I love to lose myself in other men's minds.... Books think for me.

Charles Lamb

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ẠI PHÁP SƯ KẾ VỊ
Dyana Winne John
Kim Trâm dịch
Ghi chú: Mọi việc trong cuốn sách này xảy ra trước thời gian xảy ra câu chuyện trong cuốn Chín mạng sống của bé CAT ít nhất hai lăm năm.
Tặng Leo, người bị chiếc gậy bóng chày đập vào đầu
Chương 1
Nhiều năm sau Christopher mới kể cho một người khác nghe về những giấc mơ của mình. Đó là vì hầu như nó chỉ sống trong phòng trẻ trên nóc một toà nhà lớn của London và cứ vài tháng chị hầu phòng trẻ lại bị thay một lần.
Chắc chắn nó chưa gặp cha mẹ cùng lúc bao giờ. Khi Christopher còn nhỏ nó rất sợ một ngày nào đó gặp Ba đang đi dạo trong công viên và sẽ không nhận ra ông. Nó thường quỳ xuống và nhìn qua lan can vào những ngày hiếm hoi khi ba từ thành phố trở về trước giờ đi ngủ, mong sẽ ghi nhớ được hình ảnh ba vào tâm trí. Tất cả những gì nó ghi nhớ được là hình ảnh thu gọn của một chiếc áo khoác dài, một đám râu quai nón đen nhánh rậm rì chải mượt, ba đưa chiếc mũ cao màu đen cho người hầu, rồi hình ảnh một đường ngôi trắng tinh gọn ghẽ trên mái tóc đen thấp thoáng lúc ba đi nhanh dưới cầu thang và khuất dạng. Ngoài việc biết ba nó cao hơn tất cả các người hầu, Christopher hầu như không biết gì thêm.
Một vài buổi tối má đứng ở cầu thang để đón ba, chắn mất tầm nhìn của Christopher bởi chiếc váy lụa với vô số nếp xếp. Má sẽ lạnh lùng nói với người hầu:
-Nhớ nhắc ông chủ rằng tối ngay nhà này có buổi Tiếp tân và ta yêu cầu ông ấy đóng vai chủ nhà lấy một lần trong đời.
Ba - khuất sau chiếc váy rộng của má - sẽ trả lời bằng giọng vô cùng ảm đạm:
-Bảo bà chủ là tối nay ta đem từ văn phòng về hàng đống việc phải làm. Bảo bà là lẽ ra bà nên báo trước cho ta chứ.
Má sẽ nói với người hầu:
-Nói cho ông chủ ngươi biết là nếu ta báo trước thì ông ta sẽ kiếm ra cớ để vắng mặt. Chỉ cho ông ấy thấy công ty của ông ấy được cấp vốn bằng tiền của ta và ta sẽ cắt vốn nếu ông ấy không làm cho ta cái việc nhỏ này.
Rồi ba sẽ thở dài và nói
-Bảo Bà chủ của ngươi là ta lên mặc quần áo. Một cách miễn cưỡng. Bảo bà ấy đứng sang một bên cho ta đi.
Christopher thất vọng thấy má chẳng bao giờ đứng sang bên cả. Bao giờ bà cũng chỉ tóm váy lại và oai vệ đi lên cầu thang trước ba để chắc chắn là ba sẽ làm theo ý bà. Má có đôi mắt rất to và sáng, thân hình tuyệt đẹp và những lọn tóc quăn đen nhánh. Chị hầu gái trẻ bảo Christopher rằng má là Người Đẹp. Vào tuổi đó, Christopher cứ tưởng cha mẹ đứa trẻ nào cũng thế, nhưng nó vẫn ước ao má để cho nó nhìn rõ ba một lần.
