A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Kas 07
Thể loại: Kiếm Hiệp
Biên tập: Kas07
Upload bìa: Phan Hương Ly
Số chương: 3
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 653 / 8
Cập nhật: 2018-09-06 10:14:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
rời khuya tịch mịch.
Đêm nay mây thưa, ánh trăng sáng dịu nhẹ soi tỏ tòa tiểu lâu.
Dưới một tán cây, tòa tiểu lâu hoang phế, nhỏ bé lẻ loi nơi ven hồ. Những cây cột trụ đã cũ kỹ, tầng mái ngói không kém phần cổ xưa tưởng như có thể đổ ập xuống bất kỳ lúc nào.
Ấy thế mà trong tòa tiểu lâu ấy lại có một người đang ngồi, một người không tương xứng với nơi này chút nào.
Ông ta đêm trăng rằm nào cũng vậy, đều đặn xuất hiện tại nơi đây, ngồi trên chiếc ghế đá cũ kỹ, trên mặt bàn bụi bặm đều đặn đặt một bình rượu nhỏ, trong chiếc chén nhỏ luôn đầy ắp một thứ rượu nồng nàn ấm áp.
Người ấy niên đại cũng đã như tòa tiểu lâu này, nhưng phục sức trên người y thì lại vô cùng trân quý.
Trang phục y mặc được may từ thứ chất liệu thượng hạng nhất, do thợ may bậc nhất kinh thành tạo nên. Trên những ngón tay thon dài của y lấp lánh đầy những chiếc nhẫn vàng lóng lánh, trên mỗi chiếc nhẫn lại có đính một viên bảo ngọc quý giá khác nhau, từ hồng ngọc, lam ngọc, lục bảo, kim cương không thiếu món nào.
Người có nhiều tài vật như vậy trên người, ắt phải luôn sống trong giàu sang sung túc, nhưng trên khuôn mặt của y hiện tại lại không có chút mảy may vui vẻ gì.
Y nhìn trân trân vào chén rượu. Chén luôn đầy ắp, là vì y uống quá nhanh, hay là do y kỳ thực chẳng hề uống?
Có lẽ thứ lấp đầy chén rượu không chỉ có mình hảo tửu.
Y vẫn luôn mang trong mình một nỗi niềm, một sự cay đắng không thể đong đếm, ngặt nỗi ngày thường y luôn phải giấu kín, chỉ có khi ngồi trong tòa lầu nhỏ này nỗi niềm ấy mới bộc bạch trên khuôn mặt.
U sầu thì đời người ai cũng gặp phải, nhưng còn gì bi ai hơn khi nỗi u sầu đó lại gieo trên một người cô độc, không thể chia sẻ cùng ai, chỉ có thể câm nén giữ trong lòng mình.
Đêm trăng tịch mịch.
Từ xa xa xuất hiện lại một bóng người. Người đó cước bộ trầm ổn, nhìn thì thư thái nhưng chẳng mấy chốc đã tiến lại gần tòa tiểu lâu.
Đó là một thanh niên trạc tầm hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt tinh anh ánh lên chút gì đó tinh nghịch. Y phục trên người cậu ta không quý phái nhưng rất sạch sẽ, có điều đáng lưu tâm hơn lại là một thứ dắt bên mình cậu ta.
Một thanh loan đao được tra trong vỏ, thân đao cong vút như lưỡi liềm, cong tựa vầng trăng khuyết.
Người dùng loan đao trên giang hồ không nhiều, đa phần đều đã từ lâu thoái ẩn, chỉ có dạo gần đây quật khởi một cao thủ, một thanh niên trẻ dùng loan đao đã đánh hạ không biết bao nhiêu tay đại đạo khét tiếng trên giang hồ.
Một cao thủ trẻ tuổi của công môn. Tên của cậu ta là Triệu Thiên.
Triệu Thiên đã đến ngay trước tòa tiểu lâu, nhưng thủy chung chỉ đứng như chôn chân tại chỗ chứ không tiến vào.
