Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3973 / 12
Cập nhật: 2015-11-23 12:52:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ưới ánh trăng, hình bóng của Hoàng Trinh trải dài trên mặt đất. Cô ngồi đó im lìm bất động. Ánh trăng mờ ảo, huyền hoặc cũng không làm cho cô chú ý. Cô cũng không có vẻ gì là quan tâm đến trước sự ồn ào náo nhiệt xảy ra chung quanh.
Bầu trời đêm nay chi chít những vì sao lấp lánh. Áng sáng bàng bạc chiếu xuống khu vườn, gió lay lay nhẹ làm lá cây chạm vào nhau nghe xào xạc. không gian im lìm thinh lặng.
Đôi mắt đẹp như nhung với đôi rèm mi cong vút của cô khẽ lay động, khi dưới cầu thang có tiếng chân đi lên và một bóng người dừng lại phía sau lưng cô.
- Cô chủ à! Ông chủ kêu tôi lên đây bảo cô xuống phòng khách, ông đang đợi.
Hoàng Trinh quay lại, cất tiếng:
- Ông Tư! Con đã nói hoài mà ông Tư không nghe. Con không muốn ông gọi con bằng hai tiếng cô chủ nghe xa lạ ấy. Cứ gọi là Ti Ti như những ngày con còn bé ấy.
Người vừa gọi Hoàng Trinh chính là lão quản gia. Ông đến làm công cho cha mẹ Hoàng Trinh từ lúc cô còn rất nhỏ, nên đối với ông, cô rất có tình cảm. Cô xem ông như những người thân trong gia đình.
- Thưa cô chủ, không phải là tôi không muốn gọi như thế, nhưng mà... - Ông ngập ngừng - Tôi sợ bà chủ và ông nghe được thì sẽ bị mắng là không phân biệt chủ tớ.
- Nhưng cách xưng hô của con và ông thì có liên quan gì đến họ?
Cô vung tay ra chiều bực tức:
- Hôm nay trông ông làm sao ấy, mọi lần ông vẫn rất chiều con kia mà. Bộ ông hết thương con rồi sao?
Khi thấy Hoàng Trinh nghẹn ngào, ông Tư gục gặc đầu:
- Ti Ti! Con đừng vội trách ta. Ta làm quản gia cho nhà con từ lúc bà chủ còn sống và con vừa mới ra đời. Chẳng lẽ con không hiểu ta sao?
Ông ngừng lời và đưa mắt nhìn Hoàng Trinh.
- Từ lúc bà chủ bệnh và mất đi ta luôn luôn tâm niệm trong lòng rằng: đứa con gái mà bà hết mực cưng yêu, ta sẽ xem nó như con ruột của mình và chăm sóc tận tình từ miếng ăn, giấc ngủ để trả cái ơn mà bà chủ đã ban cho ta.
Cô ngước đôi mắt đẹp của mình về phía ông.
- Con không hiểu. Ông có thể nói rõ hơn cho con biết, giữa mẹ con và ông đã xảy ra chuyện gì mà mỗi lần nhắc đến mẹ con thì ông lại nói đến ơn nghĩa?
Ông đưa tay xoa đầu cô và bảo:
- Thôi đi cô nhóc. Đừng có mà vòi vĩnh. Ông chủ đang đợi, mau mau xuống dưới kẻo ông bị mắng là chậm chạp đấy.
- À! Ông lại đánh trống lảng nữa rồi? Nhưng ông phải hứa với con là sẽ kể cho con nghe, bằng không thì con chẳng đi đâu cả. Xem ai bị la cho biết.
Ông Tư lắc đầu:
- Ti Ti ngoan nào, hôm khác rảnh ông sẽ kể cho con nghe, còn bây giờ thì không được. Con không muốn ông bị mắng chứ?
- Có con ở đây thì ai dám mắng ông?
Cô hất mặt lên.
- Chả lẽ bây giờ, trong nhà này con không còn là cô Hai nữa à?
Nhìn vẽ mặt của cô, ông không nén được cười:
- Ồ! Ai lại bảo như vậy? Cô Hai nhà này thì nhất rồi. Phong độ nhất nè, uy quyền nhất nè. Và còn rất dễ thương, rất đẹp, rất...
