Số lần đọc/download: 360 / 17
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:21 +0700
Chương 1 - Mười Năm Sau
M
ột ngày hè, ngồi dưới mái hiên biệt thự Plumfield, bà Jo và bà Meg nhìn ngắm xung quanh với nét mặt tràn ngập niềm vui và tự hào.
– Nếu có ai đó từng bảo với em trong vòng mười năm sẽ có nhiều đổi thay diễn ra ở đây, thì em đã không tin. - Bà Jo lên tiếng.
– Đây chính là phép màu mà tiền bạc có thể mang đến khi nó được những tấm lòng nhân từ sử dụng. Chị tin chắc là cậu Laurence không thể có được công trình nào cao đẹp hơn ngôi trường đã được cậu ấy hỗ trợ một cách hào phóng này. Và ngôi nhà này sẽ luôn giữ mãi kỉ niệm về bà cô March. - Bà Meg đáp lời, luôn hân hoan khi có dịp ca ngợi người đã khuất.
– Chị còn nhớ không, chị em mình thường tin có các bà tiên và thường nghĩ sẵn xem chúng ta muốn gì nếu có được ba điều ước. Có lẽ điều ước của em đã thành hiện thực rồi chăng? Tiền bạc, danh tiếng, và rất nhiều công việc mà em yêu thích. - Bà Jo vừa nói, vừa làm rối tung mái tóc của mình như bà thường làm khi còn bé.
– Chị cũng đã có được điều ước của mình, và Amy cũng đang tận hưởng những điều ước của dì ấy. Nếu như anh John, Beth và mẹ kính yêu còn ở đây thì thật quá mĩ mãn. - Bà Meg nói thêm, giọng hơi run bởi vị trí của mẹ họ giờ đây để trống.
Bà Jo đặt tay lên tay chị. Cả hai im lặng một lúc, ngắm nhìn quang cảnh bày ra trước mắt họ với những suy nghĩ buồn vui đan xen.
Đúng là như thể một phép lạ đã xảy ra vì Plumfield yên tĩnh đã biến thành một thế giới bé nhỏ sôi động. Ngôi nhà dường như hiếu khách hơn bao giờ hết, lúc này hoàn toàn thay da đổi thịt với lớp sơn mới, mấy dãy nhà được xây thêm, các bãi cỏ và khu vườn được chăm chút. Một không khí phồn thịnh chưa hề thấy khi các cậu bé nghịch ngợm còn sống ở đây và khi mà ông bà Bhaer còn phải chật vật mới đủ tiền chi tiêu. Trên ngọn đồi, nơi họ đã thả diều ngày trước, giờ đây mọc lên ngôi trường trung học tuyệt đẹp được xây lên nhờ số tiền hào phóng của cụ Laurence. Những sinh viên bận rộn đi tới đi lui dọc theo các con đường mà những bàn chân trẻ con thường đi lại ngày trước. Nhiều chàng trai cô gái đang được tận hưởng tất cả những may mắn mà sự sung túc, trí tuệ và lòng nhân ái dành cho họ.
Ngay bên trong cánh cổng của Plumfield, một ngôi nhà gỗ màu nâu xinh xắn chẳng khác gì một tổ chim bồ câu, ẩn mình giữa các lùm cây. Và trên triền đồi xanh mướt về phía tây, ngôi nhà có hàng cột trắng của ông Laurie sáng chói trong nắng. Khi tốc độ phát triển mau lẹ của thành phố uy hiếp ngôi nhà cũ của gia đình March, tràn đến tổ ấm của bà Meg và lăm le đặt một nhà máy xà phòng ngay trước mũi cụ Laurence thì những người bạn của chúng ta đành phải “di tản” về Plumfield, và những đổi thay lớn bắt đầu.
Đó là những đổi thay tích cực. Việc mất đi những người thân yêu được làm dịu đi bởi những việc làm tốt lành mà họ để lại phía sau. Cho nên, giờ đây mọi thứ đều phát đạt trong cái cộng đồng nhỏ bé này. Và ông Bhaer với tư cách là hiệu trưởng cùng cụ March là người chăm lo đời sống tinh thần và tín ngưỡng của trường, đều thấy giấc mơ mà họ ấp ủ từ lâu đã trở thành hiện thực. Mấy chị em chia nhau công việc, mỗi người nhận lấy phần thích hợp với mình nhất. Bà Meg là người bạn chu đáo của các thiếu nữ, bà Jo là người tâm sự và bảo vệ cho tất cả đám trẻ, còn quý bà Amy kiều diễm, người mở đường thông suốt cho những học sinh nghèo, và đối xử với họ trìu mến đến mức chẳng có gì lạ khi họ đặt tên cho ngôi nhà tuyệt vời của bà là “Núi Thơ” vì nơi đó luôn tràn ngập âm nhạc, cái đẹp và những trái tim trẻ trung khao khát văn hóa.
