Nguyên tác: The Tao Of Deception
Số lần đọc/download: 0 / 18
Cập nhật: 2023-08-05 09:50:27 +0700
Chương 1
----
Khi Du Cường Thanh, một quan chức hàng đầu của Bộ An ninh Nhà nước Trung Quốc, lẻn qua biên giới đến Hồng Kông vào tháng 11 năm 1985, ông ta đã bỏ lại một cơ quan tình báo Trung Quốc mong manh dường như sắp sụp đổ. Nhưng bản chất của ngành tình báo là không có gì giống như lúc đầu. Những người chỉ huy tình báo của Trung Quốc dần dần lấy lại thế cân bằng và một thập kỷ trước, họ đã phá tan một mạng lưới tại Trung Quốc chuyên cung cấp thông tin cho CIA, giết hoặc bắt giữ hơn hai chục người.
Những câu chuyện gián điệp luôn pha trộn giữa thực tế và hư cấu. Các cơ quan tình báo đặt tên cho các điệp viên ngoài đời thực của họ, như các nhân vật trong tiểu thuyết. Họ tạo ra những “huyền thoại” để các đặc vụ của họ ghi lại một quá khứ tưởng tượng. Thế giới gián điệp, như người ta thường nói, được vẽ bằng “sắc thái của màu xám,” và các sự kiện của nó được thêu dệt bằng hư cấu.
Vì vậy, câu chuyện này cũng là hư cấu. Đây không phải là tường thuật “có thật” về những gì đã xảy ra trong cuộc chiến gián điệp giữa CIA và Bộ An ninh Quốc gia Trung Quốc trong vài thập kỷ qua. Có vài chi tiết có thực. Và, chắc chắn, xuất phát điểm đào tẩu của Du Cường Thanh là chính xác. Bạn có thể tự tra cứu. Nhưng các nhân vật trong câu chuyện này sống trong thế giới của trí tưởng tượng. Đây là một câu chuyện tự sáng tác.
-----
1. 1985, Hồng Kông
Một tuần sau khi Du Cường Thanh đào tẩu khỏi Trung Quốc, ông bị nhốt trong một ngôi nhà an toàn ở Vịnh Repulse, hướng ra biển. Lính canh của CIA theo dõi từ một căn hộ gần đó và từ bên kia đường. Vương quốc Anh kiểm soát Hồng Kông vào thời điểm đó và căn hộ là an toàn trước các đặc vụ Trung Quốc, những người sẽ giết Du Cường Thanh nếu họ biết nơi ông ẩn náu.
Du Cường Thanh đi đi lại lại trong các phòng của ngôi nhà an toàn trong vài ngày đầu tiên, mất ngủ và chán nản. Ông muốn ra đi, nhưng ông vẫn ở trong tầm với của Bắc Kinh; tệ hơn, ông vẫn đang ở trong một thuộc địa gần Trung Quốc. Ông hay đau bụng, và phàn nàn về thức ăn trong mỗi bữa ăn. Du Cường Thanh yêu cầu nước đóng chai từ châu Âu và một người nếm thức ăn để đảm bảo rằng ông không bị đầu độc.
Mỗi ngày trong tuần đầu tiên đó, Du Cường Thanh tiếp một vị khách người Mỹ trẻ tuổi, lịch sự. Tên anh là Thomas Crane. Cha mẹ anh từng là nhà truyền giáo ở các tỉnh Hà Nam và Sơn Đông, và anh nói thông thạo tiếng Phổ thông. Họ đã hy vọng con trai mình cũng sẽ trở thành một nhà truyền giáo, nhưng anh đã gia nhập CIA, điều này hoàn toàn khác với việc truyền giáo, dù rằng cũng giống nhau ở một số khía cạnh.
Nhiệm vụ đầu tiên của Crane là trông coi Du Cường Thanh trong khi CIA quyết định có đưa ông ta đến Mỹ hay không.
