Số lần đọc/download: 2881 / 5
Cập nhật: 2016-06-03 16:19:40 +0700
Chương 1
K
hách thuê phòng của tôi xưa nay phần đông là đàng hòang lắm, cô đừng lo, tôi bắt đầu mở cửa nhà ngăn phòng cho mướn đã hơn 10 năm nay rồi, nhưng không bao giờ tôi để cho dân thủ du thực vào ở trong nhà tôi đâu, cô ở đây thì cứ yên tâm mà học hành.
Bà chủ nhà vừa vung vây xâu chìa khóa trên tay vừa quảng cáo về công cuộc kinh doanh phòng cho thuê uy tín của mình.
Song Lan xách linh kinh mớ hành lý đi theo sau. Cô chỉ để một nữa tâm trí lắng nghe lời nói dong dài của bà, những nấc thang dẫn lên tầng ba đang làm cô muốn thở khỏi ra đang mui.
Nhìn thấy cô mồ hôi mô kê nhể nhải như thế, bà chủ nhà tỏ vể ái ngại:
- Hai cậu học trò dưới tầng một kia lên đây trọ Ôn thi Đại Học. Đợi họ thi xong về quê thì tôi đổi cho phòng đó vậy nhé. Phòng ở tít trên cao như thế này thấy cô về không quen cung tội nghiệp.
Song Lan mừng rở, cô gật đầu ngay:
- Nếu được vậy thì tốt quá, con cảm ơn dì trước.
Bà chủ nhà cười:
- Ơn nghĩa gì, tại tôi cùng gốc người ở quê lên đây lập nghiệp. Hồi xưa lần đầu leo cầu thang, tôi cũng ngại lắm.
Song Lan mỉm cười. Thật ra đây chẳng phải là lần đầu cô leo cầu thang. Trường trung học ở dưới quê cô cũng hai tầng. Mọi ngày đi học, cô vẫn phải leo đó thôi. Nhưng cô cũng không nói gì với bà chủ. Viển cảnh được đổi cái phòng ở tầng dưới đó không phải mõi chân lắm cô thấy nhẹ nhõm bớt.
Lên hết bặc thang cuối, là một hành lang nhỏ xíu và tối thui. Bà chủ nhà cầu nhầu:
- Cái đèn lại đứt bóng nữa rồi. Mấy ông ở trên này chả ai bảo cho tôi biết cả. Tối tăm như vậy mà chịu được thì thật là...
Song Lan chợt dạ khi nghe lóang thóang lời bà, cô vội hỏi:
- Dì ơi, bộ Ở trên này khách trọ là... đàn ông không à?
- Ừ, có hai người thôi.
Rồi như nhìn ra điều cô e ngại, bà chủ nhà nhe răng cười:
- Nhưng mà cô đừng sợ. Họ là đàn ông còn độc thân thật, nhưng... chắc không phải là người xấu đâu.
Mở cửa cái phòng nhỏ phía sau thang lầu, bà bắt đèn bên trong để ánh sáng chiếu ra hành lang. Song Lan nhìn ra đó là cái phòng tắm kiêm nhà vệ sinh tương đối sạch sẽ và trống trải với hàng gạch men màu trắng cao đến vai cô.
Ba Bính nói với vẻ hảnh diện:
- Mỗi tầng tôi đều cho xây một phòng tắm, tôi có người làm mỗi ngày chùi rửa nên luôn giữ được sạch sẽ.
Rồi chỉ vào căn phòng đầu tiên nằm gần thang lầu và nhà tam nhất, bà nói:
- Phòng này là của một ông già làm nghề chụp hình, ông này ở trọ đây cũng hơn một năm rồi, ông đi suốt đêm á, nên phòng cũng thường bỏ trống.
Đi qua một cửa phòng nữa, bà nói:
- Còn phòng này của một người khác, cũng đi hòai à.
Đến trước một cánh cửa gổ nhỏ thứ ba, cánh cửa cuối cùng trong hành lang. Bà lui cui một lúc với chùm chìa khóa và cái ổ khóa, cuối cùng cũng mở được cái cửa ra:
- Còn đây là phòng của cô.
