Nguyên tác: You belong to me
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Chương 1
C
onstantin Rubliov đang đứng ở cửa sổ trong căn phòng vẽ của ông, hai tay chắp sau lưng, nhìn đám bụi mịt mờ từ xa đang tiến lại gần. Khung cửa sổ nằm ở mặt trước của căn nhà, nhìn thẳng xuống con đường chạy ngang qua nhà ông và dẫn đến sông Dnieper theo hướng đông. Từ lầu hai của căn nhà, có thể nhìn thấy rõ con sông vào ngày đẹp trời. Điểm lợi của chỗ ông đang đứng là có thể nhìn thấy được rất xa về phía tây của con đường, và đó là nơi mà đám bụi đang tiến đến.
Nếu như ông còn chưa biết là hôm nay có một cuộc đua ngựa, thì cảnh mọi người tụ tập hai bên đường chỉ vừa qua khỏi nhà ông một đoạn, sẽ nói cho ông biết được điều đó. Những người Cossack nhà ông yêu thích việc đua ngựa nhiều như là việc họ thích giao đấu. Họ là những người mạnh mẽ, hoạt bát và rất phóng khoáng, luôn tươi cười, ca hát hay đánh nhau - và rất là trung thành.
Thật ra bọn họ không có họ hàng thân thích gì với ông cả, cho dù ông luôn nghĩ về họ như vậy bởi vì họ đã ở với gia đình ông trong một khoảng thời gian rất lâu. Và bọn họ cũng nghĩ ông cũng giống như là người thân của họ vậy. Cossack có nghĩa là "chiến sĩ tự do,", và những người Cossack này thật sự là như vậy. Từ khi ông tổ của ông cho phép họ định cư trên mảnh đất này, họ đã làm bất cứ công việc gì cần làm cho dòng họ Rubliovs. Họ giúp việc nhà cho Constantin, chăm sóc ngựa cho ông, hộ tống ông và gia đình mỗi khi đi xa.
Mảnh đất mà họ đến lập nghiệp từ nhiều năm trước bây giờ đã là một thành phố giàu có nằm về hướng tây của nhà ông khoảng ít hơn một phần tư dặm. Họ Razins, người cung cấp những con ngựa đầu đàn trong suốt mấy năm qua cho cả thành phố, cũng như chiếm cứ hết ba phần tư diện tích của thành phố là một nhánh của gia đình họ, đã trở nên phát đạt giống như họ Rubliovs.
Với sự giúp đỡ của họ, Constantin bây giờ cung cấp ngựa cho quân đội Nga hoàng, và những con ngựa thuần chủng cho giới quí tộc, những người có thể mua nổi chúng. Những vụ mùa củ cải đường của gia đình ông tràn đầy những khu chợ ở Kiev và những khu dân cứ mới dọc bờ sông Dnieper, còn lúa mì của ông bán được giá khá cao ở dọc bờ biển Hắc Hải. Mỗi năm ông mỗi giàu hơn kể từ khi ông đầu tư vào việc chăn nuôi ngựa và trồng trọt. Kể từ khi vợ ông chết gần mười năm trước, ông đã không còn là một địa chủ không ở thường xuyên tại nơi có ruộng đất của mình, giống như hầu hết những người giàu có ở Nga. Chỉ có người chị của ông là vẫn còn đang sử dụng căn nhà trong thành phố Moscow và điện Rubliov ở St. Petersburg.
"Anh sẽ không thích xem cảnh này đâu, anh yêu."
Constantin không nhìn người phụ nữ vừa nói câu đó. Anna Verovka chỉ đứng cách ông vài feet bên cạnh cửa sổ, cùng nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mặt căn nhà. Anna là một trong những người phụ nữ hiếm có, người không bao giờ bị già. Với mái tóc màu nâu luôn gọn gàng và cặp mắt màu nâu đậm hơn, một khuôn mặt sẽ làm cho bà mãi mãi là một người đàn bà đẹp, không ai có thể đoán được là bà đã ba mươi lăm tuổi đời.
Ngay lúc này giọng nói của bà, thay vì lời nói, làm cho Constantin đặt hai tay lên bệ cửa sổ và chăm chú nhìn những con ngựa đang đến gần.
Tận trong tâm khảm, ông biết ông sẽ nhìn thấy gì. Ông sợ đây sẽ không phải là lần đầu tiên, hay là lần cuối cùng. Nhưng ngay trong giờ phút này tất cả những gì ông có thể thấy là một đám bụi đang tiến gần đến nhà ông, và ở giữa nó là hình dáng lờ mờ của sáu con ngựa thuần chủng đang chen lấn nhau trên con đường chật hẹp. Những chiếc mũ lông, những chiếc áo choàng bay phất phới, và những cặp chân bóng mượt đang sải những bước dài đến điểm đích ở ngôi làng kế bên, và một con chó săn to lớn màu trắng đang chạy dọc theo bên cạnh lề đường, đang sủa, và thúc dục những con vật kia chạy nhanh hơn. Và mỗi khi con chó đó xuất hiện thì...