Du Cường Thanh có khuôn mặt của một vị quan chức: đôi môi mỏng; đôi mắt sắc bén; vầng trán cao; mái tóc sẫm màu chuyển sang màu xám, không nhuộm màu đen thông thường. Có lẽ đó là một phần vấn đề của ông ta. Ông quá tốt để trở thành sự thật: một người con của cán bộ cách mạng; không, hơn thế nữa, là một hoàng tử. Cha của Du Cường Thanh đã cùng Mao Trạch Đông trốn trong hang Diên An; người vợ đầu tiên của cha Du Cường Thanh đã trốn đi để trở thành tình nhân của Mao. Du Cường Thanh đã sống sót sau Cách mạng Văn hóa để trở thành người đứng đầu các hoạt động nước ngoài của cơ quan gián điệp Trung Quốc. Anh đã được nhận nuôi sau cái chết của cha mình bởi một người đàn ông tàn nhẫn, người đã trở thành người đứng đầu cảnh sát bí mật của Trung Quốc. Thực sự là Du Cường Thanh biết tất cả những bí mật.
Và bây giờ, Du Cường Thanh tuyên bố, ông ta chán ngấy Trung Quốc và muốn đào tẩu. CIA lúc đầu không tin tưởng ông ta. Du Cường Thanh đã đều đặn gửi đi những mẩu giấy nhỏ, nội dung chứa các thông tin lặt vặt, trong hai năm. Nhưng nhân viên phản gián của CIA cảnh báo rằng ông có thể là một mối nguy hiểm, một hành động khiêu khích nhằm lừa CIA tiết lộ các bí mật của họ. Và có lẽ CIA không muốn nghe những gì Du Cường Thanh muốn nói.
*****
“Có năm loại gián điệp,” Du Cường Thanh giải thích với Tom vào một buổi sáng trong cái nóng ngột ngạt và không có gió của Hồng Kông. Khi liệt kê từng loại, ông ta giơ một ngón tay mảnh khảnh mềm mại lên.
“Có những ‘gián điệp địa phương’ trà trộn với kẻ thù; có “nội gián” thâm nhập cơ quan mật vụ của địch; có những vụ ‘do thám’ do địch cử đến nhưng trở thành điệp viên 2 mang; có những 'điệp viên sống', những người có vẻ ngoài bình thường nhưng che giấu mục đích sâu xa hơn của họ. Và có những 'điệp viên chết', mạng sống của họ có thể bị tiêu diệt.”
“Ông là điệp viên loại nào?” Crane hỏi, không phải chỉ để tỏ ra lịch sự.
“Có lẽ tôi là một điệp viên chết,” Du Cường Thanh trả lời. “Nhưng đó là quyết định của cơ quan của anh. Họ chọn và tôi chấp nhận. Chân khí của sự đáng tin cậy là đúng đắn và điềm tĩnh.”
Chính xác và bình tĩnh cũng thường là những từ dùng để mô tả Tom Crane. Anh cao gần mét tám, không cao lắm. Anh ta có khuôn mặt dễ nhìn, mái tóc nâu mềm mại; đôi mắt duy trì một cái nhìn kiên định; một cái miệng tự nhiên nở một nụ cười dễ dãi. Đó là một khuôn mặt mà bạn có thể nhìn lướt qua trong một cuộc tụ họp hoặc trên đường phố, và đó chỉ là một phần khiến Tom Crane trở thành một sĩ quan tình báo bẩm sinh.
Crane là người biết lắng nghe, và ông già Du Cường Thanh thích nói chuyện, vì vậy buổi sáng hôm đó và nhiều tháng sau đó, Crane đã được hướng dẫn chi tiết về ngành tình báo của Trung Quốc. Anh đã học được nghề của Bộ An ninh Quốc gia, "Đạo lừa dối", như Du Cường Thanh gọi nó. Crane đã học được lịch sử bất thành văn của cuộc cách mạng, và di sản của sự phản bội và xấu hổ.
