Nguyên tác: Call Me Irresistible (Wynette, Texas #5)
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2023-06-18 15:50:11 +0700
Chương 1
K
hông ít cư dân Wynette, bang Texas nghĩ rằng Ted Beaudine đang dấn thân vào một cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối. Thì đấy, mẹ cô dâu có còn là tổng thống nước Mỹ đâu. Bà Cornelia Jorik đã rời khỏi nhiệm sở hơn một năm nay rồi. Trong khi đó, Ted Beaudine thì, xét cho cùng, vẫn cứ là Ted Beaudine.
Lớp cư dân trẻ tuổi hy vọng anh cưới một ngôi sao nhạc rock từng săn được cả chồng đĩa bạch kim, nhưng thật ra anh từng có cơ hội đó rồi, chỉ có điều anh đã gạt bỏ cô nàng. Chuyện tương tự cũng đã xảy ra với một cô diễn viên kiêm biểu tượng thời trang đang thời tỏa sáng. Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều cho rằng lẽ ra anh nên chọn ai đó trong giới nữ vận động viên chuyên nghiệp, đặc biệt là những người từ LPGA (Giải golf chuyên nghiệp dành cho nữ). Còn thực tế thì thế đấy, Lucy Jorik đến chơi golf cũng chẳng thèm.
Ấy vậy nhưng điều đó cũng chẳng ngăn các thương nhân địa phương dán khuôn mặt Lucy và Ted lên một số quả bóng golf hàng độc. Tuy nhiên, vết gợn đã khiến mắt họ có vẻ hơi lác một chút, thành ra cánh du lịch đang nhan nhản khắp thị trấn chầu chực nhòm ngó lễ cưới cuối tuần ấy vẫn chuộng những chiếc khăn golf nổi bật hơn. Trong danh sách các sản phẩm đắt khách còn có đĩa và cốc kỷ niệm được Hội Người Cao Tuổi của thị trấn cho sản xuất hàng loạt, và lợi nhuận sẽ được dùng để tu bổ Thư viện Công cộng đã bị thiệt hại sau một đám cháy.
Là quê hương của hai trong số những tay golf chuyên nghiệp vĩ đại nhất thế giới, Wynette, bang Texas thường xuyên được chứng kiến những người nổi tiếng đi lại trên các phố phường của mình, tuy nhiên một cựu tổng thống nước Mỹ thì vẫn chưa bao giờ. Mọi khách sạn và nhà trọ trong vòng bán kính năm mươi dặm đều đông nghìn nghịt các chính trị gia, vận động viên, ngôi sao điện ảnh và các nguyên thủ quốc gia. Lực lượng an ninh nhan nhản khắp nơi, còn phóng viên thì chen chúc nhau giành giật những khoảng không gian quý báu ở quán bar Roustabout. Nhưng do nền kinh tế địa phương chỉ biết trông chờ vào duy nhất một ngành kinh doanh, và thị trấn đang trong cảnh lao đao, nên cư dân Wynette sẵn sàng chào đón mọi cơ hội làm ăn. Câu lạc bộ Kiwanis còn nảy ra sáng kiến độc đáo bán chỗ ngồi lộ thiên ở trên phố ngay phía đối diện với nhà thờ Giáo hội Trưởng lão Wynette với giá hai mươi đô la mỗi ghế.
Nói chung dân chúng ai nấy đều vô cùng sửng sốt khi cô dâu chọn thị trấn nhỏ bé vùng Texas này làm nơi cử hành hôn lễ thay vì tổ chức một đám cưới cấp quốc gia kiểu Beltway, nhưng Ted vốn là một anh chàng Hill Country trăm phần trăm, và người dân địa phương chưa từng nghĩ tới chuyện anh sẽ kết hôn ở bất kỳ nơi nào khác. Họ đã chứng kiến từng bước trưởng thành của anh, và mọi người biết rõ về anh như thể anh chính là một thành viên trong gia đình. Trong thị trấn này, chẳng ai có thể nghĩ đến bất kỳ điều không hay nào để nói về anh. Đến cả các cô bạn gái cũ của anh cũng chẳng thể làm gì ngoài thở dài nuối tiếc. Ted Beaudine chính là kiểu người như thế đó. Meg Koranda có thể là con gái của hoàng tộc Hollywood, nhưng cô còn là một kẻ cạn túi, không chốn nương thân và đầy tuyệt vọng, tất cả những yếu tố khiến cho cô chẳng còn tâm trí đâu để làm phù dâu cho cô bạn gái thân thiết nhất. Nhất là khi cô ngờ rằng người bạn thân của mình có lẽ đang phạm phải sai lầm lớn nhất cuộc đời khi kết hôn với đứa con cưng của thị trấn Wynette, bang Texas.
Lucy Jorik, cô dâu tương lai, bước nhanh trên tấm thảm trải sàn trong dãy phòng tại Wynette Country Inn, nơi gia đình nổi tiếng của cô cư ngụ trong dịp lễ. “Họ không nói thẳng vào mặt mình, Meg ạ, nhưng trong thành phố này, ai ai cũng tin rằng Ted đang cưới một kẻ thấp kém hơn anh ấy!”
Trông Lucy lo lắng đến độ Meg những muốn ôm chầm lấy bạn, mà có lẽ chính cô cũng đang muốn nhận được sự an ủi đó. Cô đã thề sẽ không chất chồng sự đau buồn của mình lên nỗi khổ sở của bạn. “Những con người quê mùa cục mịch ấy đã có một kết luận thú vị đấy, nếu xét đến chuyện cậu chỉ là con gái đầu của cựu tổng thống Mỹ. Không hẳn là một kẻ vô danh tiểu tốt?”
“Một cô con gái nuôi. Tớ nghiêm túc đấy, Meg. Người dân Wynette săm soi tớ, bất cứ khi nào tớ bước chân ra khỏi nhà.”
Đây không phải thông tin hoàn toàn mới, vì mỗi tuần Meg đều nói chuyện vài lần qua điện thoại với Lucy, nhưng những cuộc trò chuyện đó không phản ánh được những nếp nhăn căng thẳng có vẻ như đã thường trực đè nặng trên sống mũi nhỏ nhắn của Lucy. Meg giật giật một trong hai chiếc hoa tai bạc, nhiều khả năng là một món đồ thời Tống, nếu cô tin lời người kéo xe tay ở Thượng Hải đã bán đôi này cho cô. “Theo tớ thì cậu là một đám quá tốt so với những công dân ưu tú của Wynette.”
“Chuyện này làm tớ kiệt sức rồi Lucy nói. “Họ cố gắng tỏ ra kín đáo, nhưng hễ bước chân xuống phố là thể nào tớ cũng bị ai đó chặn lại, hỏi xem tớ có biết Ted đã thắng giải golf nghiệp dư Mỹ năm nào không, hay sau khi tốt nghiệp đại học, anh ấy phải mất mấy năm để lấy được bằng thạc sĩ - rõ là một câu hỏi mẹo, vì anh ấy lấy được cả hai bằng đó cùng lúc.”
