Số lần đọc/download: 1328 / 40
Cập nhật: 2019-01-28 21:09:06 +0700
Chương 1
B
a bạn trẻ của chúng ta là: Jerry, Jimmy và Kathleen. Thực sự thì tên của Jerry là Gerald chứ không phải là Jeremiah; Jame mới là tên của Jimmy, còn cô bé của chúng ta thì không bao giờ được gọi bằng Kathleen mà luôn được gọi bằng Cathy hay Catty hoặc là “mèo con” khi hai người anh vui vẻ, và khi bực mình thì chúng gọi cô là “mèo cào”. Các bạn học trong một trường ở một thị trấn nhỏ thuộc miền Tây nước Anh, các cậu bé học chung một trường, và tất nhiên cô bé học ở một trường khác. Bởi vì khi đó thói quen cho những cậu bé và những cô bé học chung một trường chưa được phổ biến.
Bọn trẻ thường gặp nhau vào thứ Bảy và Chủ nhật tại nhà của một phụ nữ độc thân, nhưng, ngôi nhà đó không phải là nơi có thể chơi đùa được, ở đó có cái gì đấy khiến bọn trẻ khó có thể nói chuyện với nhau ngay cả khi chỉ mình chúng ở đó với nhau, còn chuyện chơi đùa thì dường như không thể thực hiện được. Vì thế bọn trẻ rất mong ngóng những kỳ nghỉ, khi đó chúng sẽ được về nhà, được chơi và nói chuyện với nhau cả ngày một cách thoải mái. Cô em họ Betty của chúng cũng trở về đó vào những kỳ nghỉ, và có nhiều trò để chơi. Trường học của Betty đóng cửa sớm nhất vì thế cô bé trở về Hampshire đầu tiên, nhưng trong thời gian đó cô bé bắt đầu lên sởi vì thế ba bạn nhỏ của chúng ta không thể trở về nhà được. Bạn có thể hiểu được cảm giác của chúng, chỉ cần nghĩ là phải ở nhà cô Hervey trong suốt bảy tuần là bọn trẻ đã không thể chịu được vì thế cả ba đều viết thư về nhà và nói với bố mẹ như vậy. Điều này đã làm cho bố mẹ chúng rất ngạc nhiên, vì họ vẫn nghĩ rằng sẽ rất tốt khi bọn trẻ được gửi tới nhà cô Hervey. Tuy nhiên họ cũng “vui vẻ chấp nhận điều đó”, như lời Jerry nói. Sau rất nhiều thư từ trao đi đổi lại, bố mẹ bọn trẻ sắp xếp rằng các cậu bé sẽ tới và ở lại trường của Kathleen, nơi đó không còn một cô học sinh hay giáo viên nào ngoại trừ một cô giáo người Pháp.
- Ở đây sẽ tốt hơn ở nhà cô Hervey - Kathleen nói khi những cậu bé tới trường của Kathleen để xin phép cô giáo khi nào chúng có thể tới được - Trường của em đẹp gấp đôi trường của các anh. Bàn thì có khăn phủ, cửa sổ thì có rèm này, còn trường của các anh thì chỉ toàn là bảng đen, bàn học thì bị bôi đầy mực.
Khi những cậu bé mang đồ đạc tới thì Kathleen đã dọn phòng sạch sẽ và trang hoàng căn phòng bằng những bông hoa, chủ yếu là cúc vạn thọ cắm trong những lọ mứt, bởi vì trong vườn sau nhà không còn loại hoa nào khác. Khu vườn phía trước cũng có những loài hoa khác như hoa phong lữ, huyền sâm, nhưng tất nhiên là không được phép hái.
- Chúng ta phải làm một cái gì đó trong kỳ nghỉ này - Kathleen nói khi kết thúc buổi uống trà. Cô bé lấy quần áo của các anh và xếp gọn vào tủ com-môt, và cảm thấy mình thật người lớn khi sắp xếp những loại quần áo khác nhau vào tủ một cách gọn gàng - Em nghĩ là chúng ta nên viết một cuốn sách.
- Em không thể làm được điều đó - Jimmy nói.
- Tất nhiên là không phải mình em - Kathleen nói với đôi chút tự ái - Em nói tất cả chúng ta.
- Nó quá khó - Gerald nói ngắn gọn.
- Nếu chúng ta viết một cuốn sách - Kathleen khăng khăng - về những chuyện xảy ra trong trường, mọi người sẽ đọc và nói chúng ta mới thông minh làm sao.
- Anh thấy khả năng chúng ta bị đuổi ra khỏi trường nhiều hơn đấy - Gerald nói - Không, chúng ta sẽ ra ngoài và chơi trò trốn tìm hoặc một trò nào đấy giống như thế. Sẽ không tồi nếu chúng ta có một cái hang, chúng ta sẽ ở trong đó với đồ ăn dự trữ.
- Chẳng có cái hang nào cả - Jimmy nói, cậu là người thích phản kháng lại tất cả mọi người - Với lại một điều chắc chắn nữa là cô giáo yêu quý của Kathleen sẽ không để chúng ta đi ra ngoài một mình đâu.
- Chúng ta sẽ xem xét việc ấy sau - Gerad nói - Anh sẽ đi nói chuvện với cô giáo như một người cha.
- Như một người cha sao? - Kathleen giơ ngón tay cái chế giễu anh và cậu bé nhìn vào gương.
- Việc phải làm cho người anh hùng của chúng ta bây giờ là rửa mặt mũi chân tay cho sạch, chải đầu gọn gàng và vuốt lại quần áo cho phẳng phiu - Gerald vừa nói vừa tự làm cho chính mình.
