There's nothing to match curling up with a good book when there's a repair job to be done around the house.

Joe Ryan

 
 
 
 
 
Tác giả: Fresh Quả Quả
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Cẩm Tú
Upload bìa: Dinh Dung Nguyen
Số chương: 3
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1659 / 10
Cập nhật: 2017-08-27 08:11:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Mơ Mộng
a mất hơn hai mươi năm mới tìm được nàng, làm sao có thể dễ dàng bỏ lại nàng mà đi đây?
..........
Giống như thường lệ, ăn cơm tối xong, ta và Vong Ngôn đi tản bộ, leo đến đỉnh một ngọn núi nhỏ để ngắm mặt trời lặn.
Chàng đột nhiên cười hỏi ta: “Nguyệt Lạc, nàng vì sao trong người luôn mang theo một thanh chủy thủ *? Là sợ chưa thành thân mà ta lại có cử chỉ gì phi lễ với nàng sao?”
Tôi cắn vào cánh tay của chàng một cái, từ trong ngực lấy ra thanh Ngân Tỳ có mùi thơm lạ lùng, nước sơn đen như mực cho chàng xem: “Thanh chủy thủ này là trước kia sư phụ cho ta, muốn ta mang theo bên mình, nói là có thể trừ tà phòng thân, tránh bệnh dưỡng thần”
[*Chủy thủ: con dao găm,giống như thanh gươm nhỏ.]
“Nguyệt Lạc còn có sư phụ sao?” Đôi mắt phượng thâm thúy của Vong Ngôn khẽ nhướn lên, dưới ánh hoàng hôn trên gò mà như ngọc ấy lướt qua chút đỏ tươi nhàn nhạt.
“Trước kia ta thể chất yếu ớt bệnh tật quấn thân, năm mười tuổi, phụ thân mời sư phụ tới điều dưỡng cho ta. Sư phụ nói bình sinh sư phụ có hai sở thích, một trong hai sở thích đó là thu nhận đồ đệ, sau đó ta bái người đó làm thầy, sư phụ tặng thanh Ngân Tỳ này cho ta. Sau đó bệnh của ta dần dần tốt lên, nhưng mấy năm gần đây không hề nhìn thấy sư phụ. Nghe phụ thân nói sư phụ nhận đồ đệ còn nhiều hơn cả chim sẻ trong viện nhà ta, có lẽ đã không còn nhớ rõ ai với ai nữa rồi.” Ta nhớ lại cái vị cả người luôn vận đồ đỏ kia, đột nhiên có chút cảm khái.
“Quả là người thú vị, mệnh Nguyệt Lạc thật tốt, có phụ thân sủng ái lại được sư phụ yêu thương, bây giờ vì ta mà từ bỏ tất cả, còn ta trừ tấm chân tình ra, cũng không thể cho nàng bất cứ thứ gì…”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Đừng nói như vậy, chỉ cần có thể ở bên chàng, ta cái gì cũng không sợ. Đồng ý với ta nhé Vong Ngôn, mặc cho phát sinh chuyện gì đi nữa cũng không được rời xa ta.”
“Ta mất hai mươi mấy năm mới tìm thấy nàng, sao có thể dễ dàng bỏ nàng mà đi đây?”
Vong Ngôn cười dịu dàng, tà áo trắng tung bay trong gió, đôi mắt đen láy như mực nhìn ta, phảng phất như có thể nuốt hết toàn bộ thập phương* thế giới.
[*Thập phương: lời của Phật giáo chỉ đông, tây, nam, bắc, đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc, trên, dưới]
Ta và Vong Ngôn quen biết nhau là vào một năm trước, lão phu tử phụ thân mời đến dạy ta bỗng nhiên đổ bệnh nặng, học sinh của ông thay ông dạy ta cầm kỳ một khoảng thời gian. Ngày ấy ta lại lười biếng dậy muộn, kì kèo mè nheo mãi mới chịu ra đình, Vong Ngôn đang đánh đàn chờ ta, mặt đang cúi xuống, tựa như người trong tranh vẽ. Đôi ta vừa gặp đã đem lòng mến mộ, lâu ngày sinh tình, càng không thể vãn hồi.