Meg đã rời khỏi trường đại học trước khi kiếm được dù chỉ là một tấm bằng, vậy nên đối với cô ý tưởng giành được cả hai bằng cùng một lúc thật quá điên rồ. Tuy nhiên, Lucy có thể hơi bị ám ảnh quá mức. “Đó là một trải nghiệm mới, chỉ thế thôi mà. Giờ thì chẳng còn chuyện ai ai cũng bợ đỡ cậu.”
“Tin tớ đi, chẳng có nguy cơ đó đâu.” Lucy vén một lọn tóc màu nâu nhạt ra sau tai. “Trong một bữa tiệc tuần vừa rồi, có người hỏi tớ một cách rất tự nhiên, cứ như thể ai cũng trò chuyện về vấn đề này trong buổi tiệc nhẹ vậy, rằng liệu tớ có biết chỉ số IQ của Ted không, mà chuyện này chì tớ có biết đâu, nhưng tớ đoán cô ta chắc cũng mù tịt nốt, vậy nên tớ bảo là 138. Nhưng, ôi không... Hóa ra là tớ đã nhầm to. Hiển nhiên là trong lần kiểm tra gần đây nhất, Ted đã giành được một trăm năm mươi mốt điểm. Mà theo lời người bartender, nếu không phải hôm đó bị cúm thì Ted còn được điểm cao hơn.”
Meg định hỏi liệu Lucy đã thật sự suy nghĩ kỹ về vụ cưới hỏi này chưa, nhưng, khác với Meg, Lucy chẳng bao giờ làm chuyện bốc đồng.
Hai người gặp nhau lần đầu ở trường đại học, khi Meg là một tân sinh viên hay nổi loạn còn Lucy là cô sinh viên năm hai giỏi giang nhưng cô độc. Vì Meg cũng được nuôi dưỡng bởi các bậc cha mẹ nổi tiếng nên cô hiểu rõ sự nghi ngờ của Lucy đối với những tình bạn mới, nhưng dần dần, hai cô gái bắt đầu trở nên thân thiết, bất chấp những khác biệt rõ rệt trong tính cách, và không mất quá nhiều thời gian để Meg nhận ra điều mà những người khác đã bỏ lỡ. Ẩn sâu dưới lòng quyết tâm sắt đá không được làm hổ nhục gia đình mình, trong lồng ngực của Lucy vẫn thình thịch nhịp đập trái tim của một kẻ nổi loạn bẩm sinh. Nhưng khó có thể nhận ra điều đó từ vẻ bề ngoài của Lucy.
Nét mặt nhỏ xinh của Lucy cùng hàng lông mi dày mang vẻ thiếu nữ khiến cô trông trẻ hơn nhiều so với độ tuổi ba mươi mốt của mình. Cô đã nuôi dài mái tóc nâu bóng mượt thời đại học và thỉnh thoảng để tránh chúng xòa xuống mặt, cô phải viện đến một mớ những băng rô nhung mà Meg thà chết chứ nhất định không bao giờ dùng, cũng như Meg sẽ không bao giờ chọn chiếc váy bó quý phái màu lục lam với sợi dây lưng màu đen bằng lụa sọc ngang dệt dày giống Lucy. Thay vào đó, Meg quấn quanh thân hình cao lêu nghêu của mình mấy mét lụa màu đá quý và xoắn lại rồi thắt ở một bên vai. Đôi xăng đan chiến binh màu đen kiểu cổ điển - cỡ mười một - được thắt dây cao đến tận trên bắp chân, và một dây chuyền mặt bạc lộng lẫy được cô thiết kế từ cái hộp cổ đựng cau mua ở khu chợ trời giữa trung tâm Sumatra buông lơi giữa hai bầu ngực của cô. Để tôn lên đôi hoa tai thời Tống nhiều khả năng là hàng rởm, cô đeo một đống lắc tay mua với giá sáu đô la ở T.J. Maxx cộng thêm một chuỗi hạt châu Phi sặc sỡ. Dòng máu thời trang chảy trong người cô.
Và chảy theo một con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu, như ông cậu cô, một người nổi tiếng trong làng thời trang cao cấp haute couture ở New York, có lần đã nói.
Lucy xoắn xoắn chuỗi ngọc trai trang nhã trên cổ. “Ted là... Anh ấy gần như là người đàn ông hoàn hảo nhất. Cậu thấy quà cưới của tớ rồi chứ? Phải là người đàn ông như thế nào thì mới tặng cho cô dâu của mình cả một nhà thờ đây?”
“Rất ấn tượng, mình thừa nhận thế.” Đầu giờ chiều hôm đó, Lucy đã đưa Meg đến thăm ngôi nhà thờ gỗ bỏ hoang tọa lạc cuối con đường hẹp ở ngoại ô thành phố. Ted đã mua lại nhà thờ này nhằm tránh cho nó bị phá hủy, rồi sống ở đó vài tháng trong thời kỳ ngôi nhà hiện thời của anh đang trong giai đoạn xây dựng. Dù đến giờ vẫn chưa được trang hoàng gì, nhưng đó là một tòa nhà cổ rất đẹp, và Meg chẳng có gì phải băn khoăn trước tình yêu Lucy dành cho nó.
“Anh ấy bảo mọi phụ nữ đã lập gia đình đều cần có một chốn riêng tư để giữ cho tâm hồn thư thái. Cậu thấy có còn chuyện gì chu đáo hơn thế nữa không?”
Meg có một cách hiểu cay độc hơn nhiều. Còn có chiến thuật nào hiệu quả hơn nếu một người đàn ông giàu có đã lập gia đình dự định thiết lập không gian riêng tư cho chính bản thân?
“Thật không thể tin được” là câu nói duy nhất cô có thể thốt lên. “Tớ nóng lòng muốn gặp anh ấy quá.” Cô thầm nguyền rủa chuỗi khủng hoảng cả trong cuộc sống cá nhân lẫn trong vấn đề tài chính mấy tháng trước đã không cho cô cơ hội nhảy lên máy bay đi gặp vị hôn phu của Lucy. Thành ra, cô đã bỏ lỡ mất các buổi tiệc trước khi kết hôn của Lucy và đành phải lái chiếc xe quá tã mua lại của người làm vườn ở nhà bố mẹ cô để đi từ L.A. đến dự lễ cưới.
Khẽ thở dài, Lucy ngồi xuống chiếc ghế cạnh Meg. “Chừng nào Ted và tớ còn sống ở Wynette thì chừng ấy tớ sẽ vẫn còn là kẻ thất bại.”
Không thể kiềm lòng thêm nữa, Meg ôm chầm lấy bạn. “Cậu không đời nào là kẻ thất bại. Cậu đã một thân một mình cứu cả hai chị em cậu thoát khỏi thời thơ ấu trong trại trẻ mồ côi. Cậu đã được nhận vào Nhà Trắng làm con nuôi trong tư thế của kẻ chiến thắng. Về mặt đầu óc... cậu đã có cả bằng thạc sĩ?”
Lucy nhảy dựng lên. “Tấm bằng mà phải đến tận sau khi tốt nghiệp cử nhân tớ mới lấy được.”
Meg phớt lờ phản ứng điên rồ đó. “Công việc bảo vệ pháp lý cho trẻ vị thành niên của cậu đã thay đổi rất nhiều cuộc đời, và theo ý tớ, điều đó còn đáng giá hơn chán vạn chỉ số IQ siêu khủng?”
