Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2020-11-29 02:16:03 +0700
Chương 1
C
hẳng thể nhìn cô ta bước đi mà không rùng mình ghê tởm. Trông cô ta như một bức tranh đả kích. Chân tay và đầu thò ra một cách lố bịch như thể chỉ là những phần phụ nhỏ xíu được gắn thêm vào tấm thân đồ sộ. Đám tóc vàng xỉn, mỏng quẹt và bết dính vào da đầu. Các mảng mốc đen vì mồ hôi lan rộng dưới nách. Rõ ràng ngay đi lại cũng là một sự hành xác. Cô ta lê tới trước bằng má trong bàn chân, hai bắp chân bị đẩy sang hai bên vì phản lực giữa hai bắp đùi khổng lồ, khiến thân hình bấp bênh như sắp ngã. Từng cử động, dù là nhỏ nhất cũng khiến thớ vải căng ra, chỉ chực rách toạc. Dường như cô ta chẳng có lấy một điểm ưa nhìn nào để bù lại những khiếm khuyết quá lớn đó. Ngay cả đôi mắt xanh lam sâu thẳm cũng trở nên bé ti hin vì bị những ngấn mỡ bèo nhèo trắng bệch nuốt mất.
Lạ lùng là sau bao nhiêu lâu, cô ta vẫn khiến người khác phải tò mò. Họ nhìn cô ta lê bước xuống hành lang như thể mới gặp lần đầu dẫu ngày nào cảnh tượng ấy cũng diễn ra. Điều gì khiến họ chăm chú đến thế? Thân hình ngoại cỡ của người đàn bà cao xấp xỉ 180 phân và nặng ngót nghét 165 cân? Tai tiếng của cô ta? Hay vì thấy ghê tởm? Không một ai cười. Hầu hết mọi người đều bình thản quan sát khi cô ta đi qua, có lẽ vì họ sợ khiến cô ta chú ý tới mình. Cô ta đã chặt xác mẹ và em gái mình thành nhiều mảnh nhỏ, rồi sắp xếp lại thành một bức tranh trừu tượng đầy máu me trên sàn bếp. Chẳng mấy người nhìn cô ta mà lại không nghĩ đến điều đó. Xét đến tính chất man rợ của tội ác này, cộng thêm nỗi ám ảnh từ dáng hình ục ịch thô kệch của cô ta đối với những người có mặt tại phiên tòa, cô ta đã phải nhận mức án đề nghị tối thiểu là 25 năm tù giam. Điều khiến cô ta dị thường, ngoài tội ác đã gây ra, là việc cô ta tự nhận tội và từ chối mời luật sư biện hộ.
Trong tù, cô ta được biết đến với cái tên Kẻ nặn sáp. Còn tên thật là Olive Martin.
Rosalind Leigh lùa lưỡi trong khoang miệng khi đứng đợi trước cửa phòng thăm tù. Nỗi ghê tởm lập tức ập tới, như thể tội ác của Olive đã lan tỏa trong không khí và chạm đến cô. Chúa ơi, mình không thể vượt qua được chuyện này. Suy nghĩ ấy rung lên một hồi chuông báo động trong tâm trí cô. Nhưng tất nhiên, cô vẫn phải làm điều cần làm, không còn sự lựa chọn nào khác. Những cánh cổng kiên cố của nhà tù khóa cô lại phía trong, cũng cẩn mật chẳng khác nào giam giữ đám tù nhân. Cô ép bàn tay run rẩy vào đùi, nơi những thớ cơ cũng đang căng lên mất kiểm soát. Cô chẳng mang theo gì ngoài chiếc cặp táp trống không, một minh chứng rõ ràng cho sự thiếu chuẩn bị trước buổi gặp gỡ này. Và nếu biết nói, hẳn nó đang la hét chế nhạo cô khi tự huyễn hoặc mình một cách vô căn cứ rằng cuộc nói chuyện với Olive cũng sẽ diễn ra suôn sẻ như mọi cuộc nói chuyện khác. Chưa khi nào, dẫu chỉ là trong khoảnh khắc, cô lại cảm nhận rõ ràng một nỗi sợ hãi có thể khiến óc sáng tạo của cô ngưng trệ như bây giờ.
Lizzie Borden* cầm rìu chém mẹ mình bốn mươi nhát. Nhận ra những gì mình vừa làm, cô ta chém tiếp ông bố bốn mươi mốt nhát.
Đoạn độc thoại cứ tua đi tua lại trong đầu cô, lặp lại không biết bao nhiêu lần. Olive Martin cầm rìu chém mẹ mình bốn mươi nhát. Nhận ra những gì mình vừa làm, cô ta chém tiếp em gái bốn mươi mốt nhát…
Roz bước vào phòng, cố nặn ra một nụ cười, “Xin chào Olive. Tôi là Rosalind Leigh, rất vui khi cuối cùng cũng được gặp cô.” Cô giơ tay ra, bắt lấy bàn tay đối phương một cách thân tình, thầm hi vọng việc bày tỏ thiện chí sẽ giúp cô chế ngự mối ác cảm của mình. Olive chỉ chạm tay lấy lệ, những ngón tay hờ hững lướt qua, “Cảm ơn.” Roz nói với giám thị trại giam đang đứng cạnh đó bằng giọng cứng cỏi, “Từ đây tôi có thể tự lo được. Chúng tôi đã được giám đốc cho phép nói chuyện trong vòng một tiếng.” Lizzie Borden cầm rìu… Nói với ả là mày đổi ý rồi đi. Olive Martin cầm rìu và chém mẹ mình bốn mươi nhát… Mình không thể vượt qua được mất.