Du Cường Thanh đã không kể bí mật lớn nhất của mình trong tuần đầu tiên đó. Là một quan chức tình báo cấp cao của Trung Quốc, ông biết tên và lịch sử của các đặc vụ mà Bộ An ninh Trung Quốc đã tuyển dụng trong CIA. Du Cường Thanh đã viết nó bằng mật mã của riêng mình trong một cuốn sổ nhỏ, người Trung Quốc gọi nó là mìjiàn. CIA muốn cuốn sổ của Du Cường Thanh khi ông lần đầu tiên đến biên giới, nhưng Du Cường Thanh từ chối giải mã nó. Ông ta muốn được lên máy bay đến Mỹ trước.
Nhưng sau một tuần, Du Cường Thanh đã gần hết thời gian. Ông ta gần như là một điệp viên chết, và muốn tiếp tục được là một điệp viên sống. Vì vậy, Du Cường Thanh bảo Crane triệu tập trưởng phụ trách CIA từ lãnh sự quán Mỹ trên đường Garden đi đến ngôi nhà an toàn.
Trưởng phụ trách CIA đổ mồ hôi hột khi đến Vịnh Repulse trong cái nóng của phòng xông hơi ướt của buổi chiều tháng mười một. Du Cường Thanh nghĩ, người Mỹ là những người đầy mồ hôi, khá lông lá và hôi hám nữa. Nhưng họ có quyền lực và tiền bạc. Trưởng phụ trách trông giống như một chiếc ví quá khổ.
Vị đại diện CIA bắt tay Du Cường Thanh thật chặt khi đến, siết chặt những mẩu xương nhỏ. Đó là một điều khác về người Mỹ; họ không đánh giá cao sự lịch sự của một cái bắt tay nhẹ nhàng. “Anh có tin gì cho tôi?” Trưởng phòng yêu cầu.
“Tổ chức của ông đã bị xâm nhập,” Du Cường Thanh nói. “Có một gián điệp Trung Quốc bên trong CIA. Chúng tôi đã tuyển dụng người này vào năm 1944. Chúng tôi đã chỉ đạo anh ta kể từ đó. Tên tiếng Anh của người này là ‘Larry.’ Trong tiếng Trung, chúng tôi gọi anh ấy là ‘Wu-Tai.’”
“Chứng minh đi,” người đứng đầu CIA nói.
Du Cường Thanh mở cuốn sổ nhỏ và chỉ vào một cái tên được mã hóa. "Cái này. Nó có nghĩa là 'Chin'. Người này là phiên dịch viên cho dịch vụ thông tin phát sóng nước ngoài của CIA. Ông ấy kể cho chúng tôi về kế hoạch của Nixon khi Nixon đến Trung Quốc năm 1972. Ông ấy cung cấp cho chúng tôi các tài liệu quốc phòng Mỹ. Chin đã cho chúng tôi mật danh và địa điểm của các điệp viên nằm vùng của CIA ở Trung Quốc. Rồi! Hành động đi, hãy kiểm tra tin của tôi."
“Larry Chin,” đại diện CIA nói. Vẻ mặt chua xót hiện lên trên mặt ông, như thể ông vừa nuốt phải một miếng củ cải thối. "Tôi biết anh ta."
“Bắt hắn ngay. Nếu Chin biết rằng tôi đã đào thoát, anh ta sẽ nói với nhân viên phụ trách mình tại Bộ An ninh Trung Quốc, và anh ta sẽ bỏ trốn ngay. Nhanh lên, ngay bây giờ.” Du Cường Thanh làm một cử chỉ bằng tay, như muốn nói, đi đi, làm việc của mình đi.
Trưởng đại diện CIA đi đến ô tô của mình, nơi ông có đường dây liên lạc an toàn. Ông đánh thức sĩ quan trực ở Bộ phận Đông Á và yêu cầu tìm kiếm Larry Wu-Tai Chin. Ông đợi trong khi sĩ quan trực ca gọi sĩ quan phản gián cao cấp nhất đang trực.