Cậu ta chỉ đứng yên chăm chú quan sát. Người ngồi bên trong cũng dường như không mảy may để ý, chỉ nhìn chăm chăm vào chén rượu đặt trước mặt y.
Triệu Thiên cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ, nhưng nhất thời không nghĩ ra đó là gì. Có điều cậu là một bổ phái rất kiên tâm, cậu quyết định tập trung vào công việc của mình.
Công việc của một bổ phái, thường thường nhất mà cũng là quan trọng nhất – truy bắt tội phạm.
Triệu Thiên lên tiếng:
- Người ngồi trong đó, có phải là Kim Thiên Bá không?
Kỳ thực Triệu Thiên đã biết rõ người này là ai. Suốt ba mươi năm nay trước cổng Thần Bổ Phủ - nơi chuyên đào tạo các bổ phái, cũng là nơi cậu lớn lên luôn có dán tấm hình truy nã y, từ nhỏ Triệu Thiên đã quá quen thuộc với khuôn mặt của người này.
Kim Thiên Bá hơn ba mươi năm trước đã sáng lập ra Hùng Sư Bang – nay trở thành một trong những bang hội lớn mạnh nhất trong thiên hạ. Hùng Sư Bang khét tiếng hung tàn, từng vô số lần gây ra những vụ đại náo, cướp của giết người không từ một thứ gì. Bang hội này quy tụ đủ loại thành phần vô cùng nguy hiểm trong giới hắc đạo, nhưng trên thảy tất cả, bản thân Kim Thiên Bá là bang chủ cũng sở hữu võ công tuyệt luân ít ai địch nổi.
Kim Hiểu Phong con trai y cũng là một cao thủ kiếm đạo có tiếng, từng thách đấu và đánh bại chưởng môn của Ngũ Đại Kiếm Phái, gây nên một cơn chấn động giang hồ lúc bấy giờ. Kim Thiên Bá hiện đã truyền ngôi bang chủ lại cho con trai mình, nhưng y không thoái ẩn giang hồ mà tiếp tục ở lại điều hành bang phái, giúp con trai mình khuếch trương thế lực.
Thần Bổ Phủ khi tiến hành kế hoạch triệt phá bang hội này, chủ trương phải tiêu diệt đầu não của nó trước. Nhưng hết thảy mọi người đều hiểu, tuy bang chủ hiện tại của Hùng Sư Bang – Kim Hiểu Phong đặc biệt lợi hại, nhưng người cần bị tiêu diệt trước tiên phải là Kim Thiên Bá.
Y đã đi lại trên giang hồ hơn ba mươi năm, kinh nghiệm đặc biệt phong phú, võ công cũng cao thâm khó lường, y vốn và vẫn là đầu lĩnh của Hùng Sư Bang, Kim Hiểu Phong tuy đã nhậm chức nhưng kỳ thực khó có tiếng nói trong bang hội, cái bóng của cha hắn thực sự quá lớn. Chính vì điểm này nên nếu chế ngự được Kim Thiên Bá, Hùng Sư Hội lập tức như rắn mất đầu, sẽ dễ dàng bị tiêu diệt.
Và nhiệm vụ này được giao cho Triệu Thiên, người xuất sắc nhất trong thế hệ ưu tú nhất của Thần Bổ Phủ.
Triệu Thiên mấy tháng nay đã điều tra về hành tung của Kim Thiên Bá. Ngoài những hoạt động thường ngày, y đều đặn đêm trăng tròn nào cũng xuất hiện ở một địa phương bí ẩn – một tòa tiểu lâu hoang phế nằm cạnh một cái hồ. Một nơi hoang vắng không có ai lui tới. Có thể nơi này chứa đựng nhiều kỷ niệm xưa cũ của Kim Thiên Bá chăng? Từng là nơi ông ta hò hẹn cùng tình nhân thuở trước? Hay là nơi lần đầu tiên ông ta bái sư học nghệ? Không một ai biết chắc chắn, nhưng ông ta luôn xuất hiện một mình và không mang theo hộ vệ.
