Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Gong Ji Young
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 14
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1703 / 40
Cập nhật: 2017-10-26 10:51:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1: Bóng Hình Mờ Ảo Của Mối Tình Xưa
ốt cuộc là vì sao? Anh hỏi.
Cái đó… Là vì đến giờ em mới biết em không yêu anh. Tôi trả lời.
Anh nhìn tôi chằm chằm với nét mặt sững sờ. Em điên rồi!
Tôi giữ lấy bàn tay anh khi anh dợm bước vào phòng.
Em đã tin rằng em yêu anh Geon Seop. Em đã tin chắc là như thế.
Nhưng hóa ra sự thật lại không phải vậy.
Chắc anh không biết đối với em, nhận ra điều này quan trọng biết nhường nào.
Thế nhưng, vẻ như không thèm quan tâm, anh nở nụ cười đặc trưng.
Vốn lẽ… hương vị của sự bất luân cũng đắng cay như thế.
Nói xong, anh đóng sầm cửa phòng lại.
Tôi xách chiếc túi đã mang theo suốt từ đêm qua lên, đi về hướng bến xe buýt.
Tôi đã muốn một lần được thật lòng nói lời xin lỗi cuối cùng.
Nhưng ngay cả cơ hội đó tôi cũng đánh mất rồi.
– Trong nhật ký để lại của No Eun Rim,
Tháng 10 năm 1987.
Chiều hôm cuộc điện thoại đó gọi đến, Myeong Woo đang trên đường trở về từ Bucheon. Anh vừa đi gặp cô con gái Myeong Ji. Con bé hơi sốt nên thay vì đi chơi vườn bách thú như đã hứa khi tạm biệt nhau hồi tháng trước anh chỉ đưa con đến trung tâm thương mại, mua bóng bay và mì ống cho nó rồi hai bố con chia tay. Vì lẽ đó mà hôm nay anh trở về nhà sớm hơn mọi lần đi gặp con gái.
Thời tiết vô cùng u ám. Bầu trời xám xịt nặng nề đổ dài phía sau mỗi dãy nhà. Dường như toàn bộ thế gian bị bao trùm bởi một màn sương mờ ủ rũ. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, những chiếc lá đang dính trên cành cây lại rụng rơi lả tả. Hẳn là do gió mà lá cây lìa cành trông đều như đang dập dềnh múa lượn trong không trung.
Đèn tín hiệu chuyển sang màu vàng, anh thoáng ngần ngừ rồi nhẹ nhàng nhấn phanh. Nếu là bình thường, chắc chắn anh đã bỏ qua những tín hiệu cảnh báo thế này và phóng xe đi thẳng, nhưng hôm nay không hiểu sao anh lại không làm vậy. Cứ dừng lại, nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp cũng được, ý nghĩ ấy chợt nảy ra trong đầu. Với một người có thói quen làm mọi việc theo kế hoạch đã định trước, việc nào ra việc nấy như anh, thì những cảm xúc thế này tuy hết sức nhỏ nhoi nhưng lại là ngoại lệ, một ngoại lệ thực sự. Có lẽ là do thời tiết u ám. Nhưng cũng có thể lý giải theo kiểu của người luôn gắn tất cả mọi việc với vận mệnh. Rằng, điều này cho thấy một điềm báo đang manh nha trong sâu thẳm lòng anh.
Dẫu sao anh vẫn nhả phanh chân sau khi kéo phanh tay. Anh đưa hai tay lên xoa xoa mặt rồi nhìn lướt qua gương chiếu hậu. Có vẻ cắt tóc trước khi đi gặp Myeong Ji là một quyết định đúng đắn. Với mái tóc cắt ngang tai, chiếc áo sơ mi nhung kẻ màu be đầy nam tính và áo giắc két vải thô màu cà phê đậm bên ngoài, trông anh trẻ trung hơn nhiều so với tuổi ba mươi ba. Gương mặt không một nếp nhăn, mái đầu cắt ngắn, ánh mắt lơ đãng và sống mũi cao thẳng khiến anh thường được nhận xét là có vẻ ngoài lạnh lùng. Nhưng thực ra nếu nhìn kỹ từng đường nét, đôi mắt lơ đãng cùng cặp lông mày nhạt trên gương mặt anh lại đem đến một cảm giác vô cùng ấm áp.
Sau khi ngừng xoa mặt, anh đặt một tay lên tay phanh. Đã là ngày thứ tư bận túi bụi, nhưng tinh thần anh vẫn rất tỉnh táo. Chỉ có điều đầu lưỡi anh đang mọc lên mấy cái bọng. Những bọng nước nhọn như mũi kim này luôn nhô ra mỗi khi anh mệt mỏi, làm anh phải hạn chế ăn những món chua, còn các món bình thưòng hay nước giải khát, thậm chí cả rượu đều không thành vấn đề. Nhưng anh luôn cảm thấy trong miệng mình liên tục mọc lên những nốt mới và mỗi khi phát hiện ra anh lại đẩy lưỡi cọ nó vào răng cửa, cảm nhận cái đau sắc nhói qua nốt bọng như đầu mũi kim. Ngay cả anh cũng không biết vì sao mình cứ chà răng lên những nốt đó để xác nhận cảm giác đau đớn, như ngay lúc này, khi xe đã dừng và tay chân hoàn toàn thoải mái, anh lại tiếp tục cọ cọ đầu lưỡi vào răng cửa. Và đương nhiên, lại vẫn đau nhói.