"Alex sẽ thắng," Anna nói bằng giọng điệu tự mãn.
"Dĩ nhiên là Alex sẽ thắng," Constantin càu nhàu, nhìn người cưỡi ngựa dẫn đầu đang gò người trên yên ngựa, ngồi xổm ở đó, rồi từ từ đứng lên, liệng chiếc mũ lông và cười toe toét với những người cưỡi ngựa khác đang tiến tới sau.
Mắt ông nhắm chặt khi ông nói thêm, "Con bé luôn thắng - và anh ước gì anh có thể nói ra. Nó chỉ khuyến khích con bé hành động như một cô gái nghịch ngợm thôi."
Cô tình nhân lâu dài của ông chỉ tặc lưỡi, nhưng chỉ sau một lát ông cảm giác được bộ ngực của bà ép chặt vào lưng ông và cánh tay bà ôm choàng lấy eo ông."Bây giờ anh có thể nhìn rồi đấy, anh yêu. Con bé đã không bị té gãy cổ."
"Tạ ơn Chúa," ông nói thì thầm, và rồi cơn giận bùng lên, vì sự sợ hãi mà ông vừa có không ít hơn những lần khác mà ông luôn có."Lần này, anh sẽ đánh nó, anh thề là anh sẽ làm đấy."
Anna tặc lưỡi."Anh luôn nói như vậy, nhưng anh chưa bao giờ làm. Bên cạnh đó, những thằng con trai nhà Razin sẽ không để cho anh làm vậy đâu."
"Vậy thì anh sẽ bảo cha chúng làm. Ermak sẽ làm bất cứ chuyện gì anh yêu cầu ở ông ta."
"Ngoại trừ chuyện chạm vào một sợi tóc trên đầu con bé xinh xắn đó. Ông ta yêu quí con bé giống như anh vậy."
Constantin thở dài khi ông xoay người lại ôm bà."Anna, em yêu của anh, "con bé xinh xắn" mà em gọi đó đã hai mươi lăm tuổi rồi, quá lớn để làm những chuyện điên rồ mà chúng ta vừa chứng kiến. Em biết rõ cũng như anh. Nó phải nên kết hôn và nuôi dạy con cái. Hai người chị của nó đã không gặp khó khăn gì trong vấn đề này. Lydia thì đã sanh cho anh năm đứa cháu gái. Elizaveta đã sanh ba đứa trước khi nó trở thành góa phụ. Tại sao lại không thể làm gì để đứa con nhỏ nhất của anh được kết hôn chứ?"
Anna nghĩ tốt nhất là không nên nhắc đến tánh tình quá thẳng thắng của Alexandra đã gây ra phiền phức và đã làm cho Nga hoàng Nicholas tẩy chay con bé một cách không chính thức ở St. Petersburg. Nếu như Anna nhắc Constantin chuyện này, bà sợ là bà sẽ bật cười, điều mà bà làm mỗi khi bà nhớ lại bữa ăn tối tại Romanovsky, khi Công Chúa Olga than khóc với khoảng hai mươi vị khách đang ngồi chung quanh cô ta rằng cho dù là cô ta đã rất cố gắng, cô ta cũng không thể giữ cho mình đừng lên cân vào mùa đó.
Alexandra, sau khi nghe cô ta nói, đã muốn giúp đỡ nên đã thật tình đề nghị, "Tại sao vậy, thưa Nương Nương, nếu cô chỉ cần dừng lại việc nhồi nhét vào mồm cô những cái bánh kếp và kem chua thì cô có thể sẽ giảm bớt được một hay hai Pao đấy."
Vì ngay lúc ấy công chúa đang nhét vào miệng mình những thứ này, không có gì ngạc nhiên cả khi rất nhiều quan khách đột nhiên bắt đầu ho húng hắng vào khăn lau miệng của họ hay là nhìn xuống gầm bàn như muốn tìm kiếm vật gì mà họ đã đánh rơi, chỉ để che dấu tiếng cười khúc khích của họ. Anna, có mặt ở đó với tư cách người đi kèm của Alexandra, cũng đã nghĩ rất tức cười, nhưng Olga Romanosky thì không nghĩ vậy, cô ta đến gặp thẳng hoàng thượng vào ngày hôm sau với lời than van của cô ta, muốn đem con bé ra xử tử ngay. Anna đã nghĩ thật là may mắn cho Alexandra vì Nga hoàng chỉ đề nghị Constantin mang con gái của ông trở về ngoại ô, nơi mà cách nói chuyện của con bé sẽ không làm mất lòng những người dân thường.
