Số lần đọc/download: 847 / 0
Cập nhật: 2016-04-19 21:55:52 +0700
Chương 1
N
gười phụ nữ, một phụ nữ da trắng đã đứng tuổi, đi nhanh lướt ngang trước mặt Thi, rồi bỗng quay đầu lại, thốt lên:
- Ồ! Tóc đẹp làm sao!
Người qua kẻ lại trước thư viện rất đông vào buổi chiều giờ tan sở, ai cũng vội vàng. Và không ai nghe kịp một câu nói cũng được thốt ra vội vàng. Người phụ nữ đi ngược lại một chút, nhìn Thi, lập lại:
- Tóc đẹp lắm!
Thi ngơ ngác.., chợt hiểu kịp là bà đang khen mình. Đúng ra, là bà khen mái tóc của mình. Thi cười một nụ cười khiêm tốn:
- Dạ! Cám ơn bà.
Người phụ nữ hơi nghiêng đầu, nói vui vẻ:
- Tôi muốn ngắm một chút. Mái tóc đen và mượt lắm! Tôi đoán… cô không có nhuộm tóc.
- Dạ thưa không ạ.
- Hay lắm! Tôi thích ngắm những mái tóc tự nhiên. Chắc hẳn mẹ của cô… cũng có mái tóc đẹp?
- Dạ, Thi đáp hãnh diện, mẹ tôi có mái tóc dày và mượt hơn tóc tôi nhiều ạ.
- Chúc mừng cô! Tạm biệt cô nhé!
- Cám ơn bà. Tạm biệt.
Thi còn giữ nụ cười trên môi, nhìn theo người phụ nữ với mái tóc bạch kim dần đi khuất. Một cảm giác thật bồi hồi sau những câu trao đổi ngắn ngủi với một người lạ khiến Thi muốn dừng lại lâu hơn trước những hàng tăm tắp hoa Oải Hương. Trông suốt bề dài của luống hoa, chỉ thuần một dải mầu tím. Loài hoa Lavender này, Thi thích gọi là “tóc tím”, vì qua những lần đi chơi xa về vùng Nam California, Thi nhìn rất mê say những đồi hoa tím ngắt, trông như những làn tóc màu tím mơ mộng uốn cong ẻo lả tận chân trời. Thi ngắm những bông hoa, nghe lòng lâng lâng vui.
Về đến nhà, Thi vẫn chưa muốn kể lại mẩu chuyện ngắn thú vị đó cho ai nghe. Thi muốn giữ riêng cho mình trước đã. Cho đến khi ăn cơm tối xong, một mình, Thi cầm điện thoại lên, gọi về cho má. Thi phải khoe má câu chuyện vui ban chiều.
- A lô, má ơi, con Thi đây!
- Con Thi hả? Mấy giờ rồi mà gọi má vậy con?
- Dạ bên con là chín giờ đêm, bên nhà là mười một giờ sáng há má!
Lúc nào gọi về, Thi cũng “dịch” ngay giờ giấc cho má. Má cười bên kia đường dây:
- Nói ít ít, kẻo tốn tiền.
- Má làm gì đó má? Có ai ở nhà với má không?
- Có ai đâu! Em con đi làm rồi, tối mới về. Má có một mình đây thôi!
Cổ họng Thi nghẹn lại. Thi không nói được. Má rất tinh ý. Má nói:
- Sao vậy con?
- Má…
- Lại sắp ca bài cải lương cho má nghe phải không? “Má, má ơi qua bên này chơi với con”… Má không sao đâu!
- Má ơi, con không yên tâm… Má ở có một mình…
- Khổ quá! Đến tối có em con về mà!
- Nhưng má cứ thui thủi một mình cả ngày như vậy, buồn lắm!...
- Má có cái ti-vi làm bạn đây! Thiếu gì tiết mục hay để coi.
- Má qua bên này… có con cháu đông đúc, má không phải ở nhà một mình…
- Ở đâu cũng vậy thôi con ơi! Ở bên này, má còn có ba.
Má còn có ba, ở bên này. Mỗi sáng má vẫn uống cà phê sữa với ba. Ba uống trước, má đem xuống uống sau. Ngày trước thì khác, mỗi lần má pha cà phê cho ba, má thường hớp trước một ngụm, gật gù khen “Ngon!”, rồi mới trao cho ba, tủm tỉm cười. Mấy mươi năm vẫn là như vậy. Ba với má hầu như rất ít khi rời nhau. Kể cả bây giờ, sau năm năm má uống cà phê sau ba, vẫn như không thể rời nhau. Ở bên này, má còn có ba. Tro cốt của ba, má gửi bên chùa. Bàn thờ của ba mấy năm nay vẫn tỏa hương khói ấm cúng. Có gì khác với ngày xưa đâu! Mấy đưa con ở Mỹ dụ má đi qua ở, đem “ba” qua luôn. Má từ chối nguầy nguậy:
- Thôi! Má không thay đổi đâu! Các con cứ lo phần mình đi, nuôi con cái cho giỏi, cho chúng nó học hành nên người. Lúc ba còn sống, ba cũng nói muốn ở Việt Nam chứ không đi đâu cả. Ba má đã qua Mỹ chơi rồi, biết hết rồi, cho ba má về sống tại quê nhà, chết tại quê nhà. Tụi con và các cháu còn trẻ, đường còn dài, cứ đi theo ý nguyện của mình. Má ở đây, có lối xóm, có chùa chiền, má quen rồi!
Nói mấy cũng bằng không. Chị em Thi đành chịu thua má.
Hôm nay, sau khi kể cho má nghe về chuyện người phụ nữ trước thư viện khen mái tóc của Thi, Thi hân hoan nói tiếp:
- Má ơi! Con được khen, con nghĩ tới má liền. Con được hưởng di truyền từ má đó má!
- Di truyền hả? Ờ. Nhưng di truyền gì thì tóc má cũng đã bạc muối tiêu rồi.
- Tóc má bạc trễ đó! Mẹ của các bạn con đã bạc tóc trước má mấy mươi năm nay.
- Ừ! Chắc má cũng được di truyền từ bà ngoại.
Hai mẹ con cười với nhau. Đêm đó, Thi chìm trong giấc ngủ có suối tóc đen nhánh của má. Suối tóc như một chiếc võng êm ái, và Thi như con sóc nhỏ nằm gọn trong đó.