The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đinh Tiểu Tiên
Upload bìa: admin
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3732 / 138
Cập nhật: 2015-07-27 12:16:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
âm giận quá. Giận hết sức là giận. Nhưng nếu hỏi nó đang giận ai thì chắc nó cũng không biết. Nó chỉ biết là nó đang giận. Xấu hổ nữa. Xấu hổ ghê lắm. Tại nó đang bị phạt mà.
Sáng nay, Lâm bị thầy Khuê dạy môn công nghệ phạt đứng tại chỗ cho đến khi có chuông đổi tiết mới được ngồi xuống. Chỉ vì cái tội nhẹ hều: giật tóc nhỏ Xuyến Chi.
Giật tóc bạn gái để bạn gái la oai oái là chuyện có gì ghê gớm đâu, đứa con trai nào mà chả có lúc nghịch như thế. Nhưng khổ nỗi nạn nhân của Lâm sáng nay lại là lớp trưởng Xuyến Chi. Giật tóc lớp trưởng khác với giật tóc một đứa không phải là lớp trưởng: tội nhẹ lập tức trở thành tội nặng, con kiến lập tức hoá thành con voi ngay.
Trước khi làm lớp trưởng thì thế nào không biết, nhưng từ khi làm lớp trưởng từ năm lớp sáu đến nay, Xuyến Chi chưa bị ai giật tóc bao giờ. Đứa nào dám giỡn mặt lớp trưởng kia chứ! Cho nên thằng Lâm làm Xuyến Chi bất ngờ quá. Đang thủ thỉ trò chuyện với nhỏ Thuỷ Tiên, Xuyến Chi bỗng nghe nhói trên đỉnh đầu, thế là nó thét lên be be như bị ai cắt cổ.
Xuyến Chi ôm đầu quay phắt lại:
- Lâm!
Lâm không đáp, lầm lì đi thẳng về chỗ ngồi.
- Bạn làm trò gì vậy? – Xuyến Chi hét ầm, thái độ của thằng Lâm khiến nó tức sôi.
Hết giờ chơi, tụi bạn đang lục tục kéo nhau vô lớp, thấy có trò vui liền bu lại coi.
Xuyến Chi hét đến lần thứ hai, thằng Lâm vẫn không đáp tiếng nào.
Lâm thả người rơi phịch xuống ghế như người ta thả một cục đá, rồi cũng như cục đá, nó im ru bà rù. Không phải là Lâm không muốn đáp lời Xuyến Chi, nhưng thực ra nó không biết đáp như thế nào. Vì người nó định kéo tóc là Thuỷ Tiên chứ không phải Xuyến Chi. Nó đã thò tay ra rồi, bàn tay nó sắp chạm đến đỉnh đầu Thuỷ Tiên rồi, nhưng đến phút chót không hiểu sao nó lại không dám. Thế là nó chuyển qua kéo tóc đứa ngồi bên cạnh, quên mất đứa ngồi bên cạnh là lớp trưởng của nó. Thế mới tai họa.
Xuyến Chi thấy thằng Lâm bị điếc đột xuất thì giận lắm. Nó bước ra khỏi chỗi ngồi, đùng đùng đi thẳng tới bàn thằng Lâm. Không biết nó có định bóp cổ thằng Lâm hay không nhưng vẻ mặt của nó rất giống vẻ mặt của kẻ sắp sửa giết người.
Nếu lúc đó Xuyến Chi bóp cổ thằng Lâm thiệt thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Rất may, Lâm còn một đứa bạn chí cốt sẵn sàng “cứu khốn phò nguy” là Quới Lương.
Quới Lương bước vô lớp đúng lúc thằng bạn nó không biết phải phản ứng thế nào trước cơn bùng nổ chưa từng thấy của nhỏ lớp trưởng.
- Ê, con gái không được ăn hiếp con trai à nha!
Tiếng thằng Quới Lương vang lên kịp lúc khiến Xuyến Chi chậm bước lại.
Xưa nay chỉ có con trai bắt nạt con gái, nhưng thằng Quới Lương bí quá đành buột miệng nói ngược để cứu bồ.
Hôm đó, Quới Lương lẽ ra đã cứu được thằng Lâm nếu thầy Khuê không thình lình bước vào.
Sau khi tìm hiểu đầu đuôi, thầy kêu Lâm đứng lên.
- Sao em lại giật tóc bạn Xuyến Chi?
