Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 1
M
ảnh cuối cùng trong vận may của Rachel Stone rơi mất nốt ngay phía trước Bãi chiếu bóng dành cho xe hơi có tên Niềm Kiêu hãnh của Carolina. Ở đó, trên một con đường rải nhựa hai làn dọc theo triền núi trông vẫn còn lung linh vì hơi nóng của buổi chiều tháng Sáu, chiếc Chevy Impala cổ xưa của cô đã rùng mình rít lên hơi thở cuối cùng.
Cô gần như chỉ kịp tạt vào lề đường trước khi một cụm khói đen xì bốc lên mù mịt từ phía dưới mui xe và che phủ toàn bộ tầm nhìn của cô. Chiếc xe chết ngay bên dưới tấm biển màu vàng-tía có hình ngôi sao toả ra của bãi chiếu bóng.
Thảm hoạ cuối cùng đã vượt quá sức chịu đựng. Cô gác hai tay lên trên vô lăng, gục trán vào đó, rồi đầu hàng trước nỗi tuyệt vọng vốn đã cấu xé gót chân cô trong suốt ba năm dài dằng dặc. Ở đây, trên con đường cao tốc hai làn này, chỉ ngay bên ngoài thị trấn có cái tên mỉa mai là Salvation ở Bắc Carolina, cuối cùng cô cũng đã đi đến cuối con đường dẫn đến địa ngục của mình.
(Salvation: sự cứu rỗi linh hồn.)
“Mẹ ơi?”
Cô quệt khoé mắt bằng khớp ngón tay và ngẩng đầu lên. “Mẹ nghĩ con đã ngủ rồi, con yêu.”
“Con ngủ rồi mà. Nhưng âm thanh kinh khủng đó làm con thức dậy.”
Cô quay sang và nhìn cậu con trai của mình, chỉ mới vừa ăn mừng sinh nhật lần thứ năm, đang ngồi ở ghế sau giữa một đống bọc và hộp tồi tàn chứa tất cả những của cải của họ trên thế gian này. Cốp xe của chiếc Impala trống rỗng chỉ đơn giản bởi vì nó đã bị hỏng nhiều năm rồi và không thể nào mở ra được nữa.
Má Edward nhăn nhúm ở nơi mà thằng bé đã nằm đè lên, và mái tóc nâu nhạt của nó bết lại ở giữa trán. Thằng bé quá nhỏ so với tuổi của mình, quá gầy, và vẫn còn xanh xao vì đợt bệnh viêm phổi đã suýt cướp đi tính mạng của nó gần đây. Cô yêu con trai mình bằng cả tấm lòng.
Lúc này đôi mắt màu nâu nghiêm trọng của nó đang quan sát cô qua đầu con Horse, một con thỏ nhồi bông tai rủ đã luôn là bạn đồng hành không bao giờ xa rời của Edward từ khi nó mới chập chững biết đi. “Lại chuyện gì xấu xảy ra nữa à?”
Môi cô có cảm giác cứng đơ khi cố uốn thành một nụ cười trấn an. “Có chút trục trặc về xe, chỉ thế thôi.”
“Ta sắp chết phải không?”
“Không, con yêu. Dĩ nhiên là chúng ta không chết rồi. Nào, sao con không ra ngoài và duỗi chân tay một lát trong khi mẹ kiểm tra xem sao. Chỉ cần tránh xa lòng đường ra thôi.”
Thằng bé cắn chặt cái tai mòn xơ xác của con Horse giữa hai hàm răng và trèo qua một giỏ giặt là chất đầy những quần áo second-hand và vài chiếc khăn cũ kỹ. Chân nó là hai cây sậy gầy nhẳng, xanh xao nối lại với nhau bằng đầu gối củ lạc, và nó có một cái bớt nhỏ màu rượu vang đỏ ngay phía sau gáy. Đó là một trong những nơi cô rất thích đặt những nụ hôn. Cô chồm người qua ghế sau và giúp thằng bé mở cửa xe, thứ mà vốn chỉ có thể thực hiện chức năng của mình khá hơn một chút so với cái cốp xe hỏng hóc.
Ta sắp chết phải không? Gần đây thằng bé đã hỏi cô câu hỏi đó bao nhiêu lần rồi? Vốn chưa bao giờ là một đứa trẻ vượt trội, vài tháng vừa rồi thậm chí đã làm nó trở nên sợ sệt hơn, cảnh giác hơn, và già đi so với tuổi của nó.
Cô nghĩ rằng nó đang đói. Bữa ăn đầy đủ cuối cùng mà cô đã kiếm được cho nó đã cách đây bốn giờ rồi: một quả cam khô, một hộp sữa, và một miếng sandwich đông đặc ăn tại một chiếc bàn picnic bên lề đường ở gần Winston-Salem. Cái loại mẹ nào lại không thể cho con mình một bữa ăn khá khẩm hơn thế chứ?
Loại mẹ mà chỉ có chín đô la và một ít tiền lẻ trong ví của mình. Chín đô la và một ít tiền lẻ đó đã tách rời cô ra khỏi tận cùng của thế gian.
Cô chớp được hình ảnh của chính mình trong tấm gương chiếu hậu và nhớ lại rằng đã có một thời cô được cho là xinh đẹp. Giờ những nếp nhăn đã xếp nếp trên khoé miệng cô và trải rộng ra từ phía đuôi đôi mắt xanh lục trông như thể ăn hết gương mặt đó. Lớp da lốm đốm tàn nhang phía trên gò má quá xanh xao và căng cứng trông như thể sắp sửa nứt toác ra. Cô không có tiền cho những salon chăm sóc sắc đẹp, và mái tóc xoăn đỏ rực hoang dã của cô xù lên như một chiếc lá mùa thu rách tơi tả bao quanh gương mặt quá gầy của cô. Thứ mỹ phẩm duy nhất cô còn lại là phần chân của một thỏi son màu cà phê mocha lúc này đang nằm ở dưới đáy túi xách, và cô đã không thèm bận tâm đến việc dùng nó trong nhiều tuần rồi. Để làm gì chứ? Mặc dù cô mới hai mươi bảy, nhưng cô có cảm giác như mình đã là một bà già rồi.