Cậu bé có mái tóc mỏng, màu nâu và bóng mượt trông khá là chau chuốt tới gõ cửa phòng khách nơi cô giáo người Pháp đang ngồi đọc quyển sách có bìa màu vàng.
Gerald luôn luôn có khả năng làm cho bản thân mình nổi trội và được chú ý vào những lúc thích hợp, điều này rất hữu ích và thường thành công khi gặp những người lớn mới quen. Cậu thường mở to đôi mắt màu xám cùng với một bộ mặt vui vẻ và lịch sự.
- Mời vào! Cô giáo nói bằng tiếng Pháp với giọng cao. Cậu bé bước vào. Có chuyện gì vậy? Cô hỏi với vẻ sốt ruột.
- Em hy vọng không làm phiền cô - Gerald nói một cách trơn tru.
- Không đâu - Cô giáo trả lòi với giọng nhẹ nhàng hơn - Em muốn gì nào?
- Em nghĩ là em phải tới chào cô, bởi vì cô là chủ nhà - Gerald nói.
Cậu đưa đôi tay mới rửa vẫn còn đỏ và ướt ra. Cô giáo cầm tay cậu và nói:
- Này cậu bé dối trá - Cô giáo nói - Em là một cậu bé rất lịch sự.
- Dạ, không có gì ạ - Gerald nói tiếp, lịch sự hơn bao giờ hết - Em xin lỗi đã làm phiền cô, cô lại phải chăm sóc bọn em vào kỳ nghỉ.
- Không có gì đâu em, cô chắc chắn các em là những học sinh ngoan - Cô giáo nói. Vẻ bề ngoài của Gerald khẳng định với cô rằng cậu và hai đứa trẻ kia sẽ gần như là những thiên thần.
- Chúng em sẽ cố gắng ạ - Với vẻ nghiêm túc Gerald nói.
- Cô có thể giúp gì cho em nữa không? - Cô giáo người Pháp ân cần hỏi.
- Cám ơn cô, không có gì ạ - Gerald nói - Bọn em không muốn làm phiền cô một chút nào cả. Và em nghĩ rằng cô sẽ không bị làm phiền nếu ngày mai bọn em vào rừng cả ngày và mang theo bữa trưa, một món nguội gì đó và không phải làm phiền bác nấu bếp.
- Em thật là chu đáo - Cô giáo bình thản nói.
Nụ cười tinh quái ánh lên trong mắt của Gerald trong khi khuôn miệng cậu bất động. Cô giáo chợt nhận ra ánh mắt của cậu và cô cười, Gerald cũng cười theo.
- Này cậu bé dổi trá! cô giáo nói - Tại sao em không nói luôn rằng em muốn thoát khỏi sự giám sát mà không cần giả vờ là em muốn làm tôi vui lòng?
- Em không giả vờ một chút nào cả. Chúng em không muốn làm phiền cô và chúng em không muốn cô...
- Làm phiền các em chứ gì? Thế nào, bố mẹ các em cho phép các em chơi trong rừng à?
- Thưa cô, vâng ạ. - Gerald thú thật.
- Vậy cô sẽ không nghiêm khắc hơn bố mẹ em đâu. Cô sẽ báo trước cho bác nấu bếp, em đã hài lòng chưa?
- Hơn thế ạ! Gerald nói - Cô thật đáng mến, cô sẽ không phải tiếc về điều này. Chúng em có thể giúp gì cho cô không ạ? Như cuộn len hay là tìm kính đeo mắt cho cô hay là...?
- Em nghĩ cô là một bà già rồi sao! - Cô giáo nói và cười lớn - Hãy đi chơi đi và nhớ đừng có nghịch ngợm đấy.
***
- Thế nào, mọi việc tốt cả chứ? - Những đứa trẻ khác hỏi.
- Ổn cả rồi! Gerad nói với giọng hờ hững. - Anh đã nói là sẽ tốt mà. Sự ngây thơ của trẻ con đã giành được cảm tình của một cô giáo người nước ngoài, người chắc đã từng là hoa khôi ở cái làng quê bé nhỏ ở nước cô ấy.
- Em không tin. Cô ấy rất nghiêm khắc! Kathleen nói.
- À! - Gerald nói - Chẳng qua là vì em không biết làm thế nào để thoát khỏi được sự nghiêm khắc của cô ấy. Cô đã không thể nghiêm khắc được với anh.
- Em cá là anh lại nghĩ ra một trò bịp bợm gì phải không? - Jimmy nói.
- Không, anh chỉ khéo nói thôi. Giống như một ngài đại sứ, một nhà ngoại giao, chỉ như vậy thôi. Dù thế nào đi nữa thì chúng ta cũng sẽ được ra ngoài cả ngày, nếu chúng ta không tìm được một cái hang nào thì tên của anh không phải là Jack Robinson.
Vào bữa tối khi cô giáo ngồi trong chiếc ghế chính giữa phía đầu bàn ăn, Kathleen thấy cô hiền hơn những ngày thường. Trong bữa tối có bánh mì và chiếc bánh mì đã được phết mật mía trước đó vài giờ nên giờ nó khô và cứng hơn bất kỳ loại thức ăn nào khác, bạn có thể hình dung được đấy. Gerald nài nỉ mời cô giáo nếm bánh mì phết mật mía hết sức lịch sự, cậu còn đưa tận tay cô bơ và pho mát.
- Chà! Giống như nhai cát vậy, nó quá khô! Có thể điều này làm em vui chăng?
- Không đâu ạ - Gerald nói - không thể nói là hài lòng được, nhưng sẽ không lịch sự nếu nhận xét về đồ ăn.
