Số lần đọc/download: 2947 / 73
Cập nhật: 2016-05-20 19:50:41 +0700
Chương 1
ess chấp nhận mười hai cuộc nói chuyện có thù lao mỗi năm, nếu cô có thể có được chúng. Với một nghìn hai trăm đô la cho mỗi cuộc nói chuyện, cộng lại sẽ là hơn mười bốn nghìn đô la. Đó là quỹ hưu trí của cô. Cô vẫn còn cảm thấy rất hạnh phúc với Hội đan lát Willow Grove sau mười hai cuốn sách, nhưng không hề tự lừa dối mình rằng cô có thể tiếp tục viết chúng cho tới tận khi cô bước sang tuổi bảy mươi. Nếu cô thực sự làm như vậy, cuối cùng rồi cô sẽ tìm thấy gì ở đáy thùng cảm hứng đã cạn kiệt? Hội đan lát Willow Grove tới Terre Haute 1 chăng? Hay Hội đan lát Willow Grove thăm Trạm Vũ trụ Quốc tế? Không. Thậm chí nếu các câu lạc bộ sách quý bà, vốn là đối tượng độc giả chủ yếu của cô, có đọc chúng đi nữa (và rất có thể họ sẽ làm như thế). Không.
Vậy là cô giống như một cô sóc nhỏ ngoan ngoãn, sống đàng hoàng với số tiền mà những cuốn sách của cô đem lại... nhưng vẫn cần mẫn tích trữ lương thực cho mùa dông. Mỗi năm trong mười năm vừa qua, cô đã bỏ từ mười hai đến mười sáu nghìn đô la vào quỹ của mình trên thị trường tiền tệ. Tổng số không được cao như cô hy vọng, mà nguyên nhân là sự trồi sụt của thị trường chứng khoán, nhưng cô tự nhủ với bản thân rằng nếu cô tiếp tục kiếm được tiền, chắc cô sẽ ổn cả; cô là một chiếc động cơ nhỏ có thể hoạt động bền bỉ. Và có thể thực hiện ít nhất ba sự kiện miễn phí mỗi năm để lương tâm được thanh thản. Thứ ý thức nhiều khi thật phiền toái đó đáng ra chẳng nên quấy rầy cô về chuyện thu về những đồng tiền đàng hoàng từ những việc làm đàng hoàng, song thỉnh thoảng nó vẫn làm như thế. Có lẽ vì diễn thuyết và ký tên không phù hợp với khái niệm về công việc mà cô đã được giáo dục để hiểu.
Ngoài một khoản thù lao không ít hơn một nghìn hai trăm đô la, cô còn có một yêu cầu nữa: đó là việc cô có thể lái xe tới nơi thực hiện buổi trò chuyện mà không phải nghỉ qua đêm quá một lần trên đường đi hay về. Điều này cũng đồng nghĩa với việc cô hiếm khi đi về phía nam xa hơn Richmond hay về phía tây xa hơn Cleveland. Một đêm ở nhà nghỉ ven xa lộ quả là mệt mỏi song chấp nhận được, nhưng hai đêm như thế sẽ khiến cô trở nên vô dụng suốt cả tuần lễ kế tiếp. Và Fritzy, con mèo của cô, rất ghét phải ở nhà một mình. Anh chàng đã tỏ rõ điều này khi cô về đến nhà, lượn qua lượn lại luồn giữa hai chân cô trên cầu thang, và khá thường xuyên sử dụng móng vuốt của mình một cách bừa bãi khi nó đứng trong lòng cô. Và cho dù người hàng xóm Patsy McClain rất chu đáo trong việc cho anh chàng ăn, con mèo vẫn hiếm khi ăn gì nhiều cho tới khi Tess trở về nhà.
Cô không hề sợ đi máy bay, hay do dự về việc yêu cầu các tổ chức mời cô nói chuyện phải trang trải chi phí đi lại như cô đã yêu cầu họ phải thanh toán tiền phòng trọ cho cô (luôn là những căn phòng đẹp, nhưng không bao giờ xa xỉ). Chỉ đơn giàn là cô ghét những thứ này: sự chen chúc, sự khó chịu khi phải chịu để máy quét kiểm tra toàn bộ cơ thể, rối việc hiện tại các hãng hàng không bắt trả tiền cho những thứ vốn trước đây miễn phí, rồi những chuyến bay trễ giờ... cùng sự thật không thể giũ bỏ được là chuyện bạn không nắm được quyền tự chủ. Đó là cảm giác tệ hại nhất. Một khi bạn đã vượt qua tất cả những chặng kiểm tra an ninh đáng ngán và được phép lên máy bay, bạn buộc phải đặt thứ sở hữu quý giá nhất của bạn - tính mạng - vào tay của những người lạ.
Tất nhiên, cũng đúng không kém là trên các tuyến xa lộ và đường liên bang mà cô gần như luôn di chuyển, một gã say xỉn hoàn toàn có thể mất kiểm soát, lao qua vạch kẻ giữa đường, và kết liễu đời bạn trong một vụ đâm xe đấu đầu (còn bọn chúng sẽ lại sống sót; dường như những gã say xỉn luôn sống sót), nhưng ít nhất khi cô ngồi sau tay lái chiếc xe của mình, cô còn có ảo tưởng về sự kiểm soát. Và cô thích lái xe. Nó làm cô thấy thoải mái. Một vài ý tưởng tuyệt nhất đã đến với cô trong lúc cô đang cầm lái và radio trên xe ở chế độ tắt.
“Tôi dám cược có lẽ cô từng là một cái xe đạp dua đường dài trong kiếp trước của mình,” Patsy McClain từng có lần nói với cô như thế.
Tess không tin vào kiếp trước, kiếp sau hay những chuyện đại loại như thế - nói một cách lý thuyết, cô nghĩ những gì ta nhìn thấy chính là tất cả những gì ta có - nhưng cô thích ý tưởng về một cuộc sống trong đó cô không phải là một người phụ nữ nhỏ bé với khuôn mặt thiên thần, một nụ cười e dè, cùng với công việc viết lách những câu chuyện bí hiểm dễ chịu, mà là một anh chàng to con, đội một chiếc mũ phủ bóng lên vầng trán cháy nắng và hai gò má chai sạn, để mặc cho hình con chó bun trang trí lắp trên nắp ca pô xe dẫn anh ta đi theo hàng triệu con đường chạy ngang chạy dọc khắp đất nước. Không còn cần phải tỉ mẩn lựa chọn trang phục cho phù hợp trước khi xuất hiện trước công chúng; những chiếc quần jean bạc màu, những đôi ủng có khóa bên sườn, thế là ổn. Cô thích viết, và không mấy bận tâm tới những gì công chúng nói, nhưng điều cô thực sự thích làm là lái xe. Với vẻ ngoài đặc Chicopee 2 của mình, cô cảm thấy có vẻ khôi hài... nhưng không phải thứ khôi hài khiến bạn phá lên cười. Không, không phải là thứ khôi hài đó.
Chú thích
1 Thành phố ở tiểu bang Illinois, Mỹ.
2 Thành phố tiểu bang Massachusetts, Mỹ.