Dĩ nhiên, mười hai cậu bé sống ở Plumfield từ khi trường được thành lập đã tản mát khắp nơi trong những năm vừa qua. Nhưng những ai còn sống đều vẫn nhớ về ngôi trường cũ và từ khắp bốn phương trời tìm về để kể lại vô vàn trải nghiệm của họ, để cười khi nhớ lại những niềm vui ngày trước và để đương đầu với những nhiệm vụ của hiện tại với một sự can đảm mới; bởi vì những lần “về thăm nhà” như thế giúp trái tim họ dịu lại và đôi tay họ thêm có ích nhờ biết bao kỉ niệm về những ngày hạnh phúc trẻ thơ. Xin dành vài lời nói qua về tình hình của từng người, và sau đó chúng ta có thể tiếp tục với một chương mới trong cuộc đời của họ.
Franz làm việc cho một người họ hàng là thương gia ở Hamburg. Giờ đây cậu đã hai mươi sáu tuổi và đang ăn nên làm ra. Emil, là chàng thủy thủ vui vẻ nhất từng “giương buồm vượt sóng ra khơi”. Ông bác Bhaer đã gửi cậu tham gia một hải trình dài với hi vọng sẽ làm cậu cạch cuộc sống đầy phiêu lưu đó. Nhưng cậu đã trở về với tâm trạng hân hoan đến mức ta thấy ngay nghề đi biển đúng là thiên hướng của cậu. Và ông bác của cậu đã cho cậu một cơ hội lên làm việc trên tàu, khiến chàng trai rất sung sướng. Dan vẫn là một gã lãng tử phiêu bạt đây đó vì sau mấy chuyến nghiên cứu địa chất ở Nam Mĩ, cậu thử nuôi cừu ở Úc còn giờ thì đang khai thác mỏ tại California. Nat bận bịu học nhạc ở Nhạc viện, đang chuẩn bị sang Đức một hoặc hai năm để trau dồi thêm. Tom đang học y khoa, tuy không hào hứng lắm. Jack tham gia kinh doanh với bố cậu, có xu hướng quyết tâm làm giàu. Dolly học đại học cùng với Stuffy và Ned: cả ba học luật. Billy và cậu bé Dick tội nghiệp đã qua đời. Nhưng không ai cảm thấy sầu não cho hai cậu bởi cuộc sống sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc khi mà cả hai đều khổ sở trong tâm hồn cũng như thể xác.
Mọi người gọi Rob và Teddy là “Sư tử và Cừu non”: cậu thứ nhất hiền lành không thua gì con cừu non hiền lành nhất còn cậu thứ hai thì gan dạ chẳng khác gì vị chúa tể của các loài vật. Đôi khi bà Jo gọi Rob một cách âu yếm là “con gái của ta”, vì cậu là đứa trẻ biết vâng lời nhất, với rất nhiều nét nam tính tiềm ẩn bên dưới tính cách dịu hiền và ít nói. Trái lại, ở Teddy, dường như bà tìm thấy tất cả những tật xấu, ý thích nhất thời, khát vọng và trò vui thời trẻ của bà, nhưng trong một vóc dáng mới. Với mớ tóc màu hung lúc nào cũng rối bù, chân tay dài lêu nghêu, giọng nói oang oang và sự hiếu động không ngừng, Ted là một nhân vật nổi bật của Plumfield. Cậu cũng có lúc không vui và chìm trong tuyệt vọng khoảng một lần mỗi tuần, để rồi lại được “lên dây cót” nhờ cậu bé Rob kiên trì hoặc mẹ cậu, người biết rõ khi nào nên để mặc cậu và khi nào thì giúp cậu. Cậu là niềm kiêu hãnh, niềm vui và cũng là nỗi lo của bà Jo, một cậu bé thông minh đối với lứa tuổi cậu, và có đầy đủ tất cả những tài năng đang nảy nở, khiến cho tâm trí người mẹ của bà lo âu rồi đây cậu bé xuất chúng này sẽ ra sao.
Demi đã hoàn thành việc học đại học với kết quả xuất sắc. Bà Meg tin chắc cậu sẽ trở thành mục sư. Bà đã hình dung ra cảnh tượng buổi thuyết giáo đầu tiên mà chàng mục sư của bà sẽ thực hiện, cũng như cuộc sống hữu ích và vinh quang mà cậu sẽ sống. Nhưng John, đó là tên bà gọi cậu từ lúc này trở đi, dứt khoát không chịu học trường dòng, với lí do là cậu đã chán sách vở lắm rồi, cậu cần phải tìm hiểu thêm về con người và thế giới. Cậu khiến cho người phụ nữ đáng kính rất thất vọng khi quyết định thử làm nghề báo. Đúng là một cú trời giáng, nhưng bà Meg biết không nên ép những bộ óc non trẻ, và kinh nghiệm chính là người thầy tốt nhất. Cho nên bà để cho cậu theo đuổi sở thích của mình, nhưng vẫn hi vọng sẽ được thấy cậu đứng trên bục giảng kinh. Dì Jo thì nổi giận khi nghe nói sẽ có một nhà báo trong gia đình. Bà thích những khuynh hướng văn chương của cậu, nhưng bà cũng có lí do để không ưa “những kẻ chuyên nhúng mũi vào chuyện người khác”, như chúng ta sẽ thấy sau đây. Tuy nhiên, Demi biết rõ đầu óc mình và bình thản thực hiện các kế hoạch, không hề dao động trước lời lẽ của các bà mẹ hay lo lắng trước lời chế giễu của các bạn. Chú Teddy thì khuyến khích cậu và vẽ ra một sự nghiệp xán lạn, nhắc đến Dickens và những người nổi tiếng khác từng khởi nghiệp bằng nghề báo và cuối cùng trở thành những tiểu thuyết gia hay cây viết cự phách.
