Số lần đọc/download: 1525 / 9
Cập nhật: 2016-09-25 19:57:51 +0700
Chương 1: Mẫu Thân Của Ta Tên Là Dạ Cầm
T
a là Ngọc Nhan, Nhị tiểu thư của Từ gia nổi danh hào phú một vùng.
Nghe qua cũng thực oai phong.
Trên ta là huynh trưởng Ngọc Đề, dưới có Tam tiểu thư Ngọc Dung, Tứ tiểu thư Ngọc Đình đều là con đẻ của Đại nương, thân mẫu của Ngũ tiểu thư Ngọc Dao lại là tiểu thiếp mà cha ta sủng nhất – Tứ nương Nguyễn Phi Hà.
Mẫu thân của ta tên là Dạ Cầm, đã mất từ khi ta ba tuổi, ta từ đó liền do Tam nương nuôi dưỡng.
Tam nương Nhã Doanh xuất thân là ca kỹ, lại không sinh được con tự nhiên sẽ bị người ta hắt hủi, mà ta đây lại là đứa trẻ không có mẹ, số phận cũng không hơn gì, hai bọn ta nương tựa vào nhau tìm chút hơi ấm trong nhân sinh lạnh lẽo. Tam nương thương yêu ta như con gái ruột, lúc nhỏ ta còn hay lầm tưởng nàng là mẫu thân.
Ông trời xem như cũng bù đắp cho ta một ít.
Cho đến năm trước, sinh nhật mười sáu tuổi của ta, Đại nương nói ta đã lớn, có nhiều chuyện cũng nên hiểu rõ…
Ta đến hỏi Tam nương, nàng cũng thở dài thừa nhận.
Nguyên lai, người mà bấy lâu nay ta xem là mẹ, lại chính là cái người năm xưa vì ganh tị mà hại mẹ ruột của ta bị đuổi ra khỏi nhà, đau ốm ở đầu đường xó chợ cho đến chết.
Nguyên lai, ông trời cũng chẳng hảo tâm bù đắp cho ta bao giờ.
Tam nương bởi vì xuất thân đặc thù mà đa tài đa nghệ vô cùng, tâm tư trầm ổn, từ nhỏ ta đã được nàng cẩn cẩn dạy bảo, tất nhiên cũng không phải người nóng nảy, vô tri. Ta hỏi qua rồi thôi, cũng không đánh không mắng, chỉ có từ đó không qua lại với nàng nữa.
Nửa năm sau, nàng ốm nặng qua đời.
Ta nghĩ, Tam nương vốn là danh kĩ, luận nhan sắc, luận tài nghệ đều là đệ nhất một vùng, nàng lại yêu thương cha ta như vậy, tất nhiên không chịu được cha ta sủng người phụ nữ khác, mẹ ta có phu quân yêu thương lại có con gái bên mình, nàng lại cái gì cũng không có, một lòng si tâm chỉ mong có thể mỗi ngày cùng cha ta sống trong một mái nhà. Tuổi trẻ con người ta cao ngạo lại hiếu thắng, trong mắt không dung nổi một hạt bụi, tự nhiên cũng khó tránh hành động ngông cuồng. Tới cuối cùng, nàng chết trong cô tịch, ta cũng không muốn oán.
Nơi ở của ta hiện tại là Dạ Cầm cư, chính là một năm trước, khi sự thật về việc mẹ ta bị Tam nương hãm hại được phơi bày, cha ta cũng hợp tình bày ra biểu tình áy náy và luyến tiếc, đem chổ ở bỏ hoang của mẹ ta trước kia tu sửa lại, gọi là Dạ Cầm cư, mà ta không ở cùng Tam nương nữa nên cùng nha đầu Nhị Nha dọn về đây.
