When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Suzanne Brockmann
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Tall, Dark & Dangerous #2
Dịch giả: 4Darkeyes
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-08-14 21:32:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần Mở Đầu
rung úy Blue McCoy dẫn đầu, theo sau là sáu người đàn ông khác của đội 10 Alpha Squad SEAL băng qua mặt đất lầy lội. Anh di chuyển một cách chính xác, chậm rãi từng bước xuyên qua bóng đêm, cảm nhận độ lún của mặt đất, dò tìm những cái bẫy vụng về và địa lôi trước khi đặt trọng lượng của anh xuống từng bước chân.
Anh quan sát những cái bóng, kiểm tra từng bụi cây phía trước, ghi nhớ vị trí của từng cái lá nhành cây, cảnh giác từng phút di chuyển.
Âm thanh của màn đêm xung quanh anh. Tiếng côn trùng rả ríc, một tiếng chó sủa có lẽ cách một dặm. Một tiếng cú kêu xuyên màn đêm, âm thanh kỳ lạ thông báo rằng đây là lãnh thổ của nó, vua của thế giới bóng đêm.
Đó cũng là thế giới Blue McCoy thuộc về, nơi anh có thể dẫn dắt một nhóm những người đàn ông lặng lẽ và vô hình xuyên qua bóng đêm mà đến những con dế dưới chân cũng không cảm nhận được sự hiện diện của họ.
Phải mất hơn một giờ đồng hồ để băng qua vùng trống trải, thêm năm yard nữa họ sẽ đến được nơi có cây cối che chắn, khi đó họ có thể di chuyển nhanh hơn, nhưng không kém cẩn trọng đi chút nào.
Blue lắng nghe, để hòa vào mặt đất quanh anh như thể anh là màn đêm. Trái tim anh đập chậm rãi hòa hợp với sự tĩnh lặng và âm điệu của mặt đất còn trí óc anh trống rỗng, trống rỗng nhưng luôn cảnh giác sẵn sàng. Tất cả tiếng động và âm thanh của căn cứ không quân nơi mà Alpha Squad vừa ở chỉ mười giờ trước đã biến mất, chỉ còn lại bóng đêm. Có sáu người đàn ông khác sau lưng anh, nhưng Blue không nghe thấy một âm thanh nào từ họ. Anh biết họ ở đó chỉ nhờ niềm tin không một chút nghi ngờ nào, rằng những SEAL khác sẽ bảo vệ sau lưng anh như anh dẫn đường phía trước. Anh biết họ sẽ chết để bảo vệ anh như anh sẽ hy sinh cuộc sống cho họ.
Blue hít không khí vào và đứng yên, anh bắt được một mùi hương mờ nhạt. Nhưng chỉ một giây sau anh nhận ra đó chỉ là một con vật, một số loài gậm nhấm di chuyển âm thầm trong màn đêm như anh. Đó không phải mùi hương từ con người, và những kẻ thú vật là con mồi anh sẽ săn đêm nay.
Xuyên qua rừng cây, thẳng hướng mười hai giờ, cách bốn mươi yard là một cabin. Theo tin từ FinCom, một cơ quan của Ủy ban Tình báo Liên Bang, trong cabin là Karen, cô con gái mười lăm tuổi của Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ Mike Branford. Những bức ảnh vệ tinh hồng ngoại mới nhất cho biết trong cabin có ít nhất bốn tên khủng bố trong nhóm bắt cóc. Mười tên khác ngủ ở tòa nhà thứ hai, cách hai mươi yard về hướng đông bắc. Và hai nhóm năm tên của những kẻ khủng bố đang tuần tra xung quanh rừng cây. Chỉ vài phút trước, một trong hai nhóm năm tên đã đến cách Blue và Alpha Squad chỉ bốn feet. Tên chỉ huy đã châm một điếu thuốc, và quăng cách tay của Blue chỉ vài inch trước khi ra lệnh cho những kẻ khác di chuyển.
Với khuôn mặt được sơn xanh đen, sự đào tạo chuyên nghiệp, kinh nghiệm và kỷ luật, Alpha Squad là vô hình, được bao bọc bởi bóng tối, che phủ kín trong chiếc áo choàng màn đêm.
Các SEAL đã yên vị trong các bụi cây xung quanh cabin, Blue quay nhìn chỉ huy và cũng là người bạn thân nhất của anh, Đại úy Joe Catalanotto. Blue chỉ có thể nhìn thấy mặt Joe Cat trong bóng tối, nhưng anh thấy Joe gật đầu.
Thời điểm để hành động.