Cô giáo cười lớn, nhưng từ sau bữa tối hôm đó mọi người không còn phải ăn món bánh mì khô phết mật mía nữa.
- Bằng cách nào mà anh làm được điều đó? - Kathleen thì thầm hỏi với vẻ thán phục khi bọn trẻ chào nhau để ngủ.
- Ồ, nó khá là dễ khi có người lớn trông nom. Chờ đấy, anh sẽ điều khiển được cô giáo cho mà xem.
Sáng sớm hôm sau Gerald dậy thật sớm, cậu đi hái một bó hoa cẩm chướng màu hồng mà cậu tìm thấy mọc lẫn với những bông cúc vạn thọ. Cậu buộc chúng lại bằng một sợi chỉ màu đen và đặt chúng lên chiếc đĩa của cô giáo. Cô mỉm cười và trông cô khá đẹp khi cài những bông hoa vào thắt lưng của mình.
- Có phải anh nghĩ rằng như thế là đúng à? - Jimmy hỏi ngay sau đó - Anh giống như kẻ nịnh bợ với hoa và những thứ gần giống thế.
- Không phải như vậy - đột nhiên Kathleen nói - Em hiểu anh Gerald định làm gì, em chưa bao giờ nghĩ ra điều này. Anh biết đấy, nếu như anh muốn những người lớn tốt bụng với anh thì ít nhất điều anh có thể làm là phải ngoan ngoãn với họ và nghĩ đến những thứ nho nhỏ để làm họ vui lòng. Em chưa nghĩ ra điều đó, nhưng Jerry đã làm, đó là lý do tại sao tất cả những người lớn đều thích anh ấy. Đó không phải là nịnh bợ, đó là sự chân thật, như khi mình mua một thứ gì đó mình phải trả tiền.
- Dù sao thì, Jimmy nói, gạt vấn đề đạo đức sang một bên - chúng ta có một ngày đặc biệt trong rừng.
Bọn trẻ đã có một ngày như thế.
Ngay cả trong một buổi sáng đông đúc thì đường phố High Street rộng rãi vẫn yên tĩnh dưới nắng mặt trời, những chiếc lá tươi tắn vẫn còn đọng những giọt nước từ trận mưa đêm qua, nhưng đường phố thì hoàn toàn khô ráo. Dưới ánh nắng mặt trời những hạt bụi cũng long lanh như những hạt kim cương. Những ngôi nhà cổ tuyệt đẹp đứng sừng sững chắc chắn và kiên cố, trông như đang phơi mình dưới ánh nắng mặt trời và thích thú tắm nắng.
- Thế có rừng không? - Kathleen hỏi khi chúng đi qua khu chợ.
- Cần gì phải có rừng cây - vẫn đang mơ màng Gerald nói - Chắc chắn là chúng mình sẽ tìm được một cái gì đó. Một trong những người bán hàng rong đã nói với anh rằng bố của ông ấy nói khi ông ấy còn bé có một cái hang nhỏ phía dưới lề một con đường nhỏ gần đường Salisbury, ông ấy cũng nói có một lâu đài bị phù phép ở đó, vì thế cái hang có lẽ không có thực.
- Nếu chúng ta có một cái tù và - Kathleen nói - và thổi thật to trên suốt quãng đường đi, có thể chúng ta sẽ tìm được lâu đài bị phù phép đó.
- Nếu như em có tiền để mua chiếc tù và - Jimmy khinh khỉnh nói.
- Thật tình cờ là em có đấy! - Kathleen nói. Chiếc tù và được bọn trẻ mua tại một cửa hàng bé xíu với chiếc cửa sổ nhô ra, trên đó bày lộn xộn đủ thứ nào là đồ chơi, kẹo, dưa chuột, và cả táo xanh nữa.
Bọn trẻ tiếp tục đi dọc theo đường Salisbury, nóng bức và bụi bặm đến nỗi chúng quyết định uống một chai nước gừng.
- Chúng ta nên uống - Jimmy nói - và có thể giấu chai đi và sẽ tìm nó khi quay lại.
Sau đó bọn trẻ tới được nơi mà Gerald đã nói, đó là nơi con đường chia hai ngả.
- Điều này giống như một sự may rủi - Kathleen nói và bọn trẻ quyết định đi đường bên tay phải. Sau đó chúng tìm thấy một con đường bên trái và đi tiếp, như thế là công bằng theo lời Jimmy nói, sau đó chúng lại tìm thấy con đường bên phải rồi lại bên trái, và cứ tiếp tục như vậy cho đến khi hết đường để đi.
- Đã đi hết rồi - Kathleen nói - lạ thật!
Giờ các bạn nhỏ đang ở đoạn đường có những tán cây hình vòm, hai bên lề đường thì cao và có nhiều bụi cây mọc. Chúng đã đi được một quãng dài từ lúc ngừng thổi tù và. Thật là chán khi ta thổi mà không thấy ai bực mình.
- Ôi! Thật lạ! - sau khi quan sát Jimmy đã thốt lên - Nào chúng ta hãy ngồi xuống đây nghỉ một lúc để ăn một phần của bữa trưa - Cậu nói thêm để thuyết phục.
Vì thế bọn trẻ ngồi xuống cạnh bờ rào và ăn món tráng miệng bằng quả lý gai đỏ đã được nấu chín.
Bọn trẻ ngồi nghỉ và ước giá như những đôi giày của chúng rộng hơn một chút thì chúng đã đỡ đau chân. Gerald ngồi dựa lưng vào những bụi cây, những bụi cây oằn xuống vì vậy cậu hầu như ngả toàn bộ người về phía sau, lưng cậu tì vào một vật gì đó và có tiếng rơi của một vật nặng vọng lên.