Cô vi ngắt lời ông:
- Thôi, thôi. Ông Tư ơi! Ông đừng cho con đi tàu bay giấy. Ông nói một hồi coi chừng con không nhận ra mình nữa. Cứ ngỡ mình là một người đẹp toàn bích đầy uy quyền như những công chúa trong các vỡ cải lương video mà con hay coi.
Cô bỗng cụp mắt buồn bã:
- Khi xưa, lúc mẹ con còn sống thì cái gì cũng nhất hết, nhưng bây giờ thì không còn. Con chẳng còn là con gái yêu, con gái rượu của cha nữa, kể từ khi bà ấy về đây. Đứa con gái của bà ấy đã thay thế hoàn toàn địa vị của con trong lòng cha rồi.
Cô mỉm cười chua chát:
- Không biết là mai mốt con còn được ở trong nhà này nữa không hay là phải phiêu bạt về đâu nữa kìa.
Nghe những lời chua xót phát ra từ bờ môi xinh xắn của cô, ông thấy lòng quặn lại. Ở độ tuổi cô lẽ ra chỉ hồn nhiên vui vẻ với bạn bè, với cuộc sống đáng yêu quanh mình. Sống trong sự yêu thương săn sóc giữa vòng tay của người thân, chứ không mãi đắm chìm trong phiền muộn, suy tư.
Ông biết từ ngày bà chủ mất, ông chủ lao vào công việt bất kể ngày đêm, ông bỏ quên luôn đứa con thơ mà ông hằng nâng niu chiều chuộng. Bởi quá buồn vì người vợ đã từng đầu ấp, tay gối, từng chia sẻ bao ngọt bùi, cay đắng từ thuở hàn vi cho tới ngày thành đạt mà ông hết lòng thương yêu đã ra đi, để lại cho ông nỗi mất mát quá lớn lao không gì bù đắp được.
Chính ông và bà vú già đã hết lời khuyên lơn, an ủi ông chủ của mình vơi bớt đau sầu, héo hắt. Hãy nghĩ đến tương lai đứa con thân yêu mà vượt qua mất mát đau thương. Để rồi sau đó ba năm, khi vừa mãn tang bà chủ. Ông đã đưa về một người đàn bà có nét đẹp sắc sảo, dáng vẻ như một mệnh phụ đầy quyền lực. Tính cách của bà thể hiện qua ánh mắt lá răm đầy tham vọng, mà khi nhìn vào ông và bà vú cảm thấy cuộc sống yên ổn trong ngôi biệt thự này sẽ bị xáo trộn không còn những ngày bình yên cũ. Duy chỉ có mình ông chủ là không cảm nhận được, bởi vì bà có thừa thông minh để biết dùng sắc đẹp và giọng lưỡi ngọt ngào vuốt ve ông. Những lời lẽ yêu thương, những ánh mắt đưa tình gợi cảm như đưa ông về thuở mới vào yêu.
Bà đã dùng mọi thủ đoạn để lọt vào ngôi nhà này, không phải vì yêu thương ông chủ Hoàng Lâm mà bà nhắm vào cái gia trài kếch sù kia sẽ vào trong tay bà trong tương lai. Và bà đã đạt được mục đích khi ông Hoàng Lâm trịnh trọng tuyên bố với mọi người rằng bà sẽ thay thế người vợ đã mất, để quán xuyến mọi việc trong nhà và chăm sóc cô gái cưng của ông...
Ngày bước chân vào ngôi biệt thự nguy nga, tráng lệ, bà Tú Mỹ đã được đón tiếp bằng một buổi tiệc thật linh đình, với đủ mặt những quan chức và giới thượng lưu trí thức sang trọng, bạn của ông Hoàng Lâm. Bà không đến một mình mà còn có đứa con gái trạc tuổi Ti Ti, mà ông Hoàng Lâm đã cho phép gọi ông là cha.
