Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-08-28 21:11:30 +0700
Chương 1
Đó là kỳ nghỉ hè ở cấp ba vào năm thứ hai, tôi nằm liệt ở nhà đọc tiểu thuyết, tình cờ phát hiện ra một tác giả đáng trân trọng chỉ mở một cuốn tiểu thuyết trinh thám hình sự, logic tỉ mỉ, suy luận vi diệu.
Nhược điểm duy nhất là cập nhật quá chậm.
Tôi nghe nói rằng tác giả đang học cấp ba và chỉ có thể được cập nhật vào các ngày lễ. Thấy rằng chỉ còn vài ngày nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc,bình luận thậm chí còn điên rồ hơn.
Tôi thức đến ba giờ sáng để xem chương mới nhất, đúng lúc lại kẹt trong bộ phim truyền hình chính.
Tôi cũng chạy theo trào lưu và đăng một vài bình luận, "Tôi nguyện dùng 70 năm tuổi thọ của bạn trai cũ để ngay hôm nay tác giả hoàn thành nó."
2.
Thật bất ngờ, khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, khung chat tin nhắn riêng tư của tôi đã bùng nổ.
"Chị ơi, dậy đi, đọc bình luận đi, chị bị bạn trai cũ chọc giận đấy."
"Tôi cầu xin em gái quay lại với bạn trai cũ, thúc giục anh ấy nối lại tình cảm".
" Chị em ơi, tôi muốn chi rất nhiều tiền để có được tất cả thông tin về bạn trai cũ của bạn. "
Tôi bàng hoàng mở phần bình luận.
Tôi thấy rằng bình luận của tôi đã được đẩy lên đầu.
Bình luận dễ thấy nhất bên dưới là ID tác giả "Chi Chi Liên Lí Sinh ": Anh là bạn trai cũ của em.
Tôi hoàn toàn chết lặng.
Bởi vì đây thực sự là ID của bạn trai cũ của tôi và anh ấy vẫn chưa thay đổi nó.
3.
Khi tôi và Hứa Mộc còn bên nhau.
Tôi bắt anh ấy đổi tất cả ID của mình thành "* Chi Chi Liên Lí Sinh."
*Gốc là 枝枝连理生 ( huhu t cũng không hiêủ cho lắm, ai bíc thì chỉ t với ạ )
Và tôi sửa thành “Nguyện Làm Cây Trong Núi Sâu”.
Hợp chúng lại thì chính là tên của chúng tôi, Hứa Mộc, Tống Chi Chi.
4.
Điện thoại bất ngờ reo.
Tôi nhìn xuống.
Hứa Mộc gọi tới.
Nhìn lại, có vẻ như đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động tìm cho tôi.
Trước đây, toàn là tôi chủ động dán vào anh ấy, ai bảo tôi từ nhỏ đến lớn đều thích anh ấy đến vậy chứ.
Khi tôi học cấp hai, chỉ vì anh ấy nói chỉ cần tôi được nhận vào trường cấp ba trọng điểm, anh ấy sẽ ở bên tôi, tôi đã học chăm chỉ trong ba năm đến nỗi tôi gần như bị hói trước khi nhận được giấy báo nhập học.
Nhưng sau khi ở bên nhau, tôi nhận ra rằng trong mắt người này, chỉ có học tập và vẫn là học tập, còn bạn gái tôi đây chỉ là vật trang trí.
Lúc đầu, tôi cố gắng hết sức để chứng minh rằng anh ấy thích tôi.
Nhưng anh ấy luôn lạnh lùng nhìn tôi và bảo tôi đừng gây rắc rối.
Không thích chính là không thích.
Tôi không ép anh phải thích tôi.
Nhưng anh ấy đối xử với tôi một cách tùy tiện dựa trên sở thích của tôi, thật sự tôi một chút nóng nảy cũng không còn nữa.
Vậy nên sau này khi chia tay là chính tôi đề nghị.
Không sai, chính tôi đã đá anh.
Tôi nghĩ thông rồi.
*Thiên hạ nam nhân nhiều vô kể, tại sao tôi phải treo cổ tự tử trên cây này.
5.
Vừa nhấc máy.
Giọng nói của Hứa Mộc lạnh lùng phát ra: "Giải thích đi."
Lại là giọng điệu này.
Chắc không phải là lại nghĩ tôi cố tình gây sự chú ý với anh chứ.