- Ôi, Jimmy! - Gerald kêu lên - ở bên dưới rỗng, hòn đá mà anh tựa vào đã lăn đi mất!
- Em ước gì đó là một cái hang - Jimmy nói - Nhưng tất nhiên không phải vậy.
- Nếu chúng ta thổi tù và thì có lẽ điều này sẽ thành sự thật - Kathleen nói, cô bé vội vàng đưa tù và lên miệng để thổi.
Gerald thò tay xuyên qua những bụi cây.
- Anh không thấy bất cứ gì ở đây - cậu nói - nó chỉ là một cái lỗ hổng.
Hai đứa còn lại gạt những bụi cây ra hai bên, đúng là có một lỗ hổng thật.
- Anh sẽ chui vào trong đó - Gerald nói.
- Đừng! - Kathleen thốt lên - Đừng làm vậy! Nhỡ có rắn thì sao?
- Không đời nào - Gerald nói, nhưng cậu cũng cúi xuống và đánh diêm - Đây là một cái hang - Cậu la lên, rồi quì xuống phiến đá phủ đầy rêu, trườn qua và biến mất.
Những đứa trẻ kia nín thở.
- Anh ổn chứ? - Jimmy hỏi.
- Ừ, xuống đây đi. Tốt hơn là em nên cho chân xuống trước, rồi thả người xuống dần.
- Em sẽ xuống trước - Kathleen nói và cho chân xuống trước như lời khuyên của anh trai. Cô bé đạp chân lung tung vào khoảng không.
- Cẩn thận! - Tiếng của Gerald vọng ra từ bóng tối - Em đập vào mắt anh rồi. Thả chân xuống, đừng khua thế, không cần phải học bay ở đây đâu.
Cậu giúp em gái bằng cách kéo mạnh chân rồi đặt cô bé xuống. Kathleen cảm thấy những chiếc lá khô xào xạc dưới chân mình và cô đứng đó chờ Jimmy thò đầu xuống trước như đang lao vào một vùng biển lạ.
- Đây là một cái hang - Kathleen nói.
- Thoạt đầu những nhà thám hiểm trẻ - Gerald giải thích, - bị lóa mắt bởi bóng tối ở trong hang và không nhìn thấy gì cả.
- Bóng tối không làm lóa mắt - Jimmy nói.
- Ước gì chúng mình có một cây nến - Kathleen nói.
- Thế đấy - Gerald nói - Mọi người thì không nhìn thấy gì, nhưng người dẫn đường dũng cảm của họ luôn có đôi mắt mở to tinh tường trong khi những kẻ lóng ngóng khác cứ đứng cụm lại ở lối vào.
- Ôi chà chà! - Cả hai đã quen với cách Gerald kể chuyện khi cậu đang làm một việc gì đó. Nhưng đôi lúc chúng cũng mong là cậu đừng nói nhiều như sách trong lúc cậu cao hứng.
- Nó chính là lâu đài bị phù phép - Kathleen nói.
- Anh ta không tiết lộ bí mật cho những người đi cùng cho tới khi tất cả hứa là sẽ giữ im lặng - Gerald tiếp tục nói.
- Chúng em sẽ im lặng, được chứ - Jimmy hết kiên nhẫn.
- Được rồi. - Gorald nói, thôi không kể nữa - Có ánh sáng ở đằng kia, quay lại mà nhìn!
Bọn trẻ quay ra nhìn, có một vệt sáng màu xám yếu ớt trên vách hang màu nâu chạy dài tới chỗ lộ ra một góc hang sáng rõ.
- Nghiêm! - Gerald nói nghiêm chỉnh như một người lính, hai đứa kia tuân theo một cách máy móc.
- Các em hãy đứng im cho đến khi anh ra lệnh “bước đều bước”, để cẩn thận hơn khi tiếp tục đi, tránh không giẫm lên xác chết và người bị thương.
- Ước gì anh sẽ không như vậy! — Kathleen nói.
- Sẽ không có gì đâu, - Jimmy nói, cậu lần tìm tay của cô bé trong bóng tối - Anh ấy chỉ muốn nói phải cẩn thận để không vấp vào những viên đá hay bất cứ vật gì.
Cậu đã tìm được tay của cô bé, nhưng cô bé lại hét lên thất thanh.
- Là anh đây - Jimmy nói - Anh nghĩ em sẽ đỡ sợ hơn khi anh dắt tay em, nhưng em đúng là đồ con gái.
Mắt của bọn trẻ bắt đầu quen với bóng tối, tất cả đều đã có thể thấy chúng đang ở trong một cái hang đá lởm chởm gồ ghề, chạy thẳng khoảng ba đến bốn mét nữa rồi đột ngột quặt sang bên phải.
- Vinh quang hay là chết nào! - Gerald hô - Bây giờ bước đều bước!
Cậu bé cẩn thận tiến lên phía trước.
- Có một cánh buồm, một cánh buồm! - Cậu la lên khi cậu rẽ vào góc hang.
- Đẹp quá! - Kathleen hít một hơi thật sâu khi bước ra nơi có ánh sáng mặt trời.
- Em có nhìn thấy cánh buồm nào đâu- Jimmy nói.