Bên ngoài khóe mắt, Blue bắt được chuyển động lén lút của Cowboy, Lucky, Bobby và Wes, họ biến mất về phía đông bắc và tòa nhà thứ hai. Họ sẽ khóa chặt tòa nhà và vô hiệu hóa những kẻ khủng bố bên trong.
Còn lại Joe Cat và Harvard cảnh giới bên ngoài cabin chính trong khi Blue lẻn vào trong và cướp lại cô gái.
Harvard đứng gác trong khi Joe và Blue kiểm tra phía ngoài của cabin, đặc biệt là cái cửa sổ mà Blue sẽ dùng để đột nhập vào.
Không có bẫy, không có báo động, không thêm một lớp bảo vệ nào. Đó là bởi vì trong một phần tư dặm xung quanh cabin sắp đặt đầy bẫy, báo động và kiểm soát vũ trang. Đó còn bởi vì Aldo Fricker, kẻ cầm đầu nhóm khủng bố, đã quên mất nguyên tắc số một: không bao giờ giả định. Những kẻ khủng bố đã để lại một khu vực không phòng bị bởi vì chúng giả định rằng không ai có thể vượt qua được vành đai bảo vệ dày đặc bên ngoài.
Chúng đã sai.
Al Fricker gặp phải đội mười Alpha Squad SEAL.
Blue quan sát Joe Cat cắt tấm kính cửa sổ cabin một cách nhanh chóng và yên lặng. Harvard nâng Blue lên và anh đã ở bên trong.
Blue kiểm tra nhanh bố trí bên trong cabin với kính hồng ngoại, nhanh chóng định vị cô con gái vị thượng nghị sĩ. Cô đang cuộn tròn trên một cái giường bằng đồng góc đông nam của căn phòng. Từ những gì anh có thể thấy cô vẫn còn sống. Bốn tên canh gác đang ngủ trên túi ngủ hoặc sàn nhà gần cửa ra vào. Blue lấy kính hồng ngoại xuống và đợi vài giây cho đến khi mắt anh quen với bóng tối trở lại, lắng nghe hơi thở yên tĩnh của những tên canh gác. Sẽ không hay chút nào khi đánh thức cô gái dậy trong khi đeo kính hồng ngoại, anh sẽ nhìn như một người ngoài hành tinh, cô sẽ sợ hãi.
Anh lấy bốn ống tiêm từ áo vest chiến đấu và di chuyển lặng lẽ ngang qua căn phòng, tiêm cho mỗi tên một liều để đảm bảo cho giấc ngủ sâu. Anh gắn lại nắp đậy, và bỏ những ống tiêm rỗng vào một cái túi được đánh dấu chất thải sinh học nguy hại. Kiểm tra nhanh cabin để chắc rằng không còn tên nào đang ẩn nấp, anh di chuyển về phía cô con gái thượng nghị sĩ.
Anh gõ nhẹ cái đèn nhỏ, che ánh sáng trong lòng bàn tay khi anh nhìn xuống cô gái đang ngủ. Cô cuộn tròn trong tư thế bào thai, đầu gối đặt dưới ngực, một cánh tay đưa lên bị còng vào đầu giường bằng đồng. Tóc cô rối nùi, cô có các vết bẩn và máu từ các vết trầy xước trên mặt, tay và chân. Cô đang mặc một cái quần sóc và một cái áo không tay màu xanh. Cả hai đều bị rách.
Những tên khốn đã tổn thương cô, Karen, tên cô là Karen Branford. Chúng đã đánh đập cô, có thể cưỡng bức cô, lạy chúa, cô chỉ mới mười lăm tuổi đầu.
Giận dữ lấp đầy anh, nóng bỏng và chết người, Blue cảm thấy nó xuyên qua cơ thể, chảy bên dưới da đến tất cả các ngón tay và ngón chân. Đó là một cảm giác quen thuộc trong công việc của anh. Bình thường anh chào đón nó. Nhưng đêm nay công việc của anh không phải là tấn công. Đêm nay công việc của anh là đưa cô gái nhỏ tơi tả này ra khỏi đây và giữ cho cô được an toàn.
Khi anh điều chỉnh tai nghe, đặt micro gần miệng hơn, giọng anh điềm tĩnh. “Cat”, anh nói một cách yên lặng với chỉ huy, “chúng tổn thương cô bé”.
Joe Catalanotto nguyền rủa. “ Tệ không?”
“Có”
“Cô bé có thể đi không?”
“Mình không biết”, Blue trả lời.