Phản gián Mỹ đã có hồ sơ về Chin. Người này thực sự đã gia nhập Quân đội Mỹ với tư cách là một dịch giả vào năm 1944; đã chuyển sang CIA vào năm 1952, và là một trong số ít nhà ngôn ngữ học về tiếng Trung có năng lực của cơ quan này, ông đã xử lý một số thông tin nhạy cảm nhất của CIA về Trung Quốc trong hơn 30 năm. FBI đã cảnh báo hai năm trước rằng Chin có thể là một điệp viên hai mang của Trung Quốc, nhưng những người bắt gián điệp của CIA không muốn thừa nhận rằng ông ta có thể là một điệp vụ cho đối phương. Bây giờ họ không còn lựa chọn nào khác.
Vị đại diện CIA muốn nhiều thông tin hơn từ mìjiàn của Du Cường Thanh, nhưng ông nói không, cho đến khi ông tới Mỹ an toàn.
*****
Du Cường Thanh rời Sân bay Kai Tak vào đêm hôm đó trên một chiếc máy bay phản lực Gulfstream; máy bay CIA này không có dấu hiệu ngoại trừ phù hiệu ở đuôi. CIA đã cử ra một đội vệ sĩ, nhưng nhân viên phụ trách vụ này duy nhất đi cùng Du Cường Thanh là Crane. Du Cường Thanh yêu cầu champagne; máy bay chỉ có rượu whisky, vì vậy Du Cường Thanh đã uống hết một chai rượu này.
FBI đã bắt giữ Larry Chin một tuần sau đó. Tại phiên tòa xét xử vào tháng 2 năm 1986, Chin bị kết tội gián điệp. “Khi tôi nghĩ về những gì mình đã đạt được,” Chin nói, “tôi phải trả cái giá rất nhỏ là án tù chung thân. Nó là đáng giá.” Vài tuần sau, ông ta tự sát trong phòng giam ở Manassas, Virginia.
Du Cường Thanh không dễ chiều chuộng khi đến Mỹ. Ông đưa ra những đòi hỏi ngông cuồng. Ông muốn CIA cung cấp cho mình một hậu cung toàn phụ nữ, và uống rượu nhiều. Du Cường Thanh nghĩ mình là người được chọn, người có dòng dõi, là hàng hiếm.
Nhân viên CIA duy nhất từng thiết lập mối quan hệ với Du Cường Thanh là cậu trai trẻ Crane. Crane sẽ đặt ra những câu hỏi đơn giản và lấy về những câu trả lời phức tạp.
“Hãy kể cho tôi nghe về gia đình của ông,” Crane gợi chuyện.
Và cơn ác mộng từ từ xuất hiện, trong từng chương một. Cha của Du Cường Thanh, Hoàng Kính (tên thật Du Khải Uy) là một sinh viên vật lý đã rời bỏ gia đình Quốc dân đảng để trở thành một nhà cách mạng Cộng sản đảng; ông kết hôn với một nữ diễn viên Thượng Hải xinh đẹp nhưng không chung thủy tên Lý Vân Hạc, sau đổi thành Giang Thanh. Nữ diễn viên này đã bỏ Du Khải Uy để đến với Mao Trạch Đông; không thể tin được rằng sau khi Mao mất bà đã trở thành thủ lĩnh của “bè lũ bốn tên” cực tả đã khủng bố Trung Quốc trong thời gian đó. Gia đình của Du Cường Thanh bị săn lùng trong Cách mạng Văn hóa, nhưng ông vẫn sống sót và cuối cùng trở nên thịnh vượng. Em trai của ông, người sẵn sàng bán đứng bất cứ ai để cứu mạng sống của mình, cũng được thăng cấp trong đảng.
Lúc đầu, Crane tự hỏi điều gì đã lấy đi lòng trung thành của Du Cường Thanh. Khi lắng nghe, anh nhận ra rằng trước khi đào tẩu, Du Cường Thanh đã quá ghê tởm bản thân. Ông biết lịch sử thực sự của đảng. Đầu những năm 1970, ông đã cùng nhà văn Mỹ Edgar Snow đi thăm các đồng chí lão thành cách mạng. Những gì Du Cường Thanh nghe được là một cảm giác bị phản bội. Cách mạng là một lời nói dối; đảng đã bị nhiễm độc và tham nhũng. Du Cường Thanh cố gắng sống chung với nó, nhưng máu vẫn rỉ ra từ các bức tường.
