Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
0 năm trước
Có một số nơi mà bạn có thể chạm trán người mẹ siêu–sang–trọng của bạn trai mình. Có lẽ là ở một bữa tiệc ngoài trời trong cung điện Buckingham hay Glydebourne, hay cảnh bà ấy cự tuyệt Ferrero Rochers tại một buổi tiệc cocktail của một đại sứ ngoại quốc nào đó. Và đương nhiên cũng có những chỗ mà bạn không bao giờ ngờ là sẽ gặp bà ấy.
Ở Cod Almighty nằm khuất cuối đường cao tốc Tooting chẳng hạn.
“Blimey, đây là mẹ của Dougie.” Theo bản năng, Lola lấy tay vuốt lại bộ đồ xanh bằng vải nilon của mình, kiềm chế sự thôi thúc nhún gối chào hỏi vì mẹ của Dougie sang trọng đến thế kia, Lola vui vẻ nói: “Cháu chào bác Tennant, rất vui được gặp bác ạ.”
Và thật đặc trưng là bà ấy luôn xuất hiện trước lúc đóng cửa 2 phút, khi tất cả những gì có thể mời bà là đám xúc xích đáng chán và một ít cá viên còn thừa. Có lẽ có thể thuyết phục Alf nhanh nhanh lấy ra vài miếng cá tuyết tươi bỏ vào chảo chiên và______
“Chào cháu Lola, chúng ta có thể nói chuyện một lúc được không?” Dù chỉ đi tới một tiệm bán fish and chip, mẹ Dougie vẫn trang điểm không chê vào đâu được, tóc bà được túm thành búi như tóc của vợ hoàng tử Michael xứ Kent.
“À, được ạ. Tất nhiên là được ạ. Cháu cũng vừa xong việc ở đây rồi.” Lola liếc về phía Alf, kẻ đang làm cái điệu bộ “đi đi” một cách thích thú.
“Chúng cháu đóng cửa lúc 2 rưỡi. Bác muốn gói món gì về không ạ?”
Là một cái rùng mình sao? Bà Tennant lắc đầu rồi nói với một tia thích thú: “Tôi không nghĩ thế đâu, còn cháu thì sao?”
Lấy chiếc túi xách từ phòng thay đồ, trút bỏ bộ đồ nilon– Ôi chao, vẫn thế, Lola cúi xuống quầy lấy túi khoai tây chiên cỡ lớn mà Alf đã gói lại cho cô, trông nó còn khá nhiều.
“Tạm biệt, Alf. Hẹn gặp anh ngày mai nhé!”
“Tôi có thể đưa cháu về nhà nếu cháu muốn,” mẹ Dougie nói. “Xe tôi ở ngay ngoài kia thôi.”
Lola tươi cười, khoai tây chiên miễn phí và được đưa về trong một cái Jaguar mới toanh. Hôm nay quả là ngày may mắn của cô!
Ngoài đường, trời đang nóng và oi tới ngột ngạt. Trong chiếc Jaguar, không khí mát lạnh thật dễ chịu với mùi hương từ loại da đắt tiền và nước hoa Channel 19.
“Chiếc xe này thật tuyệt!” Lola thở dài xoa xoa tấm nệm bọc ghế trong khi mẹ Dougie khởi động xe.
“Cảm ơn cháu. Tôi cũng rất thích nó.”
“Ai có thể không thích nó được ạ?”, Lola chỉnh lại gói khoai tây chiên đang bốc khói trên đùi mình một cách cẩn thận để nó không chạm vào phần da chân trần của cô. Dạ dày cô đang sôi ùng ục nhưng cô kiên quyết cự tuyệt cám dỗ mở cái gói ra. “Bác muốn gặp cháu có chuyện gì ạ? Là vì sinh nhật của Dougie ạ?”
“Không, thật ra là vì chuyện của cháu và Dougie. Tôi muốn cháu đừng gặp nó nữa.”
Bùm, thế đấy!
Lola chớp chớp mắt: “Dạ?”
“Tôi muốn cháu chấm dứt quan hệ với con trai tôi.”
Không thể nào xảy ra chuyện này được! Vai căng cứng lại vì không thể tin nổi chuyện này, Lola nhìn mẹ Dougie vẫn tiếp tục lái xe, bình thản và lãnh đạm như thể chuyện họ đang nói không gì đáng chán hơn chuyện thời tiết ấy.