Anh quay lại với cô gái, phán đoán từ thay đổi trong âm thanh hơi thở là cô đã tỉnh, tỉnh táo và kinh hãi.
Anh nhanh nhẹn quỳ xuống bên cạnh cô, giữ cái đèn nhỏ cho nó soi vào khuôn mặt ngụy trang của mình.
“ Tôi là trung úy Blue McCoy, cô gái”, anh nói thấp giọng. “ Tôi là lính SEAL của hải quân Hoa Kỳ, và tôi ở đây để đưa cô về nhà”.
Cô bé nhìn chằm chằm vào anh, mắt mở rộng, quan sát đồng phục, súng của anh và anh biết cô không hiểu.
“ Tôi là một thủy thủ Mỹ, Karen”, anh nói “ Tôi là một người bạn của bố cô và tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây”
Khi nhắc đến bố cô, hiểu biết và hy vọng đồng thời lóe lên trong đôi mắt nâu của cô. Cô níu chặt cái áo rách của mình trong một nỗ lực vô ích bởi sự e lệ, nhưng bây giờ cô bỏ tay mình ra để che ánh sáng từ anh.
“Shh”, cô thì thầm. “ Anh sẽ đánh thức chúng mất”
“Không, tôi sẽ không đâu”, anh trả lời. “ Chúng không thể tỉnh dậy trong một khoảng thời gian nữa. Và khi đó chúng sẽ bị tống giam”. Anh nhổ một cái khóa từ cái hộp không thấm nước trong áo vest và làm việc với cái còng của cô. Ba giây sau cái còng đã mở ra.
Khi cô chà xát cổ tay, Blue trượt đồ và vest chiến đấu của anh ra và nhanh chóng cởi áo ngụy trang bên dưới của anh. Nó ướt mồ hôi và có mùi chẳng thơm tho gì, nhưng nó là thứ tốt nhất anh có thể đưa cô trong hoàn cảnh này.
Cô chấp nhận nó một cách yên lặng, trượt vào trong và cài khuy đến tận cổ.
Blue phải công nhận cô bé. Sau bất ngờ và sợ hãi ban đầu, cô bây giờ nhìn lại anh không nao núng. Mắt cô trong sáng và dũng cảm. Anh đã nhìn thấy đôi mắt nâu như cô ở đâu rồi, một đời trước. Người sở hữu chúng cũng mười lăm tuổi.
Lucy. Lucy Tait bé nhỏ. Quỷ thật, anh đã không nghĩ về cô hàng năm trời.
Blue liếc đồng hồ, kiểm tra kỹ để chắc rằng đồ của anh được buộc chặt. Theo kế hoạch, chiến thuật nghi binh đã sẵn sàng để bắt đầu. Blue hít một hơi thật sâu, nhìn xuống Karen và lặng hỏi, “ Cô có thể đi không?”
Cô gái trẻ đứng lên. Đuôi áo của Blue dài đến đầu gối cô. “ Tốt hơn thế”, cô quả quyết, “ tôi có thể chạy”.
Blue mỉm cười lần đầu tiên trong hàng giờ. “ Được, đi thôi”.
Họ đi được nửa đường đến chỗ bụi cây, khi Blue nghe thấy tiếng súng đầu tiên vang lên. Joe Cat và Harvard ở ngay sau anh, và anh cảm thấy họ cùng quay về phía có cuộc giao tranh, tự hỏi ai của Alpha Squad tham gia vào, mong họ có thể đến nơi giao tranh để hỗ trợ.
“Đường này không thoát được”, Blue nghe Karen thở hổn hển. Cô đẩy xa tay của anh ra, nhìn xung quanh.
Anh cầm lại tay cô. “Không, sẽ được”
“Không được”, cô khăng khăng. “ Tôi đã cố chạy trốn đường này trước đây. Không có gì ngoài những vách đá. Không có đường xuống biển. Chúng ta bị bẫy rồi”
Cô bé đã cố gắng chạy trốn. Blue kinh ngạc trước sự can đảm của cô gái. Cô ấy thật mạnh mẽ. Lại một lần nữa anh không thể không nghĩ về Lucy Tait. Anh là đàn anh và Lucy là một người mới bé nhỏ, lần đầu tiên gặp nhau, cô đang bị bắt nạt bởi một nhóm những đứa trẻ. Cô bị áp đảo và rõ ràng sự chênh lệch là đáng kể, nhưng cô hếch cằm lên và tia sáng “ các người không thể đánh bại tôi” lóe lên trong đôi mắt nâu.