Thầy hỏi và cả lớp ngạc nhiên thấy thằng Lâm đứng nín khe. Lâm là chúa mồm mép, xưa nay chẳng có chuyện gì mà nó không đối đáp được. Câu hỏi của thầy Khuê là dạng câu hỏi để mà hỏi, với câu hỏi đó bất cứ phạm nhân nào cũng chạy tội được “thưa thầy em lỡ tay” hoặc dễ dàng nặn ra vẻ mặt thành khẩn “thưa thầy em biết lỗi rồi” và thầy Khuê cũng chỉ cần thằng Lâm mở miệng nói qua loa thế thôi, nhân đó trách mắng vài câu rồi tha bổng cho nó.
Cả lớp đều biết vậy. Cho nên cả lớp đều không biết tại sao thằng Lâm không chịu chộp lấy chiếc phao to đùng thầy Khuê vừa liệng ra cho nó.
Ngay cả thầy Khuê cũng ngạc nhiên:
- Sao, em trả lời thầy đi chứ?
Thằng Lâm vẫn như người ngậm hột thị, trông bộ tịch của nó cứ như thầy Khuê đang hỏi nó bằng tiếng Ả Rập hay tiếng Ấn Độ.
- Thôi được rồi. – Thái độ ù lì của đứa học trò làm thầy Khuê phát cáu, từ ngạc nhiên thầy chuyển sang bực bội – Nếu không có gì để nói thì em đứng đó cho đến hết tiết học.
Thầy quay nhìn đám học trò còn đùn cục ở giữa lớp, vẫy tay:
- Các em vào chỗ đi.
Lúc chen vô chỗ ngồi, Quới Lương đá khẽ chân Lâm:
- Bữa nay mày làm sao thế?
Lâm vẫn không mở miệng, chỉ gừ gừ trong cổ họng như một con sói con khiến Quới Lương nín thinh.
Hải quắn ngồi bàn trên, quay đầu định hỏi Lâm nhưng thấy thằng này mặt mày chầm dầm một đống, cũng đành thở dài quay lên.
Nói tóm lại là từ khi “gây án”, Lâm không hề nói một tiếng nào. Nó không đáp lời Xuyến Chi, không đáp lời thầy Khuê, không đáp lời Quới Lương. Và nếu cả lớp xúm vào hỏi nó, thì chắc chắn nó cũng sẽ không đáp lời cả lớp. Thằng Lâm á khẩu rồi. Cái đứa liến thoắng mọi bữa biến đâu mất, chỉ còn lại cái gì giống như cái cột nhà đứng ngay chỗ đó.
Lâm giận quá. Giận hết sức là giận. Nhưng nếu hỏi nó đang giận ai thì chắc nó cũng không biết. Nó chỉ biết là nó đang giận. Mấy câu này tác giả mới viết cách đây vài trang, nhưng chỉ cần khoảng thời gian viết vài trang sách, tâm trạng thằng Lâm đã khác rồi. Không khác nhiều lắm, nhưng rõ ràng có thay đổi chút xíu. Giận thì Lâm vẫn giận, và trong khi giận thì Lâm có nghĩ ngợi (đang nghĩ ngợi chưa ra đầu ra đũa nên nãy giờ nó không thiết trả lời và giải thích bất cứ điều gì với ai đó thôi), và sau một lúc nghĩ ngợi thì nó biết là nó đang giận ai rồi: Nó đang giận chính nó.
Nó giận nó trước tiên là vì nó chợt nhận ra nó hèn nhát quá. Nó đã định giật tóc con nhỏ Thủy Tiên nhưng cuối cùng nó đã không dám “xuống tay”. Còn tại sao nó chùng tay vào phút chót thì nó cũng không cắt nghĩa được, vì xưa nay chưa bao giờ nó trải qua trường hợp tồi tệ như vậy. Xưa nay, Lâm đã thích là làm. Thích mà không làm hoặc không dám làm thì đâu xứng là thủ lĩnh băng “tứ quậy”.
Thế mà hôm nay nó đã không làm được điều nó muốn làm, chuyện có nằm mơ nó cũng không bao giờ nghĩ tới. Cho nên nó mới giận nó. Chứ nhỏ Xuyến Chi gầm gừ với nó thì đúng rồi, thầy Khuê phạt nó lại càng đúng. Nếu nó là thầy Khuê thì nó cũng bắt nó đứng tại chỗ suốt tiết học thôi, có khi còn bắt chép phạt một trăm lần câu “Em hứa sẽ không bao giờ giật tóc bạn gái nữa” không chừng.