Đây đích xác là thời điểm lý tưởng để tập kích Kim Thiên Bá.
Và trong khi Triệu Thiên đối phó với Kim Thiên Bá, Thần Bổ Phủ sẽ tiến hành tấn công đại bản doanh của Hùng Sư Bang.
Triệu Thiên cất tiếng hỏi đã được một hồi, nhưng Kim Thiên Bá dường như không thèm để ý đến, đôi mắt y vẫn chỉ chăm chú nhìn vào chén rượu, ngón tay y mân mê từng đường nét tinh xảo trên thân chén.
Triệu Thiên:
- Kim Thiên Bá, tôi là người của Thần Bổ Phủ phụng mệnh truy nã ông, nếu ông hợp tác theo tôi về quy án sẽ phần nào giảm nhẹ được tội trạng.
Kim Thiên Bá chỉ cười khẩy. Ông ta tung hoành thiên hạ mấy mươi năm nay chưa từng kiêng dè ai, đêm nay lại có một tiểu tử mới ra giang hồ không chỉ gọi trổng tên ông ta, lại còn đòi uy hiếp ông ta nữa ư? Thật là không biết trời cao đất dày là gì!
Kim Thiên Bá bây giờ mới lặng lẽ thốt, vẫn chẳng mảy may nhìn về phía Triệu Thiên:
- Tiểu tử ngông cuồng, ta không biết ai kêu mi đến đây tìm ta, nhưng ta có thể khẳng định nếu mi còn không mau mau cút nhanh thì cái mạng của mi sẽ chẳng còn tồn tại được đến ngày mai đâu.
Triệu Thiên:
- Người tôi lĩnh chỉ là ai ông không cần biết, nhưng tôi cũng dám khẳng định không quá đêm nay tôi sẽ chế phục được ông, bắt ông đem về nghiêm trị.
Kim Thiên Bá cười khẩy:
- Tiểu tử lớn lối lắm, để ta xem hạng tôm tép như ngươi có tài cán gì nào.
Nói rồi ngón trỏ và ngón cái của Kim Thiên Bá bung ra, chiếc chén trong tay ông ta lập tức xé gió bắn về phía Triệu Thiên. Kim Thiên Bá dụng lực rất xảo diệu, chiếc chén lao đi rất nhanh nhưng rượu trong chén thủy chung vẫn không văng ra ngoài lấy một giọt, đủ thấy thủ pháp của ông ta vô cùng tinh thâm.
Triệu Thiên biết chiếc chén nhìn có vẻ trầm ổn vô hại nhưng ẩn tàng lực đạo vô cùng khủng khiếp của Kim Thiên Bá. Cậu biết trong quá khứ từng có kẻ cả gan quấy rầy ông ta lúc đang dùng cơm, lập tức bị đôi đũa trong tay ông ta phóng đi xuyên thủng sọ, chết ngay tại chỗ, hai chiếc đũa sau khi đục hai lỗ trên đầu người kia còn cắm sâu vào bức tường sau lưng, khiến những người tại hiện trường đều không khỏi kinh hãi.
Không dám khinh suất, Triệu Thiên lập tức cũng xuất chiêu.
Chỉ thấy nháng lên như chớp, “xoẹt” một tiếng, đao đã rời vỏ. Chiếc chén đang lao như bay về phía Triệu Thiên lập tức bị xẻ đôi thành hai nửa, hai nửa bằng bặn không hơn không kém.
Hai nửa chén bị chém làm đôi nhưng uy lực vẫn không hề giảm sút, khi bắn xuống đám đất sau lưng Triệu Thiên lập tức tạo nên hai vụ nổ nhỏ, đất đá bay tung tóe.
Kim Thiên Bá cảm thấy vô cùng ngạc nhiên về biến cố này. Giọng ông ta trở nên xung động:
- Được, có chút cân lượng, tiếp chiêu.
Chữ “chiêu” vừa dứt, liền có bốn đạo kim tinh phóng về phía Triệu Thiên.