Anh hạ cửa kính xe xuống. Có lẽ vì trận mưa thu, những làn gió lạnh mang đầy hơi ẩm ùa vào xe qua khung cửa kính. Những giọt mưa nhỏ bé bay trong không khí quất nhẹ vào gò má xám xịt của anh vỡ ra nghe lụp bụp. Nếu đổi lại là cô em Myeong Hee đang làm trong công ty quảng cáo, thể nào cô cũng thốt lên:
Mấy hạt mưa vỡ tan rồi kìa!
Gió thổi rất lạnh nhưng anh cố tình không đóng cửa kính. Trước đây, anh thuộc típ người cho rằng một ngày thu thực sự thì bầu trời phải hơi u ám chứ không nên cao và trong xanh. Nhưng đó đã là chuyện của mười năm trước. Mà không, nói chính xác thì anh không nảy sinh bất đồng với ai vì kiên quyết cho rằng ngày thu u ám mới là đẹp nhất, đã từ mười năm trước.
Khi đèn tín hiệu ở phía đối diện ngã tư xa xa chuyển sang màu xanh, anh đồng thời nhả phanh tay bên phải và giậm chân ga. Đúng lúc chiếc xe tiến về phía trước, ngọn gió làm tung bay những chiếc lá vàng lại ùa vào trong xe. Gió lần này rất lạnh. Anh xoay kính lên. Đây là mùa thu đầu tiên kể từ khi anh theo Myeong Hee chuyển về sống dưới chân núi khu Suyu-ri. Mỗi buổi sáng đi ra bãi đỗ xe của khu nhà, anh lại thấy lá rụng rơi suốt đêm phủ kín trên xe mình. Có lẽ không khí mát lành vùng núi nên lá rụng mang sắc màu lung linh rất đẹp. Lá đỏ, lá vàng, lá màu nâu đậm, nếu không thì là sắc vàng chanh… Trong khi gạt đi đám lá rụng, anh lơ đãng chọn lấy những chiếc lá có hình dáng và màu sắc đẹp nhất.
Hồi đầu, anh còn không hiểu tại sao mình lại nhặt mấy thứ lá này. Ngay cả ở tuổi dậy thì, anh cũng chưa từng làm những việc tương tự. Nhớ cấp ba, anh thậm chí từng rất khó chịu khi rút nhành hoa khô ra khỏi phong thư của cô bạn gái quen ở câu lạc bộ Văn học, tựa hồ mối quan hệ giữa hai người bỗng chốc đi theo chiều hướng rất xấu. Mà ngay cả bây giờ anh vẫn có cảm giác ghê ghê. Nghĩ lại anh cũng không thể lý giải nổi tại sao mình không thích kẹp bông hoa khô đẹp đẽ vào giữa những bức thư nói chuyện về Dostoevsky hay Prévert, nhưng từ đó về sau anh quả thật bắt đầu nghi ngờ từng câu từng từ cô gái kia thổ lộ. Suy cho cùng, Dostoevsky hay Prévert được viết trong thư chẳng phải mớ tri thức khoa trương nhằm mục đích truyền tải những nỗi niềm đa cảm hay sao. Thế nên anh cũng nhanh chóng kết thúc mối quan hệ qua thư với cô bạn kia.
Không nhớ tên cô bạn hồi ấy là gì nhỉ… Đến giờ chắc cô đã là bà mẹ hai con rồi cũng nên… Anh đang miên man nghĩ vậy thì bàn chân vô thức duỗi về phía trước đạp vào chân phanh. Đáng ra khi qua phần đường dành cho người đi bộ, phải dừng xe lại quan sát rồi mới được đi nhưng anh đang định cứ thế phóng đi thì có một người phụ nữ tay dắt theo đứa bé con băng qua trước mặt. Do thắng phanh gấp nên cả người anh đổ về phía trước, đống băng cát xét chất đống trong cái hốc nhỏ cạnh hộp số rơi xuống ào ào. Người phụ nữ đứng sững lại. Đứa bé chừng hai tuổi mặc chiếc áo khoác to sụ màu xám đang được mẹ nắm tay kéo đi cũng khựng lại, sợ hãi đưa mắt nhìn về phía anh. Người phụ nữ quấn một chiếc chăn địu màu xanh da trời đã bạc phếch, trùm từ ngực đến mông. Từ chỗ anh có thể không nhìn rõ nhưng chắc chắn còn một em bé nữa đang được địu trên lưng mẹ.
Anh chầm chậm thở hắt ra luồng hơi ứ trong cổ họng, ngẩng đẩu lên nhìn người phụ nữ. Nói đúng ra thì đây là vạch trắng dành cho người đi bộ qua đường, không dừng lại quan sát là lỗi của lái xe, vậy mà vẻ mặt người phụ nữ lại đầy vẻ sợ sệt. Cô khoảng hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt trông rất trẻ với vài lọn tóc lơ thơ buông xuống vầng trán, cô chỉ đứng yên và nhìn chằm chằm về phía anh, như thể đang lo sợ liệu có phải mình đã đem đến phiền toái cho anh hay không. Anh hơi giơ cánh tay phải lên, ra hiệu cho người phụ nữ nhanh chóng qua đường. Phải đến lúc này, người phụ nữ mới bớt vẻ hoảng hốt, nắm tay đứa con kéo đi. Dù đây là đường dành cho người đi bộ nhưng cũng không thể bất ngờ chạy qua đường với hai đứa con như thế được, đây rõ ràng là biểu hiện của sự vô tâm. Anh bỗng nảy ra ý định hạ kính xe xuống mắng cho cô ta vài câu.