Du Cường Thanh đã cố gắng liên lạc với người Mỹ trước khi bỏ trốn. Ông cảm thấy ngột ngạt trong nhà nước cảnh sát Trung Quốc mới hùng mạnh, nhưng Washington đã phải lòng Bắc Kinh. Ba lần, ông báo cho FBI rằng một điệp viên Trung Quốc đang âm thầm làm việc cho họ. CIA từ chối các cảnh báo; họ không muốn thấy một lỗ hổng. Cuối cùng, giống như hơi nước bốc lên từ ấm đun nước, Du Cường Thanh thổi bay nắp ấm. Ông chạy qua biên giới vào Hồng Kông, mang theo mìjiàn trong túi áo khoác.
*****
Crane lắng nghe nỗi đau và sự tức giận của Du Cường Thanh. Nhưng đây là hoạt động gián điệp, không phải trị liệu tâm lý, và anh tiếp tục moi từ Du Cường Thanh cách người Trung Quốc điều hành cơ quan tình báo của họ. Du Cường Thanh vui mừng kể cho chàng trai CIA trẻ tuổi về nghề tình báo của Trung Quốc; xét cho cùng, bản thân ông đã phát minh ra nhiều thứ tại đây.
Du Cường Thanh hoàn toàn bóc trần Bộ An ninh Trung Quốc. Trong những ngày cuối cùng ở Bộ, ông đã đi lang thang trong các hành lang, chụp ảnh các tài liệu trên bàn làm việc của mọi người, lấy các hồ sơ bí mật, hỏi về các dự án đặc biệt. Du Cường Thanh là một thái tử đỏ. Không ai có thể ngăn cản ông. Du Cường Thanh đã mang ra nước ngoài những cuộn phim cùng với mìjiàn của mình.
Du Cường Thanh ra lệnh cho Crane ra trận. Ông nói: “Bộ An ninh Trung Quốc không có tiền để mua lòng trung thành của mọi người hoặc thiết lập những vỏ bọc sang trọng. Bộ này chỉ giỏi đi mây về gió."
“Những gì Trung Quốc có là con người,” Du Cường Thanh giải thích. Ông đưa ra một ví dụ về hoạt động giám sát chống lại một đặc vụ bất hợp pháp của Nga ở Bắc Kinh hai năm trước, tại đó người Trung Quốc đã sử dụng ba nghìn người theo dõi đặc vụ này. Bạn có thể tưởng tượng điều đó không? ông cười. Du Cường Thanh nói rằng người Mỹ có thể chế giễu công nghệ Trung Quốc, nhưng các cơ quan an ninh Trung Quốc đã đặt micrô ở khắp mọi nơi - ở mọi ghế đá công viên nơi người nước ngoài có thể ngồi, hoặc bàn ăn nơi họ có thể ăn.
Một đêm nọ, khi Du Cường Thanh đang uống rượu, ông thì thầm vào tai Tom: Bộ An ninh Trung Quốc có một chương trình tên là “nghìn nhân tài” để đánh cắp kiến thức phương Tây. Người Mỹ đã làm cho việc đó trở nên dễ dàng. Họ mời các nhà nghiên cứu Trung Quốc đến mọi trường đại học và phòng thí nghiệm của công ty. Họ cẩu thả trong việc bảo vệ bí mật của chính mình. Sự thiếu chú ý của Mỹ chính là vũ khí tốt nhất của Trung Quốc.