Cô liếc nhìn xuống chiếc váy chambray không tay màu xanh treo rủ xuống từ trên đôi vai gầy nhơ xương của mình. Chiếc váy bạc thếch, quá rộng, và cô đã phải thay thế một trong sáu cái cúc màu đỏ của nó bằng một cái màu nâu vì nó bị vỡ. Cô đã bảo với Edward rằng cô đang tạo nên một phong cách thời trang đặc biệt.
(chambray: một loại vải khá nhẹ với những sợi màu trắng đan dệt giữa những sợi vải màu.)
Cửa chiếc xe Impala kêu lên ken két phản đối khi cô mở ra, và khi cô bước ra ngoài trên mặt đường nhựa, cô cảm thấy hơi nóng bốc lên xuyên qua lòng giày mỏng dính như tờ giấy của đôi sandal trắng mòn vẹt của cô. Một trong những sợi dây buộc đã đứt. Cô đã cố hết sức để khâu nó lại với nhau, nhưng kết quả là để lại một điểm xù xì cứ cọ vào phía bên cạnh trầy xước trên ngón chân cái của cô. Đó chỉ là một sự đau đớn nhỏ nhoi so sánh với nỗi đau của việc cố gắng tồn tại.
Một chiếc xe tải chở hàng phóng vèo qua nhưng không dừng lại. Mái tóc rối bù của cô vỗ vào hai bên má, và cô dùng cẳng tay để gạt sang những món tóc lộn xộn, cũng là để che đôi mắt khỏi đám bụi cuồn cuộn hất tung lên từ trên mặt đường. Cô liếc sang phía Edward. Thằng bé đang đứng phía sau mấy bụi cây với con Horse cặp dưới nách và đầu nghiêng lại thành một góc ngoặt để có thể nhìn lên tấm biển vàng-tía hình ngôi sao toả đang lúc lắc phía trên đầu thằng bé như một dải ngân hà nổ tung. Được viền ngoài bởi những bóng đèn nhấp nháy, tấm biển chứa dòng chữ Niềm Kiêu hãnh của Carolina.
Với một cảm giác không thể tránh được, cô nhấc mui xe lên, rồi lùi lại trước một mảng khói đen bốc lên cuồn cuộn từ động cơ xe. Người thợ máy ở Norfolk đã cảnh báo cô động cơ xe sắp nổ tung lên rồi, và cô biết rằng đây không phải là cái gì đó có thể sửa chữa được bằng một cuộn băng dính hay là một mảnh đồng nát nào đó.
Đầu cô chúc xuống. Cô không chỉ mất một chiếc xe ô tô, mà cô còn mất cả nhà của mình, bởi vì cô và Edward đã sống trên chiếc Impala gần một tuần rồi. Cô đã nói với Edward rằng họ thật may mắn vì đã có thể đem nhà đi theo mình, giống như những con rùa vậy.
Cô ngồi thụp xuống trên gót chân và cố gắng chấp nhận cái thảm hoạ mới nhất trong cả chuỗi tai ương dài dằng dặc đã làm cô phải quay trở lại cái thị trấn mà cô đã thề là sẽ không bao giờ quay lại này.
“Cút khỏi đây ngay, nhóc con.”
Âm thanh đe doạ từ một giọng nói đàn ông trầm đục cắt ngang nỗi khốn khổ của cô. Cô đứng phắt dậy thật nhanh đến mức làm cô váng vất, và cô phải túm lấy cái mui xe để đứng vững. Khi đầu óc đã trở lại bình thường, cô nhìn thấy con trai mình đang đứng chết lặng trước một người lạ trông vô cùng hung dữ trong chiếc quần jean, một chiếc áo bảo hộ lao động màu xanh, và một đôi kính phản quang.
Đôi sandal của cô trượt trên lớp sỏi khi cô chạy như bay vòng qua phía đuôi xe. Edward quá hoảng sợ để có thể cử động. Người đàn ông túm lấy nó.
Đã có một thời cô ăn nói rất nhẹ nhàng và ngọt ngào, một cô gái làng quê mộng mơ với tâm hồn của một thi sĩ, nhưng cuộc đời đã làm cô chai cứng, và sự tức giận của cô bùng cháy lên. “Không được chạm vào thằng bé, đồ khốn!”
Tay anh ta từ từ hạ xuống bên sườn. “Con cô à?”
“Đúng thế. Và tránh xa khỏi nó ngay.”
“Nó đã tè vào mấy bụi cây của tôi.” Giọng nói thô ráp, thẳng băng của người đàn ông chứa đựng âm hưởng lè nhè khác biệt của vùng Carolina, nhưng không thể hiện ra một chút cảm xúc nào. “Đưa nó ra khỏi đây.”
Đến lúc đó cô mới nhận ra là chiếc quần jean của Edward đã tụt xuống, làm cho đứa con trai vốn đã nhỏ bé yếu đuối của cô trông thậm chí còn bất lực hơn nữa. Nó đứng chết lặng trong sợ hãi, con thỏ cặp chặt dưới tay nó, và nó đang thất thần nhìn lên người đàn ông đang đứng sừng sững trước mặt nó.
Người lạ mặt cao ráo và gầy gộc, với mái tóc thẳng sẫm màu và một cái miệng cay nghiệt. Gương mặt anh ta dài và hẹp - đẹp trai, cô cho là thế, nhưng lên khuôn quá tàn nhẫn với xương gò má sắc nhọn và đường nét khắc nghiệt để có thể làm cô thấy hấp dẫn. Cô cảm thấy một cảm giác biết ơn tức thời dành cho đôi kính phản quang của anh ta. Có điều gì đó nói với cô rằng cô không muốn nhìn vào đôi mắt của anh ta.
