Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 1 - Cây J Nhép
H
ọ tìm thấy cậu thanh niên Gregory Tuyết từ một rãnh nước trên đường Lambeth; cậu ta đã chết trước khi viên cảnh sát trực ban tại trạm gác ở góc đường Waterloo nghe thấy tiếng súng và chạy tới hiện trường.
Cậu ta bị bắn trong khi đang cuốc bộ giữa một đêm bão tuyết, không ai trông thấy kẻ sát nhân.
Họ đưa cậu ta đến nhà xác và khi lục soát quần áo của nạn nhân, họ không tìm thấy gì ngoài một hộp bột trắng nhỏ được cho là chất gây nghiện, và một lá bài tây - cây J Nhép!
Những người quen biết gọi cậu ta là Gregory Tuyết bởi cậu ta là một con nghiện và tất cả những kẻ hâm mộ chất gây nghiện đều gọi nó là “tuyết”.
Cậu ta còn là một con bạc và đã cộng tác với Đại tá Dan Boundary* trong một số vụ làm ăn của ông ta. Chỉ có thế. Đại tá không biết gì về cuộc sống trước kia của người này ngoại trừ thông tin cậu ta là dân Oxford chính hiệu và đã sa sút thảm hại. Đại tá thêm thắt một vài chi tiết, mà đối với một người ngoài cuộc vô tư, dường như chúng đã được tô vẽ thêm để chứng minh rằng ông ta chưa từng là nguồn hậu thuẫn đáng kể của anh chàng này.
Một số kẻ cho rằng trong những giây phút say sưa quá đà, Gregory Tuyết đã tiết lộ quá nhiều về sự “hỗ trợ” của Đại tá, nhưng xưa nay dân tình ai cũng sẵn lòng nói xấu Đại tá, bởi sự giàu có của ông ta là sự xúc phạm và nỗi hổ thẹn của những người khác.
Vì vậy, họ đã chôn cất Gregory Tuyết như một kẻ vô danh, và bồi thẩm đoàn đồng hương của cậu ta đã đưa ra phán quyết đây là “Một vụ giết người có chủ ý bởi một hoặc nhiều kẻ tội phạm chưa rõ danh tính”.
Đó dường như là kết thúc của một bi kịch bẩn thỉu, cho đến ba tháng sau, khi cuộc sống bận rộn của Đại tá Boundary bất chợt bị đảo lộn bởi một nhân tố mới mẻ và kinh động.
Một buổi sáng, một lá thư được gửi tới căn hộ của của Đại tá ở Albemarle. Ông ta tự mở thư vì nó được đánh dấu là “Thư mật gửi đích danh”. Thực tế, nó không phải là thư, mà là một lá bài tây vấy bẩn loang lổ, một cây J Nhép.
Ông ta bối rối nhìn nó, vì số phận của người trợ lý quá cố thuở trước đã biến mất khỏi tâm trí ông ta từ lâu. Sau đó, Đại tá nhìn thấy chữ viết trên cạnh lá bài, xoay ngang và đọc được: JACK - KẺ HÀNH PHÁP!
Chỉ có bấy nhiêu!
“Kẻ Hành Pháp!”
Đại tá nhíu cặp mắt mệt mỏi như thể muốn ngăn chặn một hình ảnh nào đó.
“Kinh quá!” Ông ta kêu lên, ném lá bài vào giỏ giấy vụn.
Vì ông ta vừa mường tượng ra một hình ảnh - khuôn mặt trắng trẻo, râu ria lởm chởm và hốc hác, đôi môi nhếch lên nụ cười của Gregory Tuyết trong lần gặp cuối cùng.
Sau đó, những lá bài khác lần lượt xuất hiện, và những sự kiện rắc rối, nếu không muốn nói là bất an, đã xảy ra. Và Đại tá, sau khi tự vấn mình, đã quyết tâm làm một việc được gọi là một mũi tên trúng hai đích.
