Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Tạ Tỵ
Thể loại: Tùy Bút
Số chương: 6
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2025-11-08 19:49:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Mở Đầu: Tự
a đã sống giữa vùng trời tủi nhục
Khi hận thù chưa cất cánh bay xa
Ân oán cũ, ngàn cân đeo trước ngực
Ai nhớ thương ai, mắt lệ có phai nhoà?...
T.T.
Cuốn Đáy Địa Ngục được thực hiện trong hoàn cảnh vô cùng phức tạp, giữa những tiếng ồn ào, sinh động của một trại Tỵ Nạn trên vùng đất Mã Lai. Đáng lẽ, cuốn sách được dự định sẽ viết trên đất Mỹ, miền đất, đã có phần trách nhiệm, trong cuộc thua trận ngày 30-4-1975, đã làm cho bao nhiêu gia đình tan nát, bao nhiêu người lâm cảnh tù tội, bao nhiêu người phải bỏ nơi chôn rau cắt rốn để vượt biển Đông, bao nhiêu người đã nằm lại dưới đáy đại duơng mù mịt và có bao nhiêu cô gái Việt Nam đã bị hải tặc Thái Lan hãm hiếp?....
Khoảng thời gian, từ ngày Cộng Sản chiếm đóng miền Nam, tính đến hôm nay, mới gần 8 năm. Quả thực không lâu, so với cuộc luân hành miên viễn của thời gian, nhưng đích thực, nó là một chuỗi đau thương đan kết bằng máu và nước mắt của mỗi con người Việt Nam đã và đang sống trong một bối cảnh vô cùng khốn khó, trực diện với một chế độ mình không ưa thích, không muốn phục vụ, vẫn phải làm như nhiệt tình, thành khẩn!...
Sau ngày 30-4-1975, Việt Nam là một nhà tù lớn, bên trong nó, có rất nhiều nhà tù nhỏ, được quây kín sau dẫy Truờng Sơn trùng điệp, sau những lũy tre dầy đặc, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Không một ký giả nào thuộc Thế Giới Tự Do, kể cả ký giả thuộc các nước Cộng Sản anh em, được “tham quan” những vùng đất cấm đó. Đối với Cộng Sản, cái gì cũng được giữ bí mật tối đa, cái gì cũng được che giấu bằng dối trá, lừa bịp! Nếu trong trường hợp bất khả kháng, họ miễn cưởng phải tiếp một số “khách” nào đó, không cùng chung chiến tuyến, họ chuẩn bị rất kỹ và dùng mọi thủ đoạn để càng làm mờ sự thực bao nhiêu, tốt bấy nhiêu! Tôi đã trải qua 8 trại Tập Trung Cải Tạo từ Nam ra Bắc. Tôi đã sống và đã chứng kiến biết bao nhiêu trạng huống bi thương do kẻ thù đẩy tới. Trên thế giới, quốc gia nào cũng có nhà tù, nơi cầm giữ nhữg người vi phạm luật lệ an sinh xã hội. Cái đó, chuyện thường nhưng đặc biệt dưới chế độ Cộng Sản, nhà tù chẳng những nhiều hơn trường học, mà nó còn mang rất nhiều ý nghĩa đấu tranh để hủy diệt những giai cấp nào đối lập với Vô Sản Chuyên Chính.