Christopher tưởng mọi người ai cũng có những giấc mơ giống như của nó. Nó cứ nghĩ những giấc mơ đó chẳng có gì đáng nói đến. Những giấc mơ bao giờ cũng bắt đầu giống nhau. Christopher ra khỏi giường và đi vòng quanh góc bức tường phòng trẻ - phần tường có lò sưởi và nhô ra – và bước lên con đường đá ở trên cao một thung lũng. Thung lũng xanh rờn và dốc ngược, có một dòng suối đổ từ đoạn thác này sang đoạn thác khác rồi chảy xuống lòng thung lũng, nhưng Christopher bao giờ cũng cảm thấy chẳng có gì lắm nếu đi theo dòng suối xuống thung lũng. Thay vì thế nó đi ngược lên con đường, vòng qua một tảng đá lớn và đi vào nơi nó vẫn gọi là Chỗ Trung Gian. Christopher nghĩ có lẽ đó là một nơi chừa lại chưa được dùng đến của thế giới, từ hồi nảo hồi nào, lúc có ai đó đến và làm cho thế giới trở nên thích hợp hơn. Những sườn đá dốc kỳ dị, thẳng đứng và đổ nghiêng về tứ phía. Một vài sườn đá dốc đứng và rất cứng, một số thì cao ngất và nhiều sa khoáng, và hầu như chẳng có cái nào ra hình gì. Và cũng chẳng có mấy màu sắc - hầu hết chỉ là màu nâu xấu xí mà bạn có thể pha được bằng cách trộn tất cả các màu trong hộp màu với nhau. Luôn luôn có một màn sương ướt đẫm không hình dạng lơ lửng ở đây, như để bổ sung cho vẻ mông lung của mọi thứ. Không bao giờ nhìn thấy bầu trời. Thực tế, đôi khi Christopher nghĩ rằng ở đó có thể không phải là bầu trời: Nó có ý nghĩ rằng tảng đá kỳ quặc xấu xí kia sẽ tiếp tục tiếp tục mãi và làm thành một cái vòm vĩ đại trên đầu – nhưng nghĩ đến thế nó lại thấy không thể được.
Trong những giấc mơ ấy Christopher luôn biết rằng từ Chỗ Trung Gian này nó có thể đi đến một nơi Gần như Thế Giới Nào Đó. Nó gọi đó là Gần như Thế Giới Nào Đó bởi vì đó là một chỗ không muốn người ta đi vào đó. Chỗ đó rất gần, nhưng bao giờ nó cũng lảng tránh không đến đấy. Nó bắt đầu trượt, leo, lách qua những tảng đá ướt đẫm lồi ra, trèo lên hoặc xuống cho đến khi tìm được một thung lũng khác và một con đường khác. Có hàng trăm thung lũng, hàng trăm con đường như thế. Nó gọi những thung lũng đó là Thế Giới Nào Đó.
Những Thế Giới Nào Đó đó khác hẳn với London. Ở đó nóng hơn hoặc lạnh hơn, với những cây cối kỳ lạ và những ngôi nhà còn kỳ lạ hơn. Có lúc người trong thung lũng trông có vẻ bình thường, có lúc rất gầy và xanh màu da trời hay đỏ au, và mắt thì rất đặc biệt, nhưng bao giờ cũng rất tốt với Christopher. Mỗi lần nằm mơ nó lại có một cuộc phiêu lưu mới. Trong những cuộc phiêu lưu sôi động mọi người giúp nó thoát khỏi hầm các toà nhà kỳ quặc, hoặc nó giúp họ đánh nhau, hoặc quây những con thú nguy hiểm. Trong những cuộc phiêu lưu yên ả nó được ăn những món ăn mới và mọi người cho nó đồ chơi. Nó đánh mất hầu hết đồ chơi trong khi leo qua các tảng đá để trở về, nhưng nó cũng đem được về cái chuỗi hạt bóng loáng bằng vỏ sò mà các tiểu thư ngờ nghệch nọ đã cho nó, nhờ có thể đeo được chuỗi hạt lên cổ.
Nó đã nhiều lần cũng các tiểu thư ngờ nghệch nọ đi đến Thế Giới Nào Đó của họ. Ở đó có biển xanh và cát trắng, rất thích hợp để đào và xây nhà. Ở đó cũng có người thường, nhưng Christopher chỉ nhìn thấy họ từ xa. Các tiểu thư ngốc nghếch đã đến và ngồi trên những tảng đá nhô ra biển và cười khúc khích với nó trong khi nó xây những lâu đài bằng cát.
-Ồ clistoffer! - Họ gọi bằng nó bằng cái giọng ngọng nghịu đơn đớt – sao người ta lại gọi cháu là clistoffer? – Và tất cả cười ré lên.