“Bạn không thể ngừng là người Trung Quốc được,” Du Cường Thanh nói. “Nhiều sinh viên Trung Quốc ở Mỹ, họ không nhớ nỗi kinh hoàng của Mao. Họ tin vào một giấc mơ Trung Quốc mới. Và nếu không, cha mẹ của họ ở Bắc Kinh và Thượng Hải sẽ nhắc nhở họ. Người Hoa ở Singapore, Malaysia, Berkeley, Cambridge, cũng vậy thôi. Họ vẫn là người Trung Quốc. Đó là những người chúng tôi chiêu mộ tham gia đội quân tình báo của Bộ An ninh Trung Quốc.”
Tom đã nghe tất cả, tháng này qua tháng khác. Đôi khi anh ấy đưa cô vợ mới cưới của mình, Sonia Machel, đến các phiên họp với Du Cường Thanh. Cô là con gái của một người cha Mozambique và một người mẹ Trung Quốc lớn lên ở Macau khi nó là thuộc địa của Bồ Đào Nha. Cô cũng nói thông thạo tiếng Phổ thông.
Cha của Sonia đã làm gián điệp cho Mỹ trước khi rời Macau, vì vậy CIA cũng tin tưởng cô. Họ là một "cặp đôi song song", theo cách nói của CIA. Mọi cuộc hôn nhân đều có những bí mật, nhưng đối với một cặp đôi song song thì những bí mật đó chỉ là những bí mật thông thường. Du Cường Thanh cảm thấy thoải mái với Sonia và kể nhiều chuyện hơn.
*****
Sau hơn một năm phá vụ án gián điệp Trung Quốc, gia đình Crane được giao nhiệm vụ ở nước ngoài. Công việc đầu tiên của họ là đến Kuala Lumpur để làm việc với cộng đồng người Hoa đông đảo ở Malaysia. Họ đã làm tốt. Sonia đã phát hiện và phát triển những người có triển vọng tốt nhất để tuyển dụng làm đặc vụ, và Tom đã giới thiệu họ. Họ là những ngôi sao đang lên. Sau đó, họ chuyển đến Phnom Penh để tìm kiếm tân binh trong cộng đồng người Hoa ở đó.
Du Cường Thanh được tái định cư ở ngoại ô Los Angeles. CIA tìm cho ông ta một người vợ. Du Cường Thanh là một người hay phàn nàn, giống như nhiều người đào tẩu, muốn có nhiều tiền và đặc quyền hơn. Ông nghĩ rằng ông đã trao cho CIA chìa khóa của cả một vương quốc. Người Trung Quốc đã nhiều lần tung tin đồn rằng ông đã bị ám sát ở nước ngoài. Điều đó khiến Du Cường Thanh rất vui vì chính phủ Trung Quốc vẫn vô cùng xấu hổ về sự đào tẩu của ông, đến mức họ phải giả vờ rằng ông đã chết.
Gia đình nhà Crane trở về nhà ở Washington một thời gian ngắn sau chuyến đi của họ tới Campuchia. Họ được sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo tới Trung Quốc. Chức vụ đầu tiên của họ sẽ là tại Lãnh sự quán Mỹ ở Thành Đô, thủ phủ của tỉnh Tứ Xuyên. Các lãnh sự quán là lựa chọn sau cùng dành cho các nhà ngoại giao, nhưng không phải là lựa chọn sau cùng dành cho các điệp viên. Chúng có thể là nơi săn tìm người tốt hơn là ở thủ đô.
Trước khi Tom đến Trung Quốc, anh đã xin phép CIA để tới gặp Du Cường Thanh. Anh không thích ông già này, nhưng anh cảm thấy có trách nhiệm với ông. Tom là người gần gũi nhất với cậu con trai người Mỹ của Du Cường Thanh.
Du Cường Thanh đã béo lên khi thường xuyên ăn đồ ăn Mỹ, và uống nhiều hơn. Nhưng ông tỏ ra rất vui khi gặp lại viên chức CIA mà ông đã chia sẻ mọi bí mật của mình.
