It's so amazing when someone comes into your life, and you expect nothing out of it but suddenly there right in front of you, is everything you ever need.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: [Ghosts Of Fear Street] 11: The Boy Who Ate Fear Street
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1788 / 31
Cập nhật: 2018-04-23 23:17:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
am, cậu phải tới ngay! – Kevin, bạn thân của tôi nài nỉ qua điện thoại.
— Kevin, tớ nhắc lại lần thứ mười nhé: Tớ sẽ không đến nếu cậu không nói là để làm gì.
Kevin đáp:
— Tớ đã nói với cậu rồi. Tớ không thể cho cậu biết được. Nếu vậy thì chẳng còn gì là bất ngờ nữa cả.
Tên tôi là Sam Kinny, và điều đầu tiên các bạn nên biết về tôi là tôi rất ghét sự ngạc nhiên. Tại sao? Tôi cũng chẳng biết tại sao nữa. Tôi ghét, có vậy thôi.
Còn một điều nữa tôi ghét, đó là khi bị mọi người béo má.
Bạn bè của bố mẹ tôi rất hay béo má tôi. Có một số thầy cô cũng làm thế. Cũng có thể đó là vì mặt tôi rất tròn, mái tóc vàng hoe, đôi mắt to màu xanh da trời và lông mi rất dài. Tệ hơn cả là hai má tôi rất hồng hào. Mọi người đều nói là tôi rất xinh. Và béo má tôi.
Chẳng có ai béo má Kevin cả. Kevin có vẻ rất rắn rỏi, đúng như cái bề ngoài tôi muốn có.
Kevin có mái tóc nâu lúc nào cũng rối bù. Và có một cái sẹo nhỏ trên má phải, đó là do Lissa em gái nó chẳng may cào phải trong khi hai đứa tập karate.
Kevin nài nỉ:
— Sam, cậu phải sang đây. Mẹ tớ bắt đầu nấu bữa tối, và mẹ tớ đang nấu tất cả những món yêu thích của cậu.
— Thật không? – Tôi hỏi. – Mì ống và phó mát? Bánh ngọt tráng miệng với nho trắng và thục quỳ chứ?
— Phải. – Kevin đáp. – Tất cả các món ăn màu trắng, như mọi khi.
Tôi phản đối:
— Cậu nói “như mọi khi” nghĩa là thế nào? Có phải tớ lúc nào cũng chỉ ăn thức ăn màu trắng thôi đâu.
— Ồ, phải. – Kevin thách thức tôi. – Thử gọi tên một thức ăn nào cậu ăn mà không phải màu trắng xem nào. Nói đi, chỉ một thứ thôi xem nào.
Tôi nói:
— Coca-Cola. Tớ thích uống Coca-Cola, vì Coca-Cola không phải màu trắng. Màu nâu.
Kevin nhắc tôi:
— Cậu chẳng bao giờ uống Coca-Cola cả. Cậu uống Sprite. Và thực tế là Sprite màu trắng.
Được rồi. Tôi có thể nói gì được nhỉ. Kevin nói đúng. Tôi chỉ ăn những thức ăn màu trắng. Tại sao thế nhỉ?
Tôi biết câu trả lời rồi.
Tại vì tôi thích những thứ đó.
Một số bạn của tôi nghĩ rằng chỉ ăn những thức ăn màu trắng là một sự kỳ quặc. Nhưng Lissa thì không nghĩ vậy. Đó là bởi tất cả mọi bữa trưa nó chỉ ăn đúng một thứ đồ ăn. Bơ lạc và thạch. Ngoài ra nó không bao giờ ăn một thứ gì khác vào bữa trưa – chưa từng.
Kevin hỏi:
— Vậy cậu sẽ đến chứ? Đúng không?
— Tớ cho là vậy. – Tôi nhượng bộ. Mì ống và phó mát là món ăn ưa thích nhất của tôi. Tôi không đời nào chịu bỏ qua. Ngay cả vì thế mà phải đến nhà Kevin để xem một thứ bất ngờ.
Tôi chạy xuống tầng một và vớ lấy áo khoác trong tủ chìm để ở ngoài hành lang. Rồi vào bếp xin phép mẹ để đi.
Mẹ tôi ngồi ở bàn bếp, khâu mái tóc vàng của một con búp bê lớn. Fred, em gái tôi đang ngồi xổm bên cạnh. Fred rất thích nhìn mẹ tôi làm búp bê.