Thật không may là Alexandra còn chưa học được bài học từ sau lỗi lầm đó. Tính bộc trực của cô đã không được kềm chế vào Mùa Lễ Hội tiếp theo ở Moscow, hay là sau đó ở Kharlov, và chắc chắn là không ở gần nhà, ở Kiev. Cô tự biến mình thành một người hạ đẳng trong xã hội. Và Anna nghi ngờ, hơn một lần, là con bé làm tất cả những chuyện đó là do không biết hoặc là do vô ý. Suy cho cùng, Alexandra là một đứa con gái thông minh, và cô đã thú nhận sau mùa lễ hội tai hại ở St. Petersburg là cô đã yêu Ngài Christopher Leighton, người mà cô gặp ở đó, và cô không có ý định kết hôn với một ai khác ngoài anh ta. Dĩ nhiên là việc chờ đợi tên người Anh chậm chạp này thì còn tốt hơn nhiều so với việc chắc chắn là không có một chàng trai trẻ nào khác muốn kết hôn với cô trong lúc này. Và chuyện đó thật đã xảy ra, không kể đến chuyện Alexandra thật ra đã có ý định đó hay không.
Để trả lời câu hỏi của Constantin, Anna quyết định nhắc nhở ông về gã đàn ông đã cướp đi trái tim của con gái ông trong suốt nhiều năm qua."Anh không nghĩ con bé vẫn còn đang chờ gã ngoại giao người Anh đấy chứ?"
Constantin khịt mũi."Sau bảy năm dài à? Đừng nói nhảm."
"Nhưng anh ta chỉ rời khỏi nước Nga chỉ ba năm trước thôi," bà chỉ ra.
"Và Alexandra đã không nhắc đến tên hắn ta nữa, từ khi anh phản đối không cho nó theo hắn đến Anh quốc lần đó," ông trả lời.
"Không phải lúc đó nó nói với anh là nó sẽ không bao giờ kết hôn với bất cứ ai khác sao?"
Constantin đỏ mặt, nhớ lại cuộc cãi cọ giữa ông và đứa con gái yêu quí của ông, đó là một cuộc cãi cọ gay gắt nhất giữa bọn họ."Nó đã không có ý đó. Nó chỉ là đã quá giận nên nói vậy thôi."
Anna nhướng một bên chân mày."Anh đang thuyết phục em, hay bản thân anh vậy? Hay có lẽ là anh không nhìn thấy là Alex đã lờ những chàng trai trẻ tuổi mà anh mang về để gặp con bé, rằng nó đã không rời khỏi Kiev trong ba năm qua, và nó chỉ đi ra ngoài để mua sắm thôi. Cho dù là vậy, nó cũng đã tìm hết lý do này đến lý do khác để nằm lỳ trong khách sạn."
Anna đã nói lên điều mà chính bản thân ông cũng từng nghi ngờ, nhưng khi nghe được từ miệng của Anna thì nó thật sự làm cho Constantin cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cảm giác thật dễ chịu vì nó xóa đi sự hối hận đã dày vò ông trong suốt cả tuần nay. Đúng, những lý do mà Alexandra đưa ra luôn có lý và rất thành thật, nhưng chúng cũng vẫn là những lý do. Và tuần rồi khi cô kiếm được một trong những lý do để phản đối không đi chung với ông đến Vasilkv để thăm chị của cô và các cháu, ông đã có cùng một kết luận với những gì Anna vừa nói, và ông rất buồn, nghĩ là đứa con gái nhỏ nhất của ông đang phung phí tuổi xuân trên mình cái gã ngoại quốc chết tiệt đó. Thật không may là ông cũng đã quá say và đã làm một chuyện mà ông sẽ không bao giờ làm khi ông tỉnh táo.
Anna cảm thấy sự thay đổi trong cơ thể to lớn của ông, nó không còn thoải mái với bà nữa, khi bà nhìn thấy hai má ông lại đỏ bừng lên, và thấy đôi mắt màu xanh xẫm của ông tránh né không nhìn thẳng vào mắt bà. Anna biết rất rõ về ông. Vợ của ông và chồng của bà đã chết cách nhau khoảng một năm. Trước đó, bốn người họ rất thân với nhau, họ càng thân với nhau hơn sau sự kiện đó. Bà yêu ông tha thiết, cho dù là bà phản đối từ bỏ quyền tự do của một góa phụ để kết hôn với ông. Bà không cần thiết phải kết hôn với ông khi mà bà đang sống ở trong nhà ông như là một người quản gia và chủ nhà, và là một người đi kèm theo đứa con gái nhỏ nhất của ông mỗi khi cần đến, điều mà ít xảy ra gần đây.
Ngay lúc này sự xấu hổ dâng đầy trong lòng ông, và bà yêu cầu một cách thẳng thắng giống như Alexandra sẽ làm,"Constantin Rubliov, anh đã làm chuyện gì hả?"
Ông bước ra khỏi vòng tay của bà mà không trả lời, đi thẳng đến tủ rượu nơi chứa đầy những bình rượu cổ thon bằng thủy tinh luôn được chứa đầy những loại rượu khoái khẩu của ông. Anna đến sau lưng ông trong khi ông rót đầy một trong những chiếc ly lớn đến tận miệng ly bằng rượu vodka. Ông đưa nó lên miệng ngay lập tức.
"Tệ lắm hả?" bà dịu dàng hỏi. Thấy ông chỉ gật đầu, bà nói, "Có lẽ anh nên rót cho em một ly giống như vậy."