Khởi đầu từ cuộc Cách Mạng Tháng 10 năm 1917 tại Liện Xô, hàng chục triệu người bị đầy đi Tây Bá Lợi Á. Rồi đến ngày Hồng Quân Trung Cộng chiếm trọn Hoa Lục vào năm 1949, đuổi quân đội của Tưởng Giới Thạch qua hòn đảo Đài Loan. Những người thuộc chế độ Tưởng ở lại, đều được đưa đi tập trung cải tạo tại miền Hoa Bắc trong những điều kiện vô cùng khắc nghiệt. Vị tướng Quốc Dân Đảng cuối cùng được thả sau gần 30 năm cải tạo đã ngoài 80 tuổi!.. Còn Hungary, Czechoslovakia, Poland, Bulgaria, Roumania, Cuba và gần đây Việt Nam! Cộng Sản Việt Nam đã học tập kinh nghiệm về kỹ thuật giam giữ, trừng trị tù chính trị của 2 nước Cộng Sản bực Thầy, Liên Xô và Trung Cộng, thêm vào đó, cái xảo quyệt của chính họ, nên vấn đề quản lý và trừng trị có phần tinh vi và man rợ hơn các nước kia. Liên Xô, một nước, tương đối có nền kỹ nghệ công nghiệp hiện đại, trình độ hiểu biết về chính trị, văn hóa của người dân khá cao, nên dù sao, người tù chính trị cũng phần nào được đối xử như thành phần đối lập, tuy có bị đầy ải về thể xác, như lao động khổ sai giữa vùng tuyết trắng quanh năm, nhưng nhân phẩm của họ không bị chà đạp quá đáng, xuyên qua các chụyện viết về đời sống tù đày tại miền Tây Bá Lợi Á. Nếu người tù chính trị dưới chế độ Cộng Sản Liên Xô, coi chuyện “mút xưong cá” là biểu tượng cho sự đói khổ cùng cực của con người, thì người tù đó còn sướng hơn người tù dưới chế độ Cộng Sản Việt Nam nhiều. Người tù chính trị Việt Nam không có xương cá để mút, thản hoặc, nếu có, chắc chắn họ sẽ nhai và nuốt biến!
Người tù chính trị Việt Nam sau ngày 30-4-75, quả thực, một vết nhơ trên “tấm thảm luơng tri” nhân loại. Họ được đối xử như những con vật, đôi khi, không bằng con vật. Họ luôn luôn sống trong lo âu, hồi hộp, chẳng biết chuyện gì sẽ đến với họ buổi sớm mai khi thức dậy, sau một đêm trằn trọc với ác mộng và muỗi, rệp! Họ “ăn không đủ no, đói không đủ chết”, nên lúc nào miếng ăn cũng ám ảnh, dầy vò họ, làm khổ sở, ngày này qua ngày khác, mùa nắng cũng như mùa mưa, mùa hạ cũng như mùa đông, không mùa nào họ có thể tìm thấy chút gì để tạo nên nguồn hy vọng! Nếu ai đã qua một lần, trong bất cứ Trại Tập Trung Cải Tạo nào của Cộng Sản Việt Nam, người đó có quyền coi thường mọi nhà tù trên thế giới!
Nếu chúng ta quan niệm theo giáo lý đạo Phật, tin có Niết Bàn và Địa Ngục là 2 miền khác biệt. Một nơi, dành cho việc tốt, nơi kia, dành cho việc xấu. Nhưng cả 2 miền đó, khi con người còn tại thế, không ai được biết, ngoài sách vở. Miền Địa Ngục có nhiều hình phạt, toàn những hình phạt ghê gớm, nào quăng vào vạc dầu lúc đang sôi, nào leo cầu vồng, bên dưới đầy chó ngao và rắn rết đang há mồm chờ xé xác nếu sẩy chân rớt xuống. Nào cảnh lóc thịt, vạt xương, cắt lưỡi. Nào bến sông Mê, nào quán Cháo Lú, nào hình ma bóng quỷ, răng nhe nhọn hoắt, mắt mở tròn xoe đỏ ngầu mầu máu và còn biết bao nhiêu hình phạt, tùy theo mỗi tội nặng nhẹ đã làm trên dương thế! Nhưng, nếu kinh sách của nhà Phật có chia Địa Ngục thành nhiều tầng, nhiều loại, thì tầng cuối cùng của Địa Ngục phải dành cho các Trại Tập Trung Cải Tạo dưới chế độ Cộng Sản. Miền Địa Ngục trong sách vở, đối với con người đang sống còn xa vời lắm, nó thuộc thế giới tưởng tượng, nhưng miền Địa Ngục Trần Gian, chúng tôi đã và đang trải qua, quả thực nó kinh hoàng, khủng khiếp, tạo cho con người những ấn tượng không thể phai mờ!...
Sự đối xử giữa con người và con người, có nhiều trường hợp quả thực, vô cùng tồi tệ! Nó biến con người thành những bóng ma vật vờ giữa một cõi nửa sống, nửa chết. Nó không cho con người vượt thoát những mơ ước tầm thường nhất: được ăn no, mặc ấm!