Ông còn nhớ rất rõ lúc ấy, Ti Ti dù đã được cha cho biết rằng ông sẽ tục huyền, nhưng cô bé vẫn không khỏi bàng hoàng, chua xót khi ngước đôi mắt tròn to ngơ ngác nhìn người đàn bà xa lạ mà cô phải gọi bằng mẹ kế, thân mật khoát tay cha đi giữa các bàn tiệc, hân hoan đón nhận những lời chúc hạnh phúc của bạn bè. Mà địa vị ấy ngày trước chỉ có mẹ và cô mới có quyền. Ti Ti đã nén chặt lòng mình, đờ đẫn cả người ra nhưng vẫn không để rơi một giọt lệ nào. Cô bé lững thững đi lên lầu về phòng mình, ôm di ảnh của mẹ vào lòng, mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không như một cách để trốn chạy hiện tại quá đau lòng. Cô không có quyền lựa chọn, cha có quyền yêu và có quyền quyết định hạnh phúc của ông. Với tuổi ngoài bốn mươi, cha cô vẫn còn rất tráng kiện và phong độ nên có rất nhiều đàn bà đẹp đeo đuổi, cuối cùng thì ông đã tìm được người đàn bà cho riêng mình. Cô cảm thấy tình yêu cha dành cho mình quá ngắn ngủi, hạnh phúc không trọn vẹn và cô cảm thấy đau khổ.
Kể từ ngày đó, Tú Mỹ nghiễm nhiên trỡ thành bà phu nhân của tổng giám đốc công ty xuất nhập khẩu Lê Hoàng Lâm đầy quyền uy và giàu sang tột bực. Cũng như mẹ, Mỹ Hằng được bước vào thế giới thượng lưu với danh vị cô tiểu thư nhà họ Lê. Họ bước ra đường là có kẻ đưa người đón, biết bao người nhìn vào thèm muốn cái địa vị đó như mẹ con bà. Và bà cảm thấy hài lòng khi những toan tính của bà đã đạt được kết quả.
Ông Tư siết chặt tay Hoàng Trinh:
- Con đừng có buồn nữa. Hãy quên đi cái quá khứ đau buồn mà vui vẽ hướng tới hiện tại và tương lai. Con phải sống, sống một cuộc sống có ý nghĩa. Phải biết vươn lên nắm bắt lấy cái gì từng là của mình. Vì bao giờ bên cạnh con cũng còn có ông và bà vú già.
Nhìn vẻ khổ sở trên nét mặt của ông, Hoàng Trinh nén tiếng thở dài.
- Con biết chứ. Ở nhà này chỉ có ông Tư, vú và chị Ba giúp việc là thương con thôi. Còn mẹ con họ chỉ muốn con biến khỏi tầm mắt, như muốn nhổ cái gai trước mắt.
- Ti Ti! Con đừng bi quan. Dù gì họ cũng biết nễ sợ ông chủ chứ. Mẹ con Tú Mỹ không dám manh đng gì đâu, ở đây còn có ông nữa chi.
Ông Tư vừa nói vừa chỉ tay vào ngực mình. Hoàng Trinh bỗng bật cười khi thấy cử chỉ của ông Tư.
- Ông Tư của con thì nhất rồi, oai phong đĩnh đạc như viên tướng sắp ra trận - Cô nghiêng nghiêng đầu như chiêm ngưỡng. - Nhưng mà mấy ông tướng khi ra trận thì quân mão, gươm giáo chỉnh tề, bước giữa hàng quân hùng hồn khí thế, còn ông,,, - cô đưa tay lên che miệng cười khúc khích - không có lấy một tên lính để sai vặt.
- À! Con bé này dám ngạo ông ư?
- Con đâu dám. Ông mà giận lên thì mai mốt ai canh cửa cho con đi chơi.
- Nói cho con biết, ông tuy là quản gia nhưng trong nhà vẫn có người phải nể mặt ông đó. Họ không dám làm gì con đâu, nếu ông còn ở đây ngày nào thì ông quyết bảo vệ con đến cùng.
Hoàng Trinh xúc đng, ôm cánh tay ông:
- Trong lòng con, ngoài ông và vú ra không còn ai làm cho con yêu thương, kính trọng hơn, kể cả cha con.
- Những lời nói này của con mà đến tai ông chủ thì ông không tưởng tượng được điều gì sẽ xãy ra. Con không sợ cha con buồn sao?
- Cha mà buồn. Bây giờ cha con đã có niềm vui khác rồi, đâu thèm quan tâm chi đến tâm trạng của con. Mỗi tháng cha cứ việc đưa tiền như ban bố cho con chút ân huệ, rồi mặc tình muốn tiêu xài ra sao cũng được. Cha không cần biết đến những sinh hoạt trong học tập vã ngoài xã hội của con. Cha đâu hiểu rằng con không cần những đồng tiền lạnh lẽo kia mà chỉ mon g ở cha một cử chỉ thương yêu, trìu mến như thuở còn bé, mà nào có được hở ông.