Triệu Thiên không nao núng huy đao. Lưỡi đao cong đặc dị nên chiêu đao cũng không theo lối thông thường, đao lượn trong không khí tạo thành những vòng tròn màu bạc kỳ ảo. Vì có quỹ đạo đặc biệt này nên đao chiêu có thể liền mạch tung ra mà không bị ngắt quãng, chiêu sau nối tiếp chiêu trước liên miên bất tận mà đánh ra. Do đó dù thanh loan đao Triệu Thiên dùng chỉ cong hình bán nguyệt nhưng giang hồ vẫn đặt biệt hiệu cho cậu là “Viên Đao” (đao hình tròn).
Bốn đạo kim tinh phóng về phía Triệu Thiên lập tức bị những vòng tròn màu bạc chặn lại. Chỉ nghe thấy “keng keng, keng keng” bốn thanh âm sắc lạnh vang lên, những đạo kim tinh ấy lập tức lộ nguyên hình.
Không ngờ thì ra chúng đều là những chiếc nhẫn từng đeo trên tay của Kim Thiên Bá, nay cái nào cái nấy đều bị Triệu Thiên chém ra làm đôi.
Kim Thiên Bá chừng như có chút phấn khích thốt lên:
- Đao tốt, đao pháp cũng không tồi!
Nhẫn đeo trên tay của Kim Thiên Bá đều làm từ vàng ròng, vàng vốn cứng nhưng đá quý đính trên đó còn cứng hơn, đặc biệt là kim cương. Thứ đao có thể chém những chiếc nhẫn này ra làm đôi, vết chém ngọt  như chém một miếng đậu hũ phải là thanh đao vô cùng sắc bén, hơn nữa đao pháp sử ra cũng phải tuyệt đối chuẩn xác phi phàm.
Triệu Thiên:
- Không sai. Bản lĩnh tầm thường sao có thể tầm nã được ông!
Kim Thiên Bá:
- Đúng, đúng. Ta há lại bại bởi phường vô danh, nhưng ngươi nói ra câu đó xem ra còn sớm năm mươi năm đấy!
Triệu Thiên:
- Không sớm, tôi tuyệt đối có thể đánh gục ông ngay lúc này.
Kim Thiên Bá:
- Ồ, vậy tại sao ngươi còn chưa ra tay?
Triệu Thiên:
- Bởi vì tôi biết nếu bản lĩnh của ông chỉ có vậy, tuyệt đối năm xưa không thể xưng bá thành Đoạt Mệnh Ám Khí oai chấn giang hồ.
Kim Thiên Bá chợt cười:
- Ha ha, phải, phải. Cái ngoại hiệu đấy đương nhiên chẳng thể không có lý do. Nhưng ta thật sự không hiểu nếu ngươi đã biết điều này rồi, thì tại sao lại còn bắt chước con thiêu thân đi tìm chết vậy?
Triệu Thiên:
- Bởi vì tôi là bổ phái, bổ phái thì phải làm nhiệm vụ của mình dù cho có gian khổ đến đâu đi chăng nữa. Vả lại tôi cũng biết rõ một điều.
Kim Thiên Bá:
- Ngươi biết điều gì?
Triệu Thiên:
- Biết rằng ông cũng chẳng phải là ngọn lửa có thể thiêu cháy được tôi đâu!
Kim Thiên Bá lại bật cười, nhưng trong điệu cười dường như không chỉ có tiếu ý mà lại kèm thêm chút thê lương khó hiểu:
- Lớp trẻ ngày nay thật là tự đại quá mức. Được, nếu ngươi đã muốn về chầu ông bà sớm, ta sao lại không thành toàn cho ngươi nhỉ.
Nói rồi, vẻ mặt của Kim Thiên Bá liền trở lên nghiêm nghị. Qua thăm dò ông ta đã biết được người thanh niên đứng trước mặt mình không phải hạng tầm thường, đã đến lúc ông ta phải giở hết tuyệt nghệ ra.