Mẹ tôi làm rất nhiều búp bê. Và mẹ tôi làm búp bê rất giỏi. Mẹ tôi làm búp bê đủ cỡ – con to, con nhỏ, có con cao bằng tôi. Mẹ bán búp bê khắp cả nước. Mọi người thật sự thích búp bê mẹ tôi làm.
— Mẹ, con sang nhà Sullivans để ăn tối. Nhà bạn ấy có mì ống và phó mát. Được không ạ?
Mẹ tôi biết rõ tôi thích ăn mì ống và phó mát đến thế nào.
— Được. – Mẹ tôi nhìn lên và mỉm cười.
Bố tôi đi vào phòng, tay cầm tuốc nơ vít:
— Ăn tối à? Đã đến giờ ăn tối rồi sao?
Mẹ đáp:
— Sắp. Em sẽ bắt đầu ăn tối ngay khi nào anh buộc chặt cái khuỷu tay trái này hộ em.
Bố đáp:
— Không có gì khó khăn cả.
Bố cúi xuống và buộc chặt khuỷu tay của con búp bê, chứ không phải khuỷu tay mẹ. Bố rất khéo tay. Bố có thể sửa chữa mọi thứ.
Tôi bước ra cửa sau:
— Con chào bố mẹ ạ!
Tôi nghĩ đến mì ống và phó mát, và chạy suốt bốn lô nhà để đến nhà Kevin. Khi tôi đến nơi, Kevin và Lissa đang tập karate trên bãi cỏ trước nhà.
— Uých! Ya! Hấp! – Lissa hét.
— Uỵch! Hự! Pắc! – Kevin hét lại.
Hai anh em xoay quanh nhau, tay khoa lên thành vòng tròn trong không trung. Rồi bằng một động tác nhanh nhẹn, Lissa nhảy tới Kevin và quật nó nằm ngửa.
Lissa mười một tuổi, kém Kevin và tôi hai tuổi. Nhưng nó khỏe hơn nhiều so với hai đứa chúng tôi. Nó có mái tóc nâu dài, đôi mắt to màu nâu và mũi lấm tấm tàn nhang. Nó ghét những vết tàn nhang đó chẳng kém gì tôi ghét hai cái má hồng của mình.
— Ê! Mày học được ở đâu cái đó thế? – Kevin lẩm bẩm, ngồi dậy và xoa lưng.
Lissa nhe răng cười:
— Em học cô Sylvie.
Tôi hỏi:
— Cô Sylvie là ai?
Kevin lẩm bẩm:
— Lissa, rất cám ơn nhé. Thế là mày đã làm hỏng chuyện bất ngờ của tao rồi.
— Không phải lỗi của em. – Lissa thổi phù mái tóc bom bê xõa xuống ngang mắt. – Chính anh hỏi em học được thế võ đó ở đâu đấy chứ.
— Ê này, các cậu. Cô Sylvie là ai vậy? – Tôi hỏi lại.
Kevin giải thích:
— Đó là bà cô già của chúng tớ. Cô tới ở với chúng tớ vài tháng. Cô chính là một điều bất ngờ.
— Bà cô của các cậu là một điều bất ngờ ư?
Tôi hỏi với vẻ hoài nghi:
— Bất ngờ kiểu gì vậy?
Lissa huênh hoang:
— Ô, cô Sylvie là tổng hợp những chuyện lạ thường.
Kevin nói thêm:
— Cậu chưa bao giờ được gặp một người nào như cô đâu! Lần cuối cùng cô gặp bọn tớ là khi bọn tớ còn bé tí. Vì thế chúng tớ không hề biết gì về Cô-Sylvie-Vĩ-Đại cả – cho đến tận bây giờ!
— Đi nào. – Kevin nhảy lên. – Cậu phải gặp cô mới được.
Nó đi trước dẫn đường vào nhà.
Vừa bước về phía bếp tôi đã hít hít không khí và hỏi:
— Mùi gì thế nhỉ?
Kevin đáp:
— Chắc là cô Sylvie đang nấu một món gì đặc biệt đấy mà.
Đặc biệt có thể đúng là cách miêu tả mùi của cái món mà cô Sylvie đang nấu. Hoặc cũng có thể nói là khó chịu.
— Cô kia kia. – Lissa thì thầm khi chúng tôi đứng lại ở ngưỡng cửa nhà bếp.