Lối đi hẹp dẫn đến một cửa vòm mọc đầy cây dương xỉ và những cây leo. Bọn trẻ đi qua cửa vòm, tiến vào một con mương nhỏ, hai bên bờ có những phiến đá đã bị rêu xanh phủ kín, khe nứt đầy dương xỉ và cỏ thân cao. Những tán cây lớn cuộn thành vòm phía trên, ánh mặt trời chiếu qua tán cây khiến con mương giống như một hành lang được che bằng những tán lá lấp lánh nắng. Lòng mương lát đá phiến xám dốc dần xuống, được phủ đầy lá vàng, đầu kia con mương là một cửa vòm, trên đó nhô ra những tảng đá, cỏ và những bụi cây um tùm.
- Trông giống như phía ngoài đường hầm của con đường sắt - Jimmy nói.
- Đó là lối đi vào lâu đài bị phù phép, - Kathleen nói - Hãy thổi tù và đi.
- Im đi! - Gerald hạ lệnh - Thuyền trưởng dũng cảm gọi gã thủy thủ ngốc nghếch trong số các thủy thủ của mình ra và...
- Em thích thế đấy! Jimmy phẫn nộ nói.
- Anh nghĩ em sẽ phản ứng - Gerald lại tiếp tục -... khi một trong các thủy thủ của mình bị quở trách và được ra lệnh phải im lặng, bởi vì có thể có người nào đó quanh đây và cửa vòm kia có thể là một hầm nước đá chứa đầy những thứ nguy hiểm.
- Cái gì vậy? - Kathleen sốt ruột hỏi.
- Có lẽ là gấu - Gerald nói.
- Dầu sao đi nữa thì ở Anh cũng không có con gấu nào mà không bị nhốt trong lồng sắt - Jimmy nói và bổ sung thêm - Chỉ ở Mỹ người ta mới gọi là lồng nhốt gấu thôi.
- Hãy đi nhanh lên! - Gerald ra lệnh.
Bọn trẻ đi tiếp. Con đường đá bị lá phủ thật vững chắc dưới những bước chân chậm chạp của bọn trẻ. Chúng dừng lại bên cánh cửa vòm tối đen.
- Có bậc thang đi xuống kìa - Jimmy nói.
- Đó là hầm lạnh đấy - Gerald nói.
- Đừng vào đấy - Kathleen nói.
- Không gì có thể làm mất tinh thần người anh hùng của chúng ta - Gerald nói - chàng thường nâng khí thế cho thuộc hạ của mình bằng cách nói rằng chàng sẵn lòng đi trước và họ có thể làm theo nếu muốn.
- Nếu anh nói vậy thì anh tự đi một mình đi - Jimmy nói.
- Đó là một phần của cuộc chơi, đồ ngốc ạ - Gerald giải thích - Em cũng có thể làm được thuyền trưởng vào ngày mai, vì thế tốt hơn hết là em nên ngậm miệng lại và hãy nghĩ xem em sẽ gọi bọn anh là gì khi đến lượt em làm thuyền trưởng.
Bọn trẻ đi xuống những bậc thang hết sức chậm và cẩn thận, Gerald bật diêm khi tới những bậc thang cuối cùng dẫn vào một lối đi phía tay trái.
- Lối này đưa chúng ta quay trở lại con đường - Jimmy nói.
- Hoặc là phía dưới con đường - Gerald nói - Chúng ta đã đi xuống được mười một bậc.
Bọn trẻ tiếp tục theo sau người dẫn đường đang đi rất chậm do sợ gặp các bậc thang, như cậu giải thích, vì lối đi rất tối.
- Em không thích thế này một tí nào! - Jimmy nói.
Đi tiếp vào trong, bọn trẻ thấy những tia sáng chiếu càng ngày càng rõ hơn. Cuối lối đi chúng thấy một quang cảnh giống như một bức tranh trong một quyển sách về nước Ý khiến tất cả kinh ngạc, chỉ biết im lặng vừa đi vừa nhìn. Một lối đi trải rộng, hai bên trồng toàn cây bách dẫn tới mái hiên rộng lát đá cẩm thạch sáng rực rỡ trong ánh mặt trời. Bọn trẻ vịn vào hàng lan can rộng và phẳng, nhìn cảnh đẹp không chớp mắt. Phía dưới lan can là một cái hồ đẹp đến nỗi bọn trẻ liên tưởng ngay đến chiếc hồ trong quyển Những cảnh đẹp nước Ý với những con thiên nga tạo dáng trên những hòn đảo nhỏ, những cây liễu nghiêng mình soi bóng. Phía xa xa là những sườn đồi nhỏ rải rác những khóm cây nhỏ, thấp thoáng giữa những khóm cây là những bức tượng đá trắng. Một tòa nhà trắng với những hàng cột tròn lớn đứng sừng sững trên một ngọn đồi nhỏ phía bên trái. Phía bên phải là một thác nước tung bọt xuống những hòn đá rêu phong và chảy vào hồ. Có những bậc đá dẫn từ hiên nhà tới thác nước và những bậc đá khác dẫn xuống bãi cỏ cạnh nhà. Trên sườn đồi có những chú nai đang gặm cỏ, phía xa xa nơi những bụi cây mọc rậm rạp dần lên thành một nơi gần giống như rừng là những hình khối đá xám khổng lồ mà bọn trẻ chưa từng được nhìn thấy.
- Đó là trường học - Gerald nói.
- Nó chính là lâu đài bị phù phép - Kathleen nói.
- Em không nhìn thấy lâu đài nào cả - Jimmy nói.
- Thế em gọi đó là gì? - Gerald chỉ ngôi tháp nhỏ màu trắng mọc trên những tán cây màu vàng chanh, lộ rõ trên nền trời xanh.
- Dường như là không có ai ở đây cả - Kathleen nói - nhưng mọi thứ lại rất có trật tự. Chỉ có phép thuật mới được như thế.