Kim Thiên Bá biết thời khắc sinh tử đã đến.
Triệu Thiên bất giác nắm chặt hơn thanh đao trong tay mình.
Đoạt Mệnh Ám Khí Kim Thiên Bá năm xưa thành danh trên giang hồ một khi đã dụng đến thực lực thì tuyệt đối không ai dám coi thường, bởi vì ai mà dám lơ là dù chỉ trong giây lát thôi, lập tức cái mạng của y sẽ bị ám khí trong tay ông ta tước đi mất.
Kim Thiên Bá trừng mắt, bất chợt vô thanh vô tức phóng ra năm mũi ám khí nhanh như phi đạn về phía Triệu Thiên.
Ám khí không chỉ nhanh, trong đêm tối càng khó nhận biết, người thường chỉ có thể thấy loáng thoáng ánh kim giữa màn đêm, đến khi những ánh kim đó găm vào người mới biết đó là gì thì đã muộn.
Triệu Thiên đương nhiên không phải người thường, bởi vậy cậu lập tức xuất đao.
Lưỡi đao va chạm với ám khí, tạo ra những tia lửa nhỏ tóe lên trong màn đêm. Năm tia lửa ứng với năm mũi ám khí, đợt công kích của Kim Thiên Bá đã bị chặn lại.
Không ngơi nghỉ, ông ta vung tay, lập tức nhiều đạo hàn quang phóng mãnh liệt về phía Triệu Thiên.
Thanh loan đao lại vung lên không ngừng, trong màn đêm chỉ nhìn thấy những vòng tròn màu bạc, những tia lửa kèm theo âm thanh kim loại va chạm chát chúa vang lên.
Nhưng Triệu Thiên không chỉ dậm chân tại chỗ. Vừa múa đao hộ thân, cậu vừa tiến lên phía trước.
Ám khí là vũ khí tầm xa, đao lại là vũ khí tầm gần. Triệu Thiên đứng cách Kim Thiên Bá khoảng bảy mét, ở cự ly như vậy ám khí trong tay ông ta phát huy được tối đa uy lực của mình. Vị trí hiện tại khiến Triệu Thiên không thể nào uy hiếp được ông ta, nhưng chỉ cần xóa đi được khoảng cách này, lập tức sẽ bước vào phạm vi tấn công của cậu.
Kim Thiên Bá cũng nhận định được điểm này, ám khí tung ra càng lúc càng hung hiểm hơn. Trong màn mưa kim tinh phóng về phía Triệu Thiên xuất hiện thêm một mũi ám khí vô cùng đặc biệt.
Trong khi tất thảy đều lao đi còn nhanh hơn tên bắn, lại có một mũi đặc biệt được phóng đi rất chậm, vô cùng chậm, chậm như thể sợ người ta không nhìn thấy nó đang lao đi vậy.
Ấy vậy mà kỳ lạ thay, khi tất cả những mũi ám khí khác đều bị Triệu Thiên chặn lại được, riêng mình nó lại có thể từ từ đi xuyên qua vòng đao hộ thân kín mít của cậu ta, từ từ hướng thẳng vào giữa ngực cậu ta vậy.
Thứ nó nhắm đến không chỉ là lồng ngực của Triệu Thiên, mà còn là trái tim đang phập phồng đập đằng sau đó nữa. Tim mà bị thủng thì dù có là thần tiên cũng khó cứu.
Hoảng hồn, Triệu Thiên lập tức xoay đao chặn nó lại. Đao đang trên đà xé gió chém đi đâu có dễ chuyển hướng, cổ tay Triệu Thiên lập tức bị trật, cùng lúc có một mũi ám khí khác đâm trúng bả vai cậu, nhưng thà là trúng vào bả vai còn hơn là ngực bị đục một lỗ.