Lucy thở dài. “Tớ yêu anh ấy, nhưng thỉnh thoảng...”
“Sao?”
Lucy khẽ phẩy bàn tay mới được cắt sửa, sơn màu hồng nhạt thay vì màu xanh lục mà dạo này Meg chuộng hơn. “Chuyện vớ vẩn thôi. Cảm giác bồn chồn vào phút chót ấy mà. Không cần bận tâm đâu.”
Mối quan tâm của Meg bắt đầu lớn lên. “Lucy, chúng mình đã thành bạn thân mười hai năm nay rồi. Chúng mình biết hết những bí mật thầm kín nhất của nhau. Nếu có gì không ổn...”
“Không hẳn là có gì không ổn. Tớ chỉ lo lắng về đám cưới và luồng dư luận nó đang tạo ra. Nhìn đâu cũng thấy cánh nhà báo.” Cô ngồi xuống mép giường, kéo chiếc gối áp lên ngực, một hành động quen thuộc thời đại học, mỗi khi cô thấy bất an. “Nhưng... Nếu anh ấy quá tốt so với tớ thì sao? Tớ thông minh, nhưng anh ấy còn thông minh hơn. Tớ xinh xắn, nhưng anh ấy đẹp đến nao lòng. Tớ cố gắng trở thành người tử tế, nhưng từ trong bản chất anh ấy đã là một vị thánh.”
Meg cố gắng đè nén cơn giận dữ đang cuộn trào trong lòng. “Cậu bị tẩy não mất rồi.”
“Cả ba chúng ta đều lớn lên trong gia đình có những ông bố bà mẹ nổi tiếng. Cậu, tớ, và Ted... Nhưng Ted đã làm giàu bằng chính đôi tay của mình.”
“So sánh như thế là không công bằng. Cậu đang làm việc phi lợi nhuận, đâu phải là một lĩnh vực để các triệu phú khởi nghiệp.” Nhưng dù sao Lucy vẫn đủ khả năng nuôi mình, trong khi Meg thì chẳng bao giờ có thể làm điều đó. Cô quá bận rộn với những chuyến du hành đến các vùng đất xa xăm trên danh nghĩa nghiên cứu những vấn đề môi trường của địa phương và tìm hiểu các ngành nghề thủ công bản xứ, nhưng trên thực tế chỉ nhằm thỏa mãn ý thích cá nhân. Cô yêu bố mẹ mình, nhưng cô không thích cách họ cắt đứt mọi nguồn viện trợ của cô. Và tại sao lại là bây giờ? Có lẽ nếu họ làm vậy khi cô hai mươi mốt chứ không phải ba mươi, thì cô hẳn đã không có cảm giác thất bại thế này.
Lucy tì chiếc cằm nhỏ nhắn lên trên mép gối để lớp vải ụ lên ôm lấy hai má cô. “Bố mẹ tớ tôn thờ anh ấy, mà cậu thừa biết họ cư xử ra sao với những anh chàng tớ từng hẹn hò rồi đấy.”
“Họ đâu đến mức thù địch ra mặt như thái độ của bố mẹ tớ với những anh chàng tớ hẹn hò.”
“Đấy là tại cậu toàn qua lại với những kẻ thất bại hạng nhất.”
Meg không thể không thừa nhận điều này. Những kẻ thất bại gần đây nhất bao gồm một vận động viên lướt sóng mắc bệnh tâm thần mà cô gặp ở Indonesia và một huấn luyện viên lái bè người Australia gặp vấn đề nghiêm trọng trong việc kiểm soát cơn giận dữ. Có những phụ nữ rút ra được kinh nghiệm sau những sai lầm của bản thân. Rõ ràng cô không phải một người trong số họ.
Lucy ném cái gối sang một bên. “Ted đã kiếm được cả gia tài từ hồi hai mươi sáu tuổi nhờ phát minh ra một hệ thống phần mềm thiên tài nào đó giúp cho các cộng đồng thoát khỏi tình trạng lãng phí năng lượng. Một bước tiến vĩ đại trong việc xây dựng hệ thống điện quốc gia thông minh. Giờ thì anh ấy được quyền nhận và chọn lựa các công việc cố vấn tùy theo ý thích. Ở nhà, Ted lái chiếc xe tải Ford cũ rích chạy bằng pin nhiên liệu hydro do anh ấy tự chế, có cả hệ thống điều hòa chạy bằng năng lượng mặt trời và hàng đống những thứ khác mà tớ không hiểu. Cậu có biết Ted được cấp bao nhiêu bằng sáng chế không? Không hả? Ôi chao, tớ cũng thế, tuy nhiên tớ dám chắc bất kỳ người bán hàng tạp phẩm nào trong thành phố này cũng nắm rõ chuyện đó như trong lòng bàn tay. Tệ nhất là chẳng điều gì có thể làm anh ấy mất bình tĩnh được. Không điều gì hết!”
“Nghe có vẻ giống Chúa Jesus quá nhỉ. Trừ mỗi khoản giàu có và gợi tình.”
“Cẩn thận đấy, Meg. Trong thành phố này, cậu mà đùa giỡn về Chúa là có nguy cơ ăn đạn ngay đấy. Cậu chưa bao giờ thấy những tín đồ ngoan đạo được trang bị vũ khí nhiều đến thế đâu.” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Lucy cũng có thể thấy rõ cô đang lo đến chuyện chính mình bị dính đạn.
Chẳng bao lâu nữa họ sẽ phải rời khỏi đây để tham gia buổi tập dượt trước lễ cưới, và Meg không còn thời gian để cư xử tế nhị nữa. “Thế còn đời sống tình dục của cậu thì sao. Cậu tỏ ra hà tiện đến bực cả mình về các chi tiết cụ thể đấy, chỉ nhắc đến mỗi vụ kiêng khem tình dục ba tháng mà cậu nhất nhất tuân thủ cho bằng được.”
“Tớ muốn đêm tân hôn của chúng tớ phải thật đặc biệt.” Cô nhay nhay môi dưới. “Anh ấy là người tình tuyệt vời nhất mà tớ từng có.”
“Danh sách đó cũng chẳng nhiều nhặn gì.”
“Anh ấy là một huyền thoại. Và đừng hỏi tại sao tớ lại khám phá ra chuyện đó. Anh ấy là người tình trong mơ của mọi phụ nữ. Không hề ích kỷ. Lãng mạn. Nhiều khi chính người phụ nữ còn chưa ý thức được mình muốn gì thì anh ấy đã biết rồi.” Cô thở một hơi dài. “Và anh ấy là của tớ. Suốt cả cuộc đời này.”
Nghe giọng Lucy thì có vẻ như cô không được hạnh phúc như đáng ra phải thế. Meg quỳ xuống. “Anh ấy phải có một nhược điểm nào đó chứ.”
“Tuyệt đối không.” “Mũ bóng chày đội ngược. Hơi thở có mùi khi vừa ngủ dậy. Niềm đam mê thầm kín với Kid Rock. Phải có gì đó chứ.”
