Số lần đọc/download: 779 / 15
Cập nhật: 2016-06-02 00:13:10 +0700
Chương 1
C
ăn phòng bị ngăn đôi bởi bức vách bằng gỗ dầy, di động được trên một đường ray sắt. Khu nhà bếp và, quầy rượu chạy hết cạnh dài căn phòng. Khách vào bằng hai cửa khác nhau. Bên có sân khấu, sàn nhảy, kê được khoảng 20 chiếc bàn tròn, thích hợp cho một cuộc họp mặt trên dưới hai trăm khách. Phần còn lại nhỏ hơn, chỉ khoảng trên dưới mười bàn ăn cố định.
Cuối hè, Dallas / Fort Worth tiếp tục phơi những đường nẻ, nứt của thịt da mình trong mùa hạn hán kéo dài từ cuối năm trước. Buổi chiều, một trận mưa thình lình, ngắn ngủi, chỉ làm đám bụi cà giựt dính vào nhau, thành những viên đất sần, sùi, bốc mùi nồng, mốc một cách khả tín.
Người con gái đẩy cửa bước vào lúc ban nhạc đang thử âm thanh. Số người trong ban tổ chức, có mặt sớm, ngơ ngác nhìn cô. Hơi nóng ngột ngạt dịu lại. kkhông biết có phải do nhan sắc trẻ thơ và, dáng ngổ ngáo lạnh tanh nàng mang tới? Hay sự xuất hiện của cô làm bao trông ngóng, bồn chồn, của mọi người trở nên gập ghềnh, tản mát?
Người con gái thản nhiên bước tới chiếc bàn tròn dành cho ban nhạc, kê gần cửa ra vào. Trên bàn một số sách bày lộn xộn. Cô vói tay nhặt lấy một cuốn. Lật qua lật lại. Đọc lướt vài trang. Quay lại, nhìn người đàn ông trung niên, lạ mặt.
Cô phải nghiêng đầu, chồm người về phía trước, bởi sự ngáng trở của mấy nhạc công, giữa họ. Người đàn ông trung niên đang nói gì đó với một thanh niên. Người con gái mỉm cười (bằng cả môi, mắt.) Dường họ biết nhau. Người thanh niên chào lại, cũng bằng nụ cười và tiếng nói lí nhí.
Người đàn ông có sợi lông hung đỏ mọc trên chiếc nốt ruồi thịt, chấn giữa đỉnh gò má trái, ngồi giữa người con gái và, người đàn ông trung niên đột ngột cất tiếng:
"Hôm nay cô Ngân đi gặp thần tượng của mình?"
Sợi lông mầu hung đỏ ngúc ngoắc trên chiếc nốt ruồi thịt của ông, như tán thưởng câu hỏi mang tính xác định của chủ nó. Tựa câu hỏi như một phát giác (tố giác?) ghê gớm.
Người đàn ông hướng sợi lông (như chiếc ăng ten nhỏ tí) về phía người đàn ông lạ mặt. Không một ai dám quả quyết nó có tiếp nhận được làn sóng nào chăng. Những chuyên viên, nhạc sĩ đang thử âm thanh, nhạc khí ngưng, lặng.
Câu chuyện giữa người đàn ông lạ mặt và thanh niên cũng bị cắt, phựt.
"Tôi không muốn nhận láo là đi gặp thần tượng của mình. Chỉ có thể gọi là thần tượng một khi mình biết thật rõ về ông ta..."
Người con gái đáp, cũng thản nhiên, gập ghềnh như lúc xuất hiện. Người đàn ông trung niên nhận thấy, khi nói, tuồng môi trên của người con gái cong cớn hơn, thuận chiều với mặt ngẩng cao, thoảng chút cà rỡn, khinh khỉnh hắt lên từ toàn thể khuôn mặt.
Bắt gặp mắt nhìn của người đàn ông, cô mỉm cười, gật gật; ý hỏi:
"Ông thấy tôi trả lời ra sao? Được đấy chứ?"
Người đàn ông lạ mặt cười. Cười. Ông chào (?) Biểu đồng tình (?) Hoặc hàm ý: "Hay. Trả lời hay lắm."
Sau khi tự giới thiệu với nhau bằng cách đó, người con gái nói chuyện với người đàn ông có phần thoải mái, tự nhiên. Như thể, nhờ cách giới thiệu đặc biệt này mà giữa họ, không còn khoảng cách.
Người con gái kể cô không được mời. Tình cờ buổi trưa, một người trong ban nhạc, nói tối nay có buổi họp mặt, tiễn chân người đàn ông trung niên về lại California. Sau khi thu xếp chuyện riêng, cô đến.