Cô kéo Edward lại và ôm nó thật chặt vào lòng. Những kinh nghiệm đau thương đã dạy cô là không được để người khác bắt nạt, và cô nhếch mép khinh bỉ với anh ta. “Thế đây là chỗ tè bậy của riêng anh à? Có phải vấn đề là thế không? Anh muốn độc chiếm chỗ này cho riêng mình à?”
Môi anh ta gần như không cử động. “Đây là đất của tôi. Ra khỏi đây ngay.”
“Tôi muốn lắm, nhưng chiếc xe của tôi lại có ý kiến khác.”
Người chủ của Bãi chiếu bóng liếc nhìn về phía xác chết của chiếc Impala với vẻ không thích thú gì. “Có một máy điện thoại trong quầy bán vé, và số của garage Dealy. Trong lúc chờ xe kéo đến thì hãy tránh xa mảnh đất của tôi ra.”
Anh ta xoay người trên gót chân và rồi bước đi. Chỉ khi anh ta đã biến mất phía sau rặng cây mọc xung quanh chiếc bục của một màn hình chiếu phim cỡ bự thì cô mới thả con trai mình ra.
“Không sao đâu, con yêu. Đừng chú ý đến hắn ta. Con không làm gì sai cả.”
Gương mặt Edward xanh lét, môi dưới của nó run lẩy bẩy. “Gã đ-đàn ông đó làm con sợ.”
Cô luồn những ngón tay qua mái tóc màu nâu nhạt của thằng bé, vuốt phẳng nhúm tóc giữa trán, vén đám tóc lù xù vắt ngang trán thằng bé. “Mẹ biết, nhưng hắn ta chỉ là một kẻ đầu bò già khòm, và mẹ đã ở đây để bảo vệ con.”
“Mẹ bảo con không được nói từ đầu bò.”
“Đây là trường hợp có thể bỏ qua được.”
“Thế chờng hộp không bỏ qua được là gì?”
“Ý mẹ là hắn ta thực sự là một kẻ đầu bò.”
“Ồ.”
Cô liếc về phía quầy bán vé bằng gỗ nho nhỏ chứa chiếc máy điện thoại. Chiếc quầy mới được sơn lại với màu vàng sậm và màu tía, những màu loè loẹt giống như trên tấm biển, nhưng cô không bước về phía đó. Cô không có tiền trả cho xe kéo cũng như chuyện sửa chữa, và thẻ tín dụng của cô thì đã bị thu hồi lâu lắm rồi. Không sẵn lòng đẩy Edward vào một cuộc đối mặt khác với người chủ khó chịu của bãi chiếu bóng, cô dẫn nó về phía con đường. “Chân mẹ đang tê rần vì ngồi trong xe quá lâu, chắc mẹ phải đi dạo một chút. Con thế nào?”
“Okay.”
Thằng bé kéo lê đôi giày đế mềm trên mặt đất, và cô biết rằng nó vẫn còn hoảng sợ. Sự oán giận của cô dành cho gã Đầu bò tăng lên. Loại khốn kiếp nào lại hành xử như thế trước mặt một đứa trẻ chứ?
Cô với qua cửa sổ xe và kéo ra một bình nước bằng nhựa màu xanh, cùng với những quả cam khô khốc cuối cùng mà cô đã tìm thấy trong một quầy hàng giảm giá. Khi cô dẫn con trai mình băng qua con đường cao tốc về phía một khóm cây nhỏ, một lần nữa cô thầm nguyền rủa chính bình vì đã không đầu hàng Clyde Rorsch, kẻ đã từng là ông chủ của cô cho đến sáu ngày trước. Thay vào đó, cô lại táng vào bên đầu hắn ta không để hắn ta cưỡng hiếp cô, và rồi cô ôm lấy Edward và biến khỏi Richmond mãi mãi.
Giờ cô ước gì lúc đó cô đã đầu hàng. Nếu cô đồng ý quan hệ với hắn ta, cô và Edward sẽ được sống trong một căn phòng miễn phí trong nhà nghỉ của Rorsch, nơi cô làm việc như một người giúp việc. Tại sao cô không nhắm mắt lại và để hắn ta làm những gì hắn ta muốn? Kén cá chọn canh để mà làm gì trong khi con trai cô phải chịu cảnh đói bụng và không nhà?
Cô đã đi được đến tận Norfolk, nhưng ở đó cô đã phải sử dụng quá nhiều trong khoản tiền mặt dự trữ của mình để sửa ống bơm nước cho chiếc Impala. Cô biết những người phụ nữ khác trong hoàn cảnh của cô hẳn sẽ đăng kí để được nhận trợ cấp, nhưng phúc lợi xã hội không phải là sự lựa chọn của cô. Cô đã bị ép buộc phải đăng kí từ hai năm về trước, khi cô và Edward đang sống ở Baltimore. Vào lúc đó, một nhân viên xã hội đã làm Rachel choáng váng bằng cách hỏi về khả năng chăm sóc Edward của cô. Người phụ nữ đó đã đề cập đến khả năng đưa thằng bé vào trong một trung tâm nuôi dưỡng cho đến khi Rachel có thể tự đứng được trên đôi chân của mình. Những lời nói của bà ta có thể là có ý tốt, nhưng chúng đã làm Rachel kinh hoàng. Cho đến tận giây phút đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có ai đó có thể cố tách Edward ra khỏi cô. Cô đã chuồn khỏi Baltimore trong ngày hôm đó và thề là sẽ không bao giờ tiếp cận một cơ sở nào của chính quyền để hỏi xin sự giúp đỡ nữa.
Kể từ khi đó cô đã tự nuôi sống hai mẹ con bằng cách nhận làm cùng một lúc vài công việc với mức lương tối thiểu, kiếm được chỉ đủ để giữ một mái nhà phía trên đầu họ, nhưng không đủ để có thể gạt bất cứ thứ gì sang một bên để cô có thể quay lại trường học và nâng cao kỹ năng làm việc của mình. Cuộc chiến đấu để có những điều kiện chăm sóc con trai một cách tử tế đã cắn xé những đồng lương vốn đã còm cõi của cô và làm cô phát bệnh vì lo lắng - một trong những bảo mẫu trông Edward cứ dán mắt vào màn hình TV suốt cả ngày, một người khác thì biến mất với tên bạn trai và để lại thằng bé. Sau đó Edward bị mắc bệnh viêm phổi.