Nhìn đôi mắt ngân ngấn nước mắt của cô, ông Tư khe khẽ thở dài.
Đã là bật cha mẹ thì ai lại không thương núm ruột của mình. Chỉ vì ông chủ là đàn ông nên không biểu l ra ngoài cử chỉ và lời nói đó thôi, chứ thật sự trong lòng ông rất yêu thương con.
Ông bảo cha yêu con mà cứ suốt ngày hết đám tiệc đến liên hoan. Có khi cả nửa tháng cha con mới gặp nhau vì những đợt công tác nước ngoài. Mà nào có nói được gì nhiều khi bên cha lúc nào cũng kè kè dì Tú Mỹ và con bé Mỹ Hằng. Đôi mắt của mẹ con con bà ấy nhìn con với vẻ xoi mói như sợ con chiếm hết những thứ mà cha mua về.
- Nhiều khi không khí gia đình quá ngột ngạt, con muốn bỏ nhà đi bụi đời cho rồi, để không còn thấy cảnh chướng mắt.
Ông Tư sững sốt khi nghe những điều Hoàng Trinh vừa thốt ra.
- Ti Ti! Con không nên có ý nghĩ điên rồ ấy. Gia tài sự nghiệp này là do một tay cha mẹ con đổ bao mồ hôi, nước mắt và công sức mà có được. Con không thể để lọt vào tay ngươi khác một cách dễ dàng. Con hãy nghĩ đến mẹ mình, ráng ăn học thành tài để mai sau quản lý công ty. Để họ không còn xem con là một đứa con gái ngốc nghếch, khờ khạo. Con phải chứng minh cho mọi người thấy rằng con được thừa hưởng nghị lực của mẹ và đầu óc thông minh của cha để đứng vững trên đôi chân của mình. Bước vào đời với một niềm tin là con sẽ thành công...
Nhìn vẻ khẩn trương của ông, thái độ cô bỗng dịu xuống.
- Con nói đùa thôi, chớ nỡ lòng nào con rời xa mái nhà thân yêu này. Ngôi nhà đã có biết bao kỷ niệm từ thời bé thơ cho đến lớn khôn, nhất là nơi đây còn có ông Tư và vú hết lòng lo lắng cho con thì làm sao con bỏ đi cho đành.
- Chó con! Mi cứ chơi trò ú tim với lão già này, có ngày ta chết mất vì cái tính ngông của mi đó.
Cô bật cười thích thú:
- Ông Tư ơi! Ông phải sống thật lâu với con nha. không có ông thì ai sẽ mở cửa cho con mỗi khi đi học về khuya. không ai ngồi nghe con tâm sự, lúc ấy chắc là con sẽ buồn lắm - Cô cố làm ra vẻ mặt buồn bã - Còn nữa, mấy cây mận, cây ổi ngoài vườn chắc cũng sẽ héo rũ hêt thôi vì không ai chăm sóc chúng.
Nhìn nét lém lỉnh trên khuôn mặt cô chủ nhỏ, ông cười xòa:
- Con lo lắng cho ông hay là vì sợ mất ông rồi sẽ không còn ai để phần cho những trái ổi chín vàng, những quả mận tươi rói hả?
Bị nói trúng tim, nhưng cô nàng vẫn ngoan cố:
- Không có mận và ổi nghĩ cũng buồn thật. Nhưng đổi những thứ ấy để có ông thì con sẵn sàng.
- Nè, chó con! Đừng có mà nịnh ông. Nếu biết nghĩ đến ông thì hãy dẹp bỏ những ý tưởng không hay đang hình thành trong cái đầu bướng bỉnh của con đi. Nếu không thì từ nay đừng nhìn lão già này nữa.
Vừa nói ông vờ quay lưng đi xuống. Hoàng Trinh vi vã chụp cánh tay ông.
- Thôi mà ông Tư. Con chỉ nói vậy mà ông đã giận con rồi à. Cho con xin lỗi.
Nhìn vẻ phụng phịu dỗi hờn trẻ con của cô, ông thương đến não lòng:
- Bây giờ con đã trưởng thành, con phải thay thế cha gánh vác bớt một phần nào công việc để cho ông chủ an nhàn lúc tuổi già.
Ngừng một chút, ông tiếp:
- Đã đến lúc con phải biết nắm giữ những gì thuộc về mình, có như vậy mẹ con mới hài lòng nói chín suối.
