Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 1
Cơ may gì đây? Là sao khi ta gặp em nơi này?
Cuối cùng em đã trong tay; trong tay ta.
Đừng e sợ, dẫu ta biết thân mình hoang dại
—Khúc đồng quê của Nhà vua, Alfred,
Lord Tennyson
o O o
Vùng biên giới xứ Wales, năm 1280
Truyền thuyết được phát sinh từ đây.
Có lý do đàng hoàng. Phía trên cao những quả đồi, các mỏm núi mang hình dạng kỳ lạ như vương miện của vua Arthur, hay những ngón tay khổng lồ của Quỷ, hay thậm chí là khuôn mặt nhìn nghiêng của chúa Trời. Những rặng đá cổ có nguồn gốc bí ẩn đặc trưng cho vùng thôn trang này. Đây là nơi người Druid từng lang thang, nơi các vị tiên giấu những kho tàng dưới gốc sồi –có những cành cây như muốn vươn cao lên tới trời xanh.
Đôi lúc, khi ngọn gió hoang dại thổi từ trên đồi xuống, cây cối trong rừng rì rào nghe như tiếng hát, những vì tinh tú rơi thẳng từ trời cao xuống, và cuộc sống con người có thể thay đổi trong một đêm mà họ chẳng hề ngờ tới.
Nếu nhìn xuống từ ngọn núi cao Craig y Ddinas, ngôi làng nhỏ yên bình Bleddig trông không khác gì một cụm những mái nhà lợp rạ ngăn nắp với các con đường ngoằn ngoèo, đây đó lấm tấm những mảng màu của vườn tược và những thửa ruộng rộng lớn vuông vức.
Nhưng đây là xứ Wales.
Ngôi làng nằm đó hiền hòa với xung quanh là những rặng đồi trập trùng với các cánh rừng già u tối. Phía trên là một cao nguyên bằng phẳng nơi những vành đai đá xanh khổng lồ vươn cao sừng sững khắp thung lũng tự thuở nào con người còn nhớ được.
Nếu những cư dân mê tín trong làng bất chợt nhìn lên và thấy một thiếu nữ đi về phía các rặng đá khổng lồ và kỳ quái kia, họ sẽ làm dấu thập tự và lầm bầm gọi tên mọi vị thánh trên đời, vì đó là nơi mà họ rì rầm với nhau là, chỗ Teleri Người rừng thi triển phép thuật xấu xa.
Anh có hay rằng cô ta có thể gọi phép chữa thương y như cách những mụ phù thủy gọi mặt trăng xuống không? Phải, cô ta làm được đấy. Cô ta bảo đó là do những tảng đá, nhưng họ, dân làng, còn biết rõ hơn. Cô ta chính là loại người độc ác đó.
Một số dân trong làng đe dọa ném đá cô, bởi họ phải loại bỏ những thứ khác đời.
Còn những người khác không dọa, họ chỉ thẳng tay ném đá.
Cứ khi nào người thiếu nữ man dại Teleri nhìn vào bóng mình trên mặt suối hay trên một cái ao rừng trong như gương, cô lại thấy một vết sẹo nhỏ, hình ngôi sao ngay dưới mắt phải nơi một hòn đá sắc văng trúng. Đó là vết sẹo sâu hơn những đốm trắng trên da cô.
Cô nói chuyện với muông thú, bởi muông thú không hại người chỉ để cảm thấy tốt hơn. Không giống con người, muông thú chỉ tấn công để bảo vệ con nhỏ của chúng hay nếu bị dồn vào đường cùng.
Cô tránh xa làng Bleddig. Thay vì thế, cô sống sâu trong những nơi tối tăm nhất của khu rừng Brecon, một nơi mà đom đóm nhảy múa rộn ràng vào những đêm hè tối mực, nơi những ngọn cây van vỉ theo tiếng gió và côn trùng ca hát inh ỏi đến độ xua sạch cả thế giới đi.
Dần dà Teleri Người rừng trở thành một phần của truyện kể dân gian ngay địa phương ấy. Dân làng nói rằng cô đuổi theo họ trong những đêm không trăng và lấy cắp linh hồn họ. Nếu như lúa mì mọc lên chậm, họ sẽ nói bởi vì cô bước qua cánh đồng. Cô có đôi chân chẽ móng, bạn biết đấy, giống y Quỷ sứ.
Đối với họ, bịa những câu chuyện và đồn thổi những lời nói dối thì dễ dàng hơn là thấu hiểu một thiếu nữ với tâm hồn trong trắng đến mức cô chỉ cần nhìn là thấy được ác ý ẩn sâu trong trái tim họ.
