Nguyên tác: The Beast From The East
Số lần đọc/download: 298 / 8
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:41 +0700
Chương 1
T
huở nhỏ, mẹ thường ru tôi ngủ vào buổi tối. Mẹ nựng: “Ngủ ngoan nhé, Ginger bé bỏng. Ngủ ngoan con nhé. Đừng để lũ rận đốt nghe con”.
Tôi không biết rận là gì. Tôi tưởng tượng ra những con rận màu đỏ, thân hình lép kẹp, có cặp mắt rất to và những cái chân giống chân nhện, đang bò lổm ngổm dưới khăn trải giường. Rồi tôi nghĩ vết đốt của chúng sẽ khiến tôi ngứa ngáy suốt cả đời.
Sau khi hôn lên trán tôi, mẹ tôi quay ra, và bố vào phòng hát cho tôi nghe. Giọng bố rất khẽ. Tối nào bố cũng hát bài Cuộc phiêu lưu của những chú gấu bông.
Tôi không hiểu tại sao bố lại cho đấy là bài hát ru tuyệt vời. Bài hát kể về việc ai đó đã phát hiện ra hàng trăm, hàng trăm con gấu lang thang ở trong rừng.
Lời bài hát khiến tôi lo sợ. Lũ gấu ăn gì trong rừng ấy? Có phải là thịt trẻ con không?
Sau khi bố hôn lên trán tôi và rời phòng, tôi cảm thấy ngứa ngáy và run rẩy mãi hồi lâu. Rồi lát sau tôi mơ những cơn ác mộng về lũ rận và bọn gấu trong rừng.
Mãi đến vài năm trước, tôi vẫn còn sợ khi đặt chân vào rừng.
Bây giờ tôi đã mười hai tuổi, nỗi sợ hãi trong tôi đã không còn nữa.
Chí ít là vào kì nghỉ hè năm nay, tôi đã can đảm theo bố mẹ đi cắm trại trong rừng. Mãi đến bây giờ, tôi mới phát hiện ra rằng trong rừng còn có nhiều quái vật kinh khủng hơn lũ gấu.
Nhưng tôi nghĩ, tốt hơn là tôi nên kể từ đầu.
Điều đầu tiên tôi nhớ lại trong chuyến đi cắm trại của chúng tôi là những lời hét dọa của bố dành cho lũ em của tôi. Tôi có hai đứa em trai. Chúng lên mười. Tên chúng là Pat và Nat. Chắc bạn đã đoán ra, chúng là anh em sinh đôi. Hẳn bạn nghĩ là tôi may mắn chứ gì? Chưa chắc.
Pat và Nat không chỉ mở mắt chào đời cùng một lúc mà chúng còn là cặp song sinh đồng trứng, chúng giống hệt nhau và đôi lúc chúng cũng nhầm lẫn với chính bản thân mình.
Cả hai đứa đều thấp và gầy. Khuôn mặt chúng tròn trĩnh với đôi mắt nâu to tròn. Tóc chúng màu hạt dẻ, được rẽ ngôi ngay chính giữa đầu. Chúng vận hai chiếc quần bò bạc thếch, rộng thùng thình và áo sơ mi ca rô kẻ đỏ, đen với dòng chữ mà chẳng một ai hiểu nổi.
Cách duy nhất để biết đâu là Pat hay Nat hoặc đâu là Nat hay Pat là hỏi chúng trực tiếp.
Tôi nhớ cuộc cắm trại của chúng tôi bắt đầu vào một ngày nắng đẹp. Không khí đẫm mùi thông và mát mẻ. Những cành cây nhỏ và lá rụng kêu xào xạc dưới giày khi chúng tôi men theo con đường uốn lượn quanh co chạy sâu vào rừng.
Bố đi trước mở đường. Bố vác tấm bạt trên vai và đeo cái túi lớn, lỉnh kỉnh đồ đạc sau lưng. Mẹ đi sau bố, trên người cũng mang nhiều vật dụng cần thiết cho cuộc cắm trại của gia đình.
Con đường chạy qua khoảng rừng trống mọc đầy cỏ. Mặt trời phả hơi nóng xuống mặt tôi. Cái túi sau lưng tôi bắt đầu trở nên nặng nề. Tôi thầm hỏi không biết bố mẹ muốn đi thêm bao lâu nữa.
Pat và Nat bám sau chúng tôi. Bố luôn phải quay đầu lại để quát bọn chúng, cả mẹ lẫn tôi cũng phải quát chúng. Nếu không, chúng sẽ chẳng bao giờ chịu vâng lời. Chúng chỉ nghe ý kiến của riêng mình.