Thua trận là một nhục nhã, nhưng những gì theo sau nó, mới là nguyên tố chính tạo nên bao trạng huống đau thương, uất hận! Những ai có trách nhiệm về vận mệnh của miền Nam trước ngày 30-4-75, phải can đảm gánh chịu những lỗi lầm do chính mình tạo ra sự sụp đổ, không nên đổ thừa tất cả cho người Mỹ, dù chính phủ Mỹ có bội ước, nhân dân Mỹ có cái nhìn lệch lạc về cuộc chiến Việt Nam, hoặc lý do nào khác. Thành hay bại đều do mình quyết định. Cho đến giờ phút này, chính sách của nước Mỹ đâu có bỏ Đại Hàn và Đài Loan, dù họ bị rất nhiều áp lực ngoại giao, chính trị ở trong cũng như ngoài nước Mỹ. Nhưng, một lúc nào đó, người Mỹ sẽ bỏ Đài Loan và Đại Hàn, nếu 2 quốc gia này không tự cứu, trước hiểm họa Cộng Sản đã và đang đe dọa cả phía trước lẫn phía sau.
Chúng ta thua vì không biết tự cứu, chỉ trông mong tất cả vào chi viện của nước Mỹ, một khi, chiếc vòi dollar bị khóa lại, chúng ta chỉ còn biết kêu trời. Nhưng ông Trời ở xa và cao quá, chỉ có, và còn chúng ta với những khó khăn trước mặt. Trong cơn nguy cơ của đất nước, đáng lẽ mọi người phải siết chặt tay, nối dài vòng giây đoàn kết, để giữ vững trận tuyến trước kẻ thù, miền Nam lại chia rẽ vì quyền lợi riêng tư của bè nhóm, của Tôn Giáo, Đảng Phái, rồi vì tham vọng, tiêu diệt lẫn nhau, vạch áo cho kẻ thù xem lưng, để rồi, rủ nhau cùng chết!...
Nhưng trang sử đã lật. Cái gì qua, phải qua. Nó là bài học vô cùng quý giá, miễn rằng bài học này đừng bao giờ được ôn lại trong ngày mai, nếu có cơ may xây dựng lại Việt Nam trong Tự Do, Dân Chủ! Tôi không làm chính trị, nên chẳng có mưu toan gì trong vấn đề mai sau. Tôi cũng không phải là một trong những “Tên Biệt Kích Trên Mặt Trận Văn Hóa, Tư Tưởng Dưới Thời Mỹ Ngụy” như Cộng Sản đã chụp mũ! Trong mấy chục năm qua, tôi viết văn hay làm nghệ thuật cũng không ngoài mục đích cung ứng cho xã hội miền Nam những gì cần phải viết ra, vẽ ra để chứng minh nếp sống của thời đại có mình góp mặt. Cũng như hôm nay, tôi viết cuốn sách này, không ngoài vấn đề, tố cáo trước dư luận thế giới, và cũng để đánh thức lương tri nhân loại trước một vấn nạn trọng đại: nhân phẩm của mỗi con người miền Nam hiện đang bị chà đạp tàn bạo trong những Trại Tập Trung Cải Tạo, suốt từ miền Nam tới miền Bắc.
Sự thực, cuốn sách, quý bạn đang cầm trong tay, chưa nói lên hết những khía cạnh đặc thù của từng Trại Tập Trung Cải Tạo, vì mỗi Trại lại có sinh hoạt riêng, tùy theo tài “sáng tạo” của mỗi kẻ phụ trách, tuy chính sách và đường lối nói chung của Đảng và Nhà Nước vẫn “trước sau như một”. Cái chữ “trước sau như một”, nó là một tấm thép rất dày, rất chắc, để Cộng Sản núp sau, có thể quyết đấu với mọi kẻ thù bên trong cũng như bên ngoài. Một tên Cộng Sản nào đó, có thể nói câu này với tất cả mọi người tù chính trị:
- Không, chúng tôi hành động có gì trái với đường lối, chính sách của Đảng và Nhà nước đâu? Chúng tôi, chủ trương “trước sau như một”, nói khoan hồng là khoan hồng, nếu muốn giết các anh, đã giết từ sau ngày 30-4, chớ đâu còn cho các anh có cơ hội được học tập cải tạo để trở thành những con người “luơng thiện” giúp ích cho xã hội mai sau!...