Mẹ ta mất cũng mười mấy năm, Từ phủ qua mấy lần tu sửa, Dạ Cầm cư nguyên là nơi danh giá lại trở thành chổ hẻo lánh, cách xa những lầu các khác. Lúc mới chuyển đến, Nhị Nha càu nhàu, nhìn trang viện rộng lớn xa hoa đủ thấy được một thời huy hoàng của chủ nhân ngày trước, vậy mà tới lúc bọn ta dọn đến lại thành ra vắng vẻ thâm u thế này. Ta chỉ cười. Nhiều năm ta sống cùng Tam nương mặc dù có người chăm sóc nhưng vẫn bị tỷ muội cùng Đại nương, Tứ nương khinh rẻ, hai người bọn ta chỉ có thể bày ra bộ mặt an phận phục tùng, ngoan ngoãn để họ chà đạp mới có thể sống qua ngày, bây giờ có thể dọn ra đây, hẻo lánh, không gặp người, cuộc sống sau này xem ra càng thêm yên tĩnh nhàn nhã. Ưm! Không có gì là không tốt cả.
Vốn dĩ ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện hôn nhân, Đại nương còn phải gả hai tiểu thư bảo bối của mình vào gia đình hiển hách, làm gì có thời gian mà lo cho ta, dù có, chắc chắn không phải chổ nào tốt đẹp, mà cha ta hẳn sẽ không để ý đứa con gái này. Nghĩ như vậy, ta cho rằng bản thân muốn hạnh phúc tốt nhất nên tự ra ngoài tìm ý trung nhân, nhưng ta chỉ nghĩ chứ không có làm, ta còn bận ở trong khuê phòng giả vờ nhu thuận! Hơn nữa, dùng danh nghĩa Từ gia gả ra ngoài ta thấy cũng không hay ho, tốt nhất là chịu khó làm một ít công việc thêu thùa, dành dụm tiền của, ngày sau ra ngoài tự lập, không vướn bận nữa.
Xác định được mục tiêu, ta và Nhị Nha lên kế hoạch mang hàng thêu ra ngoài bán.
Yên yên ổn ổn được nửa năm ta đã muốn không còn phòng bị, co trong vỏ ốc của mình sống một thế giới tách biệt, quên mất mấy người của Từ gia. Cho nên, một ngày kia, Ngô quản gia đến báo có Tần công tử Thành Tây đến cầu thân, cha ta đã đáp ứng chỉ chờ đối phương đem sính lễ đến, ta suýt ngất. Khả năng trấn định của ta không tệ, ngoài mặt cũng thật nhu thuận đồng ý, thậm chí còn có chút vui mừng nhờ Ngô quản gia về chuyển lời.
Thật ra Nhị Nha ra ngoài giao hàng thêu, nghe qua danh tiếng vị Tần công tử kia cũng không tốt đẹp gì. Bất quá, ta không quan tâm, một lòng chỉ nghĩ đến làm sao có thể lợi dụng lúc rước dâu mà bỏ trốn.
Ta cũng không ngờ tới, một cái hôn nhân cẩu nam xú nữ này cũng có người hứng thú đến phá. Người kia lại còn là cháu ngoại gọi TrấnNamvương phi là cô cô, hiển nhiên hậu thuẩn đủ mạnh để ném ra sắp ngân phiếu mua lại sính lễ kia, hướng cha ta thay chính mình cầu thân…
Nhị Nha ở ngoài chạy như ma đuổi, xông vào sương phòng của ta kích động không thôi, ta nghe xong sửng sốt một hồi, cái gì cũng nói không ra.
Đầu năm nay hoa thơm nhiều bướm không thịnh hành, ruồi bọ bâu đống phân mới được nhiều người ưa chuộng a!
Cái kia Ngọc Đình Liên cũng thật quá khôi hài, một màn đưa sinh lễ đã khiến người ta nghẹn họng, lại còn nhân cha ta vì nể mặt TrấnNamvương phủ mà miễng cưỡng điều đình liền thẳng thắng đề nghị cùng ta giáp mặt, khiến cho Đại nương của ta tiếc hận không thôi.
