Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2024-09-01 17:37:19 +0700
Vào Chuyện
C
hị ngồi thừ người ra sau câu nói của Hồng:
- Tuần sau ông Ngạc về đấy! Mầy tính sao giờ?
- Còn biết tính làm sao!
Mười hai năm trước Ngạc âm thầm ra đi, bỏ lại quê hương nầy một mình chị, vừa mẹ già vừa con dại, giữa những tháng ngày khó khăn của đất nước.
Năm ấy, thằng bé con chị chưa tròn năm tuổi, còn chị và mẹ già thì chưa kịp bình tâm sau bao nhiêu đau khổ, mất mát dồn dập tính từ khúc quanh lịch sử nước nhà. Thế mà Ngạc đã đang tâm ra đi; lại ra đi với một người đàn bà khác không một lời giải thích cho bất cử lý do nào của mình.
Năm tháng nhọc nhằn chất lên vai chị. Chị cúi đầu nhận chịu cái phần hẩm hiu mà số phận đã dành cho mình và cố đem phần nghị lực còn lại để vun xới cho con.
Bây giờ con trai chị vừa lớn, niềm vui được nhìn thấy con nên người chưa trọn thì lẽ nào bây giờ một lần nữa số phận lại tước đoạt trên tay chị? Bởi vì hơn ai hết, chị biết rằng thế nào Ngạc cũng tìm cách đưa con đi.
Biết làm sao bây giờ? Con trai chị cũng là con trai Ngạc. Nếu chị muốn con nên người, nếu chị muốn con sung sướng thì chính Ngạc cũng muốn vậy. Trong nỗi đau của một người bị phản bội, những ngày tháng qua chị đã lẩn tránh mọi liên hệ tin tức với Ngạc để không thèm nhận bất cứ sự giúp đỡ nào, thì bây giờ Ngạc về, liệu chị có thể lẩn tránh? Còn con trai chị nữa. Chị có thể dùng quyền làm mẹ, quyền của người khổ nhọc nuôi dưỡng nó mười mấy năm qua để cấm đoán nó, để bắt buộc nó làm theo ý chị. Thế nhưng đó có phải là phương pháp tốt nhất?
Con trai chị bây giờ mười bảy tuổi. Cùng với năm tháng nó đã lớn khôn và tự nó, nó đã biết được thế nào là một cuộc sống có ý nghĩa. Như vậy thì chị có cần thiết phải ràng buộc nó bằng những nguyên tắc sống đã phần nào bị lòng tự ái và nỗi giận hờn làm thiên lệch?
Ôi! Không biết nữa! Ước mong của chị là con chị ngày càng vươn tới, vươn tới những đỉnh cao tốt đẹp của cuộc sống. Thế nhưng lẽ nào để đạt được những đỉnh cao tốt đẹp ấy nó lại quên bỏ những tháng ngày nhọc nhằn của mẹ nó đã vì nó mà cam chịu?
Nước mắt bỗng dâng trào lên đôi bờ mi đã bắt đầu hằn sâu những vết sầu của năm tháng. Quá khứ hiện về làm mặn thêm những giọt nước đang trào lăn trên má.
Chị bồi hồi lật lại những trang đời mình kể từ khúc quanh của lịch sử nước nhà.