— Này cô kia, không phải vì cái mạng tôi hay cái mạng cô nhưng cô cũng phải đi đứng thế nào vì mấy đứa trẻ chớ hả!
Tuy nhiên, khi nhìn thấy nét mặt hối lỗi và dáng vẻ vội vàng dắt con qua đường của người phụ nữ, thật lòng anh chỉ muốn mở cửa xe mà hét lên:
— Cô ơi, đây là nơi mà cô có quyền được đi qua. Dù với ai hay vì bất kỳ việc gì thì cũng xin cô bỏ ngay cái vẻ mặt hối lỗi đó đi cho!
Anh khởi động lại xe, cùng lúc với tay phải ra xếp lại đống băng cát xét vừa rơi xuống ghế. Trong khi mắt nhìn thẳng về phía nước còn tay bận bịu thu dọn đống băng, anh cũng tìm luôn bản nhạc số 6 của Brahms. Có lần vào một ngày thu, một ngày trời thu u ám hệt thế này, Yeo Kyeong đã bảo chẳng bản nhạc nào phù hợp với thời tiết hơn bản này nữa. Anh nhớ khi cô quay sang hỏi: “Phải vậy không anh Myeong Woo?” một bên má cô hiện ra lúm đồng tiền, và đúng lúc anh đáp: “Ừ, đúng vậy” thì tiếng đàn công bát cũng nhẹ nhàng cất lên. Đó là âm thanh của một ngày thu gió thổi bay những phiến lá rụng lên vỉa hè, âm thanh như tiếng gió trầm nhất mà chỉ những người tinh tế mới nhận ra. Chính vì thế mà hễ mùa thu đến, anh luôn để băng cát xét đó trên xe. Nhưng giờ, khi nhìn thấy cuốn băng đầu tiên cầm lên tay, anh chợt phì cười.
“Trường mẫu giáo Kiss Kiss Kiss.”
Đó là cuốn băng cát xét lúc nãy anh mua cho Myeong Ji, bên trên vẽ hình một chú gấu và một chú thỏ con đang nắm lấy ba quả bóng bay màu đỏ, xanh, vàng bay lơ lửng giữa trời. Vì con bé nằng nặc đòi nên anh đi mua, lên xe anh còn xé bỏ lớp vỏ ni lông, nhét vào đống băng có sẵn và định bụng sẽ nhớ đưa cho con khi về đến nhà. Vậy mà giao con bé cho mẹ nó xong, anh cũng quên khuấy mất. Myeong Ji còn bé bỏng nhưng đã hiểu rằng khi lên xe của ba thì dù chỉ có một mình cũng vẫn phải ngồi ghế sau, nó luôn biết thân biết phận trèo lên xe và tự động tìm một tư thế thoải mái nhất ở băng ghế sau. Trên chỗ ngồi rộng rãi, nó một tay bám lấy tay nắm cửa, một tay cầm túi Cheetos và véo von hát theo lời bài hát mà anh mở cho nó nghe trong xe bằng giọng ngọng nghịu:
Bông hoa tím, bông hoa xinh đẹp bên hông nhà chúng ta
Bông hoa nhỏ xinh giữa các bông hoa là hoa păng xê.
Bài hát này anh vẫn còn nhớ. Đây là bài hát đầu tiên anh và các bạn được một cô giáo dáng người mảnh dẻ mặc váy ngắn đến đầu gối dạy cho khi mới vào lớp một ở trường tiểu học công. Khi đó, anh còn không biết màu tím là màu gì. Chính vì thế anh từng nghĩ Tím chính là tên của loài hoa đó, chỉ riêng cái tên Tím thôi cũng đủ thần bí, đẹp đẽ lắm rồi. Cứ như tên một nàng công chúa ở đất nước xa xôi nào đó trong truyện cổ tích vậy… bông hoa nhỏ xinh.
Nụ cười nở rộng trên khuôn mặt anh. “Ding dong dong dong deng dong…” Bài hát tiếp theo là “Mái tóc xoăn của em tôi”. “Em tôi, cậu em nghịch ngợm có mái tóc xoăn, tên thì chỉ một nhưng biệt danh thì đến ba bốn…” Anh từ từ quay lại nhìn phía sau. Không có Myeong Ji, trên chiếc ghế bọc da thuộc đen chỉ còn vương vãi những mẩu bánh vụn màu vàng từ túi Cheetos con bé ăn dở. Đó là một màu vàng đậm như phấn hoa còn lại sau khi lũ bướm vàng bay mất.
Đến lúc đó anh mới nhận ra mình gom những chiếc lá vàng rơi kia lại vì Myeong Ji. Những chiếc lá kẹp trong quyển sách dày, đặt trên nóc giá sách, giờ đây chắc đã được gần hai mươi trang. Nghĩ tới Myeong Ji nên anh hay nhặt lá, vì nghĩ tới nụ cười thích thú nở bừng trên khuôn mặt sáng ngời của con gái mà việc nhặt lá vàng, cũng như lau sạch hơi nước trên lá rồi kẹp chúng vào giữa những trang sách đã được anh đều đặn thực hiện trong vô thức.