Việc gặp mặt này, nghe qua có vẻ dọa người, thật ra có dọa người hơn nữa cũng không có cách nào từ chối, ai bảo người ta là thân thích của Hoàng tộc, cho nên cha ta gật gù, còn chưa kịp cho người đi gọi ta ra người ta đã thật tự nhiên xem mình là con rể trong nhà, tiêu sái đi ra hậu viện, lại còn thân thiết hỏi cha ta:
– Nhạc phụ đại nhân, không biết chổ ở của Nhan Nhi phải đi như thế nào…
Vốn chỉ nghe Nhị Nha kể qua ta đã muốn cười không được mà khóc cũng không xong, đến lúc gặp được người thật, ta hoàn toàn hóa đá.
Nghe tên đã thấy có phần “ yểu điệu”, nhìn mặt càng khiến nữ nhân muốn đi nhảy sông Hoàng Hà a! Ông trời sao lại bất công như vậy chứ, mấy phần nhan sắc này chia cho ta một ít cũng đủ khuynh quốc khuynh thành, ấy vậy mà lại đem lãng phí toàn bộ lên một tên nam nhân, đây chính là muốn nữ nhân trong thiên hạ tức chết mà.
Ta hiện tại thật thông cảm với sự tiếc hận của Đại nương, nam nhân này muốn tiền tài địa vị có tiền tài địa vị, muốn nhan sắc có nhan sắc, mặc dù còn đẹp hơn cả nữ nhân nhưng khí khái uy nghi bức người, hào quang tinh anh lóa mắt, người làm mẹ không thể thay con gái giữ lấy thì sao cam lòng chứ, nhất là lại thua trong tay xú nha đầu cái gì cũng kém như ta.
Tiếc cho Đại nương thì là tiếc cho Đại nương, ta cũng không quên vì mình lo lắng. Một kẻ họa thủy như thế, chưa tính ba vị muội muội trong nhà, thiên hạ chắc hẳn cũng đã có khối người muốn tranh, Từ Ngọc Nhan ta chỉ sợ chưa lên được kiệu hoa thì đã thành một nắm xương tàn rồi. Hơn nữa, ta đây cũng thật chưa muốn xuất giá, nếu phải đấu trí với hắn mới trốn được thôi thì ta ngoan ngoãn chịu tội để được khoan hồng cho xong. Cho nên, xuất giá lần này, ta so với xuất gia còn muốn thảm hơn.
Namtử trước mắt thấy ta suy nghĩ đến nhập thần cũng không mất kiên nhẫn, người gọi ta hoàn hồn là cha ta, đã hơn nửa năm không gặp, ta nhìn vẻ mặt đại loạn của ông chợt thấy buồn cười.
Cha ta thật là một lão thương biết làm ăn có lời, kiếm được kẻ dễ lừa liền đem gạo mốc trong kho bán đi, ta vừa tỉnh táo nhìn lại tình hình thì ông đã đem Nhị Nha lôi xềnh xệch ra ngoài, rõ ràng là tuổi trẻ sung mãn Nhị Nha cố gắn bám lại cũng bám không nổi, cửa viện cũng rất hiểu ý đóng lại.
Ta đây cười so với khóc còn khó coi hơn.
Mà hôn phu thân ái lại rất vui vẻ, rất tự nhiên tìm ghế ngồi xuống, thuận tiện kéo ta ngã ngồi vào trong lòng hắn, ôm ta hết sưc mập mờ, còn tựa đầu lên vai ta hít hít ngửi ngửi.
Ta chỉ là thuận miệng nói ra thôi, chẳng lẽ đầu năm nay người ta thật không thích hoa thơm cỏ lạ nữa, chuyển qua thích làm ruồi bọ bâu đống phân.
Ta dồn sức giãy giụa mấy cái, không có kết quả, ta liền thực ngoan ngoãn cho hắn ôm, ăn được bao nhiêu đậu hủ bổn tiểu thư cho ngươi ăn. Hứ!
Ta cũng không biết bọn ta ngồi mất bao nhiêu thời gian trong cái tư thế ái muội đó, lúc đầu ta còn nhắc mình phải thực tỉnh táo đề phòng hắn nổi sắc tâm, sau lại mệt quá, hơn nữa cũng không thấy hắn có thêm hành động nào, ta chán quá, bắt đầu buồn ngủ. Lúc ta thật chật vật nửa tỉnh nửa mê thì hắn lại rất biết hành hạ người cắn tai ta một phát đau đến chảy nước mắt, thành công khiến cho ta muốn ngủ không được muốn thức không xong, lần nữa ép mình tỉnh táo đề phòng hắn.