Đó là một việc hết sức táo tợn và liều lĩnh. Không ai ngoài Đại tá Dan Boundary dám chấp nhận những rủi ro như vậy. Ông ta biết rõ hơn bất kỳ ai rằng Stafford King đã toàn tâm toàn ý suốt ba năm qua với mục tiêu đập tan băng đảng của Boundary. Ông ta biết rằng chàng trai nghiêm trang với đôi mắt xám kiên định, đang ngồi bên kia chiếc bàn lớn từ thời Louis XV, trong văn phòng riêng được trang trí công phu của Tập đoàn Spillsbury, đã giành được chức Thanh tra trưởng Cục Hình sự hoàn toàn nhờ vào tài năng thiên phú, và đó là kẻ đáng sợ nhất, hơn bất kỳ ai.
Không thể tưởng tượng được sự tương phản nào lớn hơn giữa hai nhân vật chính: viên thanh tra tinh tế, gần như một biểu tượng của thẩm mỹ, và đối diện là hình bóng bao trùm áp đảo của viên Đại tá đáng gờm.
Boundary với mái tóc đen chẻ ngôi giữa bóng mượt, đôi mắt to mệt mỏi, bộ ria hải cẩu màu vàng rậm rạp, cằm chẻ, thân hình bề thế và bụng phệ, đôi bàn tay lông lá to lớn đặt trên bàn, tiêu biểu cho cường quyền, tàn bạo, không ngại ngần, không mệt mỏi. Ông ta cũng tiêu biểu cho kiểu xảo quyệt của một con hổ rình mồi.
Stafford theo dõi Đại tá với sự thích thú vô tư lự. Rất có thể anh đang ngầm cười nhạo sự táo tợn lộ rõ của người đàn ông này, nhưng cho dù nếu có, gương mặt bình thản của anh cũng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào tương tự.
Đại tá nói bằng giọng chậm chạp, nặng nề, “Ông King, tôi xin nói rằng, ông nghĩ việc tôi mời ông đến đây trong tình huống này quả thực kỳ quặc, phải không? Tôi xin nói, các cộng sự của tôi cũng nghĩ như vậy, nếu tính đến quá khứ khó chịu giữa chúng ta.”
Stafford King không trả lời. Anh ngồi thẳng lưng, tỉnh táo và cảnh giác.
“Gán cho con chó một cái tên xấu xa rồi treo cổ nó,” Đại tá nói với vẻ đa cảm. “Trong hai mươi năm qua, tôi đã phải đấu tranh với những nghi ngờ bất công của kẻ thù. Tôi đã bị bôi nhọ,” ông ta lắc đầu buồn bã. “Tôi cho rằng, không ai từng bị phỉ báng nhiều hơn tôi và các cộng sự. Tôi đã nhờ cảnh sát tóm gọn - ý tôi là điều tra - các vụ kinh doanh của mình, và tôi sẽ cởi mở với ông, Stafford King, nói thật là tôi mừng hết sức khi biết ông đã sắp xếp việc theo dõi lão Dan Boundary tội nghiệp này trong lịch công vụ chính thức.”
“Ông đang tặng tôi một lời khen sao?” Stafford hỏi, nụ cười mờ nhạt dường như thoáng qua trên mặt anh.
“Về mọi nhẽ,” Đại tá dứt khoát nhấn mạnh. “Trước tiên, ông King, tôi biết ông là một người cảnh sát thẳng thắn và trung thực nhất ở Anh, và có thể là trên toàn thế giới. Tất cả những gì tôi muốn là công lý. Cuộc đời tôi là một cuốn sách mở, chào đón mọi cuộc điều tra.”
Ông ta xòe đôi bàn tay to lớn như thể mời gọi một cuộc điều tra thấu đáo hơn bất kỳ những gì người ta từng làm với mình.
