Số lần đọc/download: 1117 / 3
Cập nhật: 2015-12-28 21:25:02 +0700
Chương 1 Mai Anh
B
a gọi em, giục em lên xe về kẻo tối. Ừ, trời sắp tối rồi! Nhưng em không muốn dời chân. Em muốn đứng mãi ở đây để ngắm ngôi nhà mới của em. Ngôi nhà mới rộng quá, đẹp quá, rộng gấp ba ngôi nhà em đang sống và đẹp gấp mười lần những căn nhà tầm thường xung quanh. Ngày mai, ngày mốt em sẽ được tha hồ chạy nhảy đùa chơi trong ngôi nhà này. Em sẽ cất tiếng la “ô…ô…” cho tiếng vang lan đầy khắp nhà. Em sẽ được ba má dành riêng cho một phòng rộng để ngủ và học. Anh Tuấn, chị Ly cũng sẽ được như thế. Và cả nhà em sẽ có phòng khách riêng, phòng ăn mát mẻ, phòng đọc sách, phòng tắm… ôi chao sung sướng quá! Em sẽ sống như một nàng công chúa nhỏ vậy. Ai cũng cưng em hết. Em sẽ cho búp bê của em ngủ chung với em, chơi chung với em, để nó khỏi buồn.
Ba! Cho con đứng lại một chút mà ba! Con thích ngắm ngôi nhà mới của mình thật lâu. Ba bằng lòng. Nhưng ba nhắc em rằng chút nữa ăn cơm xong còn đi sắm Nô-en cả nhà nữa đó. A, em chợt nhớ ra. Em muốn nhảy tưng lên vì vui mừng quá đỗi. Em muốn reo lên- Nô-en đến rồi! Nô-en đến rồi! Năm nào Ông già Nô-en cũng xuống cho em quà trong khi em đang ngủ, sáng ngày dậy thật sớm em sẽ bắt gặp gói quà thật to dưới chân. Năm nay chắc là Ông già Nô-en sẽ cho em nhiều quà hơn. Và, thích thú làm sao, năm nay em sẽ được ăn Nô-en ở nhà mới. Ông già Nô-en hẳn sẽ chóa mắt ngạc nhiên khi leo vào ống khói nhà mới. Ơ! Nhưng nhà mới không có ống khói. Chẳng sao, vì ống khói cổ lỗ quá rồi. Ông già Nô-en chắc sẽ không buồn đâu! Hẳn ông sẽ đi bằng…. bằng cái cửa sổ nhỏ trên lầu, chỗ phòng của em nhỉ!
Em nghe thắt thắt ở bụng. Em bắt đầu đói rồi! Và hình như búp bê của em cũng đói nữa. Trông mặt nó nhăn nhó buồn cười ghê! Có lẽ em nên về với ba thôi. Ngày mai em lại theo ba đến ngắm nhà mới nữa. Ngày mai nhà đã xong xuôi tất cả, ba má sẽ dọn đồ đạc tới, và chuẩn bị đón Giáng sinh luôn. Em chạy như chim xuống những bậc thềm đá hoa. Nhưng em vướng chân, ngã nhào. Em hoảng hồn tưởng mình đã gãy vài cái xương sườn. Nhưng không, em chỉ hơi trầy cùi chõ tay thôi, còn búp bê của em thì… chết rồi! một cánh tay bị lìa ra khỏi thân, văng đến đống gạch. Tại em chống búp bê xuống đất để đỡ cho mình đó! Em thương búp bê quá! Tội nghiệp, nó chẳng rên hay khóc gì cả, mà cứ nhìn em cười hoài. Xin lỗi em nghen, búp bê!
Em đang tiếc ngẩn tiếc ngơ, thì nghe một giọng nói bên tai:
- Cô bé có con búp bê ngộ quá, sao lại gãy tay rồi?
Em quay lại. Người vừa nói là chú Tám thợ hồ mà em mới quen ban nãy. Chú nhìn con búp bê không chớp mắt. Có cái gì trong tia nhìn của chú đây? Thắc mắc như vậy nhưng em không đoán ra được. Chú cười thật hiền:
- Bé gắn tay nó dô đi!