Đại khái là ngồi đến lúc cái bụng của ta réo gọi cơm trưa cộng thêm Nhị Nha gõ cửa không ngừng đòi mang cơm vào hắn mới làm như không có gì buông ta ra, gọi Nhị Nha mang cơm vào. Ta giống như tù nhân được đặc xá hớn hở nhảy ra khỏi cái ôm của hắn lại thật không có vận khí bởi vì nhảy ra quá nhanh mà chân mềm nhũn, hoa mắt chóng mặt ngã ngược trở lại trong lòng hắn. Một màn này dọa cho Nhị Nha trợn mắt há mồm, suýt tí nữa đem bữa cơm trưa của ta đánh rơi xuống đất. Mỗ nam nhân lại thật nhà nhã đem hai tay của hắn khóa ta lại, ở bên tai ta mập mờ thì thầm:
– Đây là tự nàng lưu luyến vi phu…
Ta phụt máu.
Ngọc Đình Liên muốn lưu lại trong Dạ Cầm các của ta, thành công khiến cho Từ gia từ trên xuống dưới náo loạn, ba vị muội muội cùng Đại nương, Tứ nương nhìn ta như kẻ thù giết cha, ta chỉ nhàn nhã uống trà, cái gì cũng không nghe, cái gì cũng không thấy, năng lực thừa nhận sự thật của ta càng lúc càng kém…
Ngươi nghĩ xem, Dạ Cầm các của ta vừa vặn còn dư mấy phòng, cho hắn một gian cũng không ảnh hưởng gì đến ai, ngày ba bửa cơm lại là dùng tiền của cha ta mà nấu, ta đây chẳng những không phiền gì mà có khi còn được hưởng ké lợi lộc của hắn, đúng, ta không thiệt hại chút nào cả, còn có một cái lợi vô cùng lớn đó là thanh danh khuê nữ của ta bị hắn một cước đá bay đến Tây thiên gặp Phật Tổ Như Lai đàm đạo, so với thầy trò Đương Tăng khổ nạn trùng trùng thì một cước này của hắn quả thực là quá tiện nghi rồi còn gì.
Cho nên, cha ta vẫn như trước không cách nào từ chối, còn ta thì cung cung kính kính rước sói vào nhà, để hắn ở gian phòng ngay cạnh phòng ta.
Nghĩ lại, khuê danh tan nát cũng không hắn không tốt, đợi hắn quất ngựa truy phong, ta đây sẽ không cần lo có kẻ thích làm ruồi bọ bay tới phiền ta nữa, liền có thể an an ổn ổn y theo kế hoạch ngày trước mà làm.
Ngọc Đình Liên vừa nhận phòng buổi trưa, buổi chiều liền có nhân mã rầm rập mang rương to rương nhỏ chuyển vào, ta dù ngây ngây ngốc ngốc cũng biết toàn bộ đều là hàng trân phẩm, nhiều đến nỗi căn phòng vốn dĩ rộng rãi của ta đột nhiên trở thành giống như một cái cũi. Thật quá khoa trương đi.
Ta đứng ngoài cửa phòng nhìn đến hai mắt không chớp nổi, Ngọc Đình Liên nhẹ nhàn kéo ta đến bên bàn trà, ấn ta ngồi xuống, nhét vào tay ta một ly trà nóng. Tay truyền đến cảm giác bỏng rát khiến ta hoàn hồn, hốt hoản để ly trà xuống bàn, Ngọc Đình Liên nhìn ta cười đến hoa nhường nguyệt thẹn, mà ta đây lại càng thẹn, làm gì có người đẹp như vậy chứ, ta đây còn chưa đem hắn nhai nuốt đến xương cốt cũng không còn phải chăng là hơi kém cói?