Người phụ nữ mặc đồng phục nhún vai, “Được thôi,” đoạn thả chiếc ghế hàn bằng kim loại nãy giờ vẫn hờ hững xách theo xuống sàn, để nó dựa vào đầu gối mình. “Cô sẽ cần cái này. Mọi thứ khác đều sẽ gãy vụn ngay lúc cô ta đặt mông lên.” Nữ giám thị mỉm cười hòa nhã. Quả là một phụ nữ quyến rũ! “Năm ngoái cô ta mắc kẹt vào một cái toilet chết tiệt và phải cần đến bốn người đàn ông mới lôi được ra ngoài đấy. Mình cô sẽ chẳng thể nào nhấc nổi cô ta lên đâu.”
Roz chật vật vần cái ghế qua ô cửa. Cô cảm thấy mình đang ở thế bất lợi, như một người ở giữa hai người bạn và bị ép phải chọn theo phe nào. Nhưng Olive đã hăm dọa cô theo cách mà ả giám thị kia không bao giờ làm được.
“Tôi sẽ sử dụng máy ghi âm trong quá trình thẩm vấn.” Cô nói, sự lo lắng khiến cô cộc cằn nhấn từng chữ một. “Giám đốc đã phê duyệt. Tôi tin thế này là ổn thỏa rồi.”
Một thoáng im lặng. Nữ giám thị nhướng mày, “Nếu cô nói vậy thì được thôi. Hẳn ai đó đã phải lao tâm khổ tứ để có được sự đồng ý của Kẻ nặn sáp đây mà. Nếu có bất kì vấn đề gì, ví dụ như, cô ta phản ứng bạo lực…” Cô ả làm điệu bộ đưa ngón tay xoẹt qua cổ họng trước khi gõ gõ lên tấm kính trong suốt lắp cạnh cửa ra vào, mà qua đó nhân viên an ninh có thể nhìn rõ toàn cảnh căn phòng từ bên ngoài. “… thì đập vào cửa sổ. Tất nhiên, trong trường hợp cô ta để cô làm thế.” Ả cười mát, “Tôi hi vọng cô đã đọc nội quy. Không được phép mang bất cứ thứ gì vào cho phạm nhân, cũng không được mang bất cứ thứ gì ra ngoài. Cô ta có thể hút thuốc của cô trong quá trình thẩm vấn, nhưng không được mang về phòng giam. Cô không được chuyển tin cho cô ta, bất luận là người khác tuồn tin vào hay cô ta truyền tin ra mà không có lệnh của giám đốc. Nếu nghi ngờ điều gì, cô có thể báo lại cho một trong các nhân viên an ninh. Rõ rồi chứ?”
Đồ quỷ cái, Roz giận dữ nghĩ thầm. “Vâng, cảm ơn.” Nhưng thật ra cảm xúc của cô lúc này rõ ràng không phải cáu giận, mà là sợ hãi. Nỗi sợ bị nhốt lại trong không gian cô lập, phải đối diện với một sinh vật gớm ghiếc bốc mùi hôi hám đang trưng ra gương mặt húp híp kệch cỡm và vô cảm.
“Tốt.” Ả giám thị bước ra ngoài, nháy mắt lộ liễu với một đồng nghiệp.
Roz nhìn chằm chằm theo bóng lưng ả. Cô thận trọng chọn chiếc ghế ở xa cửa nhất, như một cách để tuyên bố mình đủ tự tin. Chết tiệt, cô quá lo lắng, cô cần thêm chút thời gian.
Ý tưởng về cuốn sách được nhà xuất bản đưa ra như một tối hậu thư.
“Nhà xuất bản đang định bỏ rơi cậu đấy, Roz ạ. Chính xác ông ta đã nói thế này: ‘Cô ta có một tuần để chứng minh năng lực và mang về thứ gì đó có thể bán được. Nếu không, tôi sẽ loại cô ta ra khỏi danh sách.’ Và mặc dù mình không muốn làm cậu xấu hổ thêm, nhưng nếu là mình thì cũng chẳng thể làm khác được.” Gương mặt Iris dịu đi đôi chút. Cô cảm thấy nhiếc móc Roz cũng giống như tự đâm đầu vào bức tường gạch, chi tổ khiến mình đau đớn và hoàn toàn chẳng được tích sự gì. Đôi khi cô nghĩ, cô biết mình là người bạn thân nhất của Roz, hay nói đúng hơn là người bạn duy nhất. Tấm rào chắn dây thép gai mà Roz tự dựng lên quanh mình đã cản lại tất thảy mọi người, trừ kẻ kiên định nhất. Thậm chí, dạo này mọi người còn hiếm khi hỏi thăm cô ấy. Nén tiếng thở dài, Iris đánh bạo nói, “Nghe này, bạn thân mến, cậu không thể cứ như thế mãi đâu. Đóng cửa tự nhốt mình rồi ủ ê sầu não thật chẳng tốt chút nào. Cậu đã suy nghĩ về những điều lần trước mình gợi ý chưa?”