“Tại sao ạ?”
“Thằng bé mới chỉ 18 tuổi thôi.”
“Gần 19 ạ.”
“Bây giờ nó mới 18,” bà Tennant nhắc lại đầy cứng rắn, “và nó sắp vào đại học. Nó sẽ vào đại học.”
“Cháu biết,” Lola hoang mang nói, “cháu không cản trở anh ấy. Chúng cháu sẽ gặp nhau những lúc có thể và sẽ thay phiên đi lại. Cháu sẽ bắt xe tới Edinburg vào cuối tuần và Dougie sẽ lái xe về đây khi đến lượt anh ấy, rồi____”
“Không, không, không. Tôi xin lỗi nhưng thằng bé sẽ không làm thế. Đây không phải là mối quan hệ Dougie cần tại thời điểm này. Hôm qua nó đã nói với ta rằng nó đang suy nghĩ lại về chuyện vào đại học. Nó muốn ở lại đây. Và tất cả là vì cô, cô gái ạ. Nhưng ta sẽ không đời nào ngồi yên nhìn cô hủy hoại đời nó.”
Những miếng khoai chiên còn nóng như thiêu đốt chân Lola. “Thật ra mà nói, cháu đâu có hủy hoại cuộc đời anh ấy, cháu mong những điều tốt nhất cho Dougie, cũng giống bác vậy. Chúng cháu yêu nhau! Cháu cũng đã nói với anh ấy là nếu chúng cháu thấy nhớ nhau quá, cháu sẽ chuyển tới Edinburg và chúng cháu sẽ sống cùng nhau!”
“À đúng, thằng bé cũng có nhắc tới chuyện đó. Và thứ tiếp theo mà chúng ta biết đó là cô sẽ cảm thấy lạc lõng vì nó có nhiều bạn đại học trong khi cô thì kẹt chặt trong mớ công việc sau quầy fish and chips[1] ở một con phố hẹp nào đó.” Môi bà Tennant cong lên đầy khinh bỉ. “Và để giành lại sự chú ý của thằng bé, cô sẽ tình cờ mang bầu. Không, tôi xin lỗi, tôi không thể để điều này xảy ra được. Mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu cô chấm dứt mọi chuyện từ bây giờ.”
Người đàn bà này nghĩ mình là ai chứ?
“Nhưng cháu không muốn thế. Hơi thở của Lola gấp và yếu ớt. “Và bác cũng không thể buộc cháu làm thế được đâu.”
“Không, cháu yêu quý, tất nhiên là tôi không thể ép buộc cháu. Nhưng tôi sẽ cố hết sức để thuyết phục cháu.”
“Cháu sẽ không bị thuyết phục đâu. Cháu yêu Dougie. Bằng cả trái tim mình,” Lola buột miệng, cô quyết tâm làm cho mẹ Dougie hiểu rằng đây không phải chuyện chơi bời ngớ ngẩn của lũ trẻ mới lớn.
“Mười ngàn bảng, nhận hay không tùy cháu!”
“Sao ạ?”
“Đó là giá tôi đưa ra. Cháu nghĩ kĩ đi. Cháu kiếm được bao nhiêu tiền ở cái quán fish and chip đó nào?” Mẹ Dougie nhướn cặp lông mày được cắt tỉa hoàn hảo lên, “Tôi chắc chắn là không quá 5 bảng một giờ.”
Thực ra là 4 bảng. Nhưng đó vẫn là một lời chỉ trích cay độc, làm việc ở Cod Almightly chỉ là một công việc tạm bợ trong lúc cô chờ tìm được môt công việc sử dụng tới bằng cấp của mình nhiều hơn.
“Và nếu lấy tiền của bác thì cháu sẽ biến thành con người thế nào đây?”
“A, tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là người biết điều chăng?”
Lola tức giận tới mức không nói được gì; móng tay cô ngập trong túi đựng khoai bốc khói ẩm ướt, làm không khí trong xe ngập mùi gắt và khó ngửi của dấm. Có thứ gì đó khiến cô thật khó chịu, cho tới hôm nay, mẹ của Dougie lúc nào cũng duyên dáng trong những lần họ gặp mặt cơ mà.