Tôi hết hứng thú rồi.
Dỗ dành nhiều năm như thế rồi, còn dỗ nữa tôi là choá.
Tôi trả lời thẳng: “Giải thích cái gì, sớm biết là do anh viết thì tôi cũng không thèm đọc”.
Điện thoại im ắng.
Tôi đoán Hứa Mộc còn chưa kịp quen, dù sao đây là lần đầu tiên tôi dùng ngữ điệu này nói chuyện với anh.
Nếu là trước đây, chắc tôi đã phải hốt hoảng giải thích và xin lỗi anh.
Nhưng bây giờ, tôi chính là có cái tính khí này.
Không thích giữ lại để nghe.
Đột nhiên, từ trong điện thoại Hứa Mộc nói ra: "Mở cửa, anh đang ở trước cửa nhà em."
TÔI:???
Sau cú sốc tôi đứng dậy, lặng lẽ đi tới cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Đậu má.
Anh ấy đến thật.
Hai gia đình chúng tôi chính là kiểu sống ở tầng trên, tầng dưới.
Trước kia tôi thường đến nhà anh ấy, nhưng anh ấy hiếm khi tìm tôi lắm.
Nhất là sau khi chia tay, anh ấy lại không bao giờ đến nữa.
Sớm biết như này thì tôi đã kích thích anh ấy chủ động tới tìm tôi rồi, lẽ ra khi ở bên nhau tôi không nên theo anh ấy như vậy.
Đúng là quản được anh ấy rồi.
Cốc! Cốc! Cốc
Tiếng gõ cửa không nhanh, không chậm truyền đến.
Tôi tức giận trả lời anh: “Em không có ở nhà, đừng gõ nữa”.
6.
" Không có ở nhà, còn có thể nghe anh gõ cửa sao?"
Hứa Mộc tựa hồ thấp giọng cười một tiếng.
Tôi ngay lập tức cảm thấy bị xúc phạm rồi.
Anh ấy chắc chắn đang cười nhạo tôi ngu ngốc.
Tôi càng tức giận hơn, “ Cần anh lo à, em nói em không ở nhà thì chính là không, có *bản lĩnh thì tự mình vào đây đi."
Vừa mới trút giận, hình như tôi nghe thấy tiếng khóa cửa.
Lắng nghe một cách cẩn thận.
Két.
Âm thanh mở cửa!
Vào giờ này, bố mẹ tôi đáng lẽ đang đi làm rồi.
Lẽ nào là về sớm về sớm?
»
Kinh khủng.
Tôi đang trên mắt mèo để xem tình hình.
Khoảnh khắc tiếp theo, cánh cửa mở ra.
Tôi không ổn định ngã mình vào Hứa Mộc.
7.
Ngăn cách bởi hai lớp quần áo mỏng.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên cơ thể anh ấy.
Nóng đến mức tôi rùng mình đứng dậy, mặt tôi cũng nóng bừng, duỗi thẳng cổ ra đòn trước.
"Làm sao anh có chìa khóa nhà em?"
"Em cho đấy, quên rồi?” Giọng nói Hứa Mộc có chút khàn khàn.
TÔI:!!!
Có vẻ là thật.
Vì gia đình anh ấy bận rộn quanh năm, tôi lo lắng rằng anh ấy ở một mình. Tôi đã đưa cho anh ấy chìa khóa nhà tôi để anh ấy có thể đến nhà tôi bất cứ lúc nào.
Bỏ đi.
Yêu đương hại não người.
Đột nhiên một bóng đen phủ xuống đầu tôi, Hứa Mộc cụp mắt đi tới gần tôi, khẽ cười nói: “Cho nên, em không phải cố ý cho anh vào sao?”
Ups!
Thực sự vẫn nghĩ Tống Chi Chi tôi luôn bám lấy anh ấy.
Tôi lùi lại một bước để tạo khoảng cách với anh.
" Đánh rắm à, đem chìa khóa trả lại cho em."
Tôi với lấy nó.
Hứa Mộc né tránh, " Cho anh rồi thì chính là đồ của anh,anh không muốn trả."
Hei ,cái người này.
Từ lúc nào mà anh trở nên táo tợn như vậy.
Tôi đi thẳng đến lấy nó.
Tại sao tôi không thể lấy lại chìa khóa nhà của mình.
