Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2023-07-16 17:11:04 +0700
Chương 1
M
ùi hôi hám bắt đầu khiến
Thomas phát điên.Không phải việc ở một mình trong suốt ba
tuần lễ. Cũng chẳng phải do các vách tường,
trần và sàn tuyền một màu trắng. Càng không
phải sự thiếu vắng cửa sổ và việc các bóng đèn
luôn được bật lên. Không phải những thứ đó.
Họ đã lấy đi đồng hồ của nó và cho nó ăn ba
bữa như nhau: một khoanh giăm bông, khoai
tây nghiền, cà rốt sống, bánh mì lát, nước. Họ
không hề nói chuyện với nó và cũng không cho
bất cứ ai vào phòng. Không sách, phim ảnh, trò
chơi điện tử càng không.
Một sự cách ly tuyệt đối. Tính đến nay đã được
hơn ba tuần, mặc dù nó bắt đầu nghi ngờ sự phỏng
đoán thời gian hoàn toàn dựa trên bản năng của
minh. Nó cố gắng tính toán sát nhất giờ giấc buổi
tối, đảm bảo mình ngủ theo nhịp bình thường. Các
bữa ăn cũng giúp nó phần nào, mặc dù có vẻ
chúng không được đem tới theo giờ giấc cố định.
Có vẻ như nó bị ép cho trở nên mất cân bằng.Sự cô độc. Trong một căn phòng độn mút không
có màu sắc. Ngoại lệ duy nhất là một nhà vệ sinh
nhỏ bằng thép không rỉ kín đáo nằm trong góc và
một cái bàn mà Thomas chẳng cẩn dùng tới. Cô
độc trong một sự im lặng khó chịu, với thời gian
không giới hạn để nghĩ về căn bệnh Nhật trùng
trong đầu mình. Thứ virus trầm lặng và đáng sợ
đang chậm rãi lấy đi mọi thứ làm nên nhân tính.
Tất cả những thứ đó đều không làm Thomas
phát điên.
Nhưng nó bốc mùi, không hiểu sao chuyện này
khiến thần kinh nó nhột nhạt và cứa mạnh vào sự
tỉnh táo của nó. Bọn họ không để nó tắm rửa,
không cho nó quần áo thay hoặc bất cứ thứ gì đó
để lau người kể từ khi đưa nó vào đây.
Chi cần một miếng giẻ cũng được. Ít nhất nó có
thể nhúng giẻ vào chỗ nước uống được cung cấp
và lau mặt Nó còn không có cả nệm ngủ - nó phải
co người nằm sát vào góc phòng, hai tay khoanhlại giữ chút hơi ấm nhưng vẫn thường xuyên run
lập cập.
Không rõ vì sao mùi hôi của cơ thể khiến nó sợ
hãi nhất. Có lẽ vì bản thân nỗi sợ ghê gớm đến thế
là dấu hiệu cho thấy nó đã mất trí. Vì lí do nào đó
tình trạng vệ sinh xuống cấp cứ ám ảnh trong đầu
nó, tạo ra những ý nghĩ khủng khiếp. Cứ như thể
nó đang thối rữa, và bên trong cơ thể nó cũng bốc
mùi y như bên ngoài vậy.
Chính sự phi lí đó mới là điều khiến Thomas lo
lắng. Nó có thức ăn dồi dào, nước uống vừa đủ đế
thỏa mản cơn khát. Nó tha hồ nghỉ ngơi, và nó tập
thể dục nhiều nhất có thể, thường là chạy tại chỗ
hàng giờ. Lôgích mách bảo Thomas rằng cơ thể
bẩn thỉu không liên quan gì với sự khỏe mạnh của
trái tim hay chức năng phổi. Nhưng dẫu vậy tâm
trí nó bắt đầu tin mùi hôi thối không ngừng gia
tăng là dấu hiệu của cái chết đang đến rất nhanh
và sắp sửa nuốt chửng toàn bộ cơ thể của mình.Những ý nghĩ u ám này đến lượt chúng lại bắt
đầu khiến nó tự hỏi phải chăng Teresa đã không
nói dốí ở lần cuối hai đứa nói chuyện với nhau khi
con bé nói đã quá trễ đối với Thomas và nó sẽ bị
hủy hoại nhanh chóng bởi Nhật trùng. Rằng nó
sắp phát điên và trở nên hung hãn. Rằng nó đã
không còn tỉnh táo trước khi vào căn phòng quái
gở này. Ngay cả Brenda cũng đã cảnh báo mọi
chuyện sẽ xấu đi với nó. Có lẽ cả hai đều đúng.
