We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
mmm! Mmmm! Mmmm!
Lucy Lafaye đang ra sức múa may quay cuồng để thu hút sự chú ý của đứa em gái sinh đôi.
Caro Lafaye ngước mắt lên khỏi quyển sách trên tay. Trước mắt nó không phải là khuôn mặt xinh xắn của Lucy, mà là một quả bong bóng to gần bằng đầu nó, được thổi lên từ kẹo cao su.
— Kể ra thì cũng không tồi lắm. – Caro nhận xét, mặt tỉnh bơ.
Rồi bằng một động tác bất ngờ, Caro đưa ngón tay trỏ chọc thẳng vào quả bóng khiến nó nổ đánh độp một cái rồi vỡ tung.
— Ơ này, em làm trò gì thế! – Lucy hét lên, tức giận. Lúc này, đôi má và cái cằm xinh xinh của cô nàng dính bết toàn kẹo cao su.
Caro cười ré lên.
— Kể cũng được đấy chứ!
Lucy cáu tiết giật phắt lấy quyển sách trên tay em gái rồi gập mạnh lại.
— Ô! Chị đã làm mất trang của em rồi! – Lucy reo lên như muốn chọc tức Caro. Nó biết cô em sinh đôi của mình rất ghét cái trò đó.
Caro hậm hực giật lại quyển sách. Lucy lấy tay xoa xoa vào cằm để tìm những mảnh vụn của kẹo cao su.
— Chưa bao giờ chị thổi được một quả bong bóng to như thế. – Nó nói bằng một giọng vẫn còn tức tối.
— Còn em, đã khối lần em làm được những quả bóng còn to hơn thế nhiều! – Caro bĩu môi cãi lại.
— Hai đứa buồn cười thật đấy! – Mẹ vừa nói vừa bước vào phòng và đặt một xấp vải lên giường Lucy. – Có thật cần thiết phải cãi nhau vì một cái kẹo cao su như vậy không?
— Nhưng bọn con có cãi nhau đâu. – Caro lầu bầu. Nói rồi, nó hắt mớ tóc đuôi ngựa ra đằng sau và tiếp tục đọc sách.
Cả hai chị em Lucy đều có mái tóc vàng hoe và cứng quèo. Tuy nhiên, mái tóc của Caro dài hơn, nó hay buộc tóc phía sau hay sang hẳn một bên. Lucy lại để tóc ngắn. Mái tóc là phương tiện duy nhất để phân biệt sự khác nhau giữa hai chị em Lucy; ngoài cái đó ra, cặp song sinh này có những đặc điểm tuyệt đối giống nhau. Cả hai cùng có cái trán cao, có đôi mắt xanh và tròn. Mỗi khi cười, đôi gò má của hai chị em đều hằn sâu hai cái lúm đồng tiền trông thật dễ thương. Hơn nữa, cả hai chị em đều rất dễ bị mắc cỡ, và mỗi lần như vậy, gương mặt tai tái của chúng đều nhanh chóng hồng hào hẳn lên.
— Thế nào, em xem chị đã nhặt hết được những mảnh kẹo cao su ra chưa? – Lucy vừa hỏi vừa tiếp tục miết tay vào cái cằm đã tấy đỏ của mình.
— Chưa sạch đâu. Trên đầu chị vẫn còn đấy. – Caro liếc mắt sang trả lời.
— Được đấy!
Lucy xục cả năm đầu ngón tay vào mái tóc nhưng chẳng thấy gì cả.
— Chị vẫn còn nợ em đấy nhé. Em sẽ đòi nợ vào bất cứ lúc nào đấy! – Caro lẩm bẩm.
Lucy lại nổi khùng lên. Nó quay sang phía bà mẹ đang mải cất mấy đôi giày vào một ngăn giá và hỏi:
— Mẹ! Khi nào con mới có phòng riêng?
— Vào dịp lễ thánh Glinglin. – Bà Lafaye trả lời.
— Lúc nào mẹ cũng nói như thế thôi. – Lucy rên rỉ.
Bà mẹ nhún vai đáp lại:
— Con thừa biết rằng chúng ta đâu có nhiều chỗ như vậy, con gái cưng của mẹ ạ.
Bà mẹ quay về phía cửa sổ. Ánh mặt trời lúc này đã lấp loáng qua tấm rèm the.
— Thời tiết thật tuyệt. Tại sao hai đứa cứ ru rú ở trong nhà như thế nhỉ?
Tuy nhiên, bà cũng phải ngừng câu nói lại bởi tiếng chó sủa inh ỏi vang lên từ dưới tầng trệt.