Các cô bé cũng đã lớn. Daisy, vẫn quyến rũ và ưa nội trợ như trước, là niềm an ủi và người bạn của bà mẹ. Josie, mười bốn tuổi, là một cô gái trẻ tuổi đặc biệt, với đủ ý muốn kì quặc và mới đây nhất là niềm đam mê dành cho sân khấu, khiến cho mẹ và chị gái em vừa lo lắng vừa vui thích. Bess đã trở thành một cô gái cao ráo và xinh đẹp, trông có vẻ chững chạc hơn vài tuổi so với tuổi thật của em. Em vẫn giữ phong cách duyên dáng và sở thích thật tế nhị của “cô công chúa bé nhỏ”, lại được thừa hưởng tất cả những tài năng của cả bố và mẹ, được bồi đắp bằng tình thương yêu và điều kiện dư giả về tài chính. Nhưng cô bé Nan nghịch ngợm mới là niềm tự hào của cả cộng đồng vì, như rất nhiều đứa trẻ hiếu động và ương bướng, cô đang trở thành một thiếu nữ đầy nghị lực và triển vọng có thể đột ngột tỏa sáng khi con người đầy hoài bão này tìm được công việc thích hợp với mình. Nan bắt đầu học y khoa năm mười sáu tuổi và kết thúc vào lúc hai mươi tuổi. Giờ đây, nhờ những phụ nữ thông minh khác, các trường học và bệnh viện đã mở rộng cho cô. Mục tiêu của cô không hề thay đổi so với ngày thơ ấu khi cô nói với Daisy trong cây liễu già: “Tớ không muốn chăm lo cho một gia đình. Tớ sẽ có một phòng khám, với nhiều chai lọ và dụng cụ và tớ sẽ đi khắp nơi để chữa bệnh cho mọi người”. Cái tương lai mà một cô bé con tiên liệu đã được cô thiếu nữ biến thành hiện thực và tìm thấy niềm hạnh phúc với nó đến mức chẳng có gì lôi kéo cô ra khỏi công việc đã được lựa chọn. Một vài chàng trai đáng mến đã thử làm cho cô đổi ý khi đề nghị với cô, như Daisy nói, “một ngôi nhà nhỏ xinh xinh và một gia đình để chăm lo”. Nhưng Nan chỉ cười, và làm cho những kẻ si tình phải bỏ chạy khi cô đề nghị khám cái lưỡi đã nói ra những lời tán tỉnh hoặc bắt mạch cho những đôi tay mạnh mẽ chìa ra cho cô. Vậy là tất cả đều tránh xa cô, ngoại trừ một chàng trai kiên trì không dễ gì nhụt chí trước khó khăn.
Đó chính là Tom, người rất trung thành với mối tình trẻ con của cậu, cũng không thua gì Nan với các y cụ của cô. Cậu đã đưa ra một bằng chứng cho sự trung thành của cậu khiến cho cô cảm động; cậu theo học ngành y vì yêu cô - mặc dù cậu không hề thích ngành học này, mà lại thích ngành thương mại hơn. Nan vẫn giữ lập trường của cô, và Tom cũng vậy, không hề nản chí. Tuy nhiên cả hai vẫn là những người bạn thật tốt của nhau, làm cho các bạn thấy vui với việc cả hai không ngừng cãi nhau.
Trong khi bà Meg và bà Jo chuyện trò trên sân hiên buổi xế trưa hôm đó thì cả hai đang trên đường đến Plumfield. Nhưng họ không đi cùng nhau. Nan đi một mình, nhanh chân, vừa nghĩ đến một ca đáng quan tâm, còn Tom thì đi phía sau, cố gắng bắt kịp cô mà không gây tiếng động. Đây vốn là trò đùa của cả hai. Nan là một cô gái xinh đẹp, da dẻ tươi tắn, mắt sáng, hay cười và vẻ điềm đạm luôn có ở những thiếu nữ biết xác định cho mình một mục tiêu. Cô ăn mặc giản dị nhưng thật dễ coi, đi lại rất thoải mái và dường như tràn đầy nhiệt huyết, với bờ vai rộng hơi nghiêng ra sau, đôi tay vung vẩy hết sức tự nhiên, trong mỗi cử động đều toát lên nét mềm mại của sự khỏe mạnh và trẻ trung. Vài người mà cô gặp trên đường phải quay lại nhìn cứ như thể cô gái hân hoan, vui tươi đang bước đi trên đường quê kia vào ngày đẹp trời hôm ấy đúng là một hình ảnh quyến rũ vậy. Và chàng trai mặt mày đỏ gay đang đuổi theo cô, mũ cầm nơi tay, từng lọn tóc quăn phất phơ đầy vẻ nôn nóng, rõ ràng là đồng tình với họ.