"Không," ông trả lời, đặt ly rượu xuống, nhưng vẫn để tay xung quanh nó. Một nửa rượu đã vơi."Em sẽ hất nó vào mặt anh, rồi đập cái ly lên đầu anh, sau đó sẽ đập anh với cái bình rượu."
Người trong gia đình ông có lẽ là rất dễ phản ứng một cách khích động như vậy, nhưng bà thì không. Nhưng bây giờ bà thật sự lo lắng."Nói cho em biết đi."
Ông vẫn không nhìn bà."Anh đã tìm được cho Alexandra một người chồng."
Câu nói này làm cho bà dịu xuống, bởi vì nó không có gì khác với những gì bà từng nghe qua. Ông đã cố gắng làm chuyện này trong suốt bảy năm qua. Vì vậy tại sao ông lại cảm thấy xấu hổ như ông đang thể hiện chứ?
"Một người chồng à?" bà hỏi một cách thận trọng."Nhưng Alex sẽ từ chối anh ta thôi, giống như nó đã làm với tất cả những người khác mà anh đã đề nghị." Ông chỉ lắc đầu chầm chậm."Nó không thể từ chối anh ta à? Làm thế nào...?" Thay vì phải nói hết câu bà dừng lại và bật cười."Đừng nói với em là anh nghĩ anh có thể ép buộc được nó vào thời điểm đã quá muộn này. Anh yêu, anh biết là sẽ không có kết quả gì với đứa con gái đặc biệt này của anh. Nó còn cứng đầu hơn cả anh đấy nếu như anh còn chưa nhìn ra. Cuối cùng anh sẽ la hét đến vỡ nhà, nhưng rồi lại chịu thua nó như anh luôn làm."
Một lần nữa ông lại lắc đầu, và nhìn càng rầu rĩ hơn. Và ông vẫn không dám nhìn thẳng bà. Mặt ông vẫn đỏ bừng. Ông thật sự đang hối hận vì một chuyện gì đó.
Đến lúc này thì bà hoảng sợ, bà lặp lại câu hỏi lúc nãy. "Anh đã làm chuyện gì rồi?"
Ông gục mặt xuống, bà chỉ có thể nghe được những lời:"Không cho nó có sự lựa chọn."
Bà hất tay không chấp nhận câu trả lời đó."Sự lựa chọn thì lúc nào mà chả có.."
"Không khi mà anh đã đem danh dự của gia đình gắn vào đó, đó là điều duy nhất mà nó sẽ không chối bỏ... ít ra nó sẽ nghĩ vậy."
"Anh nói vậy nghĩa là gì?"
"Là anh đã hy sinh danh dự của anh, sự chính trực của anh, nguyên tắc sống của anh, đạo đức, thành thật... "
"Anh đã làm gì?"
Anna chưa bao giờ lớn tiếng. Bà là một người lịch thiệp và kín đáo. Ngay cả khi bà nổi giận bà cũng sẽ nói chuyện một cách nhỏ nhẹ, và làm cho đối thủ của bà cảm giác giống như là một con yêu tinh khi giận dữ với bà. Bây giờ bà đang thét lớn làm Constantin phải nhìn thẳng mắt bà, không phải là vì ngạc nhiên nhưng là vì kinh sợ. Ông có thể sẽ mất bà khi bà biết được ông đã làm một chuyện hạ cấp để cho đứa con gái út cũng được hạnh phúc và thực hiện những gì các chị của nó đã làm được.
Ông nhìn thật thảm hại, chán nản vì bị sự hối hận dày vò, làm Anna bật khóc và ôm choàng lấy cổ ông. "Nó không thể nào tồi tệ như anh đang thể hiện," bà thì thầm vào tai ông, điều không dễ làm khi mà ông cao hơn bà cả foot. "Nói cho em nghe đi."
"Anh đã xếp đặt một hôn ước."
"Một hôn ước?"
Câu trả lời của ông làm cho bà cất đi được gánh nặng nghìn cân. Bà thả lỏng người, hơi ngả người ra đủ để bà có thể nhìn thấy mặt ông.
"Tạ ơn Chúa," bà nói bằng tất cả tình cảm, "Em đã bắt đầu nghĩ là anh đã giết chết ai đó."
Phản ứng trên khuôn mặt ông không thay đổi, ông vẫn nhìn rất khổ sở, cho dù là cuối cùng ông đang nhìn bà."Anh tin là anh sẽ có cùng cảm giác nếu anh giết chết ai đó."
Mắt Anna mở to. Ngay lúc này bà có thể là sẽ đập ông một trận, điều mà trong đời bà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.. cho đến lúc này."Quỉ tha ma bắt anh đi, Constantin, nói cho rõ ràng trước khi anh làm cho em nổi giận."
Ông chùn bước vì bà lại la thét. Ông có thể chịu đựng nổi những tiếng la thét của Alexandra; ông còn mong đợi chúng nữa kià, và có thể đáp trả nó bằng sự nóng gắt tương ứng mỗi lần nó làm như vậy, nhưng không thể chịu đựng nổi nếu chúng đến từ miệng của Anna. Thật sự là ông đáng phải bị nghe những lời la lối của bà.