Trong khi Song Lan bước vào và nhìn quanh một lượt như thầm định cái chổ sẽ là nơi cư ngụ của mình. Bà chủ nhà bắt đèn và mở cửa sổ. Nắng chiều được gió lùa vào sáng ngập cả căn phòng, làm không khí trong phòng như thoang đang hẩn lên.
Song La trầm trồ:
- Chà, trên đây gió lọng quá!
Bà chủ nhà đưa tay chỉ:
- Phía ngòai kia là một khỏang sân thượng nhỏ, cô có thể phơi quần áo hoặc hóng gió về đêm. Chổ đó giờ còn mát hơn nữa.
Song Lan gật gù không nói. Bà chủ nhà quay lại nhìn cô:
- Cô có thích phòng này không?
Song Lan đến bên cửa sổ nhìn ra ngòai. Khỏang trời rộng đang chờ đón cô. Căn phòng này thật là tự do và thóang khí, có lẻ sẽ hộp với cuộc sống tự lập còn quá mới mẻ của cô.
Bà Bính lập lại câu hỏi với vẻ hơi lo ngại:
- Tôi chỉ còn căn phòng này tróng thôi. Cô có thể ở đó, tháng sau chắc là có người ở tầng dưới trả phòng, tôi sẽ đổi cho cô.
Cô mỉm cười quay lại:
- Căn phòng này thật ra cũng tốt lắm ạ!
Bà Bính mừng rở:
- Vậy, cô định ở đây bao lâu?
Song Lan nhìn bà:
- Khi nảy dì nói là...
- Bốn trăm ngàn một phòng bao luôn điện nước nếu cô không có xài đồ dùng bằng điện. - Bà chủ nói một mạch.
Song Lan thắc mắc:
- Ủa, vậy nếu con xài đồ điện thì....
- Thì tôi phải tính thêm tiền điện. Cô có đồ dùng gì phải xài bằng điện không?
Song Lan ngó về cái valy của mình:
- Con....chỉ có một cái máy headphone thôi, nhưng con thường xài pin.
Bà chủ cười:
- Vậy không sao. Bốn trăm ngàn là tôi bao điện nước tính cho đến đom. Cô có thức đêm mở đèn học bài tôi cũng không phiền gì đâu.
Song Lan mỉm cười. Chắc bà tưởng cô lên đây luyện thi hoặc học đại học. Cô hỏi bà:
- Vậy con phải ứng trước bao nhiêu hả dì?
Bà chủ nhà nói tron tru:
- Cô đóng trước cho tôi một tháng đầu và một tháng cuối. Sau đó mỗi tháng cô mới đóng. Khi nào dời đi thì báo trước cho tôi, tôi trừ lại tiền tháng cuối.
Chẳng biết cái chuyện tiền tháng cuối ấy để làm gì, Song Lan cũng gật đầu.
Cô mò valy và lấy tiền đưa cho bà chủ nhà. Đem mấy tờ giấy bạc, bà giao hẹn:
- Hôm nay cô vào là ngày 14, ta cư cho là 15 cho dể nhớ. Vậy mỗi tháng 15 cô ghé qua tôi đóng tiền nhà nhé.
Song Lan gật:
- Dạ, 15 mỗi tháng, con nhớ rồi.
Bà chủ nhà cười thật tươi:
- Vậy chúc cô vui vẻ nhé. Học hành tiến tới.
Song Lan phì cười:
- Dạ cảm ơn dì!
Bà chủ nhà khóat tay:
- Ở đây người ta gọi tôi là bà Bính.
- Dạ, dì Bính.
Song Lan lập lại và chuẩn bị tiển bà chủ nhà thì đột nhiên có một tiếng gì đo đánh rầm thật lớn khiến cả bà Bính và cô giật mình. Tiếp theo sau là một tiếng khua cái gì đó lét xét trên sàn nhà nghe rợn cả người.