Tiếng chào vang lên đúng lúc một làn gió mát thổi tới, với một cố gắng gây bất ngờ nhưng rõ ràng chẳng thành công. Nan vồn vã:
– Ồ, cậu đấy hả, Tom?
– Chắc vậy. Tớ nghĩ có thể ngày hôm nay cậu sẽ đi dạo. - Gương mặt vui vẻ của Tom bừng lên rạng rỡ.
– Cậu đoán tài thật. Thế họng của cậu sao rồi? - Nan hỏi bằng giọng “nghề nghiệp” luôn làm tắt lịm mọi tâm trạng phấn khích không đúng lúc.
– Cổ họng của tớ à? Ơ… à, phải rồi, tớ nhớ rồi. Tốt. Đơn thuốc cậu cho tớ rất hiệu nghiệm. Tớ sẽ không bao giờ bảo liệu pháp vi lượng đồng căn là vớ vẩn nữa.
– Lần này thì người vớ vẩn là cậu rồi. Mấy viên thuốc ngậm chẳng có tác dụng chữa bệnh gì tớ đưa cho cậu cũng vậy. Nếu như đường và sữa trị được chứng đau họng bằng cách này thì tớ sẽ làm một bài thuyết trình về đề tài đó! Ôi! Tom ơi là Tom, bao giờ thì cậu hết làm những trò đùa nữa?
– Ôi! Nan ơi là Nan, bao giờ thì cậu hết chế nhạo tớ?
Rồi cả hai phá lên cười nhạo nhau như những ngày trước, những kỉ niệm luôn tràn về khi họ trở lại thăm Plumfield.
– Tớ biết là sẽ không thể gặp cậu suốt cả tuần nếu như tớ không nghĩ ra được lí do gì đó để đến phòng khám của cậu. Cậu lúc nào cũng bận rộn! - Tom giải thích.
– Lẽ ra cậu cũng phải bận rộn thay vì nghĩ ra những việc không đâu. Thật đấy Tom à, nếu cậu không chú tâm vào bài vở của mình thì không bao giờ cậu tiến bộ cả. - Nan nghiêm giọng.
– Bài vở với tớ quá đủ rồi. - Tom đáp vẻ chán ngấy. - Một chàng trai như tớ có quyền được vui chơi một chút chứ, sau khi đã trải qua cả một ngày với việc mổ xẻ các xác chết. Tớ không thể học suốt cả ngày được, cho dù có một số người thấy thích thú việc đó thật sự.
– Thế thì tại sao không bỏ đi và làm những gì cậu thật sự thích? Tớ luôn nghĩ đó là một chuyện ngốc nghếch, cậu biết không? - Nan hỏi, đôi mắt tinh anh của cô thoáng chút lo lắng trong lúc tìm kiếm những dấu hiệu mệt mỏi trên gương mặt đỏ gay như quả táo chín của Tom.
– Cậu biết rõ vì sao tớ lại lựa chọn ngành này, và vì sao tớ quyết tâm đeo đuổi nó cả khi tớ phải chết! Có thể trông tớ không được hoạt bát. Nhưng đúng là tớ có một tâm bệnh mà trước sau gì cũng hạ gục tớ. Vì trên đời này chỉ có một bác sĩ duy nhất có thể chữa trị cho tớ, nhưng nàng lại không muốn!
Tom có vẻ cam chịu, trông vừa hài hước vừa thống thiết, nhưng cậu không hề nói đùa. Nan nhíu mày, nhưng cô đã quen với việc này, và biết cách điều trị cậu.
– Cô ấy đang điều trị bằng cách tốt nhất và duy nhất, nhưng một bệnh nhân khó điều trị thì sẽ không thể sống được. Thế cậu đã đi đến buổi dạ vũ đó như tớ hướng dẫn chưa?
– Làm rồi, thưa bác sĩ.
– Và quan tâm đến cô West xinh đẹp chứ?
– Tớ đã nhảy với cô ấy suốt cả buổi tối.
– Vậy mà không có hiệu quả gì với trái tim yếu ớt của cậu à?
– Không hề. Tớ đã ngáp một lần trước mặt cô ta, quên không mang đồ ăn đến cho cô ta và còn thở phào khi đưa cô ta về chỗ mẹ cô ta.
– Nhớ thường xuyên dùng lại bài thuốc đó, và chú ý các triệu chứng. Tớ tin chắc dần dần cậu sẽ thấy đỡ hơn.
– Chắc chắn là không! Tớ tin chắc nó không hợp với thể tạng của tớ.
– Hãy chờ xem! Hãy tuân lệnh đi! - Cô nói nghiêm nghị.
– Vâng, thưa bác sĩ. - Cậu đáp vẻ thuần phục.
Cả hai im lặng một lúc. Thế là chiếc rìu chiến tranh đã được chôn*. Nan đột ngột lên tiếng:
– Chúng mình đã có biết bao niềm vui trong khu rừng này! Cậu còn nhớ cái lần cậu bị ngã từ cây hồ đào lớn kia và suýt gãy cổ không?