Dưới lời nói, có ẩn giấu một chủ trương nham hiểm; sẽ giết lần mòn, từng ngày, từng giờ, từng phút, giết bằng mọi cách; sỉ nhục, hành hạ thể xác, bỏ đói và cuối cùng làm tê liệt ý chí đấu tranh! Sau thời gian giam cầm, mọi con người mất dần bản chất, biến thành kẻ ti tiện, suốt ngày chỉ lo ăn uống và quỵ lụy để cầu mong sớm được tha!
Nếu đã sống trong một Trại Tập Trung Cải Tạo nào đó, từ Thủ Tướng trở xuống, đều phải chấp nhận tất cả những ô nhục do kẻ thù đẩy tới, kể cả chuyện “bốc cứt”! Chuyện này tuy không xấu, nhưng nó bao hàm ý nghĩa: trả thù!
Đói, là vấn đề lớn trong tù. Nếu ai chưa bị đói, cái đói dài dài từ ngày này qua ngày khác, từ tháng nọ đến tháng kia, chứ không phải 1, 2 bữa, khó mà cảm thông với cơn đói cồn cào ruột gan, đói toát mồ hôi, đói đang ngủ phải thức dậy, đói đến điên cuồng, của những người đi cải tao tại miền Bắc, sống chui rúc trong các hang hốc của dãy Hoàng Liên Sơn trùng trùng, ngất ngất, sát miền biên giới Hoa Việt và sau những lớp đồi giăng mắc như mắt lưới, thuộc miền Trung Du Bắc Việt, hay ở chân dải Truờng Sơn thăm thẳm miền Thanh Nghệ Tỉnh. Đã đói như vậy, hàng ngày vẫn phải lao động khổ sai, băng rừng lội suối để đạt chỉ tiêu, vượt năng xuất! Nó làm con người mõi mòn, kiệt quệ, chờ ngày nào đó, ngủ quên đời bên bìa rừng, chân đá, mé sông!..
Kẻ viết tự biết, cuốn sách chưa đề cập tới nhiều sự việc, có tính chất tài liệu đích xác, có thể dùng làm bằng cớ cho mai sau cần tra cứu. Nhưng vì vấn đề an ninh của rất nhiều anh em đang bị giam cầm, có mặt trong cuốn sách, do đó, danh tánh được ngụy trang và những sự việc đôi khi phải làm đảo lộn không gian cũng như thời gian để đề phòng, nếu Cộng Sản có được cuốn sách trong tay cũng không dễ gì tìm được căn nguyên, trừ vài trường hợp, kẻ viết cố tình để lộ, vì không nói ra, Cộng Sản cũng đã biết rồi!
Hỡi, những ai đã có may mắn được di tản ra khỏi Việt Nam trước ngày 30-4-75, nhưng với cuốn sách này, kẻ viết mong mỏi, sẽ giúp quý vị có được cái nhìn chính xác về phía các Trại Tập Trung Cải Tạo, trong đó thế nào cũng có người thân, hoặc họ hàng xa gần đã, hay còn đang gánh chịu những nhục nhằn không tưởng tượng nổi trong mọi kích thước nhà tù! Hồi gần đây, Cộng Sản đã chuyển một số lớn tù chính trị từ miền Bắc vô lại miền Nam. Sự chuyển Trại này chắc chắn phải nằm trong một kế hoạch nào đó, có lợi cho Cộng Sản. Trong vòng 3 năm gần đây, mỗi năm, Cộng Sản có tha về một số, nhưng dự đoán, mới chỉ được khoảng 30% tổng số bị giam cầm. Mỗi người đưọc tha, đều có cảm tưởng như chết đi, sống lại. Sức khỏe sa sút đã đành, mà tinh thần, trí nhớ cũng không còn minh mẩn như xua. Người đi học tập cải tạo về trông ngây ngây, dại dại! Ai cũng sợ bị bắt lại vì lý do nào đó. Ai cũng muốn vượt biên, nếu có hoàn cảnh, nhưng ai cũng hãi bị “vướng”, nếu “vướng” chắc chắn sẽ đi tù “mút chỉ”!