Sau tất cả những điều đó là sự lo lắng dành cho
nhóm bạn của Thomas. Chuyện gì đã xảy ra với
chúng? chúng đang ở đâu? Nhật trùng đã ảnh
hưởng thế nào đến đầu óc của chúng? Sau tất cả
những thử nghiệm đã trải qua, không lẽ đây là kết
thúc mà chúng phải chấp nhận?
Sự phẫn nộ len lỏi vào trong đầu Thomas. Giống
như một con chuột run run đi tìm nơi trú ẩn và
chút thức ăn. Và cứ mỗi ngày trôi qua, sự phẫn nộ
càng tăng lên, có khi dữ dội đến mức Thomas run
rẩy toàn thân không kiểm soát nổi trước khi nókéo được cục tức trở lại và nuốt xuống. Nó không
muốn những cơn giận biến đi hẳn. Nó chỉ muốn
dồn chúng lại, để cho chúng phát triển, và đợi cho
đến đúng nơi đúng lúc để thả chúng ra. VSAT đã
gây ra tất cả mọi chuyện với Thomas. Bọn họ đã
đánh cắp cuộc đời của nó và đám bạn, để sử dụng
chúng cho những mục đích mà họ cho là cần thiết.
Bất chấp hậu quả.
Do đó, họ sẽ phải trả giá.
Thomas thề với lòng mình điều đó hàng ngàn lần
mỗi ngày.
Những suy nghĩ ấy vụt qua tâm trí Thomas trong
lúc nó ngồi đó, lưng dựa tường, mặt nhìn cửa và
cái bàn gỗ xấu xí kê phía trước, ở thời điểm mà nó
đoán là gần trưa của ngày thứ hai mươi hai bị giam
cầm trong căn phòng màu trắng. Nó luôn làm như
vậy sau khi ăn sáng và tập thể dục. Trong niềm hy
vọng rằng cánh cửa kia sẽ mở ra. Mở thực sự, mở
toang, chứ không chỉ là một cái ô nhỏ bên dưới để
người ta đưa thức ăn qua.Nó đã thử mở cửa không biết bao nhiêu lần. Các
ngăn kéo bàn cũng trống rỏng, chẳng có gi ngoài
mùi ẩm mốc và mùi gỗ tuyết tùng. Sáng nào
Thomas cũng kiểm tra đề phòng trường hợp có
điều gì đó xuất hiện như phép màu trong lúc nó
ngủ. Khi bạn có liên quan với VSAT thì những
chuyện như thế thỉnh thoảng vẫn xảy ra.
Thế là nó ngồi đó, không rời mắt khỏi cánh cửa.
Nó chờ đợi. Những bức tường trắng phau và im
phắc. Mùi cơ thể của nó. Nó nghĩ về các bạn -
Minho,
Newt, Chảo Chiên, một số trảng viên còn sống
khác. Brenda và Jorge, những người đã biến mất
ngay sau khi được cứu lên chiếc Berg. Harriet,
Sonya và những đứa con gái Nhóm B, cả Aris nữa.
Nó nhớ đến
Brenda và lời cảnh báo của con bé khi lần đầu tiên
tỉnh lại trong căn phòng trắng. Làm thế nào con bé
nói chuyện trong đầu nó được? Con bé có cùng
phe với nó hay không đây?Nhưng ưên hết thảy, Thomas nghĩ đến Teresa.
Nó không thể xóa được hình ảnh con bé khỏi đầu
mình, cho dù càng ỉúc càng cảm thấy căm ghét
con bé hơn. Lần cuối cùng Teresa giao tiếp bằng
ý nghĩ với nó, con bé đã nói VSAT là tốt, và dù
đúng hay sai thì đối với Thomas, Teresa đại diện
cho tất cả những chuyện kinh khủng đã xảy ra.
Mỗi khi nghĩ đến con bé, sự phẫn nộ trong lòng
nó lại sục sôi.
Có lẽ tất cả sự tức giận đó là thứ cuối cùng níu
kéo sự tỉnh táo của Thomas trong khi nó chờ đợi.
Ăn. Ngủ. Vận động. Khao khát trả thù. Nó làm
những điều đó thêm ba ngày nữa. Trong đơn độc.
Vào ngày thứ hai mươi sáu, cánh cửa mở ra