Anh ấy ỷ mình cao,có đôi chân dài nên chỉ giơ tay lên, nhưng tôi đã nhảy mấy lần không với tới.
Chơi lưu manh phải không.
Vậy thì đừng trách tôi vô lễ.
8.
Tôi nhìn thấy cơ hội và nhào tới, ném anh lên chiếc ghế sofa ở nhà tôi.
Dựa vào vũ lực để giữ anh ta xuống, thành công lấy được chìa khóa.
"Trò vặt, còn muốn đấu với em."
Ngay khi tôi đắc thắng.
Chợt nghe tiếng ho khan.
Đầu óc tôi quay cuồng.
Tôi cứng người quay lại.
Chợt thấy mẹ đứng ở cửa.
Sau khi đứng dậy, tôi vội vàng giải thích: “Không phải như mẹ thấy đâu….”
“Mẹ cũng là người từng trải, mẹ hiểu.” Mẹ tôi ho khan một tiếng để giảm bớt khó xử, “Mẹ cũng coi như nhìn Tiểu Hứa lớn lên, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học của con, mẹ không phản đối việc con hẹn hò.”
TÔI:???
Không phải nên đánh gãy chân tôi khi dám yêu sớm sao.
Quả nhiên, tiêu chuẩn kép ở khắp mọi nơi.
Nhưng bây giờ hai chúng tôi đã chia tay rồi, tôi không thể để mẹ hiểu lầm, tiếp tục giải thích: “Thật sự không phải…”
“Dì yên tâm đi, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của Chi Chi đâu ạ."
Hứa Mộc chậm rãi nói.
TÔI:!!!
Anh đang đùa em à?
Tôi lườm anh một cái, "Câm miệng."
»
"Dì."
Giọng nói Hứa Mộc tràn đầy bất bình.
Mẹ kiếp.
Giọng điệu giống như * trà trong trà, thực sự là Hứa Mộc à?
*Trà xanh: ám chỉ những cô gái tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và toan tính, thích đùa giỡn tình cảm và luôn hứng thú với người đã có chủ.( Mượn nghĩa )
Con ngươi của tôi bàng hoàng.
“Mày là đứa nhỏ sắp ở trong ổ, cùng với Tiểu Hứa sao vậy.” Mẹ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi không biết nói gì, vô tình thoáng thấy nụ cười trên khóe môi Hứa Mộc.
*下血本坑我。( Này t không hỉu, tra cũng không có nên ai bíc chỉ t với ạ )
Tôi nghiến răng nghiến lợi, để tôi đợi xem.
9.
Tối hôm đó, tôi lại bấm vào cuốn tiểu thuyết của Hứa Mộc.
Nhưng lần này, tôi đang nghiên cứu tìm lỗi.
Cho dù là học tập hay là những thứ khác, anh vẫn luôn không bao dung chính mình phạm phải sai lầm không nên phạm, anh cũng rất nghiêm khắc.
Dám lừa tôi như vậy.
Thực sự nghĩ rằng tôi sẽ chịu đựng nó à.
Tôi chỉ muốn chặn anh, tốt nhất là chặn anh.
Dựa vào kinh nghiệm phong phú của mình về đọc tiểu thuyết điều tra hình sự, tôi đã tìm được một vài cuốn trong số đó, rồi viết một bài phê bình và phê bình dài hàng nghìn từ.
Rất nhiều độc giả đã cùng nhau theo dõi.
Hứa Mộc có lẽ sẽ lên cơn đau tim.
Thoải mái quá đi.
Hài lòng, tôi đặt điện thoại xuống và ngủ một giấc ngon lành cho đến sáng.
Tôi vừa thức dậy, mẹ đã bảo tôi mau thu dọn, nói Hứa Mộc tới tìm tôi.
Tôi hạnh phúc.
Xem ra anh đã quá tức giận nên đã trực tiếp hỏi tội rồi.
Ngân nga một bài hát và thu dọn xong, tôi chậm rãi bước ra phòng khách.
Hứa Mộc đang ngồi trên sô pha chờ tôi, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, khó có thể phân biệt được vẻ mặt.
Dù sao, nó chắc chắn không phải là một khuôn mặt tốt.
Tâm trạng tôi càng tốt hơn.
Ăn *tất rồi phải không.
*chuyện xấu
Không dễ chịu đúng không.