Lâm khẽ liếc mắt lên chỗ Thủy Tiên ngồi, chợt nhận ra nó không chỉ giận nó. Nó giận cả Thủy Tiên, mà có lẽ Thủy Tiên mới là người đáng cho nó giận hơn ai hết. Chính Thủy Tiên mới là thủ phạm đưa đẩy nó đến tình cảnh này.
Lâm nhớ lại hôm nó gặp Thủy Tiên ở quán kem Mickey trên đường Bùi Thị Xuân. Cho đến lúc đó nó vẫn đinh ninh con nhỏ Thủy Tiên, tức ân nhân Mai Giáng Tuyết của nó trong game Giang Hồ Thánh Chiến, là một con nhỏ xa lạ: Thủy Tiên nói với nó là cô bé đang học trường Nguyễn Hữu Huân ở tuốt ngoài Thủ Đức.
Cho nên lúc chia tay với bọn Quý ròm ở quán cà phê bên kia đường, Lâm lật đật đút đầu vô quán Mickey, vừa đảo mắt một vòng đã lập tức ngớ người ra. Ngay lúc đó, Lâm vẫn chưa nhận ra Thủy Tiên trường Nguyễn Hữu Huân chính là Thủy Tiên trường Đức Trí. Đơn giản vì điều đó hoàn toàn không nằm trong tâm trí của nó. Nó chỉ thấy ngờ ngợ, thấy con nhỏ đang ngồi một mình ở chiếc bàn sát vách sao trông quen quá.
Lâm cẩn thận đánh mắt một vòng nữa, cố tìm xem ngoài con nhỏ trông quen quen đó còn có nhân vật nào “khả nghi” nữa không, nhưng vô ích.
Khi Lâm nhìn về phía Thủy Tiên lần thứ hai thì bắt gặp Thủy Tiên đang nhìn mình.
- Ôi, Lâm! – Thủy Tiên kêu lên, đôi môi nó vẽ thành hình chữ O, đầy sửng sốt, làm như bây giờ nó mới nhìn thấy Lâm.
Lâm cũng kinh ngạc không kém:
- Là … là … bạn … à?
Thủy Tiên tiếp tục vờ vịt:
- Là mình đây! Còn bạn, sao bạn lại là bạn được hả?
- Ờ … ờ …
“Ờ, ờ” không phải là mẫu câu quen thuộc với một đứa mồm mép như Lâm. Nhưng lúc này nó không nghĩ ra một câu nào hay hơn. Nó “ờ, ờ” lóng ngóng bước về phía Thủy Tiên, lóng ngóng kéo ghế và lóng ngóng ngồi xuống.
- Lạ ghê! – Thủy Tiên nheo nheo mắt – Mình thật không ngờ Kẻ Thần Bí là Lâm.
Lâm cựa quậy người trên ghế:
- Tôi đã cho Thủy Tiên biết tên rồi mà.
- Nhưng trên đời thiếu gì người tên Lâm. – Thủy Tiên tặc lưỡi – Làm sao mình biết được bạn là Lâm 10A9 trường Đức Trí?
- Tôi cũng thế. – Lâm liếm môi – Tôi cứ nghĩ Thủy Tiên học ở ngoài Thủ Đức.
- Mình đùa thôi. – Thủy Tiên mỉm cười.
Tự nhiên Lâm cảm thấy ngượng nghịu. Nó không biết nói gì nữa. Bây giờ nó mới thấy con nhỏ Thủy Tiên trông xinh tệ. Môi hồng hồng, hai má cũng hồng hồng. Cặp mắt Thủy Tiên sáng ơi là sáng. Nó chỉ hơi mập chút thôi. Nhưng mập đâu phải là xấu. Như Thủy Tiên nè, vuông vuông, tròn tròn, trông cũng hay hay.
Đang ngượng nghịu, Lâm chuyển sang ngượng ngùng. Nó chợt bắt gặp mình đang làm luật sư không công cho Thủy Tiên. Lại bào chữa cho “nhan sắc” của “đương sự” nữa mới kỳ cục chớ! Và khi nhớ tới chuyện Kẻ Thần Bí nằng nặc đòi cưới Mai Giáng Tuyết làm vợ thì mặt Lâm đã giống một củ cải phơi khô lắm rồi.