Vào lúc thằng bé được ra viện, cô đã bị sa thải khỏi công việc ở cửa hàng thức ăn nhanh vì vắng mặt quá nhiều. Các chi phí cho Edward đã ngốn hết tất cả những gì cô có, bao gồm cả khoản tiết kiệm nhỏ tằn tiện của cô, và để lại cô với một cái hoá đơn vô cùng choáng váng mà cô không có cách nào chi trả được. Cô cũng có một đứa trẻ bệnh tật cần được chăm sóc cẩn thận trong khi dần dần hồi phục và một thông báo trục xuất ra khỏi căn hộ tồi tàn vì không thanh toán được tiền thuê.
Cô đã cầu xin Clyde Rorsch cho phép cô có một trong những căn phòng miễn phí nhỏ nhất trong khu nhà nghỉ, hứa rằng sẽ làm việc gấp đôi thời gian để bù lại. Nhưng hắn muốn cái gì đó hơn thế - sex theo yêu cầu. Khi cô từ chối, hắn đã trở nên tàn nhẫn, và cô đã táng vào đầu hắn bằng một chiếc máy điện thoại văn phòng.
Cô nhớ cảnh máu chảy thành từng giọt xuống một bên mặt hắn và vẻ căm ghét trong đôi mắt hắn khi hắn thề sẽ gọi người bắt cô vì tội hành hung. “Để xem mày sẽ chăm sóc thằng nhãi quý giá đó của mày như thế nào khi mày ở trong tù!”
Giá như cô dừng việc kháng cự lại và đơn giản là để hắn làm những gì hắn muốn. Những gì không thể tưởng tượng được chỉ một tuần trước đây đến lúc này dường như không còn quá khó chấp nhận nữa. Cô là người cứng cỏi. Cô có thể sống sót vượt qua được chuyện đó. Kể từ thời nguyên thuỷ, phụ nữ đã sử dụng tình dục để đổi chác, và giờ thật khó để tin được rằng đã có một thời cô kết án họ vì điều đó.
Cô sắp xếp Edward ngồi bên cạnh cô bên dưới một cây dẻ ngựa, mở nắp một chai nước, và đưa nó cho thằng bé. Khi cô lột vỏ quả cam, cô không còn có thể phớt lờ được sự thôi thúc và liếc mắt lên nhìn về phía những ngọn núi.
Ánh mặt trời lung linh trên một bức tường thuỷ tinh, xác nhận là Thánh đường Salvation vẫn còn đứng đó, mặc dù cô nghe nói rằng nó đã bị tiếp quản bởi một nhà máy đóng hộp carton. Năm năm về trước nó đã là tổng hành dinh và là trường quay phát thanh truyền hình cho G. Dwayne Snopes, một trong những nhà truyền bá phúc âm qua truyền hình nổi tiếng nhất và giàu có nhất trên toàn quốc. Rachel đẩy sang một bên những ký ức không dễ chịu và bắt đầu đưa cho Edward những múi cam. Thằng bé ăn từng múi một như thể đó là một miếng kẹo chứ không phải là một miếng trái cây khô khốc và khó nuốt đáng lẽ phải thuộc về những thùng rác.
Khi thằng bé xử lý miếng cam cuối cùng, ánh mắt cô vẩn vơ lạc về phía mái che dẫn vào bãi chiếu bóng.
SẼ SỚM MỞ CỬA TRỞ LẠI
CẦN NGƯỜI LÀM
Ngay lập tức cô trở nên tỉnh táo. Tại sao cô lại không nhận ra điều đó sớm hơn nhỉ? Một công việc! Có lẽ vận may của cô cuối cùng cũng xoay chuyển rồi cũng nên.
Cô gạt đi những ý nghĩ về người chủ gắt gỏng của bãi chiếu bóng. Kén chọn là một sự xa xỉ mà cô đã không có đủ khả năng chi trả trong nhiều năm rồi. Với đôi mắt vẫn dán dính vào tấm biển, cô vỗ lên đầu gối Edward. Nó đã ấm lên vì ánh nắng mặt trời.
“Con yêu, mẹ cần phải nói chuyện lại với người đàn ông đó.”
“Không muốn đâu.”
Cô nhìn xuống gương mặt nhỏ bé, lo lắng của thằng bé. “Hắn ta không là gì ngoài một kẻ côn đồ lực lưỡng. Đừng sợ. Mẹ có thể đánh bại hắn ta với một tay trói lại phía sau lưng.”
“Ở lại đây đi.”
“Mẹ không thể, cún con. Mẹ cần một công việc.”
Thằng bé không tranh cãi gì thêm, và cô cân nhắc nên làm gì với nó trong khi cô lùng tìm gã Đầu bò. Edward không phải là kiểu trẻ con hay lang thang, và cô tạm thời nghĩ đến chuyện để lại nó trong xe, nhưng chiếc xe lại đỗ quá gần đường đi. Cô phải đem nó theo mình thôi.
Trao cho thằng bé một nụ cười trấn an, cô kéo nó đứng dậy. Khi dẫn nó băng qua con đường cao tốc trở lại, cô không buồn lẩm nhẩm một lời cầu nguyện cho một sự can thiệp thần kỳ nào đó. Rachel đã không còn cầu nguyện nữa. Dự trữ lòng tin của cô đã bị nuốt trọn từ rất lâu rồi bởi G. Dwayne Snopes, và bây giờ, thậm chí chỉ là một hạt giống xanh lè cũng không còn tồn tại nữa.