Roz chẳng hề lắng nghe, “Mình xin lỗi,” cô lẩm bẩm, đôi mắt vô hồn thật khiến người ta phát điên. Cô thấy vẻ cáu gắt trên gương mặt Iris và cố ép mình phải tập trung. Cô nghĩ, Iris lại “lên lớp” nữa rồi. Có điều Roz băn khoăn, thực sự thì tại sao cô ấy lại phiền lòng cơ chứ? Quá quan tâm đến chuyện của người khác chỉ càng khiến cả cô ấy lẫn người kia đều thấy kiệt sức mà thôi.
“Cậu đã liên lạc với bác sĩ tâm lý mình giới thiệu chưa?” Iris hỏi thẳng.
“Không, chẳng cần thiết. Mình ổn.” Cô ngắm nhìn gương mặt trang điểm không chút tì vết, và chẳng hề thay đổi là bao trong suốt mười lăm năm qua của bạn mình. Ai đó đã từng nói với Iris Fielding rằng cô ấy giống hệt Elizabeth Taylor trong phim Nữ hoàng Cleopatra. “Một tuần gấp quá,” Roz phản bác, ám chỉ tới nhà xuất bản, “Bảo ông ta cho mình một tháng đi.”
Iris búng một mẩu giấy sang phía bên kia bàn, “Mình chỉ e là cậu hết đất diễn rồi. Ông ta thậm chí còn chẳng thèm cho cậu chọn chủ đề. Ông ta muốn Olive Martin. Đây là tên và địa chỉ của luật sư cố vấn trong vụ đó. Tìm hiểu xem tại sao cô ta không được chuyển đến Broadmoor hay Rampton*. Tại sao cô ta từ chối biện hộ. Và điều gì đã khiến cô ta nhận tội ngay từ đầu. Hẳn phải có uẩn khúc gì đó.” Nhìn hàng lông mày nhíu chặt của Roz, Iris nhún vai, “Mình biết. Đây không phải chủ đề cậu thích, nhưng chính cậu đã tự đẩy mình vào tình thế hiện tại. Mình đã thúc giục cậu mấy tháng ròng chỉ để cho ra một cái dàn ý mà không được. Giờ cậu phải viết về chủ đề này hoặc gác bút luôn cho rồi. Nói thật với cậu, mình nghĩ ông ta cố tình làm thế. Nếu cậu viết, thì sách sẽ bán được. Còn nếu cậu từ chối vì đó chỉ là xu hướng giật tít đơn thuần, ông ta sẽ tìm được cái cớ hoàn hảo để cho cậu rớt đài.”
Phản ứng của Roz khiến Iris hết sức ngạc nhiên. “Được thôi,” Roz bình thản đáp, cầm lấy mẩu giấy và nhét vào túi xách.
“Mình cứ nghĩ cậu sẽ từ chối cơ.”
“Tại sao?”
“Bởi cái cách mấy tờ báo lá cải đã giật tít chuyện xảy ra với cậu.”
Roz nhún vai, “Có lẽ giờ là lúc ai đó cần dạy họ cách viết về bi kịch của con người với lòng tự trọng.” Tất nhiên, cô sẽ không viết về chuyện đó, đúng hơn là cô chẳng có ý định viết về bất cứ điều gì nữa cả, nhưng cô nở nụ cười khích lệ với Iris, “Mình chưa gặp một nữ sát nhân bao giờ.”
Đơn xin vào thăm Olive Martin vì mục đích nghiên cứu của Roz được giám đốc trại giam chuyển tới Bộ Nội vụ. Phải mất vài tuần cô mới nhận được một lá thư chấp thuận với lời lẽ miễn cưỡng, gửi tới từ một viên chức. Dù Martin đã chấp nhận gặp, nhưng cô ta vẫn có quyền rút lại thỏa thuận ấy bất cứ khi nào mà không cần lý do cũng như không bị truy cứu trách nhiệm. Trong thư cũng nhấn mạnh, những chuyến viếng thăm chỉ được thông qua trên cơ sở không vi phạm bất cứ nội quy nào của trại giam, rằng ý kiến của giám đốc là quyết định cuối cùng trong mọi trường hợp, và rằng cô Leigh sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý với mọi hành vi vi phạm quy định của trại giam.