Có vài đứa trẻ trong làng dọa những đứa bé hơn bằng các câu chuyện khủng khiếp chúng sẽ kể trên giường trong những đêm đông tối trời:
Nếu ả nhìn em vào một đêm trăng tròn, em sẽ bị biến thành tượng đá. Nếu cái bóng cao của ả chắn đường em, em sẽ thành một con chim rừng, suốt đời bị săn đuổi khi mặt trời lặn. Nụ hôn của ả xấu xa đến mức chỉ cần môi ả chạm vào có thể biến em thành con cóc.
Đôi khi bọn trẻ còn sáng tác những bài vè độc ác rồi hát ở bìa rừng, ở chỗ đó chúng vừa ca lên vừa ném đá, gậy gộc. “Teleri ranh ma!” chúng gào lên. “Đi! Đi! Đi! Không thì mày xong đời!”
Cô là dòng giống của Quỷ sứ!
Con gái của Sa tăng!
Nhưng Teleri Người rừng không phải là con gái của Quỷ sứ, bởi nếu thế cô đã biết cha mình là ai.
Mẹ cô là Annest, con gái của Gladdys, người đàn bà Druid, là một mỹ nhân man dại mà không người đàn ông có thể chinh phục, dù rất nhiều người đã cố gắng. Một ngày kia Annest bỗng dưng biến mất.
Người ta đồn rằng có một hiệp sĩ bí ẩn đội mũ vàng, phi ra từ hang động ẩn sâu trong những rặng đồi xứ Wales, cưỡi trên lưng một con ngựa trắng có bờm và lông đen hơn cả màu nước sông Styx[1]. Người hiệp sĩ đã dừng ngựa ngay phút giây gặp Annest xinh đẹp. Ngựa của chàng lùi lại và chồm chân lên như phản đối. Nhưng hiệp sĩ chỉ nghiêng người xuống và chìa tay ra cho nàng.
Nàng điềm tĩnh đặt tay mình vào tay chàng và cùng chàng đi tới những ngọn đồi cao mù mịt kia, rồi bao tháng sau trở về một mình, nặng nề thai nghén.
Ngay khi Teleri chào đời, mẹ Annest rời bỏ cô, mang theo bí mật mà Teleri mong mỏi. Danh tính của cha mình.
o O o
Brecon Brecons, xứ Wales
Hiệp sĩ Roger FitzAlan tới vùng đầm lầy xứ Wales theo lệnh của đức vua, một vinh dự mà giờ anh chẳng muốn tiếp nhận. Bởi Roger có một tật xấu. Anh yêu phụ nữ, kiểu phụ nữ phóng đãng. Và đêm qua anh đã lên giường thật lâu với một nàng.
Hôm nay anh có nhiệm vụ phải thực hiện: để mắt tới vùng đất mà đích thân Vua Edward đã chọn để xây dựng lâu đài mới của ngài tại biên giới miền nam xứ Wales. Roger cũng được vinh dự trông nom việc xây cất. Khi nào xong, lâu đài sẽ là của anh.
Nhưng lúc này anh chẳng muốn xây cái gì ngoài một chồng gối cho cái đầu ong ong của mình.
Sau anh vài bước là các lính cận vệ, một mang cờ hiệu kêu phần phật trong gió gào, hết lần này tới lần khác, kêu to như tiếng cán gậy gẫy ngoài sa trường.
Tiếng phần phật làm cho mắt anh hoa lên. Đầu anh đã đau ê ẩm vì thiếu ngủ và tiếng kêu leng keng không dứt của chùm chuông vàng trên bộ mã phục, một thứ đồ trang trí vương giả rườm rà có chủ đích thực sự. Những tiếng chuông đó rung lên báo hiệu cho những người vô tình hay rằng anh lên đường theo ý chỉ của vua Edward.
Ring! Ring! Ring!
Chào cả thế gian! Ta là hiệp sĩ Roger FitzAlan. Ta có hoàng mệnh trên người!
Ring! Ring! Ring!
Vua Edward muốn một xây một lâu đài nữa ở vùng biên!
Khỉ! Khỉ! Khỉ!
Ngài Roger muốn một cái đầu mới.
Anh gò dây cương và để ngựa nghỉ, nghiêng người xuống vuốt ve con vật. Anh suýt trượt khỏi yên và phải vội vàng mắc một chân quanh mũi yên cương.
Anh nhìn xuống và rên rỉ.