Lâm gia mấy đời đều con một, năm mẫu thân sinh ta vì khó sinh mà qua đời, phụ thân thâm tình, không cưới vợ nạp thiếp, trong nhà lại neo người, còn ta từ nhỏ thể chất yếu ớt bệnh tật quấn thân. Mặc dù Lâm gia không phải danh gia vọng tộc gì, nhưng nhiều thế hệ kinh thương, cũng được coi là giàu nhất một phương. Phụ thân thương yêu ta, luôn trăm y ngàn thuận, lo liệu việc hôn nhân của ta cũng vô cùng thận trọng, gia thế tướng mạo đối phương phải hoàn mỹ vô khuyết. Lúc ấy ta chỉ nghĩ con gái thì phải lập gia đình, lén lút chạy tới nhìn trộm thấy không quá mức khó coi liền đồng ý luôn, lại không ngờ từ ngày gặp gỡ Vong Ngôn, chàng đã câu mất hồn ta, hôn sự đương nhiên không chịu thuận theo. Phu thân nói quân tử nhất ngôn, không cho ta từ hôn, không ngờ sau lưng ta lại ngầm đe dọa dụ dỗ Vong Ngôn, thì ra cũng chỉ vì ngại dòng dõi, ngại Vong Ngôn không tiền không thế mà thôi.
Vì thế liền diễn ra mấy tình tiết thư sinh tiểu thư trong tiểu thuyết, ta theo Vong Ngôn bỏ trốn, đến một nơi tên là Uyển thành, khi rời nhà ta mang theo rất nhiều ngân phiếu đồ nữ trang, Vong Ngôn không chịu dùng tới một phân tiền của ta. Chúng ta mua một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại ô, hầu như tiêu hết toàn bộ số tiền tích góp mấy năm nay của chàng. Vong Ngôn lại vô cùng lạc quan, cười kiên định, vò rối tóc ta: “Đường đường là nam tử, chẳng lẽ ngay cả vợ mình mà cũng không nuôi nổi ư?”
Quả thực, Vong Ngôn tài hoa đầy bụng, nhưng không hiểu vì sao cho đến bây giờ chàng không màng tới công danh. Ta cũng không muốn chàng làm quan, cho dù phải chịu hết toàn bộ sự cản trở gây rối của phụ thân cũng không cổ vũ chàng đỗ đạt thành danh quay về cưới ta. Dù sao thanh quan khó làm, tham quan ta lại xem thường. Mà với tính tình Vong Ngôn, ngay thẳng không khuất phục, cứng như khúc gỗ, sẽ chỉ càng làm ta thêm lo lắng. Ta chỉ muốn tìm một nam tử thâm tình giống như phụ thân, chỉ đối tốt với một mình ta, có nhiều thời gian ở bên ta.
Chọn ngày lành tháng tốt, ta và Vong Ngôn cuối cùng cũng bái đường thành thân dưới sự chứng kiến của hàng xóm láng giềng, bắt đầu cuộc sống mới. Vong Ngôn làm phu tử ở một trường tư thục, rảnh rỗi thì bán thư họa, viết hộ thư từ. Ta thu lại tính tình bướng bỉnh hồi còn thiếu nữ, bắt đầu học cách lo liệu việc nhà, Vong Ngôn luôn sợ ta mệt nhọc, vừa về đến nhà cái gì cũng tranh làm. Sợ ta nhàm chán, còn quây hàng rào trong sân, trồng nhiều hoa cỏ, nuôi rất nhiều gà con vịt con.
Ban đêm, ta thích nằm sấp trên ngực chàng nghe chàng kể chuyện dã sử trong sách. Khi chàng có nhã hứng, sẽ làm thơ đọc ta nghe, vừa đọc vừa cắn vành tai ta, đêm xuân màn hương, triền miên đến chết, ngày tháng chẳng những không vất vả khổ cực mà còn tràn ngập trong tình thú.
Thời gian nháy mắt đã trôi qua nửa năm, nha hoàn Tiểu Hương theo hầu ta ngẫu nhiên sẽ gián tiếp nhờ người đưa đến cho ta chút tin tức trong nhà. Lúc ta chạy trốn phụ thân quả thực giận tím mặt, nhưng lại không phái người đi tìm, mà chỉ nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, sau đó không cho phép bất luận kẻ nào nhắc đến chuyện của ta, có lẽ là tâm đã nguội lạnh, coi như không có đứa con gái như ta.