Roz thấy khó lòng nhìn thẳng vào Olive. Lối cư xử lịch sự và vẻ xấu xí của cô ta đã ngăn Roz nhìn chằm chằm vào gương mặt quái dị bèn bẹt và ngay đơ ấy. Ánh mắt của Roz cứ trượt qua cô ta như thể miếng bơ trượt khỏi củ khoai tây nướng. Về phần Olive, cô ta nhìn Roz với vẻ thèm khát. Ánh mắt đầy ma lực không hề có ý cấm cản người đối diện nhìn thẳng vào mình, mà ngược lại, còn giống như khuyến khích gọi mời. Dẫu sao, Roz cũng là một điều mới mẻ. Olive hiếm khi có khách thăm, đặc biệt là những người đến mà không đem theo nhiệt tâm truyền giáo.
Khi Olive đã ngồi được xuống sau một hồi chật vật, Roz ra hiệu về phía máy ghi âm, “Nếu cô còn nhớ, tôi đã nhắc đến trong lá thư thứ hai của mình rằng tôi muốn ghi âm cuộc nói chuyện của chúng ta. Tôi đoán cô đã đồng ý rồi nên giám đốc trại giam mới cho phép như vậy.” Cô lên giọng hơi cao quá.
Olive nhún vai tỏ ý bằng lòng.
“Vậy là cô không phản đối gì đúng không?”
Lắc đầu.
“Tốt. Giờ tôi sẽ bật máy. Thời gian, Thứ Hai, ngày 12 tháng Tư. Trao đổi với Olive Martin.” Cô nhẩm lại trong đầu danh sách những câu hỏi quá ư sơ sài của mình.
“Hãy bắt đầu với các thông tin cơ bản. Cô sinh năm nào?”
Không trả lời.
Roz nhìn lên và mỉm cười khích lệ, nhưng chỉ nhận về cái nhìn chằm chằm không chớp mắt từ phía người đối diện. Cô nói tiếp, “Ờm, tôi nghĩ mình biết những thông tin này rồi. Để xem nào. Ngày mùng 8 tháng Chín, năm 1964, nghĩa là giờ cô 28 tuổi. Đúng chứ?”
Không hồi đáp.
“Và cô sinh tại bệnh viện trung ương Southampton, là con gái đầu lòng của vợ chồng Gwen và Robert Martin. Dưới cô còn một em gái, Amber, nhỏ hơn cô hai tuổi, sinh ngày 15 tháng Bảy, năm 1966. Cô có thấy vui khi có em gái không? Hay cô thích em trai hơn?”
Im lặng.
Lần này Roz không ngẩng lên nữa. Cô có thể cảm thấy sức nặng từ ánh mát đang hướng về mình của người phụ nữ kia, “Bố mẹ cô có vẻ thích các sắc màu đấy nhỉ? Tôi băn khoăn không biết nếu Amber là con trai thì bố mẹ cô sẽ đặt tên là gì?” Cô đánh bạo cười khúc khích, “Red? Hay Ginger*? Có lẽ em bé là con gái thì tốt hơn.” Nghe chính mình độc thoại thật chẳng dễ chịu gì. Chết tiệt, sao mình lại đồng ý chuyện quái quỷ này chứ! Bụng cô quặn lại.
Một ngón tay múp míp vươn ra và tắt máy ghi âm. Roz kinh hãi nhìn theo, bất động như bị thôi miên, “Không cần phải sợ hãi thế đâu,” một giọng nói trầm, điềm đạm đến bất ngờ đột ngột cất lên. “Cô Henderson chỉ muốn trêu chị thôi. Họ đều biết rằng tôi hoàn toàn vô hại. Nếu không hẳn tôi đã bị tống vào Broadmoor rồi.” Âm thanh khò khè lạ lùng vẳng lên trong gian phòng. Roz băn khoăn phải chăng đó là một điệu cười? Ngón tay cô ta vẫn chần chừ ở mấy nút công tắc của máy ghi âm. “Chị thấy đó, mỗi khi muốn phản đối điều gì, tôi vẫn cư xử như những người bình thường. Tức là tôi thể hiện nó ra. Ngón tay di chuyển tới nút Record và nhẹ nhàng nhấn xuống. “Nếu Amber là con trai thì hẳn bố mẹ tôi sẽ đặt tên nó là Jeremy, theo tên của ông ngoại tôi. Màu sắc chẳng liên quan gì cả. Thật ra, Amber có tên thánh là Alison. Tôi gọi con bé là Amber vì hồi hai tuổi, tôi không thể uốn lưỡi phát âm ‘l’ hay ‘s’ được. Cái tên ấy cũng hợp với con bé. Nó có bộ tóc tuyệt đẹp, vàng như mật ong, và khi lớn lên, nó chỉ thưa khi được gọi là Amber, còn khi gọi là Alison thì không. Con bé rất đáng yêu.”
Roz đợi một chút để đảm bảo đã kiểm soát được giọng của mình rồi cất tiếng, “Tôi xin lỗi.”
“Không sao đâu. Tôi đã quen với thái độ ấy rồi. Lúc đầu ai cũng sợ cả.”
“Như thế có khiến cô buồn không?”
Vẻ hào hứng thoáng qua khiến phần mỡ quanh mắt cô ta nhăn rúm lại, “Nếu là chị thì chị có buồn không?”
“Có.”
“Ừ, thế đấy. Chị có thuốc lá không?”