Anh đi qua cổng khu nhà tiến vào bãi đỗ xe. May mà một chiếc xe đang lùi ra nên anh hoàn toàn có thể chờ trong góc và đỗ xe vào chỗ trống đó. Có điều tay lái của người đang điều khiển chiếc xe Grandeur trắng kia hình như rất kém. Đập ngay vào mắt anh là mảnh giấy ghi dòng chữ “MỚI TẬP LÁI” dán ở tấm kính sau. Cứ thế này không khéo đâm vào mất, anh đang nghĩ vậy chì chiếc xe Grandeur không lùi nữa mà cứ thế tiến lên rồi lại tiếp tục lùi. Nhưng cả lần này, tay lái mới kia có vẻ vẫn chỉ xoay vô lăng hệt như cũ, cứ thế lùi lại thế nào cũng va vào xe bên cạnh cho xem. Anh đành xuống xe bước về phía chiếc Grandeur.
“Nếu cô không ngại, để tôi giúp được không?”
Người phụ nữ nhìn lướt qua chiếc Pride màu vỏ lạc của anh, suy nghĩ giây lát rồi mở cửa xe bước xuống. Đập vào mắt anh là một đôi giày da thô kệch mới thịnh hành. Năm 1980, khi anh bắt đầu vào đại học, kiểu giày này cũng từng rất được ưa chuộng. Có cô gái đã từng đi đôi giày ấy cùng chiếc quần bó chẽn tới trước mặt anh. Nhưng hiện giờ anh không thể nhớ ra đó là cô gái như thế nào. Đã là chuyện của mười năm trước rồi còn gì. Với kỹ năng thành thục, anh điều khiển chiếc Grandeur lùi hẳn ra ngoài rồi mở cửa xe bước xuống. Người phụ nữ chừng hơn ba mươi tuổi, chỉnh lại chiếc áo khoác Burberry dài đến mắt cá chân, mím chặt đôi môi tô son màu mận rồi nói:
“Lần đầu tiên tôi gặp một cái bãi đỗ xe thế này đấy.”
Cô ta trông bực bội đến độ không phun nước bọt tía lia đã là may lắm rồi. Khi anh còn chưa biết phải phản ứng thế nào với thái độ bó tay của người phụ nữ thì chiếc Grandeur trắng đã rời đi, để anh đứng ngây ra trong làn khói trắng. Hình ảnh người phụ nữ ở phần đường dành cho người đi bộ chợt hiện ra trong đầu anh. Chính vì người phụ nữ lái chiếc Grandeur mà anh nghĩ cần phải dạy cách nói lời xin lỗi, dù là cho mình Myeong Ji. Chỉ cần dạy con bé cách phân biệt lúc nào nói lời xin lỗi lúc nào không là được rồi, vừa nghĩ anh vừa đánh xe vào khoảng trống rộng rãi nơi chiếc Grandeur mới rời đi. Sau đó anh tắt cuốn băng “Trường mẫu giáo Kiss Kiss Kiss” vẫn đang phát ra tiếng nhạc vui nhộn trong xe mình.
Chẳng ai có thể quay trở lại thế giới mẫu giáo. Bây giờ, không còn những thầy cô giáo luôn thiết quân luật, trừng phạt những đứa trẻ nghịch ngợm hay la hét như thời của anh nữa. Phát giác ra chuyện này đầu tiên bao giờ cũng là mấy đứa ngỗ nghịch chứ không phải đám con ngoan trò giỏi. Tình cờ chúng nhận ra, dù mình có giở trò như thường lệ cũng không ai trách mắng hết, hơn nữa, bất kể làm chuyện xấu xa gì, chỉ cần kết quả có vẻ ổn thì trái lại có thể được biểu dương chưa biết chừng. Còn những đứa trẻ ngoan lại luôn chậm chạp ù lì. Cứ ra sức khóc và lặng lẽ chờ đợi, đến tận khi mặt trời lặn mất, hành lang tối mù mới ngỡ ngàng hiểu ra. Cái người danh là giáo viên phán xử mọi người công bằng đã vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của mình rồi. Thế nhưng trong đa số tình huống có hối hận cũng vô dụng, thế nên bi kịch liền bắt đầu.
Anh xuống xe, định lấy khóa cửa nhưng rồi lại trở vào xe, lấy cuốn băng cát xét của Myeong Ji nhét vào túi áo giắc két.
Anh bước vào cửa lớn, đang đứng chờ thang máy thì có nhân viên bảo vệ tiến lại từ bên kia sảnh tươi cười cất tiếng:
“Ôi, bây giờ anh mới về à? Có cô nào chờ anh từ nãy đến giờ đấy.”
“Phụ nữ ư?”
“Chờ chút…”
Ông bảo vệ vốn luôn giữ vẻ nghiêm nghị với các khách lạ, thậm chí cả với những người sống trong khu nhà, giờ đây bỗng tỏ ra rất hồ hởi. Có thể thấy ông ta đang ôm thứ gì đó như hy vọng, về một điều mới mẻ có thể xảy ra khi một người phụ nữ đến tìm một người đàn ông đơn thân sống khép kín.
“Đã quá bốn giờ rồi. Cô ấy bảo sẽ chờ đến bốn giờ ở quán cà phê bên dưới.”