Gần đây nghe được tin thân thể phụ thân tựa hồ có chút không khỏe, nghĩ đến mình không thể ở bên cạnh cha tận hiếu, khó tránh khỏi lo lắng hoảng hốt. Vong Ngôn thấy ta mất ngủ cả đêm, rầu rĩ không vui, nửa đêm ôm lấy ta nói muốn ra ngoài ngắm hoa.
Dưới ánh trăng, hoa mẫu đơn chúng ta trồng khi mới tới nay đã nở hoa, một màu đỏ rực, đẹp rung động lòng người, hơi phủ lên ánh trăng bàng bạc, trong hoa lệ mang theo chút thần bí. Vong Ngôn rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch, tấu lên khúc “Phượng cầu hoàng”. Ta múa trong gió, cười nhìn chàng, muốn thời khắc này vĩnh viễn ngưng lại.
Vong Ngôn mớm rượu cho ta, đè ta dưới hoa mẫu đơn, nụ hôn mạnh mẽ dữ dội trước đây chưa từng có: “Nguyệt Lạc, ta hận không thể gặp nàng sớm mấy năm.”
Ta thở hào hển bắt lấy ngón tay chàng thả trên bờ môi ta, khẽ cắn: “Chúng ta bây giờ không phải trường tương tư thủ* sao? Nhưng có một ngày ta hồng nhan già đi, Vong Ngôn, chàng có còn yêu ta như vậy nữa không?”
[*Trường tương tư thủ: chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu.]
Vong Ngôn thề son sắt: “Sông cạn đá mòn, ta quyết không phụ nàng.”
Vân phiên vũ phúc, cánh hoa mẫu đơn thấp thoáng tầng tầng lớp lớp, rơi rụng bay lả tả, trước mắt ta là mộng ảo tươi đẹp. Mệt mỏi vô bờ ta chợp mắt một lát rồi tỉnh lại, ánh trăng vẫn chiếu rọi sáng ngời, ta đắp trên người áo choàng của Vong Ngôn, đầu gối trên đùi chàng, không có chút cảm giác lạnh hay không thoải mái nào cả, Vong Ngôn vẫn thời thời khắc khắc săn sóc ta như vậy.
Ta mở to mắt nhìn chàng, chàng khoác trên người chiếc áo trong, cánh tay lộ ra ngoài, trong tay cầm bầu rượu, ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm. Một mùi thơm ngào ngạt mê ly, khuôn mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng ta chưa từng thấy bao giờ.
Trên cánh tay chàng có hai vết sẹo đã mờ nhạt đi, nhưng lại đè nặng lòng ta chưa bao giờ biến mất.
Đó là lúc chúng ta mới quen nhau được ba tháng, ta đã yêu Vong Ngôn sâu đậm, tình ý thắm thiết, chàng vẫn như trước kiêng kị thân phận tiểu thư của ta, đối với ta vẫn như gần như xa, còn có chút lảng tránh. Ta đối với chàng tràn ngập tò mò, hỏi lung tung này nọ, khi chàng nói với ta chuyện chàng thích làm nhất là sáng sớm tinh mơ đi lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, sau đó ta làm ầm lên đòi chàng mang ta đi cùng, cho dù là mặt trời lặn cũng được. Chàng bị ta quay như chong chóng, đành vụng trộm dẫn ta ra ngoài.
Kết quả là không ngờ lúc trở về sắc trời tối om, chúng ta rơi nhầm vào bẫy của thợ săn. Vong Ngôn vì kéo ta còn bị thương. Ngọn núi đen kịt, nơi nơi vang lên tiếng kêu của các loại thú hoang, ta sợ hãi bật khóc. Ban đêm trời lại đổ mưa to, Vong Ngôn ôm chặt ta, an ủi ta thợ săn sẽ tới xem con mồi, đến lúc đó sẽ có người cứu chúng ta ra ngoài. Nhưng không ai nghĩ tới, chúng ta bị nhốt ròng rã ba ngày, ta vừa đói vừa sợ, còn sốt cao. Vết sẹo trên cánh tay Vong Ngôn là bị ta cắn, trong cơn mê man chàng luôn an ủi ta, nói sẽ ở bên ta, muốn ta uống chút máu để duy trì, sẽ nhanh chóng có người tới cứu.