Đó là những tiểu thư duy nhất mà Christopher nhìn thấy không mặc quần áo. Da họ màu xanh lá cây, tóc cũng thế. Nó mê ly khi thấy họ không có chân mà thay vào đó là một cái đuôi rất to óng ánh như bạc có thể cuộn được và quật qua quật về như đuôi cá, và cái vây chân to có thể quạt từng tia nước mạnh lên Christopher. Nó không thể nào thuyết phục để họ tin rằng nó không phải một sinh vật kỳ lạ nào đó có cái tên là cristoffer.
Cứ mỗi lần Christopher đi tới một Thế Giới Nào Đó là chị hầu phòng trẻ mới nhất lại phàn nàn về chuyện trên giường nó có cát. Từ rất nhỏ nó đã biết được là họ còn phàn nàn nhiều hơn mỗi khi thấy bộ pijama của nó lấm đầy bùn đất, ướt sũng và tách toạc vì trèo qua Chỗ Trung gian. Nó lấy thêm một bộ quần áo đem ra con đường đá và để lại đó để thay. Cứ khoảng mỗi năm nó lại phải để đấy một bộ quần áo mới bởi vì nó đã lớn không mặc vừa những bộ đã rách tươm bê bết bùn đất nữa, nhưng vì các chị hầu phòng liên tục bị thay nên cũng không ai nhận thấy gì. Họ cũng chẳng để ý thấy những đồ chơi lạ mà nó đem về trong suốt mấy năm qua. Có một cái đồng hồ hình con rồng, một con ngựa mà thực ra là một cây sáo, và cái chuỗi hạt của các tiểu thư ngốc nghếch cho, phải nhìn kỹ mới thấy đó là một chuỗi những đầu lâu nhỏ xíu làm bằng ngọc trai.
Christopher nghĩ đến các tiểu thư dại dột đó. Nó nhìn bàn chân của chị hầu gái trẻ mới nhất và nghĩ giày chị ta đủ to để giấu bàn chân có màng ở cuối cái đuôi của tiểu thư ngốc nghếch. Nhưng sẽ không bao giờ nhìn thấy một tiểu thư nào khác như thế bởi vì cái màu da của họ. Nó cứ thắc mắc không hiểu má và chị hầu gái trẻ sẽ bước đi như thế nào trên cái đuôi to tướng và những bàn chân có màng thay cho những bàn chân và ống chân bình thường.
Cơ hội để nó biết được điều đó đến vào một buổi chiều khi chị hầu gái trẻ mặc cho nó một bộ đồ thuỷ thuỷ chán ngắt và dẫn nó xuống nhà vào phòng khách. Má và mấy bà khác đang ngồi trong phòng với một người tên là Lady Badgett, em họ của ba. Bà muốn gặp Christopher. Christopher nhìn cái mũi lõ và những nếp nhăn của bà ta và hỏi to:
-Bà ấy là phù thuỷ hả má?
Tất cả mọi người - trừ Lady Badgett, lúc này mặt càng nhăn nhúm hơn bao giờ hết - đều nói:
-Suỵt, bé yêu!
Sau đó Christopher rất mừng khi thấy có vẻ như mọi người đã quên nó. Nó im lặng nằm xuống, lưng dán xuống thảm và lăn từ bà này sang bà khác. Khi mọi người tóm được nó thì nó đang nằm dưới gầm sofa nhìn chiếc áo dài của Lady Badgett. Nó bị lôi ra khỏi phòng khách một cách phũ phàng sau khi vô cùng thất vọng phát hiện ra chân các bà đều rất to, trừ Lady Badgett: chân bà ta gầy và vàng như chân gà.
Sau đó má gọi Christopher đến phòng trang điểm. Má nói:
-Ôi, Christopher, sao con lại có thể thế được kia chứ! Mãi mẹ mới đạt được mục đích là làm cho bà Lady Badgett ghé thăm, và bà ta sẽ không bao giờ đến nữa. Con đã phá hỏng công trình bao năm rồi!
Christopher hiểu làm Người Đẹp là một công việc rất vất vả. Má rất bận bịu trước gương với đủ loại chai lọ. Đàng sau má là một cô hầu gái còn bận bịu hơn, bận hơn bất cứ một chị hầu phòng trẻ nào, cô đang vật lộn với những lọn tóc quăn bóng ngời của má. Christopher vô cùng hổ thẹn vì đã làm hỏng công trình đó nên nó cầm một cái bình thủy tinh lên để giấu nỗi bối rối.