Thủy Tiên nhìn Lâm, không hiểu thằng này đang nghĩ gì trong đầu mà mặt mày đỏ tía như thế. Nó ngạc nhiên thấy thằng bạn quần áo bảnh bao đang ngồi trước mặt nó đây không giống chút gì với thằng Lâm nghịch phá nổi tiếng trong lớp. Gánh nặng trách nhiệm trên vai nó bỗng nhiên nhẹ đi nhiều. Lúc nhỏ Hạnh nhờ nó đi gặp thằng Lâm, Thủy Tiên tuy sốt sắng nhận lời nhưng bụng vẫn lo lo. Nó biết Lâm là đứa lanh lợi, nếu Lâm hỏi mà nó đối đáp không khéo, chuyện nó đội lốt Mai Giáng Tuyết sẽ lộ ra tức thì.
Nhưng bây giờ thì có một thằng Lâm khác đang ngồi đối diện với nó. Thằng Lâm này trông nhút nhát, khờ khạo làm sao! Khỏe ơi là khỏe! Thủy Tiên sung sướng nhủ bụng và nói:
- Kêu kem ăn nhé, Lâm.
Lâm gật đầu:
- Ờ.
Cuộc đối thoại y như bê từ trong game Giang Hồ Thánh Chiến ra ngoài đời. Kẻ chủ động vẫn là nữ hiệp Mai Giáng Tuyết, còn đấng mày râu Kẻ Thần Bí chỉ biết ừ ào phụ họa.
- Lâm ăn kem gì? – Vẫn Thủy Tiên chủ động.
- Kem gì cũng được. – Còn Lâm vẫn trả lời chán ngắt.
Lâm cũng thấy chán mình. Nhưng nó không biết làm sao. Nó cảm thấy như có một miếng băng keo vô hình đang dán ngang miệng nó. Trước khi ra khỏi nhà, Lâm hình dung cuộc gặp gỡ sẽ khác kia. Người rụt rè, bẽn lẽn sẽ là Thủy Tiên. Vì Thủy Tiên là con gái. Vì Thủy Tiên thích nó đến mức cất công chạy tuốt từ Thủ đức vô đây để … hẹn hò. Trong game, Thủy Tiên che chở cho nó. Nhưng ra ngoài, chính nó sẽ che chở cho Thủy Tiên.
Nhưng rốt cuộc Lâm ngán ngẩm nhận ra chẳng có chút gì giống như vậy. Lâm tưởng tượng một đằng, thực tế diễn ra một nẻo. Chẳng qua vì con nhỏ Thủy Tiên đang ngồi cười toe toét trước mặt nó không phải là con nhỏ “mê tít” nó như nó vẫn tưởng.
Lâm gằm đầu xuống bàn, chiếc muỗng đi qua đi lại giữa ly kem và đôi môi nó một cách máy móc. Lâm cố bắt mình mở miệng nhưng đầu nó lại chẳng nảy ra được một ý tưởng nào.
Đột nhiên Lâm vỗ đùi đánh đét, reo lớn:
- A!
- Gì vậy hở Lâm? – Thủy Tiên tròn mắt ngó bạn, cái kiểu nhìn như nhìn một quái vật khiến Lâm đỏ bừng mặt:
- À, không! – Lâm lỏn lẻn nhét bàn tay vừa manh động vô túi quần, ấp úng – Tôi định hỏi Thủy Tiên mấy hôm nay có dẫn Mai Giáng Tuyết đi đấu lâu đài không ấy mà.
Thủy Tiên giật thót. Từ nãy đến giờ, nó mừng rơn khi không nghe Lâm đề cập gì đến trò chơi Giang Hồ Thánh Chiến, không ngờ Lâm lại đột ngột nhớ ra. Nó nhìn Lâm, dè dặt đáp:
- Không. Còn Lâm?
- Tôi cũng không. – Lâm nói, cảm thấy miệng lưỡi đã trơn tru hơn và nó ngạc nhiên tại sao đến bây giờ nó mới nhớ ra đề tài hấp dẫn này – Nhưng hôm nào Thủy Tiên đi thì tôi sẽ đi với Thủy Tiên.
- Ờ, ờ. – Tới phiên Thủy Tiên “ờ, ờ” – Để mình sắp xếp thì giờ đã.
- Khi nào Thủy Tiên quyết định đi thì nhắn tin cho tôi.
- Ờ.
Lâm nhúng vào game như cá nhúng vào nước. Nó thao thao:
- Hôm nào tôi và Thủy Tiên lập một bang hội nhé. Tụi mình sẽ tham gia cuộc thi Thiên Hạ Đệ Nhất Bang.