Ông bảo vệ hình như bị viễn thị. Sau khi kéo tay áo lên, ông ta còn hơi nghiêng đầu ra sau, để mắt cách đồng hồ xa nhất có thể rồi thông báo với anh như vậy. Myeong Woo cũng nhìn lướt qua đồng hồ. Đã quá mười lăm phút so với thời điểm bốn giờ. Đó là một khoảng thời gian lưng chừng, có thể người ta đã bỏ đi, cũng có thể người ta vẫn cố nán lại chờ thêm chút nữa. Đúng lúc đó thang máy tới. Tiếng chuông reo lên cũng là lúc dòng người hối hả bước về phía cổng chính. Myeong Woo không hề ngần ngừ, bước thẳng vào thang máy. Ông bảo vệ có vẻ hơi thất vọng khi thấy những lời ông vừa truyền đạt dường như chẳng mảy may tác động đến anh.
“Từ từ đã, biết đâu cô ấy vẫn chưa đi. Tôi cũng nói với cô ấy rằng thời gian đi về của anh không mấy cố định. Nếu cô ấy quay lại thì tôi nên nói với cô ấy thế nào đây?”
Tiếng ông bảo vệ im bặt theo cánh cửa thang máy đóng lại. Là cô em dâu, hay Yeo Kyeong chăng? Cả hai đều không thể. Cô em dâu đã lên đây một lần từ mười ngày trước, còn nếu là Yeo Kyeong thì không lý gì ông bảo vệ lại hồ hởi thế. Thêm nữa, Yeo Kyeong cũng có chìa khóa mà. Dù cô không phải loại phụ nữ vô tâm vô tính đến mức tự tiện mở cửa vào nhà anh. Anh đi qua hành lang, đến căn phòng số 907 và tra chìa khóa vào ổ. Căn hộ này được anh sử dụng làm phòng ở kiêm văn phòng làm việc. Như mọi lần, vừa về đến nhà là anh cởi ngay áo giắc két và kiểm tra điện thoại. Hộp thư trả lời tự động hiển thị con số “7”. Song không hẳn chỉ có bảy cuộc điện thoại gọi đến mà còn có thể nhiều hơn nhưng hệ thống không hiển thị thêm được. Anh ấn nút phát lại.
Píp tút tút…
Không một cuộc điện thoại nào được ghi lại.
Anh ngồi lên chiếc ghế xoay, gác chân lên bàn và nhìn về phía ngọn núi xa xa qua khung cửa kính của căn hộ. Có lẽ những đám mây e thẹn đang quẩn quanh lưng chừng núi chính là nguyên nhân làm cho ngọn núi trông thật xa xôi và mờ ảo. Anh thấy mệt, mí mắt chực sụp xuống, bọng nước ở đầu lưỡi lại càng thêm sắc nhọn, do vừa từ bên ngoài gió lạnh đột ngột di chuyển vào trong phòng chăng. Anh thoáng nhắm mắt, thả người sâu xuống ghế để cảm nhận cơ thể mình. Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Thực sự anh chỉ muốn ngã xuống giường và cứ thế làm một giấc. Trên bàn đang chất đống công việc phải hoàn thành gấp rút trong vòng một tuần nhưng lòng anh lại bị giấc ngủ ngọt ngào mê hoặc. Hộp thư thoại tự động sẽ xử lý cuộc điện thoại này.
— Đây là văn phòng của Kim Myeong Woo. Bây giờ tôi không thể nghe máy nên xin quý vị để lại địa chỉ cùng số điện thoại, tôi sẽ liên lạc lại ngay. Nếu tiện, xin hãy cho biết thời gian quý vị gọi tới, xin cảm ơn. Thành thật xin lỗi.
Câu trả lời tự động là thế. Tất nhiên anh không hề cảm thấy có lỗi với những người đã gọi đến và để lại nhắn trong hộp thư thoại. Làm vậy rõ ràng tốt hơn so với việc ngắt điện thoại luôn mà không để lại bất kỳ thông tin gì. Phép lịch sự đó gần như là kết quả của một quyết tâm cao nơi anh. Bởi cho đến tận bây giờ, dù là nói chuyện với ai anh cũng chưa từng sử dụng cách nói trang trọng lịch sự, ví dụ như: “Bây giờ tôi không thể nghe máy nên xin quý vị…” Con người ta chỉ giả vờ ân cần thế thôi. Anh nghĩ rằng trên thực tế chẳng có ai thân thiện và cũng chẳng còn ai lịch sự hơn thế này được nữa.
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên. Anh nhớ ra vừa nãy khi ấn nút phát lại đã tắt luôn thiết bị ghi âm. Anh đưa hai tay day day hốc mắt, thầm nghĩ, reo một lúc rồi nó cũng phải tắt. Nhưng đúng lúc đó, anh nhớ đến lời ông bảo vệ.
Anh ngước mắt lên nhìn đồng hồ. Đã bốn giờ hai mươi lăm phút. Không có lẽ… Trong đầu anh bỗng sượt qua một linh cảm, đồng thời cũng thấy hơi tò mò không biết rốt cuộc người đó là ai. Anh đứng dậy khỏi ghế, đi về phía bàn và cầm lấy ống nghe.
“Vâng!”
Trong ống nghe không có tiếng trả lời. “Hai cà phê”, từ âm thanh quen thuộc này có thể đoán ra đầu dây bên kia là quán cà phê dưới tầng hầm. Thỉnh thoảng anh lại có một vị khách như vậy. Những khách hàng đến tìm anh do được ai đó giới thiệu, nhưng lại không hé răng nói câu nào… Phần lớn họ là phụ nữ. Có lần, một cô gái ngồi chờ anh ở quán cà phê dưới tầng hầm nhưng khi anh xuống đến nơi thì cô ta lại đổi ý bỏ đi mất.
“Em là.. Eun Rim.”