“Thì...” Một thoáng vô vọng ánh lên trên khuôn mặt Lucy. “Anh ấy là người hoàn hảo. Đó chính là chuyện không ổn đấy.”
Ngay lúc đó, Meg đã hiểu. Lucy không bao giờ dám làm gì khiến những người cô yêu thương phải thất vọng, và giờ đây, người chồng tương lai đã gia nhập danh sách những người cô cần phải cố sống sao cho xứng đáng.
Mẹ Lucy, cựu tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ, chọn đúng lúc này để thò đầu vào trong phòng ngủ. “Đến lúc phải đi rồi, hai cô gái.”
Meg đứng dậy khỏi trường kỷ. Mặc dù được sinh ra và lớn lên giữa những người nổi tiếng, cô vẫn không sao thoát khỏi cảm giác ngỡ ngàng mỗi khi ở gần tổng thống Cornelia Case Jorik.
Khuôn mặt quý phái điềm tĩnh của Nealy Jorik, mái tóc màu mật ong nhuộm highlight cùng bộ vest hàng hiệu trứ danh đã trở nên thân thuộc trong hàng nghìn bức ảnh, nhưng chẳng mấy bức lột tả được con người thực đằng sau chiếc ghim cài áo hình quốc kỳ Mỹ, một người phụ nữ phức tạp từng trốn khỏi Nhà Trắng để thực hiện chuyến phiêu lưu sang tận đầu bên kia đất nước, chuyến đi đã đưa bà đến với hai chị em Lucy và Tracy, cũng như người chồng yêu dấu của Nealy, nhà báo Mat Jorik.
Nealy nhìn hai cô gái không chớp mắt. “Nhìn hai con ở cạnh nhau kìa... Cứ như mới hôm qua thôi cả hai đứa còn đang là sinh viên đại học vậy.” Những giọt lệ đa cảm làm mềm đôi mắt màu xanh biển của con người từng một thời đứng đầu thế giới tự do. “Meg, cháu đúng là người bạn tốt của Lucy.”
“Cũng phải có ai đóng vai ấy chứ ạ?”
Nữ tổng thống mỉm cười. “Bác rất tiếc là bố mẹ cháu không đến đây được.”
Meg thì ngược lại. “Họ không thể chịu đựng nổi khi phải xa nhau lâu quá, và đây là lần duy nhất mẹ cháu có thể dứt khỏi công việc để đến thăm bố cháu trong thời gian bố cháu quay phim ở Trung Quốc.”
“Bác rất nóng lòng chờ đợi bộ phim mới của ông ấy. Ông ấy khiến người ta chẳng bao giờ đoán trước được gì.”
“Cháu biết bố mẹ cháu rất hy vọng có thể chứng kiến Lucy lập gia đình,” Meg đáp lại. “Nhất là mẹ cháu. Bác biết mẹ cháu đối với bạn ấy như thế nào rồi đấy.”
“Cũng như tình cảm của ta dành cho cháu thôi,” vị tổng thống nói, bà quá tử tế, vì nếu đem so với Lucy thì Meg đúng là một nỗi thất vọng tràn trề. Tuy nhiên, giờ không phải lúc dồn sự tập trung vào những thất bại trong quá khứ và tương lai ảm đạm của cô. Cô cần phải nghiền ngẫm cho thấu đáo về niềm tin đang càng lúc càng lớn dần rằng người bạn thân của cô sắp phạm phải sai lầm lớn nhất cuộc đời. Lucy chỉ chọn bốn phù dâu, ba chị em của cô và Meg. Họ đứng quanh ban thờ trong lúc chờ chú rể đến cùng cha mẹ. Holly và Charlotte, con ruột của Mat và Nealy, đứng cạnh cha mẹ mình, cùng với Tracy, cô em chỉ có chung một nửa dòng máu của Lucy, và Andre, cậu em người Mỹ gốc Phi mười bảy tuổi được ông bà Jorik nhận làm con nuôi. Trong mục báo rất được độc giả yêu thích của mình, ông Mat từng tuyên bố, “Nếu mỗi gia đình có một giống riêng, thì giống của gia đình tôi là chó lai Mỹ.” Cổ họng Meg thắt lại. Cho dù hai ông em trai luôn khiến cô cảm thấy mình kém cỏi nhưng ngay lúc này, cô thấy nhớ họ vô cùng.
Đột nhiên, hai cánh cửa nhà thờ bật mở. Và rồi anh đứng đó, sừng sững in bóng lên nền trời rực đỏ buổi hoàng hôn. Theodore Day Beaudine. Tiếng kèn trumpet bắt đầu vang lên. Dàn kèn Honest-to-God tấu khúc hòa âm ca ngợi Chúa.
“Chúa ơi,” cô thì thầm.
“Tớ biết,” Lucy thì thầm đáp lời. “Những chuyện kiểu này xảy ra với anh ấy suốt. Anh ấy bảo đó chỉ là chuyện tình cờ thôi.”
Bất chấp tất cả những điều Lucy đã kể, Meg vẫn chưa sẵn sàng cho lần đầu tiên gặp Ted Beaudine. Anh có xương gò má phẳng một cách hoàn hảo, mũi thẳng không chút khiếm khuyết, và xương quai hàm vuông vắn của một ngôi sao điện ảnh. Nhìn anh không khác gì vừa bước xuống từ pa nô quảng cáo treo trên quảng trường Thời Đại, chỉ có điều anh không có vẻ giả tạo của những người mẫu nam.
Anh sải bước vào lối đi chính giữa nhà thờ với phong thái nhẹ nhõm, mái tóc nâu sẫm ánh lên màu đỏ đồng. Ánh sáng lấp lánh từ những ô cửa kính màu dát ngọc trên suốt con đường anh đi, như thể một tấm thảm đỏ bình thường vẫn chưa xứng đáng để một con người như thế đặt chân lên. Meg gần như không chú ý gì đến hai bậc phụ huynh nổi tiếng của anh đang bước ngay phía sau, cách anh chỉ vài bước chân. Cô không thể dời mắt khỏi người chồng tương lai của người bạn thân nhất của mình.
Anh cất giọng trầm trầm êm ái chào gia đình cô dâu. Dàn trumpet cất cao một hợp âm cao hơn, anh xoay người, và Meg gần như chết đứng.
Đôi mắt ấy... Màu vàng hổ phách sóng sánh như phủ mật ong nằm gọn giữa một viền lửa. Đôi mắt lấp lánh vẻ thông minh và đầy thấu hiểu. Đôi mắt chạm vào tận đáy sâu tâm hồn người khác. Khi đứng trước anh, cô có cảm giác Ted Beaudine đang nhìn thấu suốt bên trong con người cô và ghi nhận tất cả những gì cô đã mất bao công che giấu - sự thiếu thốn và mất phương hướng của cô, sự thất bại tuyệt đối trong những nỗ lực kiếm tìm một chỗ đứng xứng đáng trong thế giới này.
Cả hai ta đều biết cô ta là kẻ thất bại, đôi mắt anh nói, nhưng tôi tin chắc một ngày nào đó cô sẽ thoát ra khỏi tình trạng này. Nếu không... Chà... Người ta có thể chờ đợi gì ở một đứa trẻ Hollywood được nuông chiều thái quá chứ?
