giữa đường ông cũng cứ cho xe phi thẳng qua.
Chiếc xe tải bắt đầu lên đường. Henry ngồi trước tay lái với đủ cả hai tay. Chúi đầu về phía trước, lưng thẳng đừ, mũi dán vào kính chắn gió, ông nhìn thẳng về phía trước, mắt không hề chớp.
— Ông Mortimer không còn quan tâm gì tới nông trại của mình nữa, – Ông bất ngờ lên tiếng, tay run run chỉ vào một tòa nhà trắng nằm trên một ngọn đồi.
— Thế ạ? Tại sao vậy? – Tôi hỏi lại.
— Bởi vì ông ấy chết rồi. – Henry trải lời bằng một giọng long trọng.
Rồi các bạn sẽ thấy tôi muốn nói gì về cái tính hài hước của Henry. Tôi chẳng bao giờ có thể đoán được ông nói ra bất cứ một điều gì.
Xe của chúng tôi đang lao qua một ngôi làng nhỏ, nhỏ đến nỗi chẳng có nổi một cái tên. Người ta chỉ biết gọi nó một cách đơn giản là “thành phố”, Người ta sẽ thấy ở đó một cửa hàng thực phẩm, một của hàng dịch vụ kiêm bán hàng sắt thép, một nhà thờ nhỏ với cái tháp chuông màu trắng và cuối cùng là một hòm thư.
Trước cửa là hai chiếc xe tải nhỏ, còn đâu vắng tanh.
Trang trại của ông bà tôi nằm cách ngôi làng chừng ba cây số. Càng tới gần, cảnh càng trở nên quen thuộc hơn trước mắt tôi.
— Cây ngô ở đây mọc cao quá nhỉ! – Tôi reo lên sung sướng. – Chú đã xơi bắp nào chưa?
— Rồi, tối hôm qua. – Henry trả lời.
Bất chợt, ông quay ngoắt lại rồi nói với tôi bằng một giọng nặng nề:
— Bầy ngoáo ộp vẫn hoạt động vào lúc nửa đêm. – Ông nhắc lại, mắt tròn xoe. – Chú đã đọc được điều ấy trong sách.
Tôi ngớ người ra rồi phì cười. Nhưng tôi đã lầm.
Ngay sau đó, tôi chợt nhận ra rằng Henry không nói đùa.