Sợi dây vá trên chiếc sandal của cô cắm vào ngón chân cái khi cô dẫn Edward xuống làn đường dốc xuống băng qua quầy bán vé. Bãi chiếu bóng hẳn là phải được xây dựng trên vùng núi này hàng thập kỷ trước và, gần như là, đã bị bỏ hoang thêm cả thập kỷ nữa. Giờ quầy bán vé mới được sơn lại và một dãy hàng rào bao quanh khu đất chứng tỏ rằng nó đang được tu sửa lại, nhưng nó trông như thể vẫn còn rất nhiều việc nữa cần phải làm.
Màn hình chiếu đã được sửa, nhưng khu đất với hàng hoạt hàng đồng tâm các bục diễn thuyết bằng kim loại trống không được bao phủ đầy cỏ dại. Ở giữa, cô nhìn thấy một khu nhà bê tông hai tầng, quầy thực phẩm và phòng chiếu ban đầu của bãi chiếu bóng. Phía bên ngoài của nó đã một thời là màu trắng, nhưng giờ đầy những sọc vết bẩn và vết mốc ngang dọc. Hai cánh cửa mở rộng phía bên hông nhà phát ra tiếng nhạc rock acid om sòm.
(acid rock: một thể loại nhạc rock thịnh hành vào cuối thập niên 60 với những tiếng beat om sòm lặp đi lặp lại và lời bài hát đề cập đến những trải nghiệm phiêu diêu.)
Cô nhìn thấy một khu vực sân chơi tồi tàn bên dưới màn hình chiếu. Nó chứa một khuôn cát trống rỗng cùng với nửa tá cá heo bằng thuỷ tinh nhảy vọt lên trên những con suối nặng nề. Cô đoán lũ cá heo ban đầu vốn có màu xanh sáng, nhưng những năm qua đã làm nó bạc màu đi trở thành màu phấn bột. Một khu tập thể dục rậm rạp tồi tàn bao gồm khung của một bộ xà đu, một vòng quay ngựa gỗ gãy nát, và một con rùa bê tông góp phần hoàn thiện đám dụng cụ thảm thiết đó.
“Đến chơi với con rùa kia trong khi mẹ nói chuyện với ông ta, Edward. Mẹ sẽ không đi lâu đâu.”
Mắt thằng bé câm lặng cầu xin cô đừng để lại nó một mình. Cô mỉm cười và ra hiệu về phía sân chơi.
Những đứa trẻ khác có thể sẽ nổi cơn bung xung lên khi chúng nhận ra mọi việc không được như ý mình, nhưng cái tính đua đòi nhõng nhẽo thời thơ ấu đã bị hút cạn kiệt ra khỏi đứa con trai của cô. Nó gặm gặm môi dưới, chúc đầu xuống, và xé tâm can cô ra thành nghìn mảnh nhỏ để cô không thể để nó lại một mình.
“Thôi không sao. Con có thể đi cùng mẹ và ngồi ngoài cửa.”
Những ngón tay nhỏ xíu của thằng bé quặp chặt lấy tay cô khi cô dắt nó về phía khu nhà bê tông. Cô có thể cảm thấy bụi bẩn đang xâm nhập vào trong phổi cô. Ánh mặt trời giáng xuống đầu cô trong khi tiếng nhạc kêu gào nghe như những tiếng thét la chết chóc.
Cô thả tay Edward ra khi bước đến cánh cửa và cúi xuống để thằng bé có thể nghe thấy tiếng cô trên nền tiếng guitar độc hại và tiếng trống hung hãn. “Ở lại đây nhé, cún con.”
Thằng bé túm lấy váy cô. Với một nụ cười trấn an, cô nhẹ nhàng gỡ ngón tay nó ra và bước vào trong khu nhà.
Khu vực quầy bar của quầy thực phẩm và các trang thiết bị đều là đồ mới, mặc dù những bức tường bê tông khối bẩn thỉu vẫn còn giữ cả tảng rêu phong có tuổi đời đến cả thập kỷ của những mẩu báo cũ và các poster quảng cáo. Một cặp kính phản quang nằm trên một phần rời ra của chiếc quầy mới tinh màu trắng bên cạnh một chiếc túi khoai tây chiên chưa mở, một chiếc sandwich được bọc trong túi nylon và một chiếc radio đang tống ra cái thứ nhạc bạo lực của mình nghe như thể khí độc chết người được bơm vào trong phòng hành hình vậy.
Người chủ của bãi chiếu bóng đứng trên một cái thang bắc lên một bóng đèn huỳnh quang được lắp cố định trên trần nhà. Anh ta quay lưng về phía cô, điều đó cho cô một khoảnh khắc để có thể quan sát quả núi mới nhất đang chặn ngang trên con đường tồn tại của cô.
Cô nhìn thấy một đôi ủng lao động màu nâu dính sơn tung toé và một chiếc quần jean sờn xơ xác để lộ một đôi chân dài, mạnh mẽ. Hông anh ta gầy nhẳng, và những bắp thịt trên lưng tụm lại bên dưới chiếc áo sơ mi khi anh ta chống một tay lên đế bóng đèn gắn cố định và xoắn chiếc tô vít bằng tay còn lại. Ống tay áo được cuộn lên của anh ta cho thấy hai cẳng tay vô cùng rám nắng, cổ tay mạnh mẽ, và hai bàn tay to lớn với những ngón tay thanh mảnh đến mức ngạc nhiên. Mái tóc nâu sẫm, được cắt hơi gồ ghề, rơi xuống qua cổ áo xuống lưng. Đó là một mái tóc thẳng và lộ ra những sợi bạc, mặc dù người đàn ông đó trông có vẻ không già hơn nhiều so với độ tuổi ba lăm.
Cô bước về phía chiếc radio và vặn nhỏ volume xuống. Ai đó với thần kinh kém ổn định hơn hẳn là có thể giật mình làm rơi chiếc tô vít hay thốt lên ngạc nhiên, nhưng người đàn ông này không có phản ứng gì cả. Anh ta đơn giản là quay đầu lại và trừng mắt nhìn cô.