Du Cường Thanh nói: “Bây giờ bạn là một 'người du lịch'. Đó là cách gọi của Trung Quốc cho các gián điệp." Ông lấy ra một trong những cuốn sách mà ông đã mang từ Trung Quốc, và nắm tay Crane khi ông đọc: “Hãy giống như một con chim sáo đi vào rừng rậm hoặc một con cá lặn xuống vực sâu nhất, và không để lại dấu vết.”
Du Cường Thanh yêu cầu một ly rượu whisky khác. Crane đi lấy nó, sau đó hôn lên trán ông già và rời đi.
-----
2. 1998, Thành Đô
Tom và Sonia đến Lãnh sự quán Mỹ mới được xây dựng ở Thành Đô. Trước đây, các nhân viên CIA đã bị ép phải vào sống trong một khách sạn địa phương, vì vậy đây là sự giải thoát. Khu nhà được bao bọc bởi những bức tường trát vữa trên một con phố hẹp ở một khu vực lỗi thời của thị trấn phía nam với con sông đục ngầu chia đôi thành phố. Bên trong cổng chính là một hàng hiên lớn trên đỉnh có quốc huy của Mỹ và được hai con sư tử đá của Trung Quốc bảo vệ.
Thành Đô được cho là nhiệm vụ dễ dàng đối với các nhà ngoại giao Mỹ. Nó nằm ở phía tây của các thành phố ngột ngạt của đồng bằng sông Dương Tử, nép mình trên một đồng bằng cao màu mỡ. Ở phía bắc và phía tây là những dãy núi gồ ghề có thể được nhìn thấy vào một ngày đẹp trời, nhưng các thành phố công nghiệp của Trung Quốc đã không cho phép cư dân nhìn được những đỉnh núi này nữa.
Thành Đô là một thị trấn bùng nổ vào cuối những năm 1990. “Làm giàu là vinh quang” là câu thần chú của Trung Quốc lúc đó và Tứ Xuyên đang sống trong giấc mơ. Tiền đầu tư tăng mạnh từ Hồng Kông, Đài Loan và Mỹ; các tòa nhà cũ đã bị san bằng để xây dựng các nhà máy và tòa nhà văn phòng mới, những tòa nhà này nhanh chóng bị phá bỏ để nhường chỗ cho những tòa nhà lớn hơn.
Lãnh sự quán Mỹ có một lượng lớn nhân viên là công dân Trung Quốc, được cho là gián điệp, họ rình mò bất kỳ không gian nào mở cửa cho họ. Địa điểm này được các tòa nhà văn phòng cao tầng bao quanh, vì vậy người Mỹ đã được cảnh báo rằng tòa nhà này có thể đang ngập trong năng lượng điện từ; do vậy họ cho rằng các cuộc trò chuyện trong phòng có cửa sổ có thể được đọc ra bằng tia laser đo độ rung của các ô cửa sổ.
Căn cứ của CIA nằm sau một mê cung cửa trên tầng hai ở phía sau tòa nhà. Crane đã phải mở hàng chục ổ khóa để đến được nơi làm việc bảo mật của mình. Không gian này được che đi, không cho các nhân viên Trung Quốc thấy, và các cuộc trò chuyện trong “Phòng họp âm thanh” có vách ngăn đã được bảo mật, hoặc người ta cho rằng như vậy.
Tom đã tổ chức một cuộc họp trong phòng họp này vào tuần đầu tiên của anh với năm nhân viên tình báo dưới quyền. Ba người được “tuyên bố công khai”, nghĩa là Bộ Ngoại giao đã nói với chính phủ Trung Quốc rằng họ là nhân viên CIA. Ba người còn lại, bao gồm cả Tom và vợ anh, đều “không được khai báo”, với vỏ bọc là các thành viên bình thường của Lãnh sự quán. Vợ chồng Tom là những người nói tiếng Trung thông thạo duy nhất.
