Số lần đọc/download: 1803 / 22
Cập nhật: 2016-05-11 10:50:43 +0700
Chương 1
“O
a oa—!” Một sáng sớm, tiếng khóc trẻ con non nớt nhưng vang dội quấy rầy thanh mộng của cả đám yêu quái núi Trường An.
Tiếng người vô cùng trung khí như thế khiến cho Tống Anh không tài nào ngủ nổi, lăn qua lộn lại mấy lần vẫn là thức dậy, cẩn thận tránh một tia nắng từ trong khe hở của của cây tử đằng rủ xuống ở cửa sơn động, phiêu phiêu đãng đãng đi đến cửa, gọi một con quái củ cải trắng đang nhảy cà tưng tạt qua, hỏi: “Bạch Bạch, xảy ra chuyện gì, sáng tinh mơ sao lại có trẻ con khóc?”
“A, Anh cô cô còn chưa biết sao,” quái củ cải trắng nhảy cóc mấy bước về phía Tống Anh, trên đất bùn ẩm ướt để lại mấy cái hố cạn nho nhỏ, “Có người mang một đứa bé vứt trên núi Trường An chúng ta, quỷ nước và yêu quái cây liễu đều muốn cướp hút máu tươi của đứa bé đó, đang đánh nhau ở bờ sông. Ta phải mau mau đi xem thử đã!” Nói xong nó lại nhảy cà tưng đi rồi.
Trẻ con nhân loại, lại là nơi nào xảy ra chuyện thương thiên hại lý, làm liên lụy tới hài tử vừa sinh ra? Tống Anh thoáng nghĩ, ngoắc tay câu ô lá sen của mình giương cao ra khỏi sơn động.
Ánh nắng sáng sớm mặc dù hơi mát, vẫn có lực sát thương không nhỏ đối với nữ quỷ như Tống Anh. Mà cái ô lá sen trồng trong bùn sinh trong nước này của nàng âm khí khá nặng, nhưng có thể bảo hộ thân quỷ của nàng không bị thái dương tổn thương.
Tống Anh từ ngày tử vong đã du đãng hơn một ngàn hai trăm năm trong núi Trường An, tinh quái nhỏ tuổi trong núi đều tôn xưng nàng tiếng “Anh cô cô”; tuổi tác xấp xỉ với nàng cũng gọi nàng “Anh Tử”, có điều những bạn tốt cùng thế hệ này một ngàn năm qua cũng đều đầu thai, thành tiên, có chịu không nổi lôi kiếp bị thiên lôi đánh chết, còn có một số sau khi bị đạo sĩ thu phục hôi phi yên diệt, còn lại đều thành trưởng bối trên núi này.
Tống Anh năm đó bị chết thê thảm, lúc ấy nàng đi theo người trong thôn chạy nạn đi ngang qua núi Trường An, bị cường đạo uy hiếp, trong lúc nguy hiểm người trong thôn chạy trốn khắp nơi, mà nàng cùng với mấy người khác chạy không nhanh bị bắt được, chết đi trong khi phản kháng. Cường đạo lột y phục của nàng cũng không tìm được cái gì đáng giá, liền nổi lên dâm tâm với thi thể còn ấm áp của nàng, nếu không phải lang sói ngửi được mùi máu tươi vây tới, chỉ sợ nàng sau khi chết ngay cả trinh tiết cũng không thể bảo toàn.
Chỉ là đám lang sói mặc dù hù dọa cường đạo đi, nhưng cũng kéo rách thi thể của nàng tan tác. Không có thi thể hoàn chỉnh, ba hồn bảy vía của nàng cũng không cách nào ngưng tụ, đành phải phiêu đãng gió sương trong núi Trường An này. Phiêu một cái chính là ba trăm năm, về sau có vị công tử tuấn tú mang theo thằng nhỏ sai vặt tới đây săn thú, thấy được thi cốt rải rác của nàng, sau mấy lần trách mắng thằng nhỏ không có kết quả, chỉ đành phải tự tay thu gom hài cốt của nàng qua loa chôn cùng một chỗ. Sau lần đó, Tống Anh đã tu thành thân quỷ.
Nàng thù lớn chưa trả, bây giờ lại nợ ân tình của người, cho dù có thân quỷ cũng không thể vào luân hồi, buộc phải tiếp tục sống ở chỗ này chờ đợi cơ hội.
Khi Tống Anh chạy tới bờ sông, đã bị bao quanh bởi một đám yêu quỷ linh quái đông nghìn nghịt. Núi Trường An gần trăm năm hiếm có dấu vết người, đám yêu quỷ đại đa số đều chạy tới xem náo nhiệt, cũng muốn tìm một việc vui.
Quỷ nước ướt sũng dùng móng tay dài nhọn mọc rêu đi gảy con ngươi của yêu quái cây, “Tiểu oa nhi này chính là trôi từ trong sông tới, ngươi dựa vào cái gì giành với ta!”
Tay yêu quái cây vọt ra hóa thành cành liễu quấn lấy móng tay dài của quỷ nước, giận dữ hét: “Nó rõ ràng là bị rễ cây của ta cản mới dừng lại, nếu không phải ngươi quỷ xấu này cản trở, lão tử sớm hóa cốt nhục của nó làm phân bón rồi!”