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia cất lời như thể không còn e ngại gì nữa. Bàn tay anh đang đưa ra định kéo chiếc gạt tàn lại gần hơn để dập tắt điếu thuốc trên tay bỗng nhiên khựng lại. Trên khuôn mặt nghiêm nghị cứng nhắc như tấm bìa các tông thoáng lướt qua một nụ cười mơ hồ.
“A lô… Nói ra thế này thật kỳ lạ… Anh quên em rồi phải không? Em là Eun Rim. No Eun Rim đây… A lô?”
“Anh vẫn đang nghe.”
Anh nói một câu ngắn gọn rồi bỗng dưng nuốt nước bọt đánh “ực”. Âm thanh đó dường như quá to nên anh lại cố bật ra hai tiếng ho khan vô thưởng vô phạt, nhưng trái lại chỉ càng kỳ quặc hơn. Anh ngậm chặt miệng, một khoảng lặng trôi qua. Khoảng lặng đó kéo dài đến tận lúc anh dập tắt điếu thuốc đang cầm trên tay, rồi lại rút ra một điếu thuốc khác trong túi, tìm hộp diêm ở sau cửa bật lửa châm thuốc trong khi vẫn kẹp ống nghe giữa vai và cằm. Một tiếng cười nhẹ phá vỡ sự im lặng. Nói thế nào nhỉ? Một tiếng cười nhẹ đến mức nếu đem đặt lên cân thì chắc không đủ làm nhúc nhích chiếc kim thăng bằng trên bất kỳ cái cân nào.
“A lô.”
Lần này đến lượt anh lên tiếng như để giữ lấy giọng nói đang trở nên xa xăm. Bởi vì đó là giọng nói ở đầu dây bên kia. Vì nó ở bên kia đầu dây nên anh không thể sờ, không thể nhìn và có thể biến mất bất kỳ lúc nào như một ảo ảnh. Phải chăng là anh đang mơ? Hoặc không thì là ảo giác? Hay trong số những khách hàng của anh lại cũng có một người No Eun Rim… Anh lan man nghĩ đến tất cả các tình huống không mong muốn đó. Tiếng cười tắt và giọng người phụ nữ nói lại vang lên:
“Xin lỗi anh. Tự dưng em lại bật cười. Em nghĩ và thấy thật buồn cười… Chỗ này là quán cà phê dưới tầng hầm. Chắc anh vẫn nhớ hồi hai mươi sáu tuổi em cũng từng lén gọi điện cho anh phải không?”
“…”
Anh nhận ra mình không dám hít thở trong suốt thời gian Eun Rim cất tiếng, đến lúc này anh mới thở ra một hơi thật dài. Tai bỗng cảm giác nóng ran.
Đúng rồi. Đúng là Eun Rim. Người phụ nữ nói ra câu đó, người phụ nữ nói chuyện bằng chất giọng nhẹ như hát của dân Seoul chính gốc, người phụ nữ vẫn có thể gọi điện và cười như không có gì sau suốt bảy năm.
“Em có việc ở gần đây nên ghé qua…”
Giọng nói đã trở nên vô cùng điềm tĩnh.
“Vì chắc rằng giờ này có thể gặp anh…”
Eun Rim không nói hết câu và cười thật nhẹ. Câu nói “Chắc rằng giờ này có thể gặp anh” như nghẹn lại trong cổ họng cô.
“Anh biết rồi. Chờ đó. Anh xuống ngay.”
Giống như đôi tình nhân đã hẹn hò lâu ngày, anh ngắt lời Eun Rim bằng một câu ngắn gọn. Cũng giống như đây là cuộc hẹn đương nhiên phải gặp, Eun Rim ngắt máy. Nhưng anh thì chưa, anh không đặt ống nghe xuống mà vẫn tiếp tục lắng nghe âm thanh phát ra từ nó thêm một lúc nữa.
Tút tút… Tút tút…
Bỗng dưng âm thanh đơn điệu này lại gợi nhớ những ký ức xa xăm. Giống như câu thần chú, ký ức ùa tới cùng cảm giác xây xẩm mặt mày. Trong quá khứ, từng có lần anh cứ thế đứng yên trong bốt điện thoại công cộng ven đường cầm chắc ống nghe dù Eun Rim đã gác máy từ lâu, lặng nghe những âm thanh vô nghĩa thế này. Đó là một tối mùa thu đầy hơi ẩm. Anh còn nhớ nhiệt độ không khí khi cơn gió thổi qua và những đường dây điện run rẩy trên cao. Cả trận mưa lớn ầm ầm đổ xuống đêm đó, làm tất cả sông ngòi tràn ứ nước, gió bão quét sạch cây hai bên đường và sấm chớp nổ đùng đoàng suốt đêm. Chí ít vào mùa thu năm hai mươi bảy tuổi, trong lòng anh đã từng như thế.
Anh đặt ống nghe trở lại vị trí. Ngay khi kết thúc cuộc điện thoại, anh chợt nhận ra rằng mình đang run. Trong lúc với tới gạt tàn để dụi tắt điếu thuốc vẫn cầm trên tay, anh cảm thấy một luồng khí nóng từ lòng bàn tay mình. Cảm giác giống như hơ tay lại gần lò sưởi. Sau khi dập tắt điếu thuốc, anh chầm chậm bước tới cửa sổ. Bầu trời đang dồn xuống tận chân núi như sắp có cơn mưa rào ập đến.
