Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Hồn Nhiên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nhi Nho
Số chương: 9
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5845 / 173
Cập nhật: 2016-02-02 03:55:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Phòng Áp Mái
hiếc va-li màu nâu nhạt, làm từ da bê thuộc đã từng làm mềm mại, với bốn góc bịt đồng cứng cáp. Khi đóng lên chiếc va-li này, có lẽ người thợ thủ công nào đó đã không chỉ dồn hết công sức và thời gian cho từ công đoạn tỉ mỉ bằng tay, mà còn đặt vào nó giấc mơ về các chuyến hải trình giông bão hay với những cuộc lữ hành lang bạt qua các vùng đồng cỏ mênh mông, tiên liệu cả các cuộc va đập lăn lóc mà chiếc va-li cùng chủ nhân nó chắc hẳn khó lòng tránh khỏi... Theo thời gian, những vết xước vô số in hằn trên lớp da sờn khô sáp. Chất đồng nguyên thủy cũng đã mất đi độ bóng loáng ngạo mạn, chỉ còn lại sắc vàng yếu ớt lẩn sâu bên dưới lớp hoen rỉ xanh mờ. Tuy vậy, hình dáng ban đầu của chiếc va-li vẫn nguyên vẹn, nhanh nhã sắc sảo, đượm thêm chút kiêu hãnh trầm mặc vốn thường thấy ở những kẻ đi nhiều nên biết nhiều.
Nhưng chủ nhân của chiếc va-li thì lại còn rất trẻ. Khoảng 17, hoặc cũng có thể ít hơn. Lúc này, cậu ta đang ngồi bên kia mép giường, hai cánh tay dài mảnh chống trên mặt nệm, đôi vai mảnh dẻ so lên, khuôn mặt im lìm hướng về phía ô cửa kính cài chặt. Dáng ngồi tạo thành một khối cô độc và căng thẳng, nhưng hòa hợp với không gian căn phòng áp mái. Bóng cậu đổ trùm xuống một phần của chiếc va-li.
Cách đây khoảng một giờ, theo lối cầu thang phụ, người mới đến được vị quản gia dẫn lên căng phòng riêng biệt, thuộc về trái sau của tầng trên cùng, vốn được dành riêng cho những người khách không mấy quan trọng, khi họ có việc quan trọng cần trú lại một thời gian trong tòa nhà lớn. Thay vì mở đèn cho căn phòng tối om, người quản gia lạnh lùng chỉ kéo lên một tấm rèm, cho ánh sáng chảy vào. Đôi mắt kĩ lưỡng của ông ta lưu ý ngay đôi giầy của vị khách trẻ tuổi, giống hệt màu chiếc va-li, vướng đầy bụi và vương cả vài đốm bùn. Bộ quần áo mặc đi đường của cậu ta không thực sự sang trọng, hơi cũ và cũng ám bụi, nhưng vẫn có chút gì đấy không thể coi thường. Chẳng bận tâm bởi sự dò xét, người mới đến thong thả đặt hành lý lên góc giường. Trong cái liếc mắt rất nhanh, vị quản gia đọc tên của vị khách hiện rõ trong cái tag gắn trên quai va-li, như một xác nhận cuối cùng. Đến lúc này, ông ta mới yên tâm hoàn toàn. Đúng người này tên Vinh, cái tên như chính cậu ta giới thiệu ban nãy để bước qua cánh cổng. Cái tên mà chính ông đã viết trên phong bì, trong thư thông báo và cả thư mời, rằng cậu ta đã được tuyển chọn đến đây, trong một hợp đồng làm việc ngắn hạn.
Mái trần của phòng khá thấp, nhất là đối với chiều cao của khách. Chỉ cần vươn tay lên, đầu ngón đã chạm vào cánh quạt treo. Người mới đến đưa mắt nhìn những thanh gỗ lát trần, tò mò nhiều hơn là lo lắng: Vị quản gia dợm mở miệng.Nhưng tức khắc ông ta bỏ ý định, quay lưng bước đi không một tiếng động, cũng không để lại bất kỳ lời dặn dò nào. Cánh cửa gỗ sồi sập lại. Chốt khóa bấm tách, rất khẽ, từ bên trong. Vị khách cởi trần từng lớp quần áo đi đường, tiến thẳng vào buồng tắm, chiếm một diện tích nhỏ trong căn phòng, không cần tìm hiểu hay liếc mắt xem qua như thói thường của những kẻ lạ khi đến một nơi chốn mới.