“Chúng ta không thể phạm sai lầm ở đây,” Crane bắt đầu cuộc trò chuyện nhóm đầu tiên của mình, nhớ lại những gì Du Cường Thanh đã nói với anh về nghề tình báo của Trung Quốc. “Chúng ta đang bị giám sát liên tục, khắp nơi. Ở nhà, nơi làm việc, trên xe buýt, đi bộ trên đường phố. Đừng cho rằng bạn là 'hết bị theo dõi', ngay cả sau một lộ trình phát hiện giám sát mất cả nửa ngày."
Những cái đầu gật gật. Họ đã nghe tất cả những điều đó trong quá trình đào tạo tại CIA. Tom nhìn ra một sự tự tin sai lầm. Bản thân anh đã từng tự mãn, ở Kuala Lumpur, và đã làm lộ một đặc vụ. Anh khuyên cả nhóm:
“Người Trung Quốc sở hữu cả không gian này. Cải trang của chúng ta là tuyệt vời. Chắc chắn. Nhưng đừng tin tưởng tài cải trang. Công nghệ chống giám sát của chúng ta cũng rất xuất sắc. Chúng ta có những cặp mắt và đôi tai thân thiện trong không gian này. Nhưng cũng đừng tin vào điều đó. Rất, rất khó để đánh bại việc giám sát tại các vị trí cố định của Trung Quốc ở mọi góc phố."
“Luôn giả định điều tồi tệ nhất. Nếu bạn đã đến một địa điểm truyền tin và bạn nghĩ rằng mình đã sạch sau 5 giờ cắt đuôi, thì bạn gần như chắc chắn đã sai. Hãy làm lại việc cắt đuôi thêm năm giờ nữa. Nếu bạn có một chút nghi ngờ nhỏ nhất về việc liệu bạn có bị theo dõi hay không, thì hãy hủy bỏ việc đưa tin. Nếu không, bạn sẽ khiến ai đó bị giết."
“Vậy, chúng ta đang làm gì ở đây?” một người phụ nữ đang làm nhiệm vụ đầu tiên của mình đặt câu hỏi. “Ngoài việc đi đến gym để tập thể dục.”
“Chúng ta đang chờ,” Tom nói, “thời điểm khi ai đó nhét một mảnh giấy vào túi của chúng ta ở chợ, hoặc dừng lại để nói chuyện tại một bữa tiệc, hoặc tình cờ gặp chúng ta trong công viên. Khoảnh khắc vàng. Và rồi chúng ta sẽ có một ngày, có thể chỉ vài giờ, để trả lời họ."
“Hãy sẵn sàng,” anh tiếp tục. “Bất cứ lúc nào, bất cứ ngày nào, một cuộc đột nhập có thể làm sập cửa trước của lãnh sự quán. Bất cứ buổi chiều nào bạn tản bộ trên đường Lingshiguan, một quan chức Trung Quốc có thể bỏ một tờ giấy nhỏ vào ví của bạn. Và sau đó, cuộc đua bắt đầu."
“Chúng ta sẽ phải chuẩn bị sẵn mọi thứ. Mẫu sẵn: Nơi tổ chức cuộc gặp đầu tiên. Cách lập bản đồ giúp bạn có cơ hội thoát ra ngoài trong một mê cung các thiết bị giám sát. Một giao thức liên lạc được giấu kín. Nhưng hãy sẵn sàng. Đây là vở ballet đường phố. Bạn phải luôn uyển chuyển, linh hoạt, luôn ở vị trí phía sau bức màn. Nếu không, khi đến giờ trình diễn, chúng ta sẽ thất bại. Hiểu chưa?"
Những cái đầu gật đầu. Tất nhiên là họ đã hiểu. Đó là những gì họ đã được học. Những người làm nghề tình báo thời xưa đôi khi vẫn gọi CIA là “Những chú hề đang hành động”, nhưng họ chỉ nhớ lại những ngày sống trong cẩu thả khi các bữa tiệc cocktail là địa điểm quen thuộc để phát hiện các đặc vụ tiềm năng, và kỹ năng giao dịch tốt có nghĩa là không say xỉn. Điều đó đã kết thúc. Người Trung Quốc không uống vodka. Họ đã có camera theo dõi các camera.