Cuối cùng ông nói, "Anh đã gởi thư cho bà Bá Tước Maria Petroff."
Cái tên làm cho trán Anna nhíu lại suy nghĩ."Tại sao tên đó nghe quen quá vậy?"
"Bởi vì em thường được nghe anh nói về Simeon Petroff."
"À, người bạn thân đã qua đời của anh... bao lâu rồi nhỉ, mười ba hay mười bốn năm trước?"
"Mười bốn."
Khi ông không nói gì nữa, bà lại nhíu mày, lần này là vì bực mình. Hiển nhiên là bà phải ép ông nói ra từng chút.
"Vậy Maria là vợ của Simeon, hay nói đúng hơn là góa phụ của ông ta. Bà ta có liên quan gì đến hôn ước của Alex? Và anh đã xếp đặt khi nào vậy?"
"Tuần rồi."
Bà đã hy vọng là ông nói rõ hơn thay vì chỉ trả lời cộc lốc câu hỏi của bà."Nhưng anh đã ở đây tuần rồi," bà chỉ ra." Và chúng ta đâu có ai thăm viếng..."
"Hôn ước là với con trai của Simeon. Anh nhắc nhở Maria chuyện đó, và đề nghị đây là thời điểm thích hợp để bà ta kêu cậu con trai đến rước cô dâu của anh ta về... nhưng không phải dùng những lời lẽ như vậy. Anh đã rất vòng vo về chuyện đó, cho dù là nói chung thì là vậy."
Anna ngờ vực vì chưa bao giờ nghe ông nói đến chuyện này."Tại sao em chưa bao giờ nghe anh nói đến hôn ước này vậy? Em đóan là nó đã có rất lâu, ít nhất là trước cái chết của Simone. Và tại sao chúng ta lại phải tìm kiếm những người đàn ông thích hợp cho Alex trong suốt mấy năm qua, với hy vọng là có một người nào đó sẽ có hứng thú đối với nó, khi mà nó đã bị cột chặt vào cái giao ước này... Cậu ấy là người Cardinian phải không?"
Một lần nữa, ông chỉ trả lời câu hỏi sau cùng của bà."Đúng vậy."
Bà mỉm cười."Vậy sao mặt anh dài thoòng vậy, anh yêu? Hôn ước này nên làm cho anh vui mới đúng." Và rồi bà dừng lại, tự kết luận."Đừng nói với em là anh đã quên bẵng nó cho đến tuần rồi đấy nhé."
"Không, nó không bị bỏ quên." Constantin xoay người uống cạn ly và châm thêm rượu vào ly trước khi nói thêm, "Trước tuần rồi đã không có nó."
Anna há hốc mồm."Anh đang nói gì vậy?"
Ông lại không dám nhìn thẳng vào mắt bà, và ông uống thêm một ngụm rượu nữa trước khi nói."Những gì anh viết trong thư cho bà bá tước hầu hết là dối trá, chỉ có một vài chuyện là thật thôi. Simeon và anh đã bàn đến hôn ước cho con chúng tôi khi Alexandra vừa chào đời. Ít ra điều này là đúng sự thật. Chúng tôi đã bàn đến rất nhiều lần. Cả hai chúng tôi đều nghĩ đó là một ý nghĩ hay. Nhưng chúng tôi chưa bao giờ biến nó thành chính thức vì còn rất nhiều thời gian để làm chuyện này vì lúc đó Alexandra còn chưa đầy một tuổi; con trai của Simeon thì chỉ có sáu tuổi thôi. Vì vậy... vì vậy bây giờ em biết là anh đã làm chuyện gì rồi."
Anna thở ra. Nó không xấu như bà đã nghĩ, và có thể khắc phục được bằng một lá thư khác có thể gởi đi ngay tức thì.
Nhưng chỉ để cho bà hiểu rõ toàn bộ câu chuyện, bà nói,"Anh đã nói đến chuyện hôn ước mà nó chưa bao giờ được chính thức công nhận, và anh đã làm vậy bởi vì bạn anh đã qua đời và không thể nào chứng minh được. Đó có phải là tại sao anh lại không dám nói với em không?"
"Anh đã quá say lúc anh làm chuyện đó. Đó là vào cái đêm em ở lại trong làng để giúp đỡ cho việc sanh nở đấy. Khi anh nghĩ ra chuyện đó, nó dường như là một giải pháp hoàn hảo cho Alexandra. Thật ra, anh không một chút nghi ngờ gì là nếu như Simeon còn sống, con của chúng tôi sẽ kết hôn với nhau vào bảy năm trước kìa."
"Có lẽ là vậy, nhưng mọi chuyện đã không xảy ra như vậy, và mong ước của anh là nó đã xảy ra sẽ không làm cho nó xảy ra được bây giờ. Anh phải viết thư cho bà Bá Tước Pegtroff ngay và kể thật câu chuyện, trước khi bà ta cho con trai đến đây."
"Không."
"Không à?"
"Đó cũng vẫn là một giải pháp hoàn hảo."