Giọng Cowboy trên tai nghe của Blue. “ Cat! Có bốn tên đang hướng đến anh”
“ Đã rõ”, Cat trả lời. Anh quay về phía Blue. “ Đi đi”
“Chúng ta sẽ nhảy dù xuống nước”, Blue nói với Karen. “ Có một chiếc thuyền đang đợi chúng ta”.
Cô không hiểu. “ Dù? Bằng cách nào?”
“Tin tôi”, anh nói
Karen chỉ do dự chưa đến một giây, rồi gật đầu.
Họ lại tiếp tục chạy, lần này không có Cat và Harvard đi cùng.
Khu rừng kết thúc để bắt đầu vùng đất trống trải, và Blue cảm thấy nguy hiểm. Nếu một trong bọn khủng bố xuyên qua được sự phục kích của Cat và Harvard…Nhưng chúng sẽ không thể.
“ Mở cánh cửa địa ngục cho chúng giùm mình”, anh nói vào micro, và anh nghe Joe Catalanotto cười thầm.
“ Cậu có thể đánh cá, anh bạn.”
Blue dừng lại ở rìa vách đá và điều chỉnh đồ đạc của mình để Karen có thể bám vào anh và họ có thể nhảy xuống nước cùng nhau.
Cô không hề kêu ca, không nói một lời, mặc dù anh biết là sự gần gũi của cơ thể mình và cô đã nhắc cô nhớ về sự tàn bạo mà cô phải chịu đựng bốn ngày vừa qua.
Nhưng anh không thể nghĩ về điều đó, không thể băn khoăn, không thể tập trung vào nỗi đau của cô. Anh phải nghĩ về con thuyền trong bóng tối, được làm cho vô hình bởi màn đêm.
Anh búng nhẹ trên thiết bị dẫn đường trong áo vest của mình, yên tâm bởi hàng loạt đốm sáng và tiếng bíp nói với anh là con thuyền thực sự ở ngoài kia.
“ Giữ chắc”, anh nói với cô gái, và sau đó anh nhảy xuống.
Blue trên boong của tàu sân bay Franklin khi chiếc trực thăng chở phần còn lại của Alpha Squad hạ cánh.
Anh nhìn kỹ, kiểm tra nhanh số người. Đó là phản xạ từ cách đây vài năm từ khi Frisco bị thương. Anh ấy đã không tử nạn- KOA (bị giết khi đang làm nhiệm vụ) – nhưng cũng gần như thế. Chấn thương của anh ấy vẫn chưa hồi phục. Chân Frisco gần như bị thổi bay và anh vẫn ngồi xe lăn và vẫn điên lên như quỷ về nó.
Frisco đã là đại sứ thiện chí không chính thức của Alpha Squad. Anh đã rất thân thiện và vui vẻ, nhanh chóng bắt chuyện và kết bạn với mọi người xunh quanh. Anh rất có khiếu hài hước và dí dỏm nhanh chóng làm mọi người cười bất cứ nơi đâu anh đến. Và sự thân thiện của anh là chân thành. Anh đã từng là hoạt náo viên. Anh luôn luôn vui vẻ dù ở trong tình huống nào.
Trên thực tế, Alan “Frisco” Francisco là SEAL duy nhất Blue biết đã thích thú với quá trình huấn luyện sức bền được gọi là Tuần Địa Ngục.
Nhưng khi Frisco bị nói cho biết là anh không thể đi lại được nữa, anh dừng mỉm cười. Với Frisco, mất khả năng dùng chân của mình là điều tệ nhất từng xảy đến với anh. Thậm chí có thể tệ như cái chết.
Blue nhìn mọi người nhảy xuống từ trực thăng. Joe Cat, mái tóc đen của anh đã dài hơn và được buộc lại như cái đuôi ngựa, từ khi kết hôn hầu như lúc nào khuôn mặt nghiêm nghị của anh cũng tươi cười. Harvard, với quả đầu sáng bóng như quả bóng bowling màu cà phê, nhìn thật to lớn, ung dung và đáng sợ như quỷ. Bobby và Wes, là một cặp trái ngược nhau, một người cao và to, còn một người dẻo dai và thấp, nhưng họ di chuyển như hình với bóng và người này có thể kết thúc câu nói của người kia. Lucky O’Donlon, bạn cùng bơi của Frisco. Và cậu lính mới, Cowboy. Harland “Cowboy” Jones, người thay thế tạm thời cho Lucky trong cùng vụ giải cứu đã làm Frisco bị thương, sau đó thay thế tạm thời cho Frisco. Mặc dù theo thời gian, nó chắc như quỷ là từ tạm thời sẽ trở thành cố định.