Lucy đang giới thiệu họ với nhau. “... rất mừng là cuối cùng hai người cũng gặp được nhau. Bạn thân nhất của em và người chồng tương lai của em.” Meg vốn vẫn tự hào về vỏ bọc cứng rắn của mình, nhưng cô gần như không thể bắt mình gật đầu chào lại cho phải phép.
“Nếu các vị có thể tập trung hơn một chút đến nghi lễ...” vị mục sư nói.
Ted siết tay Lucy và mỉm cười, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang ngẩng lên của cô dâu, nụ cười trìu mến, mãn nguyện của anh không làm xê dịch nét lãnh đạm trong đôi mắt thạch anh hệt như mắt sư tử đó. Tiếng chuông báo động rung lên trong đầu Meg. Cho dù Ted có dành cho Lucy những cảm xúc gì đi chăng nữa thì trong chúng cũng không hề có niềm đam mê mãnh liệt mà người bạn thân của cô xứng đáng được nhận.
Cha mẹ chú rể đang chủ trì bữa tối tập dượt trước hôn lễ, một bữa tiệc nướng ê hề dành cho một trăm người, tổ chức tại câu lạc bộ địa phương, nơi đại diện cho tất cả những gì Meg căm ghét - những người da trắng giàu có chỉ chăm chăm thỏa mãn niềm vui thú của bản thân nên chẳng mảy may bận tâm đến những tổn hại mà các sân golf phung phí nước sạch và reo rắc các hóa chất độc hại đang gây ra cho hành tinh này. Cho dù Lucy đã giải thích rằng đây chỉ là câu lạc bộ bán tư nhân và ai cũng có thể vào chơi được, nhưng Meg vẫn không thay đổi ý kiến. Lực lượng an ninh chỉ cho phép các ký giả quốc tế lởn vởn bên cạnh cổng, đứng lẫn giữa đám đông hiếu kỳ đang khấp khởi hy vọng được ngó thấy một khuôn mặt nổi tiếng nào đó.
Và những khuôn mặt nổi tiếng xuất hiện khắp nơi chứ không phải chỉ riêng bên nhà gái. Bố mẹ chú rể vốn là người vang danh trên khắp thế giới. Dallas Beaudine là một huyền thoại trong giới chơi golf chuyên nghiệp, còn mẹ của Ted, Francesca, là một trong những người tiên phong và xuất sắc nhất trong vai trò phỏng vấn người nổi tiếng. Những người giàu có và nổi tiếng đứng kín đặc từ sau hiên câu lạc bộ được xây dựng theo lối kiến trúc trước nội chiến cho tới tận điểm phát sóng đầu tiên - các chính trị gia, ngôi sao điện ảnh; các vận động viên hàng đầu trong giới chơi golf chuyên nghiệp khắp thế giới, cộng thêm rất nhiều người dân địa phương thuộc đủ mọi độ tuổi và màu da: giáo viên và chủ cửa hàng, thợ cơ khí và thợ ống nước, thợ cắt tóc của thị trấn và cả một tay lái xe motor dáng vẻ dữ dằn.
Meg dõi mắt nhìn theo Ted băng qua đám đông. Anh là người khiêm tốn và không quá sôi nổi, nhưng dường như anh đi đến đâu cũng đều có một ánh đèn chiếu vô hình rọi thẳng vào khiến anh trở nên nổi bật. Lucy sát cánh bên anh, đang run lên vì căng thẳng khi mọi người tới tấp chặn họ lại để chuyện trò. Trong khi đó, Ted vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh, và cho dù căn phòng đang rộn rã tiếng chuyện trò vui vẻ, càng lúc Meg càng cảm thấy khó lòng giữ nổi nụ cười trên khuôn mặt. Anh khiến cô nghĩ đến một người đang triển khai một kế hoạch đã được tính toán chi li từng đường đi nước bước chứ không phải một chú rể đang yêu trong đêm trước lễ cưới của mình.
Cô vừa kết thúc cuộc chuyện trò nhạt nhẽo với một cựu phát thanh viên phụ trách chương trình thời sự trên truyền hình về việc trông cô khác biệt một trời một vực với người mẹ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mình thì Ted và Lucy xuất hiện ngay bên cạnh. “Tớ đã bảo cậu gì nào?” Lucy chộp lấy cốc champagne thứ ba của mình từ một người phục vụ vừa đi ngang qua. “Chẳng phải anh ấy rất tuyệt sao?”
Không đáp lại lời khen tặng đó, Ted quan sát Meg bằng đôi mắt đã chứng kiến hết mọi sự trên đời, mặc dù không thể có chuyện anh đã đi đây đi đó nhiều bằng một nửa Meg.
Cô có thể coi mình là một công dân quốc tế, đôi mắt anh thầm thì, nhưng điều đó có nghĩa là cô chẳng thuộc về bất kỳ nơi nào hết.
Cô cần tập trung vào tình thế bất hạnh của Lucy thay vì nghĩ về mình, và cô cần phải nhanh chóng làm một điều gì đó. Nếu cô có bị coi là kẻ thô lỗ thì đã sao chứ? Lucy đã quá quen với tính cách thẳng như ruột ngựa của Meg, còn những suy nghĩ tốt đẹp của Ted Beaudine thì chẳng có trọng lượng gì với cô hết. Cô mân mê chiếc nút thắt bằng vải trên vai. “Lucy đã quên không nhắc đến chuyện anh còn là thị trưởng của Wynette... bên cạnh vai trò là vị thánh bảo hộ cho nơi này.”
Có vẻ như câu châm chọc của cô không hề khiến anh cảm thấy bị xúc phạm, hay được phỉnh nịnh, và cũng chẳng làm anh ngạc nhiên. “Lucy nói quá lên thôi.”
“Đâu có,” Lucy nói. “Em xin thề là người phụ nữ đang đứng cạnh giá trưng bày giải thưởng đã quỳ xuống khi anh đi ngang qua.”
Ted toét miệng cười, và Meg nín thở. Nụ cười chậm rãi đó làm cho khuôn mặt anh toát lên nét trẻ thơ đầy nguy hiểm, khiến Meg nhất thời không sao tin nổi. Cô vào cuộc. “Lucy là bạn thân nhất của tôi - là người chị gái mà tôi luôn mong muốn có được - nhưng anh có biết cô ấy có bao nhiêu thói quen phiền phức không?”
Lucy cau mày, nhưng không tìm cách chuyển hướng cuộc trò chuyện đang hồi sôi nổi.
“Nếu đem so với tôi thì những khuyết điểm của cô ấy chẳng là gì cả.” Lông mày anh sẫm màu hơn tóc, nhưng lông mi lại nhạt màu và lấp lánh ánh vàng như vừa được thả vào dải Ngân Hà.
Meg dịch vào sát hơn. “Nói chính xác thì những khuyết điểm đó là gì?”
Lucy có vẻ quan tâm đến câu trả lời không thua gì Meg. “Có lẽ tôi hơi khờ một chút,” anh nói. “Ví dụ như mặc dù không muốn tôi vẫn để mình bị cuốn vào chức thị trưởng.”
“Vậy ra anh là người cả nên Meg không cố tìm cách che giấu sắc thái buộc tội trong câu nói. Biết đâu cô có thể khiến anh ta bối rối.
