Số lần đọc/download: 1394 / 19
Cập nhật: 2017-09-14 22:15:58 +0700
Chương 1
T
ôi choàng tỉnh, với điện thoại nhắn tin cho cô ấy:
Tôi: Anh vừa mơ thấy em đấy! <3
Em: (: Hì... Anh mơ thấy gì?
Tôi: Ôi anh cũng chẳng nhớ, mơ hồ lắm.
Em: Vậy sao anh biết là có em?
Tôi: Vì anh nhớ trong giấc mơ có cảm giác lại được có em.
Sau tin nhắn ấy, số điện thoại lưu trong danh bạ là "NYDC" đã không tiếp tục trả lời đoạn hội thoại.
- Em vừa đọc quyển sách này hay lắm.
- Hay vì tưởng tượng đến anh hả?
- Haha... ừm...
- Đoạn nào thế?
-...
- Ơ anh hỏi đoạn nào cơ mà? Sao không trả lời mà làm mặt như thế?
- Cả quyển.
Đối với anh, em là một mẩu truyện trong cuộc đời.
Đối với em, anh là cả một quyển sách.
- Em muốn anh ấy sẽ phải hối hận vì đã để mất em
- Cô gái à, đừng lo nữa, anh ta dĩ nhiên một ngày nào đó sẽ phải tiếc nuối vì đã không chọn em cùng đi đoạn đường cuộc đời của mình. Đừng bận tâm làm gì cả. Ở đó mà quên hết mọi thứ đã qua, quên hết những phiền muộn, và phải nhớ rằng mình là người tốt đẹp ra sao. Khi em làm được những điều đó, anh ta nhất định sẽ hối hận vì đã để mất em.
- Anh đaz thôi yêu em từ bao giờ? - Cô ấy nước mắt giàn giụa hỏi tôi trong tiếng nấc.
-... - Tôi đáp lại trong im lặng.
- Anh đã hết nhớ em mỗi ngày từ bao giờ??? - Cô ấy thét lên, đôi tay bé nhỏ liên tục đấm vào ngực tôi.
- Từ bao giờ em để ý mà nhận ra? - Tôi thở dài hồi đáp, bên kia em lặng im không còn nói một lời.
Em: Tại sao anh cứ viết về những điều buồn đau trong quá khứ thậm chí khi đã có em?
Tôi: Anh viết cho em mà.
Em: Bên em không hạnh phúc sao???
Tôi: Hạnh phúc. Nhưng anh sợ rồi sẽ lại không..
Quá khứ đã qua, anh vốn đã lâu không còn viết cho nó nữa. Còn hiện tại dù hạnh phúc, nhưng giống như biết bao mối tình từng có rồi lại thôi, tương lai luôn là điều đáng sợ nhất của những câu chuyện tình. Những nỗi buồn này anh viết trước, để dành.
- Anh có biết người ta ví tình yêu như một con dao hai lưỡi không?
- Tình yêu quả thật là một con dao.
- Một con dao hai lưỡi chứ!?
- Vậy sao hầu hết mọi lúc, chỉ một mình anh đứt tay?
-...
- Vì sao anh thích viết?
- Bởi vì anh muốn kể ra hết tất cả những điều nghĩ suy của bản thân mình ra, và gửi nó đến mọi nơi trên thế giới này.
- Tại sao phải làm như vậy?
- À... Vì anh đã gửi hết cho em, nhưng em đâu cần.
- Thời gian thật có quyền năng.
- Vì sao em nói vậy?
- Chúng ta có thể đang là hiện tại, chỉ sau một vài giây, đã trở thành quá khứ của một người.
- Em đã từng nói chúng ta có thể cùng nhau mà dời sông, lấp biển...?
-...
- Vậy sao đến việc nắm tay nhau, trèo đến lưng chừng núi, ngắm bình minh, nghe chim hót, hạnh phúc cùng nhau có khó khăn gì để khiến em phải bỏ cuộc ra đi?
- Anh có sợ "ngày mai" không? - Em nhắm mắt mơ màng đặt tay lên ngực tôi mà chông chênh hỏi.
- Em định nỡ lòng bỏ anh mà đi? - Tôi giật mình.
- Không... - Em giật mình - Em chỉ hỏi vậy thôi.
- Ừ. - Tôi gật nhẹ đầu - Nỗi sợ của anh cũng chỉ có vậy thôi.
- Em có còn yêu anh không? - Tôi hỏi. Và câu trả lời đã rõ trong sự chần chừ của em.