“Cháu đã nghĩ là bác thích cháu.”
“Đương nhiên là cô đã nghĩ thế,” giọng bà Tennant nghe đầy thích thú. “Mọi chuyện là thế đấy. Cô thấy đấy, tôi hiểu những người trẻ là như thế nào. Nếu cha mẹ tuyên bố rằng không tán thành người yêu mà chúng đã chọn thì chỉ khiến chúng quyết tâm ở bên nhau hơn mà thôi. Chẳng khác gì đổ dầu vào lửa! Trời ơi, không, cứ giả vờ mọi chuyện đều tốt và rằng tôi nghĩ lựa chọn của con thật tuyệt vời và để kệ nó kết thúc theo ý muốn của chúng thôi.”
“Nhưng chuyện của chúng cháu sẽ không kết thúc,” Lola nói.
“Cô vẫn nói với tôi thế mà. Đó là lí do tại sao tôi muốn giúp một tay. Chúa ơi, đường xá hôm nay tệ quá. Đến cột đèn thì rẽ trái hay đi thẳng nhỉ?”
“Trái ạ. Vậy Dougie sẽ cảm thấy thế nào khi cậu ấy nghe được những lời bác nói với cháu ngày hôm nay?”
“Chà, tôi đoán là nó sẽ rất giận tôi. Nếu cô kể cho nó nghe.” Bà Tennant dừng lại một lúc. “Nhưng cô hãy tự cho mình một ân huệ, Lola. Đừng vội nói gì cả. Hãy cho mình thời gian suy nghĩ thật kĩ chuyện này, cô có não kia mà. Và mười ngàn bảng là một số tiền vô cùng lớn. Tất cả những gì cô cần làm khi quyết định xong là gọi cho tôi lúc cô biết là Dougie không có nhà. Rồi tôi sẽ viết cho cô một tờ séc.”
“Bác dừng xe được rồi đấy ạ. Đoạn còn lại cháu sẽ tự đi về.” Lola không thể chịu đựng được việc ngồi trong chiếc xe Jag lộng lẫy của mẹ bạn trai mình nữa, cô chỉ tay ra hiệu cho bà ta đỗ vào bện xe bus phía trước.
“Cô chắc chứ? Được thôi.”
Lola dừng tay lên chốt cánh cửa xe, nhìn vào bộ cánh màu trắng diêm dúa bằng vải lanh và búi tóc hoàng gia của mẹ Dougie. “Cháu hỏi bác điều này được không?”
“Cứ tự nhiên.”
“Tại sao bác không chấp nhận cháu?”
“Cô đã mạo hiểm hủy hoại tương lai của con trai tôi,” bà Tennant nói không chút do dự.
“Chúng cháu yêu nhau. Chúng cháu sẽ sống bên nhau hạnh phúc suốt đời.”
“Không, cô không thể, Lola. Cô thực sự không hiểu những điều tôi muốn nói ở đây sao? Cô quá hỗn xược và ồn ào, cô không hề có đẳng cấp gì cả, cô không xứng với Dougie. Và,” người phụ nữ lớn tuổi hơn ngừng lại, ánh mắt bà ta nhìn chăm chú đầy ẩn ý vào cái áo vest đỏ xẻ sâu và chiếc váy ngắn bằng vải bông chéo có dính vết bẩn dầu mỡ của Lola, “cô ăn mặc như mấy con điếm rẻ tiền ấy.”
“Cháu có thể hỏi bác thêm một câu nữa không ạ?” Lola nói “bác cảm thấy thế nào nếu Dougie sẽ không bao giờ nói chuyện với bác nữa?”
Cố cưỡng lại ý muốn mở gói khoai tây ra ném thẳng vào mặt mẹ Dougie, cô bước ra khỏi xe.
Trở về căn nhà ở Streatham, một căn nhà khiêm tốn hơn nhiều lần so với nhà của Dougie, một nơi chắc chắn sẽ khiến mẹ Dougie cười khinh bỉ, Lola đi đi lại lại trong phòng khách với hai màu xanh trắng như một con thú bị nhốt trong lồng, nhớ lại những gì vừa diễn ra. Được, giờ cô phải làm gì đây? Giờ Dougie đang ở Edinburg vài ngày, lựa chọn một nơi để ở vào tháng Mười tới và làm quen với cái thành phố sẽ trở thành nhà của cậu trong 3 năm tới. Chẳng nghi ngờ gì việc bà Tennant đã lên kế hoạch cho mọi chuyện nhờ sự chú ý đến từng tiểu tiết ngày thường của mình. Mẹ và dượng của cô đang đi làm. Tiếng tích tắc của cái đồng hồ treo tường trong bếp khiến cô phát điên. Đáng nguyền rủa, người đàn bà đáng nguyền rủa đó– sao bà ta dám làm thế với cô? Thực là một mụ phù thủy!