– Làm sao mà tớ quên được! Và cậu còn ngâm tớ vào nước ngải cho tới khi tớ biến thành màu gụ, còn dì Jo thì cứ than thở vì cái áo vét của tớ bị hỏng. - Tom cười hồn nhiên như cậu bé ngày trước.
– Và vụ cậu làm cháy nhà nữa chứ!
– Còn cậu thì bỏ đi lấy chiếc vali.
– Thế cậu vẫn còn nói “Đồ rùa quỷ quái” chứ?
– Thế người ta vẫn gọi cậu là “Bà Đầu óc trên mây” chứ?
– Daisy vẫn gọi tớ như thế. Cô bé đáng yêu, tớ đã không gặp cô bé một tuần nay rồi.
– Sáng nay tớ gặp Demi và cậu ấy bảo cô ấy đang trông coi nhà cho mẹ Bhaer.
– Cô ấy lúc nào chẳng làm thế khi dì Jo bận. Daisy là một bà nội trợ hoàn hảo. Tốt hơn cả là cậu nên bày tỏ sự ngưỡng mộ của cậu với cô ấy nếu như cậu không đi làm và chờ cho đến khi đủ lớn trước khi bắt đầu yêu đương.
– Nat sẽ đập cây đàn vĩ cầm lên đầu tớ nếu như tớ làm như vậy. Không, cám ơn! Một cái tên khác đã được khắc sâu vào tim tớ rồi, không thể xóa đi được, cũng giống như hình cái mỏ neo màu xanh trên tay tớ vậy. “Hãy hi vọng!” là châm ngôn của tớ, cũng như “Ta không đầu hàng!” là châm ngôn của cậu. Chúng ta sẽ xem châm ngôn nào tồn tại được lâu!
– Bọn con trai các cậu luôn nghĩ bọn tớ vẫn là các cô bé như ngày trước; nhưng đâu phải thế. Nhìn từ chỗ này, Núi Thơ mới đẹp làm sao! - Nan bỗng thay đổi đề tài.
– Đó là một ngôi nhà đẹp. Nhưng tớ thích Plumfield cổ kính hơn. Bà cố March sẽ trố mắt khi trông thấy ngôi nhà như hiện giờ! - Tom nói khi cả hai dừng trước cổng lớn để ngắm nhìn khung cảnh bày ra trước mắt họ.
Tiếng hét đột ngột làm cả hai giật mình khi một chú nhóc cao lêu nghêu, tóc vàng rối tung, nhảy qua hàng rào như một chú chuột túi, tiếp theo là một cô gái mảnh khảnh. Cô bé bị vướng vào một bụi tầm xuân và ngồi đó cười như nắc nẻ. Đó là cô bé xinh xắn, với mái tóc quăn màu đen, đôi mắt sáng và gương mặt rất biểu cảm. Chiếc mũ của em lủng lẳng trên lưng và cái váy em mặc đầy dấu vết của những con suối mà em đã lội qua, những cái cây mà em đã leo trèo, và cú nhảy vừa mới rồi lại thêm vào đó vài vết rách.
– Chị Nan, giúp em đứng dậy với. Anh Tom bắt lấy Ted, cậu ấy lấy quyển sách của em! - Josie gọi, không hề bối rối bởi sự xuất hiện của những người bạn.
Tom lập tức túm lấy cổ áo tên trộm, trong khi Nan gỡ Josie ra khỏi bụi gai và đỡ em đứng lên mà không hề trách móc. Bản thân cô ngày trước cũng là một cô bé hiếu động, nên cô luôn khoan dung đối với những ai nối tiếp truyền thống.
– Chuyện gì vậy cưng? - Cô hỏi, tay ghim chỗ áo bị rách nhiều nhất lại trong khi Josie kiểm tra những vết trầy xước trên tay mình.
– Em đang học vai diễn trong cây liễu thì Ted lén đến gần và giật quyển sách của em bằng cần câu. Nó rơi tõm xuống suối và em chưa kịp leo xuống thì cậu ấy đã chạy mất. Đồ quỷ! Trả lại chị ngay lập tức nếu không sẽ biết tay chị! - Josie hét lên, vừa cười vừa mắng.
Ted chuồn khỏi tay Tom. Cậu mở sách ra và bắt đầu đọc to đồng thời làm trò trông rất nhộn, kết thúc bằng câu “Cưng không thích hình ảnh này à?” và bắt chéo hai chân rồi nhăn mặt nhát ma.
Những tiếng vỗ tay từ sân khấu kết thúc cảnh đó. Nhóm thanh niên cùng nhau đi về hướng ngôi nhà giống như ngày trước, với Tom dẫn đầu. Mặt mũi đỏ gay, hơi thở dồn dập, và tâm trạng hân hoan, họ chào hai bà và ngồi xuống bậc thềm nghỉ ngơi. Bà Meg vá lại những chỗ rách của con gái trong khi bà Jo vuốt ve bờm của chú “sư tử” và lấy lại quyển sách. Trong chốc lát, Daisy xuất hiện để đón bạn và tất cả bắt đầu chuyện trò.
– Có bánh mì nhỏ với trà! Tốt nhất là cả nhà ngồi đây ăn. Chị Daisy làm nhiều bánh lắm! - Ted nói đầy vẻ hiếu khách.