Song Lan hốt hoảng nhìn bà Bính. Bà cũng đang trợn mắt tức giận. Bước mấy bướcc về phía bức tườngg ngăn cái phòng của Song Lan và cái phòng kế cạnh, bà gỏ nhẹ vào đó, la lớn:
- Nè, lại làm đổ bể cái gì đó? Đàng hòang một chút đi, có người mướn ở phòng cạnh bên đấy, cậu mà còn quây quơ kiểu đó nữa tôi không cho mướn nữa đâu. Nghe rõ chưa?
Chẳng biết người ở phòng bên kia có hiểu rỏ lời bà không, âm thanh trở lại vắng lặng. Bà Bính quay lại cô phân trần:
- Cái gả ở bên đó chắc lại thua bài hết tiền nữa rồi.
Song Lan vẫn còn đang nhìn bà trân trân. Bà cười trấn an cô:
- Đừng sợ. Hấn cũng không có gì ngòai cái tật bài bạc và cá độ. Thỉnh thỏang mới thế thôi, không sao đâu. Đừng để ý.
Và rồi như sợ cô đổi ý mà đổi tiền lại không muốn căn phòng nữa, bà nhanh miệng chào cô và rút lui ra khổi cửa.
Song Lan còn lại một mình trong phòng giữa mô hành lý còn ngốn ngang và nỗi kinh sợ chưa tan biến.
Căn phòng bên cạnh im lặng như không người. Đợi thêm một lát không thấy gì đáng sợ lắm, cô mới thở tự nhiên lại.
Đóng cửa phòng lại, cô bắt đầu nhìn quanh cái tổ ấm của mình. Sàn nhà sạch bóng cho thấy bà Bính là một bà chủ nhà cẩn thận và sạch sẽ. Để hành lý vào trong một góc, cô tháo giầy, ngồi bệt lên sàn nhà mát lạnh.
Đồng hồ chỉ gần năm giờ, Song Lan nhẩm tính trong đầu. Thôi thì tối nay cô tạm ngũ trên sàn, ngày mai cô sẽ đi mua sắm thêm một số vật dụng cần thiết cho cuộc sống tự lập mới mẽ này.
Tự lập. Hai tiếng này thật hấp dẫn với cô. Mười mấy năm nay quấn quít bên ngòai, đây là lần đầu tiên cô sống một mình.
Ngồi bó gối nhìn vết nắng chiều đổi màu sám trong phòng. Song Lan chợt lắng xuống niềm hân hoan trong lòng mà nhớ về ngọai.
Ở dưới quê, có lẽ bà ngọai cũng đang nghĩ đến cô. Lời ngọai nói khi tiển cô đi sáng nay còn vang bên tai. Ngọai dặn dò cô đừng lo cho ngọai, cứ yên tâm học hành, dồn tinh thần cho việc mà ngọai nói là phát huy tài năng của mình để tạo dựng một sự nghiệp.
Tài năng mà ngọai vẫn hãnh diện và khuyến khích Song Lan đó là năng khiếu ca cải lương của cô, và sự nghiệp theo ý ngọai đó là học trường Sân Khấu Điện Ảnh, và rà trường được diển vai đào chánh của một đòan cải lương nào đó.
Sự nghiệp này thật ra Song Lan cũng ao ước từ lâu, nhưng cô tự thấy mình chưa đủ gan để làm được, vả lại ba mẹ mất sớm, cô sống cận kề bên ngoai. Bước chân lên Sài Gòn học về nghệ thuật tức là xa ngọai, cô không an tâm.
Cho nên tốt nghiệp trung học xong, cô vẫn cứ lẩn quẩn trong nhà mãi mà chưa quyết định được. Thế rồi có một chuyện xảy ra thúc đẩy cô lên đường.
Đó là chuyện cách đây hơn tháng, khi bà dì của cô đồi ngọai gả cô cho người cháu chồng của dì. Ý kiến này được một lô các bà dì và ông dượng đồng ý và làm áp lực với ngọai với lý do cô đã lớn.
Ngọai dù ủng hô cho sự phản đối của Song Lan, nhưng cũng khó mà giữ cô lại được lâu trước tìn hình đo, nên ngọai gợi lại hòai bảo từ nhỏ của cô và cho phép cô ra đi.
