Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-09-12 22:43:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ời trước, Cố Diên bị chồng chưa cưới vứt bỏ trong chính hôn lễ, nhìn tra nam và em kế chiếm đoạt gia sản nhà họ Cố, lại còn bị tai nạn xe cộ đánh mất khả năng làm mẹ, mà thanh mai trúc mã xưa kia bị tự tay cô đẩy ra xa đã trở thành người cầm lái tập đoàn tài chính lớn nhất nước A, Phong Hi Niên vẫn không rời không bỏ cô như cũ.
Cô đã là bụi bặm trên mặt đất, còn anh là con cưng của trời, biết rõ cô không thể làm mẹ nữa nhưng vẫn kiên quyết cưới cô làm vợ.
Nhưng Cố Diên biết, mình không xứng đứng bên cạnh anh, dưới ảnh hưởng của bệnh trầm cảm, cô gieo mình xuống từ trên lầu cao.
Không ngờ điều này lại khiến bản thân trở lại năm 16 tuổi vô lo vô nghĩ, năm đó Phong Hi Niên vẫn còn là nam thần ở trường học, cô biết một đời này, mình phải quý trọng anh.
Nhưng lúc cô chủ động bước tới gần, muốn cho anh một mối tình đầu hoàn mỹ lại phát hiện, người đàn ông đời trước khắc chế ít ham muốn lại nhiều lần ăn mình sạch sẽ.
*
Phong Hi Niên biết mình thích Cố Diên, hai người đã lớn lên bên nhau từ nhỏ, chút tình bạn đối với Cố Diên đã sớm biến thành tình yêu trong lòng anh rồi.
Anh muốn chờ cô lớn lên rồi bày tỏ cõi lòng, sau đó sẽ luôn che chở cô.
Lại chưa từng nghĩ tới, không đợi anh nói ra tâm ý của mình, người con gái anh thích lại nói với anh rằng, cô ấy thích người khác rồi…
Mãi cho tới khi anh mơ thấy một giấc mộng hoang đường đáng sợ, cô gái của anh không còn nữa, anh thấy cô tuyệt vọng nhảy từ trên cao xuống.
Vì thế, anh không thể để mặc cho cô tuỳ hứng được nữa, cho dù cô hận anh cũng được. Bây giờ, anh phải cầm tù cô bên mình, ngày ngày đêm đêm chơi cô phát khóc.
[DTM] Chương 1: Gặp lại
295 Votes
Edit: Khang Vy
Tầng cao nhất, cơn gió to khiến người ta sợ hãi.
Nhưng Cố Diên không nghe thấy gì cả, không nghe thấy tiếng hét “Đừng mà” tê tâm phế liệt của Phong Hi Niên, cũng không nghe thấy lời xin lỗi của cô với anh.
Cô không nhìn thấy con đường phía trước, chỉ hối hận bản thân mình trước kia thật ngu ngốc.
Thả người theo cơn gió, cô còn cho rằng sẽ rất đau, bên tai lại có tiếng chuông vang lên.
Cô cảm thấy người mình bị đẩy một cái, vừa mở mắt ra đã phát hiện một nữ sinh có khuôn mặt bụ bẫm: “Cố Diên, vào lớp… vào lớp rồi!”
Đi học…
?!
Cố Diên mở to hai mắt, khẽ xoa khuôn mặt mình, cô nhìn kỹ cô gái bên cạnh, hình như đây là Tạ Yến Yến ngồi cùng bàn mình năm cấp ba, theo bản năng muốn tìm điện thoại xem đồng hồ lại thấy mình mặc đồng phục trường.
“Năm nay là năm nào thế?”
“Mới nghỉ giải lao có 15 phút, cậu ngủ tới mức hồ đồ rồi sao? Năm nay là 2012 đó.”
Cố Diên choáng váng, cô quay về 10 năm trước rồi sao?
Cô trùng sinh rồi!
“Cố Diên, mau đi thôi. Tiết sau là tiết thể dục đó.” Tạ Yến Yến nói rồi đứng dậy lấy một ly nước.
Cố Diên vừa khiếp sợ, vừa cảm thấy hồn vía lên mây, chưa gì đã bị Tạ Yến Yến kéo tới sân thể dục.
Ánh mặt trời chói loá, đã bao lâu rồi mình không được đứng dưới ánh nắng thế này nhỉ, Cố Diên có chút mơ màng.
Tuy rằng phần lớn học sinh cấp ba đều chìm trong cuộc sống làm đề thi thử và bài tập, nhưng vẫn là độ tuổi có sức sống nhất.