Stafford King không trả lời. Anh biết, biết tường tận những câu chuyện về băng đảng của Boundary. Anh biết khá rõ và có thể ước đoán về tất cả những phân nhánh hùng hậu của nó. Dù sao đi nữa, anh cũng biết đây là một băng đảng hùng mạnh, và người đàn ông với lối nói chậm rãi này nắm trong tay hàng triệu bảng Anh. Nhưng anh không hề mong muốn xác nhận tuyên bố của Đại tá về sự thuần khiết trong những phi vụ làm ăn của ông ta.
Anh nghiêng người về phía trước một chút.
“Tôi chắc chắn ông không mời tôi đến chỉ để kể về những nỗi khổ cực của mình đâu, Đại tá,” anh hơi châm chọc.
Đại tá lắc đầu.
“Tôi muốn làm quen với ông,” ông ta nói với vẻ thẳng thắn, ôn tồn. “Tôi đã nghe rất nhiều về ông, ông King. Tôi biết rằng ông không làm gì khác ngoài việc chuyên chú vào những thương vụ của Boundary, và tôi phải nói, thưa ông, rằng ông không thể hiểu rõ về tôi, và tôi cũng không thể hiểu rõ về ông.”
Ông ta dừng lại.
“Tuy nhiên, ông rất đúng khi nói rằng tôi không mời ông đến đây chỉ để nói về quá khứ - được một Cảnh sát trưởng dành thời gian rảnh rỗi đến gặp là một vinh dự lớn. Chính hiện tại mới là chủ đề tôi muốn bàn với ông.”
Stafford King gật đầu.
“Tôi là một công dân tuân thủ luật pháp,” Đại tá nói một cách khó khăn, “và tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để hỗ trợ luật pháp, thật đấy. Tôi đã viết thư cho ông về vấn đề này khoảng hai tuần trước.”
Ông ta mở ngăn kéo, lấy ra một phong bì lớn được dập nổi bằng chữ viết tắt của Tập đoàn Spillsbury. Ông ta mở phong bì và rút ra một lá bài tây. Đó là lá bài mặt sau trắng trơn, in bằng loại giấy siêu mịn, viền vàng và có một dấu hiệu quen thuộc.
“Lá J Nhép,” Stafford King ngước mắt lên.
“Lá J Chuồn,” Đại tá nghiêm trang nói. “Đó là cái tên tôi biết, vì tôi không phải dân cờ bạc.”
Ông ta không chớp mắt, Stafford King cũng không mỉm cười.
“Tôi nhớ rằng,” Thanh tra trưởng Cục Hình sự nói, “trước đây, ông từng nhận được lá bài tương tự. Ông đã viết thư cho Cục Hình sự về điều đó.”
Đại tá gật đầu.
“Mời ông đọc dòng chữ viết bên dưới.”
King đưa lá bài lên sát mắt. Chữ viết li ti:
Tránh xa phạm tội, tránh xa lo lắng, tránh xa tất cả những điều không vui. Hãy trả lại tài sản mà ông đã đánh cắp từ Spillsbury.
Nó được ký tên: Jack - Kẻ Hành Pháp.
King đặt lá bài xuống và nhìn Đại tá.
“Chuyện gì xảy ra sau khi lá bài cuối cùng xuất hiện?” Anh hỏi, “Một vụ trộm hay gì đó, phải không?”
“Lá bài gần đây nhất,” Đại tá hắng giọng, “chứa một lời buộc tội ác độc và vô căn cứ, rằng tôi và các cộng sự đã cướp 60.000 bảng của ông George Fetter, một thương nhân ở Manchester, bằng cách lừa lọc trong bài bạc, điều mà tôi cũng như bất kỳ cộng sự nào không hề vi phạm. Các cộng sự và tôi không hề biết gì về bài bạc, tất nhiên chúng tôi từ chối trả tiền cho ông Fetter, và tôi chắc chắn ông ấy là người cuối cùng yêu cầu chúng tôi làm vậy. Trên thực tế, ông Fetter đã đưa cho chúng tôi một hóa đơn trị giá 60.000 bảng, nhưng chúng liên quan đến việc mua bán tài sản. Tôi không thể tưởng tượng được ông Fetter sẽ lấy tiền của chúng tôi, hoặc ông ta biết về vụ việc này. Tôi hy vọng là không, bởi vì ông ta dường như là một người rất đáng kính - một quý ông.”