– Cậu ấy rất thích bánh đó! Lần trước cậu ấy đã ăn chín chiếc. Vì vậy mà cậu ấy mới mập ú thế kia. - Josie thêm vào và ném một cái nhìn chết người về phía người em họ khẳng khiu như một thanh gỗ mỏng.
– Con phải đi thăm Lucy Dove. Cô ấy bị chín mé và đến lúc chích được rồi. Con sẽ uống trà ở trường. - Nan nói, sờ vào túi áo để đảm bảo không quên hộp dụng cụ của mình.
– May quá, con cũng phải đến đó để thăm Tomy Merryweather đang bị lẹo, và con đã hứa sẽ giải quyết cho cậu ấy. Đỡ mất tiền đi gặp bác sĩ mà cũng là dịp để con thực hành. Tay chân con còn lóng ngóng lắm. - Tom nói, luôn tìm cách để ở gần thần tượng của mình.
– Anh chị đi nhanh đi! Chị Daisy không thích nghe hai người nói về công việc của mình đâu. Bánh mì hợp với bọn em hơn! - Ted cười toe toét, rõ ràng là đang nghĩ đến mùi vị thơm ngon cậu sắp được ăn.
– Chẳng thấy có tin gì về đô đốc ạ?
– Tom hỏi.
– Thằng bé đang trên đường về. Dan cũng hi vọng sẽ về đây sớm. Ta rất mong được nhìn thấy tất cả các cậu bé của ta tề tựu lại đây, và ta đã yêu cầu những kẻ lang thang về kịp vào dịp lễ Tạ ơn nếu như không về được trước. - Bà Jo đáp, rạng rỡ khi nghĩ đến đấy.
– Tất cả sẽ về nếu như có thể. Cả Jack cũng sẽ chịu mất một đô-la để được tham dự bữa tối vui vẻ của chúng ta như ngày xưa. - Tom cười nói.
– Đang có một con gà tây dành cho bữa tiệc rồi đấy ạ. Giờ thì em chẳng đuổi nó nữa mà là cho nó ăn. Nó béo lên trông thấy, ơn Chúa! - Ted nói, hãnh diện chỉ tay về phía chú gà đang lang thang trong cánh đồng gần đó.
– Nếu như Nat phải ra đi cuối tháng này thì chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc chia tay. - Nan nói với cô bạn gái.
Mặt Daisy đỏ lên, những nếp vải trên ngực áo cô phập phồng. Nhưng cô vẫn bình tĩnh trả lời:
– Chú Laurie nói anh ấy thực sự là một thiên tài, và sau khi học tập ở nước ngoài, anh ấy có thể kiếm sống ngon lành ở đây mặc dù có thể không nổi tiếng.
– Thanh niên ít khi phát triển đúng như ta dự đoán; cho nên mong đợi điều gì đó chẳng ích gì cả. - Bà Meg thở dài nói. - Nếu lũ trẻ nhà mình trở thành những con người tốt và có ích, thì chúng ta cũng thỏa lòng rồi. Nhưng đương nhiên là cũng mong chúng thật thành công.
– Cũng giống như đàn gà của con vậy. Kia kìa, cái con gà trống đẹp mã kia lại ngu nhất trong đám. Còn cái con xấu xí, chân dài lêu nghêu lại là chúa tể. Nó gáy to đến mức đánh thức được người đẹp ngủ trong rừng! Còn cái con đẹp mã thì chẳng khác gì gà mái, nhút nhát cực kì. Con đến xấu hổ. Nhưng mọi người hãy chờ con lớn lên rồi sẽ thấy! - Trông Ted thật giống chú gà chân dài của cậu, khiến tất cả đều phì cười khi nghe những lời tiên đoán khiêm nhường đó.
– Ta muốn thấy Dan ổn định được ở một nơi nào đó! “An cư mới lạc nghiệp”. Đã hai mươi lăm tuổi rồi mà nó vẫn lang thang khắp nơi, không có gì giữ chân nó lại được, ngoại trừ người này! - Bà Meg hất đầu về phía em gái bà.
– Cuối cùng Dan cũng sẽ tìm được chỗ thích hợp cho nó thôi. Kinh nghiệm là người thầy tốt nhất cho nó. Nó vẫn mạnh bạo, nhưng mỗi lần nó về nhà, em lại thấy nó thay đổi theo chiều hướng tốt. Em chưa bao giờ mất niềm tin ở thằng bé. Có thể nó không làm được điều gì to tát, hay trở nên giàu có, nhưng nếu như thằng bé hoang dã đó trở thành một người đàn ông tử tế là em hài lòng rồi. - Bà Jo nói. Bà luôn luôn bênh vực chú cừu đen trong đàn cừu của bà.
– Mẹ nói đúng! Dan còn tốt hơn Jack và Ned, chỉ biết nghĩ đến tiền và háo danh, gấp vạn lần. Biết đâu một ngày nào đó anh ấy sẽ làm điều gì đó khiến cho chúng ta hãnh diện, - Ted thêm vào. Tình cảm của cậu dành cho “anh Danny” giờ đây càng tăng lên với thái độ ngưỡng mộ của một cậu bé dành cho một người đàn ông quả cảm.
