Số lần đọc/download: 15189 / 36
Cập nhật: 2015-04-05 15:36:43 +0700
Chương 1
M
ột bầy bốn đứa kéo đến nhà Thanh Trúc làm bánh bông lan hấp. Món bánh này do nhỏ Quyên bày ra, không biết nó học được ở đâu. Nhưng nghe tả thì thật mê. Bánh bông lan sau khi hấp xong, sẽ trang trí trên mặt bánh bằng những tai nấm và mặt bánh có màu xanh như cỏ trông vừa ngộ nghĩnh, vừa ngon và sẽ có vị thơm đặc trưng của bánh, vị béo của dừa và vị bùi của khoai lang.
Cha mẹ Ơi! Chỉ cần nghe tả thôi cũng đã thèm chết được. Suốt cả giờ học sáng nay, bốn đứa nhìn lên bảng nghe cô giáo giảng, thỉnh thoảng lại thả hồng lang thang, tơ tưởng đến món bánh tuyệt vời ấy.
Tan trường, cả bốn vọt lẹ về nhà, ăn uống xong, ngủ chút xíu và đến hai giờ là bay đến nhà nhỏ Trúc. Thường thì nhà nó không có ai. Ba mẹ đều đi làm, ông anh đang học đại học cũng ít khi có nhà. Còn nếu có thì cũng chỉ ở trên phòng đóng cửa. Để mặt cô em tha hồ rủ bạn bè về nhà làm mưa làm gió.
Tôi đến trễ nhất. Để được đi chơi, tôi phải rửa một thau chén, tắm cho một bầy em rồi xua chúng lên giường ngủ. Rồi mới vội vàng phóng xe chạy đến hụt hơi.
Khi tôi đến thì nhỏ Quyên đang đánh trứng. Thanh Trúc lui cui nấu khoai. Thu Ba vắt nước dừa, tôi tò mò đến bên nhỏ Trúc:
- Nấu khoai làm gì thế?
- Làm nấm chứ làm gì.
- Ngộ quá, mới nghe món này lần đầu.
Một lát sau thì khoai chín. Nhỏ Trúc đem xuống, bắt đầu lột vỏ, khoai nóng quá, phỏng tay đau muốn la làng lên. Hết người này đến người kia xuýt xoa kêu nóng. Nhưng cuối cùng công việc cũng xong. Thanh Trúc quay qua hỏi nhỏ Quyên:
- Bây giờ làm sao nữa?
Nhà nấu ăn không chuyên dõng dạc ra lệnh:
- Bóp cho khoai nhuyễn ra, rồi trộn với đường.
- Chi vậy?
- Hỏi lãng nhách. Cho ngọt chứ chi.
Thế là hai đứa bóp bóp, trộn trộn. Lúc đó thì bánh cũng đã hấp xong. Nước dừa cũng đã chuẩn bị sẵn. Nhỏ Quyên rành rẽ trộn bột vào nước dừa. Rồi pha một ít màu xanh vào, pha xong, con nhỏ ngắm nghía:
- Có ít quá không nhỉ?
Tôi nhìn thau nước có màu xanh lá non gật đầu.
- Vậy là đẹp rồi.
- Lỡ mà ít xanh quá không đẹp đâu, đậm chút nữa đi. - Quyên băn khoăn.
Thế là cô nàng trút nguyên ống màu vào, nước bột chuyển sang màu xanh ngan ngát. Tôi và Thu Ba kêu lên:
- Ôi trời, đen thui!
Quyên cãi:
- Đen đâu mà đen, xanh đấy chứ.
- Thì xanh đen, không biết hấp lên có đẹp không?
- Tui là bếp trưởng, đừng có cãi tui. - Nhỏ Quyen vung tay.
- Tâu vâng!
Cả ba đồng thanh kêu lên. Rồi cười khúc khích. Nhỏ Quyên bắt đầu đổ nước dừa vào hấp. Xong, con nhỏ rành rẽ nặn khoai thành hình tai nấm, đặt vào đĩa, Thanh Trúc vắt một vắt khoai như nấm xôi, bỏ vào miệng.
- Chậc, chậc! Ngon quá trời. Khoai trộn đường ngon quá, sao mình không phát hiện ra nhỉ.
- Mai mốt làm món này vô lớp ăn.
Tôi và Thu Ba cũng nhón một nắm tay, chép chép:
- Cái này mà trộn thêm dừa thì sẽ ngon hơn cả ăn bánh.