Sau đó cuối cùng cũng có người tìm thấy, ta hạ sốt, nghỉ ngơi một thời gian thì không còn gì đáng ngại, Vong Ngôn lại mất quá nhiều máu, miệng vết thương bị nhiễm trùng, thiếu chút nữa là mất mạng. Ta khóc đến tê tâm liệt phế, phụ thân lúc đó mới biết chuyện của chúng ta, tuy rằng mời đại phu tốt nhất tới, nhưng lại không cho chúng ta tiếp tục qua lại nữa.
Có lẽ lúc trước tình yêu của ta với Vong Ngôn chỉ là yêu thích ngưỡng mộ, nhưng sau lần đồng sinh cộng tử đó, mới chân chân chính chính là khắc sâu vào xương tủy, bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, ta toàn tâm toàn ý tín nhiệm và giao phó cho chàng, cho dù bảo ta vứt bỏ toàn bộ thế giới này, ta cũng muốn ở bên chàng.
Cho dù Vong Ngôn khen ta xinh đẹp nhường nào, ta biết đó chỉ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Ta diện mạo bình thường, nữ công rối tinh rối mù, cầm kỳ thư họa cũng học không giỏi. Duy chỉ có một điều khá hơn các tiểu thư khác, đại khái cũng được coi là tài nấu nướng. Mặc dù từ nhỏ có người hầu hạ, nhưng không phải là mười ngón tay không dính nước xuân, ta thường xuyên xuống bếp nấu cho phụ thân. Cho nên bây giờ trong những lúc rảnh rỗi, ta thường biến hóa món ăn lấy lòng dạ dày Vong Ngôn.
Chàng cầm chiếc đũa, nếm thử cá lư hấp ta vừa làm, nhướn lông mày tán thưởng: “Tuy rằng giống nhau nhưng cảm giác món ăn Nguyệt Lạc làm hương vị không giống tiệm ăn bên ngoài.”
“Không giống chỗ nào?” Ta có chút đắc ý.
Vong Ngôn nhìn con cá trong mâm trắng mịn thơm phức tựa hồ còn run nhè nhẹ, lắc lắc đầu: “Nói không nên lời, chỉ cảm thấy rất tươi ngon, vị ngon đến cực điểm.”
“Nương tử chàng có khả năng như vậy, vậy buổi tối chàng có thể bồi nàng đi xem kịch đèn chiếu* không?”
[*Kịch đèn chiếu (bì ảnh kịch): nhân vật cắt bằng da thú hoặc bìa, nghệ nhân vừa điều khiển các hình cắt vừa hát.]
Vong Ngôn trợn to hai mắt: “Chúng ta đã đi liên tục mười ngày rồi.”
Ta cười một tiếng, không thuận theo làm nũng trong ngực chàng: “Nhưng ta rất muốn biết đoạn sau của câu chuyện ra sao?”
“Ta có thể kể nàng nghe, chuyện xưa ta cũng biết.”
“Không muốn không muốn, chàng không biết diễn.”
Vong Ngôn bất đắc dĩ sờ đầu ta: “Được được được, ta bồi nàng.”
Nhưng buổi tối kịch hay đang diễn, hàng xóm lại vội vàng chạy tới báo với ta, nói nhà ta cháy. Ta và Vong Ngôn vội vàng trở về, mặc dù cứu được lửa, nhưng trong phòng lại cháy sạch. Lửa bắt đầu cháy từ phòng bếp, khi ra khỏi nhà ta còn hầm nồi canh, đoán chừng bếp lửa đóng không kín, đốm lửa nhỏ bắn lên đống củi? Của cải chăm chỉ gom góp hơn nửa năm nay bị hủy đi như vậy, bảo ta làm sao không đau lòng cho được, còn cả nhiều ngân phiếu ta mang theo lúc rời nhà và những thư họa của Vong Ngôn nữa chứ.
Vong Ngôn an ủi ta, nói người không sao là tốt rồi. Ta ngẫm lại thấy cũng phải, chỉ cần Vong Ngôn còn ở bên cạnh ta, hai chúng ta đều bình an, còn trân quý hơn bất cứ thứ gì trên đời này.
~~o0o~~~~~~
Đào Tâm Đào Tâm - Fresh Quả Quả Đào Tâm