Ký ức cũng giống như mây đen đang ùa xuống đỉnh núi, ồng ộc tuôn trào trong thời gian ngắn ngủi.
Anh nuốt khan. Đúng vậy. Khi đó cũng là một ngày mùa thu. Tiết trời hình như rất đẹp. Một người phụ nữ bước lại phía anh. Sau lưng cô là dãy nhà cao tầng thẳng tắp còn sau dãy nhà là bầu trời trải rộng xanh ngăn ngắt. Dưới bầu trời đó, người phụ nữ xách một chiếc túi nặng trịch, mím chặt khuôn miệng chứa đựng lòng quyết tâm còn nặng hơn thế và bước về phía anh. Cô đi tới trước mặt, mới đầu anh định làm vẻ thản nhiên, hai bàn tay trống không đút trong túi sau đó ánh mắt anh bắt đầu nhìn lơ đãng xung quanh. Anh không cầm theo chiếc túi đáng ra phải mang theo. Chừng ấy đã đủ để hiểu ra nhiều điều nhưng ánh mắt cô dường như vẫn không muốn tin.
— Đồ của anh đâu?
Cô hỏi trong khi đặt chiếc túi nặng trĩu xuống.
— Chúng ta không thể làm thế này được.
Để tránh nhìn thẳng vào mắt cô, anh cố tình lôi điếu thuốc lá trong túi ra rồi chậm rãi nói. Có lẽ vì muốn giọng mình nghe lý tính chứ không kiểu ngang ngược, anh nói nhỏ hơn thường ngày rất nhiều. Khuôn mặt Eun Rim trở nên đông cứng. Nhưng vẫn như thể không hề muốn tin, cô kéo dãn đôi lông mày đang cau lại và cố gắng nở nụ cười.
— Em đã nói rồi. Em sẽ cùng anh đến Changwon. Ở đó, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Em cũng đã nói với anh Geon Seop như thế rồi.
Eun Rim nói liến thoắng. Khuôn mặt cô hiện rõ vẻ lo lắng, sợ chỉ cần ngừng lời thì những hứa hẹn giữa hai người sẽ tiêu tan.
— Anh đã gặp chị Myeong, hôm qua… Chuyện này không đúng đắn. Chúng ta sẽ không được tha thứ. Giờ không phải lúc chúng ta làm thế này đâu.
Anh nói thật nhanh và nhấn mạnh vào cụm từ “không đúng đắn”. Sự buông lỏng trong suy nghĩ, những mối quan hệ, những khoảng trống, những ánh nhìn trực diện cháy bỏng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lúc này anh thực sự sợ tất cả những điều đó. Cả Eun Rim lẫn tình yêu đều đã đào bới và bước vào cuộc đời anh qua những khoảng trống ấy. Eun Rim khó nhọc mở miệng:
— Chị Myeong nói vậy sao? Chuyện này, không đúng đắn? Anh mong rằng ai đó, chúng ta, rằng người khác sẽ tha thứ cho chúng ta sao?
Eun Rim đã đánh mất cả nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt, bắt đầu hỏi bằng một giọng chậm rãi. Khi nổi giận sẽ nói thật chậm là đặc điểm của cô. Hơi thở cô gấp gấp, có lẽ do tức giận mà mặt cô đỏ bừng bừng. Nhưng trước chuyện này anh lại như một người sành sỏi ăn chơi, vờ như không biết và thản nhiên nhả khói thuốc lên bầu trời.
— Em đã chuẩn bị hết rồi. Em không ngờ anh lại thay đổi như thế chỉ trong có bốn ngày… Em… Ngay cả trong mơ em cũng không tưởng tượng nổi việc này…
Eun Rim ngước mắt nhìn anh tựa như đã quá mệt mỏi để nói thêm điều gì. Vài lọn tóc buông lơi từ búi tóc cô buộc gọn sau đầu bay bay bên má.
Những khoảng trống, thời gian để suy nghĩ, những ánh nhìn trực diện cháy bỏng trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả như chuẩn bị bao trùm lấy anh lần nữa. Anh nói thật nhanh:
— Chuyện này không đúng đâu… Chúng ta có rất nhiều việc phải làm…
Dù đã cố hết sức nhưng ngay bản thân anh cũng cảm thấy những lời nói của mình chưa đủ lý tính, không những vậy mà còn hệt như lời một đứa trẻ con ương ngạnh. Tuy nhiên, chẳng còn cách nào khác. Trong ánh mắt Eun Rim có thứ gì đó lóe lên như tia lửa điện.
— Nếu vậy thì… cái gì… mới là đúng đắn chứ?