- Nếu như chúng ta là những nhân vật trong sách thì nó sẽ là một lâu đài bị phù phép, chắc chắn là như thế - Kathleen nói.
- Lâu đài bị phù phép - Gerald nói với giọng không tin tưởng.
- Nhưng đây không phải là lâu đài bị phù phép - Jimmy khẳng định.
- Làm sao mà em biết được điều đó? Có phải em nghĩ rằng trên đời này chẳng có thứ gì ngoài những thứ em nhìn thấy ư? - Gerald khinh khỉnh hỏi.
- Đây là khu vườn bị phù phép và kia là lâu đài bị phù phép.
- Em nghĩ rằng phép thuật đã hết thời khi loài người có động cơ hơi nước, báo chí, điện thoại và vô tuyến điện - Jimmy khăng khăng.
- Vô tuyến điện cũng gần như là một phép thuật nếu em nghĩ nó là như vậy - Gerald đáp.
- Ồ, thế cơ đấy - Jimmy dài giọng tỏ vẻ coi thường.
- Có lẽ nên từ bỏ phép thuật bởi vì loài người không còn tin vào nó nữa - Kathleen nói.
- Thôi nào đừng làm hỏng cuộc du ngoạn thú vị này nữa - Gerald nói giọng quả quyết - Anh tin vào phép thuật. Đây là khu vườn bị phù phép và kia là lâu đài bị phù phép, anh sẽ rất thú vị khi đi thám hiểm. Hiệp sĩ dũng cảm sẽ dẫn đường, mặc xác những cận vệ của mình đi tiếp hoặc là không, cho họ quyền lựa chọn - Nói xong cậu rời khỏi lan can và mạnh dạn đi xuống bãi cỏ, đôi giày của cậu nện mạnh một cách quả quyết.
Hai đứa trẻ còn lại theo sau. Chưa từng có một khu vườn như thế này, đẹp hơn cả tranh vẽ hoặc trong truyện cổ tích. Bọn trẻ đi qua những chú hươu, nai, chúng ngẩng những cái đầu tuyệt đẹp lên và không hề hoảng hốt một chút nào. Sau khi đi qua bãi cỏ dài, bọn trẻ tiếp tục đi qua những lùm cây um tùm màu vàng chanh và đi tới một khu vườn đầy hoa hồng được bao quanh bởi hàng rào dầy trồng bằng những cây thủy tùng được cắt tỉa gọn gàng. Những khóm hoa hai cây màu đỏ, màu hồng, màu xanh và màu trắng nằm phơi mình dưới ánh nắng mặt trời, giống như một chiếc khăn tay thơm phức, màu sắc rực rỡ.
- Em biết là chúng ta sẽ gặp người làm vườn ngay bây giờ, và ông ta sẽ hỏi bọn mình đang làm gì ở đây. Và chúng ta sẽ trả lời thế nào? - Kathleen hỏi khi cô bé cúi xuống ngửi một bông hồng.
- Anh sẽ nói chúng ta bị lạc đường và đó cũng là sự thật mà - Gerald nói.
Nhưng bọn trẻ đã không gặp người làm vườn hay bất cứ người nào khác. Cảm giác về sự màu nhiệm càng lúc càng rõ rệt, đến mức bọn trẻ sợ cả tiếng bước chân của chúng phát ra trong không gian tĩnh lặng. Phía bên kia của khu vườn hoa hồng là hàng rào bằng cây thủy tùng uốn thành hình vòm và đó là nơi dẫn vào một mê cung giồng như ở Hampton.
- Còn bây giờ hãy nhớ những lời ta nói - Gerald nói - ở chính giữa mê cung chúng ta sẽ tìm thấy bí mật của phép thuật. Hãy rút gươm ra và tiến lên phía trước.
Bọn trẻ đi theo.
Thật nóng bức khi ở trong mê cung giữa những hàng rào cây thủy tùng chật chội, con đường vào trung tâm của mê cung bị giấu rất kỹ. Quanh đi quẩn lại bọn trẻ cứ thấy mình ở chỗ mái vòm thủy tùng dẫn ra vườn hồng. Tất cả đều mừng vì đã mang theo những chiếc khăn tay to và sạch.
Cứ như vậy đến lần thứ tư thì Jimmy đột ngột kêu lên.
- Ôi, tôi ước gì... - Cậu im bặt - Ôi! - cậu kêu lên giọng rất khác lạ - Bữa trưa đâu rồi? - Bọn trẻ nhớ ra rằng cái giỏ đựng đồ ăn đã bị để quên ở cửa hang.
Tất cả chúng đều nghĩ đến những lát thịt cừu nguội, sáu quả cà chua, bánh mì, bơ, gói muối, bánh kẹp táo và một cái cốc thủy tinh nhỏ trước đó dùng để uống nước gừng.
- Chúng mình hãy quay lại - Jimmy nói - ngay bây giờ để lấy đồ và phải ăn trưa đã.
- Chúng mình hãy cố một lần nữa khám phá mê cung này. Anh ghét phải bỏ cuộc. - Gerald nói.
- Nhưng em đói lắm rồi! - Jimmy nói.
- Tại sao lúc trước em không nói? - Gerald bực bội hỏi.
- Nhưng lúc đó em không đói.
- Vậy thì bây giờ em cũng không đói. Em không thể đói chỉ trong vòng có một vài phút được. Cái gì kia thế nhỉ?
Đó là một vệt màu đỏ nằm ngay dưới gốc cây thủy tùng, bạn khó có thể nhìn thấy nó trừ khi dán mắt vào gốc cây. Nó là một sợi chỉ. Gerald nhặt nó lên. Một đầu được buộc vào đê khâu, còn đầu kia...
