Số lần đọc/download: 2734 / 7
Cập nhật: 2016-06-02 00:10:57 +0700
Chương 1
N
gắm bức họa vừa mới phác thảo xong trên nền giấy, Hoàng Uyên cảm thấy rất hài lòng bởi: ''Một đãy đồi đầy hoa mi- mosa vàng rực, cùng với hang thông xanh đang đứng reo vi vu trong buổi chiều lộng gió''. Một khung cảnh thật. Vừa thơ mộng vừa rất bình yên đang được thu hết, vào trong từng nét vẽ của Hoàng Uyên. Không vội xếp bức vẽ lại. Hoàng Uyên khoan khoái thở nhẹ, rồi vươn vai hít vào một hơi thật sâu, Bỗng...
Tạch!
Có một con gì đó vừa rơi xuống thật nhanh ngay chỗ ngồi vẽ của Hoàng Uyên. Phản xạ tự nhiên, Hoàng Uyên la lớn:
- Á á…………
Nhưng liền đó, Hoàng Uyên đã kịp định thần lại và nàng nhận ra con vật sà xuống trước màt mình không phải là con vật sống mà chính là một con diều hâu giả. Hay chính xác hơn đấy là một con diều đã bị đứt dây rơi xuống. Và rồi Hoàng Uyên buột miệng hát ngay:
"Bay cao đứt chỉ cho diều nó băng..."
Nhanh nhanh đi! A, thấy rồi! Ở đằng kia kìa!
Hoàng Uyên ngưng ngay tiếng hát và bàn tay nàng đưa ra định chụp lấy con điều vô chủ kia cũng phải khựng lại khi nàng nghe giọng nói đàn ông lân bước chân lạo xạo đến gần.
- Cô ơi! Làm ơn cho tôi xin lại con diều đi?
Vẫn là giọng đàn ông cô vừa nghe. Thì ra con diều chẳng phải vô chủ mà chủ nhân lại là một người lớn, một gã đàn ông mạnh mẽ nữa chứ.
- Hừ! Lớn xác còn bày đặt chơi trò trẻ con. Hèn gì đó chẳng phải là một con bướm màu sắc rực rỡ hay hình chiếc máy bay phản lực hay lượm lờ mà là một con diều hâu hung tợn, trông có vẻ dễ sợ làm sao.
Hoàng Uyên càu nhàu, nhưng cô cũng chẳng để ý xem gã nọ có nghe rõ lời của cô nói không? Và cũng chẳng thèm quay lại. Hoàng Uyên ném cho gã đàn ông nọ một câu trả lời không một chút thân
thiện nào:
- Nè! Làm ơn đi, tôi có lấy co n diều của ông khi nào mà ông lại xin xỏ chứ.
Gã đính chính:
- Xin lại chứ không phải ''xin xỏ''.
Bị bắt bẻ, Hoàng Uyên bực tức xắng giọng:
- Và tôi thì xin ông đừng có làm phiền tôi nữa.
Lần này gã đàn ông lên tiếng có phần êm dịu hơn, và hình như có một chút e dè trong đó:
- Vâng. Nếu thế thì tôi xin lỗi tôi cũng chẳng phải tự nhiên đến gây phiền cho cô.
Nói xong, gã phớt lờ, chẳng cần để ý đến thái độ của cô xem cô có bằng long với lời nói vừa rồi hay còn kiếm chuyện. Gã đàn ông bước đến thật nhanh và cúi lượm con diều của mình lên, miệng lép nhép như nói với ai:
- Lượm được diều rồi. Đừng có chạy lên nữa, chúng ta về thôi.
Trong khi con diều được bàn tay hộ pháp của gã cầm lên khỏi bức vẽ thì Hoàng Uyên mới phát hiện ra tác phẩm của mình đã bị con diều chết tiệt kia ''hủy hoại'' rồi. Cô nổi nóng ghì lấy gã:
- Ôi! Hỏng tranh của tôi mất rồi. Ông thả diều kiểu gi kỳ cục vậy? Ông phải đền cho tôi.
Tự dưng nó đứt dây rồi rớt xuống đây chở tôi đâu có muốn.
- Ai kêu thả chi cao quá, đứt dây là phải.
Gã cười thành tiếng:
- Trời! Đã chơi thả diều mà không chịu cho diều bay cao thì còn gì là thả diều nữa chứ..