– Con cũng nghĩ thế. Dan là một người có thể làm những chuyện không thể tin được và trở thành nổi tiếng: leo lên núi Matterhorn, phi thân xuống thác Niagara hoặc tìm được một cục vàng to tướng gì đó. Đó là cách cậu ấy gieo hạt giống của mình, và có lẽ như thế lại tốt hơn chúng con. - Tom trầm tư nói vì cậu cũng đã có chút ít kinh nghiệm trồng trọt trước khi trở thành sinh viên ngành y.
– Tốt hơn nhiều chứ! - Bà Jo quả quyết. - Lẽ ra em nên cho bọn trẻ của em đi chu du thiên hạ theo cách đó còn hơn là để chúng trong thành phố đầy cám dỗ, không có gì khác để làm hơn là tiêu phí thời gian, tiền bạc và sức khỏe! Dan phải nỗ lực theo cách của nó và như thế sẽ dạy cho nó lòng dũng cảm, nhẫn nại và tự lập. Em không lo cho nó bằng lo cho George và Dolly ở trường đại học, chúng đúng là hai đứa bé con phải tự lo xoay xở.
– Thế còn John thì sao ạ? Cậu ấy sục sạo khắp thành phố để hành nghề báo, viết về đủ thứ chuyện. - Tom nói và cậu nghĩ là cuộc sống đó có lẽ thích hợp với cậu hơn ngành y và các phòng bệnh trong bệnh viện.
– Demi có ba rào chắn an toàn: tính kỉ luật, sở thích tinh tế và một bà mẹ chín chắn. Sẽ không có gì xảy ra cho nó và những trải nghiệm lúc này sẽ rất có ích cho nó khi nó bắt tay vào viết sách, điều mà chắc chắn nó sẽ làm một ngày nào đó, ta tin chắc như vậy. - Bà Jo tiên đoán vì bà rất quan tâm đến chuyện một số chú ngỗng của bà sẽ hóa thành thiên nga.
– Thiêng thế, vừa nói đến là đã thấy mặt! - Tom kêu lên khi chàng trai mặt mũi sáng sủa, mắt nâu xuất hiện, tay vung vẩy tờ báo trên đầu.
– Báo đây! Số mới nhất đây! Một án mạng kinh khủng! Nhân viên ngân hàng thụt két! Nhà máy bột nổ! Sinh viên môn La-tinh bãi khóa! - Ted ré lên và chạy vội về phía người anh họ.
– Đô đốc về rồi và sẽ cắt dây neo trước khi có gió để khởi hành! - Demi thông báo trong khi tiến tới, miệng cười tươi với tin vui của mình.
Mọi người cùng nhau chuyện phiếm một lúc và tờ báo được chuyền tay nhau để mọi người đều được tận mắt nhìn thấy chiếc tàu Brenda đi từ Hamburg đã cập cảng an toàn.
– Anh ấy sẽ đến đây ngày mai với bộ sưu tập thường lệ về các quái vật biển và những câu chuyện vui nhộn. Con đã nhìn thấy anh ấy, đen như cột nhà cháy. Anh ấy rất ổn và có hi vọng sẽ lên làm phó thuyền trưởng thứ hai vì ông phó cũ bị gãy chân. - Demi nói thêm.
“Mình phải đến thăm chàng trai này mới được”, Nan tự nhủ, tay mân mê vào nhau.
– Còn Franz thế nào? - Bà Jo hỏi.
– Anh ấy sẽ cưới vợ! Đây là tin mới cho dì! Dì ạ, anh ấy sẽ là người đầu tiên rời xa đàn. Hôn thê của anh ấy tên là Ludmilla Heldegard Blumenthal; gia đình tốt, có giáo dục, rất xinh, đúng là một thiên thần! Chàng trai tốt bụng muốn chú Friedrich đồng ý, sau đó thì anh ấy sẽ ổn định làm một công dân hạnh phúc và tử tế.
– Ta rất vui nghe tin này. Ta rất mong các chàng trai của ta ổn định với một người vợ ngoan và một gia đình yên ấm. Giờ, nếu như mọi việc đâu vào đấy thì ta cảm thấy không còn phải lo cho Franz nữa. - Bà Jo nói, khoanh tay vẻ bằng lòng, vì bà thường cảm thấy mình như một mẹ gà bận rộn với đàn con đông đúc vừa gà vừa vịt.
– Con cũng mong vậy - Tom thở dài, kín đáo liếc nhìn sang Nan. - Đó là điều một người cần để ổn định. Và bổn phận của các cô gái ngoan là phải lấy chồng càng sớm càng tốt, có phải vậy không, Demi?
– Nếu như có đủ những chàng trai dễ thương trên đời này. Nữ giới đông hơn nam giới, cậu có biết không, nhất là ở Mĩ. - John đáp và tựa vào ghế của mẹ, khe khẽ kể lại những trải nghiệm của mình.