Cô nhìn thẳng vào một đôi mắt xám bạc và ước gì anh ta vẫn còn đeo đôi kính phản quang kia. Đôi mắt của anh ta không hề có sự sống. Chúng khắc nghiệt và chết chóc. Thậm chí là bây giờ, khi cô đang ở trong tình trạng tuyệt vọng nhất, cô cũng không muốn tin rằng đôi mắt của cô trông giống như thế - quá tàn nhẫn, quá trống rỗng những hi vọng.
“Cô muốn gì?”
Âm thanh của giọng nói vô cảm, thẳng băng đó làm cô lạnh sống lưng, nhưng cô ép đôi môi mình nở một nụ cười vô tư lự. “Rất hân hạnh được gặp anh. Tôi là Rachel Stone. Thằng bé năm tuổi mà anh đã hăm doạ đó là con trai tôi – Edward, và con thỏ mà nó cứ cắp đi lòng vòng đó tên là Horse. Đừng thắc mắc.”
Nếu như cô đã từng hi vọng moi được một nụ cười từ anh ta, thì cô đã thất bại một cách thảm hại. Thật khó khăn để tưởng tượng được cái miệng đó đã có bao giờ từng mỉm cười. “Tôi nhớ là tôi đã bảo cô ra khỏi mảnh đất của tôi.”
Tất cả mọi thứ về anh ta làm cô cáu tiết, một thực tế mà cô đã cố gắng hết sức để giấu phía sau một vẻ mặt ngây thơ. “Thế ư? Tôi đoán là tôi quên mất.”
“Nghe này, quý cô …”
“Rachel. Hay cô Stone, nếu anh muốn xưng hô trang trọng. Như nó đã xảy ra, hôm nay là ngày đẹp trời của anh. Thật may mắn cho anh là tôi có bản tính dễ tha thứ, và tôi sẵn sàng bỏ qua cái trường hợp PMS đàn ông khổng lồ của anh. Tôi bắt đầu từ đâu đây?”
“Cô đang nói cái gì thế?”
“Cái tấm biển tôi nhìn thấy trên mái che đó. Tôi là sự giúp đỡ mà anh cần. Theo quan điểm của tôi, tôi nghĩ chúng ta nên dọn sạch cái sân chơi đó ngay lập tức. Anh có biết là anh đang tự làm mình dính vào loại kiện tụng nào với tất cả những dụng cụ tồi tàn hỏng hóc đó không?”
“Tôi sẽ không thuê cô.”
“Dĩ nhiên là anh thuê rồi.”
“Vì sao?” Anh ta hỏi với vẻ không có chút hứng thú đặc biệt nào.
“Bởi vì rõ ràng anh là một người thông minh, bất chấp cái bản tính gắt gỏng của anh, và bất kỳ người nào thông minh cũng có thể thấy tôi là một công nhân tuyệt vời đến thế nào.”
“Những gì tôi thấy là tôi cần một người đàn ông.”
Cô mỉm cười ngọt ngào. “Không phải tất cả chúng ta đều cần sao?”
Anh ta không buồn cười, nhưng anh ta cũng chẳng có vẻ gì bực bội với sự suồng sã của cô. Đơn giản là không có gì ở anh cả. “Tôi sẽ chỉ thuê đàn ông.”
“Tôi sẽ giả vờ rằng tôi không nghe thấy điều đó, bởi vì phân biệt giới tính là bất hợp pháp trên đất nước này.”
“Vậy thì kiện tôi đi.”
Một người phụ nữ khác hẳn là sẽ bỏ cuộc, nhưng Rachel có chưa đến mười đô la trong ví, một đứa con đói bụng, và một chiếc xe ô tô không còn chạy được nữa.
“Anh đang phạm một sai lầm lớn đấy. Một cơ hội như tôi sẽ không xuất hiện hàng ngày đâu.”
“Tôi không biết nói thế nào cho rõ ràng hơn, quý cô. Tôi sẽ không thuê cô.” Anh ta đặt chiếc tô vít lên quầy, rồi với ra túi quần sau và kéo ra một chiếc ví đã bị đúc lại theo hình dáng của hông anh ta. “Đây là hai mươi đô. Cầm lấy và đi đi.”
Cô cần hai mươi đô la đó, nhưng cô cần một công việc hơn, và cô lắc đầu. “Giữ lấy tiền từ thiện của mình, Quý ngài Rockefeller. Tôi muốn có việc làm ổn định.”
(Rockefeller: một gia đình Mỹ, bao gồm John Davison (1839-1937) - một trùm tư bản dầu khí đã tích luỹ được một lượng của cải khổng lồ qua Công ty Standard Oil và bỏ ra một nửa trong tổng tài sản của mình để làm từ thiện. Con cháu của ông cũng đi theo con đường đó của cha ông mình.)
“Tìm ở nơi khác đi. Những gì tôi cần là một người lao động chân tay cực nhọc. Khu đất này cần được dọn sạch, toà nhà cần sơn lại, mái nhà cần được sửa. Sẽ phải cần một người đàn ông để làm những công việc kiểu đó.”
“Tôi mạnh khoẻ hơn vẻ bề ngoài của mình, và tôi sẽ làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ người đàn ông nào mà anh tìm thấy. Hơn nữa, tôi cũng có thể cung cấp cho anh những lời khuyên về tâm lý học cho cái tính cách hỗn loạn khó chịu đó của anh.”
Ngay cái lúc lời nói buột ra, cô đã phải cắn lưỡi mình lại bởi vì vẻ mặt của anh ta thậm chí dường như trở nên trống rỗng hơn. Môi anh ta gần như không động đậy, và cô nghĩ đến một kẻ mắt ti hí có vũ trang sống ngoài vòng pháp luật với mối thù hận sâu cả dặm đối với cuộc sống. “Đã có ai từng bảo là cô có một cái miệng lanh chanh chưa?”
“Nó đi liền với bộ óc của tôi.”
“Mẹ ơi?”