Mắt Anna nheo lại."Đó chính là tại sao anh cảm thấy có lỗi phải không? Anh không có ý định sữa chữa những gì anh đã làm à?"
"Đó là tội lỗi mà anh sẽ gánh vác sau," Constantin nói một cách ngoan cố, đặc điểm di truyền trong gia đình ông."Nhưng hãy nghĩ xem, Anna. Nếu như họ nghĩ ý kiến này rất hay thì sao? Nếu như chút ít dối trá.."
"Chút ít à?" bà cắt ngang.
"Vậy thì không gây hại ai hết đi," ông khăng khăng, tiếp tục."Nếu như nó giúp kết hợp lại hai người mà họ đã sẽ không bao giờ gặp mặt nhau, và dẫn đến chuyện bọn họ yêu nhau thì sao?"
Bà lắc đầu."Anh đang mơ à. Hay là chỉ mong muốn vậy để gỡ bỏ sự hối hận trong lòng?"
"Không phải là không thể..."
"Với Alex của chúng ta à?"
Giọng nói đa nghi của bà làm cho ông bực bội. Ông, hơn bất cứ người nào khác, hiểu rõ nhược điểm của con gái ông.
Lờ đi những nhược điểm đó, ông chỉ ra một điểm hay của Alexandra."Nó rất xinh đẹp."
"Không ai có thể chối bỏ điều đó, anh yêu, nhưng nó có làm cho các chàng trai xếp hàng tán tỉnh nó không? Anh biết rất rõ cũng như em là những người nó làm mất lòng còn nhiều hơn những người thích nó, và đàn ông thường không thích bị xấu hổ với người mình đang đeo đuổi. Thật phải lấy làm thắc mắc là gã người Anh đó đã thân mật với nó rất lâu ở St. Petersburg, và tiếp tục thư tư' qua lại với nó suốt mấy năm qua. Suy cho cùng, người Anh quốc là những người luôn coi trọng trong cách xã giao."
Ông không thích được nhắc lại gã ngoại quốc đó, người cướp đi trái tim con gái ông mà không có ý định trân trọng nó. Nếu như hắn còn đang ở Nga, Constantin sẽ thật sự bắn chết hắn. Nhưng gã đàn ông chết tiệt đó không còn ở đó nữa, và thánh thần cũng phải vui mừng vì điều đó.
"Simeon là một người đàn ông khoan dung độ lượng giống như anh. Ông ấy được nể phục vì tính thẳng thắn, luôn xem thường những kẻ đạo đức giả và nhất định không phải là một kẻ hợm hĩnh. Vì vậy anh nghĩ con trai của ông ấy cũng sẽ được thừa hưởng những đức tính này của ông ấy."
"Không phải anh đã từng nói với em bạn anh là một gã hào hoa sao?"
Anna sẽ nhớ chuyện này."Simeon chưa bao giờ thú thật là ông ta yêu vợ mình," ông giải thích."Hôn nhân của họ đã được xếp đặt."
Anna chỉ nhìn ông thắc mắc."Đó chính là những gì anh đang cố làm để lừa con trai của ông ta.. một cuộc hôn nhân xếp đặt. Anh có thật nghĩ là con trai của ông ta sẽ chung thủy giống như cha cậu ta vậy, hay là để cho Alex đối diện với bất cứ cái gì khác ngoài sự thủy chung trọn vẹn, nếu nghĩ đến tính chiếm hữu của con bé đối với những gì thuộc về nó."
Mặt Constantin đỏ bừng. "Quỉ tha ma bắt, Anna, nó không giống nhau. Cái mà anh mong đợi, hay là hy vọng là những đứa trẻ này sẽ yêu nhau. Nếu Simeon yêu vợ ông ta một chút ít thôi thì ông ta sẽ trung thành với vợ ông ta. Anh không mong chờ gì khác từ con trai của ông ta."
"Nhưng ở đây có sự dối trá đấy. Anh đang đặt hy vọng của mình vào những chữ "nếu", khi mà anh chưa bao giờ gặp cậu trai trẻ này. Và nhắc đến chuyện này, cậu ta không còn trẻ nữa nếu như lớn hơn Alex sáu tuổi. Cậu ta sẽ là ba mươi mốt rồi, rất có thể là đã kết hôn..."
"Cậu ta còn chưa kết hôn."
"Làm sao mà anh biết?"
"Bohdan đã đi ngang qua Cardinia khi mang giao con ngựa cái non cho vị vua nước Áo. Bohdan biết anh rất thích nghe những gì liên quan đến nhà Pertroff."
Bà chịu thua bằng cái nhún vai."Cho dù là cậu ta chưa kết hôn, nhưng anh không thể chối là cậu ta đã đủ trưởng thành để tự quyết định cho mình. Điều gì đã làm cho anh có ý nghĩ là cậu ta sẽ chấp nhận hôn ước với một người đàn bà mà cậu ta chưa bao giờ biết đến chỉ bởi vì cha cậu ta có lẽ là đã xếp đặt trước? Cậu ta không còn là một đứa trẻ nữa để nghe theo lời cha mình, cho dù là cha cậu ta còn sống. Còn một chuyện nữa, nhà Petroffs sẽ không nghĩ là tại sao họ lại không tìm được một bản giao kèo này trong mớ giấy tờ của Simeon sau khi ông ta chết chứ?"