Má sẵng giọng bảo nó bỏ cái bình xuống:
-Christopher, con thấy không, tiền đâu có phải là tất cả - má nói - Một vị trí tốt đẹp trong xã hội thượng lưu còn giá trị hơn nhiều. Lady Badgett có thể giúp cả con và mẹ. Con nghĩ tại sao mẹ lại lấy ba kia chứ?
Bởi vì Christopher không hề có khái niệm cái gì đã đem má và ba tới với nhau nên nó lại đưa tay định cầm cái lọ lên. Nhưng nó kịp nhớ ra là không được chạm vào đấy, vì thế nó cầm một mảng tóc giả. Nó xoay xoay mảng tóc giả trên quanh tay trong khi má vẫn nói.
-Con sẽ lớn lên với một gia đình tốt đẹp của ba và tiền của mẹ – bà nói - Mẹ muốn con bây giờ hãy hứa với mẹ rằng con sẽ có vị trí của mình trong xã hội thượng lưu cùng với những người xuất sắc nhất. Mẹ muốn con thành một người vĩ đại – Christopher, con có nghe mẹ nói không?
Christopher không thể nào hiểu nổi má. Thay vì trả lời nó giơ mảng tóc giả lên:
-Cái này để làm gì ạ?
-Để độn tóc - má nói – Christopher, con chú ý đi nào. Điều rất quan trọng là từ bây giờ con phải chuẩn bị cho tương lai. Đặt cái mảng tóc ấy xuống.
Christopher đặt mái tóc xuống:
-Con nghĩ biết đâu đấy là một con chuột chết – Nó nói.
Và hình như má sai lầm thì phải, bởi vì Christopher vô cùng thích thú thấy vật đó quả thật là một con chuột chết. Cả má lẫn chị hầu gái hét lên. Christopher bị xua đi trong khi một người hầu trai cầm một cái xẻng chạy đến.
Sau đó má thường xuyên gọi Christopher đến phòng trang điểm để nói chuyện. Nó đứng im cố nhớ không nghịch ngợm những chai lọ mà chỉ chăm chăm nhìn hình mình và hình má trong gương, tự hỏi tại sao tóc nó lại đen mà tóc mẹ thì nâu thẫm, và tại sao mắt nó giống hai hòn than hơn mắt má. Một thứ gì đó dường như dừng lại đó, có thể một con chuột chết khác, nhưng đôi khi một con nhện có thể được cổ vũ để thả mình xuống trước gương, những lúc câu chuyện của má trở nên quá báo động. Nó hiểu má rất quan tâm đến tương lai của nó. Nó biết mình sẽ phải bước vào xã hội thượng lưu cùng với những người giỏi nhất. Nhưng cái xã hội thượng lưu duy nhất mà nó vẫn nghe nói đến đó là Hội Giúp đỡ những người Ngoại Giáo mà Chủ nhật nào nó cũng phải cúng một xu ở nhà thờ, và nó nghĩ má muốn nói đến cái xã hội thượng lưu ấy.
Christopher đã hỏi kỹ chị hầu gái trẻ có bàn chân to. Chị bảo Ngoại giáo là những kẻ dã man ăn thịt người ta. Nhà truyền giáo là những người tốt nhất và họ là kẻ bị bọn ngoại giáo ăn thịt. Christopher hiểu bao giờ lớn lên nó sẽ trở thành một nhà truyền giáo. Nó thấy những câu chuyện của má trở nên đáng báo động hơn. Nó ước gì má chọn cho nó một sự nghiệp khác.
Nó cũng hỏi chị hầu gái trẻ về những phụ nữ có đuôi như cá:
-Ồ, cậu muốn nói đến tiên cá chứ gì? - chị nói và cười to – Tiên cá đâu có thật.
Christopher cũng biết tiên cá không có thật, bởi vì nó chỉ gặp họ trong mơ. Bây giờ nó tin rằng nó sẽ gặp cả Bọn Ngoại giáo nữa, nếu nó tới phải một Thế Giới Nào Đó không đúng. Có một lần nó sợ gặp phải Bọn Ngoại giáo đến nỗi khi từ Chỗ Trung Gian đến một thung lũng mới nó nằm xuống và cẩn thận nhìn cái Thế Giới Nào Đó này dẫn tới đâu để xem xem những người ở đó ra sao rồi mới đi tiếp.