“Chắc rồi.” Roz lấy bao thuốc còn nguyên từ cặp táp ra và đẩy nó qua bàn cùng một bao diêm. “Cứ tự nhiên nhé. Tôi không hút thuốc.”
“Nếu ở tù thì chị cũng sẽ hút thôi. Trong này ai cũng hút cả.” Cô ta vụng về mở bao thuốc rồi châm một điếu, thở phào mãn nguyện, “Chị bao nhiêu tuổi?”
“Tôi năm nay 36.”
“Lấy chồng chưa?”
“Ly dị rồi.”
“Con cái thì sao?”
Roz lắc đầu, “Tôi không phải mẫu phụ nữ thích hợp để làm mẹ.” “Có phải vì thế nên chị mới ly hôn không?”
“Có lẽ vậy. Tôi thấy hứng thú với công việc hơn. Chúng tôi thuận tình rẽ theo hai lối đi riêng.” Thật nực cười khi phải cố kìm nén nỗi đau trước mặt Olive. Nhưng vấn đề ở chỗ, một lời nói dối sẽ trở thành sự thật nếu được nhắc đi nhắc lại đủ nhiều. Nỗi đau chỉ thỉnh thoảng mới dội về, trong vài phút giây thức tỉnh lạ lùng và mất phương hướng như thế này, khi mà cô cứ ngỡ mình vẫn đang ở nhà với một cơ thể ấm nóng trong vòng tay, để được ôm ấp, được yêu thương, và được cười đùa.
Olive nhả một vòng khói vào khoảng không, “Tôi cũng từng thích trẻ con. Tôi từng có thai một lần, nhưng mẹ tôi thuyết phục tôi đi phá. Giờ tôi ước mình đã không làm thế. Tôi luôn tự hỏi không biết đứa bé là trai hay gái. Thỉnh thoảng tôi vẫn mơ thấy nó.” Cô ta ngước lên trần nhà một lúc, dõi theo làn khói thuốc lơ lửng tan ra, “Tội nghiệp mầm sống bé nhỏ ấy. Một phụ nữ trong này kể với tôi rằng, những bào thai như thế sẽ bị rửa trôi hết xuống bồn rửa sau khi được hút ra khỏi người thai phụ.”
Roz nhìn đôi môi đại bự mút chặt đầu điếu thuốc bé xíu ướt nhẹp và nghĩ về những bào thai bị hút ra khỏi dạ con. “Giờ tôi mới nghe đấy.”
“Về chuyện bồn rửa á?”
“Không. Về chuyện cô đã từng phá thai.”
Gương mặt Olive vẫn điềm tĩnh, “Chị có biết gì về tôi không?”
“Không nhiều lắm.”
“Chị đã hỏi ai?”
“Luật sư của cô.”
Lại một tiếng khò khè rung lên từ trong lồng ngực cô ta, “Tôi còn chẳng biết là mình có luật sư đấy.”
“Peter Crew,” Roz cau mày, lôi một lá thư ra khỏi cặp táp.
“À, là ông ta.” Olive khinh khỉnh đáp, và nói với ác ý không giấu giếm. “Ông ta thật đáng tởm.”
“Trong này ông ta nhận mình là luật sư của cô.”
“Vậy sao? Chính quyền nói họ sẽ lo vấn đề đó. Tôi chẳng nghe được tin tức gì từ ông ta đã bốn năm rồi. Tôi bảo ông ta cuốn xéo đi khi ông ta bất ngờ xuất hiện cùng ý tưởng xuất thần là lèo lái làm sao để tôi có một suất ở Broadmoor. Đúng là đồ quỷ tha ma bắt. Ông ta không ưa tôi. Chắc ông ta sẽ sướng vãi tè nếu xin được chứng nhận mắc bệnh tâm thần cho tôi.”
“Ông ta nói…” Roz vô thức đọc lướt qua lá thư, “À, đúng rồi, ở đây… ‘Đáng tiếc, Olive không hiểu được rằng việc biện hộ để giảm tội với lý do không đủ năng lực trách nhiệm hình sự sẽ đảm bảo cho cô ấy cơ hội nhận được sự trợ giúp tại một bệnh viện tâm thần được bảo vệ nghiêm ngặt. Theo đó, cô ấy sẽ được thả tự do để hòa nhập cộng đồng sau tối đa mười lăm năm chữa trị. Rõ ràng là…’” Cô đột nhiên ngừng lại. Mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng. Nếu có bất kì vấn đề gì, ví dụ như, cô ta phản ứng bạo lực… Có phải cô đã hoàn toàn loạn trí rồi không? Cô mỉm cười yếu ớt, “Thật lòng mà nói, phần còn lại không liên quan lắm.”
“‘Rõ ràng Olive bị rối loạn tâm thần, có thể đến ngưỡng hoang tưởng hoặc thái nhân cách.’ Có phải trong thư viết thế không?” Olive dụi mẩu thuốc lá đang cháy dở lên mặt bàn rồi lấy một điếu khác ra khỏi bao, “Tôi không nói mình không thấy hấp dẫn trước đề nghị ấy. Nếu tôi có thể thuyết phục bồi thẩm đoàn rằng mình bị mất trí tạm thời khi việc đó xảy ra, hẳn giờ tôi đã được tự do rồi. Chị đã xem báo cáo tâm lý của tôi chưa?”