- Không thấy đầu kia đâu - Gerald nói vẻ hào hứng - Đây là một đầu mối, bây giờ thịt cừu nguội là cái thá gì? Anh đã luôn cảm thấy phép thuật sẽ xảy ra trong một ngày nào đó và bây giờ nó đã xảy ra.
- Em nghĩ rằng người làm vườn đã để nó ở đấy - Jimmy nói.
- Với cái đê khâu bằng bạc của công chúa ư? Nhìn kìa! Có hình vương miện trên cái đê khâu.
- Đi nào - Gerald nói nhỏ nhưng thúc giục - Nếu em là một kẻ phiêu lưu thì hãy là một kẻ phiêu lưu đi và dù sao thì anh cũng nghĩ là một ai đó đi qua con đường đã lấy chỗ thịt cừu đó từ lâu rồi.
Cậu đi trước, cuộn sợi chỉ quanh ngón tay. Đây là một đầu mối và nó dẫn bọn trẻ đến đúng tâm của mê cung, ở chính nơi đó bọn trẻ đã đến được nơi của điều kỳ diệu.
Sợi chỉ đỏ đã dẫn bọn trẻ lên hai bậc thang đá tới một bãi cỏ tròn có một cái đồng hồ mặt trời ở chính giữa, một cái ghế lớn bằng cẩm thạch, bao quanh là những cây thủy tùng thấp. Sợi chỉ đỏ chạy thẳng qua bãi cỏ, qua đồng hồ mặt trời và dừng ở nơi có bàn tay nhỏ màu nâu tất cả các ngón đều đeo nhẫn vàng. Bàn tay tất nhiên gắn liền với cánh tay, có rất nhiều chiếc lắc tay, lấp lánh những viên đá màu đỏ, xanh nước biển và xanh lá cây. Cánh tay đó được bọc bằng ống tay áo lụa thêu kim tuyến hồng, có một vài chỗ bị phai màu nhưng vẫn rất nổi bật, tay áo là một phần của chiếc váy mà một cô gái đang nằm trên ghế đá ngủ dưới ánh mặt trời đang mặc. Chiếc váy hồng hơi hé mở để lộ váy bên trong dài thêu màu xanh nhạt. Một chiếc mạng che mặt màu trắng có dát những ngôi sao màu bạc phủ lên khuôn mặt cô gái đang ngủ.
- Đó là công chúa bị phù phép! Gerald nói - Anh đã nói rồi mà.
- Đó là người đẹp ngủ trong rừng - Kathleen nói - Nhìn kìa, bộ quần áo mà cô ấy mặc thật là cổ, giống như những bức tranh các quý bà thời hoàng hậu Marie Antoinette trong sách lịch sử. Cô ấy đã ngủ hàng trăm năm rồi. Ôi, Gerald, anh lớn nhất, anh phải làm hoàng tử.
- Cô ấy không phải là công chúa - Jimmy nói. Nhưng hai đứa trẻ kia bật cười, một phần vì lời nói của cậu đủ để làm hỏng bất cứ trò chơi nào, một phần vì hai đứa cũng không biết chắc chắn là cô gái đang nằm dưới nắng kia có phải là công chúa hay không. Tất cả những sự phiêu lưu: cái hang, khu vườn tuyệt đẹp, mê cung, sợi chỉ làm cho ta có cảm giác phép thuật đang hiện diện rõ rệt, và đến bây giờ thì Kathleen và Gerald hoàn toàn bị lôi kéo.
- Hãy nhấc chiếc mạng kia ra đi, Jerry - Kathleen thì thầm - Chúng ta sẽ biết cô ấy không phải là công chúa nếu cô ấy không đẹp.
- Em tự làm đi - Gerald nói.
- Em đề nghị anh không được chạm vào người cô ấy - Jimmy nói.
- Thật là ngớ ngẩn - cậu anh trai nói - đó không phải là sáp ong,
- Đúng vậy, sáp ong sẽ bị chảy dưới ánh nắng mặt trời, với lại anh có thể nhìn thấy cô ấy đang thở. Điều đó chứng tỏ đấy chính là công chúa - Kathleen nói. Cô bé khẽ nâng chiếc mạng che mặt lên. Khuôn mặt nàng công chúa nhỏ nhắn và trắng trẻo giữa những bím tóc đen dài. Mũi nàng thẳng và lông mày được kẻ rất đẹp. Gò má có mấy vết tàn nhang.
- Không có gì đáng ngạc nhiên - Kathleen thì thầm - khi ngủ từng ấy năm dưới ánh nắng mặt trời. Môi của công chúa hơi nhợt nhạt. Nhưng tất cả đều giống... Không phải cô ấy đáng yêu ư? - Kathleen lẩm bẩm.
- Cũng không đến nỗi tồi - với vẻ thông cảm Gerald nói.
- Gerald, anh lớn nhất - Kathleen nói một cách quả quyết.
- Tất nhiên rồi - Gerald nói giọng không thoải mái.
- Bây giờ anh phải đánh thức công chúa.
- Cô ấy không phải là công chúa - Jimmy nói khi hai tay cậu đang thọc vào túi quần chẽn - Cô ấy chỉ là một cô gái mặc quần áo dạ hội hóa trang mà thôi.
- Nhưng cô ấy mặc váy dài - Kathleen cố thuyết phục.
- Đúng, nhưng hãy nhìn xuống dưới chân cô ấy xem, cô ấy sẽ không cao hơn anh Jerry khi cô ấy đứng lên.
- Nào đừng có ngớ ngẩn như thế nữa. Anh phải làm cho cô ấy tỉnh - Kathleen thuyết phục.