Khi Chrestomanci đã lớn hơn một chút, thỉnh thoảng những người ở Thế Giới Nào Đó cho nó tiền. Christopher biết cần phải từ chối tiền xu. Chỉ cần chạm vào tiền xu là mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nó sẽ hạ xuống giường thịch một cái và tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa. Có một lần chuyện này xảy ra khi một bà xinh đẹp khiến nó nhớ đến má vừa cười vừa cố đeo một cái hoa tai vào tai nó. Đáng ra Christopher sẽ hỏi chị hầu phòng trẻ có bàn chân to về chuyện đó, nhưng chị đã đi khỏi từ lâu. Hầu hết những chị đến sau chỉ nói “Lúc này đừng có mà quấy, tôi đang bận lắm!” mỗi khi nó định hỏi gì. Trước khi biết đọc, Christopher cứ tưởng tất cả những người hầu gái đều như thế: họ ở đây một tháng, bận bịu đến mức không nói chuyện được, rồi nói một câu gì đó hỗn láo, và cuốn gói. Nó kinh ngạc khi đọc được về những Lão Bộc, những người cả đời ở với một gia đình và có thể đồng ý kể những câu chuyện dài (đôi khi chán ngắt), những câu chuyện hồi quá khứ của gia đình. Trong nhà nó không một người hầu nào ở lại quá sáu tháng.
Có vẻ nguyên do là vì má và ba đã thôi không nói chuyện với nhau, kể cả thông qua người hầu. Thay vì nói chuyện họ đưa cho người hầu những mẩu giấy để đưa cho người kia. Vì cả má lẫn ba đều không bao giờ dán kín các mẩu giấy nên sớm muộn một ai đó sẽ đem mẩu giấy lên phòng trẻ và đọc to cho chị hầu phòng trẻ nghe. Christopher biết được là má bao giờ cũng nói ngắn và đi thẳng vào vấn đề.
“Yêu cầu ông Chant chỉ được hút thuốc lá trong phòng mình”, hay “Ông Chant làm ơn chú ý là cô hầu giặt là mới tuyển có phàn nàn về những cái lỗ cháy trên áo sơ mi của ông ta”, hay “Ông Chant đã làm cho ta vô cùng bối rối khi bỏ đi ngay giữa bữa Tiệc Điểm tâm” của ta.
Ba thường để cho những mẩu giấy đó chất thành đống rồi mới trả lời cả mớ bằng một cơn thịnh nộ: “ Miranda thân mến, tôi sẽ hút thuốc ở chỗ nào tôi thích và việc của một con hầu giặt lười biếng là giải quyết các hậu quả. Nhưng vậy thì sự hoang phí của cô khi thuê những kẻ vô công rồi nghề và vụng về là chỉ để thoả cơn ích kỷ của cô chứ không phải cho tôi. Nếu cô muốn tôi ở lại dự những bữa tiệc của cô thì cố mà thuê lấy một đầu bếp biết làm món thịt dọi xông khói bằng những cái giày cũ và cố nhịn đừng có lúc nào cũng cười lanh lảnh như con ngố thế”.
Thư trả lời của ba bao giờ cũng khiến cho ngay sáng hôm sau những người hầu đó bị đuổi.
Christopher rất thích đọc những bức thư mà người ta đưa cho nó. Không hiểu sao ba nó có vẻ giống một cá nhân hơn, dù cho ông khá là hay chỉ trích. Quả là một cú giáng đối với Christopher khi nó không được đọc những thư đó khi cô Gia sư đầu tiên xuất hiện.
Má gọi nó đến. Má vừa khóc:
-Lần này ba con quá lắm rồi. Chăm lo việc học hành cho con cái là việc của một người mẹ. Christopher, mẹ muốn con vào học ở một trường tốt. Điều đó là quan trọng nhất. Nhưng mẹ không muốn ép con phải học. Mẹ muốn các tham vọng của con cũng được nở hoa nữa. Nhưng ba con sầm sầm chen vào một cách nhẫn tâm và đã làm chuyện sau lưng mẹ là chỉ định cái bà Gia sư này, mẹ rất hiểu ba con, nhất định đó phải là một nguời khủng khiếp. Ôi, tội nghiệp con tôi!