- Cám ơn ông. Những lời ông nói con sẽ nhớ mãi trong lòng. Con phải lấy lại phong độ cô chú cho ông vừa ý. Một khi con đã là thành viên trong công ty của cha thì không ai dám qua mặt con đâu, kể cả mẹ con bà ấy.
- Ông tin là con sẽ làm được, nhưng gì đi nữa thì con cũng phải đề phòng những bất trắc mà người ta cố tình giăng ra.
- Con hiểu rồi. Suốt mười mấy năm con đã tạo lòng tin nơi cha, thì không vì lòng đố kỵ của dì Tú Mỹ mà con đánh mất tất cả.
Nhìn vẻ cứng rắn nơi cô, ông hài lòng:
- Có như vậy chứ, ta biết con sẽ không làm cho ta thất vọng. Nhìn con bây giờ thì ta cứ ngỡ là ta đã gặp lại bà chủ thuở sinh thời chứ không phải là đứa bé yêu của bà.
- Nhắc đến mẹ con mới nhớ, ông hứa kể chuyện khi xưa của ông cho con nghe thì ông phải giữ lời đấy. Con không quên đâu.
- Cha cô. - Ông mắng yêu - Bộ từ đó tới giờ ông hay gạt con à.
Cô lúc lắc đầu.
- Không phải. Con chỉ nhắc cho ông nhớ chớ nào có ý nghĩ như vậy. Nhưng mà...
Thấy cô ngắc ngứ ông đưa mắt cảnh giác:
- Con đi giở trò gì đây?
- Ông thì cứ hay nghi ngờ con. Con chỉ muốn ông ngoéo tay cho chắc ăn vậy mà.
- Tính cách của con cứ y như một thằng con trai ngổ ngáo, không yểu điệu thục nữ tí nào. Phải chi lúc trước, bà chủ sinh ra một thằng con trai có phải hơn không.
Hoàng Trinh giậm chân ra chiều giận dỗi:
- Ông ở đó mà nói xấu con đi, mai mốt con mà ế chồng thì con bắt đền ông cho coi. Nhưng nói gì thì nói ông có chịu ngoéo tay không?
Cô chìa bàn tay búp măng xinh xắn của mình về phía ông. Và bật cười thích thú khi ông cũng đưa bàn tay nhăn nheo của ông ngoéo vào tay cô.
- Công nhận ông Tư ngoan thật. Mai mốt con sẽ thương ông Tư hoài hoài cho đến chết luôn.
- Chó con! Mi thì lúc nào cũng đùa được, ta không phải là một đứa trẻ để mi dỗ ngọt đâu.
Cô rùn vai chối biến:
- Đâu có. Chỉ tại ông rất tốt với con, con thương ông nên mới nói như vậy, chớ con nào dám hỗn hào với ông.
- Thôi, thôi ông không nói lại con đâu. Mau đi xuống dưới kẻo ông chủ mong. Nghe đâu ngày mai ông chủ còn đi Vũng Tàu ký hợp đồng gì nữa đấy.
Bước chân về phía cầu thang, cô nói vọng lại:
- Ông Tư cũng nên nghĩ sớm, thức khuya có hại cho sức khoẻ lắm. Con xuống dưới với cha đây.
- Khoan đã Ti Ti - Ông gọi với theo - Lúc lên đây, ông có nghe bà vú bảo chị bếp pha ly sữa mang lên cho con, ráng uống hết rồi hãy ngủ.
Cô ngoái đầu lại:
- Dạ. Con nghe rồi. Công vú pha sữa, không những một ly mà hai ly con cũng uống hết.
Ông nhìn theo cái dáng nhỏ nhắn của cô vừa khuất ở chân cầu thang, ông khe khẽ lắc đầu.
Ti Ti vẫn còn quá khờ khạo trước người đàn bà đầy mưu mô xảo quyệt. Không biết con bé có nhận ra được những thủ đoạn mà bà ấy giăng ra. Nhưng còn có ông ở trong nhà này thì mẹ con bà Tú Mỹ đừng hòng làm thương hại hay tổn thương đến Ti Ti. một khi bà ấy còn biết dè chừng, vị nể ông thì ông có cách bảo vệ Ti Ti. Tạm hài lòng với suy nghĩ của mình, ông nhẹ nhàng bước về phía cầu thang.
Duyên Kỳ Ngộ Duyên Kỳ Ngộ - Thảo Nhi Duyên Kỳ Ngộ