“Tôi không hẳn là kẻ cả nể,” anh nhẹ nhàng nói. “Tôi đã rất bất ngờ khi thấy tên mình trên phiếu bầu. Lẽ ra tôi phải đoán được từ trước mới phải.”
“Anh thuộc tạng người mang đến niềm vui cho người khác mà,” Lucy nói với vẻ lưỡng lự. “Em không nghĩ ra có người nào mà anh không thể mang đến niềm vui cho họ.”
Anh hôn lên mũi cô. Như thể cô là con thú cưng của anh. “Miễn là anh có thể mang đến niềm vui cho em.”
Meg bỏ qua mọi phép tắc lịch sự thông thường. “Vậy ra anh là một kẻ khờ chuyên mang đến niềm vui cho người khác. Còn gì nữa?”
Ted không hề chớp mắt. “Tôi cố không để mình tẻ nhạt, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị sa đà vào những chủ đề không phải lúc nào cũng khiến người khác hứng thú.”
“Một kẻ ngộ chữ,” Meg kết luận.
“Chính xác,” anh nói.
Lucy vẫn giữ nguyên lòng chung thủy. “Em không quan tâm. Anh là người rất hấp dẫn.”
“Anh rất mừng vì em nghĩ thế.”
Anh nhấp một ngụm bia, vẫn không quên câu hỏi khiếm nhã của Meg. “Tôi là một đầu bếp dở tệ.”
“Đúng vậy!” Nhìn Lucy không khác gì một người vừa ngã xuống mỏ vàng.
Vẻ vui mừng của cô khiến anh thích thú, và một lần nữa, nụ cười rạng rỡ chậm rãi lại tỏa sáng trên khuôn mặt anh. “Tuy nhiên anh sẽ không học nấu nướng đâu, vậy nên em đành phải chấp nhận chuyện đó thôi.”
Đôi mắt Lucy sáng lên long lanh, và Meg nhận ra việc Ted tự liệt kê các khuyết điểm của mình chỉ càng mang lại cho anh nhiều vinh quang hơn, vậy nên cô chuyển hướng tấn công. “Lucy cần một người đàn ông sẽ cho phép cô ấy được là chính mình.”
“Tôi không nghĩ Lucy cần một người đàn ông cho phép cô ấy được là bất kỳ thứ gì,” anh nhỏ nhẹ phản đối. “Cô ấy đang sống với chính con người thật của mình.”
Thế mới biết những hiểu biết của anh về người phụ nữ anh đang định lấy làm vợ mới khiêm tốn làm sao. “Lucy không còn được sống với con người thật của mình từ hồi mười bốn tuổi, khi cô ấy gặp bố mẹ tương lai của mình,” Meg vặn lại. “Cô ấy thuộc kiểu người nổi loạn. Cô ấy là chuyên gia gây rắc rối bẩm sinh, ấy vậy nhưng cô ấy sẽ chẳng đời nào làm mọi thứ rối tung lên, vì cô ấy không muốn làm xấu mặt những người được cô ấy quan tâm. Anh đã sẵn sàng để đối phó với vấn đề đó chưa?”
Anh đi thẳng vào vấn đề. “Có vẻ như cô có một chút nghi ngờ về Lucy và tôi.”
Lucy củng cố hết thảy các mối nghi ngờ của Meg bằng cách nghịch nghịch đôi hoa tai ngọc trai dở hơi thay vì nhảy vào bảo vệ quyết định kết hôn của mình. Meg lấn tới. “Anh hiển nhiên là một anh chàng tuyệt vời.” Cô không tài nào khiến cho câu nói nghe giống như một lời khen ngợi. “Nhưng nếu anh quá tuyệt vời thì sao?”
“E là tôi không hiểu ý cô lắm.”
Đây hẳn phải là trải nghiệm vô cùng mới mẻ cho một con người thông minh tuyệt đỉnh như thế. “Nếu...” Meg nói, “... anh quá hoàn hảo so với cô ấy thì sao?”
Thay vì phản đối, Lucy gắn lên môi nụ cười Nhà Trắng quen thuộc và xoa xoa mấy hạc ngọc trai như thể đấy là chuỗi vòng cầu nguyện.
Ted bật cười. “Nếu biết rõ về tôi hơn, cô sẽ hiểu chuyện này khôi hài đến thế nào. Còn giờ thì mong cô thứ lỗi, tôi muốn đưa Lucy đi gặp đội trưởng đội hướng đạo sinh ngày xưa của tôi.” Anh choàng tay quanh vai Lucy và dẫn cô đi.
Meg phải gia nhập lại một nhóm nào đó, vậy là cô vội lao về phòng vệ sinh nữ, nhưng rồi lại bị chặn giữa đường bởi một phụ nữ thấp bé có mái tóc đỏ chót tỉa đuôi và trang điểm rất đậm và tỉ mẩn. “Tôi là Birdie Kittle,” cô ta nói, quét hàng lông mi chuốt mascara nặng trịch quan sát Meg từ đầu đến chân. “Cô chắc hẳn là bạn của Lucy. Trông cô chẳng có nét gì giống mẹ cô cả.”
Birdie có lẽ tầm 35, 40 tuổi, nghĩa là cô ta mới chỉ là một đứa trẻ trong thời sự nghiệp người mẫu của Fleur Savagar Koranda đang độ hoàng kim, nhưng Meg không hề ngạc nhiên trước lời bình phẩm ấy. Bất kỳ ai có chút kiến thức về thế giới người nổi tiếng đều được nghe về mẹ cô. Từ nhiều năm trước, bà Fleur Kondara đã giã từ sự nghiệp người mẫu để thành lập một trong những hãng quản lý tài năng quyền lực nhất đất nước, nhưng đối với công chúng, bà vẫn mãi là Bé Cưng Lấp Lánh.
Meg nở nụ cười Nhà Trắng của Lucy. “Đó là vì mẹ tôi là một trong những phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới, còn tôi thì không.” Quả thật là thế, mặc dù hai mẹ con Meg có không ít tương đồng trong ngoại hình, chỉ có điều đa phần là những đặc điểm xấu. Meg được thừa hưởng hàng lông mày sâu róm của Bé Cưng Lấp Lánh, cũng như đôi bàn tay to, đôi chân như cái xuồng, và giá như thêm năm phân nữa thì cô đã có được chiều cao 1m8 của bà. Nhưng nước da ô liu, mái tóc nâu và những đặc điểm bất thường hơn mà cô được thừa hưởng từ bố mình đã khiến cô chẳng thể đòi hỏi gì ở vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của mẹ cô, mặc dù đôi mắt cô có sự kết hợp thú vị giữa màu xanh lục và xanh lơ, và tùy vào ánh sáng mà màu mắt sẽ biến đổi. Thật không may, cô lại không thừa hưởng được cả tài năng lẫn tham vọng vốn vẫn luôn ngập tràn trong hai vị phụ huynh.