— Lại có chuyện gì xảy ra với con Cookie thế không biết. – Bà Lafaye cáu tiết, bởi con chó đen của bà đã liên tục sủa từ sớm tới giờ. – Hay là các con lại thả nó ra rồi đấy?
— Xì! Con đâu có động chạm gì tới nó. – Caro lại lẩm bẩm, mắt vẫn dán vào quyển sách.
Bà Lafaye đưa tay chống nạnh gợi ý:
— Hay là hai đứa lấy những cái xe đạp được tặng hôm sinh nhật mà đi chơi có được không? Đó là những phương tiện tuyệt đối cần cho các con đấy. Từ hôm sinh nhật đến giờ, hai cái xe đạp vẫn không hề nhúc nhích ra khỏi cái nhà xe, đúng không nào?
— Được rồi, bọn con đồng ý. Không cần thiết phải chế nhạo bọn con như vậy, mẹ ạ.
Caro đứng dậy, vươn vai rồi quẳng quyển sách lên giường.
— Em thấy thế nào? – Lucy quay sang hỏi Caro.
— Em thấy hay đấy. Ta sẽ tới xem Kevin ở đó hay không. – Caro nhíu mày trả lời.
Lucy chạy trước ra phía cửa, nó vừa chạy vừa kêu toáng lên:
— Kẻ đến chậm nhất sẽ là đồ vô dụng nhất!
Mặt trời đã chếch lên quá cao báo hiệu một buổi chiều sắp tới. Tiết trời hôm nay khô và yên lặng. Khắp bầu trời không có lấy một đám mây. Con Cookie nhảy như điên và không ngừng kêu lên ăng ẳng.
Thời tiết đang mùa xuân nên hai chị em Lucy mặc rất nhẹ nhàng. Caro đi về phía nhà xe. Đang đi, nó chợt dừng lại đột ngột và nhìn sang cái tòa nhà xây dở bên cạnh.
— Nhìn kìa, các bức tường đã cao thế kia rồi cơ mà. – Nó nói với cô chị.
— Ngôi nhà mới này được xây nhanh như hóa dại ấy nhỉ!
Đám công nhân mới chỉ bắt đầu công trình này vào mua đông. Mãi tới tháng Ba người ta mới đổ xong móng nhà. Vậy mà bây giờ các bức tường đã được dựng lên đâu ra đấy cả rồi. Ngôi nhà đang mọc lên giữa một đống nào gạch ngói, nào vôi vữa, sỏi cát và đủ các loại máy móc xây dựng khác.
— Hôm nay người ta nghỉ làm hay sao ấy. – Caro lẩm nhẩm khi hai chị em đang tiến gần đến ngôi nhà.
— Theo em thì ai sẽ là người dọn tới ở ngôi nhà này? – Lucy hỏi. – Có thể là một cậu bé đẹp trai cùng tuổi với chúng ta! Cũng có thể là một cặp sinh đôi nào đó cũng nên!
— Xì! – Caro bĩu môi đáp lại. – Cặp sinh đôi á? Chị lại còn định như vậy nữa à? Em thì em không thể tin rằng hai chị em mình lại có cùng một gia đình cơ đấy!
Lucy đã quen với những lời châm chọc của cô em gái. Đối với hai chị em Lucy, được làm một cặp sinh đôi quả là một hạnh phúc vô biên nhưng nhiều khi cũng có những vấn đề thật oái oăm.
Cả hai chị em có rất nhiều cái chung – từ đặc điểm ngoại hình, quần áo, giày dép cho tới phòng ngủ… – tất cả những thứ đó làm chúng gần gũi nhau hơn so với những cặp chị em khác nói chung. Nhưng cũng chính bởi giống nhau như hai giọt nước nên hai chị em đã không thể thường xuyên kiềm chế được những lần cãi cọ hay châm biếm nhau chỉ vì những chi tiết vụn vặt, không đâu vào đâu cả.
— Chẳng có ai cả. Ta thử vào đó xem sao đi! – Caro đề nghị.
Lucy cùng em gái men theo mép vườn vào trong. Trên cây tiêu huyền cụt có một con sóc đang hốt hoảng nhìn hai cô bé rồi nhảy đi mất biến. Hai chị em rẽ những bụi rậm thấp dưới gối ra mà đi. Sau khi leo qua những đống gỗ và gạch vụn nằm ngổn ngang trên đường, hai chị em đặt chân tới một mảnh bê-tông khá rộng. Người ta đã đóng chặt một miếng nhựa dầy trước lối vào mà sau này sẽ biến thành cửa ra vào của ngôi nhà. Lucy nhấc một góc miếng nhựa lên và cả hai chị em lần lượt bò vào bên trong. Bên trong ngôi nhà vừa tối lại vừa lành lạnh; nền nhà lúc này được chất ngổn ngang những thanh, mẩu gỗ vụn. Các bức tường đều đã được trát vữa cẩn thận song vẫn chưa có chỗ nào được sơn cả.