Biến cố tiếp theo càng kỳ dị hơn nữa, lưỡi đao chém chuẩn xác vào mũi ám khí, nhưng ngay khi hai thứ binh khí vừa tiếp xúc với nhau, mũi ám khí đột ngột tách ra làm hai. Không giống như trước, hai mũi ám khí nhỏ hơn này vừa xuất động thì liền lao đi với tốc độ kinh hồn, một mũi nhằm vào khí quản của Triệu Thiên, mũi kia thì hướng thẳng vào ổ bụng của cậu, cả hai đều là nơi chí mạng chẳng kém gì tâm tạng.
Không kịp suy nghĩ, Triệu Thiên thu hồi cây loan đao, lưng đao giơ ra kịp thời đỡ được mũi ám khí chỉ cách yết hầu cậu có vài phân.
Nhưng còn mũi ám khí đang cấp tốc hướng về phía bụng Triệu Thiên thì sao? Đao thu về suýt soát mới bảo hộ được cổ họng của cậu ta, bây giờ mới xuất thủ e cũng không còn kịp nữa.
Mắt thấy mũi ám khí thứ hai sắp đắc thủ, Kim Thiên Bá không khỏi mừng thầm. Phương pháp phóng ám khí Nhất Thức Nhị Dụng này ông ta vô cùng đắc ý, một khi đã tung ra thì chưa bao giờ thất bại, dám chắc trên giang hồ này ngoài ông ta ra không có người thứ hai nào phóng ra được mũi ám khí đặc dị như vậy nữa.
Bất chợt vẻ mặt ông ta đanh lại, nụ cười chưa kịp nở đã vụt tắt. Tưởng chừng mũi ám khí có uy lực như phi đạn sẽ xuyên thủng Triệu Thiên từ trước ra sau, nhưng không!
Cơ thể Triệu Thiên Vẫn lành lặn, vùng bụng cậu ta không hề có mảy may thương tích.
Bởi thay vì nhìn thấy vũ khí của mình đâm xuyên qua da thịt đối phương, Kim Thiên Bá lại nhìn thấy một tia lửa lóe lên. Thay vì nghe thấy tiếng sắc lẹm của da thịt bị cắt qua, ông ta lại nghe thấy tiếng kim loại va chạm.
“Chẳng lẽ hắn lại mặc áo giáp phòng thân? Không thể nào lại có chuyện như vậy!” Kim Thiên Bá hoang mang cùng cực.
Nhưng rồi ông ta chợt nhận ra, khi nãy trong đêm tối ông ta không thể nhìn rõ, nhưng giờ thì đã biết được thứ đã chặn lại ám khí của mình là gì.
Triệu Thiên khi nhìn thấy mũi ám khí của Kim Thiên Bá tách ra làm hai cũng vô cùng kinh hoàng, hai mũi ám khí nhỏ hơn không chỉ lao đi nhanh hơn mà còn nhằm vào hai phương vị cách xa nhau, không thể đồng thời phòng thủ được. Trong khi không còn thời gian để chần chừ, Triệu Thiên ngay lập tức xoay lưng đao ra đỡ mũi ám khí ở phía trên.
Còn mũi ám khí phía dưới, cậu ta nhanh chóng dùng vỏ đao để chặn lại!
Nếu không nhanh trí như vậy, e rằng nội tạng cậu giờ đã bị mũi ám khí đó  phá hủy, máu cũng từ miệng vết thương mà tràn ra, Kim Thiên Bá không cần đánh tiếp cậu cũng tự gục.
Khi nãy bả vai Triệu Thiên tuy bị trúng thương, nhưng lại không phải tay sử đao nên cậu dường như không hề hấn, chớp thời cơ tiến lên áp sát đối phương.
Kim Thiên Bá vẫn còn chút bàng hoàng, khi nhanh chóng tỉnh trí lại thì Triệu Thiên đã đến rất gần rồi.
Ông ta vội vã phóng ám khí. Mặc kệ những mũi ám khí đang bay như mưa, Triệu Thiên múa đao tạo ra những vòng tròn bạc hộ vệ vững chắc, không ngừng tiến đến. Do gấp gáp, chiêu thức của Kim Thiên Bá tung ra không hề có đủ cả phần uy lực lẫn tinh lực, ám khí phóng ra cái nào liền bị Triệu Thiên đánh bật ra cái đó, không thể nào uy hiếp cậu ta được nữa.