Trông ta chắc giống một thị nữ của hoàng hậu.
Anh đặt lại ủng lên bàn đạp ngựa và đứng dậy. Anh ngắm nghía yên cương của mình trong khi hiệp sĩ Tobin de Clare, cậu con trai mới được sắc phong hiệp sĩ của Bá tước Gloucester mắc nó lên cho anh.
Roger liếc nhìn nhanh anh ta.
De Clare sững người trên yên theo cách vẫn thường làm trước khi nói gì đó khiến Roger muốn tát anh. Khuôn mặt de Clare có cái vẽ dễ và nhanh giận đã dịu dần đi theo tuổi tác và kinh nghiệm sống. “Ngài đang cố gắng đẩy những người còn lại của mình xuống đất à, hiệp sĩ, hay chỉ mình tôi?”
“Cậu?” Roger phá lên cười; âm thanh vang lên giòn giã dù cho anh chẳng cố tình. Anh ngồi lại trên cái yên trơn trượt và để dây cương trên đùi. “Sao tôi lại muốn làm gì với cậu chứ?”
“Vì Elizabeth là chị tôi.”
“Một sự không may khi ra đời nên tôi không bao giờ trách cô ấy.”
“Chúa trời có mắt, nhưng ngài là cái đế ngồi!”
“Ừ,” Roger nói bằng giọng lãnh đạm. “Về lĩnh vực đó, cha tôi huấn luyện tôi tài tình lắm.”
Anh lơ đãng cầm lấy dây cương, rồi để một tay lên mũi yên ngựa và nghiêng gần sang chàng hiệp sĩ tóc đen trẻ tuổi. “Cha tôi cũng dạy tôi làm sao để ý những anh chàng lắm lời hơn lắm óc. Còn nói đến đế ngồi, de Clare,” anh châm chọc thêm và và suýt phá lên cười khi de Clare cau mày nhìn anh, “cái mông đang làm tôi lo lắng đây. Tôi đang cố gắng khỏi đánh rơi nó xuống đất.”
De Clare trông rất bối rối. Vẫn còn bực mình nhưng bối rối. Thật dễ dàng để trêu giỡn đầu óc cậu trai trẻ. Một trò chơi thú vị mà Roger sẽ còn tiếp tục nếu anh không phải để ý đến việc giữ vững người trên yên ngựa. Anh điều chỉnh lại chỗ ngồi lần nữa, rồi lầm bầm với chính mình. “Cái yên chết tiệt này cứ như được bôi trơn bằng mỡ ngỗng ấy.”
De Clare cất một tiếng nghèn nghẹn và bỗng quay đi.
Roger nhìn anh một lát. “Cậu thấy thú vị hả?”
De Clare vẫn nhìn về phía những quả đồi. Anh ta không trả lời.
“Nhìn này. Bởi Bá tước Merrick là bạn tôi, và vì cậu ở đây với tôi theo yêu cầu của anh ta, chúng ta sẽ còn đeo với nhau trong hai năm nữa. Từ nay đến đó, tôi còn là chỉ huy của cậu.”
Hiệp sĩ trẻ quay lưng lại. Anh là người ngạo mạn hơn thông minh. Chàng ngốc nhe răng cười. “Vâng, thưa ngài.”
“Chắc chắn cậu sẽ không ngu ngốc tới độ cười vào mặt tôi.”
“Không, thưa ngài.”
“Thế cái quái gì vui vẻ vậy?”
“Theo tôi nhớ thì Thwack đã đánh bóng yên cho ngài lúc sáng.”
“À,” Roger nói, gật đầu. Anh có câu trả lời rồi. Thwack là một cậu bé tốt bụng, được phu nhân Clio, vợ của Merrick bảo trợ. Thwack cũng gây họa liền tù tì như thỏ sinh con ấy.
“Tôi cuộc là cậu ta dùng mỡ ngỗng.” De Clare vẫn giữ cái cười xòe đần độn đó. “Ngài có muốn tôi quay lại Camrose và mang nó tới không?”
“Không.” Roger xuống ngựa. “Phu nhân Clio và cả bá tước Merrick sẽ cho bêu đầu tôi lên cọc nếu đụng vào thằng bé. Chắc chắn như mọi khi nó đã cố gắng rất nhiều và chỉ có ý tốt.” Roger xem xét mặt đất, rồi chộp lấy một nắm cỏ, bắt đầu xoa lên yên.
“Vâng, thưa ngài. Thằng nhóc luôn thế.”