"Có lẽ là vậy, nhưng anh có một bản giao ước để cho chàng bá tước trẻ xem khi cậu ta đến đây. Cậu ta sẽ không nghi ngờ đó là chữ ký của cha cậu ta."
"Anh giả chữ ký à?
"Không khó lắm, chỉ cần một chút thực hành thôi. Việc phải làm để cho bá tước và Alex chấp nhận hôn ước này... " Constantin dừng lại rồi nói thêm một cách ảm đạm, "Nó liên quan đến danh dự. Cho dù là anh đã đánh mất danh dự của mình, họ sẽ bị ép mình vào đó."
"Nếu như người Cardinia của anh không có chút danh dự nào thì sao?"
"Cậu ta là con trai của Simeon," Constantin nói, giống như chỉ chuyện này thôi cũng đủ làm cho ông yên tâm.
Anna thở dài. Rất hiển nhiên là cho dù bà có nói gì đi nữa thì cũng không thay đổi được vấn đề. Sự cứng đầu chết tiệt của nhà Rubliov. Nó thể hiện rất rõ từ cha... đến đứa con gái út. Một khi đã quyết định rồi, thì không có gì lay chuyển nổi.
Cho dù là Constantin đang hối hận với những gì ông đã làm, ông sẽ bám chặt vào lý lẽ của ông để làm nó. Ông muốn con gái ông có được hạnh phúc.
Anna không thể trách ông vì làm cha mẹ ai mà không muốn tốt cho con cái, nhưng hạnh phúc có thể định nghĩa được bằng cả trăm cách khác nhau. Sau tám năm chung sống với nhau, và hơn chục lần bà đã từ chối lời cầu hôn của ông, bây giờ ông phải nên biết là hôn nhân không phải là chuyện mà người đàn bà nào cũng mong muốn
Bà đặt tay lên cánh tay ông, quyết tâm làm cho ông hiểu rõ điều này."Có lẽ là anh không nhìn thấy là Alex không phải là không hạnh phúc. Nó thích sự tự do mà anh cho nó. Nó thích làm việc với những con ngựa, điều mà một người chồng sẽ không cho phép nó làm. Nó có bạn bè ở đây. Và nó rất kính phục anh.. những lúc anh và nó không cãi nhau. Thật ra em nghĩ nó thích gây với anh đấy. Anh có nghĩ là loại người như Alex không thích hợp để kết hôn không? Hôn nhân sẽ bó buộc nó, thậm chí còn có thể làm cho nó tổn thương... trừ khi nó có thể gặp một người đàn ông không để tâm đến luật lệ giống như nó, một sự hiếm hoi..."
"Hoặc là một người yêu nó đủ để cho phép nó có được chút ít tự do," ông cắt ngang, "nhưng cũng có khả năng quản thúc nó không cho nó làm những chuyện nguy hiểm có thể làm cho nó té gãy cổ."
Ông nói câu này một cách tức giận, Anna gần như phì cười."Đó là một trong những động cơ của anh à? Anh thật sự nghĩ là một người chồng sẽ có thể quản thúc được bản tánh liều lĩnh của Alex cho dù là chính anh cũng đã thất bại à?"
Bà bị ông trừng mắt vì câu nói đó."Có lẽ là không, nhưng chắc chắn là sẽ làm cho nó mang bầu."
Bà không thể cãi về chuyện này. Trở thành một người mẹ sẽ làm cho cuộc sống của Alexandra khác đi.
"Ít ra cũng không cho phép nó đua ngựa quá hăng hái như vậy. Và Alexandra rất tốt với con nít. Cho dù là nó chưa bao giờ nói như vậy, nó có lẽ cũng rất muốn có con. Và nó muốn kết hôn với gã người Anh, thực tế là nó rất say mê hắn ta, vì vậy nó đã phản đối không kết hôn với ai khác."
Anna thở dài. Nếu bà không quá thận trọng, bà sẽ hoan nghênh những gì Constantin đã làm.
"Chúng ta trở lại chuyện chính," chị nói."Anh sẽ làm gì để ép Alex và con trai của Simeon vào một đám cưới mà cả hai đều không mong đợi. Cả hai đứa có lẽ là sẽ phản đối, em chắc chắn là Alex sẽ phản đối. Và chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng nó không đồng ý? Nếu cả hai đều phản đối cuộc hôn nhân này, chúng sẽ không đồng ý gặp mặt với tâm trạng tốt đâu. Alex cuối cùng có thể là sẽ ghét cậu ta, điều này sẽ cản trở việc đem lại cho nó một cuộc sống hạnh phúc như anh đã hình dung."
"Đó chỉ là giả thuyết của em thôi, Anna."
"Nhưng đó còn thực tế hơn là những gì anh đã mong đợi đấy."
"Sự thật sẽ rõ ràng khi bọn họ gặp mặt nhau," ông trả lời một cách cố chấp.