Và chú cúi xuống đống gạch lượm cánh tay gãy đưa cho em. Em hí hoáy nhét đầu xương vào lỗ trống tròn nơi vai búp bê. Nhưng nhét mãi không được, em bực mình ném cánh tay xuống đất. Em nhìn chú Tám, thấy chú chắc lưỡi, bèn nhờ chú gắn vào hộ em. Chú lại cúi xuống nhặt cánh tay lên, loay hoay nhét. Cứng quá, vẫn không vào – búp bê của em đâu có phải bằng ni-lông mà bảo mềm. Cuối cùng chú Tám cũng chịu thua, và trả búp bê lại cho em. Thì… thôi rồi, búp bê của em đã dính lấm lem những xi-măng, những đất đen vào cả quần áo mặt mũi rồi. Em phụng phịu nhìn chú Tám, muốn “bắt đền” chú quá! Nhưng trông nét mặt chú hiền hậu quá đi, em không dám. Chú Tám nói:
- Chết không! Dơ hết búp bê rồi! Chết không! Chết không!....
Chú cứ nói “chết không” luôn miệng làm em buồn cười hết giận. Phen này chắc là về nhà phải bỏ con búp bê thôi, dơ cả rồi làm sao chơi được? Em không thích rửa ráy búp bê, vì tóc búp bê sẽ bị ướt, hư hết. Em chào chú Tám, quay lưng đi. Nhưng hình như tia mắt chú Tám vẫn còn dõi theo em. Em dừng lại. Chú Tám ngập ngừng:
- Con búp bê coi… ngộ quá há cô!
Mắt chú vẫn nhìn búp bê của em không thôi. Em đoán ra một phần rồi. Em hỏi chú đột ngột:
- Chú có con không, chú Tám?
Chú Tám cười:
- Có, có. Tui có đứa con năm tuổi, nó con gái, nó…
- Nó có thích búp bê không, chú Tám?
- Thích, thích lắm cô.
Em đoán hết ý nghĩ của chú Tám rồi. Em cười tủm tỉm:
- Chú có mua búp bê cho nó không?
- Ơ… không có. Nó chơi bán hàng bằng giấy xếp không hà.
Như có một cái gì đẩy cánh tay em, em đặt búp bê của em vào tay chú Tám. Em hồi hộp lạ, miệng em nói nhanh:
- Cháu… tặng con của chú Tám đó, nghen chú!
Rồi em đi nhanh ra cửa, phía ba đang chờ ở xe. Hình như có tiếng chú Tám nói gì đàng sau. Em thấy hân hoan như vừa bắt được một cái gì, mặc dầu vừa rời xa búp bê của em. Búp bê đã gãy tay rồi, em không cần nó nữa nhưng chắc con của chú Tám sẽ thích nhiều. Tối nay về em sẽ viết thư cho Ông già Nô-en để khoe với ông chuyện này. Hẳn ông sẽ khen em vừa làm một việc tốt và... ông sẽ mang đến cho em nhiều quà. Em sung sướng quá! Nhưng… không biết Ông già Nô-en có đến cho quà những đứa trẻ nghèo như con của chú Tám không nhỉ? Sao em chả bao giờ thấy tụi con nhà nghèo sau đêm Giáng sinh đem quà ra khoe với nhau dù là một cây kẹo hay một quyển vở nhỏ? Chẳng lẽ Ông già Nô-en lại không đến nhà chúng hay sao? Má thường kể cho em nghe rằng Ông già Nô-en thương trẻ con lắm, nhất là trẻ nghèo cơ mà! Tối nay, trong thư em sẽ hỏi Ông già Nô-en việc này mới được.
Ba lại gọi em một lần nữa. Em chạy nhanh ra xe. Ba rồ máy chở em về nhà. Qua khung cửa kính, qua màu tím của trời chiều ngoài kia, em thấy chú Tám đứng trên khoảng sân rộng nhìn theo, và đàng sau chú, hơi xa, có vài đứa bé trạc bằng em cũng đứng nhìn theo, dáng trơ vơ.