Ngọc Đình Liên ai oán nói:
– Của vi phu cũng là của nàng, chỉ cần Nhan Nhi thích liền có thể tùy thời lấy đi bất cứ thứ gì, dù gì thứ quan trọng nhất là trái tim vi phu cũng đã bị Nhan Nhi lấy mất…
Cho ta xin, bộ dạng của ngươi đã như vậy, dang tay ra liền có nữ nhân liều chết nhảy vào, không cần phải dụng tâm lương khổ diễn tròn buồn nôn cho ta xem.
Ta làm ngơ cái gì tim gan phèo phổi của hắn, thực phối hợp nhìn quanh phòng một vòng, nói đến thực vân đạm phong khinh, rất có phong thái thanh cao danh sĩ:
– Ly sứ cũng uống trà, ly bạch ngọc cũng uống trà, ta không hiểu chuyện, trân châu bạch ngọc vào tay cũng không khác gì viên đá nặng, Ngọc công tử không cần đa tâm.
Ngọc Đình Liên cười, cũng không có vạch trần bộ mặt ti bỉ của ta, hắn chuyên chú chuyện khác:
– Nhan Nhi lời nói xa cách như vậy, phải chăng đối với vi phu nhìn không thuận mắt?
Ta rất muốn gật đầu, ta rất không thuận mắt cái bộ dạng họa thủy của ngươi, rất không vừa ý ánh mắt thăm sâu khôn lường của ngươi, ngươi ở đây một khắc, ta liền lo lắng một khắc, ta lo có người ganh tị ám sát, lo ngươi đột nhiên thú tính nổi dậy sẽ trực tiếp biến thân thành ruồi bọ bâu vào xâu xé ta, ta mặc dù không phải mỹ nhân nhưng nói thế nào cũng là hoàng hoa khuê nữ a. Ta còn lo ngươi tính kế ngăn ta đào hôn.
Ta rất muốn đem mấy lời đó nhất thanh nhị sở nhét vào đầu hắn, bất quá, ta không dám, bởi vì nếu là cha ta ông ấy cũng nhất định không dám, cha nào con đó, haiz, cha nào nào con đó a.
– Tiểu nữ sao lại có mắt không tròng, ngay cả người tuấn mỹ như Ngọc công tử đây mà cũng nhìn không thuận mắt chứ. Nhưng dù sao, tiểu nữ cùng công tử danh phận còn chưa định đã ở cùng một chổ, nếu còn không kiêng dè lời nói, chỉ e ngoại nhân buông lời đám tiếu không hay.
Đây là ta nhắc nhở ngươi không cần mở miệng Nhan Nhi đóng miệng Nhan Nhi khiến ta nổi đầy da gà da vịt.
– Ba ngày sau bái đường thân phận sẽ định, cho nên lúc này thay đổi xưng hô cũng không tính là quá sớm.
– Ba…ba ngày? _ Ta nhịn không được đứng phắt dậy, quên sạch quy củ thục nữ.
– Ưm._ Hắn thật vui vẻ gật đầu._ Hơn nữa sẽ ngay tại Từ phủ cử hành tất cả, không có kiệu hoa rước dâu, Nhan Nhi không cần tính toán bỏ trốn, bởi vì bên ngoài cũng có mấy vòng hộ vệ chuyên canh giữ tân nương.
Hắn nói như không có chuyện gì, giống như đang ở ngoài phố bình phẩm chuyện thiên hạ mà ta đây lại đổ mồ hôi lạnh, vừa nhìn qua đã biết hắn là loại cáo già ta đấu không lại mà.
Ta hậm hực liếc hắn một cái, đạp cửa về phòng.
Đêm đó ta không ngủ được, mở của sổ ngắm trăng lại nghe gian phòng bên cạnh vang lên tiếng đàn, lúc đầu nhỏ nhẹ trong trẻo, lúc sau trầm đục oai hùng, kết lại là một chuỗi bi thương khiến ta cảm thấy mắt mình ương ướt.
Mẫu thân của ta tên là Dạ Cầm, nghĩa là tiếng đàn trong đêm khuya.