"Tối qua, Ngân đã không được gặp anh trong buổi họp mặt chính thức. Tối nay lỡ nữa, e không còn cơ hội," cô ngập ngừng (tìm chữ, thở, hoặc lựa cách thế biểu lộ khác?)
"Thích thì đi, không thích thì ở nhà, đâu cần ai mời, phải không anh?"
"Đúng thế."
Đôi mắt người đàn ông dừng lâu trên gương mặt trẻ thơ, bộ ngực vun cao, phơi mở lưng chừng, ăn ý với đôi môi cong, chiếc mũi hếch (biểu lộ phần nào tự tin và hãnh tiến,) của người con gái.
Người đàn ông định nói điều gì đó. Thí dụ, dường ông đã gặp cô. Thí dụ (một viên sỏi thăm dò đáy nước,) có muộn màng chăng, gặp gỡ chốc lát này? Hoặc giả, cũng có thể ông muốn bảo, đây không phải là chỗ của chúng ta...
Nơi chốn nào cũng có thể làm thành định mệnh. Vì, mỗi chúng ta, cách gì, cũng chỉ là con rối trong cánh tay thô bạo, hàm hỗn của định mệnh mà thôi.
Gần tám giờ tối, nắng còn dát những sợi vàng mỏng dính lên bậc tam cấp và, cẩn những hình chiếc lá nâu, bóng, lên mấy thân cột gỗ hình vuông, tạo thành một khung cảnh tách biệt khỏi ngôi quán. Bầu trời xanh quánh, xéo góc, rất xa. Từ nơi đó, người ta có thể nhận ra các đỉnh núi đang bị mây ăn nham nhở, từng miếng lớn. Người đàn ông có sợi lông hung đỏ mọc trên nốt ruồi thịt, đẩy về phía người đàn ông lạ mặt chai bia và, ly đá cục. Ông nói:
"Anh dùng một chai cho mát."
"Cảm ơn anh. Tôi không uống được."
Người con gái nâng ly bia chấp chới bọt trắng lên môi, cùng một đuôi mắt nheo, nheo, tựa chọc ghẹo, (thách thức?)
Chàng thanh niên ngồi cạnh, kéo chai bia về phía mình:
"Để cháu đỡ cho chú."
Anh rót bia vào ly của mình; nhấm một ngụm nhỏ, xong, đứng lên, đi về phía quầy. Người con gái ngoái cổ; nhìn theo. Quay lại; nói với người đàn ông lạ mặt:
"Ngân cảm tưởng trong số khách tối nay, chúng ta thiếu một người."
"Hoặc quá nhiều người dư thừa?"
Người đàn ông đáp. Cô bật cười hồn nhiên, ngắm nghía bọt bia thở rụt rè từ đáy cốc:
"Có những sự thật, ta không nhận ra chỉ vì màng lưới vô tình trùm lấp."
Người đàn ông lạ mặt đứng dậy. Ông mơ hồ đoán hiểu người con gái ám chỉ sự vắng mặt nào. Ông mơ hồ cảm nhận từ lúc ông đặt chân trở lại thành phố này, những người bạn ông, dường cố tình không đề cập tới sự vắng mặt kia. Có thể, mọi người không nhớ trong mọi sinh hoạt của họ, đã lâu, không còn hiện diện. Có thể, họ cũng không hề biết, kẻ vắng mặt đang hiện diện ở một nơi chốn khác.
Nơi chốn nào, thời khắc nào cũng chỉ là sân khấu cho nhân loại (những con rối) diễn lại tấn tuồng tranh chấp bất tận, giữa đau, khổ và hạnh phúc / tình yêu và phản bội / thú tính và tánh thiện/.
Sự biến mất của nàng, tựa viên đá nhỏ mất tích giữa lòng biển lớn.
Viên đá lăn xuôi, chìm sâu, không tiếng động. Nó biến mất. Không hề sủi lên, dù chỉ một vài chiếc tăm, vĩnh biệt.
Nếu có những bỏ đi như một trốn chạy nhòm ngó / mỉa mai / thương hại / giễu cợt / tội nghiệp... thì vắng mặt này, thuộc tình huống đó. Tình huống ngỡ ngàng, kinh hoảng sau những nỗ lực rốt ráo, tận cùng để chuẩn bị cho một lên đường mới. Một lên đường, lỡ. Lên đường, đi về phía của những mơ ước, khát khao đã nhiều lần gai ốc cọ sát/ cầm nắm/ ve vuốt/ ôm ấp.