- Bằng cách nào? - Gerald đứng vắt chéo chân vào nhau hỏi.
- Tất nhiên là hôn cô ấy để cô ấy tỉnh rồi.
- Không phải là anh - Gerald cương quyết từ chối.
- Vậy thì một người nào đó phải làm.
- Cô ấy sẽ đánh anh ngay khi cô ấy tỉnh – Với vẻ lo lắng Gerald nói.
- Em sẽ không ngần ngại làm điều đó - Kathleen nói - nhưng em nghĩ là sẽ không có gì thay đổi khi em hôn cô ấy.
Cô bé cúi xuống hôn công chúa nhưng điều kỳ diệu đã không xảy ra. Công chúa vẫn chìm trong giấc ngủ sâu.
- Anh làm đi Jimmy, em dám chắc là anh sẽ làm mà, anh hãy chạy thật nhanh trước khi cô ấy kịp đánh anh.
- Cô ấy sẽ không dám đánh nó đâu, nó chỉ là một đứa bé mà - Gerald nói.
- Anh mới là trẻ con ý - Jimmy cãi - Em không định hôn cô ta đâu. Em không phải là người nhát gan giống như ai đó. Nếu em hôn công chúa em sẽ trở thành người chỉ huy dũng cảm trong suốt kỳ nghỉ này.
- Không, đợi đã! - Gerald la lên, có lẽ tốt hơn là để anh... - Nhưng ngay lúc ấy Jimmy đã hôn vào đôi má nhợt nhạt của công chúa và cả ba đứa trẻ đứng nín thở chờ đợi.
Kết quả là đôi mắt to, đen của công chúa đã mở ra, với một cái ngáp nhẹ công chúa đưa tay lên che miệng và dang thẳng hai tay ra để vươn vai. Công chúa bắt đầu nói một cách rõ ràng, rành mạch, không có một chút vấp váp nào.
- Đã hơn một trăm năm rồi sao? Những cây thủy tùng mới lớn làm sao! Ai trong số các ngươi là chàng hoàng tử đã đánh thức ta khỏi giấc ngủ dài sau nhiều năm vậy?
- Chính là tôi - Jimmy bạo dạn nói khi thấy công chúa không có vẻ muốn tát một ai đó.
- Ôi vị cứu tinh của tôi! - công chúa nói và đưa hai tay ra, Jimmy cầm tay công chúa và lắc mạnh.
- Nhưng tôi muốn biết cô có phải là công chúa không? - Jimmy hỏi.
- Tất nhiên rồi - công chúa trả lời - Nếu không ta là ai? Hãy nhìn vương miện của ta đây - Công chúa kéo tấm mạng che mặt sang một bên và chỉ cho những đứa trẻ xem chiếc vương miện nhỏ dát một thứ gì đó mà đến cả Jimmy cũng không nghĩ đó là kim cương.
- Nhưng... - Jimmy nói.
- Sao vậy? - công chúa nói và mở to đôi mắt với vẻ ngạc nhiên - Ngươi phải biết là ta ở đây, nếu không các ngươi sẽ không bao giờ tới đây. Làm thế nào mà các ngươi đi qua được con rồng.
Phớt lờ câu hỏi đó Gerald nói:
- Cô có thực sự tin vào phép thuật không?
- Ta phải tin chứ - công chúa nói -- Nếu có ai đó phù phép. Hãy nhìn xem, đây chính là nơi ngón tay của ta bị con suốt đâm vào - Nói rồi công chúa chỉ cho những đứa trẻ xem một vết sẹo nhỏ.
- Có phải đây chính là lâu đài bị phù phép không?
- Tất nhiên rồi - công chúa trả lời - Các ngươi thật là ngốc! Nàng đứng dậy, chiếc váy dài có thêu kim tuyến hồng chảy dài thành những làn sóng dưới chân công chúa.
- Em đã nói chiếc váy của cô ấy quá dài - Jimmy nói.
- Nó đã dài ra trong khi ta ngủ - Công chúa nói - Nó đã dài ra trong vòng một trăm năm.
- Dù sao thì tôi cũng không tin cô là công chúa - Jimmy nói - ít ra...
- Đừng bận tâm về việc tin hay không, nếu ngươi không thích - Công chúa nói - Không quan trọng khi ngươi tin ta là ai. Hãy quay trở lại lâu đài. Ta sẽ chỉ cho các ngươi xem đồ trang sức đáng yêu của ta. Các ngươi có thích không?
- Có chứ, nhưng... - Gerald ngắc ngứ.
- Nhưng cái gì? - Công chúa sốt ruột hỏi.
- Nhưng chúng tôi đang đói khủng khiếp.
- Ồ, ta cũng vậy! - Công chúa thốt lên.
- Từ sáng đến giờ chúng tôi đã không ăn gì.
- Và bây giờ đã là ba giờ - nhìn vào chiếc đồng hồ mặt trời công chúa nói - Các ngươi không ăn gì trong suốt từng ấy giờ, nhưng hãy nghĩ về ta đây, ta đã không ăn gì trong suốt một trăm năm qua. Hãy đến lâu đài đi.
- Có lẽ chuột đã ăn hết tất cả mọi thứ rồi - Jimmy buồn bã nói. Cậu nhận ra rằng cô bé ấy thực sự là một công chúa.
- Không đâu - công chúa la lên vui mừng - Ngươi quên là tất cả mọi thứ ở đây đều bị phù phép à. Thời gian đã dừng lại từ một trăm năm trước. Đi nào, nhưng phải có ai nâng váy cho ta, nếu không ta sẽ không thể đi được bởi vì nó quá dài.