Roz lắc đầu.
“Ngoài việc thèm ăn liên tục được coi là bất bình thường mà một bác sĩ tâm lý đã gọi là ‘hội chứng ngược đãi bản thân’, thì tôi được xếp vào nhóm bình thường.” Olive thích thú thổi tắt que diêm, “Bất kể từ ‘bình thường’ được định nghĩa thế nào đi nữa, thì chị vẫn sẽ được xếp vào nhóm tâm lý bình thường dù xem chừng phải chịu nhiều ức chế tinh thần hơn tôi.”
“Tôi không biết.” Roz trả lời. Cô hoàn toàn bị mê hoặc, “Tôi chưa bao giờ được kiểm tra tâm lý”. Tôi quá sợ hãi trước những gì họ có thể tìm ra.
“Chị sẽ quen với nó nếu ở một nơi như thế này. Tôi đoán họ làm vậy để khỏi quên nghề và có lẽ nói chuyện với một kẻ-đã-chém-mẹ-mình thì sẽ vui hơn một bệnh nhân trầm cảm già nua chán ngắt. Tôi đã từng bị năm bác sĩ tâm lý khác nhau hành hạ. Họ say mê chẩn đoán và phân loại, vì như thế sẽ dễ dàng xác định xem cần phải làm gì với chúng tôi. Tôi khiến họ phải đau đầu. Tâm thần bình thường nhưng hành vi nguy hiểm, vậy để tôi ở đâu bây giờ? Tù giam lỏng tất nhiên không thể được vì tôi có thể trốn trại và gây án lần nữa. Dư luận hẳn sẽ không thích vậy đâu.”
Roz giơ lá thư lên, “Cô nói mình cũng thấy hấp dẫn trước đề nghị đó. Vậy sao cô lại không đồng ý làm theo để được thả tự do sớm hơn?”
Olive không trả lời ngay mà đưa tay vuốt phẳng chiếc áo nhăn nhúm của mình qua đùi, “Chúng ta đưa ra lựa chọn. Không phải lúc nào cũng là lựa chọn sáng suốt, nhưng một khi đã quyết định, chúng ta phải sống cùng với nó. Trước khi đến đây, tôi từng rất ngu dốt. Nhưng giờ thì khôn lanh hơn nhiều rồi.” Cô ta rít một hơi thuốc đầy phổi. “Bác sĩ tâm lý, cảnh sát, giám thị trại giam, thẩm phán, họ đều từ một khuôn ra cả. Họ đều là tay sai của chính quyền, với toàn quyền kiểm soát cuộc đời tôi. Sẽ thế nào nếu tôi nhận là thiếu năng lực trách nhiệm hình sự để giảm tội, và rồi họ lại biện lý do rằng cô gái này sẽ chẳng thể nào khá lên được đâu, nên quyết định nhốt tôi vào trại tâm thần và ném chìa khóa đi? Với tôi, 25 năm giữa những người bình thường còn hấp dẫn nhiều so với việc sống cả đời với những kẻ điên.”
“Thế bây giờ cô nghĩ sao?”
“Chị biết mà, phải không? Ở nhà tù này cũng đón tiếp một số kẻ điên thực sự trước khi họ được chuyển đi. Họ cũng không tệ lắm đâu. Hầu hết bọn họ có thể thấy được khía cạnh hài hước của vấn đề.” Cô ta dựng đầu mẩu thuốc lá thứ hai cạnh cái đầu tiên. “Và tôi sẽ nói cho chị thêm điều này nữa, người điên ít dò xét và chỉ trích hơn những kẻ bình thường. Nếu có ngoại hình giống tôi, chị sẽ cảm kích việc đó lắm đấy.” Cô ta chăm chú quan sát Roz qua hàng mi lưa thưa màu vàng hoe. “Nói vậy không có nghĩa rằng nếu trước đây tôi hiểu rõ cơ chế này như bây giờ thì tôi đã biện hộ khác đi. Tôi vẫn nghĩ sẽ thật sai trái khi khai rằng mình không biết mình đã làm gì trong khi bản thân hoàn toàn ý thức được điều đó.”
Roz không bình luận. Sẽ phải nói sao với một phụ nữ đã chặt xác mẹ và em gái rồi lại bình tĩnh giảng giải đạo lý trước đề nghị được miễn giảm tội trạng cơ chứ?
Olive cười khúc khích khi nhận ra suy nghĩ của Roz, “Việc đó có ý nghĩa với tôi. Xét trên tiêu chuẩn đạo đức của riêng mình thì tôi không làm điều gì sai trái cả. Chỉ là với luật pháp và với những tiêu chuẩn do xã hội đặt ra, thì tôi là kẻ tội đồ.”
Rõ ràng có hơi hướng kinh thánh trong vế cuối cùng, và Roz nhớ ra hôm nay là thứ Hai sau lễ Phục sinh. “Cô có tin vào Chúa không?”