Bị hỏi như vậy đột nhiên khiến anh dâng lên một cảm giác chán ngán. Eun Rim như thể đang yêu cầu lời giải thích, nhưng trông cô lại có phần ngốc nghếch với chiếc túi xách to đùng gói ghém đủ thứ cho một chuyến đi xa. Lời hứa rõ ràng đã đến từ cả hai phía. Anh và cô… Tuy nhiên anh nghĩ đến nước này thì cô phải nghe ra ý mình rồi chứ. Anh muốn khăng khăng rằng chỉ vì khi ấy mình say rượu. Cái gánh nặng của sự vô luân, ở tuổi hai mươi bảy. Điều đó thực sự lạ lùng. Một người đàn ông hai mươi bảy đợi một người phụ nữ hai mươi sáu đã có chồng ly hôn, rồi kết hôn với cô? Nghĩ đã thấy quá sức bất thường. Nó giống như một dị vật tuyệt đối không nên xen vào cuộc đời một con người. Sau khi tỉnh rượu, đây chính là điều đầu tiên xuất hiện trong đầu anh… Vì thế anh đã nghĩ… Con đường phải đi quá xa xôi. Việc phải làm còn rất nhiều và tương lai dường như đầy rẫy những khó khăn. Anh thậm chí còn bốc đồng, muốn đẩy Eun Rim ra xa khỏi anh ngay lập tức. Và rồi anh lại nghĩ. Phụ nữ đúng là loài động vật quá đa cảm. Dù có suy nghĩ tiến bộ đến đâu thì vẫn vậy. Anh không thể nào bỏ trốn đến tận Changwon vì tình yêu. Anh đứng thẳng vai lên, tay vẫn nhét trong túi. Đây hẳn là một tư thế đầy phòng vệ. Ánh mắt Eun Rim hướng về anh vẻ xa lạ, rồi lại dần dần cụp xuống như hiểu ra gì đó. Từ miệng anh phát ra một tiếng thở dài. Dù rất run nhưng anh vẫn ưỡn thẳng ngực và tỏ ra bình thản như không.
Eun Rim đứng im tại chỗ, mím chặt môi và nhìn như đóng đinh vào đôi giày. Cô vẫn đang xách chiếc túi nặng. Anh không hề tiến lại an ủi cô. Anh chỉ nghĩ mình cần phải kiên nhẫn. Phải chịu đựng, phải kiên nhẫn, phải dứt bỏ và thậm chí nếu cần thì phải hy sinh. Không hiểu sao lúc này anh còn thấy thấp thoáng chút vui mừng. Đưa ra một quyết định như thế, anh thấy mình thật hoàn hảo, điềm tĩnh và rất đáng tin tưởng. Giờ anh thực sự là một người trưởng thành, anh tự hào vì bản thân đã trở thành một người đàn ông không hề bị mấy chuyện yêu đương vụn vặt gây bất kỳ trở ngại nào trong cuộc đời.
— Anh sẽ liên lạc lại sau…
Ngay khi quay người, anh nghe thấy tiếng Eun Rim ngã xuống tại nơi cô đang đứng. Trước khi anh quay đi, vì xấu hổ cô vẫn đứng im đó với khuôn mặt xanh tái, anh quay người đi rồi cô lập tức đổ sụp xuống. Anh không quay lại nhìn mà vẫn tiếp tục dấn bước. Nhưng vừa đặt chân tới bậc cầu thang dẫn xuống đường hầm dài vòm cung, anh bỗng thấy cổ họng đầy ứ một thứ xúc cảm. Vừa giống như nụ cười không thể kìm nén lâu hơn, vừa giống như nước mắt, hoặc có thể là tổng hợp của cả hai, cũng khó mà nói rõ. “A a a…” Trong vô thức, anh phát ra tiếng rên rỉ. Đó là điều anh không hề lường đến. Dù anh có bình thản, có điềm tĩnh, có lý trí đến mức nào, dù anh cảm thấy hài lòng như một người đàn ông trưởng thành, đó cũng chỉ vì Eun Rim, vì Eun Rim tuy đã cứng đờ trước cuộc chia ly không được báo trước nhưng vẫn đứng trước mặt anh, anh đột nhiên nhận ra điều đó. Trong đường hầm không hề đông đúc chật chội, anh vẫn không ngừng quệt qua vai nhiều người.
Cơ thể nhẹ bẫng không mang theo bất kỳ hành lý nào của anh như trôi nổi trong không trung. Cảm giác lơ lửng đó khiến anh tưởng như mình đang bước giật lùi theo ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm sau gáy của Eun Rim. Cầu thang này dài quá. Anh bước qua đường, ngoái lại nhìn cửa xuống đường hầm phía đối diện, nơi đó đã chật cứng người qua lại, không thể phân biệt được ai với ai. Nhưng có một điều anh dám chắc dù không trông thấy, đó là Eun Rim vẫn đang ở đó khóc mãi không thôi. Một cô gái bình thường vốn không hay khóc, một cô gái luôn mím chặt miệng, cằm run lẩy bẩy nhưng không bao giờ rơi nước mắt trước mặt người khác, giờ đang nức nở ngay giữa ngã tư đông người. Nhưng anh, đã không thể nào quay lại.
Hiện giờ lại là mùa thu. Cuối cùng sau bảy năm, mùa thu đến, và người mà anh tưởng rằng đã quên nay lại xuất hiện. Anh đứng bên cửa sổ tiếp tục rút một điếu thuốc. Nói cho cùng thì đây là một tình yêu ngắn ngủi. Một mối quan hệ bị ngăn cấm, đồng thời cũng ngắn ngủi hơn bất cứ thứ gì. Lẽ nào bởi vậy mà vết thương nó để lại càng sâu sắc và nhức nhối hơn? Anh chậm rãi phả khói thuốc ra đằng mũi. Bấy giờ anh không còn run nữa, nhưng từ sâu thẳm cõi lòng, một nỗi sợ hãi mơ hồ bỗng trào dâng. Anh nhận ra rằng trong suốt từng ấy năm, anh chưa bao giờ quên cô, chưa bao giờ quên chuyện đã xảy ra ngày hôm đó, cũng giống như anh chưa bao giờ quên đó là giọng cô vào khoảnh khắc nhận cuộc điện thoại.
Cá Thu Cá Thu - Gong Ji Young Cá Thu