Quyên giằng thau khoai ra, la lên:
- Không cho ăn nữa, hết nấm của người ta.
Ba cái miệng đồng loạt bĩu môi ra.
- Xí, quý dữ. Năn nỉ xem người ta ăn nữa không!
Quyên nguýt một cái chứ không thèm trả lời. Cô nàng bắt đầu ghim mấy tay nấm khoai lang lên ổ bánh đã hấp xong. Thu Ba và Trúc mon men tiến lại, định mở nắp ra xem. Nhưng cô nàng xua tay như xua ong:
- Đi chỗ khác chơi. Cấm tò mò.
- Thì nhìn một chút, làm gì dữ vậy.
Nhỏ Thu Ba hỉnh mũi, châm chọc:
- Làm như bánh ngon lắm vậy, coi chừng mở ra thấy một khối đen thui, lô nhô những cái sọ trắng.
Tôi nhắm tít mắt lại:
- Úi, nói chuyện nghe thấy ghê.
Chợt có tiếng chuông điện thoại reo. Trúc chạy ra phòng khách nghe máy. Một lát cô nàng chạy xuống thông báo:
- Ê, lát nữa tụi nhỏ Kiều tới, sẵn cho tụii nó thưởng thức ổ bánh luôn.
Quyên nghênh mặt lên:
- Bảo đảm tụi nó sẽ phục lăn ra đất, và sẽ truyền tụng món bánh "trên cả tuyệt vời" của tao.
Thu Ba hoài nghi:
- Không biết có tuyệt vời nổi không, bánh gì có cỏ, cỏ đen thui như mực. Ăn rồi không biết có nhớ tên mình không đây.
- Hứ, nhớ chứ, một lát đừng có năn nỉ mà khen chị Quyên nhé, chị không cho khen đâu!
Thấy hai tên sắp cãi nhau, Trúc bèn lên tiếng:
- Bánh chín chưa, lấy ra thử xem.
Bốn đứa tôi xúm xít đến bếp, thận trọng đem ổ bánh ra. Đúng là một ổ bánh kỳ dị, màu xanh đen thui, ướt nhem. Đã vậy mấy tay nấm có hình thù chẳng ra nấm... mà là một cái gì đó, không nói ra được. Khoai dính lấm tấm trên mặt, trắng với xanh nham nhở. Bốn đứa trố mắt nhìn, Trúc la lên:
- Trời trời, cái gì vậy?
- Một hỗn hợp kinh khủng.
- Má ơi, thấy ghê quá, con không dám ăn đâu.
Mấy cái miệng mỗi người một tiếng, bình phẩm chí chóe, làm "bếp trưởng" quê quá la lên:
- Thôi đi, làm gì mà chê dữ vậy, thì màu hơi đậm một chút chứ có gì đâu.
Trúc gục gặc cái đầu ra vẻ cực kỳ quan trọng:
- Không phải đậm, mà là cực kỳ đen. Bánh này chỉ có thể lưu hành nội bộ.
Nhỏ Thu Ba nói tiếp:
- Phải ăn cho nhanh rồi phi tang dấu vết, đừng để nhỏ Kiều thấy.
Nhưng không thể nào phi tang cho kịp vì ngoài cổng đã có tiếng gọi inh ỏi. Thanh Trúc chạy ra mở cửa. Năm phút sau, một bầy năm, sáu tên ùa vào như gió. Nhỏ Kiều láu táu:
- Đâu rồi, sản phẩm tuyệt vời của nhỏ Quyên chín chưa, cho ăn với.
Thấy ổ bánh đặt trên bàn, cô nàng chợt khựng lại:
- Ủa, cái gì đen thui vậy?
Nhỏ Trúc và Thu Ba ôm bụng cười nắc nẻ. Quyên quê quá, nghinh nghinh mặt lên:
- Bánh hấp chứ gì.
- Bánh hấp sao ngộ vậy.
Thu Ba nháy mắt với Kiều, rồi liếc về phía "bếp trưởng" vẻ ra hiệu. Kiều hiểu ý, cô nàng vội nói trớ đi:
- Nhưng ngộ vừa vừa chứ không ngộ dữ... Ờ, nhìn thì cũng biết đó là bánh.
Thấy vẻ mặt hình sự của Quyên, Thu Ba bụm miệng cười rinh rích. Còn Kiều thì tiếp tục an ủi:
- Thì hơi... kỳ một chút, nhưng ăn chắc ngon lắm. Hay là cắt bánh ra ăn đi.