- Ờ, để mình nghĩ coi.
Hết “để mình sắp xếp thì giờ” đến “để mình nghĩ coi”, Thủy Tiên đã bối rối lắm. Nó trả lời mà bụng nơm nớp không biết thằng Lâm còn xúi nó những chuyện oái oăm gì nữa. Nó cứ sợ đối đáp hớ hênh, thằng Lâm sẽ phát giác nó chẳng biết ất giáp gì về trò chơi Giang Hồ Thánh Chiến.
May mà lúc đó ánh mắt con nhà Lâm nhìn ra ngoài cửa kiếng.
Ánh mắt Lâm bắt gặp quán cà phê bên kia đường. Và nó hấp tấp quay lại, giọng lo lắng:
- Mai mốt mình gặp nhau ở chỗ khác hén, Thủy Tiên?
“Còn mai mốt nữa sao?”, Thủy Tiên thót bụng lại, cố kềm một cái cau mày.
- Sao vậy Lâm? Kem ở đây không ngon à?
- Không phải?
- Thế tại sao?
Lâm cắn môi:
- Ngồi ở đây dễ gặp người quen lắm.
- Người quen à? – Thủy Tiên vờ dựng mắt lên – Người quen là ai?
Lâm ngần ngừ một lúc rồi ấp úng kể lại chuyện khi nãy nó gặp tụi Quý ròm ở quán cà phê đối diện.
- Gặp mấy bạn đó càng vui chứ sao! – Thủy Tiên reo lên vui vẻ.
- Nhưng …
Lâm nói được một tiếng rồi tắc tị, mặt ửng lên như mặt trời mới mọc, chiếc muỗng trên tay lóng ngóng chọc ngoáy ly kem rỗng như thể nếu không làm vậy người nó lập tức cứng như gỗ.
- Nhưng sao hả Lâm?
Thủy Tiên hỏi dồn dập khiến Lâm muốn ngạt thở. Chưa bao giờ Lâm bắt gặp mình tệ hại như vậy, vốn từ rơi đi đâu gần hết. Dĩ nhiên là lâm biết mình định nói gì, nhưng thái độ hồn nhiên của Thủy Tiên khiến nó cảm thấy nỗi lo lắng trong đầu nó vô duyên hết chỗ nói. Ờ nhỉ, tại sao nó không phản ứng giống như nhỏ bạn nó. Gặp tụi Quý ròm thì đã sao. Trong game, Kẻ Thần Bí lải nhải cầu hôn Mai Giáng Tuyết, nhưng ở ngoài đời nó và Thủy Tiên chỉ là bạn bè bình thường thôi, tại sao nó lại không muốn tụi bạn bắt gặp nó ngồi ăn kem với Thủy Tiên?
Lâm thấy mình “đen tối” quá. Càng nghĩ quai hàm nó càng giống như bị ai khóa chặt. Nó lại nhìn ra cửa kiếng để tránh ánh mắt dò hỏi của nhỏ bạn.
Thủy Tiên quan sát Lâm từ một bên, nhưng nếu gò má bên trái thằng Lâm có màu tôm luộc thì không cần nhìn nó cũng biết gò mà bên phải thằng này có màu cua luộc. Nó xoay xoay cái ly trong tay, đợi thêm một lát nữa, rồi biết có đợi đến tối cũng chẳng moi được lời giải thích nào từ miệng thằng Lâm, bèn thở hắt ra:
- Ờ, lần sau mình sẽ gặp nhau ở chỗ khác.
Lần này tới lượt Thủy Tiên cảm thấy ngượng ngập. Nó chỉ định giải thoát thằng Lâm khởi sự lúng túng thôi, nào ngờ câu buột miệng của nó lại giống như là hí hửng nhận lời hò hẹn của thằng này. Ngố ơi là ngố!
Vì vậy mà con tôm luộc bên mà trái thằng Lâm lập tức nhảy qua má trái Thủy Tiên. Con cua luộc bên má phải thằng Lâm nhảy qua má phải Thủy Tiên, cũng nhanh như chớp. Tôm luộc và cua luộc, tức là đã ngủm củ tỏi rồi mà còn nhảy được, lạ ghê!
Kính Vạn Hoa 49: Bạn Gái Kính Vạn Hoa 49: Bạn Gái - Nguyễn Nhật Ánh Kính Vạn Hoa 49: Bạn Gái