“Không. Tôi là người vô thần. Tôi tin vào sức mạnh của tự nhiên. Ví như tôn thờ mặt trời thì còn chấp nhận được, chứ tôn thờ một thực thể vô hình thì không.”
“Thế Chúa Jesus thì sao? Người không vô hình.”
“Nhưng ông ta cũng không phải là Chúa.” Olive nhún vai, “Ông ta chỉ là một nhà truyền giáo, cũng giống Billy Graham. Chị có tiêu hóa nổi thuyết Chúa ba ngôi không? Ý tôi là, có một chúa duy nhất hay cả tá ông thần bà chúa, chẳng qua chỉ là kết quả của việc con người ta giàu trí tưởng tượng đến đâu mà thôi. Dù ai nói gì cũng vậy, tôi chẳng thấy có lý do nào đáng để ăn mừng vụ Jesus tái sinh cả.”
Niềm tin của Roz đã chết từ lâu, nên cô có thể thông cảm với sự hoài nghi của Olive. “Vậy, nếu tôi hiểu đúng thì cô đang muốn nói rằng không có điều gì là hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai cả, chi là sự khác biệt giữa lương tâm và luật pháp thôi phải không?”
Olive gật đầu.
“Và cô không cảm thấy cắn rứt lương tâm vì cô nghĩ mình không làm gì sai hết.”
Olive nhìn cô tỏ ý tán đồng, “Chính là thế đấy.”
Roz cắn môi, đăm chiêu suy nghĩ, “Có nghĩa là cô tin rằng mẹ và em gái cô đáng phải chết.” Cô chau mày. “Nếu vậy, tôi không hiểu, tại sao cô lại không biện hộ tại phiên tòa?”
“Tôi không có gì để biện hộ cả.”
“Do bị xúi giục. Tâm thần bất ổn. Hay vô ý làm chết người. Chắc hẳn họ đã làm gì đó nên cô mới cảm thấy mình có lý do chính đáng để giết họ chứ.”
Olive lấy trong hộp ra một điếu thuốc nữa nhưng không trả lời.
“Sao nào?”
Olive lại nhìn xoáy vào Roz, lần này Roz đáp trả ánh mắt đó.
“Sao nào?” Cô khăng khăng hỏi lại.
Bất thần, Olive dùng mu bàn tay đập vào tấm kính cửa sổ, “Tôi xong rồi, cô Henderson.”
Roz kinh ngạc nhìn cô ta, “Chúng ta còn những bốn mươi phút nữa mà.”
“Tôi đã nói đủ rồi.”
“Xin lỗi. Rõ ràng tôi đã làm cô khó chịu.” Roz ngừng một lát, “Tôi không cố ý.”
Olive vẫn không trả lời, chi bình thản ngồi đợi tới khi nữ giám thị bước vào. Sau đó, cô ta bấu chặt vào cạnh bàn, dồn lực đẩy về trước và ráng sức nâng người dậy. Điếu thuốc chưa châm dính chặt vào môi dưới của cô ta như thể sợi len. “Tuần tới tôi sẽ gặp lại chị.” Cô ta lên tiếng, nặng nhọc đi qua cánh cửa và lê bước dọc hành lang. Henderson đi phía sau, tay kéo theo chiếc ghế kim loại.
Roz vẫn ngồi lại vài phút, quan sát họ qua khung cửa sổ. Tại sao Olive lại lẩn tránh việc biện hộ? Chẳng hiểu sao Roz cảm thấy mình đã bị lừa. Đó là một trong số rất ít câu hỏi mà cô muốn nhận được câu trả lời, thế mà… Giống như một thứ nhựa sống đã ngủ yên lâu ngày vừa được khuấy lên, bản tính tò mò của cô bắt đầu trỗi dậy. Chúa mới biết, việc này thật điên rồ. Rõ ràng cô và Olive là hai kẻ khác xa nhau, nhưng cô phải thừa nhận ràng mình có mối dây liên hệ nào đó rất đặc biệt với người phụ nữ này.
Cô đóng cặp táp lại mà không hề biết rằng chiếc bút chì của mình đã biến mất.
Iris để lại một tin nhắn nghe rõ cả tiếng thở trên máy trả lời tự động, “Gọi và kể cho mình nghe tất cả những điều khủng khiếp về vụ án đó xem nào. Cô ta vô cùng kinh tởm đúng không? Nếu quả thật cô ta điên và béo như lão luật sư đã nói, thì hẳn phải đáng sợ lắm. Mình muốn nghe chi tiết về vụ giết người quá đi mất. Nếu cậu không gọi, mình sẽ tự đến chỗ cậu và hành cậu một trận ra trò đấy…”
Roz rót cho mình một ly gin pha tonic, tự hỏi không biết sự vô duyên của Iris là do di truyền hay luyện tập mà thành. Cô quay số. “Mình gọi vì như thế còn đỡ hơn là để cậu đến đây. Nếu nhìn thấy cậu vì quá thèm thuồng mà nhỏ dãi đầy lên thảm nhà mình thì chắc mình phát bệnh mất.” Quý bà Antrobus, con mèo trắng hách dịch, bò quanh chân cô, khẽ vẫy đuôi và rên hừ hừ. Roz cúi xuống, nháy mắt với nó. Roz và Quý bà Antrobus là bạn lâu năm, một mối quan hệ mà Quý bà Antrobus là kẻ kiểm soát còn Roz thì phải chiều theo. Chẳng thể nào thuyết phục được Quý bà Antrobus làm những điều mà nó không thích.