Vùng trời Kuala Lumpur, tháng này nhiều mưa. Tôi ngồi trong căn “nhà hộp”, nhìn qua 2 lớp rào kêm, núi đồi chập chùng bao quanh, làm nhớ lại khung cảnh Trại Tập Trung Cải Tao tại miền Bắc Việt Nam. Cuộc sống trong Trại Tỵ Nạn quá ồn ào phức tạp. Nói đến Tỵ Nạn là nói đến lập trường chính trị. Có thể khẳng định, không người dân nào thuộc miền Nam trước đây, muốn sống dưới chế độ Cộng Sản. Nhưng, sự ra đi trước hay sau ngày 30-4-75, chỉ có nghĩa: đào thoát, sợ Cộng Sản! Những người yêu nước, không sợ Cộng Sản, là những người hiện đang sống, đang chiến đấu trên từng thước đất quê hương. Họ là những anh hùng. Tên tuổi họ sẽ sống mãi với lịch sử! Nhưng mọi vấn đề, đều có lý do và nguyên nhân của nó. Cũng như Task Force đại diện chính quyền Mã, luôn luôn nhắc nhở những người tỵ nạn tại Pulau Bidong cũng như trại chuyển tiếp Sungei Besi là những người cư trú bất hợp pháp! Cũng vì bất hợp pháp, nên họ có quyền đánh chửi, cạo đầu người dân tỵ nạn Việt Nam bất cứ lúc nào. Sự thực, cũng có một số người tỵ nạn không có tinh thần tự trọng, dễ bị hiểu lầm và bị khinh khi, làm tổn thương tới danh dự Dân Tộc. Chưa qua cái nhục thua trận, lại bị cái nhục tỵ nạn! Biết đến bao giờ, người Việt Nam mới vượt qua được cái hàng rào thành kiến này trước con mắt Quốc Tế?
Nói chung, tất cả đồng bào tôi đang sống chen chúc trong cái Trại Tỵ Nạn này, cũng như ở các Trại Tỵ Nạn khác rải rác trong vùng Đông Nam Á, không ai hoàn toàn tỵ nạn vì lý do kinh tế hoặc chính trị, mà đích thực có cả hai, nhưng nặng hay nhẹ về chính trị, hoặc kinh tế tùy theo hoàn cảnh mỗi người, mỗi gia đình! Sự rời bỏ quê hương là điều bất hạnh, là tự hủy diệt, là tự mình cầm dao chặt đứt mối thâm tình đã gắn bó với mỗi con người từ thuở sơ sinh, tới hôm nay! Cái “ý thức lưu đày” vốn chẳng bao giờ là niềm khích lệ cho những con người Á Châu quen sống nếp sống hiền hòa dưới mái gia đình với chút hạnh phúc trong tay. Nhưng khôong hiểu sao, trong giai đoạn này, nó trở thành một trào lưu, một ước vọng không gì kềm hãm nổi! Nó dày vò, làm khổ mỗi con người trong những ngày dài chờ đợi, tính toán vượt biên.
Ra đi, chưa hẳn đã tìm được hạnh phúc! Có bao nhiêu hạnh phúc đã vỡ tan như bọt xà-bông trong các Trại Tỵ Nạn? Có bao nhiêu đau khổ, nhục nhằn, người dân tỵ nạn đã mang nặng trong tâm cảm, suốt khoảng thời gian chờ list định cư? Chính Cộng Sản đã đẩy anh em, đồng bào họ đi vào con đường cùng, đi vào chiếc ngõ cụt, do đó, mọi người phải tự cứu bằng cách này hay cách khác, kể cả sự đánh cược với đại dương, bằng hơi thở của mình! Có thể thắng, có thể thua, nhưng còn hơn phải chịu đụng và kéo dài cuộc sống, một cuộc sống tồi tệ chẳng biết đến bao giờ?...
Sự ra đi của gần một triệu người di cư từ Bắc vào Nam năm 1954, là một chứng tích bi hùng của lịch sử, nhưng dù sao sự vưọt biển năm đó, cũng được bảo vệ bằng các phương tiện hiện đại, và người Việt Nam vẫn sống trên mảnh đất Việt Nam ngàn đời yêu dấu! Nhưng hôm nay, vượt biển là bứt đi, có thể tạm thời, có thể vĩnh viễn xa rời quê mẹ, để đến một phương trời hoàn toàn xa lạ cả nếp sống lẫn tình cảm. Người Việt Nam tỵ nạn lúc này như một đám rong rêu trôi nổi theo dòng nước luân lưu giữa “đại dương nhân loại”!