Khi nhìn thấy cô Sylvie đứng cạnh bếp lò tôi có thể nói ngay là cô khác với tất cả những bà cô khác mà tôi từng gặp từ trước đến nay.
Tôi muốn nói là trông cô giống như bà nội – một người già với mái tóc bạc trắng và làn da nhăn nheo. Nhưng cô mặc một chiếc quần màu hồng tươi, chiếc áo len màu cam sáng và một chiếc áo chui màu đen. Ngoài ra cô còn đội một chiếc mũ chơi bóng chày với lưỡi quay ra đằng sau, giống hệt cái cách tôi đang đội.
Cô đứng trước một cái nồi to, quấy thứ gì bên trong nồi bằng một chiếc thìa gỗ dài.
Từng dãy cỏ, hương liệu và những thứ gì khác có trời mà biết trông giống như rễ cỏ đặt trên chiếc bàn bên cạnh bếp lò. Cô với lấy một bó rễ và bắt đầu bỏ vào nồi. Rồi cô ngừng tay, hỏi:
— Không có rễ cây diên vĩ à? Ồ! Dĩ nhiên là không! Cháu nói hoàn toàn đúng. Rễ cây diên vĩ là để làm nước hoa, chứ không phải để nấu ăn! – Cô Sylvie lấy mu bàn tay gõ gõ lên đầu. – Sao tôi hay quên thế không biết!
Tôi nghển cổ và nhìn khắp phòng. Ngoài cô Sylvie ra, hoàn toàn không có một ai ở đó.
Tôi thì thầm:
— Cô đang nói chuyện với ai vậy?
Kevin đáp:
— Ồ, cô Sylvie thích nói chuyện với những người đã chết. Cô nói là họ có rất nhiều lời khuyên bảo có ích.
Tôi hét lên:
— Cô cái gì?
Cô Sylvie quay phắt lại:
— A, chào các cháu. Bữa tối sắp xong rồi!
Lissa giới thiệu:
— Cô Sylvie, đây là Sam bạn chúng cháu. Hôm nay bạn ấy đến ăn tối với nhà ta.
Tôi lùi khỏi cửa bếp. Không đời nào tôi chịu ăn những thứ đựng trong cái nồi kia. KHÔNG ĐỜI NÀO!
Kevin nắm lấy cánh tay tôi kéo tới:
— Nào, cậu phải nói chuyện với cô Sylvie mới được. Cô ấy là người dễ sợ.
Tôi cố giằng ra và thì thầm nói:
— Có thể cô ấy thích nói chuyện với ông nội tớ hơn cũng nên? Ông tớ chết rồi. Tớ sẽ giới thiệu cô với ông tớ. Nhưng tớ phải về nhà đã để hỏi xem ông tớ tên là gì.
— Sam, đừng bẽn lẽn thế. – Cô Sylvie đi về phía tôi. Cô chậm rãi giơ những ngón tay nhăn nheo về phía tôi, và béo má. – Cháu xinh quá.
Kevin và Lissa cười khúc khích.
Cô Sylvie cũng cười lục cục và dẫn tôi đến cạnh bếp lò. Cô cầm cái thìa gỗ lên và lại bắt đầu quấy.
Cô mỉm cười hỏi:
— Cháu có muốn nếm một tí không?
— KHÔNG! Cháu muốn nói là cám ơn cô, cháu không nếm ạ. – Tôi nói và lùi lại, trước khi cái mùi đó làm tôi phát ọe.
Cô Sylvie cầm tay tôi:
— Nào. Nào. Chỉ nếm một tí thôi mà.
Cô nhấc cái thìa lên khỏi nồi.
Tôi há hốc miệng.
Một con vật gầy guộc có đủ chân và tay đang nhìn tôi. Tôi hãi hùng nhìn nó đang cố vùng thoát khỏi cái thìa.
Cô Sylvie nhắc lại:
— Chỉ nếm thôi mà.
Cô ấn cái thìa vào môi tôi.
Tôi mím môi thật chặt. Và lắc đầu điên cuồng từ chối.
Cô Sylvie càng nắm chặt cổ tay tôi hơn.
Cô nhìn trừng trừng vào mắt tôi.
Cô nói:
— Ta kiên quyết đấy. Há miệng to ra – NÀO!
Cái Máy Ăn Cái Máy Ăn - R.l.stine Cái Máy Ăn