Hai đứa bọn chúng đánh nhau thành một mớ, tiểu oa nhi vẫn nằm trong một cái chậu gỗ khóc càng vang hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng.
“Anh cô cô tới!” Quái củ cải trắng mắt sắc, nhìn thấy Tống Anh, kêu lớn, “Mọi người mau tách chúng nó ra!”
Chúng yêu quỷ biết Tống Anh không thích ầm ĩ nhất, vội vàng lộn xà lộn xộn tách một quỷ một yêu đang cuộn thành một mớ ra.
“Anh cô cô làm chủ cho ta đi!” Quỷ nước nằm bò khóc trên chân Tống Anh, giơ móng tay bị yêu quái cạy rớt của nó cho nàng xem, “Yêu quái cây liễu thô lỗ kia cướp đồ của ta không nói, còn làm bị thương móng tay của ta!”
Yêu quái cây tức giận ngút trời, tức tối “hừ” một tiếng không nói nữa.
Tống Anh đi tới trước cái chậu gỗ đựng tiểu oa nhi, xem một lần, khom lưng, một tay ôm lấy nó. Đứa trẻ đang gào khóc lập tức im bặt, trừng đôi mắt to ngập nước nhìn nàng. Vải bao quanh nó là tơ lụa thượng hạng, xem ra là tiểu hài tử của người giàu sang mắc nạn. Trên cổ đeo một cái biển tên, phía trên viết hai chữ Trọng Viêm, có lẽ là tên của tiểu gia hỏa này.
Tống Anh đang mắt to nhìn mắt nhỏ với nó, ai biết tiểu gia hỏa cúi đầu cụng vào ngực nàng, rầm rì rất là tủi thân.
Thân quỷ của Tống Anh luôn luôn lạnh như băng, mà tiểu gia hỏa này tràn đầy sức sống, tựa như một đốm lửa. Cái miệng chưa mọc răng ngậm vạt váy nàng cắn cắn, lại nóng đến mức làm nàng khó chịu, “Nó đây là thế nào?”
Lão dê mẹ từng sinh đẻ nói: “Anh cô cô, tiểu hài này là đói bụng rồi, sợ là đang tìm sữa ăn.”
Tống Anh nghe vậy, nghìn năm qua lại lần đầu tiên đỏ mặt: “Lúc ta chết còn chưa lấy chồng, nơi nào có sữa cho nó bú.”
Nhìn thấy Tống Anh không có ý trả tiểu hài tử, yêu quái cây lớn tiếng nói: “Cô cô đây là có ý gì?”
Tống Anh nghiêm mặt nói: “Tiểu hài này ta muốn.”
“Hả?” Lời vừa nói ra, dẫn tới tiếng kinh hô của chúng yêu quỷ, “Cô cô không phải luôn không dính máu tươi sao?”
Tống Anh ôm vật nhỏ trong lòng càng chặt hơn một chút, “Đây là chuyển thế của ân nhân trăm năm trước thu gom thi cốt cho ta. Có lẽ là ông trời thương ta làm cô hồn dã quỷ ở đây, lần này cho ta cơ hội báo ân, cũng sớm siêu sinh.” Nàng nhìn yêu quỷ xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt nghiêm khắc dừng lại hơi làm động tác trên người quỷ nước và yêu quái cây, “Sau này các ngươi đều không được động đến nó.”
Chúng quỷ đưa mắt nhìn nhau: “Nuôi người sống ở nơi này? Cô cô đừng có nói chờ sau khi đứa bé này lớn lên lấy thân báo đáp để báo ân chứ?”
Tống Anh cười gượng hai tiếng: “Các ngươi nghĩ quá nhiều. Ân nhân của ta kiếp này là hoàng tử của nước Biện Tấn dưới chân núi, có mệnh cách đế vương, chỉ cần ta bảo vệ nó đến 15 tuổi, tự nhiên sẽ có quý nhân trong mệnh nó tương trợ.”
“Dạ!” Chúng yêu quỷ cùng kêu lên đáp ứng một tiếng từng người tản di. Yêu quỷ cũng có câu, kiên quyết không thương tổn tới ân nhân cứu mạng của mình.
“Đúng rồi, dê mẹ, ” Tống Anh gọi lão dê mẹ đang muốn rời đi lại, “Nghe nói nhà ngươi mới thêm một con dê con.”
“Việc này… Anh cô cô.” Lão dê mẹ xoắn xoắn tay, “Đứa kia nhà chúng ta ăn rất nhiều.”
Tống Anh tống vật nhỏ vào trong ngực nàng, “Nó ăn không được bao nhiêu.” Lão dê mẹ đành phải vẻ mặt đau khổ kéo vạt áo ra.
Tiểu hài tử tìm hương sữa tìm được đầu vú, khát khao mút vào, một cái tay nhỏ vẫn kéo dây lưng vạt áo của Tống Anh không chịu buông ra. Một đoạn dây lưng lộ ra dưới ánh mắt dần dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất không thấy…