“Có lẽ cô cũng có những nét hấp dẫn riêng,” Birdie lướt ngón tay được tỉa tót lên trên cái móc gắn đá quý của chiếc túi dạ hội màu đen. “Kiểu là lạ ấy. Thời nay, bất kỳ ai đứng trước ống kính máy quay cũng đều được người ta gán cho cái từ siêu mẫu. Nhưng Bé Cưng Lấp Lánh là siêu mẫu thực thụ. Và cứ nhìn cái cách bà ấy hóa thân chành một nữ doanh nhân thành công xem. Bản thân tôi cũng là một nữ doanh nhân, và tôi rất ngưỡng mộ chuyện đó.”
“Đúng vậy, bà ấy rất đặc biệt.” Meg yêu mẹ mình, nhưng điều đó không ngăn cô thầm ước rằng thỉnh thoảng Fleur Savagar Koranda sẽ mắc sai lầm đánh mất một khách hàng xịn, phá hỏng một cuộc thương thuyết quan trọng, mọc một cái mụn. Nhưng hết thảy vận rủi của mẹ cô đều đã kéo đến khi bà còn trẻ, trước khi Meg chào đời, thành ra con gái bà buộc phải mang danh hiệu kẻ thất bại trong gia đình.
“Tôi đoán cô trông giống bố hơn,” Birdie tiếp tục. “Xin thề là tôi đã xem mọi bộ phim của ông ấy. Chỉ trừ những phim sầu thảm thôi.”
“Ví dụ như bộ phim đã giúp bố tôi giành giải Oscar ấy hả.”
“Ồ, phim đó tôi xem rồi.”
Cha của Meg là người đa tài. Diễn viên nổi tiếng thế giới, nhà biên kịch giành giải Pulitzer, và nhà văn hút khách. Với những bậc cha mẹ thành công nhường ấy, ai có thể đổ lỗi cho cô vì đã trở thành một kẻ tàn tạ cực độ thế này. Làm gì có đứa trẻ nào sống cho xứng đáng với kiểu gia tài đó được. Ngoại trừ hai cậu em của cô...
Birdie chỉnh lại khóa kéo của chiếc áo đen cổ tim ôm hơi quá khít vòng eo. “Cô bạn Lucy của cô là một cô em xinh đẹp.” Câu nói nghe chẳng giống một câu khen ngợi gì cả. “Hy vọng cô ấy biết trân trọng những gì nhận được từ Teddy.”
Meg cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi tin chắc Lucy trân trọng Ted chẳng kém gì sự trân trọng anh ấy dành cho cô ấy. Lucy là một người đặc biệt.” Birdie chớp ngay lấy cơ hội tấn công. “Làm sao đặc biệt bằng Ted chứ, nhưng cô phải sống ở đây thì mới hiểu được.”
Cho dù có muốn đến thế nào đi nữa thì Meg cũng sẽ không tham gia trò bàn tỉa với người phụ nữ này, vậy nên cô giữ nguyên nụ cười. “Tôi sống ở L.A. Tôi hiểu rất rõ đấy.”
“Tôi chỉ muốn nói rằng chỉ vì cô ấy là con gái tổng thống không có nghĩa là cô ấy sẽ đòi hỏi được gì ở Ted hay mọi người sẽ đối xử đặc biệt với cô ấy. Anh ấy là người thanh niên ưu tú nhất bang này. Cô ấy sẽ phải giành được sự tôn trọng của chúng tôi.”
Meg cố gắng giữ bình tĩnh. “Lucy không cần phải giành sự tôn trọng của bất cứ ai. Cô ấy là người tốt bụng, thông minh và sâu sắc. Ted mới chính là người may mắn.”
“Cô đang ám chỉ là anh ấy không tinh tế đấy à?”
“Không. Tôi chỉ thuần túy muốn chỉ ra rằng...”
“Có thể cô không thấy thế, nhưng thật ra Wynette, Texas là một thị trấn giàu văn hóa, và chúng tôi không đánh giá cao chuyện người ngoài nhảy vào phán xét này nọ về chúng tôi chỉ vì chúng tôi không phải những người đang giữ ghế nóng ở Washington.” Cô ta đóng sập cái ví lại. “Hay là những ngôi sao Hollywood.”
“Lucy không...”
“Ở đây mọi người phải tự tạo dấu ấn của bản thân. Sẽ không ai bợ đỡ kẻ khác vì bố mẹ của kẻ đó.”
Meg không biết Birdie đang nói về chính cô hay về Lucy, nhưng cô cũng chẳng buồn quan tâm. “Tôi đã đến thăm nhiều thị trấn nhỏ trên khắp thế giới, những nơi mà người ta chẳng cần phải chứng tỏ gì luôn là những nơi rất hiếu khách. Chính ở những chỗ thuộc diện sa cơ thất thế - những thành quách đã mất ánh hào quang - thì một khuôn mặt mới mới làm người ta lo sợ.”
Hàng lông mày kẻ chì màu nâu đỏ của Birdie xếch lên tới tận đỉnh đầu. “Wynette chẳng có gì sa cơ thất thế hết. Cô ta nghĩ như thế à?”
“Không, chính tôi nghĩ thế.”
Mặt Birdie nhăn lại. “Chà, chuyện này hay rồi đây.”
Cánh cửa bật mở và một cô gái xấp xỉ đôi mươi với mái tóc dài màu nâu nhạt thò đầu vào. “Mẹ! Công nương Emma và mọi người đang tìm mẹ để chụp ảnh đấy.”
Ném cho Meg ánh mắt thù địch cuối cùng, Birdie lao ra khỏi phòng nhằm tường thuật lại cuộc đối thoại vừa rồi với bất kỳ ai sẵn lòng lắng nghe.
Meg nhăn mặt lại. Trong lúc cố gắng bảo vệ Lucy, cô đã chẳng giúp được mấy mà lại còn gây thêm họa. Hai ngày cuối tuần này chẳng thể kết thúc trong nháy mắt. Cô thắt lại phần vai váy, lùa tay vào mái tóc ngắn bù xù và lệnh cho mình phải trở lại bữa tiệc.
Trong lúc đám đông tán tụng bữa tiệc nướng và tiếng cười ngập tràn hiên sau, Meg dường như là người duy nhất chẳng thấy vui vẻ gì. Khi chỉ còn mình cô với mẹ Lucy, cô biết mình phải nói một điều gì đó, nhưng dù cô đã chọn lựa từ ngữ thật cẩn thận, cuộc nói chuyện vẫn chẳng ra đâu vào đâu.
“Cháu thật sự cho rằng Lucy không nên cưới Ted à bà?” Nealy Jorik nói với giọng điệu thường được bà dành cho đảng đối nghịch.
“Không hẳn thế ạ. Chỉ là...”
“Meg, cô biết cháu đang trải qua một giai đoạn khó khăn, và cô thật lòng rất thông cảm, nhưng đừng để tâm trạng đó của cháu che mờ hạnh phúc của Lucy. Nó không thể chọn được ai tốt hơn Ted Beaudine. Cô cam đoan với cháu, những nghi ngờ của cháu chẳng có cơ sở gì cả. Và cô muốn cháu hứa là sẽ giữ chúng ở trong lòng.”
“Nghi ngờ gì vậy?” câu nói cất lên phảng phất giọng Anh.