Bước ra từ buồng tắm, cậu trai trẻ chưa vội mặc lại áo quần. Hơi ẩm mờ mịt bao trùm của bồn tắm lót gỗ cùng hộp muối biển ban nãy bị dốc gần hết vào làn nước nóng đang để lại trên da cậu một cảm giác dễ chịu đặc biệt. Khi đã cảm thấy quen thuộc hơn với với tình trạng trần trụi nhẹ nhõm, cậu thả lỏng hai bàn tay lên đầu gối, cho phép mình chìm sâu vào làn suy nghĩ tối tăm, trong khi vẫn trừng trừng nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ rộng lớn.
Như một đôi mắt vô hình yếu ớt nhưng không bao giờ bỏ sót một chi tiết nào bất thường, ánh sáng bến ngoài tức khắc nhận ra sự thay đổi của tầng áp mái. Một trong các tấm rèm dày nặng vẫn buông xuống che kín căn phòng áp mái này đã được kéo sang một bên. Thoáng chần chừ, rồi các chùm sáng buổi chiều cũng chậm rãi xuyên qua lớp kính đục, rụt rè dừng lại ngay ở mí giường. Nhưng thế cũng đã đủ để vị khách trẻ tuổi lọt hẳn vào trong vùng sáng dịu nhẹ. Làn da cậu xanh tái như một thứ vải lụa hiếm, nhẵn mịn ở các đầu khớp xương, cổ và khuỷu tay. Ở các khoảng da gần như trong suốt, có thể thấy những động mạch dài mảnh thở phập phồng. Sắc trắng của làn da khiến cho cậu giống như một con vật lách mình ra khỏi lớp giáp xác cũ hơn là một con người vừa mới tắm. Khi ánh nắng ngoài cửa sổ ửng lên một sách độ, thì mọi chi tiết thuộc về cậu ta cũng hiện ra rõ nét hơn: Những lọn tóc ướt mềm ban nãy được lùa về phía sau giờ bắt đầu rủ xuống trước trán, như một làn sóng thẫm mịn, làm nổi bật gương mặt nhìn nghiêng không thể gọi là đẹp, nhưng thực sự thanh tú tỏa ra sức mạnh sâu đậm. Từ vầng trán phẳng cho đến chiếc mũi nhọn nhợt nhạt, từ hốc tối tạo nên bởi gò má và đường lượn xương hàm, và nhất là đôi mắt khuất sâu bên dưới hàng lông mày dài rộng lượn cong, tất cả kết hợp với nhau tạo theo cách hài hòa đến mức gương mặt ấy gần như không thực, mà người ta chỉ có thể tin rằng nó được trích ra từ bản tranh khắc gỗ tìm thấy trông một vựng tập cũ xưa. Dù không khí trong phòng khá tù đọng trên làn da và mái tóc cũng bắt đầu bốc hơi, bao quanh cậu trai trẻ một làn khí xanh xám mỏng như tờ.
Người mới đến đã đi qua đoạn đường dài hơn tưởng tượng để đến được tòa nhà này. Bên trong cơ thể, giữa các khớp xương, sâu dưới lớp vỏ thùy não, dường như âm thanh của mấy đêm xe lửa rung lắc vẫn còn đọng lại. Cuốc xe vòng vèo xuyên qua đoạn đường nhồi xóc với những khúc quạnh đột ngột cũng để lại cảm giác ê ẩm. Dù vậy, hết thảy những phiền toái lặt vặt ấy đã lùi lại phía sau. Điều đáng giá nhất, cuối cùng, sau bao nhiêu tháng ngày kiên nhẫn chờ đợi, cậu đã đặt chân vào bên trong ngôi nhà kín cổng cao tường này, bằng một lời mời chính thức.
Dải mây xám vừa vừa di chuyển đến, chắn trước Mặt Trời, có lẽ. Ánh sáng buổi chiều tức khắc lịm xuống. Vài con quạ bay vụt qua khoảng không trống trải bên ngoài lớp kính, như các bao giấy đen phồng căng, bị gió cuốn thốc, chao đảo rồi biến mất vào bên trong những đỉnh cây thấp hơn tầm nhìn từ ô cửa. Thoáng giật mình, bong ra khỏi trạng thái trầm mặc, cậu trai trẻ bất động bên mí giường đứng dậy, di chuyển như một hơi thở gầy guộc. Không mấy vội vã, cậu ta mở nắp va-li, lấy bộ quần áo gấp vuông vức đặt ở trên cùng, cũng là bộ thường phục duy nhất cậu ta mang theo.