— Cẩn thận đấy! Vừa đi phải vừa để ý dưới đất! – Caro vừa nói vừa chỉ tay vào những cái đinh to bự nằm lăn lóc dưới đất. – Nếu giẫm phải nó, chị sẽ bị nhiễm uốn ván và toi mạng đấy.
— Lúc đó chắc em phải vui lắm đấy nhỉ!
— Em không muốn chị phải đi đời nhà ma. – Caro cười nhạo. – Em chỉ muốn chị bị…
— Rất hân hạnh! – Lucy châm biếm đáp lại.
Caro bỗng dừng lại rồi hít một cái thật dài:
— Sao mà em thấy thích cái mùi mùn cưa thế không biết! Chắc cái đống kia toàn là gỗ thông.
Hai chị em đi qua lối cửa để vào thăm gian bếp.
— Em có tin rằng có điện ở trong đó không? – Lucy vừa hỏi vừa chỉ tay vào một cuộn dây màu đen treo lủng lẳng ở trên trần.
— Thì chị cứ thử chạm tay vào đó xem. – Caro nói.
— Em thử trước đi!
Caro nhún vai từ chối. Nó đang định lên tầng một chơi thì bất chợt có một tiếng động vang lên từ đâu đó. Nó tròn mắt ngạc nhiên.
— Ê? Ở đây còn có ai đấy?
Lucy đứng như phỗng ở giữa phòng. Cả hai dỏng tai lên nghe ngóng.
Im lặng. Rồi cả hai chị em đều nghe thấy có tiếng bước chân nhè nhẹ, gấp gáp, rất gần, ở trong ngôi nhà.
— Ta chuồn thôi! – Caro thì thầm.
Lucy nhanh chân chạy ra lối cửa và bò dài xuống dưới tấm nhựa bịt ở ngoài. Nó nhảy xổ ra chỗ đất trống rồi chạy thẳng về phía vườn nhà mình.
Caro dừng lại chỗ mảng bê tông rồi quay lại nhìn ngôi nhà.
— Ê! Nhìn kìa!
Một con sóc vừa xuất hiện trên bờ cửa sổ của ngôi nhà. Nó nhảy tót xuống đống gạch vụn rồi tất tưởi chạy một mạch tới chỗ cây tiêu huyền trong vườn nhà Lafaye.
Caro cười ré lên:
— Đó chỉ là một con sóc ngốc nghếch thôi mà.
Lucy dừng lại bên những bụi cây dại, nó ngoái lại hỏi:
— Em có chắc thế không?
Nó chần chừ đưa mắt lên nhìn những ô cửa sổ của ngôi nhà mới xây. Đó đúng là một con sóc khốn kiếp. Lucy đảo mắt nhìn xuống, nó hết sức ngạc nhiên khi không thấy Caro ở đâu nữa.
— Ê! Em chạy đi đằng nào rồi?
— Em đang ở đây. Em vừa tìm thấy cái này hay lắm!
Phải mất tới nửa phút đồng hồ Lucy mới biết cô em gái đang ở đâu. Caro đang lúi húi đằng sau một thùng rác đen sì đặt ở cuối vườn. Hình như nó đang lục bới cái gì đó thì phải.
— Có cái gì ở trong đó thế? – Lucy kêu lên.
Caro như không nghe thấy gì, nó vẫn tiếp tục bới.
— Em đang làm cái gì thế? – Lucy hỏi to hơn.
Caro vẫn không trả lời. Nó đang từ từ lôi một cái gì đó ra khỏi thùng rác rồi nâng bổng cái vật đó lên trên cánh tay. Hai cánh tay và hai cẳng chân vật đó ngọ nguậy, vung vẩy một cách yếu ớt. Lucy nhận ra một cái đầu có mái tóc màu nâu.
Nó là cái gì mà lại có cả đầu, cả tay và chân như vậy nhỉ?
— Ôi, không! – Lucy hét lên sợ hãi, và vội vàng đưa hai tay lên che mặt.
Đêm Của Bầy Rối Đêm Của Bầy Rối - R.l.stine Đêm Của Bầy Rối