Để xem sau này anh còn dám nói bậy nữa không.
Tôi bước tới và ngồi đối diện với anh ấy, và tôi tự hào hỏi anh ấy tại sao anh ấy lại đến gặp tôi.
Hứa Mộc ngước mắt nhìn tôi, đáy mắt lại có chút ý cười, " Đến cám ơn em nửa đêm giúp anh tìm *sâu bọ."
*Lỗi, bug.
Âm dương quái thế.
Không giống nha.
Có vẻ như tâm trạng thực sự không tồi.
Tôi nhận lấy chiếc điện thoại anh đưa với vẻ mặt bàng hoàng.
10.
Bình luận của tôi đã được đẩy lên đầu.
Nhưng câu trả lời dưới đây hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.
"Tôi nghiện, tôi nghiện, thực sự đã giúp tác giả tìm lỗi vào nửa đêm, chờ đợi một cuộc hội ngộ trên mạng."
"Nếu hai người không quay lại với nhau, cả đời này tôi sẽ không tin vào tình yêu."
"Tác giả đại nhân, ta khuyên ngươi lập tức cùng tỷ tỷ mau tái hợp, nếu không ta đem nàng mang đi."
................
TÔI:???
Thật không hiểu nổi mạch não của cư dân mạng.
Không nhìn thấy là tôi đang nói nặng lời sao?
Lẽ nào không nên cùng tôi tấn công sao?
Tại sao lại có thể thiết lập tôi thành một nhân vật bạn gái cũ thâm tình vậy?
Điều này có hợp lý không?
Hợp lý không!
Tôi đau tim.
Phần lớn thời gian tôi thức trắng đêm vậy mà...
Hứa Mộc thực sự không tức giận chút nào.
Mấu chốt là vừa rồi thái độ của anh, chẳng lẽ anh cũng cho rằng tôi làm vậy vì anh sao?
Chậc chậc.
Ngay khi tôi run rẩy, tôi phải làm cho anh nhận ra rõ ràng.
Tôi, Tống Chi Chi, đã thực sự lột xác và không còn là một đứa *liếm cẩu nữa.
*Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.
Tôi lập tức bác bỏ và thanh minh.
"Vậy thì không cần, lại không phải vì anh, chỉ là em không chịu nổi loại logic rác rưởi này."
"Còn có mấy cái reply lộn xộn bên dưới, nhanh chóng xoá đi, ảnh hưởng em tâm trạng lắm. "
“ Thật sao?” Hứa Mộc nhìn tôi rồi cười nhạt,con ngươi phản chiếu ánh sáng vô cùng mềm mại.
Cứ thế mất cảnh giác, nó dường như toả sáng trong tim của tôi.
11.
Trái tim tôi hẫng một nhịp mà không có lý do.
Có một điều phải nói, người này lớn lên đúng rất ưa nhìn, ra đường là kiểu gì cũng có thể bị bắt, chẳng trách tôi thích anh nhiều năm như vậy.
Nhưng bây giờ, tôi, người đã chịu nhiều đau khổ, vô cùng tỉnh táo.
Sẽ không lại lần nữa vì nhan sắc mà quay đầu.
Tôi quay đầu lại, kiên định nói, giống như vô số lần trước đây hắn lạnh nhạt với tôi, “Không thì sao, nếu không có việc gì khác thì xin hãy quay về cho, đại học thần. "
"Thật sự có."
Hứa Mộc dường như không nghe thấy giọng điệu lạnh lùng, khinh miệt của tôi, chậm rãi nói: "Mấy ngày nữa sẽ có một cuộc thi xếp lớp sau khi nhập học. Anh vừa mới đồng ý với dì sẽ dạy kèm cho em, từ hôm nay sẽ bắt đầu."
Chậc chậc.
Một con mắt tròn xoe.
" Không cần thiết."
Tôi thẳng thừng từ chối.
Trước đây tôi đều năn nỉ anh dạy kèm, anh ấy học giỏi, đầu óc nhanh nhạy.
Đôi khi tôi đọc đi đọc lại một câu hỏi cũng không hiểu, anh chỉ nhíu mày nhìn tôi, tôi vừa cố,vừa sợ,đành phải đau lòng cầu xin anh ấy giải thích cho đến khi tôi hiểu ra.
Lúc đó vì thích nên tôi không thấy có lỗi.