Tâm hồn tôi như bị xé ra từng mảnh. Nhiều lúc, nhìn xuống mặt giấy trắng mênh mông, chợt hiện lên những hình ảnh hãi hùng, có tôi trong đó, đang leo núi chặt dang, đốn cây, đang băm phân bên suối, đang đào kinh chuyển đất! Tất cả, tất cả như a vào nhắc nhở tôi có bổn phận thay mặt anh em cùng cảnh ngộ để nói lên tiếng nói uất hận của mấy chục ngàn con người đang bị đầy ải trong Đáy Địa Ngục trần gian! Tôi đã sống, đã gánh chịu những gì mà kẻ thù muốn vậy. Nào đói khát, nào dầm mưa, dãi nắng, nào gió bấc lạnh lùng, nào đèo cao, núi cả, nào suối rộng, rừng sâu!... Tất cả đã in đậm vào tâm thức tôi những ấn tượng kinh hãi như chưa bao giờ dám tưởng tượng!
Con nguời không phải thần thánh, nên cũng có những yếu hèn và đam mê nhiều khi đưa đến lỗi lầm đáng tiếc! Cái khó là làm sao, vượt thoát được những cám dỗ để sau này, mỗi khi soi gương không tự thẹn! Kẻ thù luôn luôn muốn làm nhục đối phương bằng mọi cách, mà cách giản dị nhất: miếng ăn! Trước cái đói, con người không còn lý trí để phán đoán đúng, sai, phải, trái. Do đó, có nhiều người đã vì miếng ăn mà thân bại danh liệt!
Ở tù, mọi giá trị đều đảo lộn. Cái mình vừa tôn sùng bữa qua, hôm nay đã xuống bùn đen. Khi trước nói đến Tướng, là nói đến quyền uy tối thượng, nhưng cũng vẫn ông Tướng đó sống trong tù, có khi lại hèn hơn người lính. Tên Công An 18 tuổi, kêu ông già 70 đi cải tạo bằng anh. Nghe chướng tai thật đấy, nhưng nó là quy luật của nhà tù!
Những Trại Tập Trung Cải Tạo vẫn còn đó, nó như những chiếc nhọt bọc căng mủ, mọc khắp thân thể Việt Nam, trông gớm ghiếc. Nhưng gần 8 năm nay, không có nhà giải phẩu thiên tài nào của Thế Giới Tự Do, dám đụng đến vì sợ truyền nhiễm, bởi vậy, những chiếc nhọt bọc cứ tự do phát triển theo cuờng độ bệnh, kéo dài đến bao lâu chả biết? Sự thực, Cộng Sản Việt Nam cũng chẳng hãnh diện gì, khi mang trên người những chứng tích đó, nhưng ”để thì buồn, cắt thì đau” nó làm nhức nhối trí não mỗi lần nghĩ tới. Cộng Sản, đích thực cũng không muốn đeo mãi trên vai họ một gánh “Ngụy Quân, Ngụy Quyền” quá nặng, nhưng vì khôn ngoan, họ muốn cắt bỏ những cái nhọt bọc đó bằng cách nào khi lành bệnh, không để lại vết sẹo trên thân thể Việt Nam. Cái khó ở chỗ đó, chứ không, họ đã “dứt” rồi!...
Kẻ viết tự biết, chưa đủ tài năng dùng văn học, đưa bạn đọc vào lộ trình ước muốn, để cùng tức giận những gì đáng tức giận, cùng căm thù những gì phải căm thù, cùng thương xót những gì cần thương xót! Nhưng nghĩ cho cùng, tất cả đều thừa vì sự nhận định sáng suốt ở mỗi bạn đọc đã đủ đánh giá một tác phẩm, có hay không có giá trị hằng cửu, trong vấn đề đã được hình thành trên những trang sách đang nằm trong tay bạn đọc.
Xin mời!
T.T.
Trại Tỵ Nạn Sungei Besi,ngày 20-12-82
Đáy Địa Ngục Đáy Địa Ngục - Tạ Tỵ