Không còn cách nào khác, Kim Thiên Bá như hổ dữ bị bức đến đường cùng, hai mắt xuất thần, động nộ:
- Tiểu tử chán sống, là ngươi ép ta!
Ông ta phi phân lên cao, phá thủng mái tòa tiểu lâu mà ra, khí thế hung mãnh bức người, bầu không khí xung quanh lập tức trở nên nghẹt thở.
Người trong giang hồ đều biết, khi này là lúc Kim Thiên Bá trở nên nguy hiểm nhất, bởi vì đây là lúc mà ông ta chuẩn bị tung ra tuyệt kỹ tối hậu của mình.
Kẻ địch không thể đón đỡ nổi nó, cũng không thể chạy trốn. Một trong những chiêu thức bá đạo nhất từng tồn tại – Mãn Thiên Hoa Vũ (hoa bay đầy trời).
Đúng như tên gọi, Kim Thiên Bá sẽ tung ra tất cả những mũi ám khí mà mình có, tất cả các loại ám khí mà ông ta đang mang trên người, nhưng ngụy dị ở chỗ sẽ có mũi nhanh mũi chậm, mũi phóng đi thẳng tắp, mũi lại uốn éo không ra quỹ đạo nào cả, nhưng tất cả đều có một mục tiêu là phong tỏa lối thoát của địch thủ cũng như ghìm hắn ta vào tâm của cơn mưa ám khí vô tận đó. Khi này hắn chỉ có một kết cục thảm khốc – chết không toàn thây.
Khi đó dù Triệu Thiên có múa đao nhanh cỡ nào đi nữa, dù những vòng tròn bạc của cậu ta có kín mít đến thế nào đi nữa, thì vì ám khí không còn chỉ đến từ một hướng, mà như đồng loạt trên trời dưới đất, dù là trái phải hay đông tây nam bắc cũng sẽ đều có ám khí chí mạng đang nhằm cậu mà lao tới, cậu ta sẽ bị vây trong thế cục thập diện mai phục, chỉ có thể kiệt lực phản kháng mặc cho đã biết trước kết cục là gì.
Dù là hạng tiểu nhân tôm tép hay là cao thủ hùng cứ một phương thì đứng trong hoàn cảnh này cũng bỏ mặc hết thanh danh mà tháo chạy hết sức bình sinh, bởi vì họ đều biết nếu chết rồi thì thanh danh cũng chẳng để làm gì.
Triệu Thiên đương nhiên không phải là hạng vô danh tiểu tốt, cao thủ trên giang hồ bại dưới tay cậu lại nhiều không đếm xuể, nhưng liệu trong thời khắc này cậu có đưa ra quyết định giống họ không?
Một phản ứng hoàn toàn bất ngờ xảy ra. Triệu Thiên khẽ nhếch môi nở nụ cười. Cậu đã mong chờ thời khắc này ngay từ giây phút đầu tiên gặp Kim Thiên Bá.
Đối thủ là đệ nhất danh gia ám khí đương thời, Triệu Thiên đương nhiên phải có tính toán chu toàn thì mới dám đối đầu với y.
Hơn nữa không chỉ mình Kim Thiên Bá mới có tuyệt chiêu của riêng mình. Ngoại hiệu của Triệu Thiên hoàn toàn không đơn giản, ý nghĩa của “Viên Đao” không chỉ nằm ở những đường đao hình tròn hoàn mỹ.
Thứ vũ khí bí mật cậu đang cất giữ, xui xẻo thay cho Kim Thiên Bá lại là chiêu thức đặc biệt nhất có thể khắc chế được Mãn Thiên Hoa Vũ của ông ta.
Loan Đao Vô Địch Loan Đao Vô Địch - Kas 07 Loan Đao Vô Địch