– Đó là một điều thật may, các con yêu à. Vì phải cần đến ba hoặc bốn người phụ nữ để có được một người đàn ông sinh ra, sống và lìa bỏ cõi đời. Các con là những sinh linh quý giá, các chàng trai à! Và chính nhờ những người mẹ, người chị, người vợ và các cô con gái yêu thích và làm tròn bổn phận của họ nên các con mới không biến mất trên trái đất này! - Bà Jo trịnh trọng nói, vừa nhặt lấy một cái giỏ đầy những bít tất thủng vì ông giáo sư tốt bụng làm khổ bít tất của ông hết cỡ, và các con trai của ông không chậm trễ nối gót ông về mặt này.
– Nếu đúng như vậy thì có đủ việc làm cho “những phụ nữ thừa”, nhất là chăm lo cho những người đàn ông vô dụng và gia đình của họ. Con nhận thấy điều đó hằng ngày, con rất vui và lấy làm may vì nghề nghiệp của con có thể làm cho con trở thành một phụ nữ độc thân có ích, hạnh phúc và độc lập.
Những lời nhấn mạnh này của Nan khiến Tom thở dài còn mọi người phì cười.
– Ta thật hãnh diện về con, Nan, và ta hi vọng là con sẽ thành công, vì chúng ta cần những phụ nữ như con trên thế gian này. Đôi khi ta có cảm tưởng đã không làm đúng thiên chức khi ta không ở độc thân. Bổn phận của ta có vẻ như nằm ở hướng đó, nhưng ta không hề hối tiếc. - Bà Jo nói, tay gấp một chiếc tất màu xanh to tướng, rách tơi tả.
– Con cũng không hối tiếc. Con biết làm gì đây nếu như không có mẹ thân yêu của con? - Ted thêm vào, âu yếm ôm lấy bà Jo, khiến cho cả hai mẹ con mất hút sau tờ báo mà cậu chăm chú đọc nãy giờ.
– Con trai, nếu như con chịu khó thỉnh thoảng rửa tay thì những cái vuốt ve của con sẽ không quá thảm hại đối với cổ áo của mẹ. Nhưng mà không sao, anh chàng đầu bù tóc rối của mẹ! Có những vết bẩn vẫn còn hơn là không được âu yếm tí nào.
Lúc đó thì Josie, đã tập xong vai của mình ở đầu kia hiên, chạy ào đến và ngâm nga lời thoại của nàng Juliet trong hầm mộ đạt đến mức các chàng trai vỗ tay, Daisy thì rùng mình, còn Nan lẩm bẩm:
– Đầu óc quá kích động đối với một cô bé ở tuổi nó!
– Chị Meg, em e rằng chị sẽ phải làm quen với việc này. - Bà Jo nói nhỏ với bà Meg. - Cô bé này là một người sinh ra để trở thành diễn viên! Chưa bao giờ chúng ta có thể diễn như nó cả.
Bà ném một bó tất đủ màu dưới chân cô cháu gái vừa duyên dáng ngã xuống chiếu.
– Đây đúng là một lời nguyền đối với chị vì sự say mê của chị ngày trước đối với sân khấu. Giờ thì chị hiểu mẹ kính yêu của chúng ta đã cảm thấy những gì khi chị nài nỉ mẹ cho phép chị trở thành diễn viên. Không bao giờ chị chấp nhận điều đó. Nhưng có lẽ chị buộc phải từ bỏ mong ước, hi vọng, và kế hoạch của mình một lần nữa mất thôi!
Trong giọng nói của bà Meg có gì đó không vui khiến Demi phải khẽ lay em gái dậy và dặn em không được “ngã một cách vớ vẩn như thế ở chỗ đông người”.
– Buông em ra, đồ nịnh bợ, nếu không em sẽ cho anh biết tay. - Josie kêu lên, nhìn anh trai như một chú mèo con đang thủ thế.
Ngay khi đứng lên, cô bé nhún gối chào thật đẹp và tuyên bố:
– Xe của công chúa đang chờ quý nương! - Và cô chạy xuống các bậc thềm vừa kéo theo phía sau chiếc khăn quàng màu đỏ của Daisy với dáng vẻ rất quý phái.
– Chị ấy vui nhộn đấy chứ? Nhờ chị ấy mà cuộc sống ở đây thật dễ chịu! Nếu một ngày nào đó chị Josie trở thành người khô cứng thì con không chịu nổi. Cho nên nỡ lòng nào lại làm thui chột tài năng của chị ấy như vậy. - Teddy nói, cau mày về phía Demi đang cắm cúi viết lách ngay trên các bậc thềm.
– Cả hai con đúng là một giuộc và phải cứng tay mới điều khiển được các con, nhưng ta thích như vậy. Josie lẽ ra phải là con gái của em còn Rob là con trai của chị, chị Meg à. Như thế thì nhà chị sẽ rất bình yên còn nhà em thì sôi động. Giờ em phải đi báo tin cho chú Laurie. Chị đi với em đi, chị Meg, đi dạo chút ít sẽ tốt cho chúng ta.
Lấy chiếc mũ rơm của Teddy đội lên đầu, bà Jo cùng chị gái rời đi, để cho Daisy chăm lo món bánh mì, Ted dỗ dành Josie còn Tom và Nan tới thăm những bệnh nhân của cả hai trong khoảng 15 phút.