- Diều đâu rồi ba? Ủa? Sao cô này nắm áo ba vậy ba?
Đang bực dọc vô cùng vì bức tranh đã bị lem luốc, nhưng nghe tiếng trẻ con, Hoàng Uyên phải kềm lại. Cô hơi xoay người về phía sau. Hai đứa bé gái rất xinh xắn với những bím tóc tết lên gọn gàng nhưng có vẻ không được khéo cho lắm. Hoàng Uyên buông vội bàn tay nắm chéo áo của gã. Cô hơi ngạc nhiên hỏi:
- Con.... ông à?
Gã đàn ông gật đầu, đôi mắt đượm vẻ u hoài. Bấy giờ Hoàng Uyên mới nhận ra trên túi áo anh ta có ghim mảnh vải đen nhỏ xíu.
Cả hai đứa bé cũng thế. Chéo khăn tang đen trên áo của họ đã làm Hoàng Uyên nghe lòng bùi ngùi xúc động. Cô khẽ giọng:
- Ông cầm diều về đi.
- Nhưng còn bức tranh của cô?
- Không sao. Tôi sẽ vẽ lại.
Hoàng Uyên nói gượng bởi vì không dễ gì cô vẽ lại sẽ ưng ý như bức này.
Hội họa là nghệ thuật nhưng nó phải có sự đem mê và nỗ lực trong đó, cô đã dồn hết tâm huyết cho bức vẽ này và cô vừa rất hài lòng thỏa mãn, thì bây giờ...
- Cô là họa sĩ hả? Cô vẽ đẹp thật đó.
- Ồ không? Tôi chỉ vẽ theo cảm hứng, chở không dám nhận cho mình danh xưng ấy đâu.
- Cô khiêm nhường rồi đó, cô họa sĩ ạ.
- Đã nói rồi, tôi không phải là họa sĩ.
Hoàng Uyên nhướng mày tỏ ý khó chịu.
Gã tủm tỉm:
- Không gọi cô họa sĩ, tôi biết gọi gì đây? ''Cô" cô à?
Nhoẻn cười, Uyên chủ động giới thiệu tên mình:
- Tên tôi là Hoàng Uyên, ''ông ông'' ạ.
Tỉnh g, gã đàn ông đáp:
- Còn ''ông ông'' thì tên là Vũ Phong đấy.
Hoàng Uyên biết mình đã gặp phải gã đàn ông bẻm mép rồi. Cô nói đùa:
- Hèn gì ông chưa đến, tôi đã nghe ''giông gió'' đến trước rồi.
- Tôi ghê gớm vậy sao?
Hoàng Uyên đưa mắt nhìn hai đứa bé rồi hỏi Vũ Phong:
- Vũ Phong! Ông đừng cho là tôi tò mò nhé. Ông và các cháu để tang cho ai thế?
Vũ Phong bật cười:
- Như vậy mà không chịu tò mò.
Nhưng rồi anh lại điềm đạm ngay:
- Nói như thế không có nghĩa là tôi trách phiền cô về sự tò mò đó đâu. Là mẹ của chúng đấy. Cô ấy mất gần bốn năm rồi. ơ kìa! Yến Vi, Ý Quyên! Sao các con...
Vũ Phong chợt kêu lên rồi anh vừa gãi đầu, gãi tai nói với Hoàng Uyên:
- Nãy giờ lo trò chuyện không để ý, bọn chúng lại phá phách đồ của cô rồi.
Thật là ngại quá?
Đúng như lời Vũ Phong nói. Những họa cụ màu nước, cọ vẽ của Hoàng Uyên đang bị hai đứa bé quăng tùm lum. Đã vậy chúng còn đổ màu này vào màu nọ nữa chứ. Hoàng Uyên chồm tới giật phăng xấp giấy trong tay chúng:
- Còn gì là tranh của tôi...
Khuôn mặt Uyên méo xẹo vì bức vẽ ''Bình minh trên Cao nguyên'' mà cô định gởi về cho thầy Trung (người thầy hội họa của cô) giờ đã bị phết lên một màu xám xịt, đen thủi đen thui. Những giọt sương long lanh trên nhành cây ngọn cỏ giờ trông chẳng khác nào báo hiệu của một cơn mưa to, giông gió dày đặc đen ngòm...