Meg quay phắt lại và thấy mẹ Ted đang đứng ngay cạnh mình. Bà Francesca Beaudine trông không khác gì nàng Vivien Leigh thời hiện đại với khuôn mặt hình trái tim, mái tóc mây bồng bềnh màu gỗ gụ, và bộ váy màu xanh rêu ôm gọn thân hình vẫn còn thon thả của bà. Suốt ba thập kỷ chương trình Francesca Today phát sóng trên truyền hình bà đã thách thức Barbara Walters trong vai trò nữ hoàng trên phương diện phỏng vấn những người nổi tiếng đang trong thời hoàng kim. Mặc dù Walters rất xuất sắc, nhưng xem Francesca thú vị hơn nhiều.
Nealy nhanh chóng xoa dịu tình hình. “Sự bồn chồn của các cô phù dâu ấy mà... Đêm nay đúng là đêm tuyệt vời nhất, Francesca ạ. Tôi không biết dùng lời lẽ nào để có thể nói cho chị biết Mat và tôi vui đến thế nào.”
Francesca Beaudine không phải kẻ ngốc. Bà ném cho Meg ánh mắt lạnh lùng, đầy soi xét rồi dẫn bà Nealy đến chỗ một nhóm gồm cả cái bình cứu hỏa tóc đỏ cô đã gặp ở phòng vệ sinh nữ và Emma Traveler, vợ chàng phù rể của Ted, Kenny Traveler, lại một trong những siêu sao của giới golf chuyên nghiệp.
Sau đó, Meg chọn một vị khách kỳ quái nhất mà cô có thể kiếm được, một tay lái motor tự nhận là bạn Ted, nhưng ngay cả khi để cho mình bị phân tán bởi một thân hình lực lưỡng, cô cũng không thể vui lên được. Thay vào đó, tay lái motor lại khiến cô nghĩ đến cảnh bố mẹ cô sẽ vui mừng khôn xiếc thế nào nếu cô đưa về nhà bất kỳ ai gần giống như Ted Beaudine. Lucy nói đúng. Anh ta quả là một người hoàn hảo. Và anh chắc chắn không phải người dành cho bạn của cô.
Chỉnh đi chỉnh lại đống gối không biết bao nhiêu lần, Lucy vẫn không thấy thoải mái. Cô em gái Tracy đã ngủ ngon lành sau khi cứ khăng khăng phải được nằm chung giường với Lucy đêm nay. Đêm cuối cùng chỉ có hai chị em mình... Nhưng đám cưới này không làm Tracy buồn. Giống như tất cả những người khác, cô bé ngưỡng mộ Ted.
Lucy và Ted phải mang ơn hai bà mẹ vì đã đưa họ đến với nhau. “Cậu ấy trên cả tuyệt vời, Luce ạ,” bà Nealy nói. “Đợi đến lúc gặp cậu ấy rồi con sẽ biết.”
Và anh đúng là trên cả tuyệt vời... Đáng lẽ Meg không nên cấy vào trong đầu cô hết thảy những nghi ngờ đó. Chỉ có điều, nghi ngờ đã nằm sẵn ở đấy hàng tháng nay rồi, dù cho Lucy đã không biết bao nhiêu lần vùi dập chúng bằng cả đống những lý lẽ. Có người phụ nữ tỉnh táo nào lại có thể không phải lòng Ted Beaudine kia chứ? Anh đã làm cô choáng ngợp.
Lucy tung chăn ra. Tất cả là lỗi của Meg. Vấn đề nằm ở Meg. Chính Meg đã làm đảo lộn mọi thứ. Cho dù hai người là bạn bè thân thiết nhưng Lucy cũng sẽ không vì thế mà nhắm mắt làm ngơ trước lỗi lầm của Meg. Meg được nuông chiều quá thành hư, khinh suất, thiếu trách nhiệm, luôn đổ sai cho người khác mà chẳng chịu nhìn lại mình. Nhưng cô cũng rất tử tế, chu đáo, trung thành, và là bạn thân nhất của Lucy. Mỗi người bọn họ đều đã tìm ra cách riêng để sống dưới cái bóng của những ông bố bà mẹ nổi tiếng - Lucy học cách thoả hiệp còn Meg lại chạy vòng quanh thế giới, cố gắng thoát khỏi cái bóng của cha mẹ mình.
Meg đã không ý thức được thế mạnh của bản thân - cái bộ óc có một không hai mà cô thừa hưởng từ cha mẹ đã chẳng bao giờ phát huy hết khả năng của mình; dáng người cao ráo và xinh đẹp theo một cách chẳng giống ai đã mang đến cho cô một sức hấp dẫn mà những phụ nữ xinh đẹp theo lối nhàm chán không có được. Meg làm chuyện gì cũng giỏi nên cô cho rằng mình chẳng giỏi gì cả. Rốt cuộc, cô chấp nhận sự kém cỏi của mình và chẳng ai - ngay cả bố mẹ cô hay Lucy - có thể thuyết phục cô nhìn nhận theo cách khác.
Lucy úp mặt vào gối, cố gắng dẹp bỏ cái ký ức khủng khiếp tối nay khi họ quay lại nhà trọ và Meg kéo Lucy lại gần rồi ôm bạn thật chặt. “Lucy, anh ấy thật tuyệt vời,” cô thì thầm. “Tất cả những điều cậu đã nói đều đúng. Và cậu tuyệt đối không thể cưới anh ấy.”
Lời cảnh báo của Meg vẫn chưa đáng sợ bằng câu trả lời của Lucy. “Tớ biết,” cô nghe thấy chính mình đang thì thầm đáp trả “Nhưng dù sao đi nữa, tớ vẫn phải tiếp tục. Đã quá muộn để rút lui rồi.”
Meg lắc cô thật mạnh. “Vẫn chưa quá muộn đâu. Tớ sẽ giúp cậu. Tớ sẽ làm tất cả những gì có thể.”
Lucy bứt ra khỏi vòng tay Meg và vội vã chạy vào phòng, Meg không hiểu. Meg là đứa trẻ sống trong thế giới Hollywood, nơi những vụ tai tiếng xảy ra như cơm bữa, nhưng Lucy là đứa trẻ Washington, và cô hiểu rõ trái tim của người dân đất nước này bảo thủ đến mức nào. Công chúng giữ một vai trò không nhỏ trong đám cưới này. Họ đã chứng kiến từng bước trưởng thành của những đứa trẻ nhà Jorik và đã sát cánh bên chúng trong không ít sai lầm thời trẻ của chúng. Cánh truyền thông khắp thế giới đã cử người đến tác nghiệp tại đám cưới, và Lucy không thể hủy bỏ mọi thứ vì một lý do đến chính cô cũng không thể nói rõ thành lời. Bên cạnh đó, nếu Ted đúng là không phù hợp với cô thì lẽ nào chẳng ai khác phát hiện ra? Cha mẹ cô? Tracy? Lẽ nào Ted, người có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ, lại không biết điều đó?
Nghĩ đến những nhận định luôn luôn chuẩn xác của Ted Beaudine, Lucy phần nào yên tâm hơn, cô chìm vào một giấc ngủ chập chờn, không mấy dễ chịu. Nhưng đến chiều hôm sau, cảm giác yên tâm ấy đã tan biến hoàn toàn.