“Chỉ trước khi ý tốt của nó rơi ụp lên đầu một trong chúng ta.” Roger thôi bôi cỏ và đất lên chiếc yên ngựa tốt nhất của anh. “Còn giờ, nếu cái đồ trát bùn này không ổn thì rất có khả năng tôi sẽ thấy mình nằm đường như một thằng say rượu.” Anh phủi bụi khỏi găng tay. “Đó không phải là một vị trí tôn quý cho một hiệp sĩ hoàng gia, đặc biệt với người đang lĩnh chỉ đức vua.” Anh lên lưng ngựa.
De Clare yên lặng một lát, khi Roger lại lên ngựa, rồi nói, “Thưa ngài?”
“Ừ?”
“Về Elizabeth-”
Roger đưa tay chặn anh ta. “Không phải lúc này.” Anh cầm dây cương lên khi ngựa lùi lại một nhịp. “Không khi nào. Tôi không muốn nói về Elizabeth với cậu hay bất cứ ai. Đợi những người kia.” Anh đạp đinh thúc ngựa và đi xuống đồi cỏ, bỏ hiệp sĩ Tobin de Clare và những người khác lại phía sau.
Anh cưỡi ngựa rất hăng qua những quả đồi thấp. Những cái chuông chết tiệt của đức vua vẫn rung lên tận trong răng anh. Đồ chết tiệt, anh cầm lấy tua chuông và giật nó khỏi trang phục của mình, rồi liệng xuống đám cỏ cao như liệng lõi táo. Cả một gia tài nằm trên cỏ cho kẻ nào may mắn tìm thấy.
Nhưng Roger chả màng quan tâm về gia tài. Anh đã tạo lập được cho mình, và răng anh đã thôi ê ẩm. Cảm ơn đấng tối cao. Sự im lặng bất ngờ gần tốt hơn một đêm ngủ ngon giấc. Cũng gần như thế.
Anh cúi thấp người khi con ngựa xám tăng tốc trên mặt đất, để những chiếc chuông vàng của nhà vua lại phía xa xa đằng sau. Chắc chắn anh sẽ là kẻ may mắn nhất quả đất nếu như anh bỏ lại được cái đang ăn dần ăn mòn trong tim mình. De Clare đã biết chuyện gì làm Roger phiền muộn, đã nhìn thấy qua sự cộc cằn của anh, dù anh vẫn không chịu thừa nhận.
Elizabeth đã cắt đứt chuyện tình của họ.
Cô là người phụ nữ đầu tiên ngoài mẹ và các chị em gái mà Roger đã từng yêu. Và anh đã yêu cô từ khi mới mười lăm tuổi, đã muốn nàng Elizabeth de Clare xinh đẹp ngay từ lần đầu để ý thấy nàng trong một bữa tiệc Đêm thứ mười hai[2], nơi cả hai trở thành vua và hoàng hậu hạt đậu.
Anh có phải là người may mắn không khi chọn lát bánh có đậu? Với anh đó là số phận.
Nhưng cha anh cười giễu điều đó và bảo anh ngu ngốc, rồi phản bác chuyện hứa hôn. Suốt hai năm Roger đã cố làm mọi thứ, bất cứ thứ gì. Nhưng nam tước FitzAlan vẫn không hứa hôn đứa con trai độc nhất của mình với con gái của bá tước Gilbert.
Cái ngày Elizabeth de Clare đính hôn với người khác, Roger thôi nói chuyện với cha mình. Ngày cô kết hôn, Roger rời nước Anh đi đấu ngựa ở Pháp, rồi gia nhập cuộc thập tự chinh với bạn anh, Merrick de Beaucourt.
Đã bao năm trôi qua kể từ khi nam tước FitzAlan và Roger thôi chung đường. Anh chỉ về nhà để thăm mẹ và các chị em khi chắc chắn cha mình không ở đó.
Nên hôm nay anh cưỡi ngựa rất hăng, cố gắng đánh bật con quỷ của chính mình. Trên những ngọn đồi xanh, họ phi như bay, cả người và ngựa, với đội quân nhỏ mười hai người theo sau cùng tốc độ sấm sét. Mặt đất rung chuyển dưới những vó ngựa giống như tiếng trống làm không khí rung động trước mỗi trận đánh.
Giờ đấy là âm thanh Roger thấy thân thuộc. Không phải tiếng râm ran ngớ ngẩn của chuông khánh, giống mấy tên hề trong cung nhào lộn cho vua xem, mà là một âm thanh thình thình chắc nịch. Thứ âm thanh mang sức mạnh và tự do.