Giọng nói Tạ Yến Yến lại vang lên lần nữa: “Mau lên, nam thần Phong lại chơi bóng rổ kìa!”
“Trời ơi… đẹp trai quá mà…”
Cố Diên nhìn theo ngón tay Tạ Yến Yến chỉ, thiếu niên lóa mắt nhất trong đám người đột phá vòng vây, xoay người một cách thật ngầu, chạy ba bước là tới gần rổ, lần nữa ăn điểm.
Bên tai là tiếng hoan hô của các bạn học, tiếng còi vang lên, trận đấu ngắn ngủi kết thúc. Không có gì bất ngờ, Phong Hi Niên lại chính là MVP[1] lần này.
“Hi Niên, mấy ngày nay sát khí trên người mày nặng quá.” Người nói chuyện là Nguyễn Hạ Hầu, bạn thân của Phong Hi Niên, cậu ta biết mấy ngày nay tâm tình bạn thân mình không tốt, vốn dĩ kỹ năng chơi bóng đã cao hơn người bình thường, hôm nay đúng là như muốn giết chết đối thủ luôn vậy, điểm số cách nhau quá xa, mấy người đội bóng bên kia còn không sờ được vào quả bóng rổ trong tay Phong Hi Niên.
Đồng đội vây quanh người anh rất đông, vậy mà anh lại chỉ nhìn thấy Cố Diên đứng bên trong đám người.
Bốn mắt nhìn nhau, anh đã không còn nhớ rõ bao lâu rồi cô không tới xem anh chơi bóng.
Giờ phút này, Cố Diên không nhịn nổi nước mắt, còn chưa hoàn hồn khỏi chuyện trùng sinh đáng sợ kia, bây giờ bỗng nhiên nhìn thấy Phong Hi Niên lại càng vui buồn lẫn lộn.
Phong Hi Niên chưa từng thấy Cố Diên đau lòng như thế bao giờ, thấy vậy, anh cũng mặc kệ đồng đội nói chuyện bên tai, nhanh chóng chạy tới trước mặt thiếu nữ.
“Sao lại khóc rồi?” Từ bé tới giờ, anh chưa thấy cô khóc bao giờ, bây giờ trong lòng lại có một suy đoán mơ hồ, là người đó bắt nạt cô sao?
Cố Diên quên đi đám người quanh mình, khóc như lê hoa đái vũ[2], nhào vào trong lồng ngực thiếu niên.
Bởi vì hành động này của cô, Phong Hi Niên vừa mừng vừa sợ, dường như từ khi vào cấp hai, bọn họ chưa từng có một cử chỉ nào thân mật cả, hơn nữa, tuần trước cô còn gióng trống khua chiêng tỏ tình với Lâm Viễn ở trường học.
Chỉ là, bây giờ ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, trên người Cố Diên lại chỉ mặc có mỗi áo sơ mi đồng phục mỏng manh, nơi mềm mại phát dục rất tốt kề sát ngực anh, Phong Hi Niên cố gắng kiềm chế phản ứng của cơ thể.
“Bé con, ngoan, đừng khóc, nói với anh nào, đã xảy ra chuyện gì rồi?” Từ trước tới nay, thiếu niên luôn lạnh lùng với mọi người lại chỉ dịu dàng với mình Cố Diên, nhưng bây giờ Cố Diên cũng chẳng thể nào ngăn nổi nước mắt.
Tạ Yến Yến bên cạnh đờ người, không phải bạn cùng bàn của cô ấy vừa mới tỏ tình với Lâm Viễn sao? Tại sao bây giờ lại công khai ôm nam thần Phong trước mặt mọi người rồi?
Nhưng mà, lúc nào nam thần Phong cũng tỏ vẻ người sống chớ lại gần, bao nhiêu nữ sinh tỏ tình đều bị anh từ chối với vẻ xa cách, từ khi nào anh và Cố Diên lại thân thiết với nhau như vậy?
Từ lúc khai giảng tới giờ, Tạ Yến Yến cũng chưa từng nghe nói Cố Diên quen biết Phong Hi Niên.
“Em… em chỉ…” Cố Diên cảm nhận được đôi tay đang ôm mình dần dần siết chặt, cô cũng sợ Phong Hi Niên lo lắng, đang định ngẩng đầu lên giải thích thì thấy đầu óc quay cuồng, sau đó trước mắt tối sầm.
Dụ Trúc Mã Dụ Trúc Mã - Nãi Hoàng Lưu Tâm