Người chủ của bãi chiếu bóng cứng người lại. Cô quay sang và nhìn thấy Edward đang đứng trên ngưỡng cửa, Horse đu đưa trên tay thằng bé và những lằn lo lắng như khắc trên gương mặt nó. Nó ghim ánh mắt vào người đàn ông trong khi lên tiếng. “Mẹ, con phải hỏi mẹ một chuyện.”
Cô bước đến bên cạnh thằng bé. “Có chuyện gì thế?”
Nó hạ giọng xuống thành tiếng thầm thì mà cô biết là người đàn ông nọ có thể nghe thấy một cách rõ ràng. “Mẹ có chắc là ta sẽ không chết không?”
Trái tim cô thắt lại. “Mẹ chắc.”
Sự ngốc nghếch của việc bước vào đây trong sự săn đuổi viển vông này một lần nữa tống vào cô. Làm sao cô có thể nuôi được bản thân họ cho đến khi cô tìm thấy thứ mà cô đang tìm kiếm đây? Không có ai đã từng biết cô là ai lại có thể cho cô một công việc, điều đó có nghĩa là cơ hội duy nhất của cô phụ thuộc vào việc tìm được ai đó vừa mới chuyển đến đây. Điều đó lại đẩy cô vào cái vòng luẩn quẩn trở về với người chủ của bãi chiếu bóng có tên Niềm Kiêu hãnh của Carolina.
Anh ta sải bước về phía chiếc điện thoại treo tường cũ màu đen. Khi quay sang để xem anh ta đang định làm gì, cô nhìn thấy một mẩu quảng cáo màu tía tả tơi treo gần đó. Những mép quăn tít của nó không che giấu được hết gương mặt đẹp trai của G. Dwayne Snopes, người truyền bá phúc âm trên truyền hình đã chết.
Hãy trở thành Tín đồ sùng đạo ở Thánh đường Salvation
Vì Chúng tôi truyền Thông điệp của Chúa đến với Thế giới!
“Dealy, Gabe Bonner đây. Có một chiếc xe của một người phụ nữ bị hỏng ở đây, và cô ta cần xe kéo.”
Hai sự việc tống vào cô cùng một lúc - thực tế là cô không muốn một chiếc xe kéo và tên của người đàn ông. Gabriel Bonner. Một thành viên trong cái gia đình danh giá nhất ở Salvation đang làm gì khi điều hành một bãi chiếu bóng ở đây?
Như cô còn nhớ, có ba anh em nhà Bonner, nhưng chỉ có người em út - Mục sư Ethan Bonner - đã sống ở Salvation khi cô còn ở đó. Cal, người anh cả, đã từng là một cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp. Mặc dù cô hiểu rằng anh ta về thăm nhà thường xuyên nhưng cô chưa bao giờ gặp anh ta, dù vậy cô biết anh ta trông thế nào qua những bức ảnh. Cha của họ - Bác sĩ Jim Bonner - là vị bác sĩ được kính trọng nhất trong Hạt, và mẹ của họ - Lynn - là thủ lĩnh trong các hoạt động xã hội ở đó. Các ngón tay của cô siết chặt trên vai Edward khi cô nhắc nhở bản thân rằng cô đã bước vào vùng đất của kẻ thù.
“… rồi gửi hoá đơn cho tôi. Và Dealy này, dẫn người phụ nữ đó và con trai cô ta đến chỗ Ethan. Bảo nó tìm cho họ một nơi để nghỉ qua đêm.”
Sau vài lời ngắn gọn nữa, anh ta gác máy và quay lại chú ý vào Rachel. “Ra chờ ngoài xe. Dealy sẽ cử ai đó tới đây ngay khi xe tải của ông ta quay lại.”
Anh ta bước qua và đứng cạnh cửa, một tay đặt lên nắm đấm, nghĩa vụ của anh ta rõ ràng là đã hết. Cô ghét tất cả mọi thứ về anh ta: thái độ xa lánh, sự thờ ơ, và cô đặc biệt ghét cái thân hình đàn ông khoẻ mạnh đã cho anh ta một lợi thế để tồn tại mà cô không có được. Cô không đòi hỏi lòng từ thiện. Tất cả những gì cô cần là một công việc. Và giả định của anh ta trong chuyện yêu cầu người đến kéo xe của cô đi đã đe doạ đến hơn cả phương tiện vận chuyển của cô. Chiếc Impala là nhà của họ.
Cô giật lấy chiếc sandwich và túi khoai tây chiên mà anh ta để trên quầy và túm lấy tay Edward. “Cảm ơn vì bữa trưa, Bonner.” Cô lướt qua anh ta mà không thèm liếc về phía anh ta lấy một cái.
Edward lút cút bên cạnh cô trên suốt quãng đường rải sỏi nhấp nhô. Cô nắm lấy tay thằng bé băng qua con đường cao tốc. Khi họ một lần nữa ngồi xuống dưới cây dẻ ngựa, cô đấu tranh chống lại nỗi tuyệt vọng của mình. Cô vẫn chưa đầu hàng đâu.
Họ gần như chưa kịp yên vị thì một chiếc xe tải màu đen bụi bặm cùng với Gabriel Bonner ngồi phía sau vô lăng vọt qua lối ra vào của bãi chiếu bóng, rẽ sang con đường cao tốc, và rồi biến mất. Cô dỡ chiếc sandwich ra và xem xét phần phía trong cho Edward: gà tây, pho mát Thuỵ Sĩ, và mù tạt. Thằng bé không thích mù tạt, và cô gạt bỏ càng nhiều càng tốt trước khi đưa miếng bánh cho nó. Thằng bé bắt đầu ăn chỉ với một chút do dự. Nó quá đói để mà tỏ ra kiểu cách.
Chiếc xe kéo xuất hiện trước khi Edward ăn xong, và một cậu bé cỡ tuổi teen thấp và chắc nịch bước ra. Cô để lại Edward dưới gốc cây và băng qua con đường để chào cậu ta bằng một cái vẫy tay phấn khởi.