Anh chao người. Suýt trượt lần nữa, nên anh ép đùi lại, nhấn gót xuống và tập trung vào việc ngồi vững trên cái yên khốn kiếp của mình.
Hôm nay anh mặc áo giáp nặng trịch, nặng gần bằng anh và dường như kéo chân anh xuống khi anh buộc phải đứng nửa chừng trên bàn đạp. Giống như bị kéo căng trên giá tù. Khi anh mệt mỏi, áo giáp là cả một gánh nặng. Nhưng tệ hại hơn nhiều là áo giáp sắt kín mít làm anh thấy như có phần thưởng là con bò đeo giữa lưng và cổ.
Ngoài áo giáp, anh mặc một chiếc áo choàng có màu cờ hiệu của gia tộc FitzAlan: phù hiệu vàng hình chữ V trên nền xanh được chia làm bốn phần với biểu tượng của vị FitzAlan đầu tiên được phong tước hiệp sĩ: một con ó đen đứng hiên ngang bị phạt bởi một thanh ngang bên trái, dấu hiệu của con hoang.
Người con trai ngoài giá thú của Alan, bá tước de Caux, vị FitzAlan[3] đầu tiên đoạt được tước hiệu và đất đai nhờ gươm đao và tính láu cá, thế là có một gia tài ngon lành để cưới em gái đức vua và sản sinh ra các vị nam nhân nối dõi tông đường hết thế hệ này sang thế hệ khác toàn là bà con thân quyến của hoàng tộc.
Roger tự hào mang màu cờ và biểu tượng gia tộc FitzAlan, trừ việc anh đã đổi huy hiệu của mình khác của cha. Chiếc huy hiệu bị lộn ngược, một hành động thách thức hỗn láo công khai cho thấy anh không giống nam tước Sander FitzAlan.
Ngựa của Roger lại tăng tốc. Anh bỗng nhận ra toàn thân mình đang cứng lại vì giận khi nghĩ đến người cha. Con ngựa tội nghiệp chỉ nghĩ là anh đang giục nó đi tiếp.
Một giây sau anh bật cười cay đắng chế giễu bản thân, thật trớ trêu thay khi chỉ cần ý nghĩ về cha mình thôi đã làm anh có phản ứng. Anh không muốn cảm thấy bị khinh miệt. Anh không muốn có bất kỳ cảm giác nào cả. Nhưng tiếng cười của anh treo lơ lửng trong không khí, nghe như nhạo báng, cho đến khi gió và đường xa diệu vợi hút hết tất cả chỉ để lại âm thanh cay đắng.
Roger hướng mặt vào trong bầu không khí mát mẻ như thể chứng minh rằng anh không yếu đuối với những thứ liên quan con người và thế tục như kiệt sức và lý lẽ.
Cưỡi ngựa đầu trần trong nắng thu làm anh tỉnh táo.
Cưỡi ngựa đầu trần để gió lạnh quét những ý nghĩ cẩn trọng đi xa.
Cưỡi ngựa đầu trần qua biên giới xứ Wales hoang dã là nguy hiểm; đó là điều mà cha anh sẽ không bao giờ làm. Vậy nên Roger làm.
o O o
Một dáng người trên lưng ngựa lặng im như đá trước chân trời phía tây. Cả người lẫn ngựa đều không cử động, nhưng mặt trời lách qua những đám mây trắng và tỏa ánh sáng xuống mớ tóc sẫm của người cưỡi cũng đồng màu đen với bờm ngựa.
Kỵ sĩ đưa tay lên che ánh mặt trời, rồi nhìn hiệp sĩ Roger FitzAlan và ngựa của anh đi qua những ngọn đồi xứ Wales. Mớ tóc đỏ của Roger ánh lên như tiền xu bằng đồng khi anh xuống thung lũng Brecon, phía nam của rặng Núi Đen và phía bắc của những cánh rừng rộng lớn miền Brecon Wood.
Ngươi cứ tự do lấy những gì không phải của mình đi, Roger FitzAlan. Còn ta thề sẽ trông ngươi chết vì chuyện đó. Ta sẽ xem ngươi chết.
Nhưng kỵ sĩ không đuổi theo anh, chỉ ngồi trên mình ngựa trên quả đồi có thể quan sát mọi vật từ những dãy núi cho tới biển khơi xa xa, và khi Roger trở nên không hơn một bóng đen nhỏ bé đằng xa, kỵ sĩ giơ một nắm tay lên trời và phá lên cười.