Mặc quần áo vào người một cách thận trọng, quấn thêm chiếc khăn vuông gấp nhỏ, lật vào bên trong cổ áo, người mới đến thoáng chốc đã lấy lại dáng vẻ của một kẻ bình thường, thậm chí có thể dễ dàng nhòa lẫn vào mọi đám đông. Giờ thì cậu ta mới đi một vòng quanh phòng, quan sát và thử cách sử dụng vài món đồ đạc bày biện trong không gian nhỏ hẹp.
Chiếc tủ cao âm vào bức tường rộng nhất, được chế tác từ cùng loại gỗ của cái giường thấp đối diện. Dỡ va-li, người mới đến bắt đầu xếp những quyển sách vào ngăn tủ trên cùng. Một trong những quyển sách ấy cậu cầm lâu hơn, sau đó được cất trở vào ngăn phụ của va-li và khóa lại. Phía dưới rộng hơn, treo sẵn các gói hút ẩm tốt dành chứa nhạc cụ. Bộ quần áo biểu diễn và đồ mặc đi đường sẽ móc ở khoang cạnh bên. Khi quỳ xuống xếp gọn đôi giày vào hộp giấy, cậu bỗng nhận ra ngăn dưới cùng, lọt trong góc khuất sâu, có một vật vừa lóe sáng trong bóng tối. Thoáng phân vân, rồi cậu ta đưa tay vào. Sợi dây buộc tóc màu hồng, mềm xốp, bằng len đan tay, loại dành cho các cô gái nhỏ. Một cô bé nào đó từng ghé chơi hay từng ở lại trong căn phòng này. Khi rời đi, hẳn đã bỏ quên.
Vị khách đặt sợi dây buộc tóc lên mặt bàn, cạnh chiếc đèn ngủ. Ở tư thế tình cờ hơi cong lên, trông sợi dây như một bông hoa hé mở, vừa bị ngắt khỏi cành chưa lâu, vẫn còn nhựa sống và phập phồng thở. Nhưng sắc hồng thắm của nó, trong sự tường phản với mặt bàn gỗ đen thẫm, đã báo hiệu một sự chết chóc không thể chống cự. Để lảng tránh áo giác kỳ quặc, người mới đến cúi xuống miết thử tay lên mặt bàn. Nó rất sạch, không một hạt bụi dù căn phòng áp mái này hẳn một năm nay không có hơi người. Chiếc bàn còn được thiết kế thêm một chiếc ghế nhỏ không có lưng tựa, nơi có thể ngồi xuống, ghi chép vài dòng. Trên mảnh tường hẹp sơn gai mà chiếc bàn kê sát, có bức tranh màu nước đóng khung gỗ, vẽ phong cảnh vịnh biển, với những chiếc thuyền gỗ trắng neo vào một khu cầu cảng. Tấm kính bảo vệ bức tranh hơi ánh lên khi những chùm tia nắng chạm đến. Có lẽ nó là thứ phản chiếu duy nhất trong căn phòng này.
Nếu có gì có thể quan sát nữa, thì chỉ là bộ công tắc điều khiển quạt và đèn trần nằm ngay cạnh cửa ra vào. Chúng được làm từ thứ nhựa cứng, ngả màu ố vàng, có lẽ đã hiện diện ở đây vào mươi năm trước. Bóng đèn và quạt đều chạy ổn. Không có món nào thừa thãi. Cũng không có đồ vật nào hiện vẻ xa hoa. Nhưng tất cả đều như giấu bên trong một giọng nói thì thào, kiêu hãnh nhưng vô cùng đau đớn, rằng chúng thuộc về nơi này, vĩnh viễn thuộc về nơi chốn duy nhất này...
Loay hoay một lúc, chàng trai trẻ mới có thể bật lên thanh chốt cài han rỉ. Cánh cửa nghiến ken két rồi mới chịu mở tung. Khối không khí từ bên ngoài, như chỉ chờ đợi khoảnh khắc này, tức khắc ập vào phòng, mạnh và lạnh khủng khiếp, khiến người mở cửa rùng mình, suýt ngã bật về phía sau vì quá ngợp. Nhưng, lẫn trong luồng hơi lạnh thô bạo ấy, có cả hàng triệu phân tử oxy tinh sạch, tỏa ra từ hàng triệu phiến lá dày sẫm bao quanh tòa nhà. Chống khuỷu tay lên khung gỗ, cậu trai trẻ bắt đầu hít thở, làm quen với những hương vị thực sự của không khí nơi này. Một thứ mùi hương lạ lẫm và không thể xác định, vừa sắc bén như một lưỡi dao sẵn sàng rạch vào niêm mạc mỏng manh của khứu giác, vừa mềm xốp mơ hồ bám phủ lên mọi vật thể mà nó có thể vương tay chạm vào. Nó có thể đến từ mặt sông xám mờ đằng kia, hay từ khói thành phố phả đến? Nó có hương vị thơm lá cây, hay là mùi phả ra từ bên trong các bức tường này? Không có gì rõ ràng, nhưng cũng thực quyến rũ.