“Ôi, trời đất. Cậu thích cô ta sao?”
“Cậu thật giỏi khiến người khác bực mình đấy.” Roz nhấp một ngụm rượu, “Mình không nghĩ từ ‘thích’ phù hợp trong trường hợp này đâu.”
“Cô ta béo đến mức nào?”
“Cực kì phì nộn. Và chuyện đó tệ lắm, chứ chẳng buồn cười đâu.”
“Cô ta có chịu nói chuyện không?”
“Có. Lời lẽ khá thành thật và ít nhiều có hiểu biết. Chẳng giống mình hình dung chút nào. Thêm nữa, rất đúng mực.”
“Mình tưởng lão luật sư bảo cô ta bị loạn thần kinh mà.”
“Đúng thế. Mai mình sẽ đi gặp ông ta. Mình muốn biết ông ta lấy ý tưởng đó từ đâu ra. Theo Olive nói, có tới năm bác sĩ tâm lý đã khám và kết luận cô ta bình thường.”
“Có thể cô ta nói dối.”
“Không hề. Ngay sau đó, mình đã kiểm tra lại thông tin chỗ giám đốc trại giam.” Roz cúi xuống để ôm Quý bà Antrobus lên ngực. Con mèo rên gừ gừ và liếm mũi cô. Nó chỉ vờ vịt yêu thương thế thôi. Kì thực là nó đói. “Dù gì nếu là cậu thì mình cũng sẽ không quá hứng thú với chuyện này đâu. Olive có thể sẽ từ chối gặp lại mình.”
“Tại sao? Và cái âm thanh kinh khủng ấy là gì vậy trời?” Iris hỏi.
“Quý bà Antrobus.”
“Ôi trời đất. Con mèo ghẻ lở đó.” Iris bị nhãng sang chuyện khác, “Tiếng kêu chẳng khác nào cậu vừa cho mấy ông thợ xây vào nhà sửa sang. Cậu định làm cái quái gì với nó vậy?”
“Yêu thương nó. Nó là điều duy nhất khiến căn hộ gớm ghiếc này đáng để quay về.”
“Cậu điên rồi.” Iris có ác cảm với lũ mèo chẳng kém gì mấy tên tác giả. “Ngay từ đầu mình đã không thể hiểu tại sao cậu lại muốn thuê chỗ đó. Hãy rút tiền ly hôn rồi thuê chỗ nào tử tế một chút đi. Mà tại sao Olive lại có thể không muốn gặp cậu nữa?”
“Cô ta rất khó đoán. Đột nhiên nổi cáu với mình và yêu cầu tạm dừng buổi nói chuyện.”
Cô nghe thấy tiếng Iris thở dài ở đầu dây bên kia, “Roz, tội nghiệp cậu. Hi vọng không phải cậu đã phá hỏng vụ này luôn rồi.”
Roz cười nhăn nhở vào ống nghe, “Mình không chắc. Giờ chỉ có thể chờ xem thế nào thôi. Mình gác máy đây. Chào nhé.” Cô khôn khéo cúp máy, vẫn kịp nghe thấy Iris rít lên giận dữ, và đi vào bếp cho Quý bà Antrobus ăn. Khi điện thoại đổ chuông lần nữa, cô cầm theo cốc rượu lúc nãy vào phòng ngủ và bắt đầu đánh máy.
Olive cầm chiếc bút chì lấy trộm của Roz và đặt ngay ngắn bên cạnh bức tượng đàn bà nặn bằng đất sét dựng phía sau chiếc tủ ngăn kéo. Đôi môi ẩm ướt vô thức mấp máy, nhay nhay và mút mát liên hồi trong khi đôi mắt chăm chú quan sát bức tượng. Nó chi là một cục đất sét xám đã khô, chưa nung qua lửa, cũng không được tráng men, và tạo hình hết sức sơ sài. Nhưng giống như một biểu tượng sinh thực khí từ thời kì ban sơ nào đó, nét nữ tính của nó được khắc họa rất nổi bật. Olive lấy một chiếc bút dạ đỏ rồi cẩn thận tô phần mái tóc, sau đó đổi sang bút màu xanh lá, tô kín phần thân trên để minh họa thô sơ cho chiếc váy xòe liền thân chiết eo bàng lụa mà Roz đã mặc.
Người ngoài nhìn vào sẽ thấy những hành động này khá trẻ con. Olive bế bức tượng bằng hai tay như bế một con búp bê nhỏ, khẽ ngân nga với nó rồi đặt về vị trí cũ, gần chiếc bút chì vẫn còn phảng phất mùi hương của Rosalind Leigh, dù mũi người không đủ nhạy cảm để ngửi thấy.