Vừa lúc đó, Thái vô tới, đến lượt anh chàng la oang oác:
- Ủa, cái gì vậy. Sao nó...
Tôi vội tốp cái miệng anh chàng lại bằng cách nói át đi:
- Giới thiệu với quý vị đây là bánh bông lan hấp, tui nếm thử rồi, ngon lắm.
Tài cũng không đến nỗi kém thông minh. Nó hiểu là không nên phát biểu ý kiến nữa nên làm thinh đứng nhìn ổ bánh. Còn Quyên thì quê quá nên mặt xưng mày xỉa cho đỡ quê. Con nhỏ đã lỡ tuyên bố như đinh đóng cột là sẽ đãi các bạn món bánh bông lan mới lạ và đặc biệt. Bây giờ cái bánh quả là đặc biệt theo kiểu nháy nháy. Tôi biết trong bụng con nhỏ cũng nghĩ bánh xấu ơi là xấu. Nhưng không lẽ tự mình chê mình!
Thanh Trúc cắt bánh thành những miếnh nhỏ. Gần chục tên đứng quanh bàn, mỗi tên cầm một miếng lên ăn. Ăn một cách lặng lẽ vì không thể khen, mà chê cũng không dám.
Bảo dở thì cũng không đến nỗi. Bánh mất ngon, xốp và có vị béo, khoai lang ngọt bùi. Nhưng phải tội... phải tội đắng đắng. Hình như là mua nhầm mà kém chất lượng và lại để nhiều quá.
Thấy ai cũng ăn với vẻ mặt nghiêm trang. Quyên tức cười quá. Cô nàng phì cười một cái rồi la lên:
- Dở thì nói dở đại đi, làm gì ai cũng êm ru vậy.
Thanh Trúc chống chế:
- Không, ngon lắm đó chứ. Ngon thấy mồ luôn.
- Có điều hơi đắng. - Thu Ba thêm vào.
- Ừ, đắng quá, tại màu làm tiêu tùng cả ổ bánh. Lần này làm hư rồi để lần sau tao rút kinh nghiệm.
Nhỏ Thu Ba vội xua tay:
- Thôi đi, đừng con nít. Lần sau đừng làm nữa.
Cử chỉ của Thu Ba làm cho cả bọn phá lên cười. Bây giờ không sợ nhỏ Quyên giận nữa, ai cũng tha hồ bình phẩm. Rồi cuối cùng kiến nghị với "bếp trưởng" là lần sau sẽ đoạn tuyệt với món bánh kỳ dị này.
Tôi chợt nhìn lên đồng hồ. Mới đó đã bốn giờ. Phải về làm một lo công việc, trước khi tối đến. Nếu về trễ sẽ nghe "mẫu hậu" ca cho một số câu vọng cổ, nhức cả đầu. Tôi uống một ngụm nước rồi tuyên bố rút lui.
- Qúy vị Ở lại chơi nghe, tôi về trước.
Cả bọn nhao nhao:
- Về chi sớm vậy, ở lại chút nữa đi.
- Không được, về trễ bị rầy.
- Đang vui tự nhiên bỏ về, làm tụi tao mất hứng.
Thanh Trúc bèn nói đỡ cho tôi:
- Nhà nó công việc nhiều lắm, để cho nó về trước đi.
Tôi vọt ra cửa, nhưng vừa dắt xe ra sân, Thanh Trúc đã chạy theo, gài bịch bánh lên ghi đông xe:
- Mang về cho lũ nhóc nhé. Cho nó mừng.
- Cái gì vậy?
- Thì bánh của nhỏ Quyên.
Tôi chưa kịp từ chối thì con nhỏ đã đẩy xe tuốt ra cống, rồi đóng cửa lại. Tôi không còn nghĩ ngợi gì nữa vội đạp xe như bay về nhà.
Bày ra trước mắt tôi là một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp. Lũ nhóc đang chơi trò nấ ăn. Vì không có đồ chơi nên chúng lấy bộ trà và chén bát ra chơi. Chúng nó bày la liệt dưới sàn xi măng. Mặt mũi đứa nào cũng dính mực lem luốc tèm nhem. Tôi đưa mắt quan sát mấy món đồ chơi. Trời ạ, chúng nó lấy bình mực của tôi đổ đầy cả ra ly. Tôi tức quá hét lên:
- Đứa nào lấy bình mực của chị?
Ba đứa nhóc nhìn tôi lấm lết rồi bé Thy lên tiếng:
- Dạ em.
- Lấy để làm gì?
- Dạ, em nấu chè đậu đen.
"Đậu đen con khỉ, chơi dơ chịu hết nỗi"! Tôi tức quá muốn quất cho chúng nó một chập, nhưng thấ bọn nhóc có vẻ hoảg vía nên tôi đâm ra tội nghiệp.
- Thôi, chơi tiếp đi, lát nữa chị dọn.
Tôi đi ra nhà sau. Chị Tơ đang loay hoay nấu cơm. Vừa thấy tôi chị thông báo ngay:
- Mẹ vô nhà sanh rồi đó, nấu cơm nhanh mang vô cho mẹ.
Thế là lại có em bé nữa. Lại phải khuấy bột, cho em ăn và giặt tã cho em, giống như trước đây. Tôi ngán quá. Nhưng chỉ biết rên thầm trong bụng.
Nhà bạn bè tôi không ai anh em đông như thế. Còn mẹ thì cư" sinh em bé liên tục. Mỗi lần có thêm em bé là lại cực thêm một chút. Càng nghĩ đến em bé càng thấy rầu thêm.
Hôm sau vào lớp, tôi thônng báo lại cho bọn Thanh Trúc:
- "Mẫu hậu" tao vừa sinh hôm qua, một công chúa Sheba nhỏ xíu.Thế là mai mốt tao hết đường đi chơi luôn.
Quyên nghe nói đến em bé thì hí hửng:
- Nó có dễ thương không?
- Không biết được, nhưng em bé thì chắc phải thấy thương.
- Nó có khóc nhiều không?
Thu Ba đập vai Quyên một cái:
- Con nhỏ vô duyên, con nít người ta cứ hỏi mấy câu như vậy không sợ bị chửi hả?
Quyên thắc mắc:
- Sao lại chửi?
- Thì mình hỏi như vậy là nó khóc hoài chứ sao.
- Vẽ chuyện. Con nít nào mà lại không khóc.
- Nhưng mình hỏi thì nó khóc nhiều hơn.
- Tin dị đoan, vớ vẩn!
Thu Ba xua tay:
- Thôi, không cãi nữa. Trưa nay mình đi thăm em bé đi.
Cả bọn nhất trí. Thế là trưa tan học, bốn nàng kéo nhau vào bệnh viện. Trong lúc gửi xe, Trúc và Quyên tranh thủ đi mua quà. Trên đường vào phòng sanh, Trúc dặn nhỏ Quyên:
- Nhớ đừng có phát biểu linh tinh nghe không, người ta cữ lắm đó.
- Biết rồi, nói mãi!
Cả bọn đi đến giường mẹ Vy, Quyên mê mẩn cầm tay em bé, rờ rờ thật nhẹ như sợ làm gãy tay em bé. Nó ngắm nghía khuôn mặt nhỏ xíu, rồi xuýt xoa:
- Ôi, nó dễ thương quá, nhưng sao má nó có nhiều chấm trắng vậy dì?
Mẹ tôi cười nhẹ:
- Tại da nó còn non đấy cháu.
- Mũi nó xẹp quá, mai mốt chắc nó phải đi thẩm mỹ viện. Con gái mũi xẹp xấu lắm.
Thu Ba đá chân Quyên một cái làm cô nàng kêu oái lên một tiếng hết hồn. Biết mình nói hớ, nàng làm thinh sửa lỗi. Ngay lúc đó giường bên cạnh em bé khóc oe oe, Quyên lại buột miệng:
- Bé đó khóc lớn quá, thế em bé này có hay khóc không dì, nó khóc có lớn không?
Trúc trừng mắt nhìn Quyên. Cô nàng vội ngậm miệng ngay. Mẹ tôi cười dễ dãi:
- Bao giờ đòi bú bé mới khóc, bé ngoan lắm.
Quyên không giám hỏi gì nữa, để mặc Trúc và Thu Ba ở lại giường nói chuyện, nó đi dài dài qua các giường xem em bé. Chắc nó thấy ở đây thật là ngộ nghĩnh. Qúa trời nhiều em bé. Bé nào cũng ngủ. Những em bé thì lo bú rồi lại ngủ ngay. Tôi đã quen mấy cảnh như vậy rồi.
Khi Quyên trở lại giường thì mẹ tôi đang cho em bé bú. Cái miệng nhỏ xíu của bé nút sữa trông thật đáng yêu. Quyên xách lại ngồi gần định sờ vào mặt bé, nhưng Thu Ba sợ cô nàng nói bậy, bèn xua cô nàng đi.
- Ra kia chờ đi. Lát nữa tụi tao ra.
- Để tao xem em bé chút, ra đó làm gì. - Quyên cãi.
Nó đẩy tôi qua một bên giành chỗ. Rồi ngồi xuống ngắm bé bú. Ba cô nàng kia cũng đứng ngồi chung quanh nhìn. Quyên định chờ bé bú xong sẽ ẵm một chút. Nhưng vừa bú xong thì bé lại ngủ ngay làm cho con nhỏ cụt hứng.
Một lát bốn đứa kéo nhau về. Vừa ra đến cổng, Trúc và Thu Ba đã quạt cho Quyên một trận:
- Đã dặn trước là không được nói bậy, thế mà cái miệng cứ oang oác hoài.
Quyên cãi yếu ớt:
- Nhưng tao có nói gì quá đâu.
- Tự nhiên bảo em bé đi thẩm mỹ viện, lại còn chê mũi xấu nữa, vô duyên không thể tưởng.
- Tao bảo mũi xẹp chứ đâu có bảo là xấu. - Quyên đính chính.
- Thì xẹp với xấu mấy thứ. Con nít người ta còn trong tháng mà bình phẩm linh tinh. Dì Hoa la dễ, chứ gặp mấy bà dị đoan thì chết mày.
Tôi can:
- Thôi đi, nhà tao không tin dị đoan đâu, đừng cự nữa.
Trúc và Thu Ba lườm Quyên một cái. Cô nàng cũng biết lỗi, cười xoà:
- Mai mốt đi thăm, tao không nói gì hết. Yên chí đi.
Chợt thấy anh của Thanh Trúc cũng đang dắt xe ra, Quyên kêu lên:
- Ê, anh Chương kìa, ủa sao ảnh vô đây?
Tôi và Thu Ba cũng lấy làm lạ:
- Ở đây là khoa sản, ảnh vô làm gì nhỉ?
- Không lẽ ảnh đi thăm bạn gái?
- Bạn gái ảnh vô đây làm gì, không lẽ... sanh em bé.
Cả bọn cười ré lên, Thanh Trúc cũng cười theo.
- Nói bậy, ảnh vô bệnh viện thực tập đó.
Quyên vẫn cố tìnhh trêu:
- Thực tập làm ba hả?
- Cái miệng chuyên môn nói bậy ảnh mà nghe được là chết với ảnh.
Vừa lúc đó, anh Chương dẫn xe ra tới. Thấy bọn tôi đứng lố nhố, anh đứng lại:
- Mấy đứa đi đâu vậy?
Nhỏ Trúc chưa kịp trả lời thì Quyên đã nhanh miệng:
- Dạ, anh Chương ơi, nãy giờ tụi em thắc mắc, anh có thể giải đáp giùm không?
- Chuyện gì vậy em?
Quyên cười tinh quái.Rồi làm ra vẻ mặt ngây thơ:
- Dạ, tụi em không biết anh vô đây thăm ai, có phải thăm chị ấy không? Bé là con trai hay con gái vậy anh?
Bọn tôi cười rũ ra. Anh Chương biết mình bị chọc. Nhưng anh tỉnh bơ không hiểu:
- Anh không thăm ai cả. Chỉ vào đây thực tập thôi.
Sợ đứng lại sẽ bị hỏi lôi thôi, anh vội dắt xe đi.
- Mấy đứa ở lại về sau nghe, anh phảI đi gấp thôi.
Anh Chương đi rồi, Thu Ba lên tiếng:
- Nhỏ Quyên này, đến anh ấy mà mày cũng dám chọc, tao không biết mày chừa ai.
Tôi cười tủm tỉm một mình khi nhớ lại cái đỏ mặt của anh Chương. Đúg là bị hỏi một câu như vậy, ai yêu bóng vía có thể chui xuống đất mà trốn.
Mà nhỏ Quyên này cũng bạo, hết chuyện chọc, lại chọc con trai mấy chuyện đó. Mà lại là anh của nhỏ Trúc nữa chứ. Bạn bè Thanh Trúc ai cũng hơi sợ anh Chương. Vì anh ấy rất nghiêm. Cả nhỏ Trúc cũng không dám giỡn. Vậy mà nó lại đùa tỉnh bơ.