Hoàng Uyên tiếc ngẩn tiếc ngơ, và tức giận vô cùng. Hoàng Uyên chau đôi mày, cô định quát mắng hai đứa trẻ, nhưng cô chợt nhận ra hai đứa bé có vẻ chẳng bình thường như những đứa trẻ khác, mà biểu hiện đó có lẽ là nụ cười ngờ nghệch trên đôi môi chúng..
Hoàng Uyên vội quan sát lại thật kỹ để rồi cô tin mình nhận xét đúng. Duy có một điều phải công nhận là hai đứa bé khá dễ thương, xinh xắn. Nếu như chỉ nhìn thoáng qua thôi, chắc chắn ai cũng sẽ trầm trồ khen rằng:
- ''Chúng dẹp tựa thiên thần!''.
- Thật là ngại quá? Một lần nữa, tôi thành thật xin lỗi Hoàng Uyên.
Giọng của Vũ Phong trầm ấm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Hoàng Uyên buông thõng đôi tay, nhẹ nhàng nói:
- Bỏ đi! Trẻ con mà...
- Về, về ba ơi.
Vũ Phong nhìn Hoàng Uyên vẻ ngần ngại.
Cô liền nói nhanh:
- Chúng gọi ông kìa. Ông dắt các cháu về đi, cũng không có gì lớn lao mà ông phải ái ngại.
- Vâng!
- Chiếc xe ông què bán vé số kìa ba. Ba ơi? Mua vé số đi!
Hoàng Uyên điếng hồn khi thấy chúng vừa nói vừa chỉ về phía chiếc xe lăn.
Khi nhờ dì Bạch Hồng đưa ra đây, bao giờ cô cũng để nó ở một góc thật xa chỗ vẽ, vậy mà...
Cúi mặt, giọng Hoàng Uyên chua xót:
- Của tôi đấy. Ông ngạc nhiên à?
Có một cái gì đó như chặn ngang lồng ngực, Vũ Phong nghe nhói trong tim. Cô gái đẹp ngồi trước mặt anh đây lại là một người tàn tật sao? Bầm sinh ư? Lẽ nào như thế? Vì dáng vẻ đài các, thanh thoát của cô chứng tỏ cô cũng là một tiểu thư tram anh cành vàng lá ngọc, không vì bẩm sinh thì cô không thể mang sự tật nguyền như thế này được.
Len lén nhìn Hoàng Uyên, Vũ Phong bắt gặp sự lạnh băng trên gương mặt của cô, chứng tỏ cô không muốn kéo dài buổi tiếp xúc này nữa. Quả nhiên, cô lớn giọng:
- Sao không mau đi đi!
- Uyên à! Tôi... tôi:
Vũ Phong lúng túng vì để các con mình khơi vào vết thương đau nhức nhối của cô gái đẹp. Anh chưa biết phải tìm lời lẽ nào để không phải chạm vào nỗi đau của cô, thì Hoàng Uyên giọng sắc lạnh:
Không cần ông phải nói câu an ủi hay lời thương hại đâu Vũ Phong. Sự thật tôi là một người què, phải đi bằng xe lăn đó, và sự vô tình gặp gỡ này sẽ không lặp lại lần thứ hai đâu. Tôi cầu mong như vậy đó.
Vũ Phong bàng hoàng bởi câu nói của Hoàng Uyên, nhưng cũng không thể trách hai đứa nhỏ. Trẻ con mà, chúng thấy sao thì nói vậy. Vả lại, ông bán vé số dạo ngày nào cũng lăn xe đi ngang qua nhà anh, và hai con anh tuy có hơi lơ ngơ thần trí một, chút nhưng chúng vẫn biết phân biệt cái này cái nọ.
- Bé Uyên à! Nghi được rồi đấy. Nắng tắt mất rồi còn vẽ gì nữa hả.
Tiếng người phụ nừ vọng lại. Hoàng Uyên lạnh lùng:
Dì tôi gọi rồi đấy. Tôi phải về. Ông cũng dưa các cháu về đi. Chào!
- Chào!
Vũ Phong máy móc nói rồi chạy về phía hai con gái, lầm lũi dẫn hai đứa trẻ đi mà không dám ngoái đầu lại nhìn. Mọi tiếng nói bây giờ đều vô nghĩa. Vũ Phong biết chắc chắn như thế. Anh tự hứa rằng: Nhất định mình phải gặp lại cô gái này.
Sau lưng Vũ Phong, hoàng hôn đang xuống đần, một màu tím buồn mênh mang vây phủ.