Tới bốn giờ, cô không thể chịu đựng được sự kìm kẹp này nữa. Cố ý không thay bộ đồ xẻ sâu ở trên và quá ngắn ở dưới của mình, Lola rời khỏi nhà. Thứ mà cô đang mặc thực tế đang là chuẩn trang phục của thiếu niên vào những ngày hè nóng nực, và vì Chúa, không hề giống gái điếm. Và nếu không nói chuyện này với một ai đó, cô sẽ òa khóc mất.
“Mười nghìn bảng,” Jeannie nói
“Ừ.”
“Ý tớ là mười ngàn bảng đấy.”
“Thì sao?” Lola đặt mạnh Coca của mình xuống. “Vấn đề không phải là bao nhiêu tiền. Bà ta không thể đi khắp nơi làm những việc như thế được. Thật bệnh hoạn.”
Họ đang ở trong một quán ăn McDonald’s. Jeannie đang rồn rột rít Coca bằng hai ống hút. “Tớ nói được không?”
“Tớ có thể ngăn cậu sao?”
“Được rồi,cậu nói làm điều đó là bệnh hoạn. Và cậu sẽ nói “không”. Nhưng sẽ ra sao nếu thứ Sáu Dougie trở về và nói với cậu cậu ấy đã gặp một người nào đó? Sẽ ra sao nếu cậu ấy ngồi xuống và nói: “Nghe này, anh xin lỗi nhưng anh đã gặp một cô gái rất đẹp ở quán bar, bọn anh đã lên giường và cô ấy thật tuyệt vời.”?” Ngừng lại để uống nốt phần còn lại của cốc Coca, Jeannie trỏ cái ống hút về phía Lola. “Nếu cậu ấy nói cậu bị đá thì sao?”
Ôi, vì Chúa!
“Dougie sẽ không làm thế!”
“Cậu ấy có thể làm thế!”
“Anh ấy sẽ không làm thế!”
“Nhưng cậu ấy có thể,” Jeannie nói. “Được, có thể không phải cuối tuần này, hay thậm chí tháng này. Nhưng sớm muộn thì việc hai cậu chia tay cũng có thể xảy ra. Các cậu mới chỉ 17 tuổi thôi. Bao nhiêu đứa trẻ 17 tuổi có thể sống bên tình yêu đầu của mình cả đời chứ? Hãy đối mặt với chuyện này, đó là lí do tại sao người ta gọi nó là mối tình đầu, cậu sẽ càng ngày càng có thêm nhiều gánh nặng. Cậu còn quá trẻ để có thể ở cùng một người, Lola. Và Dougie cũng thế. Tớ biết hai người giờ đang cuồng vì yêu nhau nhưng điều này sẽ không kéo dài đâu. Và nếu Dougie là người kết thúc mọi chuyện thì cậu sẽ chẳng thể nào khóc lóc chạy đến nói với mẹ cậu ấy là cậu đã đổi ý và giờ cậu có thể lấy tiền không? Vì lúc đó đã quá muộn rồi. Cậu sẽ rất thiệt thòi đấy. Nghĩ mà xem, cậu sẽ chỉ còn một mình.” Jeannie đưa tay ôm ngực, ra vẻ rất đau khổ. “Tan nát. Không còn Dougie Tennant và cũng chẳng có mười ngàn bảng.”
Vậy ra đó là lời khuyên từ cái người được gọi là bạn đấy. Chà, cô có thể hi vọng gì từ một người như Jeannie khi cha mẹ cậu ấy cứ giằng co trong trận chiến trường kì để ly dị, để lại cho cậu ta một cái nhìn hằn học về mọi mối quan hệ? Giờ Jeannie căm ghét chồng mới của mẹ và cậu ấy đã chuyển tới Majorca để trốn tránh những trận cãi vã ở nhà. Kế hoạch của cậu ấy là làm việc ở một quán bar, khiêu vũ trên bãi biễn và tận hưởng cuộc sống của mình. Sẽ ngủ với đàn ông nhưng tuyệt đối không dây dưa tình cảm với bất cứ kẻ nào. Mọi mối quan hệ lãng mạn đều bị loại bỏ!