"Và nếu như em đúng thì sao?"
"Nếu sự thật hiển nhiên là chúng không hợp nhau, dĩ nhiên là anh sẽ xoá bỏ hôn ước đó và đền bù thích đáng cho chàng bá tước vì đã phải bỏ công đến đây."
"Tạ ơn Chúa, anh sẽ không cứng đầu về chuyện này vào lúc cuối."
Ông do dự vì lời nói nhạo báng của bà và đốp lại bằng cách nói, "Thật ra, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn về chuyện này, bây giờ em nói đến những vấn đề mà anh chưa bao giờ nghĩ đến và anh đã thành công trong việc dẹp bỏ tất cả chúng qua một bên."
Bà định trả lời một cách gay gắt cho câu nói đó khi cánh cửa trước nhà đóng lại một cái ầm, và một lát sau, Alexandra xuất hiện ở ngay ngưỡng cửa. Cô còn chưa thấy họ, vì cô đang bận phủi tay áo đầy bụi bặm bằng chiếc mũ lông cũng bụi bặm không kém gì hai cánh tay áo, để lại một lớp bụi mỏng trên sàn nhà chung quanh chân cô nơi mà con Bojik của cô đang làm cho lớp bụi rộng và dầy hơn với cái đầu và cái đuôi lắc lư của nó. Một lọn tóc màu vàng tuột khỏi mái tóc của cô và nằm xõa trên vai cô dài xuống tận thắt lưng.
Cô nhìn giống như là một người Cossack, một gã đàn ông Cossack, trong chiếc quần rộng thùng thình được túm lại nơi ống chân bằng đôi giầy ủng, khăn thắt lưng màu đỏ sặc sỡ đang quấn chung quanh vòng eo nhỏ gọn của cô, cái áo màu trắng của cô không còn là màu trắng nữa với những đường thêu tuyệt đẹp màu xanh ở trước ngực, và chiếc áo khoác dài đến gối với cái váy rộng xòe ra. Đây là cách ăn mặc thường ngày của cô để cưỡi ngựa và làm việc với những con ngựa. Sự lôi thôi lếch thếch và bẩn thỉu của cô không có gì là mới lạ với mọi người trong gia đình cả.
"Anh đúng là đã làm một chuyện tốt," Constantin nói thì thầm chỉ đủ để cho Anna nghe."Và thật may mắn là một người chồng có quyền đặt ra một số điều luật với một cô vợ mới khi vừa mới kết hôn và muốn nhìn thấy chúng được tuân theo."
Mũi Anna phình to ra khi bà nghiến hai hàm răng vào nhau. Nhưng bởi vì có sự hiện diện của Alexandra, bà không thể chỉnh câu nói đó bằng thái độ khó chịu, vì vậy bà nhặt ly rượu vodka của Constantin lên, còn đủ rượu cho bà sử dụng lần này, và không một chút do dự bà nghiêng chiếc ly đổ lên đầu ông.
Chứng kiến cảnh cha cô bị nhúng nước và cảnh ông đang thổi nước ra khỏi mũi và miệng phì phù làm Alexandra bật cười lớn."Anna à? dì cũng có bản tánh này à? Nhưng rồi, cháu đã nói với dì là từ từ cháu sẽ ảnh hưởng xấu đến dì mà, dì nhớ không?"
"Đúng vậy, cháu yêu... và cháu biết chỗ cất cái xô nước và cây lau nhà chứ?"
Nhìn xuống lớp bụi mà cô vưà kéo vào từ hành lang, Alexandra vẫn còn cười tóet miệng khi hỏi, "Trước hay sau khi Bojik và cháu tắm?"
Tưởng tượng tới cái cảnh khủng khiếp mà con chó săn của ngươì Nga để lại trong nhà tắm, Anna nói, "Dì không nghĩ nó quan trọng lắm."
Alexandra tặng cho bà một nụ cười mà có thể làm cho bọn đàn ông mềm nhũn nếu cô biết cách xử dụng nó, và đi về căn nhà bếp, Bojik chạy lon ton theo cô như thường lệ. Không cần phải nhắc lại chuyện cây lau nhà và cái xô đựng nước, con bé luôn làm sạch sẽ bản thân mình.. và con chó quá khổ của nó. Họ có cả chục người hầu đợi để phục vụ nó, nhưng nó chưa bao giờ xử dụng họ.
"Anna?"
Tiếng gọi quá nhẹ nhàng vì đúng ra nó là một tiếng gầm gừ... giống như là bà có thể quên người đàn ông đang giận dữ đứng sau lưng bà nồng nặc mùi rượu vodka. Bà thầm lo trong bụng vì những gì bà đã làm. Bà chưa bao giờ có một hành động thô lỗ như vậy. Nó không phải là bản tánh của bà.
"Em có nên châm cho anh một ly khác không?" bà nói mà không nhìn lại. Bà nghe tiếng khịt mũi."Anh có được uống nó không?" Sau một hồi suy nghĩ, Anna nói, "Có lẽ là không," và rời khỏi phòng.