Nhưng bây giờ, tôi không quan tâm nữa, ân oán này ai người nấy chịu.
“Thật sự không cần? "
Hứa Mộc hỏi tôi.
“Không cần.” Tôi rất kiên định.
Trong kỳ thi xếp lớp, tôi sẽ cố gắng hết sức để được vào lớp thực nghiệm, mới không phụ uất ức của anh ấy.
"Được, anh đi nói với dì."
Hứa Mộc với nụ cười trên môi, chuẩn bị đứng dậy.
TÔI:!!!
Tay nhanh hơn não, bàn tay tôi đã nắm lấy cánh tay anh.
Chuyện này đâu cần phải nói với mẹ.
Đây chính là đi đốt lửa thì có.
Mẹ tôi từng ước rằng Hứa Mộc có thể sống trong nhà tôi 24 giờ một ngày và để kèm tôi làm bài tập về nhà.
Nếu bà ấy biết tôi không đồng ý cho anh ấy dạy kèm, chắc chắn sẽ cắt tôi ra.
Người này 80% là cố ý.
Tôi nghiến răng kéo anh ta ra ngoài, " Em có thể tự mình nói với mẹ em, anh mau đi đi."
"Nói gì với mẹ?"
Thật trùng hợp, mẹ tôi từ bếp bước ra với đĩa trái cây.
12.
Tôi rùng mình, dùng sức đẩy Hứa Mộc ra cửa, dùng mắt dọa anh không được nói nhảm.
Nhưng rõ ràng là nó vô dụng.
Hứa Mộc tựa hồ cố ý kéo dài giọng điệu, "Chi Chi nói không cần..."
" Không cần thời gian thích ứng, hôm nay có thể học phụ đạo."
Gần như ngay lập tức, tôi bịt miệng anh lại, nghiến răng và mở miệng.
Có chuyện gì với người đàn ông này vậy?
Trước đây anh ấy không vui khi tôi quấy rầy anh ấy, nhưng bây giờ tôi không quấy rầy anh ấy nữa, anh ấy càng phấn khích hơn.
Tôi nợ anh à.
Đúng là tức ch.e.t tôi rồi.
Mẹ tôi kinh ngạc nhìn Hứa Mộc, “Vẫn là Tiểu Hứa có năng lực, ta đã nói rồi, đứa nhỏ này cả ngày chỉ nằm ở trên giường không chịu đọc sách. "
“ Hoa quả dì để ở đây nhé, vậy dì sẽ không làm phiền hai đứa học nữa. "
TÔI:.......
Tôi muốn học tập đều không liên quan gì đến anh ấy, được chứ!
Thấy mẹ bước vào phòng, tôi mới yên tâm hẳn.
Đột nhiên trong lòng bàn tay tôi có một cảm giác dịu dàng không thể giải thích được, tôi nghi ngờ quay lại.
Đột nhiên, thấy chính mình vẫn đang bịt miệng Hứa Mộc.
Đối mặt với ánh mắt trầm tĩnh có chút mỉm cười của anh, đầu tôi ong ong, lập tức phản ứng lại, nhưng vẫn cưỡng được nhịp tim hỗn loạn.
"Vậy thì bây giờ bắt đầu? "
Hứa Mộc nhếch khóe môi, cúi người nhìn tôi.
Quá gần rồi.
Nhịp tim tăng tốc từng chút một.
Tôi vô thức lùi lại, "Bắt đầu cái gì?"
“Học phí.” Ý cười khoé môi Hứa Mộc tựa hồ càng sâu, hắn nhích lại gần, “Nếu không, em cảm thấy thế nào?”
Lên cơn điên.
Tôi đang nghĩ loạn cái gì thế.
Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ hôn tôi.
Thà rằng tôi được nhận vào Thanh Bắc còn hơn là mong anh ấy thích tôi.
Trong nháy mắt tôi bừng tỉnh, tại chỗ tự nhủ tám trăm lần, không được quay đầu lại, nhất là cái này cỏ thối như Hứa Mộc.
Tôi đẩy anh ra, đóng cửa lại, " Nghĩ cái rắm, hôm nay em không có tâm trạng, quay về chờ thông báo sau đi."
Hôm nay thì khác.
Bây giờ anh ấy đang gấp rút dạy kèm cho tôi, anh ấy sẽ hối hận vì những bất bình mà trước đây tôi phải gánh chịu.