Kí ức về mẹ Dougie cứ bám lấy Lola suốt đoạn đường về nhà, gương mặt quý tộc nhợt nhạt và giọng nói đầy khinh bỉ đó đã cho cô biết rõ ràng tại sao cô không có chút gì xứng đáng với con trai quý hóa của bà ấy.
Lola mường tượng điệu cười tự mãn của bà ta khi viễn cảnh vui vẻ mà Jeannie tưởng tượng trở thành hiện thực. Và cô lại tưởng tượng xem mình sẽ phản ứng ra sao nếu Dougie bỏ cô và đi lấy vợ! Ha ha, không phải như thế rất hoang tưởng sao?
Nhưng…nhưng…
Mình mới 17 tuổi, mình không muốn kết hôn chỉ để chọc tức một ai đó. Mình còn quá trẻ.
Lại trở về nhà, Lola bị đánh bại bởi ý muốn được nói chuyện với Dougie. Chẳng có kế hoạch nào trong đầu, nhưng cô có thể nghe rồi quyết định được mà. Khi nghe giọng Dougie, cô sẽ quyết định mình phải làm gì, có nên hay không nên kể với cậu ấy rằng mẹ cậu đúng là một mụ phù thủy độc ác nhất thế giới. Chúa ơi, anh ấy sẽ thế nào nếu biết chuyện này?
Dougie đang ngồi trên giường dùng bữa sáng ở Edinburg. Số của anh ghi trên tập giấy cạnh cái điện thoại ngay lối vào chật hẹp. Lola bấm số và xem đồng hồ, giờ là 5 giờ. Có lẽ anh đã về phòng sau khi đi thăm khu học xá ở trường đại học về.
“Không thưa cô, có lẽ cô không gặp được cậu ấy rồi,” bà chủ của B&B ân cần nói giọng đặc trưng của Edinburg. “Họ về một tiếng trước. Dougie thay đồ, tắm rửa rồi lại đi. Họ nói là đi tham quan mấy quán rượu ở phố Rose.”
“À,” tim Lola chùng xuống, cô thực sự muốn nghe giọng anh, “anh ấy đi cùng ai thế ạ?”
“Tôi không biết tên họ, cô gái ạ. Một chàng trai và hai cô gái… thấy cậu ấy có bạn mới thật là tốt đúng không? Chàng trai kia là người Manchester, cô gái tóc vàng đến từ Abergaveny! Tôi phải nói là trông chúng cực kì duyên dáng. Tôi sẽ nói với cậu ấy là cô gọi nhé? Dù Chúa mới biết là khi nào cậu ấy mới về…”
Gác máy, Lola nghe lại nghe giọng Jeannie vang lên. Không phải cô đang bị lấn át bởi cảm giác ghen tuông khi Dougie ra ngoài vào buổi tối cùng một nhóm bạn mới, và tình cờ hai trong số họ là nữ. Chỉ là cô nhận ra đây là lần đầu tiên trong hàng trăm đêm cô và cậu ấy xa nhau và_______
Lola giật mình khi nghe tiếng sàn kêu cọt kẹt trên đầu, cô đã nghĩ ở nhà không có ai.
Cô lên tiếng gọi: “Xin chào!”
Không có ai trả lời.
“Mẹ,” Lola nhíu mày. “Bố?”
Vẫn không thấy gì. Sàn nhà tự dưng kêu hay có ai ở trên đó? Nhưng ngôi nhà có vẻ an toàn và một tên trộm có thể đã xong việc của mình, leo vào nhà qua cửa sổ phòng ngủ. Lola với một cái ô để tự vệ rồi bước lên cầu thang.
Những gì cô thấy khi mở cánh cửa màu trắng của phòng ngủ bố mẹ mình đã khiến cô hoàn toàn sốc.
Chú thích
[1] Fish and chip: món cá tẩm bột ăn với khoai tây chiên
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