Christopher biết rằng cô Gia sư là bước đầu tiên của nó để trở thành một nhà truyền đạo. Nó cảm thấy rất long trọng và cảnh giác. Nhưng khi cô Gia sư đến thì hoá ra đó chỉ là một phụ nữ buồn tẻ với đôi mắt màu hồng, một người quá dè dặt kín đáo không bao giờ nói chuyện với người hầu. Trước sự hân hoan của má, cô ta chỉ ở lại có một tháng.
-Bây giờ chúng ta có thể thật sự bắt đầu việc học hành của con – má nói - Mẹ sẽ tự tay chọn Gia sư mới.
Má luôn miệng nói như vậy trong khoảng hai năm, bởi vì các cô Gia sư đến rồi lại đi, giống hệt các cô hầu phòng trẻ trước đó. Tất cả bọn họ đều là những phụ nữ tẻ ngắt, dè dặt và Christopher cứ lẫn lộn lung tung tên các cô. Nó quyết định rằng điểm khác biệt chính giữa các cô Gia sư và các cô hầu phòng trẻ là một cô Gia sư thường oà khóc trước khi đi, và đó là lần duy nhất một cô Gia sư nói một điều gì đó thú vị về ba và mà.
-Tôi rất tiếc đã bỏ em mà đi – cô Gia sư thứ ba, hay thứ tư cũng nên thút thít - bởi vì em là một cậu bé ngoan, mặc dù em có hơi lãnh đạm một chút, nhưng bầu không khí trong cái nhà này! Cứ mỗi đêm ông ấy về nhà - tạ ơn Chúa là hiếm lắm – tôi phải ngồi ở bàn ăn với họ và tuyệt đối im lặng. Và bà ấy đưa tôi một bức thư để chuyển cho ông ấy, hoặc ông ấy đưa thư để chuyển cho bà ấy. Rồi họ mở thư ra và nhìn nhau cay độc, rồi nhìn sang tôi. Tôi không thể nào ở thêm được nữa.
Cô Gia sư thứ chín – hay có thể là thứ mười – còn bộc bạch hơn nữa: “Tôi biết họ căm thù nhau – cô thổn thức – nhưng bà ấy không cần phải căm thù cả tôi! Bà ấy là loại người không thể ở với một phụ nữ khác. Và tôi nghĩ bà ấy là phù thuỷ - tôi không thể biết chắc bởi vì bà ấy chỉ làm những việc nhỏ, còn ông ấy cũng cao cường ít nhất là bằng bà ấy. Thậm chí ông ấy còn có thể là pháp sư nữa. Chính họ đã tạo nên một bầu không khí kinh khủng như vậy - thảo nào họ không thể giữ được một người hầu nào! Ôi, Christopher, tha lỗi cho cô đã nói với em như thế về cha mẹ em!
Tất cả các cô Gia sư đều yêu cầu Christopher tha thứ cho họ và nó rất sẵn sàng tha thứ, bởi vì chỉ qua họ nó mới biết tin tức về ba má. Những tin tức đó khiến nó bần thần cảm thấy có lẽ cha mẹ người khác không như thế này. Nó cũng tin chắc rằng có những cơn say bia, tiếng nạt nộ bắt im đi vang lên tận phòng học, mặc dù các cô Gia sư không cho nó kháo chuyện với người hầu nữa. Nó nhớ cái đêm nổ ra khủng hoảng, bởi vì đó là cái đêm nó đi đến một Thế Giới Nào Đó mới, nơi có một người đàn ông che ô cho nó một cái giá nến hình cái chuông nhỏ. Cái giá nến đẹp đến nỗi Christopher quyết định đem về nhà. Nó cắn cái giá giữa hai hàm răng trong khi leo qua Chỗ Trung Gian. Christopher rất vui mừng vì khi tỉnh dậy cái giá nến vẫn còn nằm trên giường nó. Nhưng có một cảm giác hoàn toàn khác trong nhà. Cô Gia sư thứ mười hai gói ghém đồ đạc và ra đi sau bữa điểm tâm.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị