Số lần đọc/download: 1262 / 12
Cập nhật: 2015-12-15 08:00:37 +0700
Chương 1
Con đường Tú Xương có những hàng lá chết, có những phiến lá thật vàng, đã đến tuổi để chết, và những phiến lá còn rất xanh, xanh đến làm mình ngậm ngùi. Mình vẫn đơn lẻ đi trên con đường này. Những bạn bè xưa bây giờ mỗi đứa 1 nơi, nhìn lại quanh mình thấy những võ vàng, những hiu hắt.
Hạ Ơi!
Đà Lạt bây chừ lạnh không hả Hạ? Đà Lạt lạnh lùng quá đối với mình, chưa 1 lần đặt chân đến đó. Nhưng bây giờ thì nó thường xuyên trở thành 1 nỗi ám ảnh trong tâm tư mình. Hạ Ở đó buổi sáng lạnh những mù sương và chiều mịt mùng niềm nhớ. Có phải Hạ vẫn dáng tròn trĩnh dễ thương như những ngày Saigon? Nhìn tấm hình mới nhất của Hạ nghe thương thật là thương nghe Hạ. Chẳng hiểu chừng nào tụi mình mới đoàn tụ Hạ nhỉ? Nhớ Hạ quá chừng
Hôm qua Mẹ mình làm món bánh Flang, mẹ nói có Hạ Ở đây chắc mình Hạ ăn hết nửa cái đó. Hạ ạ, mình vẫn nhớ Hạ vô cùng, mẹ nhớ Hạ nữa, mọi người đều nhớ Hạ hết trơn. Mà sao Hạ Ở xa quá vậy Hạ?
Còn 1 tháng nữa là mùa mưa rồi phải không Hạ? Saigon mưa sẽ buồn lắm, sẽ làm mình nhớ Hạ, và nhớ "người ta" nữa.
Hạ hỏi mình và "người ta" có còn thương nhau không? Làm sao trả lời Hạ bây giờ đây, khi mà tình yêu tự nó đã quá phức tạp, nó là sự cộng tác giữa 2 tâm hồn, mình sẽ đơn phương và âm thầm thương.
Hạ nhớ!
Mình vẫn như ngày Hạ còn đó, ngày mà mình và Hạ mỗi chiều lang thang đi ngang đường Cộng Hòa, nhìn "người ta" từ trong Sư Phạm đi ra, Hạ Ơi! không còn Hạ mình vẫn đi 1 mình, và người ta vẫn ra để mà đi. Hạ Ơi! từ ngày Hạ bỏ Saigon, mình có 1 lần đã âm thầm khóc. Hạ biết tại sao không hở Hạ: Mình nhìn thấy "người ta" ra về bên cạnh 1 người con gái lạ đó Hạ ạ. May là rồi họ đến lấy xe và mỗi người đi 1 ngả. Nhưng họ đã nói chuyện với nhau Hạ ạ. Mình hay ghen vớ vẩn quá Hạ nhỉ? Người ta chỉ là 1 người xa lạ, không quen, không biết gì mình cả, không cả 1 lần thấy mặt mình nữa cũng nên. Hạ có cười mình không hở Hạ? Hạ hãy thương hại mình và đừng cười mình nhe Hạ? Hạ là người thương mình nhất mà, mình biết nên mình mới thành thật kể hết với Hạ đó.
Hạ yêu dấu,
Mình sợ mùa mưa lắm, Hạ ạ. Mưa năm nay, theo sự "điều tra" bí mật âm thầm của mình thì "thiên hạ" sẽ ra trường. Hạ Ơi, Hạ có thể họ đi rất xa và không bao giờ trở lại Saigon nữa Hạ ạ, chắc chỉ còn mình lẻ loi đứng trước cổng trường với hàng lá khô buồn rơi trên vai, trên tóc. Lúc đó chắc mình sẽ khóc, nhưng đâu có ai dỗ mình Hạ nhỉ? Cả Hạ nữa, Hạ cũng xa mình thì mình chờ đợi gì và ở ai nữa đây Hạ?
Mỗi lần vào lớp mình vẫn âm thầm nhìn lên bảng, qua khung cửa sổ sau lưng thầy để thấy đọt cây me già chưa chịu đâm lá xanh. Trơ trụi quá Hạ ạ. Tất cả đều trơ trụi, kể cả tâm hồn mình cũng nên. Chữ nghĩa nhiều khi cầm tập lên thấy nhảy múa trước mắt đó Hạ. Nhưng dù sao cũng sẽ cố gắng chứ chẳng lẽ cứ lận đận hoài, đã 2 năm rồI chưa lấy cái phần 2?
Nhiều khi mình muốn tung tất cả, bỏ không cần 1 thứ gì ở đời này nữa, mình vẫn không có can đảm. Dù sao mình vẫn còn mẹ còn bố, cò n những bạn hữu thân sơ mà người ta vẫn là hình ảnh trong ngưỡng vọng. Mình vẫn biết có âm thầm! Nhiều khi mình ước chi mình là con trai. Con trai muốn gì được đó Hạ nhỉ, muốn tán tỉnh ai thì tự nhiên. Yêu ai có quyền nói tự nhiên. Phải thế không Hạ nhỉ? Mình thèm thuồng được như thế lắm mà chẳng bao giờ được. Nhiều khi mình thấy buồn cười quá Hạ ạ, mình mà cũng còn con nít đến nỗi đi mơ ước những điều vu vơ như thế sao hở Hạ?
Hạ thương mến.
Mình chờ đợi ở tương lai những điều không bao giờ đến đó là tình yêu! Hạ Ơi! Mình muốn khóc đến vô cùng. Hạ làm sao nhìn suốt được tâm hồn mình giờ phút này đây Hạ?
Mình nhớ khuôn mặt bầu bĩnh của Hạ, nhớ ánh mắt dìu dịu thân yêu, nhớ mái tóc à la garconne của Hạ. Hạ này, tóc mình vẫn dài buông vai đấy chứ chưa có cắt đi đâu. Cắt tóc buồn lắm. Còn để tóc còn thấy yêu đời. Cắt mái tóc thì thấy đời hiu hắt quá. Mẹ không phải ghét tóc dài của mình, nhưng mẹ nói là tóc dài buồn. Mẹ nói khuôn mặt mình buồn mà để mái tóc dài càng buồn hơn. Con gái cưng của mẹ thì phải vui nhiều chứ, phải không Hạ nhỉ? "
Thụ tựa lưng vào gốc cây Sao già. Trời buổi chiều im mát, con đường Thành Thái có những hàng lá rụng trơ trụi. Thụ đưa tay xem đồng hồ. Đã hơn năm giờ chiều. Vẫn chưa thấy Mỵ tới. Thụ lẩm bẩm: "Con gái chúa là hay trễ hẹn", và chàng tiếp tục châm 1 điếu thuốc khác
1 cơn gió nhẹ thoảng qua đưa ngược làn khói vào mặt Thụ, chàng thoáng mỉm cườI nhớ lại khuôn mặt Mỵ. Sóng mắt long lanh, làn môi hồng thật tươi
Thụ bâng khuâng nhìn lên mấy đọt cây. Chim se sẻ bay ríu rít. Thấy hạnh phúc về đầy trên bầu trời, tưởng chừng thanh bình có sẵn trên đất nước này, chỉ cần đưa lưới ra hứng lấy. Chiếc taxi dừng lại bên lề đường. Thu nghe 1 thoáng xôn xao rồi bình lặng trở lại, không phải là Mỵ. Người con gái mới xuống xe mặc 1 chiếc váy culotte màu xanh, áo pull vàng nhạt. Mỵ không bao giờ mặc váy cả. Mỵ chỉ thích mặc quần xì gà. Mặc quần ống rộng đi thấy chân dài, chân dài làm con gái đẹp hơn
Người thiếu nữ đã bước khuất vào 1 ngôi biệt thự có chiếc cổng đen thật lớn, tường có hoa leo màu đo đỏ. Màu đỏ thật dễ thương thật thấm thía. Thụ chặc lưỡi nhìn đồng hồ lần nữa. Qúa 20 phút rồi. Chờ nhau quá 20 phút là yêu nhau quá nhiều rồi. 1 chiếc xe cyclo đạp đậu tình cờ cách xa chỗ Thụ đứng chừng 10 thước. Mỵ bước xuống xe, nàng mặc 1 chiếc quần rộng ống màu đen và chiếc áo chemise dài tay ôm lấy người màu hồng. Mỵ đứng lấy tiền trả tiền xe cho bác cyclo già. Môi Mỵ chu lại, mái tóc bay bay thật đẹp
Mỵ cầm tiền thối, lững thững đi lại bên Thụ. Thụ nhìn người yêu, cười:
- Trông em lúc nào cũng đẹp, cũng tươi
Mỵ hỏi:
- Anh chờ em lâu không?
Thụ lắc đầu:
- Không lâu đâu, chưa được nửa giờ
Mỵ cười cười:
- Chưa được nửa giờ, mà gần 1 giờ thôi
- Chờ em thì anh có thể chờ cả đời.
Mỵ lấy xách tay máng ở trên vai xuống, cầm lủng lẳng trên tay:
- Bây giờ mình đi đâu anh?
Thụ không trả lời vội. Hai người bước chậm chậm trên lề đường, quần của Mỵ bay bay, ống rộng quá. Thụ nói:
- Chiều nay mát, mình đi bộ 1 khoảng
Mỵ nhìn qua nhìn lại trên đường. Đường hơi vắng. Mỵ nói:
- Anh biết tại sao em đến trễ không?
Thụ lắc đầu. Mỵ nghiêng mái tóc:
- Tại người ta đến coi mắt em đó
Thụ nghe nhói đau. Bàn tay lạnh hơn 1 chút, rã rời hơn 1 chút. Có phải sự chấm dứt đã bắt đầu, hay đã bắt đầu từ lâu mà chàng không hề hay biết? Thụ cúi nhìn bước chân chàng và Mỵ in dấu bên nhau. Mỵ nói tiếp:
- Sao, anh?
Thụ ngửng nhìn nàng:
- Sao gì, em?
- Người ta đi coi mắt em đó
Thụ cười buồn:
- Em thấy thế nào?
Mỵ đong đưa xách tay:
- Cũng được
2 người dừng lại 1 thoáng nhìn nhau. Thật tình cờ, có chút gì đau đớn. Thụ âm thầm:
- Hay là Mỵ lấy chồng
Tiếng Mỵ loãng trong gió:
- Anh không cưới em sao?
- Anh có đủ sức cưới em không?
- Tại sao không? Em tình nguyện theo anh
Thụ lắc đầu:
- Cuối năm ra trường tương lai là Thủ Đức
Khuôn mặt Mỵ chao nghiêng:
- Anh Thụ!
- Dạ!
- Cám ơn. Em muốn hỏi anh tại sao mình không tiến tới?
Thụ dẫm mạnh bước chân hơn:
- Em đã chẳng từng nói với anh là ba mẹ em không đời nào chịu gả em cho bất cứ 1 ai vô gia cư, anh là đại diện cho thành phần đó, em quên?
Mỵ lắc đầu:
- Không, em không hề quên điều đó. Nhưng em yêu anh
Thụ cười héo úa:
- Tình yêu đâu có làm được gì? Tình yêu chỉ làm khô?
Mỵ thở dài; Thụ đổi hướng:
- Anh mời em dùng cơm tối
Mỵ nhìn đồng hồ:
- Giờ này mà dùng cơm tối thì còn sớm
Thụ gật:
- Còn sớm, mình đi lang thang chút nữa
Mỵ săm soi bàn tay trái. Thụ nhìn cử chỉ của người yêu. Bàn tay đẹp 5 ngón búp măng trắng nõn trắng nà. Bàn tay của Mỵ không thể làm việc nặng nhọc được. Thụ thương thân mình. Tiếng Mỵ:
- Dù sao, mình cũng vẫn yêu nhau
Thụ im lặng. Mỵ tiếp:
- Phải không anh Thụ?
Giọng Thụ thấp:
- Em sẽ yêu chồng
Mỵ ngập ngừng, rồi nói:
- Anh Thụ, trước khi chúng mình xa nhau, để em đi lấy chồng, em muốn yêu cầu anh 1 điều
Thụ ngừng lại:
- Điều gì em?
- Anh đến nhà em 1 lần
Thụ nhíu mày:
- Để làm gì?
- Chả để làm gì cả, nhưng em thích như thế. Tại sao anh không bao giờ đến nhà em? Anh cho là nhà em giàu nhà em lớn. Tất cả những điều đó là nghĩa lý gì đâu?
Thụ lặng lờ:
- Còn bây giờ? Bây giờ anh sẽ đến với tư cách gì nữa đây?
- Là bạn!
Thụ buông thõng, lập lại. Ừ, chàng chỉ còn là bạn của Mỵ thôi, vì chàng đã không can đảm đi hỏi nàng, vì chàng hèn. Mà Thụ nghĩ, nếu chàng đi hỏi chắc gì gia đình nàng chấp nhận chứ? Gia đình nàng, sang trọng quyền quý, gia đình nàng danh giá. Thụ cắn môi mạnh. Cử chỉ đàn bà nhưng giờ phút này làm chàng đỡ đau lòng. Mỵ nói:
- Nghe, anh
Thụ lắc đầu:
- Thôi Mỵ. Điều đó vô ích
Cả 2 không còn nói gì với nhau nữa. Chiều đã xuống rất thấp. 1 lúc thật lâu Thụ nói:
- Lần cuối cùng, anh mời em
Mỵ buồn buồn:
- Vầng, lần cuối.
Khi 2 người chia tay nhau, trời đã rất tối. Thụ nắm tay người yêu trong tay mình. Bàn tay nàng mềm quá. Mỵ ngước lên:
- Anh không chúc gì cho em sao?
Thụ thẫn thờ:
- Chúc em hạnh phúc thật đầy
Mỵ mím môi:
- Chẳng mơ gì được. Cám ơn anh
Nàng quay người chui nhanh vào taxi. Thụ đóng cửa xe:
- Em ngủ ngon.
Mỵ gục đầu vào thành nệm xe. Đêm thật sâu.
° ° °
Mỵ săm soi xếp hàng trắng thật đẹp vừa được mua về sáng nay. Màu trắng lạnh mát. Mỵ ướm lên người. Da nàng trắng, màu vải cũng trắng. Có tiếng con gái phía sau:
- Eo ơi! Đẹp quá chị My.
Mỵ không quay lại. Nàng biết ai nói câu đó, Như, em kế nàng. Ngọc Như mới 18, thua nàng 4 tuổi, Ngọc Như đến bên chị, ôm eo Mỵ.
- Em mê chị Mỵ có nước da đẹp
Mỵ quay lại nhìn em. Như thật sướng. Chưa biết gì để khổ. Tuy đã 18 và đôi lúc nàng thấy Như con nít quá. Như ngồi xuống đi văng nhỏ trong góc phòng, nhìn Mỵ:
- Chị mặc màu gì cũng đẹp ca?
Mỵ hỏi em:
- Như lấy áo về chưa?
Như lắc đầu:
- Chưa chị ạ, mốt cơ
Mỵ xoay người trước tấm gương lớn, hỏi tiếp:
- Như may màu gì quên nhỉ?
- Dạ màu vàng
Mỵ gật đầu:
- Ừ, màu vàng sang lắm
Ngọc Như đứng lên:
- Chị My.
- Gì Như
- Chị buồn không?
Mỵ quay lại và 2 chị em nhìn nhau. Mắt Mỵ long lanh lệ nóng. Như ôm vai chị:
- Em thấy hình như chị không yêu anh Kháng
Mỵ im lặng. Tiếng Như:
- Bố mẹ đâu có ép chị, chị My.
Mỵ vẫn im lặng.
- Chị Mỵ, em muốn nói, không yêu nhau mà lấy nhau về khổ lắm, chán nữa
Mỵ khóc, Ngọc Như nhỏ giọng:
- Chị Mỵ, tại sao chị lấy chồng?
Mỵ lau nước mắt:
- Vì chị đã đến 1 lứa tuổi không thích chờ đợi nữa. Vả lại chị hiểu là có chờ đợi bao nhiêu cũng thế. Ngọc Như, chị không muốn em suy nghĩ gì về chị. Em còn nhỏ lắm, em không nên để mình phải vướng bận về bất cứ điều gì...
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết Như ạ. Chị lấy chồng là do nơi quyết định của chị, và chị bằng lòng với quyết định đó
Rồi Mỵ cười tươi:
- Như thấy chị nên may áo gì đây?
Ngọc Như do dự:
- Hay là chị may robe đi
- Robe có đẹp không? Mặc áo dài tha thướt
Như chu miệng:
- Mặc robe longue cũng tha thướt. Chị cao mặc robe longue đẹp hơn áo dài nhiều
- Như nói phải đó, Mỵ a.
Cả 2 giật mình quay phắt lại để thấy bà mẹ đang đứng nhìn 2 con, mỉm cười. Như chạy lại phía bà Phục:
- Mẹ con nói vậy mà chị Mỵ không chịu
Mỵ nhìn em:
- Ai không chịu đâu, đừng có nhiều chuyện nhé
Bà Phục bước lần vào phòng:
- Hôm nay mà chưa lo mang hàng đi may, còn tuần lễ nữa đám cưới rồi
Mỵ đáp lời mẹ:
- Khỏi lo mẹ ạ. Chỗ quen may nhanh lắm
Bà Phục thoáng lo:
- Cứ ỷ y rồi đến đó chưa xong thì kẹt
Như phụ họa theo chị:
- Mẹ đừng lo. Thật đó, chị Mỵ quen mà
Bà mẹ nhìn 2 cô con gái. Đó là 2 bông hoa thật dễ thương dịu dàng. 2 sắc đẹp tương phản. Mỵ đẹp sắc xảo khêu gợi. Như đẹp dịu dàng thanh nhã. Bà sắp gả 1 cô gái lấy chồng. Chồng Mỵ giàu có, môn đăng hộ đối. Bà không bao giờ nhìn thấy giọt lệ trên mắt con gái. Bà Phục cũng có 1 chút ngạc nhiên vì sự quyết định đột ngột của Mỵ. Nhưng bà không thắc mắc nhiều. Có gì quan trọng lắm đâu. 1 người con gái nhiều khi chán ngán đời sống độc thân 1 cách rất nhanh chóng...
Chỉ có 1 người duy nhất đặt câu hỏi 1 cách âm thầm mà trầm trọng là Ngọc Như. Nàng tự hỏi tại sao chị nàng lấy Kháng. Kháng đẹp trai, con nhà giàu thật. Nhưng mẫu người Kháng không phải là mẫu người để kẻ khác ưa. Kháng có 1 chút gì vừa khó ưa vừa khó chịu. Ngọc Như, nhìn kỹ chị mình hơn... Dường như chị thất vọng 1 điều gì.