Tại sao bố phải quát nhỉ?
À, chỉ tại vì, Nat thì thích trốn, Nat thích trèo cây. Nếu nó thấy một cái cây vừa ý, thì sẽ trèo ngay lên. Tôi nghĩ nó như thể là một con tinh tinh vậy.
Tôi luôn quát mỗi khi thấy nó có hành động sai trái. Những lúc ấy nó gãi gãi ngực hoặc chúm miệng kêu chíp chíp, làm ra vẻ ta đây là danh hài bậc nhất.
Cứ thế cả nhà tiếp tục bước, đi sâu vào rừng. Và cứ mỗi lần chúng tôi dừng lại để nhìn thì Nat đã leo tót lên một cái cây nào đó. Việc ấy làm chậm hành trình của cả nhà, thế là bố phải hét bảo nó tuột xuống.
Rồi bố lại phải quay sang nạt Pat bởi vì trò chơi điện tử của nó.
— Bố đã bảo con đừng mang cái đồ ấy theo! – bố quát lớn. Người bố cao to, vạm vỡ trông như thể một con gấu. Giọng bố oang oang.
Nhưng Pat và Nat ít khi nghe lời bố bởi chúng biết bố rất nuông chiều chúng.
Pat bước đi, mắt vẫn dán vào màn hình của bộ trò chơi điện tử Game Boy của mình, ngón tay nó đặt lên những núm điều khiển.
— Chúng ta vào rừng để làm gì nhỉ? – bố hỏi nó. – Con có thể chơi ở nhà. cất nó đi, Pat! Và hãy nhìn cảnh vật kia kìa.
— Con không thể cất được bố à, – Pat không vâng lời. – Con không dừng lại bây giờ đâu. Con đang ở Mức Thứ Sáu! Trước đây con chưa hề đạt được mức này.
— Con sóc chuột đang chạy kia kìa, – mẹ reo lên. Mẹ là chuyên gia về động vật hoang. Mẹ có thể gọi tên tất cả các loài vật.
Pat vẫn không rời mắt khỏi đồ chơi của mình.
— Nat đâu rồi? – bố hỏi, mắt bố nhìn quanh vạt rừng trống.
— Con ở đây, bố ạ, – Nat đáp. Tôi lấy tay che mắt và thấy nó đang ngồi trên cành của cây sồi cao vút.
— Xuống ngay đi! – bố hét. – Cành cây ấy rất dễ gãy!
— Này, con đã lên được Mức Thứ Bảy! – Pat hào hứng khoe.
— Nhìn kìa, có hai con thỏ kia kìa! – mẹ thốt lên. – Chúng ở ngay trong đám cỏ cao ấy.
— Chúng ta đi thôi, – tôi giục. – Ở đây nóng quá. – Tôi muốn ra khỏi khoảng rừng trống để đi vào dưới bóng cây mát mẻ.
— Chỉ có Ginger là đứa biết vâng lời, – bố lắc đầu nói.
— Chị Ginger ngoan ấy mà! – Nat nói lúc đang tụt xuống.
Chúng tôi tiếp tục đi qua rừng. Tôi không nhớ là đã đi bao xa. Quang cảnh thật diệu kì, yên ả. Những tia nắng xuyên qua tán cây in hình lên mặt đất. Tôi thấy mình đang lẩm bẩm bài hát về những con gấu trong rừng. Tôi không hiểu làm sao mà mình lại có thể thuộc được bài hát ấy. Bố thôi hát ru tôi đã nhiều năm nay.
Cả nhà dừng lại ăn trưa bên dòng suối rộng, lững lờ chảy.
— Đây là nơi cắm trại lý tưởng đấy, – mẹ gợi ý. – Chúng ta có thể dựng lều trên thảm cỏ cạnh bờ.
Bố mẹ bắt tay vào tháo đồ ra và dựng lều. Tôi giúp một tay. Pat và Nat nhặt sỏi ném xuống suối. Lát sau chúng lại chơi trò đấu vật rồi cố hất nhau ngã xuống nước.
— Đưa chúng vào rừng chơi, – bố bảo tôi. – Cứ để cho chúng lạc, được chứ?”
Dĩ nhiên là bố đùa.
Bố chẳng thể nào nghĩ Pat, Nat và tôi lại có thể bị lạc trong rừng và chẳng bao giờ chuẩn bị trước cảm giác hồi hộp vì phải chờ đợi bọn tôi trở về.