Cô đã nộp đơn thi vào trường Sân Khấu Điện Ảnh, tuần sau là bắt đầu đợt thi tuyển, nên ngoài sự lo lắng và phấn khích của một cuộc sống tự do tự lập trước mắt, cô còn hồi hộp nữa. Không biết những cuộc thi tuyển vào một trường nghệ thuật như thế có khó lắm không? Cô sẽ vào lọt hay phải thất bại chua cay?
Hít một hơi dài để lấy dung khí. Song Lan thầm nhủ. Mình phải cố gắng hết sức mới được, mình sẽ thực hiện cho bằng được mơ ước của mình, chứ không thể thất bại, vì thất bại có nghĩa là sẽ bị các dì dượng có cớ mà lôi cô về, gả cô cho cái tên Ngàn mũi lân đó.
Phải rồi, cô cần phải cố gắng nhiều. Cố gắng gấp đôi cho cuộc sống tự lập này nữa chứ.
Song Lan gật gù. Rồi sẽ có một ngày tên của cô sẽ được vẽ thật to quảng cáo trước cửa rạp hát. Và mơ tivi buổi tối, ngọai sẽ thường xuyên thấy cô trong một vỡ tuồng cãi lương nào đó bên cạnh một anh kép ăn khách nhất. Ai cha, lúc đó thì cô quá nổi tiếng rồi, dì dượng cô sẽ lé mắt với thành công này của cô, và cái anh chàng Ngàn chán chết kia sẽ thôi cái ý muốn lấy cô làm vợ.
Song Lan vừa nghĩ vừa cười khoái chí một mình. Giữa lúc cô đang tưởng tượng và thích thú với những chuyện tưởng tượng đó thì lại một tiếng động thật lớn như tiếng bàn ghế đổ ầm lên sàng nhà khiến cô phải giật bắn cả người. Cô hết hồn vía nhỏm ngay dậy.
Trời đất ơi, chẳng lẻ âm thanh ấy lại từ phòng kế bên nửa? Chuyện này sẽ kéo dài ư?
Tiếng lầu bầu cấu kỉnh của đàn ông vọng qua làm cô sửng sốt. Đứng im nghe ngóng một lúc, cô bước từng bước lại gần cái bức tường sơn màu xanh nhạt đó và đưa tay sờ nhẹ lên.
Chỉ một vài phúc săm soi, cô đã kịp nhận ra rằng cái đang ngăn phòng cô với phòng của một gả đàn ông bài bạc nào đó là cái vách bằng ván dán giấy dán tường màu xanh thật khéo chứ chẳng phải là một bức tường gạch vững chắc và an tòan. Thảo nào mà cô lại nghe được tiếng nói.
Phát hiện này khiến cô kinh sợ.
Chao ơi! Cô đã quyết định gì thế này? Bỏ ra 800 ngàn để có một cái phòng ở tuốt trên tầng cao nhất, cho vo giữa cạnh trời với người láng giềng là một gã cờ bạc bê tha nào đó. Và điều kinh khiếp nhất là phòng của cô, cái phòng mà cô đang cho là cái tổ ấm lại chỉ cách cái giang sơn của cái gả điên khùng kia có một vách ván mỏng đến tằng hắng còn nghe tiếng. Chuyện gì sẽ xảy ra cho cô nếu gã đó lại là một tên du đãng gớm ghiếc?
Song Lan rùng mình. Cô lập cập đi ra khóa kỷ cửa lại.
Suốt buổi tối hôm đó không có thêm tiếng động khủng bố nào, nhưng Song Lan vẫn e dè đến độ quên mất bửa ăn tối của mình.
Cô cứ phân vân. Dự định ở trọ lâu dài chổ này đang lung lay trong đầu cô. Nhưng rồi cuối cùng vì tiếc tiền, cô đành nhủ lòng rằng dù gì cũng ở xong hai tháng hãng hay.
Hai tháng là một con sô chẳn, mong là không có chuyện gì ghê gớm xảy ra cho cô từ người láng giềng bất lịch sự này.