Họ đều đã ở đây, và họ đều đang đi lại và hít thở.
Joe Cat nhận thấy Blue và đi thẳng đến chỗ anh.
“ Mọi thứ ổn chứ?” anh hỏi.
Blue gật đầu, đi cùng Joe đến cầu thang dẫn xuống dưới boong. “ Bác sĩ đã kiểm tra cô bé”, anh kéo dài giọng. “ Cô bé đang ở với bác sĩ tâm thần và nhân viên trợ giúp”. Anh lắc đầu. “ Bốn ngày, Cat. Làm cái quỷ gì mà họ mất nhiều thời gian thế để chúng ta đuổi theo sau cô bé”.
“ Bởi vì các chính trị gia và những vị cốt cán phía trên không biết những gì một đội SEAL có thể làm”. Joe Cat tháo vest chiến đấu, hướng thẳng về phía phòng ăn.
“ Vì vậy một cô bé mười lăm tuổi đầu bị hành hạ trong bốn ngày trong khi chúng ta ngồi quanh bàn bạc”
Cat dừng lại, quay nhìn Blue. “ Phải, Nó cũng làm tôi phát cáu” anh nói. “ Nhưng bây giờ nó đã qua rồi. Hãy cho qua”.
“Anh nghĩ Karen Branford sẽ chỉ đơn giản là cho qua à?”
Blue có thể thấy từ đôi mắt đen của Cat là vị chỉ huy không thích câu trả lời của câu hỏi này. “ Cô bé sống sót”, anh nói lặng lẽ. “ Điều đó tốt hơn một số khả năng khác”.Blue hít vào một hơi thở sâu. Cat nói đúng. Anh thở hắt ra. “ Xin lỗi”. Họ lại đi tiếp. “ Chỉ là … cô bé nhắc tôi nhớ đến một người tôi từng biết ở Hatboro Creek. Một cô gái tên là Lucy. Lucy Tait.Joe Cat nhìn anh với sự kinh ngạc giả vờ khi họ hướng đến góc phòng ăn. “Yo” anh nói. “ Tôi có nghe nhầm không? Cậu vừa nói đến một cô gái khác ngoài Jenny Lee Beaumont ở Hatboro Creek? Tôi đã nghĩ mặt trời mọc và lặn với Jenny Lee, và tất cả những cô gái khác bị lu mờ trong ánh sáng lộng lẫy của cô ấy”.Blue lờ đi giọng điệu trêu chọc của Cat. “ Lucy không phải là một cô gái”, anh nói, đổ cà phê đen nóng vào một cái cốc giấy. “ Cô ấy chỉ là một cô bé”.“ Có lẽ cậu nên đến thăm cô ấy khi cậu quay lại South Carolina để dự đám cưới”.Blue lắc đầu. “ Tôi không nghĩ vậy”.Cat lấy một cái cốc trên kệ, nhìn Blue một cách suy đoán. “ Cậu chắc là cậu muốn đi dự đám cưới này chứ?”, anh hỏi. “ Cậu biết đấy, tôi có thể sắp xếp cho Alpha Squad là một phần của một vài nhiệm vụ đào tạo quan trọng nếu cậu cần cái cớ để vắng mặt ở đó”.“Đó là đám cưới anh trai tôi”.“ Gery là con riêng của bố dượng cậu”, Cat lưu ý, “ và anh ta sẽ cưới Jenny Lee, người yêu thời trung học của cậu và là cô gái duy nhất tôi từng nghe cậu nhắc đến, ngoại trử bây giờ có thêm Lucy Tait.”Blue uống một ngụm cà phê. Nó rất đậm và nóng và đốt cháy tất cả trên đường đi xuống. “ Tôi đã nói với anh ấy là tôi sẽ làm phù rể”.Joe Cat nghiến răng khi anh nhìn chằm chằm Blue. Quai hàm anh siết lại. “ Anh ta không nên yêu cầu cậu như thế”, anh nói. “ Anh ta muốn cậu ở đó, đưa cho anh ta sự chấp thuận, để anh ta có thể ngừng cảm thấy có lỗi vì đã ăn cắp Jenny Lee từ cậu”.Blue bóp cái cốc giấy không, sau đó ném nó vào thùng rác. “ Anh ta không ăn cắp cô ấy”, anh nói. “ Cô ấy yêu anh ta từ đầu”.
Forever Blue ( Tiếng Việt) Forever Blue ( Tiếng Việt) - Suzanne Brockmann Forever Blue ( Tiếng Việt)