Viên thanh tra nhìn lá bài lần nữa.
“Chuyện về vụ thỏa thuận Spillsbury là gì?” Anh hỏi.
“Chuyện gì về vụ thỏa thuận Spillsbury?” Đại tá hỏi lại.
Mẹo của ông ta là lặp lại câu hỏi - một mẹo mang lại cho ông ta thời gian cần thiết để trấn tĩnh.
“Sao chứ, chẳng có chuyện gì cả. Tôi đã mua các công trình điện máy ở Coventry. Tôi thừa nhận đó là một món hời. Không có điều luật nào chống lại việc kiếm lợi. Ông biết kinh doanh là thế nào rồi đấy.”
Viên thanh tra biết kinh doanh là thế nào. Nhưng Spillsbury còn trẻ và tính tình hoang dã, sự hoang dã đó tạo nên một nhân cách khó chịu. Đó là kiểu hoang dã mà mọi người không muốn nói tới, ít nhất là những người tử tế. Anh ta được thừa hưởng một gia tài đáng kể và quyền kiểm soát bốn nhà máy, trong đó nhà máy tốt nhất vừa được nhắc tới.
“Tôi biết Spillsbury,” viên thanh tra nói, “và cũng tình cờ biết những công việc của Spillsbury. Tôi cũng biết rằng anh ta đã bán cho ông một tài sản trị giá 300.000 bảng trên thị trường tự do với cái giá còn xa mới đến con số ấy - 30.000 bảng, phải không?”
“35.000 bảng,” Đại tá sửa lại. “Không có điều luật nào chống lại việc mặc cả,” ông ta nhắc lại.
“Ông rất may mắn trong những vụ mặc cả.”
Stafford King đứng dậy và cầm lấy mũ.
“Ông đã mua khách sạn Transome từ bà Rachemeyer với cái giá không bằng một phần hai mươi giá trị của nó. Ông đã mua mỏ đá phiến Lord Bethon với 12.000 bảng, trong khi giá trị của chúng trên thị trường tự do ít nhất là 100.000 bảng. Trong mười lăm năm qua, ông đã mua bất động sản với một tốc độ và mức giá đáng kinh ngạc.”
Đại tá mỉm cười.
“Ông đang khen tôi một cách hào phóng, Stafford King,” Đại tá mỉa mai, “và tôi sẽ không bao giờ quên. Nhưng đừng để chúng ta lạc mất chủ đề về cuộc ghé thăm của ông. Tôi đang báo cáo với ông, một thanh tra cảnh sát, rằng tôi bị đe dọa bởi một kẻ hèn hạ, một tên trộm và rất có thể là một tên sát nhân. Tôi sẽ không chịu trách nhiệm về bất kỳ hành động tự vệ nào của tôi dành cho hắn - Kẻ Hành Pháp!” Ông ta gầm lên.
“Ông đã bao giờ nhìn thấy hắn chưa?” Stafford hỏi.
Đại tá nhíu mày.
“Hắn còn sống, không phải sao?” Ông ta làu bàu. “Nếu tôi đã gặp hắn, ông nghĩ rằng hắn vẫn viết thư cho tôi ư? Công việc của ông là tóm lấy hắn. Nếu tất cả nhân viên ở Sở cảnh sát bớt phí thời gian chọc ngoáy hoạt động kinh doanh của những thương nhân trung thực thì…”
Stafford King mỉm cười, thẳng thắn, và không ngụy trang. Đôi mắt xám của anh nheo lại trong tiếng cười lặng lẽ.
“Đại tá, ông quá can đảm đấy!” Anh tỏ vẻ ngưỡng mộ, và không nói thêm lời nào, rời khỏi phòng.