“Hoá ra là tôi không cần xe kéo. Chỉ giúp tôi đẩy nó đi thôi, được chứ? Gabe muốn tôi đặt chiếc xe phía sau những gốc cây đằng kia.”
Cô chỉ về phía một lùm cây không xa khu Edward đang ngồi. Cậu bé tuổi teen rõ ràng là nghi ngờ, nhưng cậu ta cũng không sáng dạ lắm, và cô không mất nhiều thời gian để thuyết phục cậu ta giúp cô. Vào lúc cậu ta rời đi, chiếc Impala của cô đã được giấu đi.
Vào lúc này đó là điều tốt nhất mà cô có thể làm. Họ cần có chiếc Impala để có chỗ ngủ, và họ không thể làm điều đó nếu nó bị kéo về bãi đồng nát. Cái thực tế là chiếc xe không còn có thể chạy được nữa làm cho chuyện cô phải thuyết phục được Gabe Bonner giao cho cô một công việc trở nên thậm chí còn cấp bách hơn. Nhưng bằng cách nào? Cô đột nhiên cho rằng một người trống rỗng các cảm xúc có lẽ sẽ bị thuyết phục tốt hơn bằng thành quả công việc.
Cô quay trở lại chỗ Edward và kéo thằng bé đứng dậy. “Cầm theo cái túi khoai tây chiên đó đi, anh bạn. Chúng ta sẽ quay trở lại bãi chiếu bóng. Đã đến giờ mẹ phải làm việc rồi.”
“Mẹ đã nhận được công việc rồi sao?”
“Hãy chỉ nói rằng mẹ sẽ thử việc thôi.” Cô dẫn thằng bé về phía đường cao tốc.
“Thế nghĩa là sao?”
“Nó là một dạng chứng tỏ những gì mẹ có thể làm. Và trong khi mẹ làm việc, con có thể ăn nốt bữa trưa trên cái sân chơi đó, chó con may mắn.”
“Mẹ ăn với con.”
“Lúc này mẹ không đói.” Điều đó gần như là đúng. Đã quá lâu rồi kể từ khi cô ăn được một bữa no nê đến mức mà cô đã vượt qua được cái cảm giác đói bụng.
Trong khi cô đặt Edward ngồi trên con rùa bê tông, cô quan sát xung quanh mình và cố gắng xem xem công việc nào sẽ không đòi hỏi các dụng cụ đặc biệt nhưng vẫn có thể tạo ấn tượng lớn. Dọn sạch khu đất khỏi đám cỏ dại có vẻ như là sự lựa chọn tốt nhất. Cô quyết định bắt đầu từ chính giữa, ở đó những nỗ lực của cô sẽ được nhìn thấy rõ ràng nhất.
Khi cô bắt đầu làm việc, ánh nắng mặt trời táng thẳng xuống cô, và phần chân váy trên chiếc váy chambray màu xanh của cô làm chân cô vướng vấp, trong khi đất cát len lỏi qua những sợi dây buộc trên đôi sandal mòn vẹt của cô và làm bàn chân cô chuyển thành màu đất. Ngón chân của cô bắt đầu chảy máu bên dưới miếng vá tạm thời.
Cô ước gì cô mặc một chiếc quần jean. Cô chỉ còn lại một cái duy nhất, và chúng cũ kỹ và xơ xác với một lỗ thủng lớn trên đầu gối và một lỗ nhỏ hơn trên phần mông mòn xơ cả chỉ.
Phần thân váy của cô nhanh chóng ướt sũng mồ hôi. Mái tóc ẩm ướt của cô buộc trong những sợi ruy băng ướt nhẹp phủ xuống trên má và cổ. Các ngón tay cô túm lấy thân một cây kế, nhưng tay cô đã quá tê rần để có thể cảm thấy cảm giác đau đớn.
Khi đã dồn lại được một đống, cô quăng tất cả vào trong một cái giỏ rác trống không, rồi kéo nó về phía thùng rác lớn phía sau quầy thực phẩm. Cô quay trở lại với công việc nhổ cỏ với vẻ quyết tâm không lay chuyển được. Niềm Kiêu hãnh của Carolina là cơ hội cuối cùng của cô, và cô phải chứng tỏ cho Bonner rằng cô có thể làm việc nặng nhọc hơn cả tá đàn ông.
Khi buổi chiều trở nên nóng bức hơn, cô bắt đầu cảm thấy cảm giác choáng váng tăng lên, nhưng cô không để cho sự váng vất đó làm cô chậm lại. Cô lôi một chuyến nữa về phía thùng rác, rồi quay trở lại với công việc của mình. Những chấm nhỏ óng ánh như bạc nhảy múa trước mắt cô khi cô nhổ các loại cỏ lưỡi chó và cỏ kim vàng. Bàn tay và cánh tay cô chảy máu từ những vết cào xước gây ra bởi những bụi cây mâm xôi. Từng dòng mồ hôi chảy tứa ra giữa hai bầu ngực cô.
Cô nhận thấy Edward đã bắt đầu nhổ cỏ bên cạnh cô, và một lần nữa, cô nguyền rủa bản thân vì đã không đầu hàng trước Clyde Rorsch. Đầu cô có cảm giác như thể nó đang bị thiêu đốt, và những chấm bạc xoay tít nhanh hơn. Cô cần ngồi xuống và nghỉ ngơi, nhưng cô không có thời gian.
Những chấm bạc chuyển thành những tràng pháo hoa nổ tung, và mặt đất bắt đầu nhấp nhô bên dưới cô. Cô cố gắng giữ thăng bằng, nhưng như thế là quá nhiều. Đầu óc cô xoay mòng mòng, và đầu gối cô khuỵu xuống. Những chùm pháo hoa trở thành tối đen như mực.
Mười phút sau đó khi Gabe Bonner quay trở lại bãi chiếu bóng, anh tìm thấy thằng bé đang chúi xuống mặt đất, canh gác cái cơ thể bất động của mẹ nó.