Vượt qua tấm chắn của những thân cây cổ thụ nối tiếp nhau, từ lâu đã trở thành đường ranh giới tự nhiên, kiên cố và đầy uy lực, ngăn cách giữa ngôi nhà lớn và thế giới bên ngoài, người mới đến phóng tầm mắt trông ra khung cảnh xa hơn mà từ phần sau toàn nhà có thể quan sát. Cậu dễ dàng nhận ra ngôi nhà này chiếm vị trí đẹp nhất của toàn vùng. Ngự trị trên một khu đất khá cao, nó có thể xem như một điền sản riêng biệt. Bên kia sông là đô thị lớn, với hai khu vực cũ và mới rõ rệt. Những mái ngói thấp và các con đường nhỏ len lỏi như hình ảnh một mê lộ khổng lồ, trải rộng. Khoảng cách quá xa, nên không thể nhìn thấy người hay xe cộ, dù rất nhỏ. Gần hơn, bám dọc theo bờ sông uốn lượn, nhưng khối nhà mới xây dựng chen nhau lô xô. Trong ánh sáng chiếu dưới hiệu ứng của những quầng mây căng mọng hơi nước, các công trình đồ sộ đã và đang không ngừng mọc lên ấy không khác nào một cánh rừng bê tông bị bỏ quên trên Trái Đất này. Nhưng cảm giác ghê rợn về sự trống rỗng và bất động của không gian chỉ là một ảo tưởng sai lầm. Có một đốm sáng thình lình chuyển động, ngay ở bên trong khu vực đất đai của tòa nhà. Lúc này, cậu trai trẻ mới nhận ra có người trong khoảng sân sau. Trên băng ghế gỗ với lưng dựa bằng sắt uốn, một cô đang ngồi im, hoàn toàn chìm đắm vào quyển sách điện tử mà cô đang cầm trên tay. Khi làn gió nhẹ thổi qua tán lá, ánh sáng đã chạm vào màn hình của quyển sách, tọa thành đốm sáng phản chiếu. Chắc chắn cô ta ngồi đây đã rất lâu. Chắc chắn cô ta biết có người ở trên khung cửa căn phòng áp mái, khi cậu gắng sức bật mở cửa sổ. Nhưng cậu chuyện trong sách quá hay, hoặc cô ta thuộc mẫu người không hề bận tâm đến ngoại cảnh chung quanh...
Cô ta là người sống trong ngôi nhà, không có gì để nghi ngờ điều này. Mọi thứ ở cô ta toát lên vẻ tự nhiên tuyệt đối: Mái tóc màu hạt dẻ hơi bù xù. Chiếc áo pull mỏng mềm mại. Và nhất là dáng ngồi bình thảnh, cả hai chân gấp nhẹ trên ghế, tỏa ra vẻ duyên dáng khác thường. Rốt cuộc, ánh mắt chăm chú mà quá mức của vị khách đã đánh động cô gái chủ nhà. Không hề có dấu hiệu báo trước, cô ngửa đầu, nhìn thẳng lên.
Mắt họ gặp nhau, trong tích tắc.
Một cú quật thật sự, bằng mắt, khiến vị khách trên khung cửa loạng choạng, lùi hẳn vào trong.
Trên cánh cửa gỗ sồi chợt vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, chờ đợi. Chưa kịp trấn tĩnh, vị khách trẻ tuổi vội vã lao đến tay nắm bằng đồng. Vẫn là vị quản gia lớn tuổi, nhưng lúc nãy vẻ mặt ông ta đã dễ chịu hơn. Chìa ra một chiếc làn bằng gỗ vuông vức, có màu nâu sẫm khác thường, ông ta nói khẽ:
- Tôi có việc đi ngang qua phòng cậu, nên hỏi xem cậu có muốn gửi giặt quần áo đi đường và là sạch giày bây giờ chưa?
- À...- Vị khách lúng túng - Nhưng tôi có thể làm được!
- Cậu nên đưa cho tôi. Ngôi nhà có những người chuyên phụ giúp loại việc này. Nhanh hơn và gọn ghẽ hơn!
- Thủ tục bắt buộc ư?
- Gần như vậy. Có thể cậu chưa nắm rõ, nhà này có một chuẩn mực về mặt vệ sinh. Yêu cầu đặt ra cho tất cả những ai sống ở đây, lẫn những người mới đến. Một sự sạch sẽ gần như tuyệt đối!
- Tại sao phải như thế? - Vị khách trẻ nhíu mày.
- Quy tắc là quy tắc! - Đôi môi mỏng của người quản gia hé ra, giống như chuyển động của nụ cười, nhưng thực ra là một cái nhăn mặt lạnh lẽo - Không lịch sự cho lắm khi tra vặn về quy tắc ở nơi mình được mời đến, đúng không?
Vị khách trẻ quay vào phòng, mở túi, xếp vào bộ quần áo đi đường. Nghĩ ngợi sao đó, cậu đặt luôn chiếc hộp đựng giầy vào cùng. Người quản gia nhận lại chiếc giỏ gỗ khá nặng. Trước khi quay lưng bước đi về phía cầu thang máy, ông ta sực nhớ:
- Tối nay, cậu sẽ ăn trên phòng, hay xuống dưới nhà dùng bữa với chúng tôi?
- Tôi được phép ăn một mình không?
- Nếu muốn, cậu sẽ được phục vụ một bữa ăn trên phòng, hôm nay, cũng là lần duy nhất!
Cánh cửa đóng lại.
Vẫn đọng lại trong lòng tay, nơi tiếp xúc với quai giỏ xách, cảm giác nhờn nhám khó chịu. Sau khi rửa sạch tay nhiều lần dưới vòi nước lạnh xối xả, đến mực làn da nhăn lại như vỏ quả héo, vẫn mặc nguyên bộ quần áo, vị khách trẻ ngả lưng nằm xuống nệm. Nhanh hơn hình dung, cậu chỉ ngủ thiếp đi chỉ năm phút sau đó.
Lại có tiếng gõ trên cánh cửa gỗ sồi. Rời rạc. Nhưng bền bỉ.
Từng tầng đáy của giấc ngủ sâu, người mới đến từ từ nổi nên mặt nước xám dịu. Cậu mở mắt, loạng choạng đứng dậy, vặn tay nắm đồng lạnh lẽo.
Một cô bé nhỏ nhắn, chừng 8 tuổi, trong bộ váy xòe mỏng mảnh kiểu diễn viên ballet đang đứng trước cửa. Hai bàn tay đan nhau, khuôn mặt hơi cúi xuống, tư thế chờ đợi của cô bé đượm vẻ kiên nhẫn và buồn rầu khó hiểu:
- Em tìm ai? - Cậu trai trẻ lên tiếng.
- Anh là Vinh phải không? - Cô bé chợt ngước lên, nhìn thẳng vào người mở cửa bằng đôi mắt rất to, với lòng đen óng ánh gần như choán kín. Nhưng chất giọng của cô bé mới lạ lùng hơn cả. Như luồng gió thổi qua những khe gỗ hẹp.
- Phải! - Hơi bất ngờ, cậu vẫn gật đầu - Em cần gì?
- Anh có thể giúp em...
Đúng lúc ấy, có tiếng chân bước trên các bậc thang. Cô bé hấp tấp lùi lại, quay lưng bỏ chạy, chỉ kịp nói ngắt quãng:
- Chờ em... đừng quên...
Khi người quản gia đặt chân lên bậc thang cuối cùng, tiến về phía căn phòng áp mái với khay cơm trên tay, cái bóng nhỏ bé trong bộ váy ballet đen đã mất hút vào khúc quanh hanh lang.
- Cậu mở cửa sẵn đứng chờ tôi ư? - Vị quản gia ngạc nhiên.
- Không, tôi vừa nói chuyện với một cô bé chạy lên đây!
- Trong ngôi nhà này không có một cô bé nào cả!- Ông ta cau mày.
Không nói gì nữa, vị khách trẻ nhận khay cơm, vào phòng.
Cậu bật công tắc đèn. Ánh sáng trắng dần đầy trong căn phòng nhỏ.
Cô bé trong bộ váy vũ công ballet vẫn như hiện trước mặt cậu. Đôi vai nhỏ nhắn rụt rè. Hai bàn tay đan nhau. Khuôn đầu kiều diễm với mãi tóc búi chặt, buộc sợi len hồng.
Vinh đứng sững, chậm chạp đưa mắt về mặt bàn cạnh giường ngủ.
Sợi dây len buộc tóc vẫn ở đấy,như một bông hoa bất động, không còn thở nữa. Dưới ánh sáng trắng, những mũi len nổi rõ mồn một, sắc hồng của nó tái đi, như máu trong tình trạng khô kiệt.
Nó giống hệt sợi dây mà cô bé buộc trên mái đầu rũ xuống.
Máu